Thôi Phùng dẫn Phao Phao xuống xe: “Em với chị quản lý lên trên đi, bọn anh ở quán cà phê tầng dưới đợi em.”
Dẫu sao, anh cũng cần tránh sự nghi ngờ mà. Thân là chủ tịch một công ty, bây giờ anh còn là sếp lớn của Chu Chúc nữa. Nếu anh lên trên đó, kể cả không gặp nhà sản xuất hay giám đốc casting, chỉ cần bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị nói ra nói vào.
Mà cậu vì buổi thử giọng này đã chuẩn bị mấy ngày hôm nay, anh không muốn phá hỏng nó chỉ vì những chuyện không đáng có như vậy.
Chu Chúc gật đầu: “Được.”
Nhưng vẻ mặt Phao Phao lại hiện lên sự buồn bã: “Con không thể theo ba lên trên được sao?”
Nghe vậy cậu khẽ nói: “Không tiện lắm. Con xem đi, có rất nhiều cô chú cũng đến buổi thử giọng, công việc lần này với họ rất quan trọng. Nếu con lên đó có thể sẽ làm phiền họ đấy.”
Thôi Phùng cũng nói thêm: “Ba sẽ không chết đâu, bố bảo đảm.”
Đôi mắt Phao Phao long lanh ngập nước: “Thật sao?”
“Thật.” Thôi Phùng nói: “Nếu ba chết, bố có thể cắn ba một phát sau đó ba sẽ biến thành ma cà rồng, mãi mãi không chết.”
“Thế thì được.”
Cuối cùng, Thôi Phùng bế Phao Phao lên, một lớn một nhỏ nhìn Chu Chúc bước vào toà nhà của đài truyền hình.
Dạo gần đây cậu khá nổi tiếng, cho nên khi đi vào, tất cả mọi người đều lễ phép cúi đầu chào cậu, mà Chu Chúc cũng lịch sự đáp lại. Cả đoàn người bước vào thang máy, ấn nút lên tầng.
“Ha lô, Chúc Chúc.”
“Ha lô.”
“Phao Phao với sếp Thôi đưa anh đến đây sao?”
“Đúng vậy.”
“Phao Phao đáng yêu thật đó! Tôi rất thích “Cục cưng xuất phát lần nữa nào”, tập lần trước thật sự rất hay.”
“Sếp Thôi rất giống một ông chồng nội trợ, còn tự mình đưa anh đến đây nữa.”
“Đó là…”
Chu Chúc còn chưa kịp nói, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ góc thang máy.
“Chắc tổng giám đốc Thôi sẽ không làm quen trước với nhà sản xuất đâu nhỉ? Thế thì cần gì chọn vai nữa?”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sửng sốt, yên lặng di chuyển, cách xa Chu Chúc một chút. Mà cậu cau mày, quay đầu nhìn người đó. Nhưng cậu không quen người này, may thay có quản lý ở sau lưng thấp giọng nhắc nhở: “Đó là Nhậm Tinh Hải.”
Vừa nói ra cái tên, Chu Chúc liền phản ứng lại. Cậu nhớ rõ ở trong nguyên tác, Trang Liên thường bị mang ra so sánh với hai người. Một là cậu, phụ trách làm nền cho Trang Liên ở chương trình. Hai là Nhậm Tinh Hải, phụ trách làm nền cho Trang Liên tại đoàn làm phim.
Đương nhiên, Nhậm Tinh Hải chỉ là nghệ danh, tên thật của hắn thì trong sách không nói. Chu Chúc chỉ biết, hắn với Quý Dao đều xuất thân từ giới nhà giàu.
Nhưng điểm khác biệt là gia đình Quý Dao luôn phản đối việc cậu ta gia nhập giới giải trí, còn gia đình Nhậm Tinh Hải lại luôn ủng hộ hắn, thậm chí tiêu rất nhiều tiền, nên được người khác gọi là “vua tài tử”.
Sau này khi cạnh tranh với Trang Liên và các diễn viên khác để giành vai, vốn dĩ hắn muốn dùng tiền để mua vai, nhưng nào ngờ mấy hôm sau liền bị tung lên mạng. Chuyện này hại đoàn làm phim chưa khai máy đã phải thay lại phần lớn nhân viên, ngay cả vai diễn của hắn cũng đổi, để Trang Liên đảm nhận luôn.
Tất nhiên, đây là cảnh nhân vật chính công Thẩm Lập vì bất bình nên đã chiến đấu cho nhân vật chính thụ Trang Liên. Đây là một phân cảnh siêu ngọt ngào ở nguyên tác. Nhưng nghĩ lại mà xem…Có khi nào nhân vật chính công thụ cũng đưa tiền để nhận vai hay không?
Nếu thực sự công bằng thì nên chọn lại mới đúng chứ? Rõ ràng cả hai không phải loại người tốt đẹp gì mà.
Sau đó, Nhậm Tinh Hải và Trang Liên lại tranh giành vai chính, rồi giải diễn viên chính xuất sắc nhất, giải khách mời xuất sắc nhất. Và dần dần sự so sánh này ngày càng mất kiểm soát, cuối cùng lại thành bước đệm cho Trang Liên.
Nhưng bây giờ Trang Liên đã rút lui rồi… Mấy hôm nay, Chu Chúc còn nhận được tiền bồi thường tổn thất tinh thần của cậu ta, cậu đã đem đi từ thiện hết rồi.
Vậy lần này ai sẽ cạnh tranh với Nhậm Tinh Hải đây? Chu Chúc liếc nhìn khoảng trống rõ ràng bên cạnh mình.
Không phải là cậu đó chứ?
Nếu như giành vai chính, cậu chắc chắn hy vọng rằng bản thân có thể đường đường chính chính giành được, chứ không phải dựa vào tiền. Vốn dĩ, cậu có chút thiện cảm với “bia đỡ đạn” Nhậm Tinh Hải, nhưng bây giờ thì…
Chu Chúc mím môi, bình tĩnh nói: “Nói đến làm quen, chẳng phải gia đình Tinh Hải rõ hơn sao? Sếp Thôi nhà tôi đâu hiểu chút gì về giới giải trí, đến bây giờ cũng làm gì có công ty giải trí nào. Vậy sao mà làm quen được?”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Ngược lại, gia đình Tinh Hải mở công ty giải trí, chắc sẽ hiểu rõ nhỉ? Vậy chút nữa tôi sẽ đi theo Tinh Hải, cậu dẫn dắt tôi với nhé.”
Thật sự là như vậy!
Công ty giải trí Thôi Thị vừa mới thành lập, chỉ có Chu Chúc là nghệ sĩ, những người còn lại đều là nghệ sĩ nhỏ và thực tập sinh, thậm chí họ chưa từng lộ mặt. Ngược lại là nhà Nhậm Tinh Hải đã gia nhập giới giải trí nhiều năm nên việc làm quen càng dễ dàng hơn.
Hơn nữa, khi Chu Chúc đang ở giai đoạn tồi tệ nhất, cũng bị mắng là “diễn xuất kém”, “hát kém” , còn Nhậm Tinh Hải toàn được gọi là “vua tài tử”.
Nếu thật sự muốn làm quen, Nhậm Tinh Hải có vẻ càng bị nghi ngờ hơn chứ. Mà mọi người thấy vậy, biết điều im lặng nhích về phía cậu. Ngay cả chị quản lý Kim cũng lặng lẽ giơ ngón cái lên cho Chu Chúc.
Đúng là đóa sen trắng thuần khiết mà!
Thoắt cái, mặt mũi Nhậm Tinh Hải đã biến sắc, hắn đang định nói gì đó. Đúng lúc này, có tiếng “ding dong” báo hiệu thang máy đến nơi. Thế là Chu Chúc bước ra khỏi thang máy, không hề cho hắn cơ hội phản kích. Bọn họ cùng chờ ở phòng họp, bốc thăm, xếp hàng, sau đó đối thoại.
Bộ phim tên là “Linh Sơn”, được chuyển thể từ tiểu thuyết.
Chu Chúc đã đọc xong nó ở nhà.
Tiểu thuyết kể về nam chính đang tu luyện ở núi Linh Sơn, vô tình mở được tháp trấn áp yêu quái trên núi và đã thả ra những con yêu quái đã tu luyện hàng nghìn năm. Do đó, sư phụ bảo anh xuống núi bắt yêu quái, nhưng anh lại tình cờ phát hiện ra một bí mật động trời…
Hoá ra toàn bộ thế giới tu luyện đều là giả, giống như gà, vịt, cá bị nhốt trong lồng, do thần linh thượng giới nuôi để ăn. Những người tu luyện để lên tiên giới thực chất lại trở thành thức ăn của thần linh. Cuối cùng nam chính đấu tay đôi với các vị thần bằng sức mạnh của chính mình, tiêu diệt các vị thần, tái thiết thế giới cổ đại.
Câu chuyện là như vậy.
Lần thử vai này là tuyển vào vai sư huynh của nam chính, một người đã hi sinh vì đạo, hiền lành như ngọc và có một trái tim kiên định.
Sau khi lên thượng giới, anh nhận ra có điều gì đó không ổn liền liều mạng gửi tin tức cho nam chính, để lại cho nam chính một manh mối. Trong tiểu thuyết gốc, có rất nhiều người hâm mộ đại sư huynh. Vì một nhân vật như vậy, nếu diễn xuất tốt, chắc chắn sự nghiệp diễn xuất sẽ mở rộng.
Chu Chúc ôm đầu ngồi trong phòng họp, tận dụng thời gian đọc kịch bản. Cậu đã viết rất nhiều ghi chú trên kịch bản của mình, còn có cả ghi chú của Giang Ý Thành với Lưu Quần Tiên nữa.
Chị quản lý thấy vậy, cũng rất hài lòng. Một lúc sau, trợ lí đạo diễn đẩy cửa phòng họp vào.
“Mời nhóm diễn viên thứ sáu đi theo tôi.”
Chu Chúc cầm lấy tờ giấy đứng dậy, giây tiếp theo, Nhậm Tinh Hải ngồi ở phòng bên cạnh cũng đứng dậy.
Ô hô.
Chu Chúc đi cùng hắn trên hành lang.
Nhậm Tinh Hải nói: “Cậu đứng yên đó, đừng có cản trở tôi.”
Nhìn hắn từ trên xuống, cậu bình tĩnh nói: “Răng cậu dính rau kìa.”
“Cậu…”
Bước vào phòng họp, chủ đầu tư, nhà sản xuất và giám đốc casting tổng cộng có ba người, ngồi cạnh nhau.
Nhậm Tinh Hải dẫn đầu chiếm vị trí ở giữa, cúi đầu chào bọn họ: “Xin chào mọi người, tôi là Nhậm Tinh Hải.”
Chu Chúc cũng tiến lên phía trước: “Tôi là Chu Chúc.”
“Được, quy tắc chắc mọi người đã rõ. Hai diễn viên lên lần lượt vào vai sư huynh của nhân vật chính, ai trước?”
Nhậm Tinh Hải nhanh chóng đáp lại: “Để Chu Chúc trước đi, tôi thấy cậu ấy có hơi căng thẳng.”
Chu Chúc: “???”
Hắn mới căng thẳng thì có!
Tuy nhiên, cậu chỉ coi như không nghe thấy lời hắn nói, vỗ vai hắn cười bảo: “Không sao, đừng căng thẳng! Cậu cứ thả lỏng đi, chúng ta bắt đầu nào.”
Rồi cậu nhặt thanh kiếm trên mặt đất, nắm chặt trong tay và bắt đầu biểu diễn múa kiếm. Cùng lúc ấy, gió từ kiếm hất tung tóc mái trên trán Nhậm Tinh Hải khiến cả cơ thế hắn đứng không vững.
Hôm nay, cậu vẫn mặc một chiếc áo thun hình con vịt màu vàng bình thường và quần bò đen để tiện di chuyển. Nhưng cậu đứng đó, trông hệt như vị đại sư huynh hiền lành của môn phái nọ.
Cùng lúc đó, Thôi Phùng với Phao Phao đã ngồi trong quán cà phê được một lúc rồi.
Bé cưng uống hết sữa trong cốc, nói: “Bố ơi, ba xong chưa ạ? Chúng ta có thể lên trên đó xem ba được chưa?”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Thôi Phùng nhàn nhạt đáp: “Bây giờ vẫn chưa được.”
“Hả?” Phao Phao bảo: “Nhưng con đã xem xong tập này của “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” rồi.”
“Vậy thì xem tập khác.”
“Nhưng con không muốn xem nữa, đám anh Quýt còn chưa xem đến đây, con muốn xem cùng họ.”
Nghe vậy, Thôi Phùng thu lại điện thoại, hỏi bé: “Thế con muốn đi đâu?”
“Chúng ta lên trên tìm ba đi!” Phao Phao bỗng rơi vào một vòng lặp kì lạ.
“Không được, sẽ làm phiền ba làm việc.”
“Nhưng con muốn làm phiền cơ, con không muốn ba đi đóng phim.”
Thôi Phùng ngước mắt, nghiêm túc nói: “Không được nghĩ như vậy. Đóng phim là công việc của ba, ba phải làm việc, không chỉ để kiếm tiền, mà còn tạo ra giá trị của bản thân nữa.”
Phao Phao có vẻ bối rối: “Con không hiểu.”
“Sau này con muốn làm gì?”
“Ưm…” Phao Phao nghĩ một hồi, trả lời: “Muốn ở cùng với ba!”
“Bố nói tới công việc, con muốn mở công ty không? Hay là làm nhà khoa học? Bác sĩ?”
“Con muốn làm thành viên của “Những chú chó cứu hộ””.
“Nếu ba không cho con làm thì sao?”
“A…” Phao Phao do dự.
“Tất nhiên, ba sẽ không cấm con, nhưng ba yêu con nên mới muốn con làm việc mình thích. Nhưng con lại không muốn ba đi đóng phim, chứng tỏ con không yêu ba.”
Nói chung thì lí luận của sếp Thôi như này: vì p suy ra q, nên q sẽ suy ra p.
“Con yêu ba mà!” Phao Phao hét lên.
“Vậy chúng ta phải ủng hộ công việc của ba chứ.”
“Ưm.” Phao Phao gật đầu như đã hiểu ý: “Vậy con ủng hộ ba đóng phim, chỉ cần ba không chết là được.”
Thôi Phùng bật cười, đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta đi siêu thị mua đồ, quay về nấu cho ba ăn nhé. Chúc mừng buổi thử giọng của ba!”
“Được ạ!” Phao Phao trượt khỏi ghế sofa, cùng bố bước ra khỏi quán cà phê.
Có một siêu thị bên cạnh đài truyền hình, Thôi Phùng lấy một chiếc xe đẩy, Phao Phao đi theo anh. Nhưng siêu thị rất đông người, bé cưng lại lùn nên rất hay bị người ta chèn ép. Thế là bé nghĩ một lúc, đưa tay về phía anh và nói: “Bố ơi, ba nói rằng trẻ con khi đi ra ngoài phải nắm tay người lớn nếu không sẽ bị lạc.”
“Ừ.” Thôi Phùng vừa nắm lấy tay bé, vừa nắm lấy tay vịn của xe đẩy.
“Bố ơi, ba rất thích ăn cánh gà Coca.”
“BA thích ăn thạch trái cây.”
“Cả khoai tây chiên vị dưa chuột nữa.”
Phao Phao phụ trách lấy đồ ăn vặt bỏ vào xe đẩy.
“Ma cà rồng, bố không tệ như con nghĩ.” Bé cưng nói: “Nếu bố có thể mãi mãi yêu ba, mãi mãi đối xử tốt với ba, vậy thì con sẽ miễn cưỡng cho phép bố sống chung với bọn con vậy.”
Thôi Phùng nghe thế, chỉ nhàn nhạt nói: “Bố đã nói với con rồi, là bố quen biết Chúc Chúc trước. Bố với Chúc Chúc kết hôn xong mới có con, là bố cho phép con sống bọn bố mới đúng.”
“Con trước! Con trước!” Phao Phao giậm chân, tức thì cả siêu thị rung chuyển!