Suy cho cùng, đứa trẻ ba tuổi rất dễ xem trò chơi là thật.
Phao Phao vẫn ôm chặt ba, quyết không để ma cà rồng đưa ba đi: “Ba, con sẽ bảo vệ ba.”
“Cám ơn con.” Chu Chúc xoa cái đầu nhỏ của bé, lại quay qua nhìn Thôi Phùng: “Ma cà rồng, anh có hối hận không?”
Chỉ đóng vai ma cà rồng có một ngày, mà bây giờ anh đã trở thành ma cà rồng thật luôn.
Sếp Thôi thảm quá đi!
Giống như Phao Phao, anh cũng ôm chặt cậu, vùi đầu vào hõm vai cậu.
Thế là Chu Chúc cố gắng an ủi anh: “Đừng buồn nữa, ít nhất thằng bé vẫn còn nhớ tới anh.”
Nhưng anh không nói gì cả.
Thấy vậy, cậu suy nghĩ một hồi mới tiếp tục an ủi anh: “À thì… ít nhất nó là con ruột của anh.”
Đúng là con ruột, chỉ có con ruột mới dám ngổ ngáo như vậy thôi.
Giờ Thôi Phùng mới đáp: “Anh cũng vậy.”
Chu Chúc nghe mà khó hiểu: “Cái gì cơ?”
“Giống nó y hệt.” Anh bảo: “Là vì quá thích em, nên mới thích luôn cả thằng bé.”
Đúng là một cặp bố con tiêu chuẩn kép!
Chu Chúc nghĩ một lúc, xoay người nằm thẳng, sau đó dang tay ôm hai bên.
“Ngủ thôi.”
Sáng hôm sau, lúc chín giờ, một nhà ba người đang ăn sáng ở bàn ăn.
Phao Phao ngồi ghế trẻ em, bê cốc sữa bò của mình lên uống một ngụm lớn. Còn Chu Chúc ngồi ở bên cạnh, lướt điện thoại.
Người quản lý mới của cậu - chị Kim, ngày hôm qua đã gửi cho cậu một số thông báo và lời mời làm đại sứ. Chị ấy đã xem qua một lượt rồi, bây giờ gửi cho cậu lựa chọn.
So với mấy người bị sa thải trước đây, chị Kim thông minh hơn nhiều. Chị ấy không cố gắng nhét chương trình tạp kỹ vào nữa, thay vào đó chọn ra một vài lời mời làm đại sứ thương hiệu, còn có thông báo thử vai của các bộ phim truyền hình và điện ảnh.
Mặc dù, các chương trình tạp kỹ có thể giúp đỡ rất nhiều trong việc tăng độ nổi tiếng cho có các minh tinh, nhưng tham gia quá nhiều sẽ làm cho khoảng cách giữa diễn viên và khán giá quá gần, sau này khi xem diễn viên đóng phim sẽ rất dễ mất hứng.
Vì vậy nếu muốn phát triển lâu dài, nên ít tham gia chương trình lại.
Chu Chúc vừa nhai bánh mì vừa đọc thông báo. Lúc này, Phao Phao ôm chai siro sô cô la nói với cậu: “Ba có thể giúp con mở cái này không?”
“Ưm…” Chu Chúc định cầm lọ siro, đột nhiên nghĩ ra gì đó lại thu tay về: “Ba bây giờ không rảnh, con nhờ bố mở cho nhé.”
“Ò…” Thế là Phao Phao quay đầu sang nhìn bố. Nhưng đó là ma cà rồng, bé cưng không muốn muốn ma cà rồng mở hộ mình.
“Ya!” Cuối cùng Phao Phao hét lớn, ôm lọ siro, tự mình mở nắp.
Mà Chu Chúc định để bố con Thôi Phùng giao tiếp nhiều hơn: “...”
Đúng là Chu Phao Phao, nhóc con có sức mạnh Long Ngạo Thiên!
Sau đấy, Phao Phao đặt chai siro sô cô la lên bàn, cầm chiếc thìa nhỏ của mình và múc nửa thìa cho vào sữa: “Ba có muốn một ít không?”
“Có.” Chu Chúc đẩy cốc sữa của mình sang, nói tiếp: “Con hỏi xem bố có cần không.”
“Ồ…” Phao Phao cho ba một thìa lớn siro, giúp ba khuấy đều xong thì do dự một lát mới quay đầu lại, lí nhí hỏi: “Bố, bố có muốn sô cô la không?”
Thôi Phùng đẩy cốc tới, nói: “Cảm ơn con.”
Rồi bé múc một muỗng nhỏ, bỏ vào trong cốc, nhưng không giúp anh khuấy đều.
Tiêu chuẩn kép quá rõ ràng!
“Cảm ơn con.”
“Không có gì.”
Chu Chúc bất lực, sao bố con nhà này lại kì lạ thế nhỉ?
Cuối cùng, cậu lựa chọn một vài đại sứ và vai diễn thử, gửi cho quản lý: [Là mấy cái này, phiền chị sắp xếp lịch trình giùm em.]
Quản lý rất nhanh đã trả lời lại: [Không thành vấn đề. Hợp đồng đại sứ chị phản hồi bên họ là được, em xem thời gian rồi qua đây ký hợp đồng. Phim điện ảnh và phim truyền hình em phải sắp xếp thời gian để thử vai, kịch bản thử giọng chị đã gửi cho em rồi, em rảnh thì xem rồi luyện tập ở nhà nhé.]
Chu Chúc: [Mèo Nhỏ ok.]
Tổng cộng có một bộ phim điện ảnh, hai bộ truyền hình, đều là nam phụ, người quản lý cũng rất biết chọn kịch bản, đều là tác phẩm lớn của đạo diễn nổi tiếng.
Nhưng họ có để ý tới Chu Chúc hay không thì chưa chắc.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Dù sao cậu mới quay lại không lâu, ngoài mức độ được yêu thích khá tốt ra, những thứ khác đều bị “nguyên chủ” đè bẹp rồi.
Chu Chúc ôm đầu, có chút do dự. Thế rồi cậu tuỳ tiện hỏi: “Phao Phao, con thấy ba có nên đi đóng phim không?”
Nghe hỏi, bé con ngẩng đầu nói: “Là cái gì ạ?”
“Là ba sẽ đi diễn phim ý.”
“Được chứ!” Phao Phao rất phấn kích, nói: “Ba diễn “Những chú chó cứu hộ” đi.”
“Không phải phim hoạt hình, là phim khác cơ.”
“Ồ…” Phao Phao cũng tưởng tượng ra được mấy thứ này, nói tiếp: “Cũng được ạ, để nhiều người thấy ba hơn.”
“Nhưng đóng phim rất khó, ba không chắc mình có được chọn không.”
“Thử đi đã rồi tính tiếp, sao chưa gì ba đã sợ khó rồi? Chú chó dũng cảm, không sợ khó khăn.” Phao Phao lại hỏi: “Vậy đi đóng phim có khổ không ạ?”
“Có chứ, cũng có khả năng mấy tháng không về nhà.”
“Cái gì?!” Phao Phao kinh ngạc, nhanh chóng lật ngược những lập luận vừa rồi: “Thế ba đừng đi nữa.”
“Nhưng nếu không đi đóng phim, ba sẽ không có công việc, không có việc sẽ không có tiền, không có tiền chúng ta không thể ăn sô cô la được.”
Rồi Phao Phao lại suy nghĩ: “Ba ở với con đi, con sẽ kiếm tiền nuôi ba.”
“Con kiếm tiền kiểu gì?”
“Con có thể ra ngoài biểu diễn với đám anh Coca.”
Chu Chúc bật cười, bảo: “Được! Cám ơn ý kiến của Phao Phao, ba sẽ nghiêm túc cân nhắc.”
Mặc dù nói với trẻ con cũng không thể nói được điều gì, nhưng Chu Chúc vẫn có chút cảm hứng. Sau đấy, cậu hỏi chồng mình: “Sếp Thôi, anh thấy sao?”
Thôi Phùng nhàn nhạt nói: “Muốn thử thì đi thử đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho Phao Phao.”
Nghe vậy, cậu nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Ừm.”
Thình lình, anh lên tiếng: “Anh cũng không thể ngăn cản những mong muốn của em. Chúc Chúc toả sáng trên màn hình mới là con người thật của em, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ em.”
“...”
Anh im miệng ngay! Em còn chưa khai máy, anh đã diễn trước rồi.
Đúng lúc này Phao Phao ôm lấy tay cậu, nũng nịu nói: “Ba ơi, ba đừng đi quay phim mà. Đừng bỏ nhà đi mấy tháng nha ba.”
Cả hai người im miệng hết đi, chẳng có ai đáng tin cả!
Rốt cuộc thì Chu Chúc quyết định: “Em sẽ bắt đầu chuẩn bị đi thử vai.”
Cậu nhanh chóng ăn xong bữa sáng, lấy điện thoại chuẩn bị lên tầng, chăm chỉ đọc kỹ nội dung kịch bản và đoạn sẽ thử vai.
Trước khi lên tầng, cậu nói với hai bố con: “Hai bố con phải giúp đỡ nhau đó, em đi làm việc.”
Hai bố con nọ ăn xong bữa sáng, đang dọn dẹp bát đĩa: “Được.”
Rồi hai bố con nhìn nhau.
Đến lúc này, Phao Phao vẫn tin rằng: “Bố là ma cà rồng.”
Còn Thôi Phùng chỉ nói: “Con là con dơi con.”
“Con không phải, con với ba đều là người!”
Đột nhiên, anh ra hiệu “suỵt” với cậu nhóc: “Đừng có làm phiền ba làm việc.”
“Ồ.” Phao Phao nhẹ nhàng nói, có chút miễn cưỡng: “Vậy con sẽ tự lo liệu.”
“Bố cũng phải làm việc, con đi với bố đến phòng làm việc.”
“Ò.”
Ở trong phòng, Chu Chúc đang xem kịch bản, còn Thôi Phùng thì họp trong phòng làm việc. Mà Phao Phao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đeo đồng hồ cho trẻ con, bắt chước bố, ‘họp’ với bạn của mình.
“E hèm, bây giờ chúng ta bắt đầu họp.”
Bạn của Phao Phao: “Phao Phao, em ngầu quá.”
Phao Phao quay người lại, nhìn bố, tiếp tục bắt chước.
Chơi được một lúc, cậu bé đột nhiên nhớ ra gì đó, ôm đầu thở dài, trông có vẻ có chút đau khổ.
Các bạn hỏi: “Phao Phao có chuyện gì thế?”
Cuộc sống không dễ dàng, Phao Phao thở dài: “Ba của em phải đi đóng phim rồi. “
“Hử? Đóng phim? Đóng phim là gì?”
Mị Mị nói: “Đóng phim là lên ti vi, bố tớ cũng đi đóng phim.”
Quýt hỏi tiếp: “Thế không phải rất tốt sao? Sao em lại không vui?”
“Nhưng mỗi lần quay phìm ba phải rời khỏi nhà rất lâu, em rất nhớ ba.” Phao Phao ôm đầu, thấy rất đau khổ, tới nỗi khuôn mặt nhỏ toàn thịt toát lên vẻ buồn bã. ( truyện trên app T Y T )
“Sẽ xa bao lâu?”
“Rất lâu, rất lâu!” Phao Phao cố nén nỗi buồn: “Siêu siêu lâu! Có thể không bao giờ trở về nữa!”
“Hả? Tại sao?”
Phao Phao đáp: “Nếu ba diễn vai người chết, không phải ba sẽ không bao giờ trở về nữa sao!”
“Rất có thể, nếu ba Phao Phao đóng vai người xấu và rơi xuống vực, thế thì rất có khả năng sẽ không bao giờ quay về rồi!”
“Không! Ba Phao Phao!”
“Cháu không muốn, ba Phao Phao!”
Lúc này, Quý Dao đã ở phía sau Coca, nghe bọn trẻ gào khóc mà khuôn mặt hiện vẻ khó hiểu.
“Coca, sao thế?”
Coca ngẩng mặt lên khóc lớn: “Ba Phao Phao sắp chết rồi ạ!”
“Cái gì?!”
Chu Chúc đang đọc kịch bản đột nhiên nhận được điện thoại từ Quý Dao.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Alo? Chúc Chúc, anh ổn chứ?”
“Cái gì?” Chu Chúc khó hiểu: “Tôi không sao, có chuyện gì?”
“Coca nói anh sắp chết rồi!”
“Hả???”
Chu Chúc vừa cúp điện thoại, ông nội Quýt cũng gọi tới.
“Alo? Tiểu Chúc à, cháu không sao chứ?”
“Không sao không sao, Quýt cũng nói cháu sắp chết sao?”
“À… đúng, bác không yên tâm nên gọi điện hỏi.”
Vẻ mặt của Chu Chúc tỏ rõ sự khó hiểu, lại lần nữa cúp điện thoại, kết quả…
“Alo, lão Giang, em chưa chết, Ý Mễ lại nói em chết à?”
“...Đúng, sao em biết?”
Chu Chúc gọi điện cho mọi người trong chương trình thông báo mình vẫn bình an, sau đó lấy điện thoại đi đến phòng làm việc.
Mở cửa ra, Thôi Phùng đang ngồi cạnh Phao Phao đương thút thít, cố gắng giải thích cho nhóc con.
“Đóng phim không phải như con nghĩ, ba sẽ không chết.”
Nghe thấy tiếng mở cửa, nhóc vô thức ngẩng đầu lên, thấy Chu Chúc đứng ở cửa, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ bướng bỉnh, đọng xuống chiếc cằm bầu bĩnh của nhóc.
Đúng là một đứa bé đáng thương!
Chu Chúc nhịn không nổi nên bật cười. Cậu đi tới, bế con vào lòng, giơ cánh tay ngắn ngủn của nó lên và nói với đồng hồ thông minh: “Mọi người yên tâm, ba Phao Phao không chết, không phải khóc đâu.”
Cậu ôm bé cưng, nói tiếp: “Ba sẽ không chết, không thì mấy ngày tới ba đi thử vai, con đi cùng ba nhé?”
“Ưm.” Phao Phao đáp lại một tiếng, rồi rúc vào vòng tay ba.
Dường như, bé buồn đến mức sắp ngất đi.
Mấy ngày nay, Chu Chúc ở nhà để đọc kịch bản, cậu mời Thôi Phùng với Phao Phao làm khán giả cho mình, sau đó đến gặp đạo diễn nổi tiếng Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên chỉ dạy mới cảm thấy ổn.
Ca sĩ nổi tiếng Quý Dao cũng tham gia, nhưng bộ phim này lại không có phần hát.
Vào buổi thử giọng, quản lý lái xe đến đón họ. Phao Phao đến buổi thử giọng cùng ba, mà Thôi Phùng cũng đi theo. Sau đó, bé đeo cặp sách mà ba đã mua cho, leo lên xe.
Thôi Phùng giúp thằng bé cởi cặp sách, cậu bé cũng không muốn cho người khác xách hộ, muốn tự mình xách. Chiếc cặp sách nhỏ bé phồng lên, hình như bị nhét rất nhiều đồ bên trong.
Phao Phao lo lắng nhìn ba: “Ba, lần này ba có đóng vai người chết không?”
Chu Chúc ngồi bên cạnh cậu bé, trả lời: “Lần này ba không diễn vai người chết, diễn một người sống, mà còn sống vài trăm năm cơ.”
Đôi mắt Phao Phao sáng lên: “Thật không ạ?”
Chu Chúc gật đầu, đáp: “Thật.”
Thôi Phùng nói thêm: “Kể cả diễn vai người chết cũng sẽ không chết thật đâu, tất cả đều là giả.”
“Giả cũng có thể biến thành thật mà.” Phao Phao nghiêm túc: “Ba ơi, nếu ba không khoẻ, nhất định phải nói với con nhé, con sẽ chuẩn bị đồ cứu mạng cho ba.”
“Ồ?” Chu Chúc tò mò: “Con có gì để cứu mạng ba nào?”
“Máy trò chơi của bố, còn có truyện tranh nữa.”
“...”
Mấy hôm nay đọc kịch bản rất mệt, nên Chu Chúc mới chơi game, vừa chơi vừa nói: “Cám ơn game đã cứu tôi một mạng.”
Phao Phao rất thông minh đấy chứ!
Chu Chúc lịch sự cám ơn: “Cám ơn Phao Phao.”
Rất nhanh đã tới đài truyền hình rồi. Bãi đậu xe ở tầng hầm có rất nhiều ô tô, có một số diễn viên mới đến, chuẩn bị lên tầng.