Đại thắng!
Năm đứa trẻ cầm súng cao su, nắm tay nhau, đi ra khỏi lâu đài.
[Bây giờ, bọn trẻ đang tiến về phía chúng ta là đội chiến thắng. Đó là những đứa trẻ vừa dũng cảm vừa thông minh!]
[Hoan hô! Tiếng vỗ tay nồng nhiệt! Tiếng vỗ tay điên cuồng kịch liệt!]
“Chúng ta thắng rồi!”
Tổ chương trình đã bố trí bục trao giải ở lối vào lâu đài, các ông bố và nhân viên chương trình đang đợi bên ngoài. Thế rồi năm đứa trẻ dắt tay nhau, bước lên bục cúi chào.
“Cám ơn mọi người! Cám ơn mọi người!”
Đạo diễn giơ loa lên: “Chúc mừng năm bạn nhỏ của chúng ta thành công vượt qua ngôi nhà ma ám. Bây giờ xin mời các ông bố lên trao huy chương cho các con.”
Phao Phao ưỡn bụng nhận lấy lời khen của ba.
Chu Chúc vẫn mặc ga trải giường đóng vai ma nhỏ, chầm chậm bay đến trước mặt bé cưng.
“Ôi, Phao Phao thật dũng cảm! Con đã giúp ba báo thù rồi. Con là Phao Phao dũng cảm nhất trên đời, con là Phao Phao dễ thương nhất của ba.”
Càng nghe nhóc ưỡn bụng càng cao, nói: “Con cũng yêu ba nhất!”
Sau đó, Chu Chúc quay người lại nhận lấy một chiếc huy chương vàng từ nhân viên: “Bây giờ, ba sẽ tặng con một chiếc huy chương vàng tượng trưng cho lòng dũng cảm, trí thông minh…”
Nhưng cậu chưa nói xong, bé cưng đang ưỡn bụng lại thình lình ngã về phía sau: “Ba!”
May thay, Chu Chúc nhanh chóng đỡ lấy cậu bé: “Đứng cẩn thận nào! Đừng kích động!”
Phao Phao lại đứng trên bục trao giải, cậu vỗ nhẹ vào bụng cậu bé cười nói: “Được rồi, đừng ưỡn bụng nữa.”
“Dạ.” Bé cưng thở mạnh, rồi hít vào một hơi.
Chu Chúc tiếp tục lời vừa rồi mình chưa nói xong: “Bây giờ, ba sẽ tặng con một chiếc huy chương vàng tượng trưng cho lòng dũng cảm, trí thông minh và sức mạnh của Long Ngạo Thiên!”
[Và cái gì cơ?]
[Và sức mạnh của Long Ngạo Thiên?]
Cậu vẫn nghiêm túc nói: “Chu Phao Phao!”
Phao Phao đứng nghiêm, giậm chân một cái: “Có!”
Cùng lúc, những người bạn đồng hành của nhóc đều cảm thấy bục trao giải đang rung chuyển. Đây chính là sức mạnh huyền thoại của Long Ngạo Thiên!
Mỗi khi Chu Phao Phao giậm chân một cái, cả trái đất đều dịch chuyển thêm một xăng.
Chu Chúc cầm lấy huy chương, nói: “Mời con cúi đầu.”
“Rõ.” Phao Phao ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt ba.
Rồi cậu đeo dây huy chương lên cho bé con: “Ba hy vọng con tiếp tục cố gắng, tiếp tục giữ vững sự dũng cảm và trí tuệ của bản thân. Nghe lời ba, đừng nói ba ấu trĩ, cũng đừng dùng ánh mắt “sao ba ấu trĩ thế” nhìn ba. Con có làm được không?”
“Được ạ.” Phao Phao ngẩng đầu, nhưng trên khuôn mặt tiểu Long Ngạo Thiên đều viết “sao ba ấu trĩ thế”.
Thấy ba hồi lâu không nói gì, bé cưng chớp mắt hỏi: “Ba nói xong chưa ạ? Có thể đeo huy chương cho con chưa? Con đợi lâu lắm rồi.”
Xong rồi.
Chu Chúc đeo huy chương lên cổ bé, mà Phao Phao đã đưa tay lên ngay để chạm vào chiếc huy chương vàng. Sau đó, đột nhiên bé cúi đầu cảm ơn: “Con cảm ơn ba.”
Nhưng ngay giây sau, vì cúi người quá sâu mà Phao Phao mất đi trọng tâm, cả người ngã về phía trước, ngã thẳng vào vòng tay của ba. Đứa trẻ ngã khỏi bục trao giải, Chu Chúc ôm lấy cậu bé, cùng nhau ngã xuống bãi cỏ.
“A! Chu Phao Phao!”
Thôi Phùng đứng gần đó, nhanh chóng bước tới đỡ lấy hai người. Thế là một nhà ba người cùng nhau ngã xuống bãi cỏ. Trong đó, Chu Chúc ôm Phao Phao, còn anh lại ôm cậu.
Thoắt cái, vẻ mặt của cậu hiện rõ sự khó xử, nói nhỏ: “Đúng là nhóc phản diện mà, chuyên làm phiền ba."
Nghe cậu nói vậy, Phao Phao lại trưng ra vẻ mặt vô tội đáp: “Ba, con không cố ý, đột nhiên con bị ngã.”
Dẫu sao, bé chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, sao lại là kẻ phản diện được.
Cuối cùng, cậu đỡ bé dậy và bảo: “Con lùn như vậy, sao trọng tâm vẫn không vững nhỉ? Thật kì lạ.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Tức thì, hai má Phao Phao phồng lên. Bé mới có ba tuổi, sẽ cao nữa cho mà xem!
[Quả nhiên, sức mạnh Long Ngạo Thiên của Phao Phao chỉ xuất hiện khi ba xảy ra chuyện thôi.]
[Bây giờ ba không có vấn đề gì, Phao Phao lại trở thành một đứa trẻ bình thường rồi.]
[Nhưng mà làm một đứa trẻ bình thường cũng tốt đó! Không cần phải đi đánh nhau!]
[Tuy nhiên, bé lại không ngừng làm phiền đến ba mình.]
[Tôi luôn cảm thấy có một sức hút kì lạ giữa đầu của Phao Phao và bụng của Chúc Chúc.]
[Đúng rồi còn gì! Phao Phao là từ đâu chui ra chứ.]
Thôi Phùng bế Phao Phao trở lại bục trao giải, bảo bé chụp ảnh với những bạn nhỏ khác. Rồi một tay bé cầm huy chương, một tay giơ “hi”.
Chụp ảnh xong, đạo diễn cầm loa lên nói tiếp: “Chúc mừng mọi người đã quay trở lại thời hiện đại.”
Coca hỏi: “Quay xong rồi ạ?”
Mị Mị ôm lấy Ý Mễ: “Cháu không muốn đâu.”
“Nhưng…” Đạo diễn chuyển chủ đề: “Vừa nãy, mọi người ở trong phòng giám sát, lúc phát hiện ra báu vật, không kịp thời đóng nó lại, cho nên…”
Màn hình livestream dần dần tối đi, mà bọn trẻ phối hợp rất ăn ý trong việc chuyển các cảnh quay.
“A, chúng ta lại xuyên không rồi!”
“Yeah, lại có thể tới nơi khác chơi rồi…”
“Coca, anh đừng có nói ra.”
[Yeah, lại có tập mới để xem rồi!]
[Mong chờ tập tiếp theo ghê.]
Như trước đây, livestream sẽ ngừng trong nửa tiếng hoặc một tiếng, đồng thời các vị khách lên xe và di chuyển đến địa điểm quay phim tiếp theo.
Phao Phao vừa mới “mất” ba nên có chút sợ hãi, kéo ba đến ngồi ở phía sau, nắm chặt tay ba. Hiển nhiên, Chu Chúc cũng phối hợp nắm lấy bàn tay nhỏ bé, dù có đổ mồ hôi cũng không buông.
“Ba đừng rời xa con nữa nhé.”
“Đó chỉ là trò chơi thôi mà, không sao đâu con.”
“Nhưng thật sự phải tách ra đó.”
“Là giả vờ tách ra, lúc con ở trong lâu đài, ba với bố con ở ngoài quan sát con mà.”
Phao Phao nghe đến chữ ‘bố’ thì không kìm được mà tức giận: “Ba, chúng ta không thèm để ý đến bố nữa.”
Chu Chúc nghe vậy thì sửng sốt: “Hả?”
Phao Phao kéo kéo tay ba, nghiêm túc nói: “Ba đã bị bố “đánh chết” mà.”
“Dù sao…” Phao Phao suy nghĩ một lúc mới bảo: “Dù sao cũng không được, ba có thể “đánh chết” bố, nhưng bố không được làm thế với ba.”
Đúng thật là một đứa trẻ tiêu chuẩn kép!
Vừa nói xong mấy lời đó, bé cưng liếc về phía bố ngồi bên cạnh, hất hàm “hứ” một tiếng. Mà Thôi Phùng đang ngồi cạnh Chu Chúc, tuy sắc mặt của anh không thay đổi, nhưng anh lại lặng lẽ nắm lấy cái tay còn lại của cậu. Cậu cũng im lặng nắm tay anh, thầm nghĩ thảm quá rồi sếp Thôi ạ.
Thấy hai người nắm tay nhau, Phao Phao càng tức giận hơn. Chỉ có Chu Chúc bị kẹt ở giữa với vẻ mặt cực kì khó coi. Và cậu có một dự cảm không lành.
Nửa tiếng sau, tổ chương trình đã đến địa điểm quay tiếp theo, vì vậy tiết mục livestream một lần nữa phát sóng.
[Đến rồi, đến rồi!]
[Quýt của tôi! Coca của tôi!...]
Đạo diễn ngồi trên một chú ngựa, cầm loa lên: “Bởi vì mọi người không kịp đóng nó lại nên chúng ta lại bị cuốn vào vòng xoáy thời gian do kho báu tạo ra, lần này chúng ta đã đến thế giới tương lai!”
Bọn trẻ lười biếng không còn hợp tác nhảy nhót như trước nữa, chỉ phối hợp nói chuyện thôi.
“Woa, chúng ta lại bị cuốn vào vòng xoáy thời gian nữa rồi.”
“Woa, chúng ta lại xuyên không rồi.”
“Thế giới tương lai.”
[Bọn trẻ có vẻ không biết diễn xuất lắm nhỉ.]
[Bọn trẻ không phải không biết diễn, mà là không muốn diễn.]
[Thật miễn cưỡng.]
Đạo diễn không để ý lắm, nói tiếp: “Ở tương lai, người máy đã thống trị thế giới. Mà các bạn, với tư cách là tổ chức ngầm trong thế giới tương lai, sống trong thành phố dưới lòng đất đông đúc, hàng ngày đều cố gắng làm việc nhưng vẫn không đủ cơm ăn.”
“Hôm nay, ở một tòa nhà lớn của người máy, một số động vật nhỏ của nhân viên dọn dẹp ở đây tình cờ nghe được, người máy thấy có quá nhiều động vật, xem đó là gánh nặng với chúng nên quyết định sẽ tiêu huỷ những loài động vật này.”
“Để sống sót và bảo vệ những động vật nhỏ khác, các bạn quyết định đứng lên phản kháng!”
Nhìn đạo diễn rất hăng hái, trái lại bọn trẻ lại đang ngáp ngắn ngáp dài.
“Đạo diễn, lại là giải cứu trái đất sao?”
“Chúng cháu rất mệt mỏi vì phải giải cứu trái đất rồi.”
“Chúng cháu đã giải cứu trái đất mấy lần rồi, những thế giới đó thật ngu ngốc, hay là cứ tiêu diệt hết đi.”
“Phao Phao?!”
Quả là lời nói đầy tàn nhẫn của nhóc phản diện.
Nhưng Phao Phao vẫn tiếp tục nói: “Lần trước cháu đã nói với chú rồi, câu chuyện của chú rất ấu trĩ.”
Đạo diễn nghe thế thì bật khóc, sụt sịt bảo: “Chú sai rồi, nhưng chú không đổi đâu.”
“Điều quan trọng nhất ở thế giới tương lai là mọi người sẽ nhìn được tương lai của mọi người sẽ như thế nào! Thế nào? Mong chờ chứ?”
Bấy giờ, bọn trẻ mới có chút hứng thú.
“Vậy còn được.”
“Sau này cháu muốn hát hay giống như bố Lưu.”
Phao Phao tiếp tục chống tay vào hông, giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo: “Con không muốn giống bố, cũng không muốn giống ba.”
Các bạn nhỏ khác đều khó hiểu hỏi: “Thế em muốn trở thành cái gì?”
“Trở thành em như thế này.”
“Em như thế này là sao?”
“Thông minh, dũng cảm...”
Thình lình, Chu Chúc thản nhiên lên tiếng: “Quả trứng ngốc dũng cảm!”
“Ba!”
“Được rồi, được rồi.” Đạo diễn cắt ngang bọn họ: “Mời mọi người lên rút thẻ thân phận.”
Phao Phao tức giận bước tới, cầm lấy thẻ thân phận, không cho Chu Chúc xem. Nhưng bé xem không hiểu, mà tuy Quýt đã học nhận biết mặt chữ, nhưng cậu bé vẫn không biết quá nhiều.
Thế rồi, Chu Chúc chống tay lên hông hỏi bé: “Sao thế? Chúng ta là gì vậy?”
Bé cưng vẫn đang do dự hồi lâu, sau đó bé lại bám lấy ba, nhỏ giọng nói: “Ba, con xem không hiểu.”
Sau khi rút thẻ thân phận xong, như thường lệ sẽ có hàng chục phút phỏng vấn hậu trường. Họ thực hiện phỏng vấn trong một căn phòng kim loại chứa đầy công nghệ tương lai. Lúc này, đạo diễn lắc chiếc hộp để rút thăm, người đầu tiên rút được là Phao Phao.
“Lần này chúng ta đã quay tập thứ ba với tập thứ tư cùng nhau, Phao Phao thích cảnh nào nhất?”
Phao Phao không hề do dự đáp: “Lúc ngủ trên xe ạ.”
“Tại sao? Là vì mọi người đều cùng nhau ngủ nên vui vẻ sao?”
“Ưm, cháu với ba ngủ cùng nhau. Tuy hơi chật nhưng cũng rất thoải mái ạ.”
“Chú biết rồi, cháu với ba rất thích như vậy.”
“Còn nữa.” Phao Phao tức giận nói: “Vì bố ngủ ở ngoài nên sẽ không lén đẩy cháu ra nữa ạ.”
[Sếp Thôi à, hóa ra anh là người như vậy!]
[Một nhà ba người cùng nhau ngủ, nhưng sếp Thôi lại lén lút đẩy đứa nhỏ ra để độc chiếm Chúc Chúc, hé hé.]
Thế rồi Phao Phao quay qua nhìn Thôi Phùng, lại “hứ” một tiếng. Mà tim Chu Chúc vô thức đập thình thịch, linh cảm chẳng lành càng lúc càng mãnh liệt hơn. Tiếp theo, đạo diễn hỏi thêm một số câu hỏi thông thường, chủ yếu là Phao Phao nghĩ gì về hai tập này, câu trả lời có thể dự đoán được.
“Ấu trĩ quá ạ!!”
“Biết rồi, biết rồi, cháu không ấu trĩ. Cháu là đứa trẻ trưởng thành nhất!”
“Tất nhiên rồi!”
Sau một giờ phỏng vấn xong, hai tập đã kết thúc ở đây. Mọi người về nhà, đợi tuần sau lại tiếp tục. Mà một nhà ba người kia cũng về nhà. Tuy nhiên, lúc họ về đến nhà thì đã muộn rồi, vì thế cả nhà chỉ ăn một bữa cơm đơn giản. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chu Chúc tắm xong, nằm trên giường bấm điện thoại, còn Thôi Phùng đang ở trong phòng tắm. Ngoài ra, Phao Phao đã chạy về phòng của mình, không biết nhóc này đang làm gì.
Mới nãy, cậu đi qua kiểm tra, thấy bé cưng đang ngồi trước bàn học nên gõ cửa vài cái. Mà nghe thấy tiếng đó, nhóc đứng phắt dậy, vội vã giấu diếm cái gì đấy ở sau lưng. Nhưng nhóc con nhất quyết không cho Chu Chúc xem. Dẫu vậy, cậu cũng không quan tâm mấy, đi thẳng ra ngoài, nói với nhóc có chuyện gì thì gọi ba, nhóc cũng đồng ý.
Dù chỉ là một đứa bé nhưng cũng nên có không gian riêng.
Ở trong phòng trẻ con, Phao Phao mở ngăn kéo dưới cùng của bàn học, lấy ra tờ giấy viết bính âm. Trên đó viết số lần ba tức giận với bé. Vào cái đêm trước khi tham gia chương trình, bé cưng đã quyết tâm cho ba một cơ hội cuối cùng. Nếu ba hung dữ với bé một lần nào nữa, vậy thì bé sẽ thật sự không thích ba nữa.
Nhưng mà bây giờ… Bé cảm thấy bài kiểm tra cho ba đã kết thúc rồi. Vì trong ngày hôm nay, khi bé cảm thấy ba phải rời xa mình, bé đã rất buồn, không muốn ba rời xa bé chút nào. Thế là Phao Phao cầm bút chì lên, gạch bỏ ô cuối cùng.
Điều này có nghĩa là ba đã thông qua rồi.
Trên đầu tờ giấy có viết con số “mười tám”, vì trước đây bé muốn lúc mười tám tuổi sẽ rời xa ba, tự mình ra ngoài làm việc. Nhưng hiện tại…
Phao Phao suy nghĩ một lúc, gạch bỏ số tám, nghiêm túc viết thêm số “chín”. Rồi bé nghĩ thêm hồi lâu, hình như vẫn chưa đủ nữa. Cho nên, bé gạch bỏ số “chín”, sửa thành số “mười”. Nhưng rốt cuộc bé vẫn thấy không đủ, do đó bé tiếp tục sửa thành “mười một”, “mười hai”, “mười ba”...
Cứ liên tục sửa và sửa, sau chót Phao Phao vẫn thấy không hề đủ chút nào.
Cậu bé rất thích ba.
Thôi thì… đợi đến khi “chín trăm chín mươi chín” tuổi, rồi hẵng rời xa ba đi lưu lạc cũng được vậy.
Sau đó, Phao Phao cất tờ giấy ghi chằng chịt con số đi, xuống ghế, xỏ đôi dép khủng long nhỏ rồi chạy sang phòng ngủ chính.
“Ba ơi, con muốn nói chuyện này với ba ạ. Con đã quyết định rồi! Con quyết định đến…”
Ngay khi Phao Phao vừa mở cửa, nụ cười trên khuôn mặt bé liền cứng lại. Hóa ra bố đã tắm xong rồi, giờ đang ôm ba của bé, mà hai người họ đang lướt điện thoại nữa.
Thế là Phao Phao tức tốc lao tới, muốn kéo Thôi Phùng ra: “Đồ ma cà rồng xấu xa! Bố đừng hòng bắt ba con về lâu đài kết hôn! Biến đi!”
Nhưng Thôi Phùng chỉ cần một tay đã nắm được cổ áo ngủ của cậu nhóc, nâng người nhóc ta lên: “Con muốn ngủ cùng hai bố thì đừng nói mấy lời đó với bố.”
“Không!” Phao Phao vung cánh tay ngắn ngủn trong không trung, giống hệt một con cá vàng ngốc nghếch: “Con muốn ngủ với ba cơ!”
Nghe thế, anh nhắc nhở nhóc: “Bố tới trước mà!”
“Con mới tới trước! Con biết ba từ lâu rồi! Bố mới gặp ba gần đây thôi!”
“Bố không quen ba thì con ở đâu chui ra đấy?”
“Là ba sinh con ra, không phải bố.”
“Một người có thể sinh được à?”
“Lúc ở trên trời con đã chọn ba rồi! Con thấy ba rất tốt nên mới chọn ba. Bố nên cám ơn con mới đúng.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Là bố chọn ba, ba mới ở với con ý!”
“Không phải, là con chọn!”
Nói gì thì nói, trẻ con luôn có logic của riêng mình, rất hợp lý.
Cuối cùng, Thôi Phùng không có cách nào giải thích với cậu nhóc, quay đầu nhìn Chu Chúc nói: “Chúc Chúc?”
Phao Phao cũng nhìn cậu: “Ba?”
Bấy giờ cậu đang cầm điện thoại, yên lặng trượt trên giường: “Đừng hỏi em, em không biết.”
Dự cảm không lành đã thành hiện thực. “Liên minh ngủ chung” không chỉ tan rã mà còn bắt đầu tranh chấp nội bộ rồi.
Chu Chúc trốn trong chăn, gửi tin nhắn cho đạo diễn.
[Trương Thành, rốt cuộc là tôi nợ gì anh! Bây giờ Phao Phao thật sự coi sếp Thôi là ma cà rồng rồi!]
Trong lúc hai bố con kia đang tranh luận, Chu Chúc đặt điện thoại xuống, bất lực nằm trên giường.
“Chúng ta bỏ phiếu đi!”
“Được.”
“Bầu cho Phao Phao thì giơ tay!” Phao Phao tự mình giơ tay.
“Bầu cho ma cà rồng thì giơ tay.” Thôi Phùng cũng tự mình giơ tay.
Tự bầu cho bản thân, hoà một phiếu.
“Vậy thì tự giành lấy đi, ba hai một bắt đầu!”
Phao Phao nói xong thì phi như bay lên giường, nhanh chóng ôm lấy ba, lao vào vòng tay của ba. Sau đó, bé lập tức quay qua mỉm cười với ma cà rồng, giơ tay “hi”, khoe khoang chiến thắng của mình.
“Con thắng rồi.”
Thấy vậy Thôi Phùng chỉ tắt đèn, vòng tay qua ôm lấy hai người: “Ngủ thôi.”
Phao Phao mím môi, thôi được, bé có thể chấp nhận.
Trong bóng tối, bé cưng trốn vào vòng tay Chu Chúc, nhỏ giọng nói: “Ba, con muốn nói với ba một quyết định.”
Chu Chúc nghe thế, khẽ hỏi bé: “Quyết định gì?”
Thình lình bé che tai cậu lại, nói thầm vào tai cậu: “Con quyết định, đợi đến năm con chín trăm chín mươi tuổi mới rời xa ba.”
“Ừ.” Chu Chúc ôm lấy cậu bé: “Thế không phải là ăn bám hay sao? Đến lúc ba già hơn rồi, một nghìn tuổi, răng cũng rụng hết rồi, cả ngày sẽ ra ngoài nhặt rác để nuôi một đứa trẻ chín trăm chín mươi tuổi nhé.”
“Nếu cần, con sẽ chăm sóc ba, thuận tiện chăm sóc luôn bố.” Bởi đứa trẻ ba tuổi mãi mãi muốn ở với ba.
Nghe vậy, Chu Chúc chỉ biết cười với Thôi Phùng, nói: “Thằng bé vẫn rất quan tâm anh đấy.”
Rồi Phao Phao tiếp tục nói: “Nếu không có bố thì ba sẽ rất buồn, thế thì cho bố ăn chung là được rồi.”