Tức thì, những người bạn đồng hành của Phao Phao ở đằng sau reo hò hoan hô.
“Phao Phao, em giỏi thật đấy!”
“Em đúng là một tay súng thần mà!”
Đại vương đang định xông tới, nhưng Phao Phao đã hét lớn lên: “Chú chết rồi!”
Nghe vậy, đại vương không phục bảo: “Vớ vẩn! Chú có hai mạng cơ mà, cháu mới bắn chú có một lần.”
Nào ngờ, Phao Phao lại đắc ý nói: “Nhưng cháu bắn tận hai viên đạn sơn cơ.”
Nghe thế đại vương mới cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên, hai viên đạn sơn rơi ở cửa thang máy, mà quần áo anh ta cũng có hai vết đạn. Đồng thời, loa phát thanh vang lên to rõ: “Đại vương, loại!”
Thoắt cái, bọn trẻ reo hò đập tay với nhau: “Yeah!”
Ngay cả Chu Chúc đang theo dõi trận chiến ở hoa viên cũng hoan hô: “Yeah! Phao Phao giỏi quá! Ba yêu con!”
Chỉ có Phao Phao không mấy bận tâm chiến tích này, bé cưng điềm tĩnh lau mũi: “Vẫn còn một người nữa!”
Thủ lĩnh thợ săn!
[Phao Phao out trình!!]
[Sự bình tĩnh của Phao Phao…]
[Cứu với! Những người phía trước có thể đừng gửi “Phao Phao xx” nữa được không? Tôi xem mấy từ này mà cười gần chết rồi!!]
“Đi thôi! Chúng ta giải quyết nốt người cuối cùng!”
“Được!”
Đến bây giờ, tất cả những người lớn đều bị loại, ngược lại là bọn nhỏ, vì cơ thể nhỏ nhắn nên càng giỏi ẩn náu, chưa ai bị loại cả. Sau khi mấy đứa nhóc nạp đạn, chúng chuẩn bị xuống tầng tìm thủ lĩnh thợ săn.
Nhân lúc đó, Phao Phao bình tĩnh triển khai: “Thủ lĩnh thợ săn chỉ còn hai mạng, đến lúc đó chúng ta cùng nhau xông lên, cứ thế đánh cho em.”
“Đúng, chúng ta không hề sợ chú ấy!”
“Đúng vậy!”
Thế rồi bọn trẻ dũng cảm bước xuống cầu thang, không chút che giấu tiếng bước chân của mình. Đột nhiên, thủ lĩnh thợ săn thò đầu ra từ căn phòng trên tầng hai, một chiếc cờ trắng trong căn phòng lộ ra.
“Đầu hàng! Đầu hàng!”
Bọn trẻ thấy vậy, hoan hô vui mừng: “Chúng ta thắng rồi!”
Nhưng Phao Phao vẫn rất thận trọng: “Chú hãy bỏ hết đạn sơn và súng cao su trong người ra đi.”
“Được.”
Cửa phòng lăn ra hai viên đạn sơn, còn có súng cao su, Phao Phao chạy lên phía trước, cất đồ đi. Nhưng bé phải chắc chắn không còn mối đe dọa nào từ kẻ thù, bé cưng giương súng lên, nhắm về phía cửa.
“Chú có thể ra ngoài rồi.”
“Được.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Thủ lĩnh thợ săn cầm cờ trắng từ bên trong chậm rãi bước ra. Vốn dĩ, anh ta được đạo diễn lôi vào biệt đội báo thù cho đủ số lượng thôi, anh ta chỉ đang câu giờ thôi, anh ta vô tội, đừng bắn mà.
“Vậy chú bỏ cuộc đi, xuống dưới lầu đi ạ.”
“Được, Phao Phao đại nhân.”
[Phao Phao thận trọng!]
[Phao Phao hùng mạnh!]
[Phao Phao chiến thắng rồi!!]
[Lầu trên ơi đủ rồi nhé!]
[Phao Phao đại nhân ha ha ha ha.]
[Tôi luôn cảm thấy mai sau Phao Phao sẽ trở thành ông chủ.]
[Không! Phao Phao đáng yêu như thế, không thể thành ông chủ được!]
[Chiến thắng! Biệt đội Báo Thù bị đánh bại cả rồi!!]
Trong hoa viên, Chu Chúc kích động đến nỗi đứng dậy đánh quyền anh luôn rồi.
“Không hổ là con trai của tôi, giỏi quá đi! Ba tự hào vì con!”
[Chúc Chúc, trước khi đánh quyền anh, cậu có thể cởi bộ đồ ma nhỏ ra được không?]
[Ma nhỏ đánh quyền anh, cứ kì kì kiểu gì ý nhỉ?]
[Ma nhỏ đã có người nối dõi rồi, bé ma nhỏ đã ra đời!]
Trong lâu đài, Phao Phao hình như đã nghe thấy giọng của ba, bé cưng chạy tới cửa sổ bên cạnh, vẫy tay với Chu Chúc.
Chu Chúc cũng vẫy tay với bé: “Ba yêu con!”
Nghe vậy thoắt cái khuôn mặt của Phao Phao đỏ bừng, nhỏ gióng đáp: “Con cũng yêu ba.”
[Phao Phao ngại ngùng rồi.]
[Tình yêu dành cho ba của Phao Phao.]
Nhưng chỉ một giây sau, loa phát thanh lại vang lên: “Kẻ địch vẫn còn, tiếp tục trò chơi.”
Tức thì Phao Phao quay đầu, nhìn những người bạn đồng hành của mình.
“Không đúng.” Ý Mễ đập tay: “Đạo diễn, đại vương, ông chủ nông trường, bố Phao Phao, còn có thủ lĩnh thợ săn, tất cả đều bị loại rồi mà.”
Coca nắm chặt nắm đấm, nói: “Chẳng lẽ thủ lĩnh thợ săn lừa chúng ta? Chú ấy chưa đi?”
Quýt chạy tới cửa sổ nhìn: “Thủ lĩnh thợ săn đi rồi, chú ấy đi rồi.”
Lúc này, Mị Mị nhỏ giọng nói: “Hay là, trong chúng ta có gián điệp?”
“Gián điệp?!”
Bọn trẻ lập tức tránh xa những người khác, giữ khoảng cách an toàn, cẩn thận nhìn đối phương.
[Tổ chương trình được đấy, dám làm cả việc này.]
Trong hoa viên, Chu Chúc cũng rất kinh ngạc.
“Kẻ địch ở đâu nữa? Làm gì có kẻ địch.”
Chu Chúc quay đầu nhìn Thôi Phùng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Xì…
Thôi Phùng cũng nhìn cậu, hình như cũng đang suy nghĩ gì đó.
Chợt, cậu vừa nhìn anh vừa nói: “Thôi Phùng, em có chuyện này muốn nói với anh, anh đừng tức giận.”
Anh bình tĩnh đáp: “Em nói đi.”
Ngẫm nghĩ một lúc, cậu nhấc tấm ga trải giường lên, kéo anh vào trong. Thế là hai người trốn trong tấm ga, đầu chạm đầu, thì thầm với nhau.
[Kỳ lạ.]
[Có chuyện gì mà lại không để khán giả quý mến cùng nghe chứ?]
[Anh quay phim, đúng đúng, gần hơn, gần hơn nữa! Tôi cũng muốn nghe!]
Sau đó anh quay phim trực tiếp nhấc tấm ga lên, bước vào luôn. Thế giới của ba người thật chật chội!
“Thật ra lúc đó, em đã dùng cái này để đánh anh.” Chu Chúc lấy một cục bông nhỏ ở trong túi áo ra: “Anh chưa bị bắn trúng.”
[???]
[Cái gì?]
[Đệch, nghĩ kĩ lại thì đúng thật.]
[Mỗi người hai viên đạn sơn, Chúc Chúc hai viên, trộm của sếp Thôi nữa là ba viên.]
[Lần đầu tiên đụng độ, Phao Phao bắn sếp Thôi, mất một viên.]
[Sau đó, Phao Phao xuống tầng giúp ba lấy thêm “mạng”, nhưng Chúc Chúc đã đưa hai viên đạn cho cậu nhóc rồi.]
[Vậy nên lúc đó Chúc Chúc không hề có viên đạn nào, cậu ấy tự chế đạn để bắn sếp Thôi, lừa anh ấy ra ngoài?]
[A!!! Chúc Chúc đúng là ma nhỏ, cậu ấy đáng sợ thật đấy!]
[Sếp Thôi mặc âu phục màu đen, mà trong mật thất rất tối, không thể nhìn kĩ. Như vậy thì kế hoạch của Chúc Chúc đã trót lọt rồi.]
Nhưng nghe xong mọi chuyện, Thôi Phùng lại không hề tức giận, anh chỉ bình tĩnh nói: “Chúc Chúc, anh nói với em chuyện này, em cũng đừng tức giận.”
Chu Chúc hoài nghi nhìn anh: “Hở?”
“Thật ra lúc đấy, anh dùng cái này bắn em.” Thôi Phùng cũng lấy trong túi áo ra một quả sồi.
Trong lâu đài có một chậu cây, mà chậu cây đó có quả, anh đã hái một quả từ đó xuống.
[???]
[Từ đầu đến cuối, đầu tui toàn là dấu hỏi chấm.]
[Thế thì càng đơn giản rồi!]
[Sếp Thôi vốn dĩ chỉ có một viên đạn, đã bắn Chúc Chúc một lần, lấy đi một mạng của Chúc Chúc rồi.]
[Anh ấy lấy đâu ra thêm viên đạn nữa vậy?]
[Quá đáng!! Thủ thuật giống hệt nhau! Đây là tâm linh tương thông giữa hai chồng chồng sao?]
[Hai người giỏi giả vờ thật đấy! Nãy giờ tôi cứ nghĩ không có vấn đề gì, không có bất cứ thắc mắc gì luôn.]
[Không biết nên nói hai người có thần giao cách cảm, hay nói hai người thực sự là một gia đình nữa.]
[Đôi chồng chồng này ơi, truỵ tim rồi, ợ ợ.]
[Tổ chương trình bảo đây là khu vực nghỉ ngơi dành cho gà mờ sao?]
[Rõ ràng là khu vực nghỉ ngơi của cao thủ mà!!]
[Nếu cho họ thêm thời gian, bọn họ chắc chắn sẽ dùng bông với quả sồi giết tất cả mọi người mất.]
[Tôi chỉ muốn nói tôi không hề ngạc nhiên khi hai người họ có thể sinh ra một đứa con như Phao Phao.]
[Sếp Thôi thì thôi đi, bởi ai cũng biết anh ấy tâm cơ. Nhưng Chúc Chúc, ngày nào tên này cũng như tên ngốc ấy, sao lại có thể mưu mô như vậy chứ!]
[Chồng chồng tâm cơ, chậc chậc chậc...] ( truyện đăng trên app TᎽT )
[Với tình hình lúc đó của họ, đó là cách làm tốt nhất rồi.]
[Chúc Chúc không biết sếp Thôi không lấy được đạn sơn. Giờ anh ấy đã bị Chúc Chúc nắm thóp rồi, chỉ có thể liều một phen thôi.]
[Kết quả cả hai đều bị loại.]
[Chúc mừng hai vị khách mời nam đã hợp tác thành công!]
Chu Chúc cứng họng một lúc, chậm rãi nói: “Không giận, em không giận.”
Dù sao cậu cũng làm vậy với Thôi Phùng mà!
Cậu nhìn anh, bảo: “Vậy nên, anh chính kẻ địch chưa bị tiêu diệt?”
Thôi Phùng nhàn nhạt đáp: “Chắc không phải anh đâu. Thủ lĩnh thợ săn cũng không trúng đạn, cậu ấy tự động rời lâu đài. Mà chúng ta cũng ra ngoài này rồi, xem như đã đầu hàng. Vậy nên, kẻ mà loa phát thanh nói chắc chắn không phải chúng ta đâu.”
Chu Chúc nghe thế, lại hỏi: “Vậy thì là ai nhỉ? Kì lạ thật.”
“Chắc là kịch bản của tổ chương trình.” Thôi Phùng đáp: “Năm đứa trẻ con, không thể không loại đứa nào. Chắc họ cố ý đấy, để năm đứa cùng ở lại.”
“Có lí.” Cậu gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy chúng ta có cần vào xem không?”
“Không cần.” Anh ôm lấy cậu, nói: “Đây là lúc Phao Phao cần tự mình đối mặt với một số chuyện.”
“Cũng có lí.” Chu Chúc tiếp tục gật đầu, bảo: “Vậy anh có thể đi ra khỏi ga giường của em chưa?”
“Không được, là Chúc Chúc mời anh vào đây mà.”
“...”
Thôi Phùng suy nghĩ một lúc, nói: “Chúc Chúc hét lên “phân thân” đi, sau đó chúng ta sẽ biến thành hai con ma nhỏ.”
“Đi ra ngay! Anh lớn quá, chân của em sắp lộ ra rồi.”
[Là thời gian để Phao Phao một mình đối mặt một số chuyện = Thôi tổng với Chúc Chúc hưởng thụ thế giới của hai người.]
[Con trai đang mạo hiểm trong lâu đài, hai ông bố đang ở ngoài yêu đương, hợp lí không?!]
[Hợp lí! Nữa đi, nữa đi!]
Đột nhiên, Chu Chúc hỏi: “Anh nghĩ kẻ địch cuối cùng là ai?”
Thôi Phùng đáp: “Người đó vẫn luôn ở trong lâu đài, nhưng chúng ta không chú ý đến anh ta, hay nói cách khác, chúng ta đã hợp lí hoá sự tồn tại của anh ta.”
Cảm thấy có lý, cậu gật đầu tiếp lời: “Rất có thể, em cũng cảm thấy là anh ta.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Cùng lúc đó, ở trong lâu đài, đây là lần đầu tiên bọn trẻ tự mình chiến đấu. Bọn chúng vừa nghe loa phát thanh nói, trong lâu đài vẫn còn kẻ địch nên đều có chút lo lắng. Mà hiện giờ bọn chúng đã bình tĩnh hơn rồi.
“Chúng ta đã thề rằng, chúng ta là bạn tốt của nhau, không được nghi ngờ người khác cũng không được lừa người khác.”
“Đúng vậy.”
“Kẻ địch chắc chắn không phải trong số chúng ta, chúng ta đi tìm tiếp đi.”
“Được!”
Bọn trẻ cùng nhau lên đường tìm kiếm những kẻ thù còn lại trong lâu đài.
Hai mươi phút sau, tất cả trở lại sảnh.
“Không thấy gì hết.”
“Làm sao bây giờ?”
Đúng lúc này, Coca ngửa đầu nhìn trần nhà, hét lên: “Nói dối! Vốn chẳng còn kẻ thù nào cả!”
Nhưng loa phát thanh chỉ đáp lại: “Trò chơi tiếp tục!”
Lúc này, Phao Phao đột nhiên nghĩ ra gì đó, kéo Coca lại: “Coca, em biết rồi, vẫn còn kẻ địch, chính là…”
Coca cũng hiểu ra.
Tất cả lấy súng cao su, nhẹ nhàng chạy đến phòng ăn.
Nhân viên của tổ chương trình! Người nhân viên lúc đầu tiếp đón chúng ta vào nhà ma, chính là để theo dõi giám sát các căn phòng trong lâu đài, đồng thời cũng phát loa phát thanh ở đây.
Mị Mị kêu lên: “Dì ơi.”
“Sao vậy?”
Người nhân viên quay lưng với bọn chúng quay lưng lại, giây sau, đạn sơn “pa pa pa” bắn vào người cô.
Bọn trẻ vây quanh kẻ địch cuối cùng!
“Chúc mừng mọi người… chúc mừng mọi người đã vượt qua vòng cuối…”
Cô nhân viên đến lời thoại còn chưa nói xong đã quay người bỏ chạy, nhảy từ cửa sổ xuống, chỉ để lại ngọn đèn ngủ đã được bật sáng.
“Kho báu?”
“Không được, chúng ta lại bị dịch chuyển rồi!”