Chu Phao Phao tức chết mất! Bé cưng không dễ dàng gì mới lấy được một mạng cho ba - thực ra là một viên kẹo hoa quả vị cam. Nhóc cứ nghĩ ba mình được cứu rồi, đang định đưa kẹo cho ba ăn thì loa phát thanh lại kêu ba bị loại!

Tức chết mất!

Phao Phao ở sau cửa, nghiến răng nghiến lợi ken két. Bé sẽ không tha cho từng người trong biệt đội Báo Thù đâu!

Lúc này, quái vật chăn bộng Chu Chúc đang bị Thôi Phùng vác trên vai phát hiện ra bé con, vẫy tay chào, nói nhỏ với bé: “Phao Phao.”

Thế rồi Phao Phao chạy về phía trước, tủi thân nói: “Ba, không phải con đã dặn ba trốn kĩ rồi sao? Sao ba lại bị bắt rồi?”

“Xin lỗi con.” Chu Chúc xin lỗi bé cưng, nói tiếp: “Ba đã không bảo vệ tốt bản thân.”

“Nhưng con đã giúp ba lấy được một mạng rồi, chỉ cần một chút nữa thôi…” Vừa nói xong, mắt bé con đã đỏ cả lên.

Vì vậy Chu Chúc vội vàng vỗ vai Thôi Phùng, yêu cần anh thả cậu xuống. Nhưng cậu bị chiếc chăn quấn quanh, cả ga giường nữa, nên cậu nhanh chóng bước ra rồi ôm lấy Tiểu Phao Phao đáng thương.

“Phao Phao, đây không phải lỗi của con. Ba biết con rất muốn ba sống lại, nhưng ba không bảo vệ được bản thân. Xin lỗi con, ba không cố ý đâu. Con có thể tha thứ cho ba không?”

[Đây rõ ràng chỉ là một trò chơi, mà nước mắt tôi lại sắp rơi nữa rồi.]

[Trẻ con rất dễ coi trò chơi thành thật, Phao Phao quả thật rất yêu ba.]

[Chu Chúc cũng rất giỏi trong việc giáo dục con cái, lần đầu tiên thấy phụ huynh vì không bảo vệ tốt bản thân mà đi xin lỗi trẻ con đấy.]

[Không phải lỗi của Phao Phao, cũng không phải lỗi của Chúc Chúc, đây là lỗi của tôi, được chưa? Là tôi sai! Muốn tra tấn thì cứ tra tấn tôi đi.]

[Đều là là lỗi của tổ chương trình, để tôi đi bóp chết đạo diễn!]

Bấy giờ Phao Phao chìa tay ra, muốn đưa viên kẹo cam trong tay cho cậu: “Ba, đây là “mạng” con lấy cho ba, ba mau ăn đi.”

Chu Chúc nắm lấy tay cậu bé, đáp: “Bây giờ ba ăn cũng muộn rồi, con ăn đi nhé. Có thêm một mạng, con phải giúp ba đánh bại biệt đội Báo Thù nhé.”

“Ưm.”  Phao Phao nghiêm túc gật đầu, bé biết trên vai mình hiện đang có một trách nhiệm rất lớn.

Rồi cậu vỗ vai bé cưng: “Trong tiểu thuyết có Long Ngạo Thiên, vừa xuất hiện thì cả nhà đều bị xoá sổ. Suy cho cùng ba đã hy sinh, nhưng sức mạnh vẫn vô biên.”

Phao Phao nghe không hiểu lắm, có chút khó hiểu thốt lên: “Hả?”

[???]

[Chúc Chúc đáng ghét thật! Nước mắt tôi còn đang chảy đây, vừa khóc vừa cười, đồng nghiệp còn tưởng tôi bị điên.]

Thế rồi Chu Chúc lấy ra súng cao su, dặn dò bé cưng: “Phao Phao, đây là bảo bối gia truyền của gia tộc chúng ta, súng cao su. Bây giờ ba giao lại cho con, dùng cái này đánh bại biệt đội Báo Thù nhé.”

“Vâng ạ!” Phao Phao nhận lấy súng cao cu.

Chu Chúc nhìn bé con, lo lắng hỏi: “Con biết dùng không?”

“Biết ạ!” Phao Phao đáp vô cùng tự tin, kéo súng cao su một cái.

Thấy vậy, cậu mới yên tâm nhìn cậu bé: “Tốt lắm! Cố lên nhé, Phao Phao! Ba tin con.”

Phao Phao gật đầu lia lịa, cất súng cao su đi: “Ưm.”

Lúc này, loa phát thanh thúc giục bọn họ: “Người chơi bị loại không được ở lại chiến trường, xin hãy nhanh chóng rời đi.”

Thế là Chu Chúc sờ nốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Phao Phao, nói: “Ba phải đi rồi.”

Cùng lúc đó, ma cà rồng Thôi Phùng ôm lấy eo cậu, vác lên vai: “Đi thôi.”

Nhưng Chu Chúc vẫn không nỡ, chìa tay về phía Phao Phao nói: “Phao Phao, ba không nỡ xa con.”

Mà cặp chân ngắn nhỏ của Phao Phao cũng cố gắng đuổi theo bọn họ, kêu lên: “Ba…”

“Báo thù cho ba nhé! Ba yêu con!”

[Một bộ phim gia đình sinh ly tử biệt đặc sắc!]

[Tôi biết, dựa theo tình tiết này, Phao Phao trong lúc đuổi theo ba sẽ bị vấp ngã, bàn tay nhỏ bé bị trầy xước, sau đó trời bắt đầu mưa to, Phao Phao sẽ khóc lớn trong cơn mưa.]

[Sau đó Phao Phao sẽ quyết tâm báo thù cho ba, gia nhập sơn phái, tập luyện chăm chỉ.]

[Mấy dì phía trước đều là người xấu!]

[Sếp Thôi đã biến thành đại boss chia rẽ hai ba con.]

Phao Phao tay cầm súng cao su đuổi theo ba, chạy đến cửa thang máy, bất lực nhìn ba bị bố vác đi. Bé cưng giơ tay, dùng mu bàn tay lau nước mắt, rồi ăn viên kẹo cam trong tay.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Phao Phao bây giờ đã có bốn mạng! Bất khả chiến bại!

Rồi bé giơ súng cao su lên, hét lớn với đồng đội của mình: “Các anh em, tranh thủ bây giờ xuống lấy đạn sơn với em!”

[Phao Phao thực sự tức giận rồi!]

[Phao Phao (Phiên bản tàn nhẫn).]

[Chu Phao Phao (Phiên bản tàn nhẫn) thêm họ của ba, trở thành kẻ bất khả chiến bại.]

[Phao Phao giống như đang mang trên mình một quả bom lớn. Phao Phao đã không còn là Phao Phao của ngày xưa rồi, bây giờ cậu nhóc đã là người báo thù cho ba rồi!]

[Biệt đội Báo Thù, các ngươi đã động đến người không nên động rồi!]

[Phao Phao phản nghịch, sự tức giận của Phao Phao, đòn phản công của Phao Phao.]

Bên kia, Chu Chúc bị Thôi Phùng vác xuống lầu, rời khỏi nhà ma.

Nhân viên đã đợi ở cửa chào đón họ: “Đáng tiếc hai người là nhóm bị loại đầu tiên. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nhẹ ở hoa viên, hai người có thể vào trong nghỉ ngơi một lát, đây là vé vào cửa.”

“Được, cám ơn.” Chu Chúc nhận lấy vé: “Bị loại mà vẫn phải có vé, cao cấp thật đấy.”

“Mời hai người đi lối này.”

Hai chân Chu Chúc lắc qua lắc lại, nói với Thôi Phùng: “Anh có thể bỏ em xuống được chưa?”

Nhưng anh lại nghiêm nghị nói: “Em là con ma nhỏ, bỏ em xuống em bay đi thì sao.”

“...” Anh vẫn còn thích vai diễn này đấy à!

Cuối cùng thì bọn họ cũng đến được hoa viên bên cạnh lâu đài. Ở đó, trên bàn tròn có tháp bánh với đồ uống, trông rất ngon miệng. Khi Chu Chúc ngả lưng xuống sofa, trên người cậu vẫn là bộ đồ ma kia. Vì vậy lúc muốn uống nước, cậu thò tay ra từ phía dưới của ga trải giường rồi lấy đồ uống vào trong đó.

Mà Thôi Phùng ngồi bên cạnh cậu, lại muốn cởi bộ đồ ma của cậu ra: “Chúc Chúc.”

Tuy nhiên, cậu giữ chặt tấm ga trải giường, nói: “Đừng chạm lung tung! Anh nói em bây giờ là con ma nhỏ mà, đừng có động vào bộ đồ của em.”

“Ồ.” Thôi Phùng đáp lại một tiếng, nhưng anh lại âm thầm kéo tấm ga trải giường xuống. Chu Chúc “ực ực” uống hết cốc nước, lại thò tay từ trong ga trải giường ra: “Thêm cốc nữa!”

Anh rót nước cho cậu, nói: “Chúc Chúc, coi như nhiệm vụ của anh thành công rồi.”

“Nhiệm vụ gì?”

“Cướp em đi kết hôn.”

“Thành công lúc nào? Hai chúng ta chỉ là cùng nhau chết thôi.” Chu Chúc lại ực ực uống hết cốc nước, lại thò tay ra: “Thêm cốc nữa.” ( truyện trên app T Y T )

Nhân viên phục vụ miễn phí - Thôi Phùng, vẫn tiếp tục phục vụ cho cậu.

Cậu đưa tay lấy cốc thứ tư, anh chợt nói: “Chúc Chúc, em uống ba cốc rồi.”

“Em biết.” Chu Chúc đắc chí nói: “Em muốn trước khi biệt đội Báo Thù đến đây thì uống hết nước của họ, không để họ nếm được tí vị ngọt nào.”

Thôi Phùng nghe thế thì dừng lại: “Thật à?”

“Đương nhiên! Phao Phao đang chiến đấu bên trong, với tư cách là một người ba, em không thể cản đường con được.” Chu Chúc ợ lên một hơi đầy mùi dưa hấu, nói với anh: “Thêm một miếng bánh ngọt.”

Thôi Phùng vẫn lấy một miếng bánh dâu tây cho cậu, chuyển vào trong ga giường.

[Suy nghĩ của Chúc Chúc luôn khó đoán như vậy!]

[Đáng yêu quá!]

[Ma nhỏ với ma cà rồng ở trong hoa viên phơi nắng, hai người có thể phơi nắng sao? Hả?]

Chưa hết, tổ chương trình còn chuẩn bị cho họ một chiếc kính viễn vọng nhỏ để có thể xem diễn biến bên trong. Thế là Chu Chúc cầm chiếc kính lên, đặt trước hai cái lỗ nhỏ của ga giường để quan sát tình hình trong chiến trận.

“Bọn họ lại đánh nhau rồi, Phao Phao mới cướp lấy một hộp đạn sơn lớn rồi bỏ chạy, còn cướp được đống đạn sơn mà đạo diễn giấu trong túi áo nữa. Đây có đúng là Phao Phao tội nghiệp của em không? Đâu có giống Chu Phao Phao?”

Chu Chúc dừng lại một chút: “Ò, đúng rồi, nhóc con vốn dĩ đã vậy mà.”

Nhóc phản diện không những cướp đồ mà còn cho nổ tung mộ cậu, suýt nữa thì cậu quên mất.

“Cái chết” của ba đã làm thức tình những kỹ năng phản diện của Phao Phao.

Bây giờ bé cưng đang bắt đầu bật mode đồ sát. Hơn nữa, bé còn giật lấy một hộp đạn sơn ở sảnh lớn nữa, tiện tay cướp thêm kẹo cam sinh mạng mà tổ chương trình chuẩn bị. Tuy nhiên chúng chỉ còn một cái, vì vậy bé đưa cho Quýt đang chỉ còn một mạng.

Lúc đó, ma nhỏ với ma cà rồng ngồi cạnh nhau xem con trai chơi game, không nhịn được cảm thán một câu: “Woa! Đứa nhỏ em nuôi lớn đây mà. Giống như đứa trẻ ngoại quốc mới năm tuổi đã bị ném vào rừng Amazon vậy! Nhưng bé con nhà em mới chỉ có ba tuổi thôi.”

“Thằng bé là ma cà rồng giỏi nhất trong gia tộc, chỉ đứng sau anh thôi đấy.”

[Xin chào tiên sinh, đây là tác phẩm mới nhất của tôi, tôi đặt tên nó là “Ở lâu đài cổ”.]

[Đứa bé đang chiến đấu trong lâu đài là ai? Ma nhỏ với ma cà rồng của lâu đài đâu?]

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

[Đây là con trai của ma nhỏ với ma cà rồng, bọn họ đang ở trong hoa viên tắm nắng rồi.]

[Hai nghìn tệ, tôi mua!]

Với tình hình trận đấu càng ngày càng gay cấn, lâu đài không ngừng phát ra âm thanh của loa phát thanh.

“Chủ nông trường, loại!”

“Đạo diễn, loại!”

“Lưu Quần Tiên, loại!”

“Xin hãy nhanh chóng rời khỏi lâu đài.”

Mà lúc này, Chu Chúc đã ăn gần hết đống bánh trên bàn. Ma nhỏ bịt miệng lại, lén ợ một cái đầy mùi bánh ngọt trong ga trải giường.

Tuyệt đối không để biệt đội Báo Thù ăn một cái bánh nào!

Nhưng đợi một lúc rồi, những người bị loại khác đều không đến đây.

Kỳ lạ ghê…

Chu Chúc quay đầu hỏi Thôi Phùng: “Ở đây còn hoa viên nào khác không?"

Anh thật thà đáp: “Hai bên đều là hoa viên.”

“À ra vậy.” Cậu quay đầu lại, hỏi nhân viên: “Những người khác bị loại sẽ không qua đây đúng không?"

Nhân viên đáp: “Bọn họ sẽ ở chỗ khác nghỉ ngơi.”

Chu Chúc nghe vậy, gật đầu: “Ồ.”

Mà nhân viên tiếp tục nói: “Đây là khu vực gà nghỉ ngơi cho nhóm bị loại sớm nhất.”

“...” Chu Chúc nghe thế, cứng họng hỏi lại: “Ai gà cơ?”

Rồi ánh mắt của nhân viên rơi trên người cậu với Thôi Phùng, ý tứ rất rõ ràng.

“...” Chu Chúc nắm chặt tay, quay đầu, đúng lúc đó anh đưa cho cậu một miếng bánh ngọt. Thế là cậu há to miệng, nuốt xuống một miếng lớn.

[Sếp Thôi muốn ở một mình với Chúc Chúc đó!!]

[Gan lớn thật! Vậy mà dám mắng sếp Thôi với Chúc Chúc là gà!]

[Chương trình này tàn rồi, tập tiếp theo Chúc Chúc nhất định sẽ trả thù đạo diễn.]

[Không cần tập sau đâu, một lúc nữa thôi.]

Bấy giờ ở trong lâu đài cổ, Phao Phao lấy súng cao su, trốn sau tấm rèm ở cửa thang máy. Mà đại vương đang nhìn xung quanh, xác nhận an toàn mới rón rén bước về phía thang máy. Chính lúc ấy, bàn tay nhỏ nhắn của bé cưng nắm lấy đạn sơn, kéo súng cao su.

“Vù” một tiếng, đạn sơn đã tung tóe trên quần áo của đại vương.

Bắn trúng rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play