[Rốt cuộc sếp Thôi trốn trên giường từ lúc nào thế?]

[Dù có bật góc nhìn của thượng đế lên tôi vẫn không thấy gì cả.]

[Xin hãy xem lại đoạn phát từ hai mươi phút trước đi.]

[Sếp Thôi trèo từ mật thất tầng ba xuống phòng đức vua, sau đó leo từ phòng đức vua lên mật thất.]

[Mà giường ở đây không có màn, nên anh ấy mới tháo màn ở phòng đức vua

 ra, lắp vào rồi ngoan ngoãn nằm đợi vợ.]

[Uầy, giống như tâm linh tương thông vậy!]

[Chúc Chúc đã đoán sếp Thôi sẽ đến mật thất, nhưng cậu ấy không ngờ anh ấy tới sớm như vậy, còn đang nằm trên giường nữa.]

[Sếp Thôi đã đợi dài cổ nửa tiếng rồi.]

[Mà vốn dĩ sếp Thôi đợi Chúc Chúc lên giường, ai ngờ cậu ấy lại trốn trong tủ quần áo, không hề đến gần giường.]

[Không còn cách nào khác, anh ấy chỉ có thể tự đi tìm vợ thôi.]

“Tránh ra!” Chu Chúc vừa hét vừa lén chạm vào túi áo Thôi Phùng.

[Chúc Chúc lại lén trộm đạn sơn.]

[Vừa la làng, vừa trộm đồ, không hổ là cậu, Chúc Chúc!!]

“Tránh ra, không được bắt nạt ba!” Phao Phao từ trong ga chui ra, chộp lấy một quả đạn sơn ném về phía Thôi Phùng, để lại vết sơn đỏ trên bộ âu phục đen của anh.

[Phao Phao làm tốt lắm!]

[Căn nhà này không có Phao Phao là không được mà.]

Lúc này, Chu Chúc cướp lấy súng trong tay Thôi Phùng.

“Cầm lấy đi!” Chu Chúc ném súng đi, trở lại bình thường, kéo Phao Phao chạy: “Chạy mau!”

Thế rồi, hai cái ga giường “vút” một cái đã biến mất khỏi hành lang.

[Ha ha ha ha ha.]

[Chúc Chúc rốt cuộc có sợ không vậy?]

[Nhưng mà sếp Thôi thật sự bị sự xuất hiện đột ngột này làm cho giật mình. May mà, ngay sau đó anh ấy đã nhanh chóng phản ứng lại, chộp lấy khẩu súng rồi chạy theo.]

[Sếp Thôi bất lực rồi!!]

[Ha ha… Vợ đến miệng rồi còn để chạy mất!!]

[Không được! Chúc Chúc vẫn còn hai mạng, phải hết cả hai mạng thì sếp Thôi mới có thể mang cậu ấy đi.]

Hai chú quỷ nhỏ chạy xuống lầu, đúng lúc đó, Coca với Quýt cũng xông lên. Đôi mắt của Coca đỏ bừng, cậu bé giơ súng lên chuẩn bị bắn, may mà Phao Phao vội vàng hét lên: “Coca, là em!”

“Ừm.” Coca bỏ súng xuống, kéo bọn họ chạy lên trên: “Mau lên trên đi! Đạo diễn tới rồi.”

“Được!”

Một đám người quay lại cùng xông lên.

“Sếp Thôi đang ở trong mật thất!” Chu Chúc kéo bọn họ đến phòng đức vua.

“Không được, phòng đức vua với phòng mật thất thông nhau.”

“Tới phòng tiếp khách VIP đi.”

Cả đám người đi vào phòng tiếp khách VIP, khoá cửa lại, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.

“Mệt chết mất.” Coca thở hổn hển: “Đạo diễn với đức vua mặc đồ trắng với đen, đóng vai hai vị thần đi từ dưới tầng lên, anh tưởng họ đóng vai ma nên chào hỏi họ, ai ngờ họ bắn thẳng vào anh.”

Coca cúi đầu nhìn bộ đồ Hulk của mình, ôm lấy tim mình: “A… anh trúng đạn rồi…”

Phao Phao nắm tay Coca: “Coca, anh đừng chết mà.”

Rồi Coca dựa vào cửa, sụt sịt: “Phao Phao, anh rất muốn tiếp tục bảo vệ em với Quýt nhưng không còn cách nào nữa. Anh trúng đạn rồi, anh sắp chết rồi. ba của Phao Phao, con có thể xin chú chuyện này được không? Sau khi con đi, xin chú hãy chăm sóc cho Phao Phao…”

Chu Chúc nghẹn ngào: “Không được.”

Coca ngồi thẳng dậy, to tiếng: “Tại sao?”

“Vì con có ba mạng mà, con mới trúng có một viên đạn, còn còn tận hai mạng nữa.”

“Thế ạ?” Coca đứng bật dậy, tràn đầy sinh lực: “Phao Phao, anh lại có thể bảo vệ các em rồi.”

Nhưng Phao Phao giữ cậu bé lại: “Anh đừng có nhảy, đừng để người khác phát hiện.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Ừm.”

Đúng lúc đó, Quý Dao xoa xoa cằm nói: “Xem ra chúng ta lại bị tổ chương trình lừa rồi.”

“Chúng ta đều nghĩ biệt đội Báo Thù chỉ làm khách mời đến xem thôi, cuối cùng họ cũng giả làm ma cơ à.”

“Tổ chương trình đúng là gian xảo!”

Chu Chúc lấy súng cao su từ trong người ra: “Ta-da, ba lấy lại được súng rồi này.”

Phao Phao rất vui mừng: “Ba, ba giỏi quá!!"

“Đương nhiên rồi.” Chu Chúc gãi đầu: “Con cũng không tệ, đánh trúng cả bố.”

Phao Phao nghe vậy, ưỡn ngực đáp: “Đương nhiên rồi.”

[Chúc Chúc với Phao Phao nói câu “Đương nhiên rồi”, ngữ điệu giống hệt nhau.]

[Giọng điệu cực tự tin!!]

Dần dần, những âm thanh dưới lầu cũng biến mất. Có lẽ sau một trận chiến lớn, mọi người đều “bị thương” cả rồi, bây giờ chắc đang tìm chỗ trốn, nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

Lúc này, lâu đài lại vang lên tiếng loa phát thanh.

“Trận chiến đầu tiên đã kết thúc, trận chiến kết thúc.”

“Số mạng còn lại: Giang Ý Thành, còn hai mạng. Ý Mễ, còn hai mạng…”

Hầu hết mọi người đều còn lại hai mạng, ngoại trừ…

“Thôi Phùng, một mạng.”

Chu Chúc đập tay với Phao Phao, không sai, là họ làm đấy!

“Chu Chúc, một mạng.”

Chu Chúc: “???”

Từ lúc nào mà cậu bị bắn trúng vậy?

Chu Chúc đứng dậy, quay người nhìn tấm ga trải giường trắng tinh của mình.

Phao Phao kinh ngạc kêu lên: “Ba, ba cũng trúng đạn rồi!”

Chu Chúc nghe vậy, xoay tại chỗ một vòng: “Đâu, ở đâu?”

Rồi bé con kéo mạnh tấm ga trải giường, cho cậu xem vết sơn màu xanh sau lưng.

Chu Chúc nhìn nó, nghĩ lại: “Chắc chắn là do Thôi Phùng làm nhân lúc ba không chú ý.”

[Tập này thật sự phải về xem lại mới được.]

[Sếp Thôi làm quá nhiều chuyện tui không hề biết.]

[Phát lại đoạn phim từ năm phút trước.]

[Trong khi Chúc Chúc đang vừa hét, vừa lấy đi khẩu súng, sếp Thôi đã hôn lên đôi má đỏ bừng của cậu, tiện tay nghiền nát một viên đạn sơn, bôi lên ga trải giường của con ma nhỏ.]

[Đỉnh thật!]

Loa phát thanh tiếp tục: “Thôi Phùng, Chu Chúc, mạng sống gặp nguy hiểm.”

“Trạm tiếp tế mạng ở tầng ba và trạm tiếp tế đạn dược ở sảnh sẽ sớm được mở. Mong các bạn nhanh chóng cứu đồng đội và bổ sung đạn dược.”

[Ngôi nhà ma ám (x)]

[Trò chơi sinh tồn (o)]

[Trò chơi nào trong chương trình này tui cũng muốn chơi hết. Thật sự rất thú vị!!]

[Tổ chương trình sẽ mở một công viên giải trí trong tương lai, sẽ có những trò chơi như thế này này dành cho khách du lịch.]

[Nhưng phải nói rằng, chương trình này không hề giống một chương trình dành cho trẻ con chút nào. Từ nhiệm vụ giải mật mã, phá án, tẩu thoát đều coi mấy nhóc con này là một người độc lập, với lại tụi nhỏ cũng không yếu đuối như chúng ta nghĩ.]

[Nhóc con có tư duy logic, năng lực phân tích rất tốt, ngay cả những đứa nhỏ nhất như Mị Mị và Phao Phao cũng rất nghiêm túc làm nhiệm vụ.]

Bấy giờ, Coca chuẩn bị xuất phát: “Ba Phao Phao, bây giờ bọn con sẽ tới trạm tiếp tế mạng để lấy thêm mạng cho chú, chú đừng chạy lung tung nhé.”

Chu Chúc nghe vậy, nói: “Nhưng biệt đội Báo Thù nhất định sẽ phục kích ở trạm tiếp tế, chúng ta cứ trốn ở đây cũng không sao mà.”

“Không được! Bây giờ mới chỉ là trận chiến đầu tiên, tiếp theo nhất định còn có trận chiến thứ hai, thứ ba, rất nhiều trận nữa. Nếu chúng ta không chủ động, cứ trốn ở đây, chắc chắn sẽ bị bắt được.”

“Với lại, hiện giờ chú chỉ còn một mạng, rất nguy hiểm. Con đã từng thề rồi, con phải bảo vệ tất cả các động vật nhỏ!”

Nghe thế, vẻ mặt của Quý Dao mới tràn đầy sự nghi hoặc: “Con thề lúc nào thế? Sao bố không biết?”

“Dù sao con cũng đã thề rồi.”

Phao Phao suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Vậy con cũng đi, con vẫn còn ba mạng, cũng không cần trốn ở đây.”

“Được.” Coca nắm lấy tay cậu bé, nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Ừm.”

Thế rồi Chu Chúc đưa hai viên đạn sơn cho Phao Phao: “Vậy con mang theo cái này, cẩn thận nhé.”

“Con biết rồi.” Bé con nhận lấy đạn sơn, bỏ vào túi quần.

“Cần súng cao su không?” Chu Chúc lấy súng cao su ra: “Con biết dùng không? Kéo như này là được.”

Phao Phao nhận lấy súng, thử một chút. Nhưng cậu sợ bé con cầm ngược, đến lúc đó sẽ bị bắn ngược vào mặt, nên cuối cùng cậu không đưa cho nhóc mà tự mình giữ lại.

Chu Chúc tiễn ba đứa đi: “Ba đứa các con cẩn thận đấy.”

“Yên tâm đi ạ.” Coca dắt Phao Phao đi, vẫy tay chào cậu: “Chúng con nhất định sẽ lấy được “mạng” về.”

Mà bé con cũng quay đầu nhìn ba mình, nói: “Ba, ba cẩn thận nhé, tìm chỗ trốn kĩ, đợi con quay lại.”

“Được.”

Lúc đó trạm tiếp tế mạng sắp mở, và trận chiến thứ hai giữa đôi bên cũng sắp bắt đầu. Chu Chúc cúi người, lẻn ra khỏi bên cạnh cầu thang. Cậu chỉ còn đúng một mạng cuối cùng, tốt nhất vẫn phải tập trung để sống sót.

Vốn dĩ, cậu muốn lẻn về phòng tiếp khách VIP, nhưng khi đi ngang qua phòng mật thật, liếc nhìn vào bên trong thì thấy không có động tĩnh gì. Có lẽ Thôi Phùng chỉ còn lại một mạng nên anh đã đến trạm tiếp tế rồi.

Chu Chúc suy nghĩ một lúc, khom người, xoay người đi lên căn gác nhỏ trên tầng năm. Mọi người đều đang ở tầng dưới, cậu trốn ở tầng trên, có vẻ an toàn hơn. Với lại, tầng năm còn có một mật thất, nếu Thôi Phùng lại sử dụng chiêu này, cậu có thể báo thù rồi.

Rồi cậu lên tầng năm, xác nhận ở đây không có ai, mới yên tâm bước vào, nằm trên giường, đắp chăn với ga giường lên, giả vờ như giường không có ai.

[Nếu nhìn kĩ thì vẫn nhận ra.]

[Cậu nghĩ xem, sếp Thôi đã dùng chiêu này rồi thì chắc chắn anh ấy sẽ không dùng lại nữa.]

[Cách này cũ rồi nhưng vẫn có tác dụng.]

[Cho dù không bắn sếp Thôi, Chúc Chúc trốn ở đây cũng rất an toàn, một mũi tên trúng hai đích.]

Chu Chúc nằm trên giường một lúc, nghe thấy tiếng động ở tầng dưới.

Tầng dưới đang diễn ra một cuộc hỗn chiến, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng “A A” của mấy đứa nhóc.

“A a a, anh em, xông lên!” Đây là giọng Coca.

“Ai dám bắt nạt anh tôi?” Đây là giọng Quýt.

“Không được bắt nạt ba cháu!” Còn đây là giọng Phao Phao.

“Ba cháu không có ở đây!” Đây là người khác.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Một màn hỗn loạn, Chu Chúc nghe cũng không biết rốt cuộc ai thắng.

Chu Chúc nghĩ một lúc, cậu trèo từ trên giường xuống, nhét tấm ga giường xuống gầm giường, nhẹ nhàng mở khoá chăn, lôi hết chăn bên trong ra, sau đó chui vào, kéo khoá lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ.

Tiếp tục sống sót.

[Khả năng nguỵ trang của Chúc Chúc đã lên một tầm cao mới.]

[Thực sự không thể nhìn ra.]

[Chúc Chúc đi làm ninja đi, thật đấy!]

Chu Chúc nín thở tập trung, ngay cả việc hít thở cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng không biết đã qua bao lâu, dần dần, âm thanh bên ngoài đã dừng lại. Bọn trẻ chạy lên lầu, Phao Phao ở tầng bốn nhỏ tiếng gọi: “Ba, ba ở đâu? Bọn con lấy được “mạng” rồi, ba mau ra ăn “mạng” đi.”

“Không thấy ba đâu rồi.”

Đúng lúc Chu Chúc nhớ ra gì đó, đột nhiên “cạch” một tiếng, cửa mật thất tầng năm bị mở ra. Vì vậy cậu vội vàng nằm xuống, mở to mắt nhìn qua khe khoá kéo của chăn bông xem là ai.

Là Thôi Phùng!

Anh đóng cửa mật thật lại, cầm súng cao su, im lặng bước vào. Mà cậu nín thở chờ anh lại gần từng chút một. Quả nhiên, anh lại xài chiêu cũ, nên cậu yên lặng chờ đợi. Đợi đến khi anh ngồi lên giường, cậu mới lập tức nhảy ra, sống chết ôm lấy anh.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Không được cử động! Cướp đây!”

Chu Chúc dùng hết sức ôm lấy anh, duỗi tay mở khoá kéo, cầm lấy súng cao su, bắn cho anh một phát. Thôi Phùng cũng phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt cậu ôm lấy anh, anh đã lập tức giơ cao súng bắn về phía sau một phát.

Cả hai đều bắn cùng lúc!

Bấy giờ, Chu Chúc thò đầu ra khỏi chăn: “Ế, ế, trúng rồi, em bắn trúng rồi!”

Nghe vậy Thôi Phùng mới sờ sờ sau lưng, mà cậu cũng quay đầu qua nhìn. Ách, cậu cũng bị bắn trúng rồi!

Đúng lúc đó, loa phát thanh vang lên: “Chu Chúc, Thôi Phùng, loại!”

Chu Chúc “xì” một tiếng, buông tay, ngả xuống giường. Quái vật ga giường đã mất mạng!

Thôi Phùng bế cậu xuống giường, nói: “Người bị loại có thể thưởng thức nước ép dưa hấu ở hoa viên ngoài trời.”

Nghe anh nói vậy, tức thì mắt Chu Chúc sáng lên: “Thật không? Nước ép dưa hấu? Thế thì cứ để bọn họ ở đây đánh nhau tiếp đi! Chúng ta tới hoa viên ngoài trời, ngắm hoa thưởng thức nước ép dưa hấu!”

Nhưng cậu quên mất bản thân vẫn còn đang trong chăn, vừa chuẩn bị đứng lên thì suýt chút nữa vấp ngã. May mà Thôi Phùng kịp đỡ lấy cậu, bế cậu lên, vác lên vai bước xuống cầu thang.

[Ma cà rồng thắng!]

[Bị loại cùng vợ = bắt được vợ!]

[Tôi nghi ngờ sếp Thôi cố ý!! Anh ấy lẽ ra đã thấy Chúc Chúc rồi chứ?”

[Tôi nghĩ là đã thấy rồi đó. Tuy chúng ta không thấy nhưng hai người này có thần giao cách cảm đó.]

[Phao Phao rất đau lòng, không dễ gì mới lấy được mạng cho ba, vậy mà chưa kịp bổ sung mạng, ba đã bị loại rồi.]

[Phao Phao nổi điên lên mất!]

Ngay lúc ấy, Phao Phao đang trốn ở tầng bốn, nghe thấy ba bị bố vác đi, nhóc nghiến răng nghiến lợi nói: “Biệt đội Báo Thù, sao mấy chú dám bắt nạt ba cháu!”

[Wow, ánh mắt thật đáng sợ!!]

[Sau một thời gian dài tiếp xúc với Coca, hai đứa này nói chuyện giống y như đang quay phim truyền hình thật rồi!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play