Khi đến cửa hàng du lịch ở đối diện mà nhân viên đã chỉ, mọi người thấy có hai cửa hàng: một tên là “Cửa hàng Biệt Đội Báo Thù” và một tên là “Cửa hàng Liên minh Động Vật Nhỏ”, hai cửa hàng nằm sát cạnh nhau.

Mọi người suy nghĩ một chút rồi không hẹn mà cùng đi vào cửa hàng trái ngược với thân phận của mình.

Liên minh Động Vật Nhỏ vào Cửa hàng Biệt Đội Báo Thù.

Biệt Đội Báo Thù thì vào Cửa hàng Liên minh Động Vật Nhỏ.

Nhân viên ở hai cửa hàng lần lượt tiếp đón họ.

“Sau mấy ngày bị truy đuổi, chắc hẳn các bạn rất căm ghét Biệt Đội Báo Thù.”

“Sau mấy ngày truy đuổi mà vẫn không bắt được thành viên nào của Liên minh Động Vật Nhỏ, chắc hẳn các bạn rất căm ghét Liên minh Động Vật Nhỏ.”

Mọi người nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đây sẽ là cơ hội để các bạn trả thù!”

“Đây cũng sẽ là cơ hội để các bạn trả thù!”

“Liên minh Động Vật Nhỏ.”

“Có mặt!” Năm đứa nhóc giơ tay cao.

“Biệt Đội Báo Thù!”

“Có mặt!” Chủ yếu là Đại Vương và đạo diễn.

“Nhiệm vụ của Động Vật Nhỏ là hóa trang thành ma trong nhà ma, làm cho Kẻ Báo Thù sợ hãi chạy thục mạng, và dùng ná cao su để loại bỏ họ!”

Coca hỏi: “Vậy Kẻ Báo Thù có biết chúng cháu sẽ giả làm ma không?”

“Tất nhiên là không! Chương trình này chơi là để gây bất ngờ và kích thích! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không lộ thông tin của các bạn! Nhưng Biệt Đội Báo Thù cũng có thể cải trang, chúng ta cần phải nhận diện kỹ trong đám du khách.”

Năm nhóc tự tin đáp: “Rõ!”

Giả làm ma để dọa người, nghe thôi đã thấy thú vị rồi.

“Bây giờ các bạn hãy chọn trang phục và bắt đầu hóa trang!”

“Nhiệm vụ của Liên Minh Báo Thù các bạn là, giả làm ma trong nhà ma, dọa cho Động Vật Nhỏ chạy tán loạn! Và dùng ná cao su để bắn trúng và loại họ!”

Đại Vương và đạo diễn hứng khởi: “Được!”

[???]

[Lừa cả hai bên à?]

[Tôi tưởng một bên giả ma, một bên giả du khách, ai dè???]

[Cả đám giả ma, nhà ma chật ních luôn.]

[Mọi người đều đang nghĩ: hừ, lát nữa dọa cho họ sợ khiếp vía.]

[Trong nhà ma toàn là ma, chẳng có du khách nào.]

[Lúc nãy tôi còn nghĩ, để mấy đứa nhỏ vào nhà ma có ổn không, giờ nghĩ lại, để chúng đóng giả ma thì quá hay!]

[Một trận hỗn chiến giữa các ma!]

[Tôi đã bắt đầu mong chờ lúc mọi người phát hiện ra sự thật.]

[Lũ nhóc chui hết vào một tủ rồi phát hiện ra nhà ma này chẳng có du khách nào cả ha ha.]

Cửa hàng cung cấp đủ loại trang phục và đạo cụ để họ thoải mái sáng tạo.

Những đứa nhóc tụ tập lại, tự hóa trang cho nhau.

Quýt khoác lên người bộ áo choàng đen của phù thủy, ôm một chiếc đầu bí ngô: “Tớ sẽ giả làm cái này, đầu cam.”

Phao Phao chỉnh lại: “Quýt ơi, đây là đầu bí ngô mà.”

Coca và Phao Phao mở hộp màu trang điểm dành cho trẻ em, mỗi người tô một bên má Quýt thành màu vàng.

“Em thử đội cái đầu bí ngô lên xem.”

“Được.”

Quýt chui đầu vào bí ngô: “Trong này tối quá, em chẳng thấy gì cả!”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Phao Phao và Coca tiến tới, xoay chiếc đầu bí ngô: “Em đội ngược rồi!”

Đôi mắt của Quýt lộ ra từ hai lỗ tam giác trên đầu bí ngô.

“Thế nào? Anh thử xoay vòng xem.”

Quýt thử xoay vòng, chưa kịp xoay hết, Coca và Phao Phao đã vội đỡ cậu bé.

Quýt giữ đầu mình: “Đầu em nặng quá, em sắp ngã rồi.”

“Em cứ từ từ thích nghi đi.”

Tiếp theo là Coca.

Coca chọn cho mình một bộ đồ người khổng lồ xanh, Phao Phao và Quýt giúp cậu bé tô mặt thành màu xanh.

“Thế nào? Anh trông có đáng sợ không?”

Ý Mễ và Mị Mị thì vẽ cho nhau một cái miệng đỏ to, trông như vừa ăn cà chua xong, và còn đội thêm khăn voan trắng của cô dâu.

Coca thắc mắc: “Ý Mễ, Mị Mị, sao hai cậu lại hóa trang giống nhau vậy?”

Ý Mễ giải thích: “Lúc đó Mị Mị sẽ ở trong phòng dọa họ, chắc chắn họ sẽ sợ hãi mà chạy ra ngoài, tớ sẽ đứng ngay cửa dọa họ tiếp. Họ chắc chắn sẽ tưởng tớ và Mị Mị là cùng một người, di chuyển nhanh như thế, chắc chắn sẽ làm họ hoảng sợ.”

“Wow, cậu thông minh thật đấy.”

[Ý Mễ cũng trở thành một nhóc ranh mãnh rồi.]

[Thật sự tôi sẽ bị dọa sợ đấy.]

[Nói thật, điều này đúng là hơi đáng sợ.]

Bất chợt, một tấm ga trải giường trắng nhẹ nhàng bay qua phía sau chúng.

Lũ nhóc vội quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.

Rồi chúng quay lại tiếp tục nói chuyện.

“Tớ cũng muốn làm thế.”

“Nhưng thời gian không đủ các cậu thế này cũng rất đáng sợ rồi.”

“Vậy cũng được.”

Đột nhiên, một tấm ga trải giường trắng khác bay qua sau lưng chúng, còn tạo ra một cơn gió nhẹ.

Chúng quay đầu lại lần nữa.

Phao Phao sờ cổ mình: “Các anh có thấy gì lạ không?” ( truyện trên app tyt )

Coca gật đầu: “Anh cũng thấy có gì đó bay qua.”

“Em cũng vậy.” Mị Mị rụt rè giơ tay, “Hình như còn có gió nữa.”

“Chẳng lẽ là…”

Lũ nhóc nhìn nhau, đồng loạt hô lên: “Ba Phao Phao! Ba Phao Phao!”

Một người trùm tấm ga trải giường trắng tinh từ trong tủ bước ra.

Chiếc ga có hai lỗ khoét làm mắt, chớp chớp và nói bằng giọng ma quái: “Ta không phải là ba của Phao Phao, ta là hồn ma…”

“Chính là ba Phao Phao! Chính là chú!”

Chu Chúc kéo tấm drap xuống: “Sao các cháu biết là chú?”

Các nhóc đồng thanh: “Ở đây chỉ có chú mới trẻ con như vậy! Trẻ con!”

[Hoàn toàn không bị dọa chút nào.]

[Chúc Chúc đáng yêu thật, cứ lượn qua lượn lại.]

Chu Chúc bĩu môi nhìn Phao Phao: “Phao Phao, con chưa hóa trang xong, lại đây cùng ba nào.”

Phao Phao chạy lon ton tới, tò mò hỏi: “Ba, con và ba sẽ làm gì?”

Chu Chúc nhấc tấm ga lên: “Con chui vào đây, bám vào chân ba, rồi ba sẽ hô to ‘phân thân’, con chui ra từ bên cạnh, chúng ta sẽ biến thành hai hồn ma nhỏ.”

“Trẻ con quá!” Phao Phao phản đối mạnh mẽ: “Quá trẻ con!”

Chu Chúc lấy ra một chiếc ga nhỏ: “Vậy cái này, hồn ma nhỏ này…”

Phao Phao giơ tay: “Thôi, để con! Con sẵn sàng chơi trò trẻ con này cùng ba!”

Chu Chúc tô má đỏ cho Phao Phao rồi phủ tấm ga hồn ma nhỏ lên.

Phao Phao núp dưới ga lớn của Chu Chúc, chuẩn bị phân thân.

Thật sáng tạo quá đi.

Tất cả đã sẵn sàng, Liên minh Động Vật Nhỏ lén lút rời khỏi cửa hàng, đi qua lối nhỏ vào lâu đài cổ.

Để không làm lộ, các anh quay phim không đi theo, thay vào đó sử dụng các camera ẩn trong lâu đài, mỗi nhóc còn đeo một camera trên đầu để ghi lại hành động.

Vào lâu đài, năm nhóm tách ra hành động.

Một con ma bất ngờ xuất hiện thì có thể rất đáng sợ.

Nhưng một đám ma xuất hiện thì lại chẳng đáng sợ chút nào.

Họ thống nhất ám hiệu, nếu gặp nhau, chỉ cần ra hiệu là sẽ nhận ra đồng đội.

Mục tiêu hôm nay là…

“Loại bỏ hết Biệt Đội Báo Thù!”

Phao Phao và ba cùng hành động, giấu mình dưới tấm ga lớn, cố gắng bám sát chân ba để chạy.

“Ba ơi, mình đi đâu đây?”

“Chúng ta cần tìm sếp Thôi, ná cao su của mình vẫn còn ở chỗ bố con, phải lấy ná lại trước.”

“Được ạ.”

[Tiếng nói nhỏ nhẹ của Phao Phao nghe rõ ghê!]

[Dễ thương thật, camera gắn trên đầu Phao Phao, cứ nhún nhảy theo từng bước chạy.]

[Cảm giác như camera này cũng có bộ lọc ba của Phao Phao.]

[Nhìn từ góc độ này, dù Chúc Chúc núp dưới ga, còn tô má đỏ, nhưng vẫn thấy cao lớn đẹp trai, mang lại cảm giác an toàn cho con.]

[Giờ thì tôi hiểu vì sao Phao Phao lại yêu ba như vậy, nhìn từ góc của Phao Phao, ba thật cao lớn và đẹp trai, như là thần hộ mệnh của con.]

[Phao Phao có lẽ chỉ đôi khi nhận ra ba hơi trẻ con, nhưng phần lớn thời gian vẫn rất thích ba.]

[Đứa nhóc nào cũng có bộ lọc ba là người hùng.]

Cùng lúc đó, Biệt Đội Báo Thù cũng hóa trang xong và bước vào nhà ma.

Nhưng chương trình không cho họ máy quay, có lẽ muốn khán giả và Liên minh Động Vật Nhỏ cùng đoán xem ai với ai.

Cách bố trí trong lâu đài không thay đổi, họ đều quen thuộc, nên các nhóc không sợ.

Không tìm thấy Thôi Phùng ở tầng một, Chu Chúc dẫn Phao Phao men theo tường, lén lút lên tầng hai.

Rồi từ tầng hai lên tầng ba, rồi tiếp đến tầng bốn, tầng năm.

Nhưng trong lâu đài, dường như không có ai cả.

Liên minh Động Vật Nhỏ thấy lạ, tụ lại ở sảnh.

Hồn ma nhỏ Chu Chúc xoa đầu: “Lạ thật, sếp Thôi ở đâu? Anh ấy chưa vào à?”

Các bạn khác cũng thắc mắc.

“Tớ chẳng thấy ai cả.”

“Có thể họ chưa vào.”

“Cũng có thể lắm.”

“Chúng ta tìm chỗ núp, chờ họ vào, rồi bất ngờ xông ra, dọa họ một trận!”

“Được.”

Ý Mễ núp sau cửa, Mị Mị núp sau rèm cửa đối diện.

“Chúng ta phân tán, đừng trốn cùng một chỗ.”

“Được.”

Thế là Quýt lên tầng hai, Coca lên tầng ba, Phao Phao lên tầng bốn.

Chu Chúc đẩy cửa phòng bí mật ở tầng bốn: “Phao Phao, ba đoán sếp Thôi sẽ đến đây.”

“Tại sao ạ?”

“Vì bố con là ma cà rồng, đây là phòng bí mật của anh ấy, chắc anh ấy sẽ rất thích nơi này.”

“Đúng rồi.” Phao Phao gật đầu, “Vậy chúng ta trốn trong phòng kín, đợi bố đến rồi dọa một trận, lấy lại ná bắn.”

“Ừ.” Chu Chúc đóng cửa phòng, mở tủ quần áo: “Phao Phao, vào đây.”

“Được ạ.”

Chu Chúc ôm Phao Phao, ngồi trong tủ, đóng cửa lại, nhìn ra qua khe hở.

“Ba, đừng run.”

“Ba không kìm được, chỉ nghĩ đến việc dọa sếp Thôi là ba lại thấy hồi hộp.”

Nhưng Chu Chúc hồi hộp suốt mười phút mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.

Lạ thật, sao họ chưa đến?

Dù có đi làm thêm kiếm tiền mua vé vào, giờ cũng nên vào rồi chứ?

Năm phút nữa trôi qua, Chu Chúc không chịu nổi, đẩy cửa tủ: “Nào, chúng ta ra ngoài xem thử, Thôi Phùng đúng là đò ngốc, ngoài đời kiếm tiền giỏi thế mà trong game lại dở ẹc.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Chu Chúc và Phao Phao, hai con ma nhỏ, lén lút bước ra khỏi tủ, đi tới cửa, nhẹ nhàng mở hé một khe, nhìn ra ngoài.

“Chẳng có gì cả.”

“Ba, có phải ba đoán sai rồi không?”

“Không thể nào, ba hiểu rõ bố con nhất mà.”

Lúc này, màn che giường phía sau họ khẽ động.

[A!!!]

[Chúc Chúc! Phao Phao! Có thứ gì động đậy phía sau kìa!]

[Tôi muốn hét lên quá!]

[Quay lại đi!]

Thôi Phùng vén màn lên, bước xuống giường, không gây ra tiếng động, tiến đến sau lưng Chu Chúc, khẽ hỏi: “Đang đợi ai thế?”

“Đợi sếp Thôi”

“Đợi anh ấy làm gì?”

“Dọa anh ấy chứ gì…” Chu Chúc sững lại, kinh hãi quay đầu.

Từ bao giờ lại có thêm người thứ ba ở đây?!

Thôi Phùng hôm nay hóa trang thành ma cà rồng, đúng nghề cũ của anh, mặc áo vest đen, chải tóc gọn gàng, trông như sẵn sàng diễn xuất.

“A!” Khi Chu Chúc hét lên, Thôi Phùng cúi đầu, hôn nhẹ lên má đỏ của hồn ma nhỏ.

Kết quả là hồn ma nhỏ hét to hơn: “Phân thân! Phao Phao, phân thân!”

Phao Phao nhanh chóng chui ra từ tấm ga, ném một quả bóng màu vào Thôi Phùng!

Cùng lúc đó, tầng dưới cũng bắt đầu náo nhiệt.

“Họ trốn ở đây! Nhanh, tấn công!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play