Chu Chúc giống như viên kẹo xoắn, bám dính lấy Thôi Phùng.
“Sếp Thôi, em không dám nữa đâu, trả lại cho em đi, xin anh mà…”
Nhưng Thôi Phùng không hề lay động, kéo Chu Chúc tiếp tục đi về phía trước: “Chúc Chúc, em nói là sẽ chơi nghiêm túc mà.”
“Em đang chơi nghiêm túc đấy chứ.” Chu Chúc cứ nũng nịu bám lấy anh: “Đây cũng là một cách mà.”
“Không được…”
Lời Thôi Phùng còn chưa dứt, Chu Chúc đã ngẩng đầu lên, nhanh chóng nói: “Em yêu anh.”
Chu Chúc chớp chớp mắt, nhìn anh một cách rất nghiêm túc.
Thôi Phùng chững lại một chút, rồi lấy cả hai chiếc ná ra.
Biệt Đội Báo Thù ở phía sau hô lớn: “Không được! Sếp Thôi!”
Thôi Phùng tỉnh táo lại, cất ná đi: “Chúc Chúc, không được.”
[Vui quá! Cuối cùng sếp Thôi của chúng ta đã miễn dịch với Chúc Chúc rồi!]
[Phanh gấp, thật không dễ dàng gì!]
Giây tiếp theo, Thôi Phùng nói: “Nói lại lần nữa đi.”
[...]
[Đây là miễn dịch của anh sao?]
[Chỉ là muốn nghe lại lần nữa thôi mà]
Chu Chúc nghiêm túc nhìn anh: “Xin anh mà, em yêu anh.”
Biệt Đội Báo Thù ở phía sau hét toáng lên : “Không được! Sếp Thôi, đừng bị mê hoặc! Cậu ấy là một tiểu ác ma đó!”
Thôi Phùng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc từ chối Chu Chúc: “Không được.”
Không lấy lại được ná, Chu Chúc liền biến thành cái máy lặp, cứ quấn lấy anh mãi: “Xin anh mà, sếp Thôi, em yêu anh, em yêu anh…”
Thôi Phùng khẽ nhếch môi, kéo Chu Chúc đi tiếp.
Phao Phao có chút bất lực, đi theo sau.
Bố và ba thật là trẻ con.
Quýt và Coca kéo Phao Phao lại: “Phao Phao, chúng ta cùng đi nhé”
“Ừm.”
[Chỉ trong một đêm, sếp Thôi liền trở nên vô tình như vậy!]
[Hiệp hội tình yêu mạnh mẽ lên án Chúc Chúc.]
[Sếp Thôi đang cười trộm kìa.]
[Rõ ràng, anh ấy muốn nghe Chúc Chúc nói thêm vài câu “em yêu anh” mà không chịu trả lại ná.]
[Không hổ là anh, ma cà rồng tâm cơ (chỉ trỏ).]
[Ngôi sao nhỏ nhiệt tình x Ông chủ nghiêm túc, ông chủ ngại nói “anh yêu em” trước mặt người khác, nhưng rất thích nghe ngôi sao nhỏ nói với mình]
[Sếp Thôi đỏ tai vừa kiềm chế, vừa muốn nghe Chúc Chúc nói, thật kiên cường.]
[Chúc Chúc đừng nói với sếp Thôi “em yêu anh” nữa, càng nói sếp Thôi càng không trả lại.]
Hiển nhiên Chu Chúc không nghĩ đến điều này, suốt dọc đường đều nói với Thôi Phùng.
Phao Phao cảm thấy bất lực.
Ba chưa bao giờ nói “ba yêu con” nhiều lần như thế với mình.
Phao Phao dậm chân một cái, thoát khỏi sự kìm kẹp của bạn bè, chạy tới, đụng vào chân Chu Chúc: “Ba!”
Chu Chúc cuối cùng cũng dừng cái máy lặp lại.
Đến trước cửa lâu đài, đạo diễn giới thiệu với mọi người: “Vì mọi người đã sử dụng kho báu để xoay chuyển thời gian, nên đã đến thời hiện đại. Ở thời hiện đại, lâu đài của ma cà rồng sẽ được cải tạo thành nhà ma.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Nhà ma?”
“Ma cà rồng cũng phải tham gia lao động cải tạo sao?”
Trước cửa treo một tấm biển màu vàng, Chu Chúc ngẩng đầu nhìn, Phao Phao đứng bên cạnh bố, cố gắng nhón chân, ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ trên biển viết gì.
Thôi Phùng bế cậu bé lên: “Con biết chữ không?”
Phao Phao tự tin: “Tất nhiên là biết ạ.”
Thôi Phùng hỏi: “Con biết những chữ nào?”
Phao Phao chỉ vào chữ đầu tiên: “'Lão (già), bố già hơn ba.”
Thôi Phùng khựng lại: “...”
Chu Chúc cười lớn, dang tay ra với Phao Phao: “Để ba trẻ ôm con nào, bố có lẽ không muốn ôm con đâu.”
Chu Chúc và Phao Phao cọ mặt vào nhau: “Cảm ơn Phao Phao, giúp ba trả thù rồi.”
[Phao Phao, chiếc áo bông nhỏ tự động điều chỉnh nhiệt độ.]
[Đối với ba: chiếc áo bông nhỏ ấm áp]
[Đối với bố: chiếc áo len cũ rách.]
Chu Chúc tiếp tục chỉ vào chữ thứ hai trên tấm biển: “Vậy chữ này thì sao?”
“Hút.” Phao Phao nuốt nước bọt: “Trên gói thạch hút mà ba thích ăn có chữ này.”
“Wow, Chu Phao Phao, con là thiên tài nhỏ đấy!”
[Ai còn nhớ không? Trong chương trình tập đầu tiên, Phao Phao không biết chữ nào cả!]
[Bây giờ mới không lâu, Phao Phao đã nhận được mặt chữ rồi!]
[Thông minh quá, bé con thông minh.]
Chu Chúc vui vẻ cọ mặt với Phao Phao thêm lần nữa: “Ai dạy con vậy?”
Phao Phao quay lại nhìn: “Quýt dạy con ạ.”
“Thì ra là vậy.” Chu Chúc chỉ vào chữ thứ ba: “Vậy chữ này thì sao?”
“Máu.” Phao Phao mím môi, nhỏ giọng kêu: “Ba.”
“Ừ?” Chu Chúc tiếp tục chỉ vào chữ trên tấm biển: “Còn chữ này thì sao?”
Phao Phao ôm cổ cậu, ghé sát tai, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, có phải ba không biết những chữ này không?”
Chu Chúc ngạc nhiên: “A... a? Tại sao con lại hỏi vậy?”
“Thế sao ba cứ hỏi con mãi thế? Ba không biết chữ à? Ba, Ba phải học nhiều hơn, nhận biết nhiều chữ hơn, lần sau con có thể để Quýt dạy ba cùng.”
Để giữ thể diện cho ba, cậu bé còn cố ý hỏi rất nhỏ tiếng.
Nhưng máy quay lại ngay phía sau họ.
“Cảm ơn con nhé.” Chu Chúc lặng lẽ đặt con trai xuống đất: “Đi tìm Quýt chơi đi.”
Chu Chúc khoác tay Thôi Phùng, hai người dính chặt vào nhau, không để Phao Phao chen vào.
[Ha ha ha ha.]
[Bố rất già, ba không biết chữ]
[Phao Phao tấn công không phân biệt, với ai cũng như áo len rách.]
[Phao Phao tung chiêu mạnh quá! AoE toàn sân!]
[Bị hắt hủi là số phận của Phao Phao, nhóc ấy hiểu mà.]
Quýt và Coca kẹp cậu bé ở hai bên: “Phao Phao, chúng ta xếp chồng lên nhau, nhìn xem tấm biển viết gì! Chúng ta không cần dựa vào những người lớn đáng ghét này!”
“Được!”
Coca đứng dưới cột, chân trụ vững: “Ha…anh đã chuẩn bị sẵn sàng, các em leo lên đi!”
“Được!” Quýt leo lên lưng Coca, sau đó vẫy tay với Phao Phao: “Phao Phao, lại đây!”
Phao Phao xắn tay áo ngắn, chạy lên: “Em tới đây!”
Giây tiếp theo, Thôi Phùng và Chu Chúc tóm cả ba đứa nhóc từ dưới đất lên.
“Không được leo trèo lung tung.” Thôi Phùng mỗi tay xách một đứa, Chu Chúc ôm Phao Phao, như một chiếc máy gắp thú bông trong trung tâm thương mại, dùng thanh ngang kẹp chặt lấy thú nhồi bông trên tường: “Thế này nhìn thấy chưa?”
“Nhìn thấy rồi.”
Là nhóc có học thức nhất trong ba anh em, Quýt chậm rãi đọc từng chữ trên tấm biển: “'Nhà ma cà rồng già.”
Phao Phao lặp lại nhưng bị sai: “'Bảo Tàng Quốc Gia ma cà rồng'”
Coca thêm vào: “'Nhà ma 5 sao.”
“Wow.” Coca ngạc nhiên, quay sang Phao Phao hỏi: “Phao Phao, nhà ma này cũng là của bố em à?”
“Tất nhiên rồi, bố em tuy già nhưng rất giàu đấy.”
Thôi Phùng im lặng đặt chúng xuống, anh không phải, anh không có.
[Nhà ma/ cà rồng già/ cái nhà ma này dễ thương thật đó ha ha ha.]
[Nhóc con ngốc nghếch x3.]
[Rõ ràng là bối cảnh do chương trình dựng lên]
[Làm gì có cái Bảo Tàng Quốc Gia nào như vậy trong thực tế?]
[Mấy nhóc con tỉnh ngộ đi!]
Trên mặt đất trước cửa còn dựng một tấm biển, trên đó viết…
[Hoạt động giới hạn thời gian tại nhà ma.]
[“Ma cà rồng ba nghìn tuổi”]
[Có hướng dẫn viên suốt hành trình, dẫn bạn khám phá cuộc đời của ma cà rồng già.]
[Giá vé: 30 đồng bạc/người, vé trẻ em nửa giá, tham quan cả ngày.]
Lúc này, nhân viên nhà ma tiến đến: “Xin chào, các bạn có muốn tham quan không? Vé có thể mua ở đây, nếu không có tiền, các bạn có thể làm việc tại cửa hàng du lịch bên ngoài.”
“Không làm việc, nói gì thì nói chúng tôi cũng không làm việc. Chủ đề của chương trình này là không bao giờ làm việc!”
Đạo diễn: “???”
“Lúc nào đến lượt cậu định nghĩa chủ đề chương trình của chúng tôi vậy?”
“Dựa vào việc chồng tôi là nhà tài trợ lớn của chương trình này.” Chu Chúc mở chiếc ba lô nhỏ của mình, lấy ra một sấp tiền 100 tệ, đưa cho nhân viên: “Không cần thối lại!”
Nhân viên nhận tiền với vẻ mặt kinh ngạc: “Được, được, tôi sẽ sắp xếp cho các bạn vào tham quan ngay.”
Đạo diễn: “Khụ khụ...”
Mọi người vội vàng ngăn Chu Chúc lại: “Ê, không được, Chu Chúc, không thể tiêu xài hoang phí như vậy.”
“Phải thối lại chứ!”
“Đây là vé của mọi người, cầm lấy đi.”
Đạo diễn: “Khụ khụ khụ!”
Anh ta bước lên, tách mọi người ra.
Chu Chúc cố đẩy anh ra: “Tránh ra, tôi không trả tiền cho anh.”
Đạo diễn chỉ vào dòng chữ trên biển: “Là 30 đồng bạc mỗi người, không phải tiền thật, cất tờ 100 tệ của cậu đi.”
“Ồ.”
Nhân viên tiếc nuối nhìn Chu Chúc cất tiền đi, rồi chỉ đường cho họ: “Các bạn có thể đến cửa hàng du lịch kia làm việc để kiếm đồng bạc.”
“Được thôi.” Người lớn gọi lũ nhóc lại, “Đi nào, chúng ta đi làm việc trước.”
Coca vẫn cố chen vào: “Vậy con vào trước nhé.”
Nhân viên chặn lại: “Bạn nhỏ, phải kiếm tiền trước mới vào tham quan được, mỗi người 30 đồng bạc.”
Coca ngẩng đầu, lý lẽ hùng hồn: “Đúng rồi, ‘*người đẹp’ sẽ mất 30 đồng bạc, cháu không phải ‘người đẹp’, cháu là cậu bé xấu xí, cháu có thể vào.”
(*trong tiếng trung, từ ‘mỗi người’ và từ ‘người đẹp’ đọc giống nhau) ( truyện trên app tyt )
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Lũ nhóc còn lại cũng chen vào: “Em cũng là đứa bé xấu xí.”
“Em cũng thế!”
Cảnh tượng hỗn loạn khi đám trẻ tranh nhau làm nhóc xấu xí.
[Nói bậy! Bịt miệng các bé lại]
[Mấy nhóc con dễ thương nhất mà, sao có thể nói mình xấu?]
Người lớn cố gắng kéo chúng lại: “Người ta nói là ‘mỗi người’, không phải ‘người đẹp’, mau quay lại!”
“Chính là ‘người đẹp’ mà, chúng cháu là đứa bé xấu xí, chúng cháu muốn vào!”
Mấy đứa nhóc còn khá khỏe, như những chú bò con, cứ lao thẳng về phía trước.
Đột nhiên, Chu Chúc vẫy tay với chúng: “Phao Phao, tạm biệt, con vào trước đi.”
Phao Phao quay đầu lại: “Ba?”
“Ba của con là một người đẹp trai, phải có vé mới vào được, có khi họ còn tăng giá vé cho người đẹp trai nữa, ba phải đi kiếm thêm tiền, con vào chơi trước đi, ba sẽ vào sau tìm con.”
Phao Phao bắt đầu do dự.
Chu Chúc thở dài: “Ôi, không biết sao một người đẹp trai như ba lại sinh ra một đứa con xấu xí này. Nhưng không sao, con là con ruột mà, ba không thể bỏ rơi con được, con vào đợi ba trước nhé, ba sẽ vào sau.”
Phao Phao vẫn do dự...
Chu Chúc tiện tay kéo Thôi Phùng đi cùng: “Đi thôi, nhà mình chỉ có Phao Phao là đứa bé xấu xí, thật lạ.”
“Ừm.” Thôi Phùng phối hợp rất tốt, đi theo cậu.
Người đẹp trai Chu Chúc quay lưng đi, trong lòng đếm ngược ba giây.
Lần này Phao Phao không nhịn được nữa!
Cậu bé sải bước chân nhỏ, chen vào giữa ba và bố: “Ba, con là cũng cậu nhóc đẹp trai! Con muốn đi cùng ba!”
Bạn bè của Phao Phao: “???”
“Phao Phao?” Em phản bội Liên minh nhóc con xấu xí rồi!
Những người bạn nhìn nhau, lùi lại chậm rãi.
“Tớ... tớ thấy tớ không xấu lắm.”
“Tớ thấy tớ cũng khá xinh.”
Liên minh nhóc con xấu xí tan rã trong ba giây, chúng chuẩn bị đi làm kiếm đồng bạc.
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng chúng cũng theo đúng kế hoạch mà anh ta sắp xếp.
Anh ta hắng giọng, chuẩn bị bước vào lâu đài, nhưng bị nhân viên ngăn lại.
“Xin chào, vào tham quan cần phải mua vé.”
“Tôi là đạo diễn!”
“Đạo diễn cũng cần mua vé.”
Đạo diễn: “???”
Anh ta quay lại, chỉ vào Thôi Phùng: “Đây là chủ nhân của lâu đài.”
“Chủ nhân lâu đài cũng cần mua vé.”
“…”