Liên minh Động Vật Nhỏ và Biệt Đội Báo Thù đang có một cuộc thương lượng thân thiện qua cửa sổ.
Chu Chúc giơ ba ngón tay: “Mỗi người ba mạng, không thể ít hơn!”
Đạo diễn nhượng bộ: “Được rồi, được rồi.”
Bỗng nhiên, đạo diễn nhớ ra điều gì đó: “Chúc Chúc, cậu chỉ còn hai mạng thôi, sáng nay cậu bị sếp Thôi bắt rồi.”
“Nhưng tôi đã hô 'tạm dừng trò chơi' rồi mà!”
“Không được, nhân viên chưa tuyên bố tạm dừng trò chơi, sếp Thôi vẫn chạm vào cậu, nên cậu chỉ còn hai mạng thôi.”
Chu Chúc bĩu môi: “Thôi được, hai mạng thì hai mạng. Còn nữa, mọi người đều không được xem livestream.”
“Điều này thì được.”
“Chúng tôi cũng cần vũ khí, nếu đánh trúng người của Biệt Đội Báo Thù, họ cũng phải bị loại.”
“Điều này cần phải bàn thêm.”
Chu Chúc vén tay áo: “Hử?”
Đạo diễn đành chịu: “Được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ bàn bạc thêm, ngày mai sẽ cho các cậu kết quả.”
Chu Chúc nhét bản hợp đồng mới viết lại qua khe cửa: “Vậy thì ký hợp đồng đi.”
“Ký thì ký.” Đạo diễn chợt nhớ ra điều gì đó: “Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Anh nói đi, nếu hợp lý thì chúng tôi sẽ đồng ý.”
Đạo diễn chắp tay cầu xin: “Chúc Chúc, cậu có thể để sếp Thôi rời đi được không? Anh ta đóng vai gián điệp quá thành công rồi, lúc nào cũng giúp cậu, ai mà chịu nổi đây? Chúc Chúc, làm ơn đi, để anh ta rời đi được không?”
Chu Chúc cười lớn: “Ha ha, chẳng phải chính anh đi mời anh ấy sao?”
Đạo diễn rơi nước mắt: “Tôi hối hận rồi.”
“Vậy thì anh cũng trừ anh ấy một mạng, giống như tôi, chỉ còn hai mạng.”
“Được không?”
“Được, cứ nói là tôi nói vậy.” Chu Chúc suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Anh gọi anh ấy lại đây, tôi sẽ nói với anh ấy.”
“Được thôi.” Đạo diễn lau những giọt nước mắt không tồn tại, lẩm bẩm đi tìm Thôi Phùng.
[Mời thần dễ, tiễn thần khó.]
[Một nội gián, hai người lười biếng, Biệt Đội Báo Thù thực sự khó thành lập một đội.]
[Nếu sếp Thôi chơi nghiêm túc, Chúc Chúc chắc chắn không thoát được đâu.]
Thôi Phùng cầm ly nước ép dưa hấu, bước đến cạnh xe: “Chúc Chúc.”
Chu Chúc tựa vào cửa sổ xe, nghiêm túc nói với anh: “Từ ngày mai, anh phải chơi cho đàng hoàng, không được bỏ qua em, cũng không được mua trà sữa cho em.”
Thôi Phùng gật đầu: “Biết rồi.”
“Phải chơi đàng hoàng đấy, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi.”
Chu Chúc nghiêng đầu, nhìn Thôi Phùng một cách nghiêm túc, vẫn thấy không yên tâm: “Anh biết cách chơi chưa?”
“Biết.” Thôi Phùng đáp: “Bắt em lại, rồi đưa về lâu đài kết hôn.”
Chu Chúc sửng sốt: “Hả?”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Và cả Phao Phao, chú dơi nhỏ của chúng ta cũng phải mang về.”
“...” Chu Chúc nghẹn lời: “Anh thà chơi bừa còn hơn, không chỉ bắt mỗi em và Phao Phao, cũng có thể bắt cả người khác nữa.”
Thôi Phùng lại gật đầu: “Biết rồi.”
Chu Chúc cúi đầu nhìn, chợt thấy ly nước ép trong tay Thôi Phùng, ngạc nhiên hỏi: “Anh vẫn chưa uống hết à?”
Thôi Phùng đáp: “Cầm trong tay, họ sẽ hỏi ai mua cho anh.”
Chu Chúc hỏi: “Rồi sau đó anh sẽ nói em mua cho anh, nhân tiện khoe khoang một chút đúng không?”
Thôi Phùng không thay đổi sắc mặt, gật đầu: “Ừ.”
Không hổ danh là anh, một con ma cà rồng vừa xảo quyệt vừa si tình.
Chu Chúc nói: “Nếu anh thích uống, về nhà em sẽ mua cả thùng cho anh, ngày mai phải chơi nghiêm túc, không được làm đạo diễn khóc nữa, nhớ chưa?”
Thôi Phùng tiếp tục gật đầu: “Nhớ rồi.”
[Không làm đạo diễn khóc nữa? Đây là lời của Chúc Chúc sao?]
[Ôi, Chúc Chúc, rõ ràng là em luôn làm đạo diễn khóc mà.]
[Sếp Thôi ở trước mặt Chúc Chúc ngoan thật đấy, không giống với hình ảnh ông chủ lớn chút nào.]
[Chúc Chúc đang dạy dỗ chồng không nghe lời, cảm giác sếp Thôi có chút đáng thương.]
[Sếp Thôi rõ ràng lớn hơn Chúc Chúc nhiều mà, bình thường lên tin tức kinh tế cũng có khí thế lắm, nhưng trước mặt Chúc Chúc thì ngoan thật.]
[Người bên trên, chú ý lời nói chút, lớn hơn bảy tuổi là nhiều sao?]
[Ôi chao, sếp Thôi, ai đã mua nước ép dưa hấu cho anh vậy?]
[Sếp Thôi: (tự tin) Vợ tôi mua cho tôi đấy!]
Lúc này, Giang Ý Thành ở trong xe hét lên: “Được rồi, được rồi, Romeo và Juliet bên kia có thể tách ra rồi, ở đây còn có trẻ con, chú ý ảnh hưởng chút.”
Quý Dao ôm mặt: “Thêm nữa đi, thêm nữa đi.”
Đám nhóc cũng cùng nhau ngồi thành hàng, ôm mặt: “Phao Phao, bố và ba của cậu yêu nhau quá.”
“Cảm giác như cả không khí cũng ngọt ngào lây."
“Wow, đúng vậy.”
Lũ nhóc có đôi mắt và chiếc mũi nhạy cảm nhất với tình yêu trên thế giới này.
Chu Chúc nhìn chúng một cái, rồi quay đầu lại, vẫy tay chào Thôi Phùng: “Tạm biệt.”
Thôi Phùng nói: “Em làm lại cái đó đi.”
“Cái nào?” Chu Chúc nghĩ một lúc, rồi làm động tác tay trái tim: “Cái này?”
“Đúng rồi, ngủ ngon.”
Chu Chúc cười rồi vẫy tay chào anh: “Ngủ ngon.”
Giống như đêm qua, hôm nay họ lại ngủ trong xe, và có một giấc mộng đẹp.
Ngày thứ ba.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, đạo diễn phát vũ khí là cung nỏ cho Chu Chúc và mọi người.
“Mỗi đội một cái cung nỏ, hai viên đạn màu, bắn trúng một lần, đối phương sẽ mất một mạng.”
“Như vậy thì hợp lý hơn.”
Chu Chúc cất cung nỏ và đạn màu vào túi.
Đạo diễn tiếp tục nói: “Bây giờ mời mọi người xuất phát đến lâu đài, trò chơi tiếp theo sẽ diễn ra ở đó.”
“Về lại đó?” Mọi người kinh ngạc: “Chúng tôi khó khăn lắm mới thoát ra được, anh không phải đang lừa chúng tôi đó chứ?”
“Đương nhiên là không, đây là sắp xếp của chương trình.” Đạo diễn giơ tay: “Tôi thề với trời, được chưa?”
“Không được.”
“Vậy phải làm thế nào các cậu mới tin tôi?”
“Trừ khi anh tuyên bố tạm dừng trò chơi ngay bây giờ, bắt người vô hiệu lực.”
“Được rồi, được rồi, trò chơi tạm dừng, vào thời gian hòa bình, bắt người vô hiệu, có thể xuất phát chưa?”
“Được ạ.” Lũ nhóc hướng về phía Giang Ý Thành gọi to: “Ba Ý Mễ, xuất phát thôi.”
“Được.”
Một chiếc xe cỡ lớn đi phía trước, các xe khác theo sau.
Mọi người hào hứng quay lại lâu đài.
[Bây giờ sẽ làm gì đây?]
[Cảm giác có gì đó lạ lạ.]
[Tôi lại bắt đầu thấy căng thẳng rồi.]
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe, vì bây giờ đang là thời gian hòa bình, nhưng Liên minh Động Vật Nhỏ vẫn có chút lo lắng, luôn cảnh giác với Biệt Đội Báo Thù.
Chu Chúc cầm vũ khí trong tay, Phao Phao ngoan ngoãn đi theo sau.
“Ba ơi, ba bảo vệ con nhe.”
“Yên tâm, nếu họ dám lừa chúng ta, ba sẽ loại đạo diễn luôn.”
“Dạ.”
“Nhưng mà có một vấn đề…”
“Gì vậy ba?”
“Con có thể đừng ôm chặt chân ba không? Ba không đi được.”
“Ò.” Phao Phao trượt khỏi chân Chu Chúc.
“Đi thôi.”
Biệt Đội Báo Thù không có ý định tấn công họ, không lâu sau, mọi người cũng hơi thả lỏng một chút.
Chu Chúc xác nhận lại với đạo diễn lần nữa, bây giờ là thời gian hòa bình, bắt người vô hiệu, rồi chạy vội đến tìm Thôi Phùng.
“Sếp Thôi! Bây giờ không thể bắt em đâu!” Chu Chúc nhảy lên cạnh anh, ôm lấy vai anh.
“Ừ.” Thôi Phùng gật đầu, nhận thấy tay của Chu Chúc đang dần di chuyển xuống, nhưng không vạch trần.
[Cặp đôi nhỏ này đang làm gì vậy?]
[Giữa chốn đông người mà ôm ấp, sờ mó nhau như vậy, thật chẳng ra làm sao cả!]
[Thêm nữa, thêm nữa đi!]
Bàn tay của Chu Chúc như con rắn nhỏ lén lút chuyển đến túi áo vest của Thôi Phùng, từ từ luồn vào túi và trộm đi một viên đạn màu. ( truyện trên app tyt )
Thôi Phùng dường như không nhận ra, Chu Chúc ngẩng đầu lên cười với anh, hoàn toàn mê hoặc Thôi Phùng bằng nụ cười của mình.
[???]
[Hay lắm Chúc Chúc, tôi còn tưởng cậu yêu sếp Thôi, đến mức tìm cơ hội để ôm ấp, hóa ra!]
[Cậu đúng là tiểu quỷ thông minh, giả vờ ôm ông xã, nhưng thực ra để trộm đạn màu!]
[Sếp Thôi! Đừng đắm chìm trong mỹ sắc nữa! Nhà bị trộm sạch rồi kìa!]
[Đợi chút!]
[Hình như sếp Thôi không bị mê hoặc nhỉ?]
[Nhìn tay sếp Thôi kìa!]
Thôi Phùng cũng đang ôm lấy eo Chu Chúc, vừa đáp lại nụ cười của Chu Chúc, vừa mở chiếc ba lô nhỏ sau lưng cậu để lấy đi một viên đạn màu.
Cặp đôi đầy toan tính này như hòa làm một, vừa dính vào nhau vừa bước tới, vừa nhìn nhau cười mà tay không ngừng hoạt động.
Chu Chúc lịch sự chào hỏi: “Sếp Thôi, tối qua ngủ ngon không?”
Thôi Phùng cũng lịch sự đáp: “Cũng không tệ, nhưng không bằng lúc ngủ cùng em.”
Chu Chúc giữ nụ cười: “Những chuyện như này đừng nói trước máy quay.”
Thôi Phùng cũng cười: “Sao vậy? Em ngại à?”
“Anh biết vậy là tốt.”
[Tối qua Chúc Chúc bảo sếp Thôi chơi nghiêm túc, sếp Thôi quả thật chơi rất nghiêm túc]
[Xem ai còn dám nói sếp Thôi không nghiêm túc! Xem phản ứng và kỹ năng diễn xuất này, quá xuất sắc!]
[Bỗng dưng trở thành cặp đôi giả tạo.]
[Bề ngoài: Nhìn nhau đắm đuối, mỉm cười ngọt ngào, sắp hôn đến nơi rồi.]
[Thực tế: Trộm đạn màu của nhau, ha ha ha.]
[Gia đình trộm cắp.]
[Phao Phao tốt nhất đừng nhìn, xem xong rồi sẽ thành kẻ trộm nhỏ mất.]
[Che mắt Phao Phao lại đi.]
Chu Chúc và Thôi Phùng tiếp tục nhìn nhau đắm đuối.
“Thôi Phùng, anh đừng quá đáng quá.”
“Anh không biết anh quá đáng chỗ nào, có thể nhờ Chúc Chúc chỉ rõ không?”
Chu Chúc không chịu nổi nữa!
Chu Chúc giữ chặt bàn tay Thôi Phùng đang đưa vào ba lô của cậu: “Đây là gì?”
Thôi Phùng mặt không đổi sắc: “Tay của anh.”
“Tay anh đang làm gì?”
“Trộm đạn màu.” Thôi Phùng cũng nắm lấy tay Chu Chúc: “Còn đây là gì?”
Chu Chúc đầy tự tin: “Tay của em!”
“Vậy tay em đang làm gì?”
“Chạm vào anh đó.” Chu Chúc càng tự tin hơn: “Em sờ cơ bụng anh đấy, sao nào? Không được sờ à? Chồng cũ không cho sờ à?”
Chu Chúc hỏi liên tiếp ba câu.
Thôi Phùng giữ chặt tay Chu Chúc, để lộ viên đạn màu trong lòng bàn tay cậu: “Vậy đây là gì?”
“Sao em biết anh để đạn màu vào túi này chứ? Phải trách anh không giữ đạn kỹ, bị em mò được thôi.”
“Vậy sao? Là lỗi của anh à?”
“Chứ còn gì nữa?” Chu Chúc rút tay về, vẫy tay gọi Phao Phao phía sau: “Phao Phao, chúng ta đi thôi.
Chu Chúc nắm tay Phao Phao, bước nhanh hơn, bỏ lại Thôi Phùng và tự mình đi tiếp.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Cả nhóm đi trên con đường nhỏ trong khu vườn của lâu đài.
Chu Chúc và Phao Phao bước rất nhanh, đi trước dẫn đầu nhóm.
Phao Phao cố gắng chạy theo với đôi chân ngắn ngủn, như một cái máy: “Ba ơi, ba lấy được chưa?”
“Dĩ nhiên rồi.” Chu Chúc mở bàn tay đang nắm chặt, khoe viên đạn màu trong lòng bàn tay: “Nhìn nè, ba giả vờ tức giận, trộm từ chỗ sếp Thôi mà có đấy. Lấy được rồi là chạy ngay, chắc chắn bố con chưa phát hiện ra đâu.”
“Ba ơi, ba giỏi quá.”
“Đương nhiên rồi, trước đây có thầy bói bảo ba sinh ra là để làm đặc vụ đấy.”
Chu Chúc tự tin mở chiếc ba lô hình mông vịt của mình, bỏ viên đạn màu vào trong: “Bây giờ chúng ta có ba viên đạn màu rồi, khả năng chiến thắng tăng lên rất cao. Đạo diễn chỉ nói không được bắt người, đâu có nói không được trộm đạn đâu, ha ha ha…”
Đột nhiên, cậu cảm thấy có gì đó không đúng, lục lại ba lô.
Phao Phao ngờ vực hỏi: “Ba ơi, đạn màu bị thiếu à? Bố lấy mất rồi sao?”
“Không, đạn màu không thiếu.” Chu Chúc mở to mắt, lục lại ba lô: “Nhưng cung nỏ của ba đâu rồi?”
Chu Chúc ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ, đúng lúc đó Thôi Phùng đi ngang qua, khoe hai chiếc cung nỏ trong tay anh.
Một chiếc của chính anh và một chiếc vừa mới lấy được.
Chu Chúc và Phao Phao tròn mắt ngạc nhiên: “Hả?”
[A! Sếp Thôi lấy lúc nào vậy? Tôi chẳng nhận ra luôn.]
[Tôi phải xem lại với tốc độ 0.5x mới được.]
[Sinh ra để làm đặc vụ.]
[Hiếm khi thấy Chúc Chúc bị lật tẩy, biểu cảm hoảng hốt này tôi phải chụp lại cả trăm tấm mới được.]
[Chúc Chúc giống con chuột hamster đang ngạc nhiên quá.]
[Chúc Chúc và Phao Phao: ngơ ngác.jpg]
Phao Phao ngước đầu lên hỏi: “Ba ơi, giờ phải làm sao?”
Chu Chúc nghĩ một lát, nắm chặt tay: “Ba còn có tuyệt chiêu lớn nữa, tuyệt chiêu lớn này vừa tung ra là Thôi Phùng chắc chắn không còn đường chống đỡ.”
Phao Phao chớp mắt đầy tò mò.
Chu Chúc chạy tới bên Thôi Phùng, ôm lấy cánh tay anh, mềm nhũn như không có xương, để Thôi Phùng kéo đi: “A, sếp Thôi, em trả lại đạn màu cho anh, anh trả lại ná bắn cho em đi, làm ơn, anh là tốt nhất mà, em không dám nữa đâu, trả lại cho em đi mà…”
Phao Phao: ??? Đây là tuyệt chiêu ba nói sao?
[“Tuyệt chiêu lớn…làm nũng”]
[Chúc Chúc: Kiểm soát hoàn hảo]