Tổng cộng có năm kẻ báo thù.

Phao Phao đếm trên đầu ngón tay: “Đại vương, ông nội nông trại, thủ lĩnh thợ săn, đạo diễn, với cả bố nữa, tổng cộng có năm người.”

Quý Dao nói khẽ: “Chỉ có thể tính là bốn thôi, sếp Thôi nhất định sẽ không trả đũa Chúc Chúc.”

Coca giơ nắm đấm nhỏ của mình lên: “Dù sao chúng ta cũng có mười người!”

Đó là một chiến thắng áp đảo về mặt quân số.

Bọn họ thắng!

Đồng thời, trong lâu đài.

Đạo diễn ra khỏi RV và trở về lâu đài theo cách tương tự.

Các kẻ báo thú đang tập trung tại sảnh của lâu đài và cũng đã bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Thôi Phùng ngồi trên ghế sofa đơn, các thành viên khác ngồi ở hai bên.

Đại vương rừng nguyên sinh và thủ lĩnh thợ săn của thế giới cổ đại đã đánh thân quen ngay từ cái nhìn đầu tiên, hai người họ đang trò chuyện nhiệt tình.

Thủ lĩnh hỏi: “Anh hận ai nhất?”

Đại vương nghiến răng nghiến lợi: “Cái đấy anh có cần phải hỏi không? Chúc Chúc!”

Thôi Phùng khoanh tay, bất giác ngước mắt lên.

Thủ lĩnh hỏi tiếp: “Nếu cho anh chấm điểm, anh sẽ hận cậu ta bao nhiêu? Trăm phần trăm không?”

Vẻ mặt của đại vương vô cùng dữ tợn: “Một ngàn điểm!”

“Cậu ta đã làm gì anh?”

“Cậu ta tra tấn ta! Cướp của ta! Lấy đồ của ta! Còn đánh ta nữa! Còn cố ý chọc giận ta nữa!” Những lời buộc tội của đại vương đối với Chu Chúc giống như nằm trong lòng bàn tay: “Anh đã xem chương trình phát sóng trực tiếp chưa? Tức chết ta mất, lần trước cậu ta...”

Thủ lĩnh thợ săn có vẻ hơi sốc, bèn thì thầm. “Vậy ta đây coi như vẫn ổn.”

Không lâu sau, đạo diễn cũng gia nhập đội ngũ phàn nàn: “Anh không biết đâu, tên khốn Chúc Chúc đó, tôi không biết não cậu ta phát triển như thế nào nữa, chương trình tôi thiết kế rõ ràng là để bọn họ tự kiếm tiền, cậu ta chạy đi ăn uống không trả tiền, anh thấy có hợp lý không?”

Họ phàn nàn trong suốt mười phút.

Thôi Phùng chắp tay, ngồi bên cạnh bọn họ, nghe mà không nói lời nào, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

[Đạo diễn với đại vương như thể anh em cùng cảnh ngộ]

[Bọn họ chỉ thiếu nước ôm đầu khóc rống, cúi đầu kết bái ngay tại chỗ thôi]

[Đại vương: Ta đã trôi nổi được nửa đời người, đến giờ mới gặp được người anh em...]

[Đạo diễn: Tui cũng vậy]

[Sếp Thôi làm nền lại cười trộm, cười ngọt ngào quá trùi ui]

[Người khác khen vợ ông thông minh đáng yêu ông có cười không?] 

[Người nào đó (đại vương + đạo diễn): ??? Ai khen cậu ta thông minh? Rõ ràng chúng tôi phỉ nhổ cậu ta là hỗn thế ma vương, không chuyện ác gì là không làm mà]

[Những gì sếp Thôi nghe được: Chúc Chúc thật dễ thương, Chúc Chúc thông minh quá (cười)]

[Nhưng... Mọi người có nhớ mọi người phải làm gì không vậy? Không phải định đi bắt người à? Sao lại ở đây khóc rồi?]

[Đám Chúc Chúc sắp xuống núi tới nơi rồi, sao mấy người còn chưa xuất phát?]

“Tôi chịu đựng cậu ta lâu lắm rồi!” Đạo diễn đập bàn. “Ăn chờ uống chực, còn dọa tôi, đánh tôi, cười nhạo cái đầu rụng tóc của tôi! Vì vậy tôi đã đặc biệt thiết kế tập này, để chúng ta được một phen hả dạ!”

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Tốt lắm!” Đại vương hào hứng xắn tay áo lên, bắt tay với anh ta.

“Đến nào, chúng ta cùng nhau đặt mục tiêu đi.”

“Chúc Chúc...”

“Bắt sống! Nhất định phải bắt sống!”

“Những người khác thì sao?”

“Chuyện đó còn tùy, nếu thái độ nhận sai tốt thì chúng ta có thể cân nhắc cho họ một đường lui. Còn nếu không, trực tiếp tiêu diệt!”

“Được lắm!”

Họ nói lại chuyện thêm mười phút nữa.

[Đám người này không xuất phát mà còn bắt đầu mơ mộng hão huyền gì đây]

[Bắt sống Chúc Chúc hả, sếp Thôi vẫn còn ở đây đó!]

[Vẫn chưa đi sao? Hay là quên kế hoạch rồi?]

Ông lão nông trại rừng nguyên sinh bên cạnh nhắc nhở, bọn họ mới lấy lại tinh thần.

“Oái, đến lúc đi rồi, đi thôi!”

Đoàn người đứng lên, đạo diễn hỏi Thôi Phùng: “Sếp Thôi, anh muốn đi cùng chúng tôi hay là ở lại lâu đài?”

Thôi Phùng sờ sờ khuy măng sét rồi đứng dậy: “Tôi cũng đi.”

“Được rồi, có sếp Thôi ở đây, chúng ta nhất định sẽ bắt sống Chu Chúc.”

“Tôi đã tìm ra cách tra tấn đám người này sau khi bắt được bọn họ.”

Bọn họ hùng hổ bước ra khỏi lâu đài, còn Thôi Phùng đi ở phía sau với khuôn mặt vô cảm.

[Có một điều muốn nói, sếp Thôi không đi giúp họ bắt người đúng không?]

[Chắc là sếp Thôi đi giúp Chúc Chúc đó]

[Vớ vẩn, lão ma cà rồng của chúng ta đi bắt vợ về đó, khi về sẽ tra tấn một trận!]

[Tra tấn qua lời người khác: treo lên đánh, đánh tơi bời]

[Tra tấn của sếp Thôi: Khóa môi]

[Ê đây là chương trình cho trẻ em đó ní!]

[Nhưng ở đây có trẻ con đâu, không sao đâu bà!] 

Trong vòng hai mươi phút, Giang Ý Thành đã lái chiếc RV xuống núi.

Họ đổ xăng ở trạm xăng dưới chân núi, chỉ đổ 50 tệ chứ không đầy bình, có thể tiếp tục chạy một lúc.

Nhân viên tại trạm xăng cho biết, loại xe này tiêu tốn rất nhiều nhiên liệu, bình xăng cũng to hơn mấy dòng xe khác, nếu muốn đổ đầy bình ít cũng phải mất mấy nghìn tệ. 

Bây giờ họ có tổng cộng ba trăm, mà họ cũng không định chạy với chiếc xe này suốt hành trình, nên chỉ cần thêm một chút nữa là đủ rồi.

Nhưng điện trong RV cũng đã hết, chiếc xe bây giờ tối đen như mực.

Bọn trẻ cũng rửa tay một lần, giờ nước trong bồn cũng đã hết.

Ý Mễ nhờ vào ánh sáng của đèn pha trước mặt, đối chiếu bản đồ chỉ đường cho bố: “Bố, trên bản đồ có một công viên được đánh dấu nè, có bãi đậu xe RV, chắc là có thể sạc điện và đổ đầy nước ở đây.”

“Tốt lắm.”

“Bố Ý Mễ ơi, đừng chạy sai đường nhé, nếu chạy sai đường thì lãng phí dầu lắm.”

“Yên tâm đi.”

Hơn tám giờ tối, đường trong nội thành vẫn còn khá nhiều xe qua lại. ( truyện trên app T Y T )

Giang Ý Thành không lái nhanh, nhẹ nhàng vững vàng phóng về phía trước.

Qua mười phút nữa, bọn họ đến bãi đậu xe của công viên được đánh dấu trên bản đồ.

Đạo diễn cũng coi như có lương tâm, bản đồ đưa cho bọn họ không sai, đây quả thực là nơi tụ tập của rất nhiều khách RV.

Ngay khi chiếc RV siêu lớn này xuất hiện, nó đã ngay lập tức thu hút ánh nhìn của những chủ sở hữu RV khác.

“Khiếp thật, nhìn chiếc xe kia lớn cỡ nào kìa.”

“Ít nhất là ba ngủ một khách đấy nhỉ?”

“Chi phí để làm toàn bộ là bao nhiêu không biết?”

“Chiếc xe này trông hơi quen, kỳ lạ thật.”

Cửa xe từ từ mở ra, Coca thò đầu ra khỏi cửa: “Mọi người đừng ra vội, con sẽ quan sát xung quanh trước xem bọn họ có ở đây không.”

Coca nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng khả nghi nào mới quay lại vẫy tay gọi những người bạn đồng hành của mình: “Có thể xuống rồi.”

“Đến đây đến đây.” Mấy đứa trẻ còn lại đều chạy xuống.

Tổ hợp như vậy vốn không phổ biến, rất nhanh đã có người đi đường nhận ra.

“A! “Cục cưng xuất phát lần nữa nào”!”

“Phao Phao! Quýt!...”

“Chúc Chúc, các cậu đến đây để quay chương trình à?”

Phao Phao ngại ngùng trốn sau lưng ba.

May mắn thay buổi tối ở công viên không có nhiều người, xe trong bãi cũng ít, nên sự xuất hiện của họ không gây ra nhiều náo động.

Chu Chúc vội vàng xua tay với bọn họ: “Suỵt... Nhỏ tiếng thôi... Chúng tôi đang chạy trốn, đừng phát ra âm thanh, nhỏ tiếng thôi! Nhỏ tiếng thôi nhé.”

Những người đứng xem rất hợp tác, vội vàng hạ thấp giọng: “Được.”

“Tôi có thể chụp ảnh không?”

Chu Chúc thì thầm: “Anh có thể chụp nhưng khoan hãy đăng lên mạng nhé, sẽ bại lộ tung tích của chúng tôi mất...”

Phao Phao nói: “Ba ơi, chúng ta đang phát trực tiếp, chắc đã bị lộ từ lâu rồi...”

“...” Chúc Chúc nghẹn họng: “Thật ư?”

Cùng lúc đó, Biệt đội báo thù đang vội vã đến công viên cũng đang xem phát sóng trực tiếp.

Đại vương cầm điện thoại, vừa vỗ đùi vừa xem phát sóng trực tiếp: “Chúc Chúc, tên đầu đất này, cậu cũng có ngày hôm nay, ha ha ha!”

Đại vương, đạo diễn và thủ lĩnh thợ săn là một nhóm, thủ lĩnh thợ săn chịu trách nhiệm lái xe.

Thôi Phùng và ông lão nông trường đang ở trong một chiếc xe khác, Thôi Phùng phụ trách lái xe.

Ông lão nông trường cũng đang xem phát sóng trực tiếp, giọng nói của Chu Chúc phát ra từ điện thoại do đội ngũ chương trình trang bị.

“Thằng nhóc này làm sao có thể vừa thông minh vừa ngu ngốc thế nhỉ?”

Thôi Phùng gật đầu: “Cháu cũng thấy vậy, đáng yêu bác nhỉ.”

[Anh cũng thấy gì cơ? Anh nói lại tôi nghe xem nào?]

[Người ta nói Chúc Chúc ngu ngốc, anh còn nói cậu ấy dễ thương nhất? Thật sự ông nói gà bà nói vịt, ông Thôi có trả lời đúng trọng tâm đâu]

[Đứa nhỏ ngốc Chúc Chúc]

[Đã phát trực tiếp toàn bộ quá trình này từ lâu mà vẫn sợ bị lộ]

[Ngưỡng mộ thật đấy, tôi mà biết tôi cũng sẽ đi đến công viên]

[Giờ tôi đặt vé may bay đến công viên ngay đây]

[Hồi hộp quá đi, tôi cảm giác như đám Chúc Chúc sẽ bị bắt trong vài phút nữa thôi í]

[Không biết bọn họ có muốn đổi chỗ không nhỉ?] 

[Có người tốt bụng nào nhắc nhở đám người Chúc Chúc được không? Bị lộ rồi, mau rời đi nhanh lên!]

Lúc này, trong công viên.

Một số người tốt bụng hô lên: “Chúc Chúc, Phao Phao, chạy mau! Họ đã đuổi theo tới đây rồi!”

Chu Chúc giật mình chạy lại: “Cho tôi mượn điện thoại xem một chút được không?”

“Được được.”

“Cảm ơn nhé.” Chu Chúc lấy điện thoại xem phát sóng trực tiếp, hay lắm, đại vương mắng cậu là “đồ đầu đất”, đạo diễn đang lái xe tới đây.

Họ sắp đuổi tới nơi rồi.

“Cảm ơn mọi người nhé.” Chu Chúc trả lại điện thoại cho người đi đường nhiệt tình, vội vàng chạy về: “Không, không được, không thể ở lại đây được nữa, bọn họ đang đuổi theo chúng ta!”

Ý Mễ mở bản đồ ra: “Nhưng đây là nơi duy nhất gần đó có thể sạc được, chúng ta đi đâu ạ? Bố ơi, trong xe còn bao nhiêu xăng?”

Giang Ý Thành nói: “Không nhiều lắm, không thể đi quá xa.”

“Phải làm sao bây giờ?”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Phao Phao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhiệm vụ của họ không phải là bắt chúng ta sao? Nếu chúng ta trốn trong xe không mở cửa, bọn họ sẽ không thể bắt được chúng ta, thế có được không ạ?”

Mọi người chợt bừng tỉnh.

Quá hợp lí.

Trốn trong xe không xuống là được rồi mà nhỉ?

“Nhưng chúng ta có thể ở trong xe mãi không? Nếu có nhiệm vụ khác thì sao?” Quýt hỏi.

“Tối nay ở trong xe, đợi đến ngày mai, nếu bọn họ thả lỏng cảnh giác, chúng ta có thể chạy trốn.”

“Được.”

Chu Chúc vỗ vỗ Phao Phao: “Nhóc con thông minh lắm.”

“Bây giờ nhân lúc vẫn còn thời gian, mau chóng sạc xe rồi thêm nước đi, chúng ta ở trên xe cũng được thoải mái hơn chút.”

“Chúc Chúc có trách nhiệm theo dõi phát sóng trực tiếp, khi nào bọn họ sắp đến nơi thì cho chúng tôi.”

“Đừng đi xa, mọi người, kẻ thù sắp tới rồi, chúng ta phải nắm chắc thời gian.”

Chu Chúc ra dấu “ok”, tìm được người đi đường nhiệt tình kia: “Tổ chức giao cho bạn nhiệm vụ gian khổ này, theo dõi nhất cử nhất động của phát sóng trực tiếp, chúng tôi tin tưởng bạn.”

“Được.” Người đi đường nhiệt tình ngượng ngùng che mặt. “Chúc Chúc, tôi là fan của cậu.”

Chu Chúc vỗ vỗ vai người đó: “Tôi có thể sống sót hay không còn tùy vào bạn đó.”

“Được được.”

Lưu Quần Tiên và ông nội Quýt phụ trách nghiên cứu cách sạc và đổ đầy RV, cả hai đều chưa dùng RV, nhưng may mắn thay, tất cả chủ sở hữu RV đều ở đây, bọn họ có hiểu biết về RV nên chỉ một lát đã giúp bọn họ thu xếp ổn thỏa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play