Quý Dao và Giang Ý Thành chịu trách nhiệm khảo sát địa hình và lái xe đến một nơi tương đối thoáng.

Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm thấy, đi đến một nơi thoáng đãng, mười người bọn họ tản ra rồi trốn thoát, đối phương chỉ có bốn người, cũng không thể bắt hết được.

Chu Chúc có trách nhiệm theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp, chú ý đến hướng đi của bọn họ.

Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Tất nhiên, Biệt đội báo thù đang xem phát sóng trực tiếp đã biết kế hoạch của họ.

Đại vương giơ tay lên hô to: “Tăng tốc!”

Đạo diễn đạp ga: “Được.”

Mười phút sau, Chu Chúc nhìn chằm chằm vào màn hình: “Nhanh lên, nhanh lên! Họ đã ở lối vào chính của công viên!”

“Khoảng ba mươi giây trước khi kẻ thù đến! Ba mươi, hai mươi chín...”

Giây tiếp theo, Chu Chúc bị Quý Dao túm đi: “Đi, lên xe!”

Mọi người lên xe và khóa cửa.

Dưới đất vẫn còn dây điện dài và vòi nước, RV vẫn đang sạc và đổ đầy nước.

Chu Chúc nằm bên cửa sổ xe, vẫy tay với đám đông nhiệt tình: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người! Xin hãy giúp chúng tôi để mắt đến kẻ thù nhé!”

Cùng chung kẻ thù.

Fan của Chúc Chúc hỏi cậu: "Chúc Chúc có đói không? Cậu có muốn ăn gì không?”

Những người còn lại cũng hô lên: “Phao Phao, con có đói không?”

“Coca, em có đói không? Em có muốn ăn không?”

Chu Chúc thò đầu ra: “Có món gì đó mọi người ơi?”

Họ vừa mới trốn thoát khỏi lâu đài, mặc dù đã ăn tối trước vũ hội, nhưng bây giờ gần như đã tiêu hóa xong, bụng cũng đói cồn cào.

“Tui có thạch hút!”

“Coca, chị có coca nè, em có muốn uống không?”

“Em cảm ơn chị.”

[Ui ui ui gato]

[Ê nghĩ đến thiết lập động vật nhỏ thì mắc cười quá mấy bà ơi, như cho động vật ở sở thú ăn ý]

[Bật chế độ cho ăn trong sở thú]

Chẳng mấy chốc biệt đội báo thù đã tới nơi.

Đại vương và đạo diễn dẫn đầu lao lên phía trước, khí thế rất dữ dội.

Đại vương xông lên trước, nhảy dựng lên, cố gắng túm lấy Chu Chúc đang thò đầu ra khỏi cửa sổ xe.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Chu Chúc ôm khoai tây chiên, thu người lại, đóng cửa sổ xe.

“Không bắt được đâu!” Chu Chúc dựa vào bên cửa sổ, vẫy tay với anh ta: “Đã lâu không gặp, đại vương!”

Đám nhóc cũng vây quanh cửa sổ: “Đã lâu không gặp!”

Đại vương cố sức nhảy dựng lên, cố gắng bắt họ nhưng chỉ có thể chạm vào cửa kính xe.

Đạo diễn ngồi trong xe hét lên: “Tiểu Vương! Tiểu Vương! Tôi là đạo diễn, mở cửa cho tôi!”

Quý Dao vòng tay qua vai anh quay phim Tiểu Vương: “Vừa rồi anh em nói gì với cậu, cậu còn nhớ không?”

Anh quay phim gật đầu liên tục: “Nhớ, nhớ.”

“Được, lát nữa sẽ chia đồ ăn vặt cho cậu nhớ.”

“OK.” Anh quay phim hét lên với đạo diễn: “Xin lỗi đạo diễn, tôi không thể mở cửa cho anh!”

Đạo diễn vô cùng tức giận.

Người trong xe cười điên cuồng, Chu Chúc cũng đang khoe khoang bên cửa sổ xe.

[Xem thích quá!]

[Tôi tuyên bố, tôi chỉ thích xem Chúc Chúc bắt nạt đại vương, bắt nạt đạo diễn! ] 

[Tôi chỉ thích nhìn thấy họ ghét Chúc Chúc mà không làm gì được]

Không lâu sau, Thôi Phùng và ông lão nông trại cũng đến.

Lúc này, Chu Chúc đang múa ngón tay cho đạo diễn bên cạnh cửa sổ xem: “Hia hia hia, lên đây.”

“Cậu đi xuống mau!”

“Anh đi lên đây!”

“Cậu đi xuống!”

Chu Chúc ngẩng đầu lên, thấy Thôi Phùng cách đó không xa, bèn vội vàng kiềm chế bộ dạng kiêu ngạo của mình.

Thôi Phùng vẫn mặc bộ âu phục của lão ma cà rồng, trên mặt không có biểu cảm gì, trông anh thực sự giống như một ma cà rồng ra ngoài lúc ban đêm.

Sếp Thôi không nên giận cậu về “trò chơi đám cưới” đúng không?

Chu Chúc vẫy vẫy tay anh anh: “Hế lô sếp Thôi!”

Thôi Phùng sải bước về phía trước, phất tay với cậu: “Chúc Chúc.”

Hình như không giận.

Chúc Chúc cũng thấy yên tâm.

Thôi Phùng đi đến bên cạnh xe, khoanh tay, ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt có chút bất lực.

Chu Chúc mỉm cười với anh: “Xin lỗi sếp Thôi nhé, em không mở cửa cho anh được.”

Chúc Chúc làm trái tim với anh, bắn tim với anh liên tục.

Thôi Phùng không kìm được, vội cúi đầu xuống, cười cười, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.

Anh hắng giọng, cố gắng tỏ ra nghiêm túc: “Chúc Chúc, sao em lại đào hôn? Anh rất giận.”

Chu Chúc tiếp tục bắn tim anh anh: “Nếu anh muốn trách thì trách đạo diễn, đó là quá trình chương trình anh ta sắp xếp, anh không thể trách em.” ( truyện trên app tyt )

[Anh tức giận hả? Đây  là vẻ mặt tức giận của anh sao?]

[Cười đến mức mắt sắp cong lên, ánh mắt dịu dàng đến mức muốn dìm chết mọi người, anh gọi đây là tức giận sao? ] 

[Chậc chậc, anh chồng nhỏ quỷ kế đa đoan]

[Sếp Thôi chắc chắn là giám điệp nằm vùng phải không? Chắc chắn là nằm vùng rồi?]

Chu Chúc đến gần cửa sổ xe, hà hơi lên kính, vẽ một trái tim cho Thôi Phùng: “Em sai rồi, lần sau chúng ta sẽ kết hôn thật nhé.”

Thôi Phùng cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình: “Cái đó nói sau.”

“Vâng.”

[Sau này nói hả?]

[Giờ nói luôn đi! Tại sao bây giờ không thể nói?]

[Anh đã bỏ lỡ lời cầu hôn của vợ!]

[Có lẽ sếp Thôi đang chuẩn bị một lần cầu hôn lớn hơn, nên bây giờ anh ấy không đồng ý với Chúc Chúc]

Lúc này, đại vương và đạo diễn không thể chịu đựng được nữa, lao lên phía trước đánh vào cửa sổ xe.

“Sếp Thôi, rốt cuộc anh theo bên nào vậy?”

Thôi Phùng không trả lời, mà liếc nhìn Chu Chúc.

Chu Chúc ôm mặt, trao cho Thôi Phùng một nụ hôn gió: “Còn chưa rõ sao? Anh ấy là vợ tôi.”

Thôi Phùng cố gắng sửa lại: “Là 'chồng'.”

“Cũng có khác gì đâu.”

Những người khác đều không nói nên lời.

Chỗ chúng ta là chương trình chạy trốn cầu sinh, không phải là chương trình yêu đương!

Hai người đang làm gì vậy? Phát cơm chó công khai?

Chưa kịp thành công thì đã có kẻ phản bội.

Lúc này, đạo diễn đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.

“RV của họ đang sạc! Rút phích cắm điện! Để họ không bật được điều hòa, cho bọn họ nóng chết!”

“Được!”

Nói là làm, chỉ một lát sau RV đã hết điện.

“Không sao.” Quý Dao dẫm lên ghế, mở hai cửa sổ trời khá to trên nóc chiếc RV, kéo cửa sổ lưới lại để gió thổi vào.

Đại vương xắn tay áo lên: “Chúng ta bò vào từ cửa sổ trần! Để tôi đi vào mở cửa cho mọi người!”

Thủ lĩnh thợ săn vội vàng ngăn anh ta lại: “Không an toàn! Không an toàn đâu!”

Không có cách nào, đại vương chỉ có thể từ bỏ ý tưởng này.

Hai bên giằng co, chỉ có thể đấu võ mồm. 

“Cậu đi xuống mau!”

“Anh lên đây đi!”

Hét to khát nước, Chu Chúc quay đầu hút thạch trái cây.

Cứ giằng co như vậy trong hai mươi phút, không có cách nào, họ không thể vào được.

Lúc này, ông lão trang trại cỏ khô chưa từng lên tiếng, đột nhiên nói: “Mấy đứa lái xe lại đây chặn bên cạnh RV đi, chúng ta không vào được, vậy bọn họ cũng đừng hòng ra.”

Mắt đại vương và đạo diễn sáng lên: “Để tôi đi lái xe!”

Chậc, ông bác lợi hại đấy.

Nụ cười của những người trong xe đông cứng.

“Đây là việc con người có thể làm ra sao?”

“Ông ơi, ông không thể làm như vậy với chúng cháu!”

“Hu hu...”

Một lát sau bọn họ đã lái xe qua.

Một trái một phải kẹp bên cạnh RV.

[Hình thành trận pháp!]

[Ông cụ quả nhiên là khắc tinh của Chúc Chúc, vừa ra trận đã tung đòn sát chiêu]

Thế cục tối nay đã định, tất cả mọi người đã sẵn sàng qua đêm trên xe, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ ngày mai lại chiến đấu.

Trong RV có ba chiếc giường, một giường lớn, một giường nhỏ và một giường gấp, và ghế lái có thể được đặt phẳng để ngủ, hoàn toàn đầy đủ.

Người lớn lấy ga trải giường và giường ra khỏi tủ, ra lệnh “ai không ngủ là heo con”, khiến đám nhóc con nằm ngoan ngay ngắn.

Nhưng đây là lần đầu tiên họ ngủ trong một chiếc RV, thấy hơi phấn khích, mà cũng chưa chuẩn bị ngủ nên nằm tám chuyện.

Chu Chúc cũng rất kích động, ôm lấy Phao Phao: “Oa, ba chưa từng ngủ trong RV bao giờ đâu, đây cũng là lần đầu tiên con ngủ trong RV ha?”

“Vâng ạ.” Phao Phao ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu. “Ba mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Chu Chúc ôm lấy cậu nhóc, dụi dụi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con.

Giường của bọn họ nằm cạnh cửa sổ, khi Chu Chúc quay đầu lại thì có thể nhìn thấy Thôi Phùng cũng đang ngồi trong xe.

Chu Chúc vẫy tay với anh, Thôi Phùng cũng mỉm cười với cậu.

Nhóm chương trình đã chuẩn bị một bữa tối cho anh - tất nhiên, chỉ dành riêng cho biệt đội báo thù, đại vương và đạo diễn cố tình ngồi ở cửa RV ăn, thu hút đám trẻ con ngó ra xem.

Thôi Phùng nghĩ nghĩ, cầm bữa tối đi đến bên cửa sổ xe, gõ cửa sổ: “Chúc Chúc, em có muốn ăn không?”

Đại vương và đạo diễn: ???

Anh lén lút vặn vòi nước cho bọn họ, chúng tôi đã giả vờ không nhìn thấy, bây giờ lại còn lộ liễu thế luôn? Thật hả?

Thôi Phùng bèn giải thích: “Tôi muốn một chú rể hamster còn sống, không phải chú rể chết đói, vẫn phải cho bọn họ ăn chút gì đó mới phù hợp với thiết lập nhân vật của tôi.”

:)

Ok, tiếp tục đi.

[Ờ này đúng nè, phù hợp với thiết lập nhân vật ma cà rồng yêu vợ]

[Anh rất yêu cậu ấy]

[Sếp Thôi nói, tôi muốn một chú rể còn sống, không phải chú rể đã chết!] 

[Tôi đã nghĩ ra một trăm kịch bản cường thủ hào đoạt rồi]

[Có đại thần nào cut video chưa? Ma cà rồng x hamster nhỏ, chết mất thôi, sao kì này chưa có ai dẩy hàng hả?]

Chu Chúc vẫy vẫy tay với anh: “Bọn em đánh răng hết rồi.”

Đám trẻ con vội vàng nói: “Bọn cháu vẫn chưa đánh răng! Cháu muốn ăn!”

Chu Chúc khiếp sợ: “Đây là bánh mì do kẻ thù cung cấp.”

“Không sao, con tin bố của Phao Phao sẽ không đầu độc ba Phao Phao.”

[Bọn nhỏ thông minh quá]

“Được, được” Chu Chúc miễn cưỡng mở cửa sổ xe, nhận lấy bánh mì từ tay Thôi Phùng, đưa cho đám nhóc. “Mấy đứa ăn đi, nhớ súc miệng sau khi ăn.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Vâng ạ, cảm ơn bố Phao Phao, cảm ơn ba Phao Phao.”

“Không có gì.”

Chẳng mấy chốc đã đến chín giờ, phòng phát sóng trực tiếp sắp tắt.

[Hả? Thời gian hạnh phúc quá ngắn]

[Buồn]

[Tối nay có cốt truyện đặc biệt được hum? Tôi muốn xem, tôi muốn xem]

[Đừng tắt mà, tôi muốn xem tôi muốn xem]

[Chắc phải chờ đến sáng mai, đám Chúc Chúc mới nghĩ ra cách thoát khỏi rắc rối]

Chín giờ, phòng phát sóng trực tiếp tắt đúng giờ.

Đám nhóc ăn xong bánh mì kẻ thù cung cấp, lau miệng, xếp hàng trong nhà vệ sinh súc miệng, cuối cùng chuẩn bị đi ngủ.

Chu Chúc ôm lấy Phao Phao, nằm trong chiếc RV, đắp chăn nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên giếng trời.

“Ba ơi, trên bầu trời có ngôi sao nhỏ.”

“Ừm, nhỏ như con.”

“Ba ơi, những ngôi sao đã hàng triệu năm tuổi rồi, con chỉ mới ba tuổi, những ngôi sao nặng vài tấn, con chỉ nặng một chút, con không to như ngôi sao.”

“Hả?” Chu Chúc cúi đầu: “Làm sao con biết?”

Phao Phao nói. “Bố đã mua cho con một bộ phim hoạt hình khoa học.”

“À... Ông chồng cuồng ma này lại bí mật cho con xem những thứ vượt quá tuổi.” Chu Chúc bất lực, quay đầu lại, vung nắm đấm nhỏ về phía Thôi Phùng ở xe bên cạnh để tỏ vẻ uy hiếp.

Phao Phao trở mình, nằm trong vòng tay của ba nhóc, bí mật quan sát bố.

Bố không được ngủ với họ, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, chắc là buồn lắm nhỉ?

Thật đáng thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play