Chu Chúc ôm vai Thôi Phùng: “Đi thôi, chúng ta đi ngủ trong phòng bí mật đi.”

Lúc này, buổi phát sóng trực tiếp cũng kết thúc.

[Không! Tôi muốn xem một nhà ba người ngủ cùng nhau!]

[Tại sao hôm nay không có cốt truyện đặc biệt?]

[Tại sao không có camera ở phòng bí mật? Tôi không phục!]

Ngày thứ 3, chín giờ sáng.

Cả nhóm ăn sáng trong phòng ăn.

Chu Chúc chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý của ma cà rồng, còn Phao Phao ôm bánh mì nhỏ và phụ trách làm con thoi truyền tin.

“Ba em đã tìm thấy báu vật, ba giấu báu vật trong phòng, em sẽ đưa mọi người đi lấy sau.”

“Ba em nói khi nào ba và ma cà rồng kết thúc hôn lễ, chúng ta sẽ mở báu vật và trốn thoát.”

Tất cả đều nhận được thông tin và đồng ý.

Sau khi ăn sáng, hôn lễ bắt đầu.

Mọi người đi thay quần áo, phù rể nhỏ Phao Phao và Quýt mặc vest kết hoa, còn Coca và Mị Mị mặc váy công chúa, cả hai đều xách theo giỏ hoa.

Ông nội Quýt - Trần Bì thì đóng vai linh mục, mặc áo choàng đen và đội tóc giả dày.

Ý Mễ không có nhiệm vụ, lặng lẽ lẻn lên lầu để lấy báu vật.

Vị linh mục đứng trên sân khấu, lấy một cái búa gỗ nhỏ và đập bàn: “Ta tuyên bố, hôn lễ bắt đầu.”

[Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ông nội Quýt lúc gõ bàn, không biết còn tưởng đang mở phiên tòa]

[Thực sự giống như thẩm phán ghê ha ha ha ha]

Ma cà rồng Thôi Phùng mặc một bộ vest đen, còn Chu Chúc thì mang một bộ vest trắng với cái đuôi chuột hamster nhỏ.

Hai người từ cửa bước vào sảnh, nắm tay nhau.

Bốn phù rể phù dâu nhí thì rải hoa ở phía sau, thỉnh thoảng nhìn về phía cầu thang, Ý Mễ đã tìm được báu vật chưa?

Ma cà rồng và chuột hamster nhỏ bước đến chỗ vị linh mục, ông nội Quýt cúi đầu xuống, liếc nhìn chiếc máy nhắc từ xa.

“Chào mừng mọi người đến với hôn lễ của ma cà rồng Thôi và hamster nhỏ Chúc Chúc, bây giờ...”

“Xin hỏi ngài ma cà rồng, anh có muốn kết hôn với hamster nhỏ bên cạnh ngài không? Cho dù là giàu sang hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh có sẵn sàng yêu thương và bảo vệ cậu ấy không?”

Thôi Phùng cúi đầu: “Tôi nguyện ý.”

“Vậy ngài Hamster nhỏ, cậu có muốn kết hôn với ngài ma cà rồng bên cạnh cậu không? Cho dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, cậu có sẵn sàng yêu thương và bảo vệ anh ấy không?”

Chu Chúc cười gật đầu: “Tôi nguyện ý.”

Bởi vì là trò chơi, ông nội Quýt không gọi tên của họ mà gọi tên động vật, ngài hamster nhỏ và ngài ma cà rồng.

“Tốt lắm, bây giờ mời hai chú rể trao nhẫn.”

Thôi Phùng giơ tay lên, tháo chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay ra rồi đeo lên tay Chu Chúc.

Chu Chúc cũng tháo chiếc nhẫn đá quý trên tay ra đeo lên tay anh.

Chu Chúc nhỏ giọng hỏi: “Hai chiếc nhẫn này không giống đạo cụ, không lẽ là thật sao?”

“Thật.” Thôi Phùng thấp giọng nói: “Diễn xuất cũng phải chân thật.”

[??? Dừng khoảng chừng là hai giây]

[Hai chiếc nhẫn hồng ngọc này là bộ sưu tập của buổi đấu giá Kangtan, giám đốc Thôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để đấu giá đấy, trên báo đài có đưa tin]

[Ah, ma cà rồng thực sự rất giàu nha]

[Rõ ràng chỉ là một trò chơi, còn lấy chiếc nhẫn đá quý ở dưới cùng ra cho vợ chơi]

[Ai xem mà không khỏi thốt ra hai chữ trâu bò!]

Lúc này, vị linh mục tuyên bố: “Bây giờ chú rể có thể hôn chú rể.”

[Được lắm! Hôn đi!]

[Tôi muốn xem tôi muốn xem!]

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Mấy đứa nhóc bên cạnh cũng nghển cổ, mong chờ được nhìn thấy nụ hôn.

Thôi Phùng ôm mặt Chu Chúc, Chu Chúc lập tức đỏ mặt.

Không thể nào, Thôi Phùng chỉ hôn mu bàn tay cậu.

Lúc này, Ý Mễ đã lấy được báu vật, đang đứng chỗ cầu thang nhìn sang.

Đám trẻ chạy về phía trước: “Ý Mễ, đã lấy được chưa?”

“Được rồi.” Ý Mễ cho họ xem chiếc đèn ngủ giấu trong quần áo của cô nhóc. “Ôi ôi, tớ lỡ cảnh chú rể hôn môi rồi, mọi người đều được thấy hả.”

“Không sao.” Bạn bè an ủi cô nhóc: “Chỉ hôn tay thôi, không hôn chỗ khác.”

“Thế được rồi.” Ý Mễ hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta có định mở báu vật không?”

“Ừm...” Đám nhóc con liếc mắt nhìn nhau.

Sau đám cưới sẽ có một bữa tiệc trưa, một bữa tiệc tối và một bữa tiệc khiêu vũ vào buổi tối.

Báu vật cũng tìm được rồi, khi nào muốn đi thì có thể bấm.

Nhưng... Tiệc khiêu vũ không phải lúc nào cũng có!

“Vậy dự xong tiệc nhảy rồi chúng ta đi.”

“Ừm, thế cũng được.”

Chu Chúc đang một mực chờ đạo diễn hô “cắt”: ???

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao vẫn chưa kết thúc? Đám nhóc này còn chưa đủ náo nhiệt hả?

Đừng nói là tối cậu còn phải động phòng với ma cà rồng đấy nhé?

Không!!!

Thôi Phùng ôm mặt cậu, trong khi mấy đứa nhóc không chú ý, máy ảnh cũng không nhằm vào bọn họ nên hôn lên trán cậu một cái.

Chu Chúc: ?!!

[Tôi hiểu rồi!]

[Giám đốc Thôi đang hôn Chúc Chúc!]

[Đây là sếp Thôi mà! Cho nên phải nhiều điểm hơn!]

Chạng vạng, mặt trời chậm rãi xuống núi.

Mấy đứa nhóc tụ tập quanh Chu Chúc: “Ba Phao Phao, chú ráng nhịn thêm một chút nữa, sau khi khiêu vũ xong chúng ta sẽ rời đi.”

Chu Chúc ngồi phịch xuống ghế: “Chú không chịu được nữa, phải làm chú rể mệt quá rồi.”

“Khoan mà chú, chúng ta còn chưa đến tiệc khiêu vũ đâu.”

“Được rồi, được rồi, vậy thì mở báu vật ngay sau khi tiệc xong nhé.”

“Không thành vấn đề ạ.”

Sau một thời gian, tiệc nhảy chính thức bắt đầu.

Sảnh đợi lộng lẫy hoa lệ, xanh vàng rực rỡ.

Ma cà rồng giàu có thậm chí còn mời một dàn nhạc đến đệm nhạc hôn lễ.

Linh mục thông báo: “Điệu nhảy đầu tiên được bắt đầu bởi hai chú rể.”

Thôi Phùng đi đến trước mặt Chu Chúc, cúi chào rồi vươn tay ra với cậu.

Chu Chúc đưa tay cho anh.

Đèn chùm nến ở giữa sảnh sáng sủa không gì sánh được, phản chiếu hai người và đổ bóng lên thảm.

Điệu nhảy đầu tiên kết thúc, đám nhóc cũng tham gia vào vũ hội. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phao Phao học hỏi dáng vẻ của Thôi Phùng vừa rồi, cũng đưa tay ra với Coca: “Công chúa Coca, hoàng tử Phao Phao mời anh nhảy.”

“Được.” Công chúa Coca dè dặt đưa tay ra.

Quýt cũng mời Mị Mị, vậy là sau đó chỉ còn Ý Mễ.

“Vậy thì chúng ta cùng nhau khiêu vũ đi.” Đám nhóc nắm lấy tay nhau, tạo thành một vòng tròn và mọi người nhảy múa cùng nhau.

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Như thể nó thực sự là một buổi hôn lễ.

Nửa giờ sau, trời đã hoàn toàn tối.

Đám nhóc ước tính thời gian đã gần hết, chúng đã sẵn sàng để bấm vào báu vật.

Nhưng đúng lúc này, tất cả đèn trong sảnh đột nhiên tắt.

Hành lang ngay lập tức chìm trong bóng tối.

“Sao thế?”

“Đứt cầu dao hả?”

“Hẳn là thủ đoạn của tổ chương trình!”

Chu Chúc sợ ê-kíp chương trình lại có ý đồ xấu xa nên vội vàng hô to: “Ý Mễ? Cháu đã tìm được chưa? Mau kích hoạt báu vật!”

“Vâng ạ!”

Ngay giây tiếp theo, Ý Mễ bật đèn ngủ, ánh sáng đầy màu sắc ngay lập tức chiếu sáng cả sảnh.

“Chạy thôi!”

Ý Mễ hét lên, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi sảnh.

Tất cả các động vật nhỏ chạy tớ i chỗbáu vật.

Chu Chúc vội vàng theo sau.

Cậu vừa định chạy ra khỏi sảnh thì đột nhiên đụng phải lão quản gia đang đẩy một cái bánh lớn từ bên ngoài đi vào.

Có nến trên bánh, tất nhiên, không sáng như đèn, nhưng nó cũng sáng.

Chu Chúc dường như hiểu ra điều gì đó, liếc nhìn Thôi Phùng.

Thôi xong, đây hình như là bánh hôn lễ do Thôi Phùng sắp xếp.

Bạn bè của cậu hét lên với cậu từ phía bên kia hành lang: “Ba Phao Phao nhanh lên!”

“Tôi tới đây!” Chu Chúc do dự, nhưng cậu chạy lại hành lang ôm lấy Thôi Phùng: “Xin lỗi anh mà, đây là trò chơi, anh cất bánh rồi ở nhà chờ em nhé, khi về nhà mình sẽ ăn bánh. Ngày mai về nhà anh muốn làm gì em cũng được hết.”

Thôi Phùng dừng một chút, đáp: “Ừm.”

Nghe giọng có vẻ hơi dỗi hờn.

Chu Chúc vòng tay qua cổ anh, nhón chân lên, hôn anh trong bóng tối, sau đó thì thầm: “Anh Thôi à, em yêu anh.”

Cả người Thôi Phùng sững sờ một lát: “Chúc Chúc, anh cũng yêu em.”

Một chiếc bánh kem đổi lại một câu “Em yêu anh” của Chu Chúc là quá đáng giá.

Chu Chúc xoay người bỏ chạy, đuổi kịp đồng bọn của mình.

Số thứ ba của “Cục cưng xuất phát lần nữa nào”, “Thoát khỏi lâu đài ma ca rồng” đã kết thúc hoàn hảo.

[Tôi luôn cảm thấy giám đốc Thôi thật đáng thương]

[Anh ấy lại trở thành một ma cà rồng già canh gác lâu đài]

[Tại sao lại thêm từ già vào thế?]

[Một số boss thực ra đã kết hôn rồi, vì vậy đừng quá chiếm hữu trong trò chơi]

[Chúng ta có thể sớm về nhà cùng nhau, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì chúng ta muốn ở nhà, còn sợ cái gì?]

[Định thay đổi thời gian và không gian một lần nữa à?] 

[Màn hình đen là số phận của tôi, tôi hiểu]

[Mong chờ, không biết số tiếp theo là không - thời gian nào đây ta] 

[Tôi muốn xem thời đại khủng long]

[Nhóm động vật nhỏ bị khủng long giẫm chết]

[Tôi muốn xem cung điện cổ! Phao Phao là hoàng đế nhỏ, còn Chu Chúc là lão hoàng đế.]

Nhưng lần này, phòng phát sóng trực tiếp vẫn chưa biến thành màu đen. 

Quay phim đi theo nhóm động vật nhỏ chạy như điên ra khỏi lâu đài.

Họ đến bãi đậu xe của lâu đài và lên một chiếc RV siêu cỡ dưới sự hướng dẫn của tổ chương trình.

Giang Ý Thành có bằng lái xe lớn, chịu trách nhiệm lái xe, đám nhóc chưa từng thấy RV nên rất tò mò về mọi thứ ở đây.

Giang Ý Thành hỏi: “Đi đâu vậy?”

Đạo diễn nói: “Lái xe xuống núi.”

“Được.” Giang Ý Thành khởi động xe, vững vàng lái xe ra khỏi thành.

Chu Chúc liếc mắt nhìn lại, ánh đèn của tòa lâu đài càng ngày càng xa.

Lúc này, đạo diễn nói: “Có tin tốt và tin xấu, mọi người muốn nghe cái nào trước?”

Đám nhóc cởi giày và ngồi trên chiếc ghế dài trong RV: “Tin tốt ạ!”

“Tin tốt là xin chúc mừng tất cả mọi người đã trốn thoát thành công khỏi lâu đài ma cà rồng, và tập thứ ba của chương trình đã kết thúc thành công.”

“Này thì chúng cháu biết rồi, nhưng còn tin xấu thì sao ạ?”

“Tin xấu là ma cà rồng đã có ác cảm với các người kể từ đó.”

“Hả?”

“Chú có một tin tốt và một tin xấu nữa, mấy nhóc muốn nghe cái nào?”

“Bọn cháu muốn nghe cả hai, chú nói nhanh lên đi ạ!” Đám nhóc sắp hết kiên nhẫn!

“Tin tốt là chúng ta đã tìm được báu vật và đưa nó trở lại thời hiện đại.”

“Vậy chúng ta có thể về nhà được chưa? Chương trình đã kết thúc chưa? Mọi chuyện kết thúc sớm như vậy, tin xấu là gì ạ?”

“Tin xấu là những người mà mấy nhóc đắc tội trong ba kỳ này đã thành lập liên minh, tiếp theo là kỷ nguyên hiện đại, bọn họ đã sẵn sàng săn lùng mấy đứa.”

“A?”

Đám nhóc không khỏi khiếp sợ.

“Mấy đứa có thể đoán được liên minh gồm những ai.”

Mọi người đều nhìn Chu Chúc: “Hẳn là có đại vương và giám đốc Thôi, Chu Chúc đã bắt nạt đại vương, còn làm tan nát trái tim của giám đốc Thôi, than ôi, Chúc Chúc, cậu xong rồi.”

Chu Chúc kinh hãi ôm tay: “Tôi không có, không có mà. Đừng bắn nữa! Đừng bắn nữa! Tôi sẽ ra khỏi xe, tôi không  muốn bị săn lùng! Tôi muốn về nhà!”

Chu Chúc trốn sau lưng Phao Phao: “Phao Phao bảo vệ ba đi con.”

[Chúc Chúc yên tâm]

[Cùng lắm thì đại vương trả thù, giám đốc Thôi không bắt nạt cậu đâu]

[Anh Thôi về nhà, đóng cửa lại, chậm rãi bắt nạt Chu Chúc, anh ấy sẽ không làm cậu xấu hổ trong chương trình]

Đạo diễn phát ra tiếng cười của một nhân vật phản diện: “Mọi người, hoan nghênh lên tàu, Đại Thoát hiểm bây giờ chính thức bắt đầu!”

Chiếc xe dừng lại bên đường, đạo diễn bước ra khỏi xe, không cho họ cơ hội bắt kịp và đánh anh ta.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play