Hamster nhỏ tội nghiệp Chúc Chúc bị ép kết hôn với một ma cà rồng bí ẩn.

Chu Chúc cố gắng kháng cự nhưng bạn bè cậu lại không tỏ vẻ gì cả.

Chậc, có một điều là bạn bè đều đang giúp cậu chuẩn bị cho đám cưới.

Trong sảnh, một nhóm người đang di chuyển bàn, trải khăn bàn, treo rèm cửa và trang trí sảnh cưới.

Chu Chúc :)

Chu Chúc ngồi trên mặt đất, cùng Thôi Phùng “treo” rèm cửa.

Thôi Phùng móc rèm vào, Chu Chúc cởi móc ra rồi tiếp tục gây rối.

Vòng lặp vô hạn.

Thôi Phùng không khỏi bất lực: “Chúc Chúc...”

Chu Chúc tự tin nói: “Em đang giúp mà.”

Phao Phao chép miệng, chen vào giữa hai người.

Tách ra! Tách ra!

[Phao Phao tức giận rồi]

[Giám đốc Thôi à anh xong đời rồi, anh sắp bị Phao Phao đánh rồi]

[Mỗi lần nói đến Phao Phao là tôi lại nghĩ đến cái meme đó, con chuột nhỏ lái máy bay đến, nói ‘ta giết mi’! ] 

Chu Chúc ôm Phao Phao: “Con bị sao thế?”

Phao Phao thì thầm: “Ba ơi, ba có thể không kết hôn với bố không?”

“Tại sao thế con?”

“Nếu kết hôn thì chúng ta sẽ không thể tiếp tục quay chương trình, và báu vật vẫn chưa được tìm thấy.”

“Đây là trò chơi.” Chu Chúc kề tai cậu nhóc nói nhỏ: “Ba sẽ không kết hôn ở đây đâu.”

“Thật hả ba?”

“Thật đấy.”

Phao Phao ôm cổ ba, lại gần bên tai và thì thầm. “Ba ơi, Ý Mễ nhờ con đưa bố đi, chúng ta phải thảo luận xem cần làm gì tiếp theo.”

“Được rồi, không thành vấn đề.”

Chu Chúc hắng giọng, ngẩng đầu nhìn Thôi Phùng, nói với anh: “Sếp Thôi, anh có mang thạch hút không? Em muốn ăn.”

Thôi Phùng đứng lên: “Trong xe, để anh đi lấy.”

“Ừa, cảm ơn anh.”

Khi Thôi Phùng rời đi, mọi người cùng nhau thảo luận.

“Làm sao bây giờ?”

“Để ba Phao Phao ở lại kết hôn, chúng ta đi thôi.”

“Cháu có đang nói tiếng người không?” Chu Chúc nhéo mặt Coca.

Phao Phao siết chặt nắm đấm nhỏ bé của nhóc: “Không được, em phải ở với ba!”

Ý Mễ giơ tay lên: “Đồng ý, mọi người phải đi cùng nhau.”

“Nhưng làm thế nào đây? Bây giờ tất cả chúng ta đều là ma cà rồng và không ai trong chúng ta có thể rời khỏi lâu đài này.”

“Đúng rồi, báu vật! Chúng ta vẫn chưa tìm thấy báu vật!”

Đúng rồi, một báu vật đã tồn tại từ kì đầu tiên, họ đã tìm kiếm thứ này.

Mở đầu tập này, đạo diễn cũng bảo họ đi tìm báu vật.

Thật đáng tiếc lúc ấy bọn họ dồn tất cả sự chú ý vào việc tìm kiếm “ma cà rồng” nên hoàn toàn quên mất chuyện này.

“Chỉ cần tìm thấy báu vật và nhấn chốt mở, tệ nhất cũng có thể thay đổi thời gian và không gian, đi đến những nơi khác và trực tiếp rời khỏi lâu đài.”

“Ừm, nó giống như một cỗ máy không-thời gian.”

“Nhưng báu vật ở đâu?”

“Hẳn là ở trong lâu đài này, chúng ta có thể giả vờ giúp đỡ hôn lễ, và nhân cơ hội tìm kiếm trong lâu đài.”

“Ừm.” Ý Mễ bắt đầu phân công nhiệm vụ. “Vậy chúng ta hãy tìm từng tầng một, chị sẽ tìm tầng một, Mị Mị tầng hai, Coca ở tầng ba và Quýt ở tầng bốn.”

Phao Phao hỏi: “Còn em thì sao?”

Chu Chúc ôm lấy cậu nhóc: “Ba và con có trách nhiệm tiếp cận ma cà rồng, xem chúng ta có thể lấy được tin tức từ hắn hay không.”

“Vâng ạ.”

Cùng lúc đó, Thôi Phùng đứng ở cửa hút thạch.

Hẳn là anh đã nghe thấy bọn họ nói chuyện.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

[Ôi không!]

[Theo thói quen, giám đốc Thôi không nên đứng im hút thạch, mà thạch hút cũng sẽ rơi xuống đất]

[Anh coi em như một người vợ, em lại coi anh như một công cụ]

[Nhạc nền vang lên, cho tất cả nỗi đau của tình yêu và sự kiên trì...]

Thôi Phùng đẩy cửa bước vào, đưa thạch cho bọn họ.

Chu Chúc nhận lấy thạch, không hiểu sao lại có chút chột dạ: “Sếp Thôi à, đây chỉ là trò chơi thôi.”

“Anh biết.” Thôi Phùng đáp. “Anh mua thạch vị đào cho em đấy.”

“Cảm ơn anh.”

Chu Chúc vặn nắp thạch rồi hút cẩn thận.

Mọi người bận rộn cả buổi chiều chuẩn bị cho hôn lễ.

Vào buổi tối, bọn họ gặp nhau ở sảnh.

“Báu vật không ở tầng một.”

“Không tìm thấy ở tầng hai.”

“Cũng không có tầng ba và tầng bốn.”

“Thật kỳ lạ, vậy báu vật bị giấu ở đâu?”

Bọn họ nhìn về phía Chu Chúc, chỉ có thể đặt hy vọng vào chú chuột hamster nhỏ.

“Ba Phao Phao, nhờ cả vào anh đấy, ma cà rồng có thể biết báu vật ở đâu.”

Chu Chúc vỗ vỗ ngực mình: “Cứ tin vào tôi.”

Quý Dao buồn bực nói khẽ: “Anh ta muốn dùng mỹ nhân kế, không phù hợp với trẻ em, chúng ta không nên nhìn.”

“...”

Lúc này, lão quản gia được Thôi Phùng mang về bước lên phía trước: “Thưa quý vị, bữa tối đã được chuẩn bị.”

“Ừm.”

Khi cả nhóm đến nhà ăn, Thôi Phùng đã ngồi xuống chỗ của mình, và chỗ ngồi bên cạnh anh được dành riêng cho chú rể hamster nhỏ và con trai dơi nhỏ.

Chu Chúc bước lên phía trước, Thôi Phùng đứng dậy giúp cậu kéo ghế ra: “Em yêu, mời ngồi.”

Chu Chúc cố gắng dùng ánh mắt bịt miệng anh.

Những người khác lần lượt ngồi xuống, Thôi Phùng nâng ly nước nho lên: “Hoan nghênh đến dự tiệc đính hôn của tôi với hamster nhỏ.”

Chu Chúc không khỏi bối rối: “Không phải là ngày mai sao?”

Sắc mặt Thôi Phùng không đổi: “Ngày mai là kết hôn, hôm nay là đính hôn.”

[Giỏi lắm giám đốc Thôi]

[Ngày mai bọn họ nhất định sẽ chạy trốn, giám đốc Thôi lập tức bắt hamster nhỏ trước]

[Cười chết mất, đời này tôi chưa bao giờ thấy một người chồng nào thuần khiết như vậy]

[Người ta lợi dụng anh để tìm báu vật, anh còn muốn cưới người ta]

Mọi người cùng nâng ly lên: “Chúc mừng.”

Chu Chúc uống một ngụm nước nho, khẽ mím môi, nhìn Thôi Phùng: “Giám đốc Thôi... À không, ma cà rồng, anh đã bao giờ nhìn thấy báu vật chưa?”

“To chừng này nè.” Chu Chúc ra sức khoa tay múa chân với anh: “Phía dưới có công tắc, khi bật công tắc sẽ phát sáng.”

Khi những con vật nhỏ khác nghe thấy Chu Chúc hỏi như vậy, tất cả đều vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.

Thôi Phùng đặt chiếc ly xuống, nhẹ giọng nói: “Anh chưa thấy.”

“Chưa thấy sao? Đây là đạo cụ quan trọng, tại sao ê-kíp chương trình không nói cho anh biết?” Chu Chúc nhìn đạo diễn, đạo diễn nói không biết, còn xòe tay về phía cậu.

Thôi Phùng nói: “Nhấn công tắc, thời gian và không gian bị đảo ngược, em sẽ trốn thoát, anh sẽ không để em chạy thoát đâu.”

“...” Chu Chúc nghẹn ngào. “Giám đốc Thôi à, anh thật sự là bạo chúa.”

“Cảm ơn em.”

“Em có khen anh đâu.” Chu Chúc muốn đè vai anh lắc mạnh để anh tỉnh táo lại, nhưng trước ống kính, cậu vẫn phải kìm nén.

Mấy đứa nhỏ thảo luận một hồi, sau đó chạy đến bên cạnh Chu Chúc.

“Ba Phao Phao, chú làm cho ma cà rồng say đi.”

“Ma cà rồng cũng có thể say à?”

“Hẳn là có thể.”

“Được rồi, vậy chú sẽ cố gắng.” Chu Chúc giơ cốc lên, gật đầu ra hiệu với Thôi Phùng: “Anh yêu, uống một ly nước nho đi.”

Sau khi uống xong ly này, Chu Chúc lập tức rót cho anh thêm một chén đầy khác.

[Ha ha ha ha ha Chúc Chúc ơi cậu quá trắng trợn]

[Ai lại đổ cốc đầy như vậy?] 

[Chúc Chúc chỉ đơn giản là viết những suy nghĩ xấu xa lên mặt] ( truyện trên app T Y T )

[Trước kia không phải Chúc Chúc rất giỏi diễn xuất sao? Tại sao bây giờ đột nhiên lại biểu lộ rõ ràng như vậy?]

[Rõ ràng là vì tình yêu, Chúc Chúc lừa gạt người khác không có gánh nặng, còn lừa giám đốc Thôi thì lại cảm thấy rất áy náy]

Sự thật chứng minh, uống nước nho không say.

Chu Chúc và Thôi Phùng uống ba ly nước nho đầy, nhưng cậu cảm thấy hơi no, sau đó không nhịn được che miệng ợ hơi vị nho.

Thôi Phùng có chút bất lực, cuối cùng nhắc nhở cậu: “Chúc Chúc, em không tìm được chiến lược đúng đắn.”

“Chiến lược đúng đắn là gì?” Chu Chúc suy nghĩ một lát. “Em biết rồi, ma cà rồng, nếu anh không cho em báu vật, em sẽ không cưới anh!”

“Không phải cái này.” Thôi Phùng sờ đầu cậu.

“Vậy thì tốt hơn hết là em nên từ từ tìm thôi.”

Sau bữa tối, cả nhóm đến phòng khách.

Thôi Phùng ngồi trên ghế sofa đơn trong lúc đám trẻ tụ tập xung quanh anh và hỏi anh về ma cà rồng.

“Bố của Phao Phao ơi, chú ở đây một mình đã lâu chưa?”

“Đã rất lâu, rất lâu, có thể là hàng ngàn năm.”

“Oa, thế bố Phao Phao, tại sao chú nhất quyết phải kết hôn với ba Phao Phao thế ạ?”

“Bởi vì chú thích chú ấy.”

“Vâng...” Ý Mễ suy nghĩ một lúc rồi nói. “Không đúng, trong sách nói rằng nếu bạn thích ai đó, bạn nên tốt với người ấy, chứ không ép buộc họ làm những điều họ không thích.”

Thôi Phùng ngẩng đầu: “Khi nào con lớn lên con sẽ biết.”

[Còn có một loại thích gọi là thông minh và kiêu ngạo]

[Đừng dạy hư trẻ con chứ!]

Chu Chúc che miệng Thôi Phùng, kéo anh đi: “Đi thôi, về ngủ đi, anh lên chờ em trước đi, em có chuyện muốn nói với mọi người.”

“Được.” Thôi Phùng xoay khuy măng sét rồi đứng dậy đi lên lầu.

Chu Chúc nói với đồng đội: “Chú muốn tìm cách lấy báu vật, tối nay các cháu đi ngủ sớm, nạp lại năng lượng, ngày mai chuẩn bị chạy trốn.”

Ý Mễ nói: “Chú thật sự muốn chạy trốn sao? Chú Chúc Chúc, cháu thật sự rất muốn tham dự đám cưới của chú với giám đốc Thôi, cháu chưa từng tham dự bao giờ.”

“Lần sau, chắc chắn luôn.” Chu Chúc vỗ vỗ vai cô bé.

Đêm đó, mọi người về phòng sớm, đi ngủ, hồi phục tinh thần và chuẩn bị cho trận chiến quyết định ngày mai.

Trong phòng quốc vương, Thôi Phùng đưa Phao Phao đi tắm, Chu Chúc mặc đồ ngủ trứng rán, nằm trên giường, suy nghĩ xem chiến lược nào là đúng.

Phao Phao tự tắm trong phòng tắm, Thôi Phùng giúp cậu bé lấy nước ra rồi đi ra.

Thôi Phùng ngồi xuống mép giường, Chu Chúc ngồi dậy: “Nói cho em biết đi.”

Thôi Phùng từ chối: “Không được.”

[Đây có phải là thứ tôi có thể nhìn thấy không?]

[Một nhà ba người rất hòa thuận]

Không lâu sau Phao Phao tắm xong rồi đi ra.

Chu Chúc dịch sang một bên, vỗ vỗ bên hông cậu: “Mau đến đây.”

“Con đến đây.” Phao Phao trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh cậu.

Chu Chúc nhìn Thôi Phùng: “Không có chỗ cho anh, anh về phòng bí mật ngủ đi.”

[Giám đốc Thôi không thể ngủ chung với vợ con nếu không giao nộp báu vật]

[Đúng vậy, đây là chiến lược đúng đắn!] 

Thật không may, đây không phải là chiến lược đúng đắn.

Thôi Phùng vẫn không đưa báu vật cho cậu.

Chu Chúc lăn lộn trên giường: “Anh đưa báu vật cho em đi mà, đưa cho em đi.”

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Cậu ngồi dậy khỏi giường, ôm lấy cánh tay Thôi Phùng: “Lấy nó ra, xin anh mà, lấy báu vật ra đi.”

[Chúc Chúc, sự khéo léo của cậu đâu rồi?]

[Trước mặt giám đốc Thôi không có chút tài trí, chỉ biết giở trò làm nũng]

Chu Chúc nháy mắt ra hiệu cho Phao Phao cũng làm nũng, nhưng Phao Phao không muốn.

Thật là ngây thơ!

Thôi Phùng ôm eo Chu Chúc rồi bế cậu dậy khỏi giường: “Ma cà rồng đang đến căn phòng bí mật nghỉ ngơi, dơi nhỏ, đuổi theo mau.”

Trước khi Phao Phao kịp phản ứng: “Dạ?”

Nhưng ba cậu nhóc đã bị bắt, mà nhóc chỉ có thể đi theo.

Thôi Phùng bế cậu, đẩy mở cánh cửa bí mật trong phòng, đi vào phòng bí mật.

“Không! Em không muốn đến căn phòng bí mật!” Chu Chúc chật vật khó khăn. “Căn phòng bí mật quá tối, em không quen! Nhỡ nửa đêm tỉnh dậy em bị ngã thì sao! Em sợ bóng tối!”

Đột nhiên, Thôi Phùng dừng lại.

Anh lấy ra thứ gì đó đưa cho Chu Chúc: “Đây là đèn ngủ chuẩn bị sẵn cho em.”

“Em không...” Chu Chúc nhìn nó rồi nhảy ra khỏi vòng tay anh. “Báu vật! A, em đã tìm thấy báu vật rồi!”

Chu Chúc cầm đèn ngủ, vui vẻ ôm cổ Thôi Phùng, sờ sờ mặt anh: "Cảm ơn anh.”

[Đơn giản vậy sao?]

[Vậy đây là chiến lược qua cửa hả?] 

[Miễn là nói “Em sợ bóng tối” với ma cà rồng, ma cà rồng sẽ ngoan ngoãn trao đèn ngủ]

[Woo, làm sao ma cà rồng biết đây là loại báu vật gì, ma cà rồng chỉ muốn đưa cho vợ mình một chiếc đèn ngủ nhỏ và để vợ ngủ với hắn trong căn phòng bí mật tối tăm]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play