Giày da màu đen, quần Tây được là lượt phẳng phiu, áo khoác màu đen nhuốm vẻ lạnh lùng.

Thôi Phùng đẩy cửa phòng ra. 

[???]

[Sếp Thôi? Sao ảnh lại ở đây?]

[Còn cần phải hỏi sao? Tổng giám đốc Thôi là chủ nhân của toà lâu đài này đó!]

[Hôm qua đạo diễn nói rồi còn gì, đây là phòng ngủ của tổng giám đốc Thôi đấy]

[Ha ha ha ha, Chúc Chúc còn đang trông mong sếp Thôi tới đây cứu cậu ấy, ai mà ngờ sếp Thôi lại chính là đại Boss kết màn chứ]

[Tổng giám đốc Thôi trông giống ma cà rồng thật, suốt ngày mặc tây trang thôi, rất phù hợp với thiết lập sát nhân nhỉ]

[Kiến nghị Chúc Chúc đừng nên chạy nữa, đi theo sếp luôn đi]

[Hamster nhỏ Chúc Chúc, cậu đã bị sếp Thôi bao vây, hãy ngoan ngoãn từ bỏ phản kháng, nhanh chóng kết hôn! Kết hôn nhanh lên!]

Chu Chúc trốn sau cánh cửa trong căn phòng bí mật, lặng lẽ quan sát tình huống bên ngoài qua khe hở.

Cứu mạng, cậu đây không muốn bị ép hôn đâu.

[Nhìn Chúc Chúc trốn sau cửa rất là giống con hamster luôn í]

[Đáng yêu, sếp Thôi mau mau cất Chúc Chúc vào túi áo đi]

Thôi Phùng không tìm thấy ai trong phòng, anh cầm chiếc hộp gỗ gụ khảm đá quý trên bàn lên, mở ra xem xét.

“Chúc Chúc, em có ở trong không?”

Chu Chúc :)

Đồ đại ngốc, thế nên cậu ghét mạch não của lão chồng cũ mình cực kì.

Sao lại trốn vào trong hộp cơ chứ? Cũng đâu phải là hamster thật đâu.

Quý Dao đứng phía sau chọc chọc cậu: “Chúc Chúc?”

Chu Chúc quay đầu lại, tức giận đáp: “Làm sao?”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Thừa dịp chủ lâu đài còn chưa tìm được bọn họ thì tranh thủ thời gian thương lượng kế sách một chút.

Coca nắm chặt nắm đấm nhỏ: “Giờ chúng ta hét lên thật to rồi cùng nhau lao ra ngoài đi.”

“Không được, mình đi nhiều người lắm, sẽ luôn có người này chạy chậm hơn người kia. Hơn nữa mình đang ở tầng bốn, cũng chẳng chạy nhanh được đâu, thậm chí có thể sẽ vấp chân té ngã.” 

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Vậy để ba Phao Phao kết hôn với chủ nhân lâu đài đi, bọn mình thì trốn khỏi đây.”

Chu Chúc quay đầu lại: “Tôi bóp chết cậu!”

Giây tiếp theo, cánh cửa trước mặt họ mở ra.

Chu Chúc vừa ngồi xổm trên mặt đất vừa bóp cổ Quý Dao: “Cậu có còn là người không? Thế mà dám bán tôi đi…”

Các đồng bạn nháy mắt với cậu: “Chúc Chúc…”

Chu Chúc xoay người, im lặng thu tay lại, ngượng ngùng xấu hổ cười với anh: “Hi.”

Chu Chúc vươn tay kéo cửa lại: "Anh không nhìn thấy em, anh không nhìn thấy em."

Nhưng Thôi Phùng đã kịp nắm lấy bàn tay cậu đưa ra.

Chủ lâu đài Thôi Phùng kéo cậu đang ngồi rạp dưới đất lên: “Chú rể hamster nhỏ của tôi, em trốn ở đây làm gì?”

Chu Chúc không khỏi run rẩy: "Tổng giám đốc Thôi, anh có thể đừng gọi em vậy được không?"

Thôi Phùng nghiêm mặt nói: “Không thể, tổ chương trình muốn anh nhập vai.” 

“Đừng nghe bọn họ, bọn họ nói linh tinh đấy.”

“Được thôi, chú rể hamster nhỏ của anh.”

“…”

Chu Chúc một tay che miệng anh, tay còn lại kéo anh đi.

Ở phía sau, nhóm bạn “xấu" có lớn có nhỏ của cậu ngày càng ồn ào.

“Chú rể hamster nhỏ!”

“Hy sinh một chú rể hamster, cả đoàn chúng ta vui vẻ!”

“Phao Phao à, ba của em muốn kết hôn với bố em đấy.”

[Tổng giám đốc Thôi à? Sao anh không có chút khí chất ma cà rồng nào cả thế]

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

[Sao anh lại để một chú hamster nhỏ kéo đi rồi?]

[Mạnh mẽ lên đi ạ! Ngài chính là chủ nhân lâu đài này cơ mà!]

[Khung cảnh đẹp thật nhỉ, chú hamster nhỏ đưa tay túm ngài ma cà rồng xuống dưới tầng]

Đến đại sảnh, Chu Chúc ấn Thôi Phùng ngồi xuống ghế sô pha đơn, bắt đầu thẩm vấn anh.

“Nói, bọn họ sắp xếp cho anh plot truyện như thế nào? Tiếp theo bọn họ muốn anh làm gì nữa?”

Trong mắt Thôi Phùng mang theo ý cười: “Chúc Chúc, bọn họ không cho anh nói.”

[Ha, đây là bộ dáng “không cho nói" của anh đó sao?]

[Rõ ràng là anh muốn vợ anh phải cầu xin anh]

Chu Chúc chạy lên tầng lấy cái búa tạ của mình.

Thôi Phùng ngồi trên ghế sô pha đơn, những người khác vây quanh anh, dùng ánh mắt tò mò nhìn anh.

“Bố của Phao Phao à, lâu lắm không gặp anh đấy.”

Thôi Phùng hơi hơi gật đầu: “Chào mọi người, đã lâu không gặp.”

“Anh chính là chủ nhân tòa lâu đài này ư?”

“Đúng vậy.”

“Vậy anh là người giúp đỡ bọn tôi đúng không?”

“Đúng vậy, Chúc Chúc bị thương do dơi cắn, mọi người cùng tới tòa lâu đài này xin tôi giúp đỡ.”

“Vậy là anh yêu ba Phao Phao, muốn kết hôn với cậu ấy, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Xem ra những gì ông Trần Bì —— ông nội Quýt viết trong nhật ký đều là sự thật.

Phao Phao nghiêm túc nhìn anh: “Bố, bố là người xấu.”

Thôi Phùng nói: “Bố không xấu.”

[Ây tôi phải nhắc Phao Phao một câu, sếp Thôi làm sao mà là người xấu được]

[Chỉ là anh ấy muốn kết hôn với vợ mình thôi, sao lại gọi người ta là người xấu chứ]

[Đối xử với vợ mình như thế mà lại bị coi là người xấu ư]

Không bao lâu sau Chu Chúc đã cầm theo cây búa của cậu xuống dưới.

Chu Chúc đi đến trước mặt Thôi Phùng, giơ cây búa ra trước mặt anh: “Anh có sợ cái này không?”

Thôi Phùng nhìn thoáng qua, chân thành lắc đầu: “Không sợ.”

“Không sợ?” Chu Chúc hoảng hồn, “Anh thật sự không sợ cái này á?”

“Không sợ.”

“Thế anh sợ cái gì?” Chu Chúc suy nghĩ một chút, nghiêm túc gọi anh: "À, chồng ơi."

Mọi người đồng loạt che lỗ tai, trừ Thôi Phùng.

[Tôi có thể nghe từ này sao?]

[Đồng tử chấn động]

"Mau lên, trong cốt truyện chúng ta là chồng chồng, chồng chồng phải thẳng thắn thành thật, mau nói cho em biết."

“Thế nhưng mà ở tuyến truyện hiện tại, chúng ta còn chưa kết hôn đâu.”

“…”

Chu Chúc quay đầu lại nhìn thoáng qua, Quý Dao cấp tốc lôi ra một quyển sách đạo cụ dày cộp.

Chu Chúc kéo tay Thôi Phùng, đặt tay anh lên trên cuốn sách.

“Vậy bây giờ kết hôn.” Chu Chúc yêu cầu anh giơ tay thề, “Tôi thề, từ hôm nay trở đi, tôi và Thôi Phùng kết thành chồng chồng, bất kể sinh lão bệnh tử, bất kể giàu sang nghèo đói, tôi sẽ không bao giờ vứt bỏ anh ấy."

“Được rồi.” Chu Chúc trả lại quyển sách, “Nhanh lên, nói cho em biết đi, tiếp theo bọn họ muốn anh làm gì?”

Thôi Phùng vẫn từ chối cậu: “Không nói.”

Chu Chúc nghi ngờ: “Vì sao?”

“Chúc Chúc cái chú hamster này, em quá thiếu nghiêm túc rồi.” Thôi Phùng đứng lên, đỡ eo cậu, “Lần này anh về mang theo rất nhiều thứ có thể dùng trong hôn lễ đấy.”

Chu Chúc: ???

Thôi Phùng đi đến trung tâm đại sảnh, nơi đặt rất nhiều rương mạ bạc.

Anh mở một cái rương ra: “Rương này chứa tơ lụa từ phương Đông, cho em mang về may quần áo.”

Anh lại mở ra một cái khác: “Rương này là thảm nhung đỏ có thể trải trong phòng tân hôn của chúng ta.”

Sau đó anh lại mở ra hai cái rương nữa: "Đây là hai rương khí có thể nuôi ma cà rồng và bé dơi con của chúng ta trong tương lai đấy."

Chu Chúc nghi ngờ giơ tay lên: "Hỏi một câu với, vì sao ma cà rồng lại sinh ra dơi con thế?"

Thôi Phùng nghiêm nghị trả lời: “Ma cà rồng khi còn nhỏ là một con dơi mà.”

“Hả?” Chu Chúc khiếp sợ nhìn về phía Phao Phao, “Thế thế thế… Phao Phao…”

“Con trai của chúng ta, bé hamster nhỏ rồi sẽ sớm mọc ra đôi cánh nhỏ, biến thành dơi con thôi.”

Phao Phao giơ cả hai cánh tay lên, nghi hoặc nhìn hai bên nách.

Nhóc đâu có mọc cánh đâu.

Coca và Quýt thay phiên nhau giữ chặt cậu nhóc, đề phòng việc tự nhiên nhóc biến thành con dơi con bay đi mất.

Chu Chúc sợ đến mức cắn móng tay, Thôi Phùng vòng tay ôm qua bờ vai cậu: “Đừng buồn mà, đây là việc mà mỗi một con ma cà rồng đều phải trải qua. Sau lễ trưởng thành mười tám tuổi, nhóc ấy sẽ biến thành một con ma cà rồng chân chính, có thể biến hóa thành hình dạng người hoặc dơi theo ý thích.”

Chu Chúc hoảng sợ: “Vậy…Em đây cũng sẽ biến thành một con dơi sao?” Cậu sờ sờ cổ: “Em nhớ là em từng bị dơi cắn rồi ấy.”

Thôi Phùng nói: “Em thì không, em đã trưởng thành rồi…”

Chu Chúc nhẹ nhàng thở hắt ra: “Vậy thì tốt.”

“Con dơi cắn em kia chính là anh đó, trong rừng rậm anh vô tình nhìn thấy em, một con hamster nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng thương, tròn vo, đáng yêu hơn nhiều so với dơi con. Em lại còn không có cánh dài, không có năng lực tự bảo vệ bản thân, cho nên anh mới cắn em, dắt cả em và đám bạn của em tới lâu đài rồi biến em thành ma cà rồng.”

“?” Ôi cái tên đàn ông âm hiểm này!

[Anh ta tâm cơ thật đấy!]

[Không hổ là đại Boss sau màn, Chúc Chúc vừa ra sân anh đã phải lòng cậu ấy rồi đúng không? Còn tự thân ra trận cắn người ta nữa]

[Tôi tuyên bố, Boss kỳ này là đại Boss mạnh nhất!]

[A! Đây là thứ mà bé con có thể nhìn thấy sao? Kịch bản cưỡng đoạt!]

“Về phần những người khác, anh không trực tiếp cắn bọn họ, bọn họ đều là bị em lây nhiễm.”

“Hức.” Chu Chúc hít mũi, “Cả nhà, em chân thành xin lỗi mọi người.”

“Em yêu, đừng tự trách mình.” Thôi Phùng ôm chặt lấy cậu, “Không phải lỗi của em, hơn nữa bọn họ đều đổi được sự trường sinh bất tử, đây cũng không phải chuyện xấu mà đúng không?”

Chu Chúc âm thầm nhéo ma cà rồng: "Anh thử dùng giọng điệu xa lạ kỳ quái này nói chuyện với em lần nữa xem?"

Ma cà rồng đáp: “Em yêu à, đạo diễn muốn anh nhập vai.”

Khuôn mặt Chúc Chúc ửng đỏ: “Câm miệng lại.”

Thôi Phùng ôm lấy Chu Chúc đang run bần bật, xoay người, nói với những người khác: “Hôn lễ của tôi và Chúc Chúc sẽ diễn ra vào ngày mai, mong mọi người sẽ tham gia đúng giờ.”

Nói xong lời này, anh còn chào toàn thể mọi người theo lễ nghi châu Âu.

Các bạn nhỏ không rõ nội tình đều chỉ biết rằng mình sắp được tham dự lễ cưới, vỗ tay nhiệt liệt.

“Oa, tớ thích nhất là đi đám cưới đấy.”

Những người khác cũng vỗ tay theo: “Oa, Chúc Chúc, trăm năm hạnh phúc nha.”

Mọi người đều lộ vẻ mặt “CP canon rồi CP canon rồi", hoàn toàn quên mất mình đến đây để làm gì.

Chu Chúc :)

Bọn họ thật sự là không một ai nhận ra việc cậu bị bức hôn sao?

[Sếp Thôi cho tôi cảm giác tin tưởng mạnh thật đấy]

[Tổng giám đốc Thôi mà đi đóng phim là thể nào cũng nổi tiếng]

[Có thể kết hôn với vợ yêu thì chắc chắn là phải diễn cho tốt rồi]

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

[Tôi hoài nghi đây là cách tổ chương trình dụ sếp lớn vào tròng]

[Tổ chương trình: Sếp Thôi, chúng ta đăng ký show tiếp theo nhé, show này có thể kết hôn với Chúc Chúc nè!]

[Sếp Thôi: Nghiêm cấm mời diễn viên quần chúng, để tôi tự diễn (xắn tay áo) (sửa sang lại tây trang)]

[Tôi thậm chí còn hoài nghi đây là kịch bản sếp Thôi sáng tác ra]

[Mang thêm nhiều hàng lậu vào (chỉ chỉ trỏ trỏ) tôi thích lắm]

Thôi Phùng nâng tay lên, phất tay một cái.

“Anh còn dẫn về đây một nhóm người hầu, có thể giúp chúng ta chuẩn bị hôn lễ.”

Vừa dứt lời, một vị quản gia già mặc lễ phục màu đen cùng mấy chục người hầu đi vào.

Thôi Phùng ôm chặt Chu Chúc, Chu Chúc muốn giãy giụa, cậu còn muốn giẫm lên chân anh cơ nhưng mà phản kháng không hiệu quả, bị anh đè lại.

“Anh một thân một mình sống ở lâu đài cổ này vài ngàn năm, rốt cuộc cũng gặp được người anh yêu.” 

Chu Chúc nhỏ giọng nói: “Đồ ông già.”

“Bây giờ các ngươi cùng nhau trang trí đại sảnh, ngày mai, ở chỗ này, ta muốn kết hôn với chú rể hamster nhỏ của ta. Ta cần hai người ôm hoa, và một linh mục.”

Đám bạn bè của Chu Chúc nhao nhao giơ tay: “Chọn ta chọn ta!”

Chu Chúc: ?

Có còn là bạn bè không? Hả?

“Mọi người tự phân chia đi. À,” Thôi Phùng cúi đầu, nhìn về phía Chu Chúc, “Em yêu, em có yêu cầu gì với hôn lễ không? Muốn gì cứ việc đề cử, cái gì anh cũng thỏa mãn em.”

Chu Chúc vẫn luôn nhéo eo anh: “Anh mà nói nữa em thật sự sẽ biến thành con dơi bay đi đấy, xấu hổ quá đi mất.”

[Tôi cũng bay! Cười như điên!]

[Đáng yêu điên trời ơi, tôi tuyên bố, không tìm báu vật nữa, nhà cũng không về, toàn thể mọi người ở lại đây tổ chức hôn lễ!]

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play