Phao Phao rất bất đắc dĩ: “Ba ơi, ba đừng ngây thơ nữa, tình huống bây giờ mà ba còn ăn được.”

[Ba Chúc Chúc và con trai Phao Phao (x)]

[Đứa con ngây thơ Chúc Chúc và người ba bất đắc dĩ Phao Phao (o)]

Ăn xong bữa sáng, mọi người lại lần nữa rút thăm để điều tra phòng.

Tổ chương trình cung cấp cho họ một đầu mối mới...

“Ma cà rồng thích hút máu.”

:)

:))))) ...

Mọi người đều chung một biểu cảm.

“Đạo diễn, này thì tính là manh mối gì?”

“Con voi rất lớn, con kiến rất nhỏ, ma cà rồng thích hút máu, văn chương vớ vẩn, đúng không?”

Sắc mặt đạo diễn không thay đổi: “Theo căn phòng mọi người rút được, bắt đầu tìm kiếm đi.”

Họ có những nghi ngờ hợp lý rằng đạo diễn đang trả thù cho vụ tối qua.

[Thực sự là chương trình yêu nhau và báo thù rửa hận mà]

[Tôi thấy ghi chú của đạo diễn ghi rõ ràng “Ma cà rồng sợ mùi tỏi”, nhưng khi anh ta đọc thì lại thành “Ma cà rồng thích hút máu”]

[Chắc chắn là cố ý ha ha ha ha]

Lần này, Chu Chúc và Phao Phao đến phòng của gia sư Quýt.

Phòng của gia sư không quá lớn, một chiếc giường nhỏ, một cái bàn, hai cái ghế đã biến mất.

Họ không tìm thấy bất cứ điều gì đáng ngờ.

Tuy nhiên, khi đi ngang qua lớp học của hoàng tử, Chu Chúc và Phao Phao quyết định đi vào xem.

“Hôm qua chưa xem xét phòng này.”

“Dạ.”

Nhưng dường như không có nhiều đồ ở đây.

Phao Phao trèo lên băng ghế piano và ngồi xuống như Quýt: “Ba ơi, con cũng muốn học piano, con có thể học với Quýt không ba?”

“Được nhé, con có thể hỏi xem Quýt có muốn dạy con không.”

“Con đã hỏi anh ấy rồi, anh ấy nói có, hôm qua bọn con còn chơi nữa.” Phao Phao đánh “tăng tăng tăng” vào phím đàn.

Chu Chúc đột nhiên cảm thấy tiếng đàn không đúng, vì vậy cậu bước về phía trước, mở nắp trên của cây đàn piano, dùng giá đỡ lấy.

“Hôm qua con có đậy nắp lại không?”

“Không ạ, Quýt nói muốn chơi đàn phải mở nắp ra, nên ông nội Quýt đã mở ra cho bọn con.”

Chu Chúc lấy ra một cuốn sổ da bò từ trong đó: “Nhìn nè.”

Phao Phao sợ ngây người: “Ba ơi, sao mà ba nhìn thấy thế?”

“Ba nhìn bằng mắt đấy.” Chu Chúc dừng lại, liếc nhìn đôi chân ngắn ngủn nhỏ nhắn của Phao Phao. “Chậc, bảo sao con không nhìn thấy, con không cao bằng đàn.”

“Ba!”

Nhưng Phao Phao lại cao bằng chân ba, có thể đánh ba!

Chu Chúc đưa quyển sổ cho cậu nhóc: “Đi thôi, chúng ta mau báo tin tức cho bọn họ.”

“Vâng ạ.” Phao Phao trượt khỏi băng ghế piano.

Lúc này, những người khác ở bên ngoài cũng hét lên với họ: “Phao Phao, Chúc Chúc mau đến đây, đạo diễn sẽ mở căn phòng bí mật trên lầu bốn.”

Lâu đài có một căn phòng bí mật trên tầng thứ ba, thứ tư và tầng áp mái.

Hôm qua họ đã mở căn phòng bí mật trên tầng ba và xác nhận đó là căn phòng được kết nối với phòng làm việc của quốc vương.

Hôm nay, căn phòng bí mật trên tầng bốn cũng sẽ được mở ra.

Chu Chúc và Phao Phao liếc mắt nhìn nhau, vội vàng chạy ra: “Đến ngay đây!”

Đạo diễn đứng ở ngưỡng cửa, nhập mã trên cửa.

Chu Chúc hỏi: “Đạo diễn, khóa tổ hợp không phù hợp với thời đại này nhỉ?”

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Đêm qua tôi đổi đấy, tại sợ cậu lấy búa đập cửa.”

“...”

Thì ra là thế.

[Ha ha ha ha ha để phòng ngừa Chúc Chúc phá cửa nên trực tiếp thay ổ khóa luôn]

[Không hợp thời đại cũng không sao, miễn là bạn có thể ngăn chặn kẻ trộm]

[Không hổ là đạo diễn]

Chu Chúc đập cửa hai lần: “Cái này cũng không thể ngăn cản búa của tôi.”

Đạo diễn không nói nên lời: “Cậu im đi.”

Mật khẩu chính xác, khóa kết hợp mở ra.

Ý Mễ lấy nến điện tử và bước vào căn phòng bí mật.

Tương tự như căn phòng bí mật trên tầng ba, căn phòng bí mật này cũng được bày trí rất sang trọng.

Một tấm thảm nhung đỏ, một chiếc giường tròn châu Âu, một chiếc bàn cạnh giường ngủ bằng vàng, một chiếc bàn và ghế.

Một lần nữa, căn phòng này cũng tối tăm như vậy.

Quý Dao thò đầu ra: “Xa xỉ vậy sao? Chắc không phải là phòng bí mật của quốc vương đâu nhỉ?”

Chu Chúc tức giận: “Không phải của tôi! Sao tôi có thể có nhiều phòng bí mật thế được? Tôi cũng không phải người đào động, đi đào động khắp nơi!”

Phao Phao nhắc nhở cậu. “Ba ơi, chúng ta là hamster mà.”

“Cách đây bao nhiêu năm rồi.” Chu Chúc nói: “Hamster nhỏ quá yếu, bây giờ chúng ta là ma cà rồng ngầu lòi.”

“Là ba, không phải con.” Phao Phao âm thầm tránh xa.

“...”

“Mọi người mau đến xem!” Ý Mễ nói, đột nhiên nhận ra điều gì nên la lớn. “Nhìn kìa!”

Cô bé bảo Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên dọn bàn làm việc đi trước, rõ ràng là có một khe hở trên bức tường phía sau bàn làm việc, giấy dán tường dán trên đó đã được tách ra.

Cô nhóc cố gắng đẩy cửa, chắc chắn đó là một cánh cửa.

Đẩy mở cánh cửa này, và ở phía bên kia là...

Phòng quốc vương?

“Quốc vương, ngài có nhiều phòng bí mật thật đấy.”

“Ai vừa thề rằng đây không phải là căn phòng bí mật trong phòng mình thế?”

“Lời thề trong chương trình này vô hiệu ròi.”

Bản thân Chu Chúc cũng sững sờ.

Có phải phòng của cậu bị rò rỉ khắp nơi không? Cậu và Phao Phao được bao quanh bởi những căn phòng bí mật lúc đang ngủ sao?

Đi qua cánh cửa bí mật và trở về phòng của nhà vua, Chu Chúc cởi giày, giẫm lên giường, đẩy mạnh trần nhà.

“Ba ơi, ba đang làm gì vậy?”

“Phòng.”

Khi cậu nói lời này, mọi người đều cảm thấy có lý, tất cả đều đứng trên giường và bàn, nhìn xem có cánh cửa bí mật nào không.

Cuối cùng, Chu Chúc siết chặt nắm đấm, đập mạnh lên trần nhà, mở cửa trần nhà ra.

“Tìm thấy rồi.”

Cậu giẫm lên chăn bông gối, cầm một cây nến điện tử, ngẩng đầu lên nhìn: “Được rồi, gác mái trên lầu năm cũng là căn phòng bí mật, cho nên ngày mai chúng ta không cần đợi tổ chương trình mở cửa cho chúng ta đâu.”

[Ha ha ha ha ha] ( truyện đăng trên app TᎽT )

[“100 cách phá cửa”]

[Tổ chương trình cố tình thay đổi khóa mật khẩu, nhưng lần này Chu Chúc thậm chí còn không dùng búa, đi thẳng vào luôn]

[Chúc Chúc, còn nói cậu không phải là hamster đi!]

[Ai có thể đào lỗ khắp mọi nơi ngoại trừ chuột hamster?]

“Tôi sẽ đi.”

“Phao Phao, lúc con ngủ chung với ba thì chúng ta bị người khác ở trong phòng bí mật nhìn lén ư?”

“Ôi...” Phao Phao không khỏi nổi da gà.

Thật là đáng sợ.

“Đúng rồi.” Phao Phao lấy ra một cuốn sổ da. “Ba với em vừa tìm thấy thứ này trong cây đàn piano, có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó.”

“Vậy thì mở ra xem đi.”

“Nhưng em không biết đọc.”

Coca giúp cậu nhóc mở ra: “Không sao, trên đó cũng có một số hình ảnh.”

Mọi người ngồi lại với nhau và nhìn vào cuốn sổ tay của họ.

Trên trang tiêu đề của sổ ghi chép, vẽ một quả quýt tròn.

“Quýt, đây là em nè!”

“Nhưng quả quýt này nhăn nheo quá.”

“Đó là vỏ quýt.” Chu Chúc nói. “Ồ, ý tôi là, quýt già.”

Mọi người quay sang nhìn ông nội Quýt: “Là ông, ông nội Quýt!”

Họ tiếp tục nhìn xuống.

[Ngày 21 tháng 6]

[Chịu ảnh hưởng của bảo tàng, đến thời cổ đại]

[Ngày 22 tháng 6]

[Cố gắng kiếm tiền trong thời cổ đại]

[Ngày 23 tháng 6]

[Bạo loạn tại địa điểm đấu giá, giải cứu Ý Mễ và Phao Phao, nhưng tiếc là nhiệm vụ thất bại]

[Vào thời khắc mấu chốt, Chu Chúc mở kho báu và lại bị cuốn vào vòng xoáy không - thời gian]

“Đây là những gì chúng ta đã trải qua trong suốt thời gian qua.”

[Ngày 24 tháng 6]

[Đến khu rừng nguyên sinh thời Trung cổ, ở đây rất nguy hiểm, chúng tôi đã qua đêm trong một hang động]

[Nhưng hamster nhỏ Chu Chúc bị dơi cắn]

“Sao lại là tôi?” Chu Chúc vô thức che cổ. “Sao tôi lại thê thảm như vậy? Ôi ôi.”

[Ngày 25 tháng 6]

[Để chữa thương cho Chu Chúc, chúng tôi đi theo ánh sáng và đến một lâu đài]

[Chủ nhân của lâu đài là một người đàn ông mặc vest, anh ấy tiếp đón chúng tôi rất ân cần, và cũng giúp hamster nhỏ Chu Chúc làm sạch vết thương]

[Anh ấy nói rằng anh ấy có một công thức tổ tiên truyền lại có thể chữa cho chuột hamster, nhưng anh ấy không cho phép chúng tôi đi vào cùng]

Chu Cháo vẫn ôm cổ: “Người này hình như là người xấu.”

[Ngày 26 tháng 6]

[Chúng tôi ở trong lâu đài]

[Nhưng chủ nhân của lâu đài không cho phép chúng tôi ra ngoài]

[Ngày 28 tháng 6]

[Sau ba ngày điều trị, hamster nhỏ Chu Chúc dường như đã chuyển sang màu trắng và sợ ánh nắng]

[Trí nhớ của cậu ấy cũng kém đi, cậu ấy bắt đầu không nhớ ra chúng tôi]

[Ngày 29 tháng 6]

[Hamster nhỏ Chu Chúc nói muốn cưới chủ nhân lâu đài, chủ nhân lâu đài ra ngoài chuẩn bị hôn lễ]

[Mọi người đều vui vẻ nhưng họ cũng bắt đầu mất trí nhớ]

[Nhưng tôi vẫn nhớ rõ, chúng tôi không thuộc về thời không này, chúng tôi muốn tìm bảo vật, chúng tôi muốn về nhà...]

[Ngày 30 tháng 6]

[Hôm nay tôi là gia sư, dạy vật lý cho hoàng tử bé]

Cuốn nhật ký kết thúc ở đây, chỉ để lại dấu vết bút lông dài lê trên mặt giấy.

Nhìn thấy điều này, mọi người chợt nhận ra.

Hóa ra họ hoàn toàn không phải là quốc vương hay gia sư gì hết.

Họ vẫn là những động vật nhỏ, nhưng đã bị nhiễm ma cà rồng và mất trí nhớ.

Không có gì ngạc nhiên khi bối cảnh động vật nhỏ chiếm hai tập đầu tiên, mà sang đến tập thứ ba tổ chương trình đột nhiên ngừng đề cập đến.

Tất cả bọn họ đều đã trở thành ma cà rồng, nhưng ngọn nguồn là chủ nhân của lâu đài này.

Những căn phòng bí mật mà họ tìm thấy cũng là những căn phòng bí mật của chủ sở hữu lâu đài, và hắn là ma cà rồng.

Vì vậy, chủ sở hữu của lâu đài này...

Đạo diễn dường như đã nói với họ ngay từ đầu rằng lâu đài này là do một người cho họ mượn để quay!

Chu Chúc kêu lên: “Sao tôi lại thê thảm thế này? Đã bị dơi cắn rồi còn bị ép kết hôn?”

Phao Phao an ủi cậu: “Ba ơi, không sao đâu, bố sẽ không cho phép ba tái hôn với người khác.”

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Thật sao?”

“Thật ạ, bố sẽ đến giải cứu chúng ta.”

Cậu nhóc vừa nói xong, một tiếng chuông giòn tan vang lên dưới lầu.

Các động vật nhỏ đều giật mình.

Chu Chúc sợ hãi: “A? Không phải là chủ lâu đài đã trở lại đâu nhỉ?”

Tiếp theo là tiếng bước chân nặng nề nện trên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ, vang vọng khắp tòa lâu đài trống trải.

Các động vật nhỏ túm tụm lại với nhau: “A, hắn đang đến! Phải làm sao bây giờ?”

Hamster nhỏ Chu Chúc run rẩy: “Tôi không muốn bị ép kết hôn đâu!”

Họ túm tụm lại với nhau và từ từ di chuyển đến căn phòng bí mật bên cạnh phòng của quốc vương.

“Mau trốn thôi, hu hu.”

“Đừng phát ra âm thanh.”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Chu Chúc đóng cửa bí mật lại.

Chủ nhân của lâu đài, mặc một bộ đồ đen, đi lên tầng bốn và mở cửa phòng của quốc vương: “Vợ ơi, anh về rồi.”

Chu Chúc nấp sau cánh cửa bí mật, quan sát qua khe hở, nói với giọng thở dốc: “Phao Phao, con nhìn xem đó là ai, con còn nói hắn sẽ đến cứu chúng ta, hắn chính là tên khốn ép ba kết hôn kìa!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play