Trong căn phòng bí mật tối như mực, một người đàn ông rón rén đi vào và đóng cửa lại.

Chu Chúc và Phao Phao nằm trên sàn nhà trên lầu, nghiêm túc nhìn hắn.

“Ba ơi.” Phao Phao nhỏ giọng hỏi: “Đó là ai vậy ba?”

"Chỉ có một người trong chương trình bị rụng tóc nhiều đến nỗi soi được gương trên đầu." Chu Chúc làm động tác "suỵt" với Phao Phao. “Con ở đây trông chừng hắn, ba sẽ qua cửa nhà bên để gọi Coca và ba nhóc ấy, chúng ta sẽ cùng nhau bắt hắn.”

“Vâng ạ.”

Chu Chúc đứng dậy, để lại Phao Phao một mình.

Nhóc nghiêng đầu, nhìn cái đầu trọc phản chiếu trong căn phòng bí mật, đột nhiên nhớ tới một người.

Lúc này đã quá chín giờ, buổi phát sóng trực tiếp nên kết thúc, các nhiếp ảnh gia và quay phim của nhóm Chu Chúc đã trở về nghỉ ngơi, nhưng trong phòng lại có camera nhìn đêm, tiếp tục làm việc.

[Lúc đầu, tôi nghĩ đó là do ê-kíp chương trình quên tắt camera, để giữ gìn sự riêng tư của Phao Phao và Chúc Chúc, tôi còn điên cuồng gào thét nửa ngày]

[Không ngờ ê-kíp chương trình lại cố tình làm như vậy, tối nay là một cốt truyện đặc biệt]

[Âm mưu bùng nổ, đó là ai vậy? Tôi rất lo lắng, vô cùng lo lắng nha]

[Tủ quần áo của tôi đang động đậy!]

Chu Chúc đi ra khỏi phòng quốc vương, giống như một đặc công, dựa vào tường, đi đến phòng VIP bên cạnh rồi gõ cửa.

Quý Dao ở trong phòng lên tiếng: “Ai? Ngủ rồi.”

Chu Chúc véo mũi: “Phục, phục vụ phòng, gà lắc đây quý ông.”

“Tôi không muốn ăn khuya...”

Ngay khi Quý Dao mở cửa, trước khi nói xong, anh ta đã bị Chu Chúc bịt kín miệng: “Hưm...”

Quý Dao sợ hãi: “Ưm... Ư...” 

Coca, ma cà rồng đang bắt đầu hành động!

Ba sẽ bị nhiễm bệnh mất!

Chu Chúc gắt gao che miệng cậu ta: “Có người xuống lầu ngủ trong căn phòng bí mật, tôi không phải ma cà rồng, người đến phòng bí mật là ma cà rồng thật, tôi bị vu oan.”

“Ưm... Ưm...”

“Tôi đã nói tôi không phải mà, có còn là anh em tốt nữa không? Sao cậu cứ đối xử với tôi như thế?”

Quý Dao gạt tay cậu ra: “Đúng, đúng đó, tôi bị anh làm cho buồn chết.”

Chu Chúc nói: “Vậy bây giờ chúng ta bắt hắn đi, tôi sẽ trượt xuống thang dây trong phòng, cậu xuống lầu ra cửa chặn người, đừng để hắn chạy trốn.”

Quý Dao ra dấu “ok”.

Hai người đàn ông ra hiệu cho nhau và bắt đầu hành động.

Đêm khuya, sâu trong tòa lâu đài.

Một ma cà rồng bị rụng tóc tới mức đỉnh đầu bóng loáng lẻn vào căn phòng bí mật, nằm xuống giường và tận hưởng bóng tối.

Ngay giây tiếp theo, có hai tiếng “oái” cắt ngang sự im lặng của bầu trời đêm!

Quý Dao mang theo Coca, thô bạo đẩy cửa ra: “Là ai? Người đang ở đâu?”

Ma cà rồng sợ hãi đến nỗi bật ra khỏi giường như một viên đạn.

Hắn vừa định chạy thoát thì Chu Chúc túm thang dây, trượt xuống từ trên trần nhà!

Hai đặc vụ mặc đồ ngủ trứng rán, trông như thần binh từ trên trời giáng xuống!

“Phao Phao, đi thôi! Dùng thiếu đầu công của con chặn hắn lại!”

“Gàooo...”

“Giết chết mi, dám hãm hại ta!”

“Coca, đè hắn lại!”

“Vâng ạ!”

[Tại sao tôi cảm thấy chuyện này thật đáng sợ?]

[Một giây đó tôi sợ đến mức run rẩy, mà giây tiếp theo tôi lại cười đến run rẩy]

[Mẹ tôi hỏi tôi tại sao lại la hét chói tai rồi cười như điên]

Âm thanh của họ đánh thức những người khác.

Người chăn cừu Ý Mễ sống bên cạnh, bạn của công chúa - Mị Mị và gia sư Quýt ở tầng dưới đều vội vã chạy vào.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Chu Chúc hô to: “Tôi đã bắt được ma cà rồng thật rồi! Mau đến đây hỗ trợ!”

“Tới đây tới đây!”

Mọi người vội vàng chạy tới.

“Để tớ bắt lấy tay hắn!”

“Quýt, cậu đang nắm tay tớ!”

“Để tớ ôm chân hắn!”

“Đây không phải là chân, đây là cổ của em.”

“Ai đang đá tớ vậy? Ối ối, bị đá cũng không được buông ra.”

Không biết qua bao lâu, Ý Mễ mang ngọn nến điện tử tới.

“Mọi người đừng loạn nữa, để con nhìn xem hắn là ai.”

Ngọn nến điện tử chiếu sáng căn phòng bí mật, Quýt ôm tay Coca, Coca thì kéo chân Phao Phao, mà Phao Phao té trên mặt đất, đang ôm mấy người lớn.

Vị đạo diễn hói đầu đã chạy ra cửa, nhìn Ý Mễ.

“Đạo diễn! Là chú!”

“Không phải tôi, tôi nghe thấy tiếng động ở đây nên đến xem có chuyện gì.”

Chu Chúc nói: “Là anh! Tôi đã nhìn thấy cái đầu hói phản quang của anh!”

Mọi người vội vã chạy lên và ghìm đạo diễn xuống.

Toàn bộ lâu đài được thắp sáng, đạo diễn bị đưa vào sảnh, ấn vào một chiếc ghế, bị mọi người vây quanh.

Chu Chúc càng thêm hưng phấn: “Anh nói xem, anh có thao túng máy phát hiện nói dối để hãm hại tôi không?”

“Không phải tôi.” Đạo diễn nói: “Máy phát hiện nói dối không nói dối, cậu sẽ chết khi nhìn thấy mặt trời.”

Mọi người đều âm thầm tránh xa cậu.

Chu Chúc vẫn không thể chứng minh mình vô tội.

“Còn anh, anh cũng là ma cà rồng à?”

“Tôi có thể từ chối trả lời.”

Chu Chúc quay đầu lại, kéo cái búa tạ từ trong góc lên, búa cọ xát xuống đất phát ra âm thanh ken két.

“Nói lại lần nữa.”

“Phải phải phải.” Đạo diễn giơ tay lên. “Nhưng tôi cũng vừa mới bị nhiễm bệnh, tôi vô thức đi đến căn phòng bí mật.”

“Tối hôm qua anh có đi không?”

“Không! Tuyệt đối không!”

“Chứng cứ đâu?”

“Sáng nay cửa phòng vẫn bị khóa, tôi không thể vào được.”

“Có lý.” Ý Mễ sờ cằm. “Vậy là chú bị nhiễm bệnh vào ban ngày.”

“Nhưng tại sao ma cà rồng không lây nhiễm cho bất kỳ ai trong số chúng ta mà là đạo diễn trước?”

Tất cả mọi người đều nhìn Chu Chúc.

Chu Chúc sửng sốt: “Mấy người xem tôi là cái gì vậy? Ngay từ ban đầu tôi đã không phải là ma cà rồng, tôi cũng bị nhiễm bệnh!”

“Cậu có chứng cứ không?”

“Tối hôm qua tôi ngủ với Phao Phao, tôi liên tục véo cái bụng nhỏ của thằng bé, nửa đêm nó còn nói mớ, bảo tôi đừng véo nó.”

Đó cũng là bằng chứng rất xác thực.

“Nhưng...” Lúc này Quýt giơ tay lên. “Không phải ngay từ đầu đạo diễn đã nói rằng ma cà rồng chỉ có thể lây nhiễm cho một người mỗi ngày sao? Vì sao bây giờ lại lây cho hai người?”

“Thật kỳ lạ.”

“Khả năng đầu tiên là ba con Phao Phao hoặc đạo diễn đang nói dối!”

“Tôi có thể thề với trời cao...”

Phao Phao nói với giọng bình tĩnh: “Điều vô dụng nhất trong chương trình này là ‘thề’, ‘thề’ đều là gạt người hết.”

[Ha ha ha ha ha Phao Phao ngộ ra chân lý rồi]

[Có ai đếm được mọi người đã thề bao nhiêu lần trong tập này không?]

[Chu Chúc ít nhất mười lần, đạo diễn cũng đã thề năm sáu lần, Quý Dao thì hai lần, mà mấy đứa nhỏ cũng một lần]

[Mọi người trong chương trình này đều đã thề một lần, những người không thề không phải là người của Cục cưng xuất phát lần nữa nào]

Phao Phao tiếp tục nói. “Khả năng thứ hai là ngay từ đầu đã có nhiều hơn một ma cà rồng, có thể là hai, ba.”

Phao Phao nhìn những người khác: “Cũng có thể, tất cả chúng ta đều là ma cà rồng.”

“Hả?” Mị Mị sợ hãi núp sau lưng Ý Mễ.

Coca, Quýt và Phao Phao thì ôm chặt nhau: “Hãy cùng nhau bảo vệ mọi người.”

[Ơ???]

[Nếu nghĩ kỹ thì không phải là không thể]

[Mọi người đều như vậy, nhưng mọi người đều không biết họ là ai, vì vậy tất cả đều khăng khăng rằng họ không phải]

[Vì vậy, họ không thể lây nhiễm cho nhau, họ chỉ có thể lây nhiễm cho những người trong tổ chương trình, chẳng hạn như đạo diễn]

[Phao Phao làm tôi sợ chết khiếp]

[Chắc là không đâu nhỉ?]

[Tôi lại bắt đầu run rẩy rồi]

[Tuy nhiên, vì tất cả mọi người đều như vậy, nên có gì phải sợ?]

[Có thể thức khuya để dự tiệc!]

Coca cũng nghĩ đến điều này, bắt đầu buông Quýt và Phao Phao ra: “Nếu mọi người đều giống nhau thì không cần phải sợ nữa.”

“Cũng không nhất định.” Ý Mễ nói. “Tớ cảm thấy vẫn không thể thả lỏng cảnh giác, chúng ta vẫn phải giữ khoảng cách với những người đã được xác định.”

Quýt giơ tay lên: “Tớ có phương pháp xác minh.”

Nhóc nói: “Hôm nay ông nội đã ở chung với tớ, ông không ở một mình với ba Phao Phao và đạo diễn, vậy ông sẽ không bị nhiễm bệnh. Ngày mai, chúng ta sẽ kiểm tra ông tớ bằng máy phát hiện nói dối, nếu ông tớ cũng là ma cà rồng, thì...”

Sau đó, rất có thể, tất cả bọn họ đều là ma cà rồng.

Họ đã chơi “tôi tự bắt mình” từ đầu đến cuối.

Phương pháp của Quýt rất hay, mọi người đều đồng ý, và họ sẽ làm theo phương pháp này.

Lúc này, đạo diễn chật vật ngồi trên ghế: “Có thể thả tôi ra không?”

“Không, bây giờ anh là ma cà rồng, phải ở lại với chúng tôi.”

Để đảm bảo an toàn, mọi người không trở về phòng mà ngủ cùng nhau trên sàn nhà trong phòng làm việc của quốc vương.

Phòng quốc vương rất lớn, trải một tấm chăn dày ra sàn nhà là có thể chứa được rất nhiều người cùng ngủ.

Chu Chúc và đạo diễn đã được xác định danh tính, đang ngủ ở trong cùng, còn ông nội và Quýt đang nghỉ ngơi trong căn phòng nhỏ bên ngoài, giữa họ có vài người nữa.

Phao Phao ôm ba để ngăn ba thực hiện mấy động tác nhỏ.

Chu Chúc nằm trên mặt đất, thở dài hai hơi: “Nếu ma cà rồng lây nhiễm qua không khí thì sao? Phù...”

Đạo diễn cũng làm theo: “Ha ha ha...”

Phao Phao véo miệng ba: “Ba ơi đừng lây lan virus.”

“Ừm.”

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Coca nằm bên cạnh, cuộn tròn trong chiếc chăn nhỏ: “Con rất thích ngủ với mọi người, giống như lúc ở trong hang động trước đây vậy.”

Ý Mễ nói: “Từ giờ trở đi, tớ sẽ luôn ở trong trạng thái chiến đấu, chỉ cần ai đó chạm vào người thì tớ sẽ nổ tung ngay lập tức, tất cả mọi người phải cẩn thận, đừng để bị tớ làm tổn thương.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mị Mị ôm cô nhóc: “Ừm.”

“Mọi người đều phải báo cáo khi thức dậy, không được hành động tùy tiện.”

“Được.”

“Phao Phao, con hát một bài đi, hát cái bài “tôi là bong bóng* nhỏ” ấy.” (Phao Phao = bong bóng)

“Không muốn, ba ma cà rồng không thể yêu cầu con hát.”

“Chậc, hát một bài thôi, con có thể thì thầm vào tai ba.”

“Con không thích.”

Mãi cho đến khoảng mười giờ tối, căn phòng mới từ từ yên tĩnh lại, mọi người mới ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, chín giờ sáng.

Tối hôm qua ngủ hơi muộn, bọn họ ngủ đến chín giờ, phòng phát sóng trực tiếp được bật lên.

Sau khi tắm rửa một lát, một nhóm người lập tức tụ tập ở sảnh.

Đạo diễn thông báo: “Mọi người có thể ăn sáng, ê-kíp chương trình đã chuẩn bị cho mọi người...”

Mọi người vây quanh máy phát hiện nói dối: “Đạo diễn, giờ có thể dùng máy phát hiện nói dối không?”

“Chưa thể dùng.” Đạo diễn nói: “Thời gian làm mới máy nói dối là 24 giờ, chiều hôm qua mọi người đã sử dụng, mãi đến chiều hôm nay mới có thể sử dụng được.”

“Sao anh không nói sớm?”

Những người khác muốn đánh anh ta nhưng lại sợ bị lây nhiễm.

“Ba Phao Phao đánh anh ta đi!”

Chu Chúc lắc lắc đạo diễn: “Anh là ma cà rồng, anh xấu hổ không dám nói!”

Hôm nay tổ chương trình đã chuẩn bị bánh mì và sữa cho họ, cũng như mứt dâu đỏ.

Chu Chúc không có chút gánh nặng nào, ăn từng miếng một, liếm miếng mứt dâu tây dính bên khóe miệng, há to miệng nhìn về phía Phao Phao: "Ha ha, ba con là ma cà rồng nè.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play