Sau quốc vương Chúc Chúc, một quốc vương khác là vua Quý Dao trở thành tâm điểm nghi ngờ của mọi người.

Trong phòng làm việc của quốc vương, Quý Dao bị mọi người vây quanh.

“Là cậu à?”

“Không phải tôi.”

“Cậu mang ma cà rồng đến đây phải không?”

“Không phải tôi.”

“Vậy thì cậu đã biến thành ma cà rồng.”

“Thật sự không phải tôi.” Quý Dao giơ tay lên. “Tôi thề với trời cao.”

Chu Chúc nói: “Tôi đã dùng chiêu này với Phao Phao rồi, cậu có thể đổi đổi chiêu khác.”

“Thật sự không phải tôi.” Quý Dao nói. “Nếu tôi là ma cà rồng, tôi sẽ gọi Chu Chúc ba tiếng ba.”

Chu Chúc nhanh chóng ôm vai cậu ta: “Ba tin con, con trai.”

Phao Phao đứng bên cạnh cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn không vui.

Ba lại thế nữa rồi, ba chỉ có thể có một đứa con trai là con thôi!

Đám trẻ không biết danh xưng “Ba” nghiêm túc là gì, bọn nó vẫn hơi nghi ngờ Quý Dao.

Chu Chúc ôm vai cậu ta, nghiêm mặt nói: “Mấy người nghĩ xem, sáng nay, đầu tiên tôi bị nghi ngờ, sau đó Quý Dao bị nghi ngờ, hai chúng tôi có điểm gì chung không?”

Mị Mị giơ tay lên: “Tất cả đều là đàn ông!”

Quýt gật đầu: “Hơn nữa hai chú đều là ba, và đều là người lớn.”

Coca vuốt cằm: “Bọn họ đều rất đẹp trai.”

Chu Chúc mỉm cười: “Cảm ơn con.”

Liên minh trẻ con lại đồng loạt quở trách cậu bé: “Coca, đừng tùy tiện khen ngợi ma cà rồng!”

“Ò.”

Chu Chúc nghiêm túc nói: “Điểm chung là cả hai chúng tôi đều là vua, cả hai chúng tôi đều có quyền lực. Ma cà rồng muốn loại bỏ những gì có lợi nhất cho chúng tôi đầu tiên.”

“Xem ra cũng có lý.” Ý Mễ sờ sờ cằm. “Ừm, bây giờ càng ngày càng có nhiều nghi phạm, chúng ta không thể tách nhóm được.”

“Vậy chúng ta cùng hành động đi.”

“Được.”

Ý Mễ cất bức thư đi, và cả nhóm tiếp tục tìm kiếm trong phòng làm việc của quốc vương.

“Ba Phao Phao ơi, chú rất thích làm trắng đúng không, trong phòng làm việc của chú không có một cuốn sách nào, tất cả đều là mặt nạ làm trắng.”

“Dù sao thì chú cũng là gương mặt đại diện của hòn đảo này.” Chu Chúc mở một gói mặt nạ. “Có muốn đắp một miếng không?”

“Có ạ!”

Năm phút sau, đám trẻ con đều đeo mặt nạ dưỡng ẩm cho trẻ nhỏ và tiếp tục tìm kiếm.

Chu Chúc cũng tạo dựng lại hình tượng cho mình: “Mọi người phải nhớ rằng thời gian càng nguy dài, chúng ta càng phải...”

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Đoàn kết!”

“Không, càng phải chú ý đến việc dưỡng da.”

[Tính cách của Chúc Chúc rất rõ ràng, là một vị vua thích làm đẹp]

[Ma cà rồng vào nhìn đi, tất cả bọn họ đều đồng loại ha ha ha ha]

Đột nhiên, Mị Mị tìm thấy gì đó.

“Mọi người mau đến xem, trong ngăn kéo có một bức ảnh!”

Mọi người tiến lên xem xét, nhưng ngay sau đó lại giải tán.

“Mị Mị, đây là hình của ba và bố Phao Phao mà.”

“Thật sao?”

Trong ảnh, Thôi Phùng mặc một bộ vest đen trăm năm không thay đổi, Chu Chúc cũng mặc một bộ trang phục đôi tương tự, hai người đang đứng cùng nhau.

“Đây không phải là nhà giám đốc Thôi sao? Chắc chú quên cất đi đấy.”

“Thì ra là thế.” Mị Mị cất bức ảnh trở lại ngăn kéo.

Phao Phao hỏi: “Ba ơi, tại sao không có con ở trên đó?”

“Lúc chụp ảnh, ba còn chưa có con.”

“Vâng, vậy ba đặt con vào đó đi.”

“Bây giờ là thời Trung cổ, không có công nghệ photoshop với điện thoại.”

“Vâng ạ.”

Ngoài một loạt mặt nạ làm trắng, không có gì khác được tìm thấy trong phòng làm việc.

Họ quay trở lại sảnh để sắp xếp bằng chứng.

Bằng chứng hiện tại được tóm tắt như sau:

Hai người bị nghi ngờ nhiều nhất, hai quốc vương.

Quốc vương Chu Chúc có một căn phòng bí mật tối tăm và một phòng mặt nạ làm trắng.

Quốc vương Quý Dao, đất nước cậu ta đã bị ma cà rồng chiếm giữ, phải chạy trốn đến nơi này.

Nhóm người lớn phản đối: “Tại sao mấy đứa không nghi ngờ Phao Phao với Coca?”

Nhóm trẻ con cho là hợp lý: “Bởi vì tụi cháu đã thề rằng mình không phải là ma cà rồng, ma cà rồng phải là người lớn!”

Buổi chiều, mấy đứa nhỏ ngáp ngắn ngáp dài, nói rằng chúng muốn ngủ trưa, nhưng chúng không thể trở về phòng ngủ, phải ngủ cùng nhau.

Vì vậy, chúng mang theo chăn riêng và ngủ trên chiếc ghế dài trong phòng khách.

Lúc ngủ còn phải nắm tay ba, phòng ngừa trường hợp ma cà rồng tới làm chuyện xấu.

Chu Chúc ngồi bên cạnh ghế sofa mà ngáp.

Quý Dao còn khổ hơn, bị Coca kéo tóc, chỉ có thể nằm ngửa bên cạnh ghế sofa.

Giang Ý Thành nói: “Rốt cuộc ai là ma cà rồng thế, chúng ta đi đến kết luận đi, tôi thật sự không chơi được nữa.”

“Phải chuyên nghiệp lên, chơi trò chơi thật nghiêm túc.”

Sau khi chợp mắt một lúc, đạo diễn mang cho họ một chiếc máy phát hiện nói dối.

“Máy phát hiện nói dối có thể sử dụng mỗi ngày một lần để đặt câu hỏi, nhưng không phải là “Bạn có phải là ma cà rồng không?” mà là “Bạn có sợ mặt trời không” hoặc “Bạn có thích bóng tối không?'”

“Người được hỏi chỉ có thể trả lời “có” hoặc “không”, máy không tạo ra bất kỳ âm thanh nào nếu không có lời nói dối, và nếu có nói dối, máy nói dối sẽ báo động.”

“Bây giờ, hãy chọn người các bạn muốn hỏi.”

Liên minh trẻ em đồng ý chọn từ hai vị quốc vương đáng ngờ nhất.

Nhưng nên chọn ai bây giờ?

Cuối cùng, họ quyết định chọn Chu Chúc.

Không có lý do, vì mấy đứa nhỏ nói là “từng người một”. ( truyện trên app T Y T )

Chu Chúc đeo máy phát hiện nói dối vào cánh tay: “Đạo diễn, lần này chắc không phải là kiểu ‘Nhìn kìa, cậu ta bị vạch trần, sắp hút máu rồi!’ nhỉ?”

“Không phải, yên tâm.”

Bọn trẻ con tiếp tục bàn bạc xem nên hỏi cái gì.

“Chỉ cần hỏi chú ấy có sợ mặt trời không.”

“Nhưng chú ấy là một quốc vương thích trang điểm, hẳn chú ấy sợ ánh nắng mặt trời, sợ phơi nắng sẽ đen da.”

“Em hiểu rồi, vậy chúng ta sẽ hỏi...” Phao Phao khẽ lẩm bẩm.

“Được.”

Đám trẻ thảo luận xong thì quay đầu lại, đi đến trước mặt Chu Chúc.

“Quốc vương, chú có bị mặt trời giết chết không?”

“Không nha.”

Đạo diễn nhắc nhở cậu: “Cậu chỉ có thể trả lời 'có' hoặc 'không'.”

“Chậc, không.”

Nhưng trong giây tiếp theo, máy phát hiện nói dối phát ra tiếng báo động sắc nét.

Đám nhóc nhanh chóng rút lui.

“Hả? Sao lại vậy?” Chu Chúc vội vàng muốn cởi món đồ ra.

Mọi người lui ra bên ngoài phòng khách.

Họ hô to gọi nhỏ trao đổi bàn tán.

“Quốc vương là kẻ nói dối! Cậu bị ánh mặt trời giết chết! Cho nên cậu là một ma cà rồng!”

“Không phải mà!” Chu Chúc lo lắng đến mức muốn nhảy dựng lên, cậu muốn đến gần bọn họ, nhưng lại khiến mọi người nháo nhào: “Thứ này hỏng rồi!”

“Đồ nói dối! Anh là ma cà rồng!”

Phao Phao bảo vệ những người khác: “Ba, ba làm con thất vọng nhiều quá!”

“Không phải ba, thật sự không phải ba mà!” Chu Chúc quay đầu nhìn đạo diễn, nắm tay anh ta. “Anh lén ấn công tắc sau lưng à?”

Đạo diễn rụt tay ra: “Không có.”

“Vậy anh đang cười cái gì?”

“Tôi mới nhớ ra vài thứ buồn cười.”

“Nhất định là do anh cố ý!” Chu Chúc lay người anh ta: “Anh trả lại trong sạch cho tôi!”

Đạo diễn chỉ vào những người bạn đồng hành đang sợ hãi của cậu: “Tốt hơn hết là cậu nên dỗ dành họ trước đi.”

“Tôi thật sự không phải mà.” Chu Chúc giơ tay lên. “Tôi thề đấy.”

“Đừng thề thốt nữa, chúng tôi không tin cậu đâu!”

Quý Dao nói: “Bảo sao chúng ta tìm thấy những lá thư đó trên bàn anh ta, có lẽ anh ta cũng giả mạo chúng và sử dụng chúng để đổ tội cho tôi.”

Chu Chúc nghiến răng: “Tôi sẽ cắn chết cậu! Khổ thân tôi đã từng tin tưởng cậu như vậy!”

“Nhìn kìa, cậu ta bị vạch trần, sắp hút máu rồi!”

“A...” Chu Chúc đập bàn bất lực.

Quốc vương Chúc Chúc bị giam cầm trong phòng quốc vương, không được phép ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng.

Chu Chúc dựa vào cửa, đau khổ hỏi: “Vậy ăn thì phải làm sao bây giờ?”

Phao Phao nói chuyện rất hợp lý: “Ma cà rồng không cần ăn, hút máu là đủ rồi.”

“Tôi hút máu của Phao Phao sao? Hút máu sao...”

Phao Phao che khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc lại vì sợ ba sẽ cắn hai lỗ lên mặt nhóc, liên tục lui về sau: “Con sẽ mang cơm lên giúp ba.”

“Vậy được rồi.” Chu Chúc dừng lại một chút. “Vậy thì ba ở trong phòng, con ở cùng người khác, có chuyện gì thì tìm bọn họ, phải chú ý bảo vệ bản thân.”

Phao Phao không khỏi xúc động: “Vâng.”

Chu Chúc nói với những người khác: “Giúp tôi chăm sóc Phao Phao.”

“Không thành vấn đề.”

“Ma cà rồng các người vẫn còn một chút nhân tính.”

“Đã nói tôi không phải là ma cà rồng!”

Không có cách nào chứng minh mình vô tội, cho nên Chu Chúc chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng.

Cậu hỏi quay phim đi theo mình: “Tôi thực sự không thể là ma cà rồng, phải không? Tôi không nhận được thông báo mà?”

Quay phim cười nhưng không nói gì.

[Thật sự là Chúc Chúc sao? Sao cảm giác không giống lắm?]

[Nếu thật sự là cậu ta, vậy thì cậu ta diễn xuất quá giỏi]

[Cảm giác không giống, kỹ năng diễn xuất của Chúc Chúc tốt như vậy sao? ] 

[Than ôi, ba là ma cà rồng, cảm thấy Phao Phao hơi lạc lõng]

Buổi tối.

Phao Phao mang theo một cái khay nhỏ, đi đến cửa phòng của quốc vương, gõ cửa: “Ba ơi?”

“Ba con chết đói rồi.” Chúc Chu nằm trên mặt đất, lăn ra mở cửa.

[Làm tôi sợ muốn nhảy lên luôn đấy]

[Cậu phải tỉnh táo lên Chúc Chúc, cậu chỉ là nghi phạm ma cà rồng, không phải giống loài kì lạ!]

Phao Phao đặt cái khay nhỏ xuống đất, sau đó vội vàng lùi lại: “Ba, ban nãy họ nói con không thể đến gần ba, con sẽ bị ba lây nhiễm.”

“Không, ngay cả khi ba thực sự là ma cà rồng, ba chắc chắn sẽ bảo vệ con.”

“Thật sao ba?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

Chu Chúc nhận lấy cái khay, liếc nhìn đồ ăn hôm nay.

Phao Phao nói. “Ba ơi, hôm nay có bít tết, con nghĩ ba sẽ thích nên con đã lấy cho ba đó ạ. Họ nói ma cà rồng thích hút máu, cho nên con đã nhờ chú đầu bếp làm cho ba một miếng bít tết chỉ vừa chín tới. ”

“Và nước ép nho trông giống như máu nữa.”

Chu Chúc rất xúc động: “Cảm ơn Phao Phao, ba sẽ ăn hết.”

“Ba ơi, ba ăn thế này có không sao ạ? Ma cà rồng không hút máu liệu có chết không?”

“Không, con đừng lo.”

“Thật hả ba?”

“Ừm.”

Lúc này, những đứa trẻ khác đều ở đó.

“Hiểu rồi, em đến ngay.” Phao Phao trả lời, quay đầu lại và nói với Chu Chúc: “Ba, vậy con xuống trước, nếu ba có chuyện gì thì có thể gọi cho con.”

“Ừm.” Chu Chúc gật đầu: “Tối nay con ngủ với mấy đứa nhóc kia phải không, sẽ không sao chứ?”

“Không sao hết ạ, con muốn ngủ chung với Quýt, còn có Coca nữa, con có thể ngủ được với các anh chị.”

“Được.” Chu Chúc vẫy vẫy tay với cậu nhóc: “Tạm biệt con.”

“Tạm biệt ba.”

[Chậc chậc, Phao Phao đáng thương ghê]

[Đạo diễn, tôi đánh chết anh!]

[Đừng để Phao Phao và Chu Chúc ngủ riêng mà]

Chu Chúc trở về phòng ăn cơm tối, sau đó đặt khay đồ ăn ở cửa.

Cậu vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc tổ chương trình muốn làm gì?

Sao mà cậu có thể là một ma cà rồng?

Sau một lúc, bên ngoài có tiếng náo động.

Có lẽ Phao Phao đến lấy bát đĩa đi.

Chu Chúc khẽ gõ cửa: “Phao Phao à?”

“Ba...”

[Tôi cảm giác như Phao Phao đang khóc]

[Thật là một đứa trẻ tội nghiệp, vừa nói vừa khóc nức nở]

Chu Chúc nói: “Ba giúp con thu dọn đồ ngủ đặt ở cửa rồi đó, con đã thấy chưa?”

Phao Phao nhỏ giọng nói: “Con thấy rồi.”

“Vậy con chờ lát nữa ngủ với Coca nhé, phải tắm trước khi ngủ, nhờ người lớn giúp con lấy nước.”

“Vâng ạ.”

Phao Phao do dự một lúc rồi thấp giọng hỏi. “Ba ơi, ba thật sự không phải là ma cà rồng ạ?”

“Ba thật sự không phải.” Chu Chúc nói: “Con tin ba nhé.”

“Vậy ba hứa với con đi.”

“Ba hứa, ba không phải.” Chu Chúc cảm thấy sự việc có vẻ không đúng, bèn vội vàng an ủi cậu bé: “Sáng nay không phải ba đã nói với con rồi sao? Đây chỉ là một trò chơi, và con không phải là một bé con chỉ biết khóc nhè phải không nào?”

“Vâng.” Phao Phao dừng lại. “Nhưng mà... Nhưng...”

Giây tiếp theo, Phao Phao đứng nhón chân và mở cửa phòng: “Ba ơi, con vẫn muốn ngủ với ba.”

Con không phải là một đứa trẻ ngây thơ hay khóc, nhưng con là một đứa trẻ ngây thơ muốn ngủ với ba mình.

Thật kỳ lạ, đến nỗi ngay cả khi cậu nhóc biết rằng ba mình là ma cà rồng, cậu nhóc vẫn muốn ngủ chung với ba.

Cậu nhóc không trưởng thành chút nào, nhóc chỉ muốn ở bên ba thôi.

Chu Chúc ôm lấy đứa nhỏ đang tủi thân: “Vậy thì ngủ chung đi, để cho mấy ma cà rồng xuống địa ngục.”

Phao Phao ngửi ngửi: “Ma cà rồng là ma.”

“Ò.” Chu Chúc bế Phao Phao vào phòng, vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc.

Phao Phao che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc: “Ba ơi, ba không hút máu con phải không?”

“Làm sao có thể? Ba là ba con mà.” Chu Chúc ngửa mặt nhóc lên, lên xuống, trái phải, liên tiếp vỗ bốn cái.

[Để ma cà rồng gặp quỷ thôi!]

[Nhóc con sẽ ngủ chung với ba! Đây là quy định!]

Đám nhóc đang tưởng Phao Phao đã bị bắt đi, còn muốn tìm cách giải cứu cậu nhóc.

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Chúng đập cửa bên ngoài.

“Phao Phao? Em còn sống không?”

“Phao Phao, trả lời mọi người đi.”

Phao Phao dựa vào sau cánh cửa và đưa ra một quyết định khó khăn: “Mấy anh chị đi đi, em đã quyết định trở thành ma cà rồng với ba em rồi.”

“Không! Bạn thân nhất của anh! Phao Phao...”

“Bọn anh sẽ tìm cách cứu em!”

Một trong những cốt truyện phim thần tượng kinh điển.

Chu Chúc mang nước nóng vào phòng tắm: “Phao Phao, con tắm đi.”

“Vâng ạ.” Phao Phao bèn chạy vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, Chu Chúc ôm Phao Phao nằm trên giường.

Chu Chúc xúc động ôm Phao Phao: “Phao Phao, cảm ơn con đã tin tưởng ba.”

Phao Phao nói. “Ba, con không tin ba, ba chính là ma cà rồng.”

“Hả? Vậy tại sao con lại ngủ với ba?”

“Dù cho ba là ma cà rồng thì ba vẫn là ba con.” Phao Phao ôm cậu thật chặt và vùi đầu vào vòng tay cậu.

Trái tim lạnh lẽo của cậu nhóc nói rằng nhóc thích ba mình, ngay cả khi đó là phiên bản ma cà rồng của ba cậu nhóc.

[Muốn khóc quá]

[Về lý trí Phao Phao vẫn nghĩ rằng ba mình là một ma cà rồng, nhưng lý trí không thể ngăn cản cậu nhóc yêu ba mình]

[Phao Phao có hai bộ não, một cái chịu trách nhiệm lý trí, còn cái kia chịu trách nhiệm yêu thương ba]

Chu Chúc ôm chặt lấy cậu nhóc, hôn chụt chụt nhóc mấy lần.

Phao Phao lau mặt: “Con đã đếm một trăm lần, mặt con toàn là nước bọt của ba.”

Đột nhiên, Phao Phao nhớ ra điều gì đó: “Ba, ba có muốn ngủ trong căn phòng bí mật tối tăm không? Ba là ma cà rồng mà.”

Chu Chúc nghẹn lời: “Không.”

Đúng lúc này, dường như có một âm thanh kỳ lạ phát ra từ căn phòng dưới lầu.

Phao Phao ngồi dậy khỏi giường: “Ba ơi, chúng ta mở căn phòng bí mật ra xem đi, hình như có người đi vào.”

Chu Chúc và Phao Phao nằm trên mặt đất, Chu Chúc nhấc một mảnh sàn nhà, mở ra một khoảng trống, hai người nhìn vào căn phòng bí mật.

Một người mà không ai ngờ đến chậm rãi bước vào phòng.

“Thì ra là hắn!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play