Sau khi cất đồ, mọi người bắt đầu đến thăm lâu đài và tìm kiếm manh mối.
Lúc đầu, họ còn cách khá xa vì nghi ngờ đối phương là ma cà rồng.
Kết quả là chẳng lâu sau, họ đã quẳng chuyện ma cà rồng ra sau đầu rồi lại dính chung một chỗ.
Ngay cả ma cà rồng cũng có thể bám dính được.
“Dù sao thì đạo diễn nói rằng mỗi ngày ma cà rồng chỉ có thể lây nhiễm cho một người thôi.”
“Không sao, dù sao chúng ta cũng sẽ không bị nhiễm bệnh hết.”
“Con là trứng thông minh, ma cà rồng hẳn sẽ lây bệnh cho con trước, tất cả mọi người đều an toàn rồi.”
“Phao Phao...”
Tiểu quốc vương Chu Chúc dẫn đường đi trước: “Lâu đài của chúng ta rất lớn, nếu không có người dẫn đường rất dễ bị lạc.”
Bắt đầu từ tầng trệt.
Chu Chúc bắt đầu giới thiệu với bọn họ: “Từ cổng vào là sảnh, trên cùng là ngai vàng của tôi, được làm bằng vàng ròng, bên trên được khảm đá quý, là vô giá...”
Ý Mễ vuốt cằm: “Ba của Phao Phao ơi, đây là ngai vàng của vua trong rừng rậm nguyên sinh.”
“À... Đây...”
“Đó cũng là ngai vàng của thủ lĩnh thợ săn thế giới cổ đại.”
“Cái này...” Chu Chúc không khỏi xấu hổ. “Chú là đời thứ ba của ngai vàng này.”
Ý Mễ cũng hiểu ra: “Thì ra là thế!”
Chu Chúc dựng ngón tay cái: “Trí nhớ của Ý Mễ thật sự rất tốt nha.”
[Chúc Chúc giải cứu lật xe cực hạn]
[Hình như ê-kíp chương trình hơi nghèo, một cái ngai vài mà dùng cho tận mấy đời]
[Chắc là tất cả số tiền đều được dùng để thuê lâu đài này rồi chăng]
“Bên trái sảnh là nhà ăn, còn có một cánh cửa nhỏ. Đêm qua chúng ta đã ăn cơm ở đây, sau đó Ý Mễ đã đi vào qua cánh cửa nhỏ.”
“Vâng.” Ý Mễ mở cánh cửa nhỏ. “Bên ngoài là rừng rậm, hôm qua trời mưa, con đã nương theo ánh nến chạy đến lâu đài này. Dấu chân của con vẫn còn trên mặt đất.”
Cô bé tiến lên một bước, đúng lúc này, nhân viên vận hành điều khiển máy tạo khói ở ngoài cửa, phun ra đống khói xám.
Đạo diễn nhắc nhở họ: “Cả lâu đài đều bị nguyền rủa, mọi người không thể bước ra khỏi lâu đài.”
Ý Mễ vội thu chân lại: “Vâng.”
Coca đi lên một bước, sau đó “oái” một tiếng rồi bị bật trở lại.
Nhóc ôm ngực, giả vờ yếu ớt: “Khụ khụ, nơi này thật sự bị nguyền rủa... Chúng ta không thể ra ngoài...”
Những đứa trẻ bắt đầu học hỏi cậu nhóc: “Ôi! Chúng ta bị dội ngược lại rồi!”
Đạo diễn nổi tiếng Giang Ý Thành cũng đánh giá cao diễn xuất của bọn nhóc: “Diễn xuất rất tốt, nhưng bây giờ chúng ta sẽ lên lầu hai.”
“Mau đến đây!”
Đi cầu thang xoắn ốc lên tầng hai.
Chu Chúc nói tiếp: “Tầng hai là phòng làm việc của bổn quốc vương, phòng học của hoàng tử bé, còn có phòng của gia sư riêng.”
“Bàn làm việc của quốc vương cũng được làm bằng vàng ròng.”
Quýt sờ vào góc bàn, ân cần nhắc nhở cậu: “Quốc vương, bàn làm việc của ngài bị sơn lên nè.”
Chu Chúc mặt không đổi sắc: “Đây là sơn vàng.”
Trong phòng làm việc của quốc vương có rất nhiều sách, có lẽ họ có thể đến đây để tìm thông tin về lời nguyền.
Phòng học của hoàng tử có một chiếc bảng đen nhỏ và một cây đàn piano, gia sư Quýt dạy lễ nghi, toán và đàn piano cho hoàng tử ở đây.
“Phao Phao, một cộng một bằng mấy?”
“Bằng hai, em không phải đồ ngốc!”
“Mười ba cộng hai mươi sáu bằng bao nhiêu?”
“...” Tên đầu đất Phao Phao nói không nên lời.
Quýt vòng tay qua vai cậu nhóc: “Anh sẽ dạy em thật nghiêm túc.”
Phao Phao bị mang đi: “Hứ, gia sư đáng ghét.”
Cuối hành lang là phòng của gia sư.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Căn phòng của họ tương đối đơn giản, bên trong có rất nhiều sách, nhưng vừa rồi Ý Mễ cũng tìm thấy một số hướng dẫn sử dụng kem chống nắng trong đó.
Gia sư bị hiềm nghi.
Nhưng họ nói rằng hướng dẫn sử dụng kem chống nắng là của quốc vương Chúc Chúc, quốc vương thích dưỡng trắng nhưng quá lười đọc hướng dẫn nên đã nhờ gia sư đọc giúp.
Lý do có hơi miễn cưỡng nhưng không phải là không thể chấp nhận.
Tiếp theo, đi theo cầu thang xoắn ốc lên tầng ba.
Tầng ba là phòng khách, nơi ở của người chăn cừu Ý Mễ và bạn của công chúa Mị Mị.
Quần áo chống nắng và mũ được tìm thấy trong phòng của họ.
Ý Mễ giải thích: “Những người chăn cừu phải đi khắp nơi chăn thả cừu, nên mặc áo chống nắng là bình thường.”
Mị Mị cũng nói: “Con muốn đi chơi với công chúa, đội mũ chống nắng cũng là chuyện bình thường.”
Ngoài ra còn có một căn phòng bị khóa, nhóm chương trình nói rằng ngày mai mới được mở khóa căn phòng này.
Chu Chúc không tin.
“Xin hãy nhường đường!” Chu Chúc không biết lấy được búa tạ từ đâu, lảo đảo tiến vào. “Nhường đường chút.”
Đạo diễn kinh hãi, cố gắng ngăn cậu lại: “Không được!”
“Được!” Chu Chúc giơ búa lên chuẩn bị đập.
“Không được! Đập hỏng phải bồi thường!”
“Tôi sẽ đền!”
“Đây là nhà của cậu đấy!”
Giây tiếp theo, Chu Chúc sững sờ: “Hả?”
Đạo diễn nghiêm túc nhìn cậu: “Đây là nhà của cậu.”
“Vớ vẩn, tôi làm gì có nhà cỡ này...”
“Đây là lâu đài của giám đốc Thôi cho ê-kíp chương trình mượn để quay phim.”
Chu Chúc giấu búa ra sau lưng: “Thế mà anh ấy không nói cho tôi biết.”
Suýt nữa đã đập phá ngôi nhà của chính mình.
Đạo diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, Chu Chúc lại giơ búa tạ lên: “Nếu đây là nhà của tôi thì đập càng tốt, đập vỡ cũng không mất tiền đền!”
“Đúng vậy, dù sao cũng là nhà riêng của Chúc Chúc.” Quý Dao giúp cậu giữ cửa. “Anh đập ngay đi.”
“Ố kê!”
Đạo diễn kinh hãi: “Không được!”
Lúc này, Lưu Quần Tiên cũng nói: “Bằng không chúng ta quên chuyện này trước đi?”
Đạo diễn lại thở phào nhẹ nhõm: “Quần Tiên nói đúng đấy, nghe lời Quần Tiên đi.”
Lưu Quần Tiên nói: “Cho dù là nhà Chúc Chúc cũng không thể tùy tiện đập phá được.”
Đạo diễn gật đầu không ngừng: “Đúng vậy đúng vậy.”
“Để Chúc Chúc gọi giám đốc Thôi trước, nói một tiếng với giám đốc Thôi.”
Đạo diễn: ?
“Nếu giám đốc Thôi có thời gian, nhờ anh ấy cử người mang chìa khóa đến, để không phải đập phá đồ đạc.”
Đạo diễn: ??
“Ngoài ra, nhớ tách bọn nhỏ ra trước khi đập, để không để lại bóng ma tâm lý cho chúng.”
Đạo diễn: ???
“Cậu còn là người sao? Sao mà lại trở nên giống Chu Chúc thế?”
Chu Chúc vung tay: “Kéo người xuống!”
Bọn trẻ con nhanh chóng lưu loát kéo đạo diễn xuống.
Chu Cháo vẫy vẫy tay về phía camera: “Giám đốc Thôi, em đập cửa nhà chúng ta, anh không có ý kiến gì đúng không?”
[Không có, không có!]
[Tôi làm chứng, giám đốc Thôi đồng ý rồi!]
[Chúc Chúc khiêng búa đứng đó nhìn buồn cười điên]
[Người ác bị mắc kẹt trong trò chơi, phải dùng thủ đoạn bạo lực để buộc tiến lên]
Đạo diễn cố gắng cứu vớt: “Không, căn phòng đó bây giờ đang bị ma cà rồng nguyền rủa, nếu cứ cố xông vào sẽ khiến ma cà rồng tức giận, tất cả các bạn sẽ biến thành ma cà rồng.”
Chu Chúc đập búa nửa chừng thì dừng lại: “Không tính, đây là quy tắc mà anh vừa nghĩ ra.”
“Không được!”
Cùng lúc với tiếng rên rỉ của đạo diễn, "lạch cạch", ổ khóa bị Chu Chúc đập mở rơi xuống đất.
Căn phòng tối om, rèm cửa dày và một tấm thảm dày, không có ánh sáng chiếu vào.
Chu Chúc cầm búa: “Mọi người đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ mọi người.”
Ý Mễ bật công tắc của nến điện tử.
“Rõ ràng đây là một căn phòng bí mật.” Ý Mễ cầm lấy nến điện tử đưa các bạn nhỏ đi quanh phòng.
( truyện trên app T Y T )
“Mật thất này tối quá.”
“Có thể là phòng của ma cà rồng chăng? Đạo diễn nói ma cà rồng sợ ánh nắng mặt trời, cho nên hắn sẽ sống ở đây.”
“Rất có thể.”
“Vậy ai sống ở đây? Chúng ta hãy tìm kiếm manh mối và xem liệu có dấu vết có kẻ sống ở đây không.”
“Vâng ạ.”
Ý Mễ đặt nến điện tử ở giữa, mấy đứa nhỏ cũng phân nhóm rồi chia nhau ra hành động.
“Ở đây có rất nhiều sách vở, Quýt, có phải anh không? Gia sư thích đọc sách.”
“Hả?” Quýt do dự. “Thì là...”
Phao Phao nói. “Căn phòng này tối đến nỗi không thể đọc sách, em nghĩ những cuốn sách này đã được ma cà rồng cố tình đặt ở đây để gây nhầm lẫn cho chúng ta.”
“Hợp lý đấy, Phao Phao thật thông minh.”
“Đương nhiên.”
“Ở đây có váy công chúa, chẳng lẽ là Coca sao?”
Coca sững sờ: “Hả? Không phải của anh, có lẽ là cố ý làm chúng ta bối rối.”
“Ừm, cũng có thể.”
“Ngoài ra còn có đồ trang điểm.”
Đột nhiên, Phao Phao tìm thấy manh mối trên chiếc giường tròn kiểu châu Âu: “Có một cái thang ở đây!”
Đám trẻ con cùng cởi giày và trèo lên giường.
Chúng đứng trên giường, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào chiếc thang dây treo trên trần nhà.
“Trời ơi!”
Chu Chúc túm thang dây, đảm bảo nó đủ chắc chắn.
“Chú sẽ trèo lên đó trước, các cháu ở đây nhé.”
“Vâng ạ.”
Lũ trẻ kéo tấm chăn bông tự bao lấy người.
Sợ hãi.
[Hu hu, tôi cũng bắt đầu lo lắng rồi]
[Tôi sẽ rúc vào ổ chăn với tụi nhỏ]
Người lớn tháo màn chống muỗi trên đầu giường, Chu Chúc thành công trèo lên thang dây, đẩy mạnh trần gỗ.
Chỉ một lát sau, trần nhà bắt đầu nới lỏng.
[Làm tôi sợ chết khiếp!]
[Sẽ không có gì rơi xuống đúng không?]
Một lúc sau, Chu Chúc đẩy mạnh một mảnh trần nhà ra.
Không có gì rơi xuống.
Chu Chúc dừng lại một chốc rồi leo lên trên dọc theo trần nhà.
[Nếu lúc này có người ở trên lầu, hẳn là trông rất buồn cười]
[Cái đầu Chu Chúc đột nhiên xuất hiện trên mặt đất]
[Thử xem!]
[Cho tôi xem! Cho tôi xem!]
Chu Chúc nhìn xung quanh, hơi sững sờ: “À...”
Quý Dao hỏi vọng từ phía dưới: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Không...” Chu Chúc lui lại, cố gắng che trần nhà lại: “Không có gì, trên đó không có gì hết...”
Không đúng lắm.
Đám trẻ con nhìn lên cậu từ phía dưới, ánh mắt đầy trông mong.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Ba Phao Phao ơi, tụi cháu có thể trèo lên không?”
“Đây là tầng ba, tầng trên hẳn là tầng bốn.”
“Chúng ta có thể cùng nhau trèo lên không?”
Chu Chúc do dự: “Tốt hơn hết là không nên nhỉ?”
“Nên!”
Quý Dao nói: “Còn không thì anh xuống đi, tôi sẽ bế từng đứa một lên?”
“Thôi để tôi làm.” Chu Chúc trèo lên lầu.
Từng đứa một, đám trẻ trèo lên thang dây bằng tay và chân, người lớn đứng dưới bảo vệ.
Coca là người đầu tiên thò đầu ra: “Đây là đâu?”
Đó là một căn phòng sang trọng, cũng được trải một tấm thảm dày và rèm nhung đỏ.
Ý Mễ là người thứ hai trèo lên: “Ở đây nhìn rất sang trọng.”
Đồ nội thất đều bằng vàng, với ngai vàng, bàn làm việc bằng vàng và giường vàng.
Tiếp theo là Quýt: "Những người sống ở đây chắc chắn rất cao quý.”
Trên bàn là hai chiếc vương miện vàng, một lớn một nhỏ.
Thứ tư là Mị Mị: “Hình như em đã đến căn phòng này, đây là...”
Và cuối cùng là Phao Phao: “Đây là phòng của con với ba mà!”
[???]
[Chuyện gì đang xảy ra vậy?]
Đám trẻ đột nhiên nhận ra. “Phao Phao, em với ba em là ma cà rồng!”
“Hai người bề ngoài sống trong một căn phòng trên tầng bốn, nhưng thực tế là rất sợ ánh sáng, vì vậy mỗi đêm trong khi chúng ta ngủ, hai người đều bí mật mở trần nhà và trèo lên thang dây.”
“Ố! Mấy người là ma ca rồng!”
“Chết tiệt, Chúc Chúc giấu kỹ quá nha.”
“Tôi không phải ma cà rồng!”
Lúc này, đạo diễn thầm nói: “Chúc Chúc, tôi đã nói với cậu từ đầu rồi, đừng đập cửa, đừng đập cửa, nhìn xem, rước họa vào thân chưa.”