Ý Mễ mặc quần áo chăn cừu đơn giản, trên lưng mang roi da và ấm đun nước nhỏ, từ bên ngoài chạy vào, giày chăn cừu nhỏ để lại những dấu chân nhỏ ướt át trên mặt đất.
“Mưa to quá…” Ý Mễ nhìn rõ khung cảnh xung quanh, lập tức xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không cố ý xông vào, mưa to quá, tôi bị lạc mất cừu nhỏ của tôi rồi, tôi chỉ muốn vào trú mưa thôi.”
Quốc vương Chúc Chúc tốt bụng mời người chăn cừu tội nghiệp này ngồi xuống: “Mau qua đây ngồi đi, Ý Mễ, cháu muốn ăn đùi gà tây quay không? Muộn quá rồi, sao cháu vẫn còn thả cừu ở bên ngoài thế?”
“Cháu và cừu nhỏ chạy đến một cái hang, cái hang đó biết phát sáng, cháu muốn đi vào đó xem xem, kết quả là ngất xỉu. Vừa nãy cháu bị tiếng sấm đánh thức, mới phát hiện ra đã không thấy cừu nhỏ đâu, trời còn mưa nữa.”
“Ôi, vậy thì đáng thương quá rồi, mau uống chút nước ép nho cho ấm bụng đi.”
Lời thoại dài như vậy cũng nhớ hết được, không hổ là con gái của đạo diễn.
Bọn họ vừa ăn chưa được một lúc, đột nhiên cây nến lại tắt lần nữa.
Lúc này, cửa sổ bị gió thổi tung, gió lạnh lẽo thổi lên cơ thể của từng người.
Phao Phao nép vào trong vòng ôm của ba: “Ba ơi.”
Chu Chúc ôm chặt lấy cậu bé.
Công chúa Coca vén váy, đứng lên ghế: “Tôi sẽ bảo vệ mọi người!”
Cây nến trên bàn ăn từ từ sáng lên, nhưng chỉ sáng có một cây.
Trong ánh nến mờ mịt, gia sư Quýt kêu lên: “Đây là lời nguyền! Đây là lời nguyền của ma cà rồng!”
“Báu vật đó là báu vật của ma cà rồng, Ý Mễ mang kho báu của ma cà rồng ra ngoài! Trong số chúng ta có một người, đã biến thành ma cà rồng!”
Khung cảnh dừng lại trước bàn ăn, tất cả mọi người có những biểu cảm khác nhau.
—— “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” Kỳ thứ ba “Câu chuyện của ma cà rồng”, ngày mai sẽ được phát sóng.
[Ôi ôi, sẽ không dọa mấy đứa nhỏ chứ?]
Cục cưng xuất phát lần nữa nào: [Không đâu, các bạn nhỏ vốn dĩ sẽ thấy hơi sợ, nhưng sau này——]
Chu Chúc giơ tay kêu lên: “Ma cà rồng, ngầu quá! Ma cà rồng, ban ngày thì ngủ, ban đêm ra ngoài, dùng răng nanh hút máu người giống như hút thạch, còn có thể ăn tiết vịt, mặc áo choàng màu đen, còn biết bay nữa.”
“Tớ muốn đăng ký làm ma cà rồng!”
“Tớ muốn đăng ký!”
Tất cả các bạn nhỏ đều muốn làm ma cà rồng.
Ngày hôm sau, chín giờ sáng.
Livestream bắt đầu.
Đoàn người ăn sáng tại nhà ăn.
Bữa sáng theo phong cách Châu Âu, cháo bột yến mạch, bánh mì, còn có sữa bò.
Quốc vương Chu Chúc giúp mọi người cắt bánh mì, phết sô cô la lên mặt bánh.
“Ba phết nhiều lên một chút.”
“Cứ cho con ăn thẳng bánh mì nhúng sô cô la là xong.”
“Được ạ.”
“Không được, con mà ăn sô cô la thì sẽ biến thành gấu đó.”
“Sẽ không đâu ạ.” Phao Phao há to miệng, cố gắng ăn sạch toàn bộ sô cô la, nhưng miệng nhóc nhỏ quá.
Phao Phao giơ tay lên, muốn dùng ống tay áo để lau miệng thì bị Chu Chúc phát hiện: “Không! Không được! Để ba lấy khăn giấy lau cho con.”
Bọn họ vừa ăn, đạo diễn vừa thông báo luật chơi của ngày hôm nay.
“Xin mọi người hãy chú ý, đã có một ma cà rồng lẻn vào trong lâu đài, bây giờ đang ẩn núp trong số chúng ta.”
“Trong ba ngày chúng ta phải tìm được báu vật cất giấu trong lâu đài, đồng thời phá hủy báu vật, nếu không tất cả mọi người đều sẽ biến thành ma cà rồng, vĩnh viễn bị giam giữ trong lâu đài.”
“Nhưng ma cà rồng ở trong bóng tối ngăn cản hành động của chúng ta, cho nên chúng ta phải vô cùng cẩn thận.”
“Ngoài ra, ma cà rồng sẽ bí mật phát triển những nội gián khác, một ngày giới hạn chỉ phát triển một người. Nếu như thời gian kéo dài càng lâu, thì nội gián sẽ ngày càng nhiều, nhiệm vụ sẽ ngày càng khó hơn.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Mỗi ngày tổ chương trình sẽ cung cấp một phương pháp phân biệt ma cà rồng cho mọi người. Điều đầu tiên, ma cà rồng rất sợ ánh sáng.”
Chu Chúc xua tay: “Đi đi đi! Bây giờ chúng ta cùng đi tắm nắng! Vừa tắm nắng vừa ăn sáng!”
Những người khác cầm đĩa đồ ăn sáng, chuẩn bị ra ngoài: “Được!”
Nhưng lúc này, đạo diễn lại nói: “Tất cả mọi người đều bị báu vật nguyền rủa, không có cách nào đi ra khỏi lâu đài này được.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Vậy chúng ta đi ra ban công!”
“Toàn bộ lâu đài đều bị báu vật nguyền rủa, mây đen bao phủ, không có ánh mặt trời.”
Chu Chúc bóp chặt cái nĩa trong tay: “Tôi nghi ngờ đạo diễn là ma cà rồng! Đạo diễn vẫn luôn ngăn cản chúng ta!”
Bọn nhỏ bất ngờ nhảy lên, giữ lấy đạo diễn: “Chú là ma cà rồng!”
“Chú không phải…” Đạo diễn thử vùng vẫy, “Quy tắc của trò chơi chính là như vậy!”
Mặc dù bị bọn trẻ giữ chặt, nhưng anh ta vẫn tận tâm đọc hết lời thoại của trò chơi.
“Mỗi người bốc thăm để khám xét một căn phòng, thông qua đầu mối tìm được trong phòng, suy luận ra xem ai sợ ánh sáng mặt trời nhất, ai là ma cà rồng! Đầu mối được dùng như vậy! Không phải để cho mọi người đi ra ngoài phơi nắng!”
“Bọn cháu không nghe, dù sao chú chính là ma cà rồng!”
“Không phải chú…”
Đạo diễn bị bọn trẻ giữ chặt, bị buộc phải thề với trời, bọn trẻ mới nửa tin nửa ngờ bỏ qua cho anh ta.
Ăn sáng xong. mọi người bắt đầu bốc thăm.
Chu Chúc và Phao Phao phụ trách việc kiểm tra phòng công chúa Coca và một vị vua khác - Quý Dao.
Công chúa ở trong phòng của khách quý.
Phao Phao lấy chìa khóa, kiễng chân lên, mở cửa.
“Ba ơi, chúng ta phải kiểm tra cái gì ạ?”
“Kiểm tra xem ai sợ ánh sáng mặt trời nhất.”
“Vậy phải kiểm tra như thế nào ạ?”
Chu Chúc lập tức nhìn thấy một cái ô nhỏ đặt ở trên bàn: “Nhìn xem, ví dụ như cái này, chính là chứng cứ mà chúng ta phải kiểm tra!”
Phao Phao lập tức hiểu ra: “Con biết rồi, bởi vì ma cà rồng sợ ánh sáng, cho nên bọn họ phải dùng đến đồ che nắng này.”
“Đúng, nhóc thông minh.”
Chu Chúc mở chiếc ô nhỏ ra: “Chậc chậc, chiếc ô nhỏ có viền ren, Quý Dao lại biết dùng loại đồ này.”
[Chúc Chúc, đừng che ô ở trong phòng, sẽ không cao lên được đâu!]
Lúc này, giọng nói bất lực của Lưu Quần Tiên ở trong căn phòng của quốc vương truyền đến: “Chúc Chúc, đồ lười biếng nhà cậu, sao cậu không thu dọn hành lý vào?”
Chu Chúc thò đầu ra: “Đó là tủ quần áo của em!”
[Chúc Chúc từ trước đến nay không thu dọn hành lý]
[Lần nào cậu ấy cũng mở ra bày dưới đất luôn, lúc muốn lấy quần áo thì trực tiếp lấy]
[Đây không phải là tôi về nhà trong kỳ nghỉ hè hồi đại học sao?]
Đạo diễn phổ biến: “Mời mọi người nhanh chóng kiểm tra căn phòng, thu thập các vật khả nghi. Thời hạn còn nửa giờ nữa, sau nửa giờ nữa, mời mọi người mang theo đồ vật, đến phòng ăn.”
Thời gian không còn nhiều nữa, Chu Chúc và Phao Phao cố gắng lục tìm.
Sau nửa giờ, tất cả mọi người quay lại phòng ăn.
Quý Dao và Coca gần như sửng sốt: “Phao Phao, em dọn sạch phòng của bọn anh rồi!”
Chu Chúc và Phao Phao ôm đầy một đống chứng cứ, loạng choạng đi từ trên lầu xuống.
“Cướp!”
“Đây đều là chứng cứ.”
Bọn họ đặt đồ lên bàn, lắc cánh tay.
“Ba ơi, mệt quá.”
“Trinh sát chính là như vậy.”
Như thường lệ, Ý Mễ chủ trì toàn bộ: “Mời mọi người ngồi xuống, bây giờ chúng ta bắt đầu đưa ra chứng cứ mà chúng ta tìm được.”
Phao Phao giơ tay: “Em trước!”
“Phao Phao, chứng cứ của em nhiều quá, đợi một chút, để cho người khác nói xong trước được không?”
“Cũng được ạ.”
Cậu bé và ba phải xuất hiện long trọng ở cuối cùng!
Đầu tiên là Lưu Quần Tiên và Mị Mị.
“Chúng tôi phát hiện ra cái này ở trong phòng của Phao Phao và ba Phao Phao, kem chống nắng.”
“Còn có cái này nữa, mặt nạ dưỡng trắng.”
“Bởi vì ma cà rồng sợ ánh sáng mặt trời, cho nên chúng tôi nghi ngờ Phao Phao và ba Phao Phao.”
Ý Mễ gật đầu: “Phao Phao và ba Phao Phao có điều gì muốn nói không?”
Chu Chúc phản bác lại: “Trong phòng của quốc vương và hoàng tử có kem chống nắng và mặt nạ dưỡng trắng cũng là chuyện bình thường, hoàng gia chúng tôi rất chú trọng chăm sóc, nói cho cùng, khuôn mặt của chúng tôi đại diện cho cả một quốc gia…”
Quý Dao cười trộm: “Cả quốc gia chỉ có hai người.”
“Cứt chó, quốc gia của chúng tôi còn có gia sư, còn có người chăn cừu, rõ ràng là sáu người, quốc gia của hai người mới có bốn người!”
Chiến tranh giữa các quốc gia, bắt đầu rồi!
“Bọn họ trẻ con quá.” Bọn nhỏ tụm lại với nhau, “Chúng ta tự phân tích đi.”
Phao Phao gật đầu: “Ừm ừm, em cảm thấy, ma cà rồng rất sợ nắng, có lẽ là ánh nắng vừa chiếu vào sẽ lăn ra chết, kem chống nắng và mặt nạ dưỡng trắng chỉ có thể làm cho người ta trắng lên, không thể ngăn cản được ánh mặt trời.”
Rất có lý.
Bọn trẻ gật đầu, bị cậu bé thuyết phục.
[Phao Phao có tổ chức hơn Chúc Chúc rất nhiều.]
[Gia đình này là dựa vào Phao Phao chống đỡ!]
[Phao Phao không chỉ chống đỡ một gia đình, mà còn chống đỡ cả một đât nước Cục cưng xuất phát lần nữa nào!]
[Phao Phao. Bé Phao, power!]
[Không cho phép dùng từ đồng âm!]
Tiếp theo, Coca, Quý và Ý Mễ từng người đưa ra kính râm, mũ chống nắng, áo chống nắng mà bọn họ tìm được.
Những thứ này đều có thể là đồ mà ma cà rồng sử dụng để né tránh ánh nắng mặt trời, đương nhiên, cũng có thể chỉ là đồ dùng chống nắng bình thường.
Cuối cùng, Phao Phao đưa ra đồ mà mình tìm thấy từ trong phòng của Coca.
“Một cái ô che nắng rất đẹp, em cảm thấy Coca có thể sẽ không dùng cái ô che nắng như thế này.”
Coca nói: “Phao Phao em quên rồi, bây giờ anh là công chúa, cái này phù hợp với thân phận công chúa.”
“Ồ.” Phao Phao sờ cái đầu nhỏ của mình, nhóc quên mất.
“Còn có cái này! Một chiếc quạt lông ngỗng, có thể dùng để che nắng.”
“Đây cũng là đồ của công chúa mà.”
“Vậy còn cái này, một chiếc khăn choàng, cũng có thể dùng để che nắng.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Đồ của công chúa!”
Coca mặc váy công chúa, quấn khăn choàng, che ô, đi xung quanh.
“Anh là công chúa Coca!”
Được thôi, đồ Phao Phao tìm nhiều quá, nhưng nhiều thứ trong số đó đều vô dụng.
Phao Phao nói năng hùng hồn: “Khởi động bộ não nhỏ bé của mọi người đi, chăn cũng có thể che nắng được, quần áo cũng có thể che nắng, vali cũng có thể, gối cũng có thể, giày cũng có thể….”
“Giày cũng có thể?!”
Quý Dao và Coca hỏi: “Đây chính là nguyên nhân mà em và ba em cướp sạch sành sanh đồ trong phòng bọn anh sao?”
Phao Phao ngại ngùng xoa đầu: “...Dạ.”
Được thôi.
Cuối cùng, Ý Mễ đi đến kết luận cuối cùng: “Bây giờ chúng ta vẫn không thể nhận định được ai mới là ma cà rồng, tiếp sau đây chúng ta có thể đi khắp nơi, làm quen với môi trường xung quanh một chút, xem có thể tìm thấy được manh mối của báu vật không.”
“Vì sự an toàn, tớ cảm thấy chúng ta có thể chia ra mấy người cùng nhau hành động, như vậy ma cà rồng sẽ ít làm loạn hơn.”
“Được đó.”
Nói như vậy là xong, mọi người chuẩn bị hành động.
Lúc này, đạo diễn đột nhiên nói: “Trước khi tự do hành động, mọi người phải mang những đồ đã lấy ra trả về trạng thái ban đầu.”
Chu Chúc và Phao Phao: ???
Sấm sét giữa trời quang!
“Người đàn ông thực sự, nên dám làm dám chịu.” Chu Chúc vỗ vai Phao Phao, cùng nhóc con mang toàn bộ những đồ đã cướp được trả về chỗ cũ.
Những người khác nhanh chóng trả đồ xong quay lại, bởi vì đã hẹn là cùng nhau hành động, nên đã đợi bọn họ ở cửa phòng vip.
“Nhanh lên chút.”
Quý Dao ôm tay: “Trả lại như cũ cho tôi, không được xê dịch đi tí gì.”
Quốc vương Chúc Chúc và hoàng tử Phao Phao đáng thương dọn dẹp căn phòng, sắp xếp lần lượt từng thứ một.
[Biến thành đầy tớ]
[Bé Power mau đến đấm lưng cho ta!]