Người đại diện gia nhập Javentus rồi, hóa ra công ty đại diện tự biết đuối lý, chủ động liên hệ với Chu Chúc, và chấm dứt hợp đồng với cậu, cũng không yêu cầu bồi thường tiền hợp đồng. 

Chu Chúc hiện tại không có nhiều quảng cáo, chỉ có một chương trình tạp kỹ, toàn bộ đều chuyển đến dưới tên của một mình cậu. 

Mọi người đều chia tay trong hòa bình, không truy cứu nữa. 

Chu Chúc cũng không tính là chịu thiệt. 

Nghe nói Chu Chúc và công ty đã chấm dứt hợp đồng, mấy công ty giải trí có tên tuổi cũng thông qua mọi phương thức để liên hệ với cậu, đưa ra những điều kiện hậu hĩnh cho cậu. 

Cầm hợp đồng từ công ty quay về, Chu Chúc cũng bắt đầu suy nghĩ, tiếp sau đây cậu nên làm gì, có nên tiếp tục ở lại trong giới giải trí này không?

Mặc dù cậu không nhớ chuyện trước kia, nhưng dường như vẫn còn lưu lại một chút trí nhớ trên bắp thịt, cậu biết diễn xuất, cảm giác giải trí và cảm giác ống kính dường như là bẩm sinh. 

Còn về ca hát nhảy múa thì… 

Ca hát chắc vẫn ổn, còn nhảy múa… “Nguyên chủ” chết tiệt cả ngày chỉ ham ăn lười làm, mơ giữa ban ngày, lúc này cậu lại ngày ngày nằm trên giường, đợi Thôi Phùng đút cho ăn, cậu cảm thấy hình như mình béo lên rồi. 

Chu Chúc đặt khoai tây chiên trong tay xuống, buộc chặt túi lại, tức giận đứng dậy, lao vào phòng tập thể hình của Thôi Phùng, bắt đầu điên cuồng tập luyện. 

Huấn luyện viên Thôi Phùng nghiêm túc chỉ dạy, vỗ lưng cậu: “Nhấc lên, đừng sụp eo.”

Cánh tay Chu Chúc đang phát run: “Anh đừng động vào em, hu hu.”

Phao Phao nằm bò ở bên cạnh: “Ba ơi, con cũng biết làm nè.”

“Đồ cá béo nhà con, bụng con dán sát xuống sàn nhà rồi kìa.”

Phao Phao cố gắng siết chặt cơ bụng: “Không mà.”

Mười phút sau, Chu Chúc bởi vì cánh tay bị chuột rút, nên được Thôi Phùng nhanh chóng đưa đến sofa, xoa bóp cánh tay cho cậu. 

Phao Phao nằm sấp ở bên cạnh, nâng mặt, nghiêm túc nhìn cậu: “Ba ơi, ba mới là đồ cá béo.”

“Im miệng đi.” Chu Chúc khóc lóc, cậu là gà mờ. 

Thôi Phùng xoa bóp cánh tay cho cậu, giúp cậu thả lỏng, nhàn nhạt nói: “Số tiền em để lại trước khi đi anh giúp em đầu tư rồi, bây giờ đã tăng gấp đôi, giờ em em có thể lui về nghỉ hưu rồi.”

“Tăng gấp đôi rồi!” Chu Chúc kinh ngạc, đếm số dư trong tài khoản ngân hàng của mình. 

Trời ạ!

Chu Chúc trực tiếp buông xuôi: “Vậy em cũng không cần phải đi làm nữa rồi.”

“Ừm.”

Nhưng như thế thì không hay cho lắm, Chu Chúc suy nghĩ một chút, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn anh: “Sếp Thôi, chẳng phải Thôi Thị không có sản nghiệp trong giới giải trí sao? Thế nào? Có muốn thử tiến quân vào giới giải trí một chút không?”

Thôi Phùng nói: “Thôi Thị đang chuẩn bị cho công ty giải trí, em muốn đi không?”

Chu Chúc cười với anh: “Em có thể sao? Em có vinh hạnh được trở thành nghệ sĩ đầu tiên của công ty hả?”

Chu Chúc háo hức nhìn anh, trên mặt viết đầy “ký với em ký với em”!

Thôi Phùng gật đầu: “Có thể, anh bảo bọn họ đi làm thủ tục.”

“Dẫn em tới công ty luôn cho tiện.” Cánh tay của Chu Chúc cũng không còn bị chuột rút nữa, “Buổi chiều đi luôn!”

Phao Phao lập tức dính lấy ba: “Con cũng muốn đi!”

Buổi chiều, Chu Chúc và Phao Phao đến văn phòng của tổng giám đốc trên tầng cao nhất của tập đoàn Thôi Thị, kiểm tra công việc của sếp Thôi. 

Chu Chúc bước ra khỏi thang máy, khoanh tay, nhìn xung quanh. 

Oa, đây là phòng làm việc của nhân vật phản diện chính và nhân vật phản diện phụ, đây chính là nơi bọn họ đối đầu với nhân vật chính. 

Mảng giải trí của công ty vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, chưa tách ra, toàn bộ hạng mục chính đều làm việc trong tòa nhà của tập đoàn. 

Chu Chúc đã biết người đại diện mới của mình, là người đại diện vàng trong làng giải trí, chị Kim.

Người đại diện vàng rất bất mãn với công ty đại diện trước kia của cậu: “Bọn họ ngay cả một trợ lý cũng không chia cho cậu? Thậm chí cả xe cũng không có?”

Chu Chúc ôm mặt, vô cùng tủi thân mà gật đầu: “Dạ.”

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Chị Kim vẫy tay, bố trí cho cậu hai trợ lý, một chiếc xe bảo mẫu, một chiếc ô tô, còn xác định kế hoạch phát triển của cậu trong một năm tới. 

Mấy ngày sau, Chu Chúc đăng bài viết mới trên Weibo. 

[@Apple Entertainment, khởi đầu mới (sếp Thôi cho nhiều quá, hu hu]

Weibo của Thôi Phùng cũng đăng bài viết mới: [Người phát ngôn mới] 

[Bức ảnh trên màn hình tòa nhà công ty, là ảnh gương mặt đáng yêu của Chúc Chúc]

[Tuyệt! Chúc Chúc đổi công ty mới rồi! Còn là công ty mới của sếp Thôi, bây giờ Chúc Chúc chắc chắn sẽ không bị bắt nạt nữa rồi.]

[Cặp tình nhân nhỏ đầy mưu mô]

[Khi nào thì người phát ngôn mới trở thành vợ mới đây?]

Chu Chúc tốn mất mấy ngày để giải quyết công việc. 

Thấm thoát, lại đến thời gian quay ‘Cục cưng xuất phát lần nữa nào’. 

Chiều thứ sáu, Thôi Phùng lái xe chở Chu Chúc và Phao Phao đến địa điểm quay phim. 

Vốn dĩ người đại diện đã sắp xếp trợ lý Tiểu Lưu lái xe đến đón bọn họ, nhưng Thôi Phùng nhất quyết muốn đích thân đưa đến. 

Thôi Phùng lái xe, Chu Chúc ngồi ở ghế phụ, Phao Phao ngồi trên ghế an toàn ở phía sau, đường đi hơi dài, một nhà ba người giống như gia đình bình thường đi dã ngoại, ngắm nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa, trò chuyện với nhau câu được câu không. 

Chu Chúc nhiệt tình lấy ra một túi đồ ăn vặt. 

Phao Phao nói: “Ba ơi, mấy ngày trước ba nói ba muốn giảm cân, ba cũng không ăn đồ ăn vặt nữa.”

Chu Chúc nhẹ nhàng xé bao bì ra: “Bố muốn ăn, ba xé cho bô mà.”.

Thôi Phùng hơi gật đầu, không sao, ba muốn ăn. 

Chu Chúc lấy miếng táo gai ra, đút cho Thôi Phùng một miếng trong thời gian chờ đèn đỏ, sau đó đưa cho Phao Phao một miếng, nhân lúc Phao Phao không chú ý, bèn lập tức nhét vào miệng mình một miếng. 

Phao Phao nhắm mắt lại cũng có thể phát hiện ra: “Ba, ba lại ăn vụng.”

Chu Chúc phồng má nói: “Có sao?”

“Mấy ngày trước ba còn bảo con giám sát ba giảm cân mà.”

“Ba phải ăn no thì mới có sức giảm cân!”

Đến lâu đài trên núi ở ngoại ô, Thôi Phùng đỗ xe ở bãi đậu xe xong, giúp bọn họ lấy vali xuống, đẩy đến cổng lâu đài cổ.  ( truyện trên app T Y T )

Chu Chúc nhận lấy vali: “Vậy em và Phao Phao vào trước đây.”

Thôi Phùng gật đầu: “Ừm, chơi vui nhé.”

“Tạm biệt.” Chu Chúc nhìn quanh, nhận ra những người khác vẫn chưa đến, lưỡng lự một chút, thế là cậu kiễng chân, ôm lấy cổ Thôi Phùng. 

Thôi Phùng hiểu ý, hơi cúi xuống, giữ lấy cái đầu nhỏ của Phao Phao, quay đầu thằng bé đi cho nó đối mặt với cánh cửa. 

Phao Phao nghi hoặc: “Bố ơi, bố làm gì thế?”

“Đợi một chút, sắp xong rồi, ba hôn tạm biệt bố một cái…”

Chu Chúc còn chưa kịp hôn, một giây sau, cánh cửa trước mặt Phao Phao đột nhiên mở ra. 

Những người khác cầm pháo, từ trong cửa lách ra. 

“Chúc mừng Chúc Chúc hủy được hợp đồng, thoát khỏi người đại diện ngu ngốc, thoát khỏi biển khổ!”

“Chúc mừng ba của Phao Phao!”

“Biu biu” hai tiếng, dải lụa màu bay đầy người Chu Chúc, Chu Chúc sững sờ đứng yên tại chỗ. 

Tất cả mọi người đều sững sờ, người dẫn đầu - Quý Dao là người đầu tiên phản ứng lại, lặng lẽ lùi về sau, đóng cửa lại: “Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục hôn bày tỏ đi.”

Này thì sao mà hôn nữa?

Chu Chúc nhanh chóng đẩy Thôi Phùng ra, mở cửa ra: “Là hôn tạm biệt.”

Quý Dao định cầu xin tha thứ: “Chúng tôi sai rồi, lần sau chúng tôi không dám nữa.”

“Vào đi.” Nói một tiếng “tạm biệt” với Thôi Phùng xong, cậu cùng bọn họ đi vào trong. 

Quý Dao sờ cổ: “Cứ thấy lạnh gáy sao ấy.”

Chẳng bao lâu sau, trợ lý của Chu Chúc - Tiểu Lưu đến chào hỏi bọn họ: “Chúc Chúc, Phao Phao, ba ngày quay phim tiếp theo, tôi sẽ luôn ở đây, giúp đỡ hai người và trao đổi với tổ chương trình, hai người có nhu cầu gì, nhất định phải kịp thời nói với tôi nhé.”

Phao Phao ngoan ngoãn cảm ơn: “Dạ được ạ, cảm ơn chú Tiểu Lưu.”

Chu Chúc cũng gật đầu: “Được, vậy anh có thể giúp chúng tôi gọi đồ ăn về được không?”

Tiểu Lưu quả quyết từ chối: “Không thể.”

“Ừm, được thôi.”

Trang điểm xong, đạo diễn thông báo: “Chào mừng mọi người đến với số thứ ba của [Cục cưng xuất phát lần nữa nào], số này, chúng ta sẽ đến với lâu đài thời trung cổ của Châu Âu.”

“Theo như thẻ thân phận rút được vào tuần trước, Quýt và ông của Quýt là gia sư của hoàng tử, Ý Mễ là người chăn cừu không cẩn thận đi lạc vào trong lâu đài, Coca là công chúa từ nước khác đến thăm, còn Mị Mị là bạn đồng hành của công chúa.”

“Còn về Chu Chúc và Phao Phao —— hoàng tử và ba của hoàng tử, quốc vương.”

Chu Chúc dắt Phao Phao nghênh ngang đi đến ngai vàng, ngồi trên đó: “Ta là quốc vương.”

Bọn nhỏ phía dưới quỳ rạp xuống đất: “Đại vương vạn tuế! Đại vương vạn tuế!”

“Bình thân.”

“Cảm ơn đại vương!”

[Tôi đến rồi! (Đẩy cửa bước vào) (Nụ cười đông cứng lại) Rồi lại bước vào lần nữa (Đẩy cửa bước vào) Tôi đến… Tôi vẫn nên đi thì hơn] 

[Sao số nào phần mở đầu cũng buồn cười thế a ha ha ha ha]

[Chúc Chúc và Phao Phao sao lại đội tóc xoăn vậy?] 

[Phong cách truyền thống của Châu Âu, lông cừu xoăn ha ha ha] 

[Chúc Chúc đội tóc như vậy trông cũng được lắm nha]

[Hình như tóc giả của Phao Phao còn to hơn đầu, Phao Phao sắp bị chết chìm trong bộ tóc giả rồi!] 

Một giây sau, Phao Phao ngả người về sau, muốn ngồi lên ghế, nhưng lại bị bộ tóc giả giữ lại. 

“Ba ơi!”

Bởi vì đầu quá nặng, Phao Phao đã ngã xuống. 

Chu Chúc ở bên cạnh cười vỡ bụng: “Phao Phao, con là trứng ngốc ha ha ha .”

Phao Phao nằm ở trên ngai vàng, không dậy được: “Ba ơi…”

Chu Chúc cười đủ năm phút, mới đỡ cậu bé dậy, vừa đỡ dậy, cậu bé lại ngã xuống. 

Chu Chúc chỉ có thể tháo mái tóc xoăn giảở trên đầu nhóc xuống, để nhóc ôm trong lòng. 

Điều chỉnh xong tất cả, bây giờ chính thức bắt đầu quay video quảng bá. 

Đạo diễn đọc lời dẫn: “Trên hòn đảo nhỏ ‘cục cưng xuất phát nào’ xa xôi, có một quốc gia bí ẩn, gọi là Chúc Quốc, quốc vương Chúc Chúc, hoàng tử Phao Phao.”

[Hòn đảo nhỏ Cục cưng xuất phát nào?] 

[Chính là hòn đảo Cục cưng xuất phát lần nữa nào]

“Hôm nay, quốc vương và công chúa đến thăm Chúc Chúc và hoàng tử trên hòn đảo nhỏ cục cưng xuất phát nào.”

Coca mặc bộ váy công chúa màu xanh, vén váy lên, sải bước từ bên ngoài vào: “Xin chào, ta chính là công chúa.”

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Quý Dao đi theo sau lưng cậu bé: “Ta chính là quốc vương của hòn đảo cục cưng xuất phát lần nữa nào.”

Mị Mị mặc chiếc váy nhỏ hơn một chút: “Ta là bạn của công chúa.”

“Quốc vương Chúc Chúc quyết định tổ chức một buổi tiệc tối, chào đón quốc vương và công chúa.”

Chu Chúc xua tay: “Tiệc tối đã chuẩn bị xong, ta mời gia sư của ta cùng đến ăn cơm cùng chúng ta.”

Quý và ông nội của Quýt lên sân khấu, cởi mũ xuống, cúi đầu với cậu: “Xin chào quốc vương.”

Trong phòng ăn, trên bàn ăn dài, ánh nến đung đưa, trên bàn bày một đĩa gà tây quay lớn, còn có các loại món ăn kèm khác nhau. 

Quốc vương Chu Chúc và hoàng tử nhỏ Phao Phao ngồi ở chính giữa, những người khác thì ngồi xung quanh hai người. 

Chu Chúc chia đồ ăn cho bọn họ: “Ai muốn ăn cả cái đùi gà tây nào? Ai muốn nguyên một quả bí ngô nướng nào?”

Đột nhiên, cây nến vụt tắt, phòng ăn chìm vào trong bóng tối, đi kèm với một tia chớp, bên ngoài vang lên tiếng sấm nổ đùng đùng. 

Chu Chúc nhân lúc sấm chớp, nhét một miếng thịt vào miệng, rồi lại nhét cho Phao Phao một miếng nữa: “Còn chưa bắt đầu ăn mà.”

Tiếng mưa rơi lộp bộp, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộp cộp. 

Nến lại được sắp sáng lần nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play