Người đại diện bị cảnh sát bắt đi, những người còn lại trong nhóm cũng giải tán.

Chu Chúc vốn định tắt livestream, nhưng các fans lại có quá nhiều thắc mắc.

Không còn cách nào, chỉ có thể kéo dài thời gian livestream một chút.

[Nhìn tui này! Tại sao lại ly hôn vậy?]

Thôi Phùng nói: “Sau khi tôi ‘chết’, tương đương với việc tự động ly hôn với Chúc Chúc. Sau khi tôi ‘sống lại’, Cục Dân Chính đề nghị chúng tôi tái hôn, mà không phải để Chúc Chúc nộp đơn xin ‘Chồng sống lại’.”

[Ha ha ha ha ha]

[Sống lại! Người tôi yêu!]

[Nhìn tôi nhìn tôi nè! Chúc Chúc, cậu có biết sếp Thôi là “Thổi Thổi ăn cháo” không?]

Chu Chúc duy trì nụ cười: “Có nghi ngờ, nhưng anh ấy giấu quá kỹ. Tôi cũng mới biết đây thôi.”

Chu Chúc cầm điện thoại của Thôi Phùng lên, cho mọi người xem: “Điện thoại của anh ấy có hai hệ thống, một hệ thống là máy của lão ấy, phông chữ siêu lớn, toàn bộ đều là phần mềm làm việc. Hệ thống còn lại toàn bộ đều là…”

Chu Chúc hơi nghẹn khi nhìn hình nền Chúc Chúc dễ thương, icon Chúc Chúc dễ thương và logo fan lớn [Thổi Thổi ăn cháo] trên màn hình.

[Toàn bộ đều là cậu!]

[Sếp Thôi, anh rất yêu cậu ấy]

[Nhưng tại sao sếp Thôi không cho Chúc Chúc biết? Đó cũng không phải là chuyện xấu mà]

Chu Chúc quay lại nhìn Thôi Phùng: “Hỏi anh tại sao không cho em biết, nói đi!”

Thôi Phùng dừng một chút: “Lúc mới quen nhau, Chúc Chúc luôn nghĩ tôi có mưu đồ quấy rối, không muốn kết hôn với tôi. Đây là bằng chứng cho thấy tôi có mưu đồ quấy rối em ấy, cho nên không thể cho em ấy biết.”

Chu Chúc nghẹn lại: “Cho nên hình tượng ban đầu của anh là ‘Anh bạn, tôi không có hứng thú với cậu’ phải không?”

Thôi Phùng gật đầu: “Đúng vậy.”

[Lạt mềm buộc chặt, sếp Thôi anh giỏi quá]

[Vậy tại sao sau đó lại kết hôn? Chúc Chúc nhả ra nhanh quá]

Thôi Phùng nói: “Tôi và Chúc Chúc ở chung gần một tháng, tôi nghĩ đã gần đến lúc nên muốn tỏ tình với em ấy.”

“Nhưng hôm đó tôi đưa em ấy đến nhà hàng, em ấy trốn trong phòng không chịu ra, em ấy nói với tôi em ấy mang thai nên tôi đã đổi buổi tỏ tình thành buổi cầu hôn.”

“Đồ ăn ở nhà hàng rất ngon nên Chúc Chúc liền đồng ý.”

[???]

[Một tháng? Gần đến lúc? Cầu hôn?]

[Không hổ là anh, người đàn ông nộp báo cáo kết hôn ngay ngày hôm sau]

[Đồ ăn ở nhà hàng rất ngon nên Chúc Chúc liền đồng ý á?]

[Chúc Chúc, xin hãy tỉnh táo!]

Chu Chúc ngồi ở bên cạnh: Thì ra là thế.

[Tôi còn muốn biết tại sao lần trước hai người lại xấu hổ trước camera?]

Chu Chúc hít hít mũi: “Bởi vì nếu buông thả, phòng livestream có thể sẽ bị khóa.”

Thôi Phùng gật đầu: “Em ấy thích trái ôm phải ấp giống tên cướp nhỏ.”

Chu Chúc nghẹn lại: “...Câm miệng.”

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

[Vậy tại sao cuối cùng Chúc Chúc lại kéo sếp Thôi vào rừng nhỏ?]

Chu Chúc nói: “Tôi muốn chơi điện thoại, thật đó.”

Thôi Phùng thì nói: “Đi hôn…”

“Câm miệng!” Chu Chúc có ý đồ bịt miệng anh lại.

[Ha, tôi nghe thấy rồi!]

[Trong đầu sếp Thôi toàn bộ đều là vợ, thật sự đủ rồi, như khổng tước xòe đuôi]

[Theo đuổi vợ nhiều năm cuối cùng cũng mắc câu, đương nhiên phải khoe khoang rồi]

[Tại sao hồi đó Chúc Chúc lại muốn rút lui khỏi giới? Sinh Phao Phao xong có thể quay lại được mà]

Thôi Phùng trả lời: “Lý do đầu tiên là em ấy đã tích cóp đủ tiền từ lâu, vẫn luôn muốn lui vòng để nghỉ hưu. Lý do khác là em ấy cảm thấy yêu đương với tôi thì không thể tiếp tục làm diễn viên, như thế không chuyên nghiệp.”

Chu Chúc gật đầu: “Ừm ừm.”

[Đúng vậy, hồi đó Chúc Chúc có rất nhiều fan bạn trai, bạn gái]

[Giờ thì không sao nữa rồi, toàn là fan CP thui!]

[Ơ nhưng mà vẫn ngỡ như trong truyện ý, chủ tịch nhiều tiền yêu diễn viên nhỏ, ngẫm lại thật kỳ diệu]

[Tại sao sếp Thôi lại thích Chúc Chúc?]

Thôi Phùng nhìn Chu Chúc: “Thích em ấy tươi sáng như ánh mặt trời, hoạt bát dễ thương.”

“Lần đầu tiên tôi gặp em ấy, em ấy vẫn đang làm thêm ở Haidilao, công ty của tôi cũng gặp chút chuyện, kề bên bờ phá sản. Em ấy rất dễ thương, giống như mặt trời nhỏ.”

“Sau này việc kinh doanh làm ăn phát đạt, tôi gặp rất nhiều người nhưng không ai có đôi mắt giống như đôi mắt của Chúc Chúc, sáng lấp lánh.”

[Sếp Thôi, đôi mắt của anh cũng sáng lên kìa]

[Không thấy mặt sếp Thôi, anh ấy vẫn luôn nhìn Chúc Chúc nên chỉ nhìn thấy sườn mặt thôi]

“Hơn nữa em ấy còn là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Chu Chúc: ?

Ân nhân cứu mạng?

Thôi Phùng nói: “Đêm đó ở sơn trang Minh Châu, nếu không phải Chúc Chúc cứu tôi, có lẽ tôi sẽ chết mất.”

“Không khoa trương như vậy chứ?” Chu Chúc nghi hoặc, “Anh không dùng tay…”

May mà phanh kịp, chứ mấy lời này không phù hợp trong phòng livestream.

Thôi Phùng: “Nhưng anh có thể mất đi sự trong trắng.”

“…” Sếp lớn hào môn này nói chuyện cứ kỳ kỳ.

[Trong đầu sếp Thôi toàn là vợ, chỉ cần không phải vợ, chính là mất đi sự trong trắng]

[Chúc Chúc: Choáng váng.jpg]

[Sếp Thôi nói đúng, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, bình thường mà đúng không?]

[Hình như nom Phao Phao hơi chán]

[Phao Phao ngoan quá, dù nhàm chán nhưng vẫn luôn ở bên cạnh bố và ba]

Chu Chúc nói: “Bởi vì thằng nhóc đó không biết chữ.”

Dù không biết chữ, nhưng Phao Phao có thể hiểu được lời ba nói.

Nhóc ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn ba: “Ba!”

[Phao Phao, biểu diễn chiêu đó đi, chính là cái chiêu, đầu sắt húc ba ấy]

Chu Chúc :)

“Phao Phao, khán giả yêu cầu con hô to câu ‘Ba đẹp trai quá’.”

Phao Phao lộ ra vẻ mặt nghi ngờ: “Thật ạ?”

“Thật, nhanh lên con.”

“Ba đẹp trai quá…”

[Ba hư, lại bắt nạt Phao Phao]

[Tôi đã quay lại rồi, chờ Phao Phao biết chữ sẽ cho nhóc xem!]

Trả lời mấy câu đơn giản của người xem kéo dài đến tận 11 giờ trưa.

Chu Chúc liếc nhìn đồng hồ, vẫy tay về phía camera: “Buổi livestream ngày hôm nay kết thúc tại đây nhé mọi người ơi, gần đến giờ ăn trưa rồi, tạm biệt mọi người.”

[Khônggggg!]

[Tôi vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi!]

[Khi nào sếp Thôi định cầu hôn Chúc Chúc lần nữa?]

[Có thể mời tôi đi xem cảnh cầu hôn không?]

[Tôi có thể đi hỗ trợ được không?]

[Tôi nảy ra một ý, sếp Thôi thuê một chiếc trực thăng, sau đó nhảy dù xuống trước mặt Chúc Chúc, cầu hôn cậu ấy]

[Để tôi, sếp Thôi cầu hôn ở ‘Cục cưng xuất phát lần nữa nào’! Hãy để các bạn nhỏ giúp anh!]

Phòng livestream kết thúc, người mẹ mà Chu Chúc gặp ở nhà phao ngày hôm qua cũng đã đăng ảnh cô chụp lên.

[Hôm qua tôi đưa con đi chơi, một nhà ba người nhà Chúc Chúc cũng đang chơi trong nhà phao, nên tôi vô tình chụp được ảnh, một nhà ba người hòa thuận lắm, sếp Thôi cầm một đống đồ, ở bên cạnh chờ Chúc Chúc và Phao Phao chơi, Chúc Chúc và Phao Phao dễ thương quá, sếp Thôi cũng kiên nhẫn nữa]

[Không hiểu sao lại có người nghĩ mối quan hệ của họ không tốt]

[Ảnh Chúc Chúc ngồi trên xe, Thôi Phùng đứng trước mặt, đưa nước chanh đến trước mặt cậu ấy.jpg]

[Dễ thương quá, ảnh chụp đẹp quá]

[Giống như một nhà ba người trong tiểu thuyết]

Mọi tin đồn đều tan biến khi người đại diện bị bắt.

Tuy nhiên chuyện Chu Chúc và Thôi Phùng yêu đương lại lên hot search.

Giang Ý Thành: [Bộ phim đầu tiên Chúc Chúc quay là do tôi đạo diễn, là tôi tìm thấy cậu ấy ở Haidilao, tôi là bà mối]

Lưu Quần Tiên: [Không tệ]

Quý Dao: [Người đại diện ngu ngốc, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thăm tù, hành chết anh!]

Sau khi kết thúc buổi livestream, tiễn các nhân viên công tác đi, trong biệt thự chỉ còn lại một nhà ba người.

Hôm nay dì giúp việc nghỉ nên không tới nấu ăn.

Thôi Phùng phụ trách nấu ăn, Chu Chúc và Phao Phao giúp đỡ.

Thôi Phùng đeo tạp dề, lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra: “Chúc Chúc, chiên bò bít tết được không? Thêm ít mì nữa nhé.”

Chu Chúc nói: “Lấy mì ống đi, em không muốn nấu mì Haidilao.”

“Vậy thì lấy một ít mì ống.”

Thôi Phùng lấy đồ ra, đóng tủ lạnh lại.

Chu Chúc đi theo anh, nhìn anh không chớp mắt.

Thôi Phùng biết diễn thật đấy, dám gạt cậu nhiều chuyện như vậy, vừa rồi ở phòng livestream, cậu không có mặt mũi nói chuyện, giờ phải tính sổ với Thôi Phùng.

Nhìn chằm chằm—

Thôi Phùng xử lý miếng bò bít tết, quay đầu nhìn cậu: “Chúc Chúc, sao thế em?”

Chu Chúc nghiêm túc nói: “Anh không nói cho em biết là anh yêu thầm em!”

Lỗ tai Thôi Phùng đỏ lên: “Anh xấu hổ.”

“Anh nói với em rằng anh và em là quan hệ hợp tác!” Chu Chúc ưỡn ngực, xoa eo, tức giận nhìn anh: “Anh gạt em! Khi chúng ta cùng nhau trở về, lần đầu tiên gặp mặt, anh gạt em nói chúng ta là đối tác hợp tác!

“Đây là chiến lược.” Thôi Phùng nói: “Lúc đó em còn không biết anh, nếu anh nói anh là chồng cũ, em sẽ bỏ chạy.”

“Vậy anh nói chúng ta là đối tác hợp tác, em liền cảm thấy có chút không đúng, em hỏi anh có thích em không, anh còn nói không thích, anh cứng miệng quá ha.”

“Miệng anh không cứng.” Thôi Phùng ấm ức nói, “Chúc Chúc thử rồi mà.”

Chu Chúc vội vàng bịt tai Phao Phao: “Phao Phao đang ở đây!”

Phao Phao: Gần đây ba và bố thường nói những điều nhóc không hiểu gì cả.

“Còn nữa, anh chính là ‘Thổi Thổi ăn cháo’, anh còn không nói cho em! Anh lại gạt em!”

“Em không hỏi anh mà.”

“Anh... Anh là fan lớn của em, không nên trực tiếp thẳng thắn sao? Còn cần em hỏi sao?”

Thôi Phùng gật đầu: “Đương nhiên.”

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Người bên gối thế mà giấu diếm em nhiều chuyện như vậy.” Chu Chúc ôm ngực, “Ôi, trái tim nhỏ bé của em, không chịu được nữa rồi.”

Thôi Phùng vội vàng đỡ cậu: “Chúc Chúc, anh sai rồi, có muốn nghỉ ngơi chút không?”

“Không cần, lát nữa em muốn ăn hai miếng bò bít tết.”

“Được, vậy anh đi lấy thêm một phần, em có muốn nghỉ ngơi không?”

Chu Chúc vội vàng đứng thẳng: “Em không sao, nhanh chiên bò bít tết đi, em sẽ giám sát anh.”

Chu Chúc lấy điện thoại trong túi anh ra, thuần thục chuyển đổi hệ thống, xem một mặt khác của Thôi Phùng.

Chu Chúc hỏi: “Vậy không phải anh cho em nhiều tiền lắm sao? Lúc em trở về, lại không thấy một xu.”

Thôi Phùng nói: “Người nào đó nói muốn tự lập, trả lại toàn bộ tiền cho anh.”

Chu Chúc nhếch môi: “Người đó còn ở trong nhà của anh, mặc quần áo của anh?” ( truyện trên app T Y T )

Đây là tự lập sao? Đây là tự lập tiêu chuẩn kép.

Thái quá.

Chu Chúc tắt điện thoại, nhét lại vào túi Thôi Phùng, nhìn Thôi Phùng thuần thục phết bơ vào chảo, chuẩn bị chiên bò bít tết.

Miếng bò bít tết phát ra tiếng tanh tách khi bỏ vào dầu nóng.

Chu Chúc khoanh tay đứng cạnh bếp, bẹp bẹp miệng, nhỏ giọng nói: “Vậy thì em cũng không khác gì những người khác.”

Thôi Phùng quay lại nhìn cậu.

“Em cũng không khác gì người khác, họ không biết thì em cũng không biết, anh cũng không nói cho em biết.”

Thôi Phùng dừng một chút, Chu Chúc nghiêm túc nhìn anh: “Em muốn khác với những người khác, chuyện người khác biết thì em phải biết, chuyện người khác không biết, anh phải nói cho em biết.”

“Nếu không, làm sao có thể chứng minh em đặc biệt? Anh thích em? Anh quá giỏi che giấu.”

Thôi Phùng gật đầu: “Được, về sau nếu có chuyện gì, anh sẽ nói cho em biết trước.”

Chu Chúc vẫn chưa vui lắm, Thôi Phùng hỏi: “Chúc Chúc, có muốn ăn ba miếng bò bít tết không?”

“Không cần, em có phải dạ dày bò đâu, ăn ba miếng no căng bụng chết.”

Thôi Phùng nghĩ ngợi, lật miếng bò bít tết lên: “Chúc Chúc, vậy anh sẽ nói cho em một chuyện mà tất cả mọi người không biết.”

“Được đó được đó.” Chu Chúc nhanh chóng thò lại gần.

Mắt Thôi Phùng mang ý cười, thấp giọng nói gì đó với cậu, Chúc Chúc như thể bị bỏng, bịt tai lại, nhanh chóng tránh ra.

“Cái này em biết rồi, anh rất thích em đấy, sếp Thôi.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play