“Được thôi.”
“Thôi Phùng và Chu Chúc quen biết nhau ở sơn trang Minh Châu, Chu Chúc bỏ thuốc Thôi Phùng, họ quen biết nhau sau tình một đêm, sau đó mang thai rồi kết hôn, căn bản không như những gì họ marketing.”
Không phù hợp với trẻ em, Chu Chúc che tai Phao Phao lại.
Thôi Phùng hỏi lại: “Xin hỏi chúng tôi marketing như thế nào?”
“Hai người...”
Bản thân người đại diện không nói nên lời.
Thôi Phùng nhàn nhạt nói: “Tôi và Chu Chúc đúng thật là quen biết nhau trong tiệc rượu ở sơn trang Minh Châu, lần tiệc rượu đó, đúng thật có người bỏ thuốc tôi, nhưng không phải Chúc Chúc.”
Thôi Phùng lấy một tờ giấy từ trong túi tài liệu trước mặt ra: “Đây là công văn kết án sau đó, người bỏ thuốc là một diễn viên nhỏ khác, vừa khéo là người của công ty anh đó, giờ đã bị phong sát rồi.”
“Tôi và Chu Chúc cùng trúng chiêu, làm nạn nhân, khi rời đi chúng tôi gặp nhau trong thang máy, Chu Chúc muốn giúp tôi nên đưa tôi về phòng của em ấy, nhốt tôi trong phòng tắm và còn giúp tôi mở vòi sen.”
Chu Chúc khiếp sợ, cậu bạo ghê đó nha, còn đưa sếp Thôi về phòng mình.
Thôi Phùng mặt không đổi sắc: “Tiếc là, tôi không thể kiềm chế được.”
[Nói nhiều hơn đi! Nói nhiều hơn đi!]
[Cười chết tôi, còn “Tiếc là”, anh phải nói “May mắn là”]
[Nhìn vẻ mặt Chúc Chúc khiếp sợ kìa, chuyện này cũng có thể nói ra sao?]
[Phòng livestream có bị chặn không? Lo lắng]
[Có ai ghi hình không? Tôi muốn xem lại]
[Ê bạn ship CP bên trên tỉnh táo lại đi, lời nói ba hoa chích chòe, không phải cũng là tình một đêm sao?]
Thôi Phùng nhàn nhạt nói: “Lúc ấy tôi và Chu Chúc đều là người trưởng thành, chưa có bạn trai bạn gái, càng không có mối quan hệ hỗn loạn nào, vì sao không được?”
[Đúng vậy đúng vậy]
Tuy nhiên, người đại diện cũng lập tức phản ứng lại: “Vậy là anh thừa nhận đó là tình một đêm sao? Tức là sau đêm đó Chu Chúc đã mang thai Phao Phao, hai người vì mang thai mới kết hôn.”
“Cũng không phải.”
“Chu Chúc một khóc hai nháo ba thắt cổ, mới làm anh cho cậu ta một cái danh phận.”
“Cũng không phải.” Thôi Phùng sờ sờ cổ tay áo, cụp mắt xuống, ngữ khí bình đạm: “Sự thật là khi đó Chu Chúc không quen biết tôi, mà tôi đã biết em ấy từ lâu.”
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều chấn động, bao gồm cả Chu Chúc.
[???]
[Có ý gì dọ?]
[Không phải Chu Chúc theo đuổi, mà là sếp Thôi theo đuổi Chu Chúc!]
“Tôi biết Chu Chúc trước sự kiện ở sơn trang Minh Châu, tôi đã có âm mưu với em ấy từ lâu.”
Thôi Phùng lấy điện thoại ra, mở acc Weibo đã theo đuổi Chu Chúc ra.
“5 năm trước, tôi tình cờ xem được bộ phim điện ảnh đầu tiên Chúc Chúc diễn, tôi rất thích em ấy và bắt đầu để ý đến em ấy. Biết được em ấy vừa tốt nghiệp cấp 3, gặp được đạo diễn Giang Ý Thành ở Haidilao, mới có cơ hội đóng phim điện ảnh.”
“Đáng tiếc Thôi Thị không có sản nghiệp trong giới giải trí nên tôi không thể ký hợp đồng với em ấy. Trong lúc Chúc Chúc học đại học, Thôi Thị đã phát động chương trình giúp đỡ sinh viên, Chúc Chúc là một trong số đó, em ấy còn viết thư cảm ơn cho tôi.”
“Sau khi Chúc Chúc debut, tôi vẫn luôn thích em ấy, mua thiết bị ngoại vi của em ấy, giúp em ấy rút thăm trúng thưởng.”
“Cho đến ba năm trước, ở trong thang máy, em ấy lấy nhầm rượu bị bỏ thuốc, tôi bèn liều mạng nhấn nút thang máy đặc biệt ở cửa thang máy, để em ấy vào.”
Thôi Phùng cho xem điện thoại.
Quả thực đúng như lời anh nói, anh đã để ý đến Chu Chúc từ lâu và rất thích Chu Chúc.
Chu Chúc: ?!!!
Sao cậu không biết? Chúng ta không phải là mối quan hệ hợp tác sao?
[?!!!]
[Ngọt quá chị em ơi!]
[Chotto matte!]
[Tôi cũng thấy! Tên tài khoản của sếp Thôi!]
[Thổi thổi ăn cháo?!!!]
[Hóa ra là anh! Anh giấu kĩ đấy]
[Cười chết, Chúc Chúc ngốc nghếch không hề hay biết]
[Á? Khó trách, trong hàng bao nhiêu fans, ai có thể lắm tiền được như sếp Thôi?]
[Người bên gối nguy hiểm, giấu Chúc Chúc rút thăm trúng thưởng]
Chu Chúc lấy điện thoại của anh lại xem, quả nhiên là “Thổi Thổi ăn cháo”.
Cậu nói mà, trên đời sao lại có người có cái tên kỳ lạ như vậy?
“Vậy…” Người đại diện vẫn muốn mạnh miệng, “Vậy anh cũng chỉ chơi đùa mà thôi, sao có thể cùng cậu ta kết hôn thật được?” ( truyện trên app T Y T )
Thôi Phùng đầy khí thế: “Đây là vấn đề tình cảm cá nhân của chúng tôi, anh có chắc muốn hỏi câu này không?”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Nếu anh ta thành tâm thành ý hỏi, Thôi Phùng sẽ trả lời một chút.
Anh lấy ra một tờ giấy khác từ trong túi tài liệu: “Trước khi kết hôn, chủ tịch tập đoàn cần phải thông báo với các giám đốc khác của tập đoàn. Sau sự kiện ở sơn trang Minh Châu, tôi đã gửi báo cáo kết hôn của mình cho hội đồng quản trị, phía trên có ngày tháng rõ ràng.”
“Là tôi muốn kết hôn với Chúc Chúc, chứ không phải Chúc Chúc đeo bám tôi.” Thôi Phùng mím môi, không tình nguyện lắm, nói: “Sáng sớm hôm đó, Chúc Chúc thậm chí còn đưa cho tôi hai trăm tệ làm phí bịt miệng.”
Chu Chúc cắn tay, cậu to gan lớn mật thật đấy!
Thật xin lỗi, sếp Thôi, em không cố ý đâu.
[Ha ha ha ha ha]
[Được rồi, hiện tại vấn đề biến thành Chúc Chúc ngủ với fan]
[Chúc Chúc ngủ với fan, còn không muốn chịu trách nhiệm!]
[Sếp Thôi yêu đương mù quáng, ngày hôm sau lập tức làm báo cáo nói mình sắp kết hôn! Tôi thích! 10 điểm!]
[Gì mà tình một đêm? Đây rõ ràng là cưới trước yêu sau!]
[Thế mà Chúc Chúc chướng mắt sếp Thôi, sếp Thôi bị tổn thương]
Thôi Phùng tiếp tục nói: “Là tôi đeo bám Chúc Chúc. Tôi muốn chịu trách nhiệm với Chúc Chúc, nhưng Chu Chúc không muốn, sau đó chúng tôi đã ký thỏa thuận và đạt được sự hợp tác.”
Người đại diện muốn nhảy dựng lên: “Mọi người nghe thấy chưa, họ là chồng chồng ngoài mặt! Là hợp tác để lừa người!”
“Chúc Chúc làm bạn đồng hành nam của tôi, cùng tôi đi dự các buổi tiệc rượu thương nghiệp lớn. Khi đó Chúc Chúc đã tiết kiệm đủ tiền và muốn lui khỏi giới, nhưng công ty không cho phép, nên tôi đã giúp em ấy giải quyết hợp đồng.”
[Tôi sẽ không nói vai hề là ai]
[Như tất cả fans thâm niên của Chúc Chúc đều biết, ước mơ lớn nhất cả đời của Chúc Chúc là lui về làm ỉn lười]
[Rất hợp lý]
[Sếp Thôi nhiều mưu mô]
[Trong đầu anh chỉ có vợ thôi (Chỉ chỉ trỏ trỏ)]
[Trong đầu chỉ có vợ thì làm sao? Có tiền thì có thể trong đầu đều là vợ!]
“Khoảng thời gian này tôi đang theo đuổi Chúc Chúc.”
“Hai tháng sau khi tôi nộp báo cáo kết hôn, Chúc Chúc mới phát hiện mình mang thai Phao Phao, vì thế chúng tôi đã ra nước ngoài kết hôn và sinh con.”
Vẻ mặt người đại diện dữ tợn: “Tôi không tin, Chu Chúc đích thân nói với tôi, cậu ta vì tiền mới ở bên ah, sau khi anh bị tai nạn xe, cậu ta lập tức đá anh rồi về nước.”
Thôi Phùng hờ hững nói: “Anh nhầm thời gian rồi, sau khi tôi và Chúc Chúc trở về nước, tôi mới bị tai nạn xe.”
“Để không làm chậm trễ Chúc Chúc, tôi đặc biệt yêu cầu trợ lý nói với em ấy là tôi đã chết để em ấy không phải chờ tôi. Tôi đã nói chuyện này trong cuộc họp báo tháng trước.”
Chu Chúc lướt điện thoại, vẻ mặt phức tạp xem Weibo “Thổi Thổi ăn cháo”.
Cái tên ngốc Thôi Phùng thực sự thích cậu, tài khoản theo đuổi thần tượng này có rất nhiều fans.
Lúc đầu còn tương đối kiềm chế, chỉ lướt siêu thoại, cho đến ba năm trước, sau khi họ chính thức quen nhau, Thôi Phùng hầu như mỗi ngày đều đăng vài tin.
[Xinh đẹp, rút thăm trúng thưởng (Ảnh chụp màn hình xinh đẹp của Chúc Chúc trong Cửu Cung)]
[Đẹp trai, rút thăm trúng thưởng (Tiếp tục đăng Cửu cung)]
[Dễ thương, rút thăm trúng thưởng (Vẫn là đăng Cửu cung)]
Thôi Phùng cho chơi rút thăm trúng thưởng mỗi ngày, fans đều gọi anh là “Thái thái rải tiền”.
Chờ khi buổi livestream kết thúc sẽ tìm anh tính sổ!
“Không thể nào! Anh…” Người đại diện đã bắt đầu lắp bắp, “Các người chỉ là chồng chồng ngoài mặt, tham gia “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” cũng chỉ vì kiếm tiền mà thôi.”
Chu Chúc trả lại điện thoại cho Thôi Phùng: “Gì, vô nghĩa, đây là công việc của tôi, anh không cần tiền, vậy sao không tắt mục kiếm tiền trên Weibo của anh trước đi?”
“Các người... Các người…”
Thôi Phùng hỏi: “Hỏi xong chưa?”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Tôi…” Người đại diện còn muốn giãy giụa một chút, nhưng không nói được gì.
Lúc này, ngoài phòng người đại diện có người gõ cửa: “Xin chào, cảnh sát đây, anh bị tình nghi tung tin đồn, mời đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Đầu óc người đại diện ong ong, sau một đêm và một buổi sáng hưng phấn, cuối cùng anh ta cũng hoảng hốt hồi phục tinh thần, tiêu rồi, anh ta không chỉ bị mất việc mà còn vi phạm pháp luật.
Người đại diện còn muốn giãy giụa, sống chết không chịu mở cửa, kết quả bị cảnh sát xông vào bắt đi.
Qua màn hình, anh ta dùng ánh mắt ác độc nhìn Chu Chúc.
Mãi đến khi sắp chết anh ta cũng không nghĩ ra, những chuyện này là chính miệng “Chu Chúc” nói cho anh ta biết, làm sao có thể sai?
Làm sao có thể sai?!
Chu Chúc hít hít mũi, vẫy tay với anh ta: “Bái bai, gặp lại trên tòa.”
[Chúc Chúc dễ thương điên]
[Tôi biết mà, với thân phận của sếp Thôi, sao còn cần dùng loại chuyện này để lăng xê? Nghĩ thôi cũng biết là giả!]
[Tức là nếu sếp Thôi không thích Chúc Chúc thì sao có thể kết hôn với cậu ấy? Cho ít tiền rồi đuổi đi, sao mà bám lấy mỗi ngày được]
[Một số người đừng thái quá, chủ tịch tập đoàn kết hôn rồi ly hôn với một diễn viên nhỏ, chỉ vì hợp tác lăng xê, thật sự cười chết]
[Tin đồn thái quá như vậy còn có người tin]
Vẫn còn người mạnh miệng trong bão bình luận.
[Hào môn, chỉ những người trong vòng mới hiểu được chuyện của hào môn, họ rõ ràng là có chuyện không thích hợp, nhưng hiện tại đã bị chặn lại, không thể nhiều lời, mọi người đều hiểu chứ]
[Nghĩ ai cũng mù à? Rõ ràng như vậy mà không nhìn ra được?]
Lúc này, Thôi Phùng nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi và Chúc Chúc, nhưng đã quan tâm quá nhiều đến đời sống tình cảm của chúng tôi, thậm chí còn tung tin đồn vô căn cứ, là đã vượt quá giới hạn pháp luật.”
“Bộ phận pháp lý của tập đoàn Thôi Thị sẽ khởi tố Lục Lâm, tài khoản marketing và một số tài khoản cá nhân tung tin đồn, mời mọi người chú ý đến Weibo của Chúc Chúc.”
Trong nháy mắt, bão bình luận giảm một nửa.
Vô số tài khoản bay màu, tất nhiên, mọi thứ trên thế giới internet đều có dấu vết, ngay cả khi họ xóa tài khoản, vẫn có thể tìm được người.
[Ô hô! Sếp Thôi điên cuồng bảo vệ vợ!]
[Tuyệt vời! Internet không phải là nơi vô pháp vô thiên!]
Nhân viên công tác nói: “Buổi livestream làm sáng tỏ hôm nay kết thúc tại đây, sau khi kết thúc buổi livestream, chúng tôi sẽ chọn ra một ngàn fans, tặng một gói quà gồm các sản phẩm được Chúc Chúc đại ngôn, sếp Thôi sẽ thanh toán.”
[Chọn tôi chọn tôi!]
[Chờ một chút! Chờ một chút! Tôi có thể biết tại sao đến bây giờ hai người vẫn chưa tái hôn không?]
Chu Chúc nói: “Bởi vì sếp Thôi vẫn chưa cầu hôn tôi.”
Thôi Phùng nói: “Bởi vì Chúc Chúc nói tôi là sếp lớn hào môn kết hôn lần hai.”
U oán kỳ lạ.
Hai người đồng thời mở miệng, quay đầu nhìn nhau, rồi đổi lời.
Chu Chúc nói: “Bởi vì anh ấy là sếp lớn kết hôn lần hai.”
Thôi Phùng nói: “Bởi vì Chúc Chúc muốn gọi tôi là ‘Anh chồng cũ’.”
[Chúc Chúc cậu cũng là kết hôn lần hai, xin tỉnh táo lại đi!]
[Kết hôn lần hai thì làm sao?]
[Gọi ‘Anh chồng cũ’ sẽ kích thích hơn à?]
[Nếu muốn theo đuổi kích thích, vậy hãy làm đến cùng]
[Tình thú nhỏ của chồng chồng nhà người ta, yêu đến khi nào muốn tái hôn thì tái hôn]