“A?”

“Được rồi, Giang Ý Thành phi trúng số “1” rồi, tất cả số tiền có được không thay đổi.”

“……”

Chu Chúc nghẹn ngào: “Mặc dù anh là tiền bối, nhưng em vẫn muốn nói với anh.”

Ý Mễ gật đầu: “Mặc dù bố là bố, nhưng con cũng muốn nói với bố!”

“Bố đã lãng phí cơ hội của chúng ta rồi.”

Giang Ý Thành ngừng lại: “Xin lỗi, bố sai rồi.”

Một giờ chiều. 

Ăn cơm trưa xong, buổi đấu giá của các động vật nhỏ chính thức được tổ chức ở nhà hàng. 

Coca, Quýt và Mị Mị ngồi xuống ghế, bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu. 

“Mọi người có nhìn thấy Phao Phao và Ý Mễ không?”

“Không.”

“Đó có phải là bọn họ không?”

Mị Mị chỉ tay vào bên cạnh sân khấu, những đồ chơi cáo và chuột hamster bị nhốt ở trong cái lồng. 

“Đáng thương quá, bọn họ đều biến thành động vật nhỏ, bọn họ còn đang khóc.”

Động vật nhỏ bị nhốt trong lồng đều là đạo cụ bằng bông do tổ chương trình làm, nhưng bọn chúng đều có biểu cảm nước mắt lưng tròng, nhìn vô cùng đáng thương. 

Không lâu sau, buổi đấu giá bắt đầu. 

Người dẫn chương trình ở trên sân khấu: “Xin chào tất cả mọi người, chào mừng mọi người đến với địa điểm đấu giá của chúng tôi, hôm nay có hai động vật trên sân khấu đấu giá của chúng ta, đó là…”

“Chuột hamster nhỏ.”

“Cáo nhỏ.”

“Còn có các đồ vật đấu giá áp chót của chúng tôi, báu vật từ trong khu rừng nguyên sinh lưu truyền lại!”

Ánh đèn nhấp nháy, trên bàn trưng bày xuất hiện ba món đấu giá.

“Giá khởi điểm của mỗi món đấu giá, là năm trăm lạng bạc.”

“Hả?”

Coca cúi đầu, liếc nhìn năm trăm lạng bạc trong ngực mình. 

Chẳng trách đạo diễn luôn bảo bọn họ đi kiếm tiền.

“Bọn mình chỉ có năm trăm lạng bạc, làm sao đây? Nên cứu ai đây?”

“Cứu Phao Phao hay là cứu Ý Mễ? Còn có cả kho báu nữa, không có kho báu thì chúng ta không có cách nào quay về nhà được, làm sao đây?”

Coca suy nghĩ một chút: “Quả thực là không được, chúng ta chỉ có thể dùng cách của ba Phao Phao thôi.”

“Cách gì thế?”

“Trực tiếp cướp lấy!” Coca siết chặt nắm đấm nhỏ, ánh mắt kiên định nhìn bàn trưng bày.”

Cùng lúc đó, trong cung điện của thủ lĩnh thợ săn. 

Đạo diễn đi đến buổi đấu giá, nhìn chằm chằm vào trong đó, Chu Chúc và Phao Phao nằm sấp bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. 

“Buổi đấu giá có lẽ đã bắt đầu rồi nhỉ?”

“Vâng, không biết bọn Coca có thể cứu chúng ta ra ngoài không.”

“Bây giờ phải làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?”

Phao Phao cúi đầu, nhìn bàn tay đang ra sức nghịch cửa sổ của ba. 

“Ba ơi, ba có mở cửa sổ không? Chúng ta sẽ muộn mất.”

“Cạch” một tiếng, cửa sổ bị mở ra. 

Chu Chúc mở cửa sổ ra, bế Phao Phao lên, đặt nhóc ra bên ngoài cửa sổ: “Ý Mễ, nhanh, chúng ta đi đến nhà hàng.”

“Dạ.”

Cả nhóm trèo từ cửa sổ ra, chạy thẳng đến nhà hàng. 

Lúc này, trong nhà hàng vẫn còn đang bán đấu giá chuột hamster nhỏ và cáo nhỏ. 

“Năm trăm lạng bạc, còn có ai muốn chuột hamster nhỏ không? Hửm, xem ra mọi người đều không thích chuột hamster nhỏ, chuột hamster nhỏ là thứ rẻ nhất trên thế giới này.”

“Nói bậy! Chuột hamster nhỏ là thứ đáng yêu nhất trên thế giới này!”

Trên bầu trời vang lên một âm thanh lớn, chuột hamster nhỏ Chúc Chúc và chuột hamster nhỏ Phao Phao lấp lánh lên sân khấu!

Lúc này, Coca đã lén lút mò đến bên cạnh sân khấu, Mị Mị và Quýt cũng đột ngột nhảy lên sân khấu. 

“Phao Phao, Ý Mễ, nhanh!”

“Bảo vệ!”

“Lấy kho báu mau!”

Người dẫn chương trình lập tức hét to: “Bảo vệ! Bảo vệ! Mau lên!”

Một giây sau, thủ lĩnh thợ săn cướp lấy micro trong tay anh ta: “Tôi tuyên bố! Động vật nhỏ là thứ đáng yêu nhất trên đời! Mọi quy định về săn bắt động vật nhỏ ở thành phố này, từ hôm nay bắt đầu, toàn bộ bị xóa bỏ!”

“Toàn bộ đều xóa bỏ!”

Nói xong lời này, anh ta liền tham gia vào trận chiến đấu. 

Một khung cảnh hỗn loạn trên sân khấu. 

Động vật nhỏ và bảo vệ túm tụm đánh nhau, tranh giành kho báu. 

“Phao Phao đừng đâm vào ba, ba là ba con đó!”

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Ý Mễ, cậu không sao chứ? Bọn tớ đều rất lo cho cậu.”

“Không sao! Mau cướp đi!”

[Xem thế là đủ rồi.] 

[Đây chắc chắn không phải là quá trình do đạo diễn sắp xếp ban đầu.] 

[Trên cái đĩa xoay đó 5 và 10 chiếm một diện tích lớn, đạo diễn rõ ràng muốn giúp bọn họ, để cho bọn họ dùng tiền chuộc người mua kho báu, kết quả Giang Ý Thành trực tiếp phi được số 1 bé nhất, không có tiền chỉ có thể cố gắng cướp thôi.] 

[Bọn họ không phát hiện ra sao? Đoạn sau đạo diễn đã không muốn nói nữa rồi.] 

[Hoàn toàn lệch khỏi suy nghĩ của ổng luôn.] 

[Tôi thích xem bọn trẻ đánh nhau, xin hãy đánh nhiều một chút.] 

Không biết đã qua bao lâu, các bảo vệ mới bắt được động vật nhỏ lại. 

Coca cố gắng giãy giụa: “Buông cháu ra!”

Trong thời khắc mấu chốt, Chu Chúc giơ kho báu trong tay lên: “Tôi lấy được rồi!”

Kho báu phát ra ánh sáng bảy màu!

Khởi động!

Thời không lại quay ngược lần nữa. 

[Nam thần tự do Chúc Chúc!] 

[Cắt ra làm meme.] 

[Tôi hiểu rồi, màn hình đen là vận mệnh của tôi.] 

[Lại đổi một thời không khác!]

Đỉnh núi tuyết trắng, có một tòa lâu đài đứng lặng lẽ. 

Bọn nhỏ mặc đồ cổ trang đang nhiệt tình nhảy xuống tại chỗ, tạo ra cảm giác bọn họ vừa mới xuyên không đến. 

Thực chất là bọn họ vừa mới ngồi xe đến. 

“Oa, lâu đài.” Bọn nhỏ nhìn xung quanh, nhìn thấy rèm cửa sổ nặng nề, những cái sừng hươu nặng nề treo trên tường, còn có lò sưởi xinh đẹp. 

“Đạo diễn, bây giờ chúng ta ở đâu?”

Đạo diễn Tiểu Trương giống với trước kia, cầm cái loa to, ngồi trên lưng ngựa: “Chúc mừng mọi người đã thành công xóa bỏ quy định săn bắt động vật nhỏ ở cổ đại, nhưng rất đáng tiếc là, mọi người vẫn không thể lấy được kho báu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Cho nên trong kỳ này, chúng ta đến với, lâu đài thời trung cổ.”

“Lâu đài cổ thời trung cổ huyền bí khó đoán, chúng ta tiếp tục bước vào con đường tìm kiếm kho báu, các động vật nhỏ có thể tìm thấy kho báu, thuận lợi về nhà hay không?”

“Bây giờ xin mời các bạn nhỏ tiến lên rút thẻ thân phận.”

“Nhận được lời nguyền rủa của báu vật tà ác, có một bạn nhỏ có thể sẽ rút phải thân phận ma cà rồng, nếu như rút được thân phận ma cà rồng, không được phép nói cho người khác, phải lặng lẽ nói cho ba của mình.”

“Được ạ.”

Tất cả các bạn nhỏ rút thẻ thân phận, sau đó che tấm thẻ, đi đến bên ba mình. 

Phao Phao và ba chụm lại cùng nhau, đưa thẻ thân phận cho ba xem, cẩn thận từng li từng tý hỏi: “Ba ơi, đây là thân phận gì ạ, con không biết chữ.”

[Đổi địa điểm rồi, có phải lại hết rồi không?] 

[Tôi biết, kỳ cuối cùng nhất định là tìm thấy báu vật, quay về nhà, nhưng không nhịn được vẫn muốn xem.] 

[Ừ ừ, không thấy Chúc Chúc mặc đồ cổ trang màu đỏ đánh đàn vẽ tranh nữa rồi, thật đáng tiếc.]

[Chỉ nhìn thấy Chúc Chúc chơi rắn ha ha ha.] 

[Tổ chương trình đã tiêu hết tiền cho kỳ này rồi sao? Chi phí thuê lâu đài cổ này là bao nhiêu?] 

[Tiêu tiền trên cán dao.]

Chúc Chúc cất thẻ thân phận của Phao Phao đi. 

Đạo diễn Tiểu Trương thông báo: “Mới đến lâu đài, nên đáp ứng yêu cầu của các bạn khán giả, buổi chiều còn có một cuộc phỏng vấn hậu trường.”

[Tuyệt vời! Vẫn được xem tiếp!] 

Cả nhóm đến phòng khách. 

Ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lò sưởi, tất cả mọi người ngồi quây quần trên tấm thảm, trên bàn đặt một máy phát hiện nói dối. 

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Bây giờ chúng ta bắt đầu phỏng vấn hậu trường, nếu như nói dối, thì máy phát hiện nói dối trên bàn sẽ kêu.”

“Ai muốn lên trước?”

Bọn nhỏ đồng loạt giơ tay: “Cháu!”

“Vậy để chú bốc thăm.” Đạo diễn Tiểu Trương lắc cái hộp, rút ra một quả bóng nhỏ từ bên trong, “Phao Phao.”

Chu Chúc vỗ cái mông nhỏ của Phao Phao: “Đừng sợ, ba ở đây.”

Phao Phao đi lên phía trước, đạo diễn giúp cậu bé vén ống tay áo lên, cố định máy phát hiện nói dối trên cổ tay nhỏ. 

Phao Phao vẻ mặt thờ ơ: “Đạo diễn, chú hỏi đi ạ.”

“OK.” Đạo diễn hỏi trước, “Cháu tên là gì?”

“Lúc ba vui vẻ thì gọi cháu là ‘Phao Phao’, lúc không vui thì gọi cháu là ‘Chu Phao Phao’, lúc cực kỳ không vui, thì gọi cháu là ‘Thôi Phao Phao’.”

Máy phát hiện nói dối không có phản ứng gì. 

“Tại sao lúc cực kỳ không vui lại gọi cháu là “Thôi Phao Phao” vậy?”

“Bởi vì ba nói, ba vô cùng tốt, con theo ba sẽ chỉ học điều tốt, cho nên con làm chuyện gì xấu, đều là bố di truyền cho con, cho nên dùng họ của bố.”

Chu Chúc che mặt, không phải tôi, tôi không hề nói như thế. 

[Ha ha ha ha ha ha] 

[Chúc Chúc, không ngờ cậu lại ở sau lưng làm loại chuyện này]

[Chuyện xấu đều là do sếp Thôi di truyền lại, chuyện tốt chính là do mình di truyền, không hổ là cậu] 

Đạo diễn tiếp tục hỏi: “Phao Phao, cháu thích trò chơi của hai kỳ trước không?”

Phao Phao suy nghĩ một chút: “Hơi hơi thích, hơi hơi không thích ạ.”

“Thích ở chỗ nào?”

“Thích cùng đi ba ra ngoài kiếm tiền, làm mọi việc.”

“Thế không thích ở chỗ nào?”

“Ừm… Đạo diễn, các nhân vật mà cháu được sắp xếp đều ngốc quá, ngây thơ quá.”

Đạo diễn nghẹn lại: “Hả? Cốt truyện chú sắp xếp không phải rất phù hợp với trẻ con sao? Chú còn lấy tâm lý trẻ em cho chuyên gia xem qua nữa.”

“Cháu không phải là trẻ con bình thường, cháu đã ba tuổi rồi, cốt truyện đối với cháu mà nói quá trẻ con.”

Chu Chúc gật đầu, không sai, con không phải là đứa trẻ bình thường, con là nhân vật phản diện nhỏ chín chắn. 

“Vậy cháu cảm thấy cốt truyện như thế nào thì mới không trẻ con?”

“Đầu tiên, đại vương rất trẻ con. Sau đó, cốt truyện giải cứu thế giới hôm nay cũng rất trẻ con. Cuối cùng, nhốt bọn cháu ở trong phòng cũng rất trẻ con.” 

Đạo diễn làm mặt khóc: “Thật sự rất trẻ con sao?”

Phao Phao dùng sức gật đầu: “Vâng.” Cậu bé suy nghĩ một chút, đứng dậy, đi đến bên cạnh đạo diễn, vỗ vào lưng anh ta dỗ dành: “Chú đừng buồn, lần sau chú có thể làm tốt hơn.”

Từ đầu đến cuối, máy phát hiện nói dối không kêu một lần nào. 

[Hia hia hia] 

[Phao Phao thật sự là một ác ma nhỏ] 

[Bắt nạt đạo diễn đến rơi nước mắt] 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play