Đạo diễn rơi nước mắt.
Đạo diễn nằm trên bàn quyết định không đứng dậy.
Anh ta dứt đầu bứt tai, kịch bản mà anh ta thức khuya để nghĩ ra, lại bị bọn nhỏ nói là quá ngây thơ.
Anh ta không sống nổi nữa rồi!
Phao Phao đứng ở cạnh anh ta, cánh tay nhỏ đầy thịt còn đeo máy phát hiện nói dối, vỗ vỗ lưng anh ta thử an ủi: “Đạo diễn, chú đừng buồn quá, cháu tin chú sẽ làm ngày càng tốt hơn mà.”
Đạo diễn nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên.
Kết quả máy nói dối được Phao Phao đeo hạ xuống, “bốp” một tiếng, nện thẳng lên lưng đạo diễn.
Đạo diễn lại bị đánh nằm xuống.
Những người khác đều cười lớn.
Đạo diễn bình tĩnh lại: “Được rồi, đạo diễn sẽ lắng nghe ý kiến của Phao Phao, viết câu chuyện trưởng thành hơn một chút.”
Phao Phao hỏi: “Vậy câu hỏi của chú xong chưa ạ?”
“Hỏi xong rồi…” Đạo diễn cúi đầu liếc kịch bản, “Ừm, vẫn chưa xong. Câu hỏi cuối cùng: Phao Phao có yêu ba không?”
Phao Phao chống nạnh: “Đương nhiên là cháu yêu ba rồi.” Cậu bé quay đầu lại, nhìn Chu Chúc: “Không yêu ba trước kia, yêu ba hiện tại.”
Chu Chúc mỉm cười với nhóc, giơ ngón tay cái lên.
Đạo diễn lại hỏi: “Cháu yêu ba bao nhiêu? Nói cách khác, cháu yêu ba như thế nào?”
Phao Phao tự tin trả lời: “Vô cùng yêu ba, cháu từ trước đến nay sẽ không làm ba khóc, mọi người đều bị cháu nói cho khóc, nhưng cháu sẽ không làm như vậy với ba.”
Chu Chúc yếu ớt nói: “Con sẽ trực tiếp đánh ba luôn.”
Phao Phao quay đầu, tức giận giậm chân: “Ba!”
Cậu bé nắm chặt chiếc máy nói dối trên cánh tay, xông đến bên cạnh ba, lao vào trong vòng tay của ba, giật lấy chiếc gối ôm dài hình con chó nhỏ trong vòng tay ba ném đi.
Ba chỉ có thể ôm nhóc thôi.
[Có vẻ đó là sự thật]
[Phao Phao vô cùng độc mồm độc miệng, nói chuyện với người khác đều như bóp chết người khác, nhưng từ trước đến nay sẽ không oán giận ba, ở trước mặt ba, cậu bé sẽ chỉ bị ba bóp thôi.]
[Nhưng nhóc sẽ chỉ trực tiếp đánh ba thôi (giơ ngón tay cái)]
[Đây chính là biểu hiện yêu thương một người của bé con thôi! Ngoại trừ ba!]
[Ừ ừ, tất cả mọi người đều nói trên đời này không ba mẹ nào là không yêu thương con mình, thực ra tôi cảm thấy nên là trên đời này không có bé con nào là không yêu thương ba mẹ, không quan tâm ba mẹ đối xử với con như thế nào, bé con giống như một con chó nhỏ, luôn tự mình tiến công, không ngừng yêu thương ba yêu thương mẹ.]
[Dù ba không yêu em ấy, thì em vẫn luôn yêu ba!]
Chu Chúc ôm lấy Phao Phao, lén lút hôn một cái lên má bé con kêu cái chụt!
Phao Phao che má, quay đầu: “Ba?”
Chu Chúc ôm lấy cậu bé, giả vờ mình đang nhìn đi chỗ khác: “Oa, mặt con đỏ quá, con bị ong đốt à?”
Phao Phao nhỏ giọng nói: “Bị ong nhỏ nhà ba đốt đó.”
[Trong lòng Phao Phao rất vui vẻ đúng không?]
[Phao Phao nói cậu bé vô cùng thích ba.]
[Trái tim tôi tan chảy rồi.]
Đạo diễn tiếp tục bốc thăm, cái sau là Coca.
“Cháu thích trò chơi của hai kỳ trước không?” Đạo diễn háo hức nhìn cậu bé.
Đạo diễn cần gấp từ những người ở đây giúp lấy lại một chút tự tin, để bù đắp cho bóng đen tâm lý mà Phao Phao tạo thành.
Coca suy nghĩ một chút, rồi đưa ra một đáp án quen thuộc: “Hơi hơi thích, hơi hơi không thích ạ.”
Đạo diễn cẩn thận hỏi: “Thích chỗ nào, không thích chỗ nào?”
Coca nói: “Cháu thích ở cùng với mọi người! Ở trong rừng nguyên sinh, mọi người ở cùng nhau trong hang động, rất ấm áp. Ở cổ đại không ở cùng nhau.”
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy à, được rồi.”
“Còn có…”
“Còn có…”
“Phải luôn cứu thế giới, cháu rất mệt.” Coca nói, “Phao Phao nói đúng, câu chuyện của chú quá ngây thơ rồi ạ.”
Trái tim đạo diễn như bị đâm một nhát dao.
[Tin tức hậu trường (x)]
[Tiếp tục bắt nạt đạo diễn (o)]
[Mọi người: Chưa từng thấy ai đến tìm mình bắt nạt cả, hài]
Tiếp sau đó là ông của Quýt.
Đạo diễn lại hỏi câu hỏi đó: “Bác có thích trò chơi không ạ?”
Ông của Quýt khá hiền hậu, nhìn thấy đạo diễn không ổn, ngay lập tức truyền máu cho anh ta: “Mặc dù kỳ đầu tiên tôi chưa đến, nhưng kỳ thứ hai cũng khá ổn.”
Hai mắt đạo diễn sáng lên: “Thế tốt chỗ nào bác nhỉ?”
“Ừm. bố cục sắp xếp mang hơi hướm cổ đại, nội dung cũng rất có ý nghĩa.”
Đạo diễn háo hức nhìn ông, ý tứ rất rõ ràng: “Khen nhiều một chút, khen nhiều một chút.”
Ông Quýt nghĩ một chút, cuối cùng cầu xin anh ta thương xót: “Đạo diễn, tôi là giáo viên vật lý, không phải là giáo viên ngữ văn, tôi thật sự không nghĩ ra.”
“……”
Thực hiện: Clitus x T Y T
[Giáo sư già tuổi đã qua năm mươi, cầu xin đạo diễn.]
Sau đó là những vị khách mời khác, đạo diễn đã buông bỏ rồi, không hỏi cảm giác của bọn họ với trò chơi như thế nào nữa, mà hỏi bọn họ có hài lòng với bọn nhỏ/ba không.
Đến tận lúc trong hộp chỉ còn lại một quả bóng cuối cùng.
Quả bóng đó có viết tên Chu Chúc.
Chu Chúc buông Phao Phao xuống, nghênh ngang đi lên phía trước, ngồi xuống trước mặt đạo diễn: “Có câu hỏi nào, thì hỏi đi.”
Tư thế ngồi như sếp lớn.
Đạo diễn cũng rất phối hợp, tạo ra hiệu ứng cho chương trình.
“Ôi chao, anh Chúc, anh là anh Chúc của tôi, khách sáo rồi. Anh Chúc, đeo máy phát hiện nói dối này trước đi, đừng nói dối đó.”
“Anh Chúc tôi đây không nói dối, bắt đầu đi.”
“Ố kê.” Đạo diễn liếc nhìn kịch bản, “Chúc Chúc, anh tên là gì?”
“.....” Chu Chúc nghẹn lại, “Anh nói xem? Đạo diễn, anh đang làm cái gì thế?”
“Câu hỏi tiếp theo, nguyên nhân anh đến tham gia ‘Cục cưng xuất phát lần nữa nào’ là gì?”
“Là bởi vì anh nằm rạp trước cửa sắt khu nhà tôi, khóc lóc muốn tôi xem qua bản kế hoạch một chút, anh nói kế hoạch của anh viết ổn lắm, tuyệt đối không thể bị chôn vùi, bảo tôi đầu tư cho anh, sau đó tôi tham gia.”
“……”
[Hóa ra còn có một gốc gác như vậy]
[Đạo diễn hỏi xàm ghê]
[Cảm ơn đạo diễn đã nằm rạp ở trước cổng nhà Chúc Chúc, nếu không chúng ta không được xem chương trình rồi]
“Câu hỏi tiếp theo, Chúc Chúc thích làm người nguyên thủy, hay là thích làm người cổ đại?”
“Tôi thích làm người hiện đại hơn, có thể chơi điện thoại, khi nào thì có thể sắp xếp cho chúng tôi làm người hiện đại đây?”
“Vậy phải đợi mọi người tìm thấy báu vật, đồng thời thành công khởi động nó đã nhé.”
“Vậy nếu chúng tôi vẫn không tìm được, thì phải tiếp tục du hành thời gian nữa sao?”
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta vẫn đang ở trong vòng xoáy thời gian. Báu vật tà ác sẽ chọn lấy một người ở trong mỗi một thời không, khống chế người đó làm việc xấu, việc chúng ta phải làm chính là tìm được báu vật, bảo vệ hòa bình thế giới!”
Đạo diễn rất ảo tưởng.
“Hóa ra là như vậy.” Chu Chúc gật đầu, “Vậy diễn viên quần chúng thì sao? Tổ chương trình của chúng ta sắp xếp các diễn viên quần chúng như thế nào? Để cho bọn họ phối hợp diễn cùng với chúng tôi sao?”
“Đương nhiên không phải, diễn viên quần chúng của chúng tôi mỗi kỳ đều đổi một lượt, không nói cho bọn họ biết đang tham gia chương trình gì, chỉ đưa cho bọn họ một đoạn thiết lập ngắn gọn về nhân vật, để cho bọn họ tự phát huy.”
“Ví dụ diễn viên quần chúng cổ đại ở kỳ này, thiết lập đưa cho bọn họ chính là: Bạn có hai lượng bạc trong tay, giao nó cho người mà bạn cho là người thích hợp nhất.”
“Thiết lập của thủ lĩnh thợ săn khá phức tạp, ‘Bạn là một người bệnh dị ứng với lông thú, nguyện vọng lớn nhất của bạn chính là bắt hết tất cả các động vật trên thế giới này, do đó, bạn thậm chí còn thành lập một đoàn thợ săn.”
“Mỗi người đều dựa theo thiết lập nhân vật của mình, tự do phát huy, diễn giải vai diễn, tuyệt đối không có kịch bản. Cho nên mọi người có thể sẽ thành công, cũng có thể sẽ thất bại.”
Chu Chúc giơ nắm đấm lên: “Chúng tôi nhất định sẽ thành công!”
Cậu được nhiều người ủng hộ, bọn trẻ cũng nhanh chóng giơ tay: “Thành công!”
Đạo diễn sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, mình bị Chu Chúc lừa rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Rõ ràng là anh ta hỏi Chu Chúc, sao ngược lại thành Chu Chúc hỏi anh ta rồi?
[Xem ra rất vui đó!]
[Giết kịch bản người thật quy mô lớn]
[Tôi muốn đăng kí làm diễn viên quần chúng! Tôi muốn đăng kí! Bây giờ tôi muốn đăng kí!]
[Trước mắt thì không được đâu, đạo diễn đều tìm những người chưa từng xem chương trình, bạn đã xem rồi]
[Tôi sẽ giả vờ như mình chưa từng xem, tôi biết diễn lắm đấy nhé]
Đạo diễn hắng giọng: “Chúc Chúc, đừng lừa tôi.”
Chu Chúc cười với anh ta: “Đã lừa xong rồi.”
“Hỏi nghiêm túc, khoảnh khắc ấn tượng nhất với chương trình là lúc nào?”
“Ừm…” Chu Chúc nghiêm túc suy nghĩ, “Lúc ở chung với Phao Phao.”
Phao Phao nghiêm túc nhìn ba, bất giác mỉm cười.
“Cụ thể là lúc nào?”
“Tôi cũng giống như Coca, là kỳ đầu tiên, trong khu rừng rậm, mọi người, mọi người ở cùng nhau trong hang động, ngủ trong túi ngủ, Phao Phao cũng ngủ trong túi ngủ.”
“Trong rừng rậm rất tối, buổi tối tôi đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy Phao Phao ngủ bên cạnh tôi. Lúc đó tôi cảm thấy tôi là một con cá ngựa bố dưới biển sâu, ôm cá ngựa con trong lòng, cục cưng vừa ngủ, vừa thổi bong bóng, tách tách, bay lên trên mặt biển.”
Phao Phao rất vui vẻ, không nhịn được mà giống như cá ngựa con mà ba miêu tả, thổi ra một cái bong bóng nước.
Nhưng nhóc nhanh chóng phản ứng lại, lập tức lấy ra một tờ giấy ăn, lau sạch bong bóng đi.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chậc chậc, ngốc quá, nhóc đây là bạn nhỏ trưởng thành.
Đạo diễn gật đầu: “Xem ra mọi người đều khá thích tất cả ở cùng nhau.”
Anh ta tiếp tục hỏi: “Tối hôm qua, lúc sếp Thôi mang đạo cụ đến, tâm trạng của cậu thế nào?”
[Đạo diễn hiểu biết quá!]
[Tiếp tục hỏi!]
Chu Chúc nhớ lại tình hình đêm qua, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, không nhịn được mà đỏ mặt: “Ừm, rất kích động.”
“Tại sao lại kích động?”
“Bởi vì… Không ngờ anh ấy sẽ tự đến, tôi cứ tưởng anh ấy sẽ bảo trợ lý đến cơ.”
Đột nhiên, máy phát hiện nói dối vẫn luôn im lặng đột nhiên phát ra tiếng “bíp bíp bíp” lớn, tạp âm rất lớn, khiến mọi người đều giật mình.
Phao Phao là người phản ứng đầu tiên: “Ba, ba nói dối!”
Tất cả mọi người đều hóng chuyện: “Ba Phao Phao, cậu nói dối!”
Chu Chúc lập tức phủ nhận: “Không có, nó bị lỗi gì ý chứ.”
Đạo diễn tiếp tục hỏi: “Vậy xin hỏi, cậu và sếp Thôi ngồi ở trong phòng livestream nửa tiếng, một câu cũng không nói, là vì sao?”
Chu Chúc cố gắng bình tĩnh lại: “Bởi vì xấu hổ đó, còn có thể vì cái gì nữa?”
Máy phát hiện nói dối: Bíp bíp bíp ——
Chu Chúc sửng sốt, hả? Cậu không nói dối mà, tại do xấu hổ thật đó!
Quý Dao trực tiếp ngồi cùng với đạo diễn, hóng hớt nhìn cậu: “Mười phút cuối cùng, anh kéo sếp Thôi chạy vào trong rừng cây nhỏ, hai người các anh đã làm gì?”
“Chơi điện thoại!” Chu Chúc cuống lên, “Tôi rất muốn chơi điện thoại, thèm điện thoại muốn phát điên luôn, anh ấy mang theo điện thoại, tôi kéo anh ấy đi chơi một lúc.”
Máy phát hiện nói dối: Bíp bíp bíp bíp bíp !!! Giả đó! Giả đó! Giả đó!!!
Chu Chúc ngớ ra, không phải, cậu thật sự không nói dối, cậu cùng lắm chỉ chọn lọc nói mấy chuyện, không nói hết thôi mà.
Cái máy phát hiện nói dối này thông minh như vậy sao?
“Chu Chúc, cậu vẫn cứ nói dối!” Tất cả mọi người đổ xô đến, đè Chu Chúc lên bàn, “Nói, có phải chạy đi hẹn hò không? Ôi trời, mặt cậu đỏ quá.”
“Không có mà…” Chu Chúc bị ấn lên bàn, bộ dạng đáng thương.
Giây tiếp theo, Chu Chúc sờ xuống dưới gầm bàn, hình như sờ được đồ gì đó.
Cậu nghi ngờ lôi thứ đó ra, phát hiện đây là một cái nút bấm.
Vừa ấn xuống, máy phát hiện nói dối liền bắt đầu kêu.
Máy phát hiện nói dối chạy bằng tay.
“Đạo diễn, đây chính là máy phát hiện nói dối mà anh sắp xếp đó hả? Anh tự điều khiển?” Chu Chúc nhanh chóng chuyển bại thành thắng, “Người đâu, bắt anh ta lại cho tôi!”