Ý Mễ vẫn không lùi về phía sau, mà ngược lại ngày càng sáp lại gần: “Đại Vương, ngài không muốn nhìn con mồi một chút sao?”

“Không muốn không muốn!” Thủ lĩnh liên tục xua tay, “Đi ra đi ra!”

Ý Mễ lấy ra con mèo không lông từ sau lưng ra: “Ngài xem đây là cái gì?”

Thủ Lĩnh sợ hãi: “A! Mèo! Toàn là lông!”

“Không phải, đây là mèo không lông.” Ý Mễ đặt đồ chơi mèo không lông lên chân anh ta, để cho anh ta chạm vào, “Đây là mèo không lông, ngài sẽ không bị dị ứng đâu.”

Mèo đồ chơi vừa đặt trên chân thủ lĩnh, cảm giác mềm mại khiến cho anh ta sững sờ. 

“Không có lông? Thật sao?”

“Thật, ngài có thể sờ thử ạ.”

“Được.” Thủ lĩnh thử đưa tay ra, chạm vào con mèo đồ chơi. 

“Rất mềm mại đúng không? Động vật nhỏ thực ra rất đáng yêu.”

Lúc này, Phao Phao lập tức đi lên phía trước: “Đại Vương, ở đây cháu cũng có động vật nhỏ không có lông, ngài có muốn sờ không?”

Thủ lĩnh vuốt ve con mèo, trên mặt dần dần lộ ra biểu cảm thích thú: “Được không?”

“Đương nhiên là được ạ.” Phao Phao giơ tay lên, lộ ra con rắn đồ chơi trong ống tay áo. 

Thủ lĩnh cực kỳ sợ hãi, suýt chút nữa nhảy ra khỏi ngai vàng: “A!”

Chu Chúc lập tức ôm Phao Phao quay trở về: “Ba thích rắn, cho ba sờ đi.”

“Được ạ.”

Trải qua cuộc giao lưu thân thiện của bọn trẻ và thủ lĩnh, thủ lĩnh cuối cùng cũng hiểu ra được một đạo lý——

“Động vật nhỏ là vô tội.”

Ý Mễ nói: “Vậy bây giờ ngài có thể giải tán đội thợ săn được chưa ạ?”

Thủ lĩnh ôm con mèo đồ chơi: “Đã giải tán lâu rồi, bọn họ đều đi vuốt ve đồ có lông hết rồi.”

“Vậy ngài có thể giúp chúng cháu làm sáng tỏ một chuyện được không? Động vật nhỏ không phải là người xấu, cũng sẽ không trộm đồ.”

“Đương nhiên…”

Thủ lĩnh còn chưa kịp nói hết, đột nhiên, phía sau ngai vàng phát ra một luồng ánh sáng kỳ quái. 

Chu Chúc và Phao Phao nhìn, cảm thấy hơi quen quen. 

“Ba ơi, hình như con nhìn thấy thứ này ở đâu rồi thì phải.”

“Hình như ba cũng từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.”

Chu Chúc và Phao Phao nằm sấp trên ngai vàng, nhìn ra phía sau, hiểu ra. 

Chu Chúc: “Là đèn ngủ!”

Phao Phao: “Là báu vật! Báu vật trong rừng nguyên sinh!”

Giây tiếp theo, cánh cửa cung điện bị người khác đóng lại từ bên ngoài. 

Phao Phao và Ý Mễ sợ hãi ôm lấy ba mình, ba của bọn nhỏ cũng sợ hãi ôm lấy nhau. 

Bên trong báu vật phát ra giọng nói: “Ở rừng nguyên sinh, các ngươi đã ngăn cản ta phát động chiến tranh, ở thế giới cổ đại, các ngươi ngăn cản ta tiêu diệt động vật nhỏ, các ngươi lại làm hỏng kế hoạch của ta”

“Đạo diễn? Chúng cháu không làm hỏng kế hoạch của chú.”

Giọng nói khựng lại: “Ta không phải là đạo diễn, ta là báu vật, báu vật tà ác.” 

“Ừm.”

Chu Chúc nghi ngờ: “Có ai lại đi nhận mình là thứ tà ác chứ?”

“Ta muốn nhốt hết tất cả các ngươi lại!”

“Không được! Đạo diễn, chú không thể nhốt chúng cháu lại được!”

“Đã nói ta không phải là đạo diễn rồi mà!”

[Tổ chương trình này nghèo quá đi, lồng tiếng cũng phải để cho đạo diễn tự mình xuất trận]

[Chắc là cố ý đó, nếu như thật sự dùng giọng nói mà bọn trẻ không quen, thì sẽ khiến cho bọn trẻ gặp ác mộng]

[Tôi thiên về khuynh hướng sếp Thôi quá nghèo, không mời được diễn viên lồng tiếng]

Báu vật tà ác tiếp tục nói: “Không phải các ngươi vẫn còn sáu bạn đồng hành ở bên ngoài kia sao? Chiều hôm nay, có một buổi đấu giá ở trong nhà hàng động vật nhỏ, nếu như bọn họ có thể bán đấu giá được các ngươi ra ngoài, vậy thì coi như các ngươi thắng.”

“Nếu như bọn họ không đấu giá được các ngươi ra ngoài, hừ hừ, vậy thì ta thắng!”

“Bây giờ ta sẽ biến các ngươi về nguyên hình!”

Bọn trẻ rất nghi ngờ: “Biến thành hình tròn? Có thể biến thành hình vuông được không ạ?”

Đạo diễn rất bất lực: “Là nguyên hình, không phải là hình tròn!”

[Đạo diễn diễn sâu quá]

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Một giây sau, khói bốc lên, một nhân viên cầm hai con chuột đồ chơi và cáo đồ chơi đi lên, đặt ở trước mặt bọn họ. 

Ừm, hóa ra đây chính là nguyên mẫu của bọn họ. 

Bọn nhỏ đều rất lo lắng. 

“Ý Mễ, chị cảm thấy chúng ta có thể được cứu không?”

“Chị cảm thấy có thể, chúng ta nên tin tưởng bọn họ.”

“Nhưng em thông minh nhất, nếu không có em…, ai dà, em cảm thấy rất lo lắng.”

Chu Chúc ngược lại không hề lo lắng chút nào, vừa đặt mông xuống đất liền cầm lấy một con chuột hamster, vặn dây cót phía sau con chuột. 

Con chuột hamster nhỏ được đặt xuống đất, dây cót chuyển động, kêu cót két chạy loạn, dọa thủ lĩnh “dị ứng với lông” nhảy dựng lên. 

“Không sao, bị nhốt ở đây thì chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi.” Chu Chúc đếm số người, “Bốn người, hai đứa nhóc, đúng lúc có thể đánh mạt chược, hai đứa nhỏ bưng trà rót nước, bóp vai đấm chân.”

“……”

[Ha ha ha ha ha]

[Chúc chúc mau tỉnh táo lại đi, lát nữa cậu sẽ bị bắt đi bán đấu giá đó! Cậu còn muốn đánh mạt chược nữa!]

[Đạo diễn: Cho tôi chút mặt mũi đi]

Lúc này, ba gia đình ở bên ngoài cũng nhận được tin tức Phao Phao và Ý Mễ bị bắt cóc. 

“Bọn họ đã bị thủ lĩnh bắt cóc rồi, chiều hôm nay, ở nhà hàng động vật nhỏ, thủ lĩnh đã bắt bọn họ để bán đấu giá, nếu như muốn cứu đồng đội ra, nắm chắc thời gian kiếm tiền, buổi đấu giá chiều nay phải cứu bọn họ ra ngoài.”

“Lời nhắc nhở thân thiện, trong phiên đấu giá buổi chiều sẽ có thứ vô cùng quan trọng, món đồ ấy có liên quan đến việc mọi người có thể trở về thời gian và không gian của mình được không.”

“Bắt đầu hành động đi.”

Coca quỳ một gối xuống đất, đấm xuống sàn nhà: “Đáng ghét, ngay cả việc bảo vệ Phao Phao và Ý Mễ anh cũng không làm tốt.” 

Quýt đỡ lấy cậu bé: “Coca, anh đừng buồn, chúng ta nhanh chóng kiếm tiền, chắc chắn có thể cứu bọn họ ra ngoài.”

Mị Mị siết chặt nắm đấm nhỏ: “Mau bắt đầu kiếm tiền thôi!”

Tổ chương trình đã xây dựng trò chơi nhỏ cho bọn họ, việc kiếm tiền lại dễ dàng hơn so với hai ngày trước rất nhiều. 

Cùng lúc đó, Chu Chúc và Phao Phao bị nhốt trong cung điện đang tổ chức tiệc tùng. 

Chu Chúc bật đèn ngủ lên, lúc này, đèn ngủ đang phát ra ánh sáng rực rỡ sắc màu, bầu trời trong cung điện tối tăm được chiếu sáng rực rỡ.

Chu Chúc vung vẩy con rắn đồ chơi dài ngoằng: “Nào, mọi người cùng đứng lên đi!”

Phao Phao và Ý Mễ ngồi trên ngai vàng, hai gương mặt bất lực nhìn cậu. 

"Phao Phao, em vất vả rồi."

"Ừm, dẫn ba tham gia chương trình quả thực rất vất vả."

Chu Chúc đang nghịch rắn, thủ lĩnh và thợ săn đang vuốt ve mèo không lông ở bên cạnh, bọn họ đã hoàn toàn yêu mến động vật nhỏ rồi.

Giang Ý Thành cũng ngồi bên cạnh, rất bất lực nhìn Chu Chúc: "Cậu có thể trưởng thành lên một chút được không?"

"Không thể." Chu Chúc mạnh dạn thẳng thắn, để anh ta cầm con rắn giúp mình, "Bây giờ em là đại sư Ấn Độ, người mà biết thổi sáo rắn ấy."

Chu Chúc ngồi khoanh chân xong, bày ra tư thế thổi sáo, để cho Giang Ý Thành giúp cậu vung vẩy con rắn một chút.

"Nào, rắn ơi rắn à, giúp ta đổi lấy một bộ mạt chược, ta muốn mạt chược, ta muốn mạt chược…"

Nhân viên phụ trách quay phim ở bên cạnh cười đến mức máy quay phim không thể giữ vững được.

[Người qua đường, vào nhầm phòng livestream, đây đang làm cái gì thế?]

[Chơi với rắn trong phòng livestream?]

[Nhảy nhót trong phòng livestream?] 

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

[Luôn cảm thấy một giây sau con rắn đồ chơi này sẽ nhảy lên chơi DJ luôn.]

[Không phải, đây là phòng livestream của Cục cưng xuất phát lần nữa nào.] 

[Bọn họ bị đạo diễn nhốt ở trong này, đợi người khác đến cứu.]

[Chúc Chúc muốn đánh mạt chược, tổ chương trình không đưa mạt chược cho bọn họ, Chúc Chúc liền bắt đầu làm phép] 

[Không có mạt chược, cậu ấy liền tiêu diệt tất cả mọi người]

Nửa giờ sau. 

Chu Chúc vẫn đang chơi rắn: “Chán quá, chán quá, chúng ta ở trong này, tận hưởng thời gian nhàm chán này đi.”

[Sự kiên nhẫn của Chúc Chúc sắp cạn kiệt rồi.] 

[Đưa mạt chược cho cậu ấy đi!] 

Lúc này, đạo diễn nói: “Trong lúc mọi người đang chơi rắn, thì ba gia đình ngoài kia đang cố gắng kiếm tiền, chuẩn bị nghĩ cách cứu mọi người."

"Đương nhiên, số tiền này còn lâu mới đủ."

"Cho nên, tổ chương trình để giúp mọi người, đã chuẩn bị cho mọi người một cơ hội, lên đạo cụ đi."

Nhân viên đẩy một đĩa xoay lên.

"Trên đĩa xoay có từ một đến mười, mười số, đứng ở bên ngoài đường kẻ màu vàng, dùng phi tiêu, phi tiêu trúng vào số đó, thì tiền trong tay bọn họ sẽ được nhân lên chừng ấy lần.”

Chu Chúc tỉnh táo lại, từ trên mặt đất bò dậy. 

“Chỉ có một cơ hội.”

“Một cơ hội?”

Bọn họ nhìn cái đĩa quay ở xa, cái này cũng cách xa quá rồi.

Lúc này, ở trên sân khấu của cung điện, hiện rõ khuôn mặt của Coca, Quýt và Mị Mị. 

“Phao Phao, Ý Mễ, hai người vẫn ổn chứ?”

“Bọn em vẫn ổn, kho báu không làm hại bọn em.” Phao Phao và Ý Mễ nằm sấp trước màn hình, “Mọi người vẫn ổn chứ?”

“Ừm, hôm nay bọn anh kiếm được nhiều tiền lắm, còn lấy được thư mời của buổi đấu giá, đợi lát nữa bọn anh sẽ đi đến khách sạn để tham gia buổi đấu giá, cứu mọi người ra.”

“Được.”

Đạo diễn vô nhân tính bắt đầu đếm ngược: “Cuộc gọi sắp kết thúc, mọi người phải nhanh chóng trao đổi những thông tin có ích, đừng nói lời vô ích, mười… chín…”

Ý Mễ vội vàng nói: “Thủ lĩnh là người tốt! Kho báu mới là người xấu! Nếu như không có cách nào đánh thắng được kho báu, chúng ta phải đi đến nơi khác, không thể quay về nhà! Nhất định phải lấy được kho báu!”

Một giây sau, đường truyền bị ngắt. 

“Mọi người chọn một người ném phi tiêu đi.”

Chọn ai đây? 

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng cử ra Giang Ý Thành. 

Chu Chúc làm ấm người cho anh ta: “Cố lên, cố lên!”

Giang Ý Thành nghiêm túc, cầm lấy cái phi tiêu: “Tôi là cao thủ phi tiêu…”

Giây tiếp theo, phi tiêu cắm chuẩn vào ô số “1”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play