Chu Chúc đóng cửa lại, đạo diễn và quay phim lui ra ngoài trước.
Phao Phao trượt xuống giường, ngoan ngoãn mở tủ quần áo ra: “Ba ơi, hôm nay chúng ta mặc bộ màu nào ạ?”
Tổ tiết mục chuẩn bị cho bọn họ đồng phục đủ màu đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh lam, chàm, tím, có thể thay đổi để mặc hàng ngày.
Chu Chúc suy nghĩ: “Màu đỏ, hợp với tâm trạng hôm nay của ba.”
“Tâm trạng gì cơ ạ?”
“Tâm trạng vui vẻ đó.”
“Ừm… Ba, vậy quần áo màu đen này là của ai vậy ạ? Ngầu quá, con muốn mặc bộ này.”
“Hả? Quần áo màu đen gì cơ?” Chu Chúc quay đầu lại, “Của bố con đó.”
“Ò, thế con không mặc nữa.”
Tối hôm qua, Thôi Phùng khoác áo khoác ngoài cho Chu Chúc, Chu Chúc liền khoác luôn về.
[Cho tôi nghe với! Cho tôi nghe với!]
[Tôi nằm sấp ở trên cửa nghe trộm được Chúc Phao nói chuyện]
[Cái gì mà bố? Cái gì mà quần áo màu đen?]
[Chắc chắn là áo khoác vest của sếp Thôi để ở trong đó]
[Không thể nào, tôi nhớ rõ ràng, lúc sếp Thôi đi, Chúc Chúc cầm áo khoác mặc lên cho anh ấy rồi!]
[Thế không cho phép người ta quay lại cởi quần áo nữa sao?]
[*Mặt chuyển sang màu vàng*]
Không lâu sau, Chu Chúc và Phao Phao thay quần áo rồi đánh răng rửa mặt.
Thợ trang điểm đã sẵn sàng đợi trang điểm cho bọn họ.
Chu Chúc và Phao Phao ngồi trước gương trang điểm, thợ trang điểm đội mũ trùm đầu cho Chu Chúc, sau đó chải mái tóc ngắn của Phao Phao.
Phao Phao là một tên nhóc thích bắt chước, ba làm gì thì nhóc sẽ làm cái nấy.
Bởi vì lát nữa bọn họ phải chạy đi chạy lại, mà trời thì nóng nên thợ trang điểm cũng không trang điểm nhiều cho bọn họ, chỉ đơn giản bôi kem chống nắng cho trẻ em.
Chu Chúc ngồi trên ghế, dựa vào lưng ghế, xem ra vẫn còn buồn ngủ.
Thợ trang điểm hỏi: “Hôm nay Chúc Chúc dậy muộn à? Bình thường dậy sớm lắm mà.”
“Ừm.” Chu Chúc khịt mũi, “Không hiểu hôm qua làm sao mà cứ thấy mệt mệt.”
Đều tại sếp Thôi đột nhiên hôn cậu, tối qua cậu nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại liền nhớ đến việc Thôi Phùng hôn cậu, mềm mại, mát lạnh.
Hại cậu cả đêm không ngủ được.
Thôi Phùng quyến rũ cậu!
Thợ trang điểm cười nói: “Nghe nói nhiệm vụ hôm nay không khó lắm đâu.”
Chu Chúc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Chưa đầy mười phút đã trang điểm xong.
Chu Chúc đứng dậy, nhìn mình ở trong gương: “Cảm ơn nha, chúng tôi đi trước đây.”
“OK.”
Chu Chúc kéo rương hành lý và Phao Phao, mở cửa, bước ra khỏi phòng.
“Đạo diễn, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến nhà hàng đột vật nhỏ và tụ họp với những người khác.”
[Chúc Chúc Phao Phao đẹp quá! Quần áo màu đỏ hợp ghê]
[Hôm qua là bé học sinh nghèo khó, hôm nay là trạng nguyên cấp ba!]
[Quần áo màu đỏ không phải là đồ cưới sao? Tại sao không phải là đồ cưới chứ?]
[Chúc Chúc mau vứt hết sự kháng cự và kết hôn với tôi đi! Phao Phao mau làm con trai của tôi đi!]
[Sếp Thôi: ???]
[Vậy… Chúc Chúc mau làm con trai của tôi đi!]
Chu Chúc đưa Phao Phao đến nhà hàng Động Vật Nhỏ.
Những người khác đang chờ sẵn.
Chu Chúc đảo mắt một vòng: “Tôi cảm thấy hôm nay có nhiệm vụ quan trọng.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hôm nay mọi người trang điểm rất đẹp.”
Phao Phao từ trên vali trượt xuống: “Hôm qua bố cháu đã mang hết những đạo cụ mà chúng ta cần đến rồi.”
Đám nhỏ tụ tập lại cùng nhau xem, Phao Phao mở vali ra, lấy từng món ở trong vali ra.
“Ý Mễ, đây là mèo không lông mà chị muốn.”
“Còn có cả con voi.”
“Còn có cả con rắn mà ba em thích nữa.”
“A! Rắn?” Đám nhóc chạy toán loạn.
Phao Phao một tay cầm lấy con rắn đồ chơi ham ăn dài, một tay chống nạnh, ưỡn cái bụng nhỏ: “Không đáng sợ một chút nào.”
——Anh hùng cầm rắn nhỏ.
[Dáng vẻ này của Phao Phao rất giống với vị anh hùng Tiểu Na Tra]
[Anh hùng bắt rồng]
Phao Phao cầm con rắn đồ chơi, đi đến bên cạnh Chu Chúc: “Ba ơi, đây là của ba.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“A!” Chu Chúc đột nhiên giật mình, “Phao Phao, nó muốn cắn ba, cứu mạng!”
Phao Phao giữ chặt lấy nó: “Ba ơi, con đã cầm chặt nó rồi, ba đừng sợ.”
[Chúc Chúc dọa tôi giật nảy mình]
[Chúc Chúc diễn sâu]
[Phao Phao sẽ bảo vệ ba, (khoe khoang)]
“Mình còn tưởng là rắn thật cơ.” Đám nhóc cũng tụ tập lại lần nữa.
Món đồ chơi dài này, bình thường có thể cuộn lại, còn có thể biến thành các loại hình dáng khác, rất thú vị.
Chơi được một lát, Coca nói: “Vậy bây giờ chúng ta mang những thứ này đi tìm đại vương đi.”
“Là thủ lĩnh, không phải đại vương.” Ý Mễ sửa lại cho cậu bé, “Nhưng chúng ta phải làm sao mới gặp được ngài ấy đây?”
Quýt nói: “Chúng ta có thể chạy ra ngoài, tiết lộ thân phận của mình, để cho thợ săn bắt chúng ta, để cho bọn họ dẫn chúng ta đi gặp thủ lĩnh.”
“Ừm.” Đám nhóc nhất trí, mỗi đứa cầm một món đồ chơi, đi ra ngoài.
Lúc này, Chu Chúc đột nhiên hắng giọng: “Khụ khụ.”
Phao Phao đột nhiên hiểu ra: “Đúng rồi, bọn em là nội gián, không cần đi tìm thợ săn, em và ba bắt mọi người lại là được mà.”
“Hơn nữa chúng ta không thể trong một lúc mang hết tất cả đồ ra ngoài được, lỡ như thất bại, chúng ta sẽ không còn cách nào khác.”
“Vậy chúng ta cầm mấy món đồ chơi nhỏ không có lông đi gặp thủ lĩnh trước, nếu như thủ lĩnh thích, thì lại đưa cho ngài ấy những thứ khác. Nếu như thủ lĩnh không thích, chúng ta lại mang những thứ khác thử xem.”
“Ừm.”
“Vậy ai đi đây?”
Đám trẻ đồng loạt giơ tay: “Tớ! tớ tớ tớ!”
Bọn trẻ đều muốn đi gặp thủ lĩnh.
Coca nói: “Dựa theo tuổi tác lớn nhỏ mà sắp xếp.” ( truyện trên app T Y T )
“Chị mới là người lớn nhất.” Ý Mễ nhắc nhở cậu bé, “Hay là chơi kéo búa bao đi, ai thắng thì được đi.”
“Cũng được.”
“Kéo búa bao——”
Cuối cùng, Ý Mễ thắng.
“Vậy chị mang mèo không lông đi đây.” Ý Mễ giấu con mèo đồ chơi ở sau lưng, “Ngay khi nhìn thấy thủ lĩnh, chị sẽ lập tức lấy mèo ra đưa cho ngài ấy.”
“Được.” Phao Phao nghĩ một chút, “Chúng ta cũng mang theo cả rắn nữa, mang theo hai thứ.”
“Được.”
Nhưng con rắn quá lớn, Phao Phao không biết nên giấu ở đâu.
Phao Phao cầm món đồ chơi, khua tay múa chân một hồi.
Chu Chúc nghĩ ngợi, giúp cậu bé bỏ đồ chơi vào trong ống tay áo, con rắn đồ chơi được kéo dài ra, đuôi rắn và đầu tách biệt chui ra từ ống tay áo bên trái và bên phải của Phao Phao.
Phao Phao hơi khó chịu quay một vòng: “Ba ơi, con trông thế nào?”
“Đẹp lắm.” Chu Chúc nhấc tay cậu bé lên, bóp đồ chơi trong ống tay áo của nhóc, “Nè, ba làm cơ bắp cho con đó, bây giờ con là võ sĩ.”
“Tuyệt vời!”
Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, nhóm người bắt đầu chia ra hành động.
Chu Chúc và Phao Phao giả vờ bắt lấy Ý Mễ và Giang Ý Thành, đưa bọn họ đi tìm thợ săn.
Ba gia đình còn lại thì ở lại trong thành phố cổ tiếp tục kiếm tiền.
Ý Mễ và Giang Ý Thành đội mũ cáo, đi trên đường phố.
Chu Chúc và Phao Phao hét lớn: “Thợ săn đâu? Thợ săn đâu?”
[Có một đồ chơi giấu trong quần áo của Phao Phao]
[Trông rõ ràng lắm ấy, sẽ bị phát hiện chứ?]
[Lúc thợ săn truy đuổi thì khắp nơi đều là thợ săn, bây giờ muốn tìm thợ săn thì lại như biến mất trong một đêm]
Chu Chúc và Phao Phao đi qua ba con phố, cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen.
“Xin chào!” Chu Chúc giơ tay, vẫy về phía bên đó.
Thợ săn bên đó quay đầu qua, nhìn thấy bọn họ bèn đi về phía này.
“Chúng tôi bắt được hai động vật nhỏ, có thể dẫn chúng tôi đi gặp thủ lĩnh không?”
Thợ săn vươn tay ra, sờ mũ cáo trong tay Ý Mễ.
Thời tiết hơi nóng nên Ý Mễ đã cởi mũ xuống.
“Ừm ừm.” Thợ săn nói, “Sờ thích quá, mấy đồ có lông mềm mại quả nhiên là đồ đáng yêu nhất trên đời.”
Những người khác nhìn nhau: “Hả? Không phải mọi người ghét nhất là đồ có lông sao?”
“Trước kia là vậy, nhưng hôm qua…” Thợ săn khóc lóc, nhìn về phía Chu Chúc, “Đều tại anh, anh cho tôi sờ đuôi chuột hamster, kết quả từ đó về sau, tôi vẫn luôn nhớ mãi không quên mấy thứ có lông, tôi còn nói với các thợ săn khác, bây giờ bọn họ đều thích đồ có lông xù rồi.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chu Chúc hỏi: “Vậy không phải rất tốt sao?”
“Tốt cái gì mà tốt? Chúng tôi đều bị thủ lĩnh đuổi ra khỏi đội rồi.”
“Vậy anh dẫn chúng tôi đi gặp thủ lĩnh đi, chúng tôi có thể giúp anh.”
“Thật sao?”
“Thật ạ.” Ý Mễ dùng sức gật đầu, “Nếu như chú dẫn bọn cháu đi gặp ngài ấy thì bọn cháu sẽ tặng mũ cáo cho chú.”
“Thành giao.”
Người đàn ông mạnh mẽ cao lớn cứng rắn lại thích mũ cáo nhỏ không dứt ra được.
Thợ săn đưa bọn họ đến trước một cung điện trong thành.
“Cung điện này có vẻ rất lạnh.”
Mặt đất lát gạch màu đen, tất cả đồ trang trí đều làm bằng đá, ngay cả rèm cửa và thảm trải sàn cũng không có, nếu như chẳng may ngã chắc chắn sẽ rất đau co mà xem.
Thủ lĩnh thợ săn đã gặp ngày hôm qua là một người mặc áo giáp làm từ kim loại, ngồi trên ngai vàng ở vị trí cao nhất.
Chu Chúc quỳ bịch xuống, chắp tay về phía anh ta: “Tham kiến đại vương!”
Phao Phao kinh ngạc.
Ba lại phát điên nữa rồi.
[Ha ha ha ha cứu mạng]
[Đại vương mau chạy đi! Đại vương không phải là cách gọi tôn kính, mà là trù ẻo!]
[Chúc Chúc gọi ai là đại vương, người đó liền gặp xui xẻo]
[Không! Không kịp nữa rồi! Thủ lĩnh đã bị Chúc Chúc ghim rồi!]
Thủ lĩnh có vẻ rất buồn rầu: “Các người còn đến làm gì nữa? Tất cả thợ săn đều bị lông xù thu hút đi hết rồi, bọn họ đều phản bội ta rồi.”
“Đại Vương, tôi vẫn chưa phản bội ngài!” Chu Chúc lí do chính đáng, “Tôi bắt về cho ngài hai con cáo nhỏ!”
Ý Mễ và Giang Ý Thành đi lên phía trước, không sai, là chúng tôi.
Thủ lĩnh vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức xua tay: “Đừng đứng gần ta như thế, ta dị ứng với lông thú, cáo toàn lông là lông!”