Chu Chúc cũng không biết chuyện sao lại thành ra như vậy. 

Cậu vốn chỉ muốn trêu chọc sếp Thôi, để cho sếp Thôi cảm nhận được một chút xấu hổ. 

Dù sao thì sếp Thôi trông rất cổ hủ. Anh luôn mặc âu phục màu đen——Nếu như không phải bởi vì Chu Chúc đã ngủ cùng giường với anh, thì Chu Chúc gần như tưởng rằng anh đi ngủ cũng mặc âu phục, đồ ngủ của sếp Thôi cũng rất cổ hủ. 

Tóc của anh được chải rất tỉ mỉ, không phải đang đọc báo, thì cũng là đang xem tin tức, trong ipad của anh không có một trò chơi nào——Chu Chúc kinh ngạc. 

Loại cổ hủ này, Chu Chúc tin chắc rằng anh cái gì cũng không hiểu, tuyệt đối không thể chịu được sự trêu ghẹo. 

Cho nên Chu Chúc lén lút chạm vào tay anh, lau dầu vào anh. 

Kết quả… 

Chính Chu Chúc bị hôn đến choáng váng. 

Thời gian điện thoại của sếp Thôi tự động tắt màn hình ít nhất là mười phút, bọn họ từ lúc điện thoại vẫn sáng, hôn đến lúc điện thoại thành màu đen. 

Chu Chúc choáng váng, nằm sấp trong lòng Thôi Phùng, còn định ngọ nguậy: “Thưa anh, đây là show thiếu nhi … Quá đáng lắm… Không thích hợp cho trẻ nhỏ…”

Thôi Phùng ôm chặt lấy cậu, khép áo khoác âu phục trên người lại: “Còn muốn làm thêm lần nữa không?”

Trên áo khoác âu phục có mùi bạc hà nhàn nhạt của Thôi Phùng, anh không xịt nước hoa, là mùi sữa tắm mà Chu Chúc chọn cho anh, Chu Chúc nói trên người sếp tổng đều có mùi này. 

Chu Chúc thử cởi áo khoác âu phục ra: “Cứu mạng… Toàn là mùi bạc hà, nhiều sếp Thôi quá, đi ra đi… Cảm giác bị bao vây rồi…”

Thôi Phùng cong môi, sờ đầu cậu: “Chỉ có một Thôi Phùng thôi.”

“Ờ…” Chu Chúc càng xấu hổ hơn, chôn mặt vào ngực anh, chà lên chà xuống. 

Người bị trêu ghẹo hôn choáng người đi trêu ghẹo, mất mặt quá. 

Thôi Phùng dừng lại một chút: “Chúc Chúc, em làm bỏng anh rồi.”

“Hả?” Chu Chúc không thể tin được ngẩng đầu, anh nói nhảm cái gì đấy?

Thôi Phùng nâng mặt cậu lên: “Em đỏ mặt, đốt cháy anh qua lớp áo sơ mi rồi.”

“Câm miệng đi.” Chu Chúc lại cúi đầu, tiếp tục chôn mặt vào ngực anh, còn hít hà nữa. 

Cậu cần phải hồi phục lại tâm trạng trong đống cơ ngực của sếp tổng. 

Thôi Phùng cứ đứng vậy, để cho cậu dựa vào, còn vuốt tóc cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Chúc Chúc, chúng ta là chồng chồng.”

“Vãi.” Giọng nói bực tức của Chu Chúc vang lên, “Chúng ta đã ly hôn rồi, anh chồng cũ.”

“Em đã từng nói sẽ không gọi anh… Bằng cái xưng hô này mà.”

“Em chỉ đồng ý sẽ không gọi anh như vậy trong vài ngày thôi.”

“Chúc Chúc, chúng ta có cả Phao Phao luôn rồi mà.”

“Cái đó tôi lại không nhớ gì cả, nên không tính.”

“Là em hôn anh trước.”

“Tôi chỉ hôn khóe miệng, hơn nữa tôi còn chưa vươn” Chu Chúc không nói ra được. 

Hai người cứ đứng như vậy, lặng lẽ. 

Không biết đã qua bao lâu, Chu Chúc cảm thấy mình đã bình ổn hơn, có lẽ không đỏ mặt nữa. 

Cậu ngẩng đầu, chớp mắt, nghiêm túc nhìn Thôi Phùng: “Bây giờ còn nóng không?”

Thôi Phùng dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt cậu: “Không nóng nữa, có thể về được rồi.”

Chu Chúc che mặt đi, choàng áo khoác âu phục lên, cùng Thôi Phùng đi ra khỏi rừng cây. 

Chu Chúc đi bên cạnh anh, quay đầu nhìn anh: “Sao anh có thể thuần thục như vậy? Đã từng tập luyện với ai rồi à?”

Thôi Phùng nghiêm túc: “Đã từng tập luyện với Chúc Chúc.”

“Thật sao? Lúc tôi không ở bên cạnh đã từng tập luyện với ai?”

“Người thực vật thì tập luyện kiểu gì?”

“Ừm…” Chu Chúc suy nghĩ một chút, “Người thực vật và “người động vật” ha.”

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thôi Phùng mỉm cười, không nói lời nào. 

Trở lại bên cạnh xe, Chu Chúc xoa mũi: “Anh về đi.”

Thôi Phùng đứng ở cạnh xe: “Em về trước đi, để anh đưa em về.”

Chu Chúc thẳng thừng từ chối: “Không muốn, anh đưa em về, sau đó em lại đưa anh về, rồi sau đó anh lại đưa em về nữa, thì tối nay không cần ngủ luôn.”

Thôi Phùng vỗ nhẹ cậu: “Vậy em về trước đi.”

“Ừm, em đi trước đây.” Chu Chúc khép áo khoác lại, quay người rời đi. 

Thôi Phùng đứng ở cạnh xe, nhìn cậu đi vào trong cổng thành.

Đến tận lúc bóng dáng nhỏ bé của Chu Chúc biến mất sau cổng thành, anh mới mở cửa xe, ngồi lại vào trong xe. 

Thôi Phùng cầm vô lăng, biểu cảm vẫn luôn nghiêm túc đột nhiên xuất hiện một vết nứt, anh không nhịn được mà bật cười.

Thôi Phùng ngả về sau, dựa lưng vào ghế, sờ chóp mũi. 

Ba năm, cuối cùng anh lại được hôn Chúc Chúc. 

Trái tim anh bây giờ đang đập rất nhanh, không phù hợp để lái xe, sẽ xảy ra chuyện mất. 

Thôi Phùng không biết trì hoãn ở trong xe bao lâu, mới từ từ khởi động xe. 

Ở bên kia, Chu Chúc đi được một nửa, mới đột nhiên nhớ ra. 

Ồ, cậu còn có một đứa con trai, tên là Phao Phao!

Phao Phao vẫn còn đang chơi ở nhà người khác, bây giờ muộn như vậy rồi, Phao Phao chắc chắn đã ngủ rồi, phải đưa nhóc con về nhà thôi. 

Chu Chúc tăng nhanh tốc độ, đi về phía sân. 

Buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc, các nhân viên đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nghỉ ngơi. 

Chu Chúc chào bọn họ, rồi đi đến cái sân gần đó, liền nghe thấy giọng nói của đám nhóc. 

Quýt và Coca lớn tiếng nói: “Ông nội, mời ông đi ngủ.”

Phao Phao hắng giọng: “Được.”

Chu Chúc: ???

Không hổ là nhóc, kẻ phản diện nhỏ bé. 

Bằng sự nỗ lực của bản thân, đã có được vai vế lớn nhất. 

Ba của ông nội - Chu Chúc vội vàng mở cửa bước vào: “Phao Phao!”

Phao Phao quay đầu nhìn về phía cậu: “Ba ơi, ba về rồi sao?”

“Ừm.” Chu Chúc xấu hổ cười với Quý Dao và Quýt, “Ba về rồi.”

Cậu đi lên nói với Phao Phao: “Con còn muốn chơi sao? Muốn đi về ngủ chưa?”

Phao Phao nghĩ một chút: “Vậy đi về ngủ đi ạ, đúng lúc con cũng muốn đi về ngủ.”

Chu Chúc nắm tay cậu bé, Phao Phao quay đầu lại, vẫy tay với đám bạn thân: “Bái bai.”

Quýt và Coca cúi chào nhóc: “Bai bai ông nội, ông nội ngủ ngon.”

Chu Chúc: ???

Chu Chúc vẻ mặt phức tạp dẫn nhóc con đi: “Sau này các cháu cứ gọi Phao Phao là được rồi, chú sợ Phao Phao sẽ già mất.”

“Dạ vâng ạ, ông cố.”

Chu Chúc nghẹn lời.

Lúc đi qua Quý Dao, Quý Dao nói: “Quả nhiên là con trai ruột của anh, cả ngày chỉ nghĩ đến việc làm ba, làm ông nội của người khác.”

Chu Chúc ưỡn ngực: “Đương nhiên.”

Hoá ra là do gen di truyền cả.

“Bọn tôi đi trước đây.”

Chu Chúc dẫn Phao Phao quay về nhà, hai người thay đồ ngủ xong, liền leo lên giường, đi ngủ.

Hai ba con nằm cạnh nhau.

“Thế nào? Giường do bố sửa chắc chắn lắm đúng không?”

“Để con thử xem.” Phao Phao nói rồi muốn giơ chân lên.

“No no no!” Chu Chúc lập tức ngăn nhóc lại, “Cấm! Ngộ nhỡ lại làm sập, lại phải bảo bố quay lại sửa cho chúng ta, phải nằm nhẹ nhàng thôi.”

“Con biết rồi ạ.”

Chu Chúc nắm lấy tay Phao Phao, để cho cậu bé sờ thứ được đặt trên đầu giường.

“Ơ? Ba ơi, đây là cái gì ạ? Nhăn nhúm vậy.”

“Sô cô la đó, sô cô la trẻ con có thể ăn được, bố mang đến cho con đó, ba có lòng để lại cho con.”

Phao Phao rất cảm động: “Oa, ba thật là tốt.”

Chu Chúc đã ăn một bịch khoai tây chiên vị dưa vàng, một bịch vị khoai môn, một gói cá khô, một gói thạch mút, nói: “Đương nhiên rồi, ba là người yêu con nhất trên đời. Nhưng bây giờ muộn quá rồi, ăn sẽ bị sâu răng, ngày mai chúng ta dậy sớm rồi ăn nhé.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Vâng.” Phao Phao dùng sức gật đầu, vừa chuẩn bị chui vào trong vòng ôm của Chu Chúc, đột nhiên lại nghĩ ra, nhỏ giọng nói, “Ba ơi, con muốn lật người.”

“Vậy thì lật đi.”

“Nhưng con sợ làm hỏng giường mà bố sửa.”

“Vậy thì lật nhẹ nhàng thôi.”

“Được ạ.” Tay chân nhẹ nhàng giơ tay lên, động tác từ từ, giống như con rùa đang lật người, chậm chạp lật người qua, cuối cùng lăn vào vòng ôm của ba.

“Ngủ thôi, ngủ ngon, con trai nhỏ của ba.”

“Ngủ ngon, ba của con.”

Ngày hôm sau, chín giờ sáng. 

Quay phim đang gõ cửa ở bên ngoài: “Chúc Chúc, Phao Phao, hai người dậy chưa? Chúng ta phải bắt đầu livestream rồi.”

Phao Phao đột nhiên tỉnh dậy, ra sức đẩy ba: “Ba ơi! Mau lên! Dậy ăn sô cô la đi! Nếu không sẽ bị đạo diễn phát hiện đó!”

Nhưng Chu Chúc ngủ say như chết, Phao Phao căn bản không gọi cậu dậy được. 

Không còn cách nào khác, vì để bảo vệ sô cô la, Phao Phao chỉ có thể lấy một hộp, bóc vỏ ra, nhét một miếng vào trong miệng, sau đó cố gắng cạy miệng ba ra, thử nhét một miếng vào trong miệng ba. 

Phao Phao quay đầu hét lớn với bên ngoài: “Không được đâu chú ơi, vẫn chưa thể vào đây đâu ạ, cháu và ba vẫn chưa mặc quần áo.”

Quay phim nói: “Được, vậy chú đợi ở bên ngoài nhé.”

Phao Phao cố gắng vỗ vào mặt ba: “Ba ơi, dậy đi!”

“A?” Chu Chúc cuối cùng cũng tỉnh dậy, “Sao thế?”

“Ba mau ăn đi, chú đạo diễn sắp đến rồi!”

“Được!”

Không lâu sau, đạo diễn Tiểu Trương đã đến. 

“Sao thế? Bọn họ vẫn chưa dậy?”

Quay phim nói: “Phao Phao nói, bọn họ vẫn chưa mặc quần áo.”

Đạo diễn hỏi: “Bao lâu rồi?”

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Quay phim nhìn đồng hồ: “Khoảng mười phút rồi.”

“Vậy thì vào luôn đi.”

Lúc đạo diễn đẩy cửa, Chu Chúc và Phao Phao đang ngồi trên giường, má phồng lên, nhét sô cô la vào miệng, giấy gói sô cô la rơi ở trên giường. 

Chu Chúc còn dặn dò Phao Phao: “Con không được ăn quá nhiều đâu nhé.”

“Vậy thì con đem một ít đi cho các anh chị ạ.” Phao Phao nhét sô cô la vào trong túi. 

“Này, bỏ ra ngoài đi, để ở trong túi dễ chảy lắm….”

Một giây sau, bọn họ và đạo diễn đang đẩy cửa bước vào đều ngơ ngác nhìn nhau. 

Chết rồi, bị bắt quả tang rồi. 

Chu Chúc ôm lấy chăn, định che đi sô cô la ở trên giường. 

Nhưng đạo diễn đã nhìn thấy. 

“Chúc Chúc, Phao Phao, hai người đang làm gì thế?”

“Không làm gì cả.”

Trong miệng Chu Chúc và Phao Phao vẫn đang ngậm sô cô la, chột dạ mỉm cười với anh ta. 

“Mau dậy đi, sô cô la bị tịch thu.” Đạo diễn nghĩ ngợi, “Để chia cho các khách mời khác.”

Phao Phao nghe vậy, liền lấy sô cô la ở trong túi ra, kiểm kê lại: “Coca một cái, Quýt một cái…”

[Mới sáng sớm đã bất ngờ như vậy sao?]

[Ở trong miệng Chúc Chúc vẫn còn hai cái, phải một cái trái một cái] 

[Y hệt chuột hamster luôn kìa má.] 

[Sô cô la của ai cho vậy? Hình như tôi đã bỏ sót một đoạn] 

[Nhất định là của sếp Thôi] 

[Hôm qua sếp Thôi đến, giúp bọn họ sửa giường, còn mang đồ ăn vặt cho Chúc Chúc] 

[Cuối cùng Chúc Chúc còn kéo sếp Thôi vào rừng cây nhỏ!] 

[Có cảm thấy, miệng của Chúc Chúc sáng sớm đã đỏ không?] 

[Chậc chậc, nhất định là không phải do ăn sô cô la rồi, ăn sô cô la là miệng phải đen.]

[Tối hôm qua ăn sếp Thôi đó.]

[Tôi muốn xem! Tôi muốn xem! Tôi muốn xem rừng cây nhỏ!] 

[Sếp lớn cắt đoạn đó đi rồi! “Tình yêu xuyên thời gian… Sếp tổng mặc âu phục x tiểu thư sinh nho nhã yếu ớt”]

[Còn cái này nữa, “Gặp em ngàn năm trước… Cá mập khổng lồ giàu có hiện đại x thư sinh nghèo khổ cổ đại”] 

Chu Chúc khịt mũi, xuống giường, mời đạo diễn ra ngoài: “Chúng tôi muốn thay quần áo, đợi lát nữa hẵng vào.”

Đạo diễn mang sô cô la đi: “Nhanh lên đấy.”

“Biết rồi mà.” Chu Chúc đóng cửa lại, mặc quần áo vào. 

Trước màn hình, Thôi Phùng không nhịn được mà cong môi, Chúc Chúc giống như anh, đêm qua không thể ngủ ngon. 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play