Chu Chúc nở nụ cười xấu hổ, kéo Thôi Phùng đi.
“Đi, em tiễn anh ra ngoài.”
Thôi Phùng hỏi: “Bọn nhỏ lúc nào cũng chơi trò này sao?”
Chu Chúc gượng cười: “Ha ha, đúng vậy…”
“Khó trách anh mua cho Phao Phao sách khoa học phổ thông, em lại nói quá khó hiểu, không hợp với con, hóa ra là vì con nó thích chơi những trò này.”
“Ha ha…” Chu Chúc cười ngượng: “Con của chúng ta tương đối đặc biệt.”
Chu Chúc kéo tay Thôi Phùng, hai người băng qua con đường trên phố cổ, ra khỏi cổng thành.
Ngoài thành vẫn còn lại một chiếc xe, trước đó trợ lý của Thôi Phùng đã lái một chiếc về trước.
[Sếp Thôi thật hồ đồ!]
[Đáng lẽ anh phải ngồi xe của trợ lý tới, đợi khi trợ lý đi rồi anh có thể nói mình không thể trở về, đường đường chính chính ở lại, ngủ cùng Chúc Chúc Phao Phao trên một chiếc giường]
[Chu đáo quá mức cũng không phải là chuyện tốt đâu nha]
Chu Chúc thoáng liếc người quay phim, nắm tay trái Thôi Phùng, vén tay áo anh lên, nhìn vào mặt đồng hồ trên tay.
Trời quá tối, Chu Chúc nghiêng đầu cũng không nhìn rõ.
Thôi Phùng liếc nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: “8 giờ 50, còn mười phút nữa sẽ kết thúc buổi phát sóng trực tiếp.”
Chu Chúc nghi ngờ: “Đồng hồ không có đèn, sao anh nhìn thấy? Em nhìn thế nào cũng không thấy?”
Thôi Phùng lấy điện thoại ra, ấn màn hình, cho cậu xem thời gian.
“...”
[Màn hình điện thoại của sếp Thôi là hình mặc định, anh ấy không dùng mấy bức hình đáng yêu (ảnh xấu) của Chúc Chúc làm hình nền, tôi rất là không hài lòng đấy nhé sếp Thôi]
[Hình đáng yêu của Chúc Chúc đương nhiên sếp Thôi sẽ giấu cho riêng mình, sao có thể đưa cho chúng ta xem?]
[Sếp Thôi rất ra dáng một cán bộ kỳ cựu nha, người quay phim xa như vậy vẫn có thể quay rõ]
Chu Chúc quay đầu thoáng nhìn, người quay phim đứng cách khá xa, cậu suy nghĩ một chút rồi lại nắm chặt tay Thôi Phùng, chạy về phía trước.
Người quay phim và người xem phát sóng trực tiếp còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Chúc đã kéo Thôi Phùng đào tẩu trước mặt máy quay, “Vút” một tiếng, cậu đã chui vào rừng cây nhỏ bên ngoài thành cổ.
[?!!]
[Thứ gì vừa lướt qua!]
[Một con hamster đáng yêu vừa chạy qua]
[Chúc Chúc chạy trốn nhanh thế]
[Đạo diễn! Mau về sớm! Nhanh nhanh tìm hai người họ về! Tôi muốn xem!]
[Không hay rồi, Chúc Chúc đã kéo sếp Thôi trốn vào rừng cây nhỏ!]
[Gọi người đến nhanh! Tôi muốn xem!]
Phía trước truyền đến âm thanh của Chu Chúc: “Đi quay Phao Phao chơi trò đóng vai gia đình đi!”
Người quay phim do dự một chút, cuối cùng vẫn không đuổi theo hai người họ, quay người trở về tìm Phao Phao.
[Để tôi xem! Để tôi xem!]
[Tôi biết ngay mà, Chúc Chúc sao có thể im lặng được, hoá ra đã có âm mưu từ sớm]
[Sếp Thôi phải về, Chúc Chúc luyến tiếc, muốn mang anh ấy giấu đi]
[Chúc Chúc trước máy quay: Yên tĩnh, rụt rè, đoan trang]
[Chúc Chúc thực tế: hoang dã, thú vị]
Trong chốc lát, Phao Phao lại được xuất hiện trên tv.
Nhóc con vẫn cùng anh em của mình chơi trò gia đình.
Coca cùng người quay phim đẩy cửa bước vào: “Ông nội, bố, anh về rồi!”
Quýt và Phao Phao liền ra đón: “Anh đã về rồi!”
[Cảm giác có gì đó kỳ kỳ]
[Xem phát sóng trực tiếp tôi đã biến thành con của Quýt và Phao Phao]
[Thật kỳ diệu]
***
Phía bên kia, Chu Chúc kéo Thôi Phùng, chạy như điên trên đường, chạy đến khu rừng bên ngoài thành cổ.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Thôi Phùng quay đầu nhìn thoáng phía sau: “Chúc Chúc, họ không đuổi theo.”
Chu Chúc cũng nhìn thoáng qua: “Vậy… dừng ở đây thôi.”
Chu Chúc lúc này mới nhận ra mình vẫn còn nắm tay anh, ý thức được hành động kì lạ của bản thân, vội buông tay Thôi Phùng như bị bỏng.
Chu Chúc ngượng ngùng xoa tóc, nhỏ giọng hỏi: “Chắc anh cũng không quen ha? Đứng trước máy quay ấy.”
Thôi Phùng gật đầu: “Ừm, không quen lắm.”
“Em cũng không quen.” Chu Chúc như tìm được tri kỷ, lại tiếp tục nắm lấy tay anh: “Thật kỳ lạ, tại sao em luôn có cảm giác không muốn buông tay.”
“Anh có xem trực tiếp.” Thôi Phùng nhàn nhạt đáp: “Chúc Chúc, em khá là thoải mái.”
“Không…” Chu Chúc muốn tìm cách phản bác: “Lúc đó em chỉ chơi trò chơi thôi, bình thường rất sợ xã hội, mắc chứng rối loạn lo âu.”
“Ừm.” Thôi Phùng hơi gật đầu nhưng trông anh chẳng có vẻ gì là tin Chu Chúc.
“Đặc biệt là vừa rồi, anh có cảm thấy chúng ta xấu hổ lắm không?”
“Không cảm nhận được, chúng ta ở bên nhau rất ổn mà.”
Không biết anh cảm nhận được bầu không khí tốt từ đâu ra, ngón chân Chu Chúc suýt nữa đào một cái hố vùi cả người vào đất luôn.
Chu Chúc vói vào túi tây trang của anh, lấy chiếc điện thoại ra: “Em mượn xem một chút.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Ừm.”
Chu Chúc đứng một chỗ với Thôi Phùng, nắm ngón tay anh mở khoá màn hình, mở kênh phát sóng trực tiếp, lén lút xem bình luận.
Thôi Phùng cũng cùng đứng xem, sau đó lại nói: “Chúc Chúc có thể mở khoá bằng vân tay của em.”
“Được không đó?”
“Được mà.”
“Ừm.” Chu Chúc nhấp vào phòng phát sóng, bị một loạt bình luận phía dưới làm cho chấn động.
[Tôi muốn coi Chúc Chúc với sếp Thôi hẹn hò]
[Tôi muốn xem đôi chồng chồng ngọt ngào]
[Ôi chao, tôi ngồi đây hóng lâu như vậy, tại sao họ không hôn? Tại sao lại không hôn?!]
[Thật xin lỗi, Phao Phao, nhóc rất đáng yêu, nhưng mà ba với bố của nhóc càng đáng yêu hơn]
[Tôi muốn làm loạn!]
Chúc Chúc bị doạ cho khiếp sợ, cậu lấy lại tinh thần, luống cuống chân tay tắt kênh phát sóng trực tiếp đi.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Trời ạ.” Chu Chúc xấu hổ che mặt: “Xấu hổ chết mất, đã vậy còn muốn phát trực tiếp, giết tôi luôn đi trời ơi!”
Thôi Phùng nhếch môi cười: “Cũng hay mà.”
“Hở?” Chu Chúc ngẩng đầu, không tin nổi mà nhìn anh: “Anh nói lại lần nữa xem!”
Thôi Phùng nói: “Cũng hay mà.”
Chu Chúc nắm chặt tay: “Em đang cầm dao trên tay, anh lặp lại lần nữa xem.”
Thôi Phùng cong cong khoé môi: “Rất đáng yêu.”
“Á!” Chu Chúc túm lấy cổ áo: “Sếp Thôi, đợi em bình tĩnh lại đã!”
Thôi Phùng có vẻ rất hưởng thụ việc lên hình, Chu Chúc hoá ra đã tìm sai người rồi.
Chu Chúc ngồi xuống tảng đá trong rừng cây, cầm điện thoại Thôi Phùng lướt lướt.
Lúc quay chương trình không được xem điện thoại, ban ngày còn có thể chịu được bởi vì còn phải làm nhiệm vụ, còn có thể dạo chơi, nhưng tới khi trời tối, thói quen thức khuya bị kích thích, cảm thấy thiếu gì đó trong cuộc sống về đêm.
Hôm qua cậu nằm trong phòng giam, rất rất rất muốn chơi điện thoại.
Chu Chúc lướt lướt xem video mèo con đáng yêu, Thôi Phùng cũng đứng bên cạnh cùng xem.
“Tôi chơi 10 phút nữa rồi trả lại anh sau.”
“Ừm.”
Thôi Phùng dừng một chút, kéo kéo cổ tay áo vest, quỳ gối xuống bên cạnh Chu Chúc: “Chúc Chúc, em kéo anh ra đây chỉ vì muốn chơi điện thoại?”
“Đú… đúng vậy.” Chu Chúc lại cúi đầu, như muốn vùi cả mặt mình vào trong màn hình: “Em nghĩ anh không thích máy quay cho nên dẫn anh chạy trốn, ai ngờ anh lại rất hưởng thụ.”
Thôi Phùng cũng nói: “Anh lại nghĩ em rất thoải mái.”
Chu Chúc liền phản bác: “Đó là dáng vẻ hưởng thụ hả? Em rất muốn đào cái hố chui quách xuống cho xong.”
“Anh thấy em với Phao Phao chơi vui lắm mà.”
“Bởi vì đây là chương trình thiếu nhi, em với Phao Phao dĩ nhiên chơi rất vui, nhưng anh không phải con của em...” Chu Chúc nói rất hợp tình hợp lý: “Anh là bố của thằng nhóc!”
“Ừm.”
“Thân phận khác nhau thật xấu hổ. Làm sao có thể nói những điều riêng tư trước ống kính được? Không thể nói những điều riêng tư trước ống kính…” Chu Chúc lại nghĩ đến gì đó, yên lặng hạ thấp âm lượng: “Xấu hổ lắm.”
Thôi Phùng nghiêm túc nhìn cậu: “Giữa chúng ta có chuyện gì đáng xấu hổ sao?”
“Còn còn còn…” Chu Chúc lắp bắp: “Còn không thấy xấu hổ?”
Trước khi đến quay tập này, cậu và Thôi Phùng ở nhà, như người không xương, dựa cả vào Thôi Phùng vừa nghịch điện thoại vừa ăn vặt. Cậu còn ném cả trái cherry lên trời rồi há miệng đón, giống như tiểu thổ phỉ ôm ôm ấp ấp, cậu còn ngủ cùng với Thôi Phùng, thì thầm trước khi đi ngủ, không xấu hổ sao?!
Những điều này có thể làm trước ống kính được sao? Bộ không cần mặt mũi à?
Vì thế, trước máy quay, cậu và Thôi Phùng không thể làm gì hết.
Xấu hổ lắm!
Mặt Chu Chúc ửng hồng, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, ngón tay không ngừng lướt lướt video.
Nhưng nội dung video về cái gì, cậu căn bản không đặt vào mắt.
Cậu đang cố ý dùng điện thoại che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, nhưng lại quên mất điện thoại có ánh sáng, cậu càng vùi mặt vào điện thoại, Thôi Phùng lại càng thấy rõ.
Bất tri bất giác, chiếc áo vest rơi xuống người cậu.
Chu Chúc lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh.
Thôi Phùng nói: “Nếu em thấy xấu hổ, lần sau anh không tới nữa.”
“Đừng đừng.” Chu Chúc vội vàng đáp: “Em muốn nói là nếu anh không đến em sẽ không có máy để chơi đâu.”
“Anh sẽ nói với đạo diễn một tiếng, cho phép em sử dụng điện thoại.”
“Không muốn không muốn, em không muốn được đặc cách.” Chu Chúc liên tục lắc đầu.
Chu Chúc lại lướt điện thoại một lát, bình tĩnh lại, quay đầu nói với Thôi Phùng: “Vậy anh cảm thấy như thế nào mới cảm thấy đáng xấu hổ?”
Thôi Phùng suy nghĩ: “Chúng ta còn chẳng nắm tay nhau.”
Tên ác ôn Chu Chúc cười hia hia, nhanh chóng nắm tay anh.
“Thế nào? Sếp Thôi, chịu không nổi rồi?”
Chu Chúc sờ tay anh, giống như đang lau lau, sờ đến mu bàn tay, xoa bóp ngón tay anh, rồi lại đan mười ngón tay với Thôi Phùng.
“Thế nào? Sếp Thôi, có phải càng ngày càng chịu không nổi?!”
Sắc mặt Thôi Phùng vẫn bình thản, ngược lại còn siết chặt tay cậu thêm: “Chúng ta còn không hôn môi.”
Chu Chúc liền sửng sốt: “Hả?”
“Từ lúc anh và em quay lại, chúng ta vẫn chưa hôn môi.”
Chu Chúc ngồi xổm xuống, đặt điện thoại của Thôi Phùng lên đùi, chớp chớp mắt, nhanh chóng tới gần, chạm vào khoé môi Thôi Phùng, hôn “chụt” một phát.
Vốn dĩ cậu muốn hôn môi, nhưng nụ hôn lại rơi vào khoé miệng.
Chu Chúc lạnh lùng cười: “Hia, sếp Thôi thấy thế nào? Anh đã bị em mê hoặc rồi đúng không? Thử tưởng tượng sau này em cũng làm như thế trước máy quay, anh sẽ cảm thấy thế nào? Không xấu hổ hả?”
Giây tiếp theo, Thôi Phùng đứng dậy, Chu Chúc bị anh nắm bả vai, kéo lên.
Thôi Phùng ôm trọn mặt cậu, lấp kín môi Chu Chúc.
?!!!
Chu Chúc đứng trên tảng đá, đứng không vững nên ngã người về phía trước, đương lúc muốn ngã người xuống, cậu định kêu cứu, nhưng đã bị môi Thôi Phùng ngăn lại, không thể kêu được, chỉ có thể vỗ lưng Thôi Phùng.
Nhưng Thôi Phùng vẫn không có ý định thả cậu ra, Chu Chúc vẫn cảm giác cậu không ngừng trượt xuống —
Chu Chúc không khỏi nhắm mắt lại, cậu trượt xuống khỏi tảng đá sẽ đè chết sếp Thôi mất.
Giây phút cậu sắp sửa ngã xuống, Thôi Phùng vòng cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cậu, vững vàng giữ chặt cậu.
Nhưng điện thoại của Thôi Phùng đã rơi xuống đất, màn hình di động hắt lên ánh sáng nhạt nhoà, chiếu sáng mảnh đất nhỏ bên cạnh.
Mãi cho đến khi màn hình tự động khoá lại.
Lúc này Thôi Phùng mới buông Chu Chúc ra, Chu Chúc vừa được buông ra đã cúi đầu, chôn đầu trong ngực anh, trên người vẫn còn khoác áo vest của Thôi Phùng, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của anh, quả thực chẳng khác gì đang bị vô số Thôi Phùng vây quanh.
Thôi Phùng mím môi, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Chúc Chúc xấu hổ chưa kìa, em cũng có thể làm vậy với anh nhé.”
“Câm miệng…”