Được rồi, sếp Thôi bảo lau mồ hôi thì lau mồ hôi đi.

Chu Chúc cầm chiếc khăn nhỏ trên tay, ấn thật mạnh lên trán Thôi Phùng, mà trên đó cũng không có lấy một giọt mồ hôi: “Xong rồi.”

“Cảm ơn Chúc Chúc.” Thôi Phùng quay đầu lại, tiếp tục sửa chân giường.

Chu Chúc chống cằm, nghiêm túc nhìn anh sửa giường.

Phao Phao ngồi được một lúc, đã thấy chân hơi tê cứng bèn đứng lên dậm dậm chân.

Cậu nhóc hỏi: “Ba không thấy chán ạ?”

Chu Chúc chống cằm: “Không chán.”

Phao Phao nghĩ ngợi một chút rồi quay người chạy đi mất: “Ba ơi, con đi tìm Coca với Quýt đây ạ.”

Nhìn bố sửa giường chán lắm, chỉ là đẽo gọt gỗ, sau đó lại nhét vào đóng vài cái đinh.

Mỗi lần bố đóng đinh, đều sẽ nhờ ba lau mồ hôi, nhưng rõ ràng bố không đổ một giọt mồ hôi nào.

Người lớn đạo đức giả!

[Phao Phao, sao ba của con có thể thấy chán được?]

[Ba với bố ở cùng nhau sẽ có không ít niềm vui đó nha.]

[Phao Phao còn nhỏ quá, không hiểu được, dì đây cũng không hiểu, đến đây chơi với dì nè.]

Coca và Quýt sống khá gần đây, có cả nhân viên của chương trình đi cùng, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng lúc này trở về trạng thái yên tĩnh, vì muốn mô phỏng theo sinh hoạt thời xưa, tổ chương trình thậm chí còn bài trí cả đèn nến chiếu sáng cho họ.

Ánh nến chiếu sáng hình bóng hai người, in lên tường.

Yên tĩnh một lúc, trong phòng chỉ vang lên tiếng đóng đinh của Thôi Phùng.

Thôi Phùng hỏi: “Ngày mai có thể về nhà rồi chứ?”

“Cái này còn phải hỏi đạo diễn.” Chu Chúc ngẫm nghĩ: “Nếu như ngày mai không có chuyện gì xảy ra, có thể gặp thủ lĩnh thợ săn theo đúng kế hoạch, giải cứu thế giới, hoàn thành cốt truyện chính, là có thể về nhà.”

Thôi Phùng gật đầu: “Được, tới lúc đó anh qua đón hai người.”

Chu Chúc gật đầu.

Một lúc sau, Thôi Phùng đứng lên nói: “Sửa xong rồi, em ngồi lên thử đi.”

Chu Chúc ngồi lên giường, giường đã ngừng rung, cũng không còn tiếng “kẽo kẹt” nữa.

Chu Chúc tặng cho anh ngón tay cái: “Wow, sếp Thôi, đỉnh đỉnh đỉnh.”

Thôi Phùng kéo vali ra, bên trong toàn là đống thú bông đạo cụ: “Chúc Chúc, đây là đạo cụ tổ chương trình yêu cầu.”

“Mèo đáng yêu.”

“Rắn đáng yêu.”

“Rết đáng yêu.”

Mỗi lần Thôi Phùng lấy ra một cái, lại giới thiệu cho cậu một cái.

Chu Chúc ôm một đống thú bông, dùng ngón chân cào vào đất: “Im đi.”

Cậu vươn tay, kéo xoẹt bên môi Thôi Phùng ra dấu hiệu khoá miệng: “Đáng yêu đã trở thành từ cấm trong từ điển của em, không được nói từ này.”

Thôi Phùng khóa môi: “Ừm.”

Chu Chúc cất hết thú bông lại vào vali: “Ngày mai mang cho đạo diễn.”

[Đến tôi cũng đã quen với bộ lọc đáng yêu của sếp Thôi rồi, Chúc Chúc sao còn chưa quen nhỉ?]

Thôi Phùng mở một cái vali khác: “Còn cái này, là đồ ăn vặt cho hai người.”

Chu Chúc vội vàng giữ tay anh lại, đè xuống đậy vali lại, dáo dác nhìn quanh bốn phía để đảm bảo không có ai phát hiện.

Chu Chúc như một đặc vụ, thấp giọng hỏi: “Cái này tổ chương trình có cho phép mang đến không?”

“Nhà đầu tư cho phép.” Thôi Phùng cũng rất phối hợp với cậu, đè thấp âm lượng.

Nhà đầu tư cho phép, nhưng đạo diễn chưa cho phép.

Chu Chúc ngó đầu ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất tốt, đạo diễn không có ở đây.

Nhân viên chương trình cũng đã bị trợ lý của Thôi Phùng mua chuộc, trợ lý mang  phát một vòng cho mỗi người một ly trà sữa ngọt ngào.

Chu Chúc dùng ống tay áo rộng lớn che tay mình, vẫy tay với Thôi Phùng: “Mang đến đây mang đến đây, em muốn ăn khoai tây chiên.”

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thôi Phùng cười mỉm, xé bịch bim bim khoai tây, nhét một miếng vào tay cậu: “Vị dưa leo.”

Chu Chúc lấy ống tay áo che lại, lén giơ tay nhét ngay miếng khoai vào miệng, chậm rãi nhai chậm nuốt kỹ.

Thôi Phùng đứng nhìn cậu ăn, Chu Chúc mím môi, ngượng ngùng mỉm cười nhìn anh, lại tiếp tục vươn tay: “Thêm một miếng nữa.”

Thôi Phùng lại kiên nhẫn đưa cho cậu một miếng.

[Đáng yêu]

[Trông không khác gì học sinh tiểu học trốn thầy giáo, lén ăn vụng trong giờ học]

[Đạo diễn! Mau đến đây! Có người dám ăn vụng đồ ăn vặt!]

[Lầu trên làm gì vậy?]

[Lầu trên mau ngậm miệng lại, đồ ác quỷ]

Chu Chúc và Thôi Phùng cứ thế ăn hết một bịch khoai tây.

Chu Chúc vẫy tay với anh: “Sếp Thôi, em còn muốn ăn thêm gói vị khoai môn.”

“Được.” Thôi Phung với tay vào chiếc vali lấy ra một bịch khoai khác, nhét vào tay cậu.

Chu Chúc lại tiếp tục đứng nhai ngon miệng.

Sau đó còn có chíp chíp vị socola, khoai tây chiên, thạch trái cây.

Thôi Phùng mút túi thạch, Chu Chúc cúi đầu, cũng nghiêm túc hút thạch.

Điên cuồng gây án sau lưng đạo diễn.

[Sao lại thành show mukbang rồi?]

[Chúc Chúc ăn ngon miệng ghê, sếp Thôi cưng chiều nhìn cậu ấy ăn]

[Tôi nghĩ sếp Thôi tham ban: đôi chồng chồng lâu ngày không gặp, sẽ ôm nhau cứng ngắc]

[Sự thật khi sếp Thôi tham ban lại thành: Sửa giường, đưa đạo cụ, đưa đồ ăn vặt, ngồi trên giường ăn vặt]

[Bầu không khí này, chính là hai người đều ở trên giường, đều làm một động tác, thế nào mà cả hai cứ như thế ngồi mút thạch trái cây?]

[Đây là cách yêu đương của người trường thành (trẻ trâu) sao?]

[Đã tiếp thu kiến thức]

Ăn gần hết, Chu Chúc che miệng, ợ nhỏ một tiếng.

“No rồi.”

“Được.” Thôi Phùng đóng vali lại, giấu ở bên cạnh: “Đói bụng lại lấy ra ăn.”

“Lát nữa đạo diễn về sẽ phát hiện mất, chắc chắn sẽ bị phát hiện.” Chu Chúc đè tay anh lại, đẩy vali về: “Anh mang vali về đi, ngày mai về nhà em sẽ ăn tiếp.”

“Được.”

Chu Chúc hơi ngẩng đầu: “Nhìn ra được không?”

Thôi Phùng dùng ngón tay lau khoé miệng cậu: “Nhìn không ra.”

“Vậy được rồi, nếu Phao Phao phát hiện em ăn vụng đồ ăn vặt, chắc chắn sẽ lại nhảy lên giường cho sập tiếp.”

[Phao Phao không có ở nhà, đạo diễn cũng không ở đây, lại được ăn uống no nê, hai người cũng nên ôm ấp hôn hít tí đi!]

[Tôi ra lệnh cho hai người, mau bắt đầu ân ái!]

Nhưng Chu Chúc với Thôi Phùng ngồi trên mép giường, lại trông có chút…

Xấu hổ.

Trầm mặt trong giây lát, Chu Chúc sờ sờ mũi, thấp giọng hỏi: “Ừm, cái kia… Mọi việc trong nhà đều ổn chứ?”

Thôi Phùng gật đầu: “Ừm.”

Sau đó lại rơi vào trạng thái im lặng.

Chu Chúc điên cuồng cào ngón chân xuống đất, cứu mạng, vừa rồi cậu chỉ tập trung ăn, miệng nhai liên tục cũng không có cảm giác gì về bầu không khí lúc này.

Hiện tại ăn no, miệng trống không, cậu nên nói chuyện với Thôi Phùng, nhưng cậu cũng không biết nên nói chuyện gì.

Còn có máy quay đang ở trước mặt, cậu không muốn bị ghi âm lại, cũng không muốn cho người khác thấy cậu đang nói chuyện với Thôi Phùng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chú Chúc cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn che mặt.

Không ngờ vận rủi của mình lại đến nhanh vậy.

[Giống như người nông dân thô kệch làm chồng, mang theo thổ sản vùng núi lên thành phố thăm người vợ ngoan ngoãn đang học tập của mình, được ăn no nê vợ mới hỏi năm nay ở nhà thu hoạch thế nào]

[Cứu mạng, lời này giống vãi]

[Sếp Thôi cũng không giỏi ăn nói, chỉ dùng hành động để nói cho vợ mình biết trong nhà thu hoạch vụ mùa bội thu! Mà bản thân anh cũng rèn luyện rất tốt!]

[Cái bầu không khí này, cái bối cảnh này, tổ chương trình kết thúc show thiếu nhi xong tốt nhất nên bắt đầu show về tình yêu.]

[Hia hia hia, Chúc Chúc luôn mồm cũng có lúc phải im lặng]

[Đương nhiên, Chúc Chúc muốn rụt rè trước mặt sếp Thôi chút, bảo vệ hình tượng tốt đẹp trước mặt sếp Thôi]

[Hình tượng? Vậy người ban ngày quỳ rạp trên mặt đất rít lên với sếp Thôi là ai?]

[Tên đầu đất Chúc Chúc, cách một màn hình nên cũng không kiêng dè gì, giờ sếp Thôi đang bên cạnh, phải biết kiềm chế]

[Tuy rằng bọn họ đã ngại ngùng được mười phút, nhưng không hiểu sao lại thấy khá đáng yêu!]

[Chúc Chúc cứ nhìn giày dưới chân mình, sếp Thôi thì ngắm Chúc Chúc, còn vuốt tóc cậu ấy nữa]

[Kế toán có ở đây không? Rốt cuộc sếp Thôi đã chạm vào Chúc Chúc bao nhiêu lần?]

[500 lần]

[Tôi là chuyên gia tâm lý, trước mặt người mình thích, sẽ không ngăn được bản thân muốn chạm vào đối phương!]

[Tôi là bác sĩ, lầu trên nói rất đúng!]

[Tôi và người quay phim cả đời này cũng sẽ không thấy được góc mặt chính diện của sếp Thôi mất, mắt anh ấy chỉ chứa bóng hình Chúc Chúc, quay chụp đến đâu cũng chỉ là sườn mặt]

[Vốn định cắt ghép video, kết quả sếp Thôi lại không có lấy một cái hình chính diện mặt, mà Chúc Chúc thì mặt đỏ đỏ hồng hồng]

[Chậc chậc, người này yêu cậu ấy lắm đấy]

Không biết bầu không khí yên tĩnh duy trì bao lâu, Chu Chúc chộp lấy tay Thôi Phùng, đẩy anh ra: “Được rồi, sờ nữa sẽ rụng tóc mất.”

“Ừm.” Thôi Phùng thu tay về.

Chu Chúc suy nghĩ, thấp giọng hỏi: “Anh muốn về chưa? Giờ muộn rồi, trợ lý đi cùng cũng phải về nhà chứ? Anh đã thưởng thêm phí tăng ca cho anh ấy chưa vậy?”

“Có trả thêm phí tăng ca, đi hai chiếc xe đến, cậu ta về trước rồi.”

“Ừm.” Chuc Chúc ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục suy nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy anh muốn đi về chưa?”

Cậu hỏi tận hai lần, Thôi Phùng gật đầu đứng lên: “Được, anh về đây.”

“Được, em tiễn anh.”

Vừa nghe anh nói muốn rời đi, Chu Chúc liền hưng phấn đứng lên, giúp Thôi Phùng lấy áo vest treo bên cạnh.

Thôi Phùng thân hình cao lớn, đứng trước mặt cậu, ánh nến chiếu sáng thân hình anh, hắt lên khiến bóng anh bao phủ cả Chu Chúc.

Thôi Phùng nâng tay, thong thả chỉnh lại cổ tay áo, cài lại khuy áo.

Chu Chúc phủi phủi áo khoác, dựng cổ áo, khoác lên cho anh.

Thôi Phùng cười mỉm, xoay người, mặc áo vest lên, cài lại nút áo thứ hai.

[Đi sớm vậy? Không ở lên thêm chút nữa?]

[Tôi chưa xem đã mà! Tôi sẽ nổi loạn!]

[Hai người bọn họ dù có ngồi ở đây cả đêm cũng trông thật dễ nhìn, cho dù họ không làm gì nhưng lại giống như đều đã làm hết rồi, ánh mắt cũng chỉ có nhau]

[Chúc Chúc thật không có tiền đồ, chồng vừa nói phải đi liền cười không ngậm được miệng (chỉ chỉ trỏ trỏ)]

[Mà sếp Thôi cũng không nắm lấy cơ hội, chiếm lấy trái tim người mình yêu cơ (chỉ chỉ trỏ trỏ)]

[Rõ ràng con cũng đã lên ba, họ lại chẳng khác gì đôi trẻ yêu đương]

Hai người cùng đi ra bên ngoài, trời đã sẩm tối.

Chu Chúc gọi to về phía Coca và Quýt: “Nhóc con!”

Âm thanh của Chu Chúc vang vọng khắp thành, nhưng cũng không có tiếng đáp lời.

Chu Chúc lại la to: “Phao Phao!”

Vẫn không có ai trả lời.

  

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Cuối cùng Chu Chúc phải hạ giọng, hô lên: “Nhóc ngốc?”

Phao Phao lập tức từ bên cạnh thò đầu ra, la lớn: “Ba! Có chuyện gì!”

“Bố phải về nhà rồi.”

“Dạ.” Phao Phao vẫy tay với bọn họ: “Bái bai ba, bái bai bố.”

“Là bố phải về, ba không đi.”

[Ha ha ha ha ha thế mà Phao Phao tiễn luôn cả ba]

[Nhóc ngốc Phao Phao lại muốn tự tham gia chương trình, tự chăm sóc bản thân]

Quýt và Coca từ phía sau ngó đầu ra: “Tạm biệt bố Phao Phao ạ.”

Thôi Phùng cũng vẫy tay chào bọn nhóc: “Hẹn gặp lại.”

Chu Chúc lại nói với Phao Phao: “Ba tiễn bố ra ngoài, con cùng Quýt với Coca chơi chung một lát nhé, không được chạy loạn, chờ chút nữa ba quay lại đón.”

“Dạ.” Phao Phao cất lời: “Bọn con đang chơi trò chơi gia đình.”

Chu Chúc lại thuận miệng hỏi một câu: “Hở, vậy ai là ba? Ai là mẹ?”

“Cháu là ba.” Coca nói.

“Vậy ai là em bé?”

“Không có em bé ạ.” Quýt nói: “Cháu là ông nội.”

Phao Phao lại nói: “Con là bố.”

“...” Ể?

Chu Chúc nghẹn lại, Thôi Phùng nhếch môi, nhịn không được liền bật cười: “Khụ.”

Ba, ông nội, bố, thân phận này…

Thật quá khác thường so với những gia đình bình thường nha.

[Ai cũng không muốn làm con]

[Chúc mừng Coca được như ý nguyện lên chức ba, nhưng còn những người khác… chức vị còn cao hơn nhóc đó Coca ơi!]

[Coca ngạc nhiên không!]

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play