[Rắn đáng yêu? ? ?]
[Chúc Chúc cậu làm gì vậy? Sếp Thôi, anh đang nói gì vậy?]
[Sếp Thôi: Chỉ cần thứ gì liên quan đến Chúc Chúc, đều phải gán danh hiệu “Đáng yêu”]
[Sếp Thôi đi đăng ký thương hiệu cho Chúc Chúc đi]
Rắn đáng yêu cũng là rắn, có “rắn” là được.
Chu Chúc đứng dậy, phủi phủi lớp bụi trên người, nhìn tờ giấy được giơ cao trong tay Ý Mễ.
Từ thứ ba, voi.
“Sếp Thôi.” Chu Chúc dùng tay trái nhéo tai phải, luồn tay phải vào giữa, xoay một vòng.
Thôi Phùng kiên định: “Chú voi nhỏ đáng yêu.”
“Đúng!” Chu Chúc giơ ngón cái lên cho anh một like.
[Từ đáng yêu này không có là không chịu được hảaaa?]
[Dù có nhìn Chu Chúc bao nhiêu lần, cũng chỉ thấy buồn cười.]
[Bộ lọc của Sếp Thôi quả thật rất mạnh, cũng tận 3000 độ đi.]
Chu Chúc quay đầu, tiếp tục nhìn từ số bốn.
Chữ viết hơi nhỏ, Ý Mễ lại đứng khá xa, cậu không thể nhìn rõ từ số bốn.
Chu Chúc nheo mắt lại, nhìn thật kỹ, ngay lập tức nhận ra.
“Sếp Thôi, nhìn em.” Chu Chúc kéo Phao Phao đến, cởi giày của nhóc con ra, đập “bẹp” một tiếng xuống đất.
Phao Phao nhìn cậu đầy nghi ngờ: “Ba ơi?”
“Sếp Thôi, là nó.”
Thôi Phùng quả quyết đáp: “Con gián đáng yêu.”
“...”
[Thứ này nhất định phải thêm cả đáng yêu sao?]
[Ồ? Tôi phát hiện ra rồi, Sếp Thôi chắc chắn là bị con đũy tình yêu quật ròi! Não yêu đương 100%.]
[Hy vọng Chúc Chúc có thể bóp chặt cổ Sếp Thôi, dùng sức lắc mạnh một chút, cho anh ta tỉnh táo lại!]
[Chồng không cần tỉnh táo, chính là đáng yêu! Chính là đáng yêu!]
Lúc này, Ý Mễ ở bên cạnh hô to: “Ba Phao Phao ơi, là bọ ngựa, không phải gián!]
“Hả!” Chu Chúc tiến về phía trước vài bước, nhìn kỹ từ trên tờ giấy.
Ể, thật sự là bọ ngựa, không phải gián, cậu nhìn nhầm mất rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Chu Chúc nói với Thôi Phùng: “Không cần gián đáng yêu nữa, cái tiếp theo.”
“Được.”
Vì bọn họ đã phá luật — theo lời đạo diễn nói, nên thời gian đoán từ bị giảm xuống một nửa, thành năm phút.
Trong năm phút này, Chu Chúc lần lượt vào vai chú mèo đáng yêu, rắn đáng yêu, voi đáng yêu, tê giác đáng yêu, rết đáng yêu,…
Các loại động vật đáng yêu.
[Cái này cũng có thể đáng yêu cho được!]
[Sếp Thôi là đang chỉ hươu bảo ngựa!]
Sếp Thôi nói: “Vừa rồi đoán vật anh đều nhớ kỹ, một chút nữa anh đi chuẩn bị đạo cụ, buổi tối sẽ mang đồ qua cho.”
“Ừm.” Chu Chúc dùng sức gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Phía sau Chu Chúc, một đám nhóc ngồi thành hàng, chống cằm, nghiêm túc nhìn bọn họ.
“Phao Phao, ba em và bố em thật sự có thần giao cách cảm hả?”
“Chắc vậy ha? Ba của Phao Phao nghĩ gì, bố em ấy đều đoán được hết.”
“Oa, quá ngầu chời.”
[Ngồi xổm cùng đám tiểu quỷ xem OTP canon]
[Nhường chỗ cho dì, dì cũng đến góp vui]
Chu Chúc suy nghĩ một chút, khoanh tay, nghiêm túc nhìn Thôi Phùng.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Thôi Phùng sờ soạng cổ tay: “‘Thật sự lợi hại đến thế à? Tôi một câu cũng không nói, khẳng định không thể đoán được tôi đang nói gì, hia hia hia hia hia hia.’ ”
Chu Chú trợn tròn mắt, sờ soạng người mình: ???
Thôi Phùng vẫn tiếp tục: “‘Cái này cũng có thể đoán được? Có phải gắn máy nghe lén lên người tôi không?’”
Chu Chúc kinh ngạc, bay về phía trước, cách một màn hình, che miệng.
“‘Anh còn dám nói? Về nhà đánh chết anh!’” Thôi Phùng nói nốt: “Chúc Chúc, anh không nói nữa.”
Đám nhóc con nhìn thế là đủ rồi.
“Wow, Phao Phao, ba với bố em thật sự ăn ý ghê.”
“Ở nhà các em chắc chắn rất hạnh phúc ha, không cần nói chuyện.”
Phao Phao ra oai mà gật đầu: “Đương nhiên.”
“Nhưng mà em không có tâm linh tương thông với bọn họ, vẫn cần phải nói chuyện.”
Phao Phao liền cố gắng kiếm cớ: “Em thích nói chuyện.”
[Sếp Thôi sao có thể học giống đến vậy được?]
[Tại sao đến cả “Hia hia hia” của Chúc Chúc cũng học được?]
[Dáng vẻ Thôi Phùng nghiêm túc nói ra những lời này, thật sự rất buồn cười.]
[Nhà này siêu cấp buồn cười, Chu Chúc thì buồn cười công khai, sếp Thôi là diễn hài âm thầm, Phao Phao thì nghiêm túc khôi hài.]
[Không hổ danh là cặp chồng chồng gây sốt]
[Sếp Thôi với Chu Chúc sẽ cho đạo diễn thấy, phân đoạn của trò chơi “bạn đố tôi đáp” này, chính là tiết mục sai lầm lớn nhất của chương trình!]
Một lúc sau, khi thời gian đến.
Chu Chúc vẫy tay với sếp Thôi: “Tạm biệt.”
Thôi Phùng cũng vẫy tay lại với cậu: “Tạm biệt.” Anh nhìn về phía những người khác: “Các bạn nhỏ, hẹn gặp lại, tạm biệt mọi người.”
[Cảm giác mỗi lần phải tách ra khỏi Chúc Chúc, sếp Thôi đáng thương cực.]
[Vợ con không ở nhà, một mình sếp Thôi phải ở trong căn nhà trống không có thể vui vẻ được sao?]
[Vợ con sếp Thôi đang biểu diễn cho tui xem nè!]
[Sếp Thôi có thể bật livestream ngủ cùng Chúc Phao mà.]
[Màn hình lạnh lẽo sao có thể so với vợ con thơm tho mềm mại.]
Nhân viên tổ tiết mục tắt thiết bị, thông báo đến mọi người hiện tại đã là thời gian ăn trưa.
Hôm nay đã tiêu hao không ít thể lực của mọi người, ai nấy đều ngồi vào bàn thưởng thức bữa ăn một cách ngon lành.
Ăn xong cơm trưa, đạo diễn lại thông báo, buổi chiều mọi người có thể nghỉ ngơi, có điều đạo diễn vẫn khuyên người trong đoàn tranh thủ đi kiếm tiền, kiếm càng nhiều càng tốt.
Lời này càng chỉ rõ, tiền là thứ không thể thiếu ở giai đoạn sau này.
Vì thế năm gia đình tụ họp cùng thương lượng một chút, quyết định làm giống như ngày hôm qua, tiếp tục làm theo vị trí tương ứng của mình.
Ý Mễ và Mị Mị làm việc ở trong quán, Quýt bán hàng, Coca thì đang bán nghệ.
Chu Chúc với Phao Phao tranh thủ bán đi mấy chiếc váy da hổ còn sót lại từ ngày hôm qua, sau đó đi tìm Coca cùng nhau biểu diễn.
Coca biểu diễn Thiết sa chưởng, Phao Phao biểu diễn thiết đầu công.
Hai đứa nhóc này chính là “Song thiết huynh đệ”.
Lần này, đạo diễn không còn hạn chế số tiền mà diễn viên phụ có thể mang theo, thậm chí còn hào phóng cho mỗi người mười lượng bạc, bọn họ thích mang cho ai thì cho, cho bao nhiêu tuỳ thích.
[Chắc chắn là lừa đảo]
[Dựa theo tính cách của đạo diễn, không thể nào có chuyện đơn giản như vậy]
[Tôi biết, đây là muốn họ buổi tối tự chuẩn bị cơm, sau đó cái giá một trăm lượng lại xuất hiện]
[Lầu trên nói có lý, tôi cược năm xu]
Khi trời chập chờn tối, mọi người lại trở về quán tập trung lại, đếm số tiền kiếm được trong chiều nay.
Ý Mễ chịu trách nhiệm tính toán: “Tổng cộng là hai trăm linh sáu lượng.”
Coca nằm bò ra bàn: “Có thể mua hai bát mì, mười người chúng ta thì chia năm người một bát.”
Chu Chúc kinh ngạc nhìn cậu nhóc: “Coca đã biết làm phép tính ba chữ số rồi cơ à, nhóc thông minh đấy.”
Phao Phao không biết làm toán.
Phao Phao cảm giác như đang bị ba cười nhạo, liền đẩy cậu một cái.
Bọn họ vừa định ra ngoài kiếm đồ ăn, đạo diễn liền nói: “Cả ngày hôm nay mọi người đều vất vả rồi, tổ chương trình đã chuẩn bị bữa tối cho mọi người, có thể bắt đầu thưởng thức.”
“Đầu bếp, bắt đầu phục vụ bữa tối.”
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc mở to mắt.
Chuyện gì đang diễn ra vậy trời?
Hôm nay đạo diễn không chơi bọn họ một vố luôn cơ à? Cũng không thèm sắp xếp lại phân đoạn của họ?
Đạo diễn điên rồi? Bị bọn hò trêu chọc cho ngốc rồi?
Chu Chúc cắn tay, áy náy đi về phía trước, nói với đạo diễn: “Đạo diễn không sao chứ? Có phải tôi luôn trêu đùa anh quá mức, khiến anh giận rồi?”
Đạo diễn trông không khác gì bình thường: “Không có, không có, mau mau trở về dùng bữa tối đi.”
“Ừm” Chu Chúc bối rối quay lại cùng mọi người ăn cơm.
Kỳ quá, luôn có cảm giác có cái gọi là “Âm mưu” lớn hơn đang chờ đợi bọn họ.
Ăn xong bữa tối, ai về nhà nấy.
Hôm qua Phao Phao làm sập giường, Chu Chúc vẫn chưa có thời gian sửa.
Cậu cân nhắc có nên đến phòng giam (quán trọ) ngủ tạm một đêm, hay nên sửa luôn chiếc giường.
Thôi thì đi sửa giường vậy, dù gì cũng phải tiếp tục sống ở đây một thời gian, không thể ở nhà giam mãi được.
Chu Chúc và Phao Phao dọn hết chăn ga gối nệm ra khỏi giường, sau đó nghiên cứu tìm cách sửa giường.
Cậu nhặt được mảnh gỗ hình khối trên mặt đất: “Chân giường vốn dĩ khá nhỏ, có thể thay thế bằng đá hoặc gỗ có kích thước tương tự đặt tạm dưới giường là xong.”
“Được rồi, chúng ta cùng đi tìm thôi!”
Chu Chúc cùng Phao Phao đi ra khỏi nhà, tìm kiếm khu vực xung quanh trước khi mặt trời lặn.
Hai người bọn họ còn chưa tìm thấy, nhân viên tổ chương trình đã đến báo: “Chu Chúc, Phao Phao, sếp Thôi tới rồi.”
Chu Chúc và Phao Phao vẫn đang bận rộn nhặt đá.
“Ba ơi, cái này được không ạ?”
“Cái này méo quá con ơi, lót dưới giường thì giường thành cái bập bênh mất.”
“Hở, vậy con tìm tiếp.”
Nhân viên lại phải lặp lại: “Chu Chúc, Phao Phao, sếp Thôi mang đạo cụ đến cho hai người rồi.”
“Đạo cụ đặt ở…” Chu Chúc sửng sốt, sau đó chợt nhận ra: “Hả? Anh ấy tự mình đưa đến? Không phải trợ lý mang đến hả?”
Buổi sáng, Thôi Phùng bảo sẽ mang đạo cụ đến, cậu còn tưởng là trợ lý đem đến cơ.
“Đúng vậy.”
Trời ạ.
Chu Chúc vội vàng đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, kéo Phao Phao đi: “Chúng ta đi đón bố con thôi!”
[Chúc Chúc kích động chưa kìa]
[Chồng đến rồi sao mà không kích động cho được?]
[Xoa tay, cuối cùng cũng gặp được sếp Thôi]
[Chúc Chúc sẽ lao vào vòng tay của sếp Thôi, Phao Phao cũng muốn nhào vào vòng tay của bố!]
Hôm nay Chu Chúc mang trang phục thư sinh màu xanh lam.
Tổ chương trình đã chuẩn bị cho cậu nhiều trang phục khác nhau, hòng muốn biến cậu thành một con tắc kè hoa rực rỡ.
Chạy ra cổng thành, cậu nhìn thấy một bóng người cao ráo đứng tựa vào thân xe.
Chu Chúc dừng lại, vẫy tay với anh: “Sếp Thôi!”
[Áaaaaa, hình ảnh tôi tưởng tượng cuối cùng đã trở thành hiện thực]
[Chúc Chúc diện trang phục cổ trang, sếp Thôi lại mặc tây trang, hoàn toàn không ăn nhập, nhưng trông hợp đến kì lạ.]
Người đàn ông cũng quay đầu lại, vẫy tay: “Chúc Chúc.”
Chu Chúc nắm tay Phao Phao chạy đến: “Vất vả rồi, lại làm phiền anh.”
“Không vất vả.” Thôi Phùng mở cốp xe lấy ra một cái vali: “Đây là đạo cụ mà tổ tiết mục yêu cầu, bên trong có đầy đủ thú bông nhỏ.”
Phao Phao vừa nhìn thấy vali bèn tự động trèo lên trên ngồi xuống.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Trước kia ba đã nói với nhóc, nhóc con phải ngồi trên vali.
“Còn một cái vali khác, đựng đồ ăn vặt, để lát nữa ăn nhé.”
Cuối cùng, Thôi Phùng lấy ra một cái thùng dụng cụ: “Còn cái này.”
“Anh em tốt…” Chu Chúc vòng tay qua ôm vai anh, đột nhiên nhận thấy có gì đó không ổn, liền rút tay lại ôm cánh tay anh: “Ông chồng tốt.”
[Chuyên gia thay đổi nét mặt Chu Chúc]
[Chúc Chúc, cậu gọi chồng cậu là gì?]
[Có gì nói nấy, giọng điệu của “Ông chồng tốt” không khác gì giọng điệu của “Anh em tốt” nha.]
[Cười chết đi được]
[Nhưng mà sếp Thôi mang theo hộp dụng cụ để làm gì?]
[Tại sao Chúc Chúc vừa nhìn thấy hai mắt đã sáng lên? Còn khen anh ấy nữa?]
[Tôi không bắt kịp mạch não của chồng nhỏ]
[Tôi có một ý nghĩ táo bạo]
Năm phút sau, Chu Chúc và Thôi Phùng mang hộp dụng cụ cùng vali có nhóc con ngồi trên trở về nhà cổ.
Thôi Phùng lấy hộp dụng cụ ra, cởi khuy măng sét, xắn tay áo, bắt đầu giúp hai ba con sửa giường.
Chu Chúc cùng Phao Phao ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nhìn anh, lâu lâu sẽ khen ngợi mấy câu.
“Wow, bố lợi hại quá.”
“Wow, sếp Thôi, anh đỉnh thế, sao anh biết giường trong nhà hỏng thế?”
Thôi Phùng nhếch môi cười: “Anh xem phát sóng trực tiếp.”
[Sếp Thôi ngày nào cũng ở trong phòng phát sóng cùng chúng ta đúng không?]
[Chắc luoon, hôm qua khi giường sập, là khi phát sóng gần kết thúc, có nghĩa là sếp Thôi xem đến tận lúc phòng phát sóng kết thúc đấy]
[Ai biết được? Chúc Chúc nói “Giường trong nhà hỏng rồi” chứ không phải “Giường của chúng ta hỏng rồi”]
[Cái này rõ ràng là ngầm thừa nhận, sếp Thôi tuy không sống ở đây, nhưng coi như cũng là thành viên trong gia đình]
Chu Chúc: Ồ ồ, tôi không có, tôi đang nói bừa đó.
Lúc này Thôi Phùng vươn tay ra: “Chúc Chúc, búa.”
“Đây.” Chu Chúc mở hộp dụng cụ, lấy cái búa đưa cho anh.
Qua một lúc, Thôi Phùng lại ngẩng đầu lên: “Chúc Chúc, mồ hôi.”
“Ừm…” Chu Chúc cầm khăn tay lên, rồi lại dừng tay: “Sếp Thôi, anh không đổ mồ hôi.”
[Chỉ là sửa một chiếc giường, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của sếp Thôi, tôi còn tưởng anh ấy đang thực hiện cuộc đại phẫu nào đó cơ]
[Lừa vợ giúp mình lau mồ hôi]
[Anh cũng diễn xuất không tệ đó chứ (chỉ chỉ trỏ trỏ)]
[Lau cho anh ấy! Lau cho anh ấy!]
[Sếp Thôi nói có mồ hôi chính là có mồ hôi! Lau!]