Thủ lĩnh hỏi: “Ừm, hai người bắt được động vật nhỏ nào chưa?” 

Phao Phao nói: “Vẫn chưa…” 

Chu Chúc nhanh chóng giơ tay: “Đương nhiên là bắt được rồi.”

“Bắt cái gì?” 

“Gà ta, cá nấu chua, tôm hùm đất xào cay! Đều là những động vật rất hung hăng!” 

“...” Thủ lĩnh cố gắng kiềm chế bản thân, không để mình phát ra tiếng cười.

Lúc mới đến, đại vương đã nói với anh ta, phải cẩn thận với hai ba con Chu Chúc và Phao Phao.

Hai người họ không đơn giản là kẻ thù của nhân vật quần chúng mà còn là kẻ thù của đạo diễn, của tổ chương trình nữa!

Cứu với, trước ống kính không được cười, sẽ mất tiền lương mất!

Thủ lĩnh cố gắng bình tĩnh, xua tay: “Bắt đầu truy lùng toàn thành! Nếu bắt được một con sẽ được thưởng một ngàn lượng bạc!” 

“Được!”  Tất cả thợ săn đều bắt đầu hành động.

Vừa nghe đến “thưởng một ngàn lượng bạc", trong nháy mắt Chu Chúc bắt đầu bị dao động, một ngàn lượng bạc đó!

Phao Phao dường như đọc được suy nghĩ của cậu, kéo quần áo cậu: “Ba, bình tĩnh chút đi.” 

Chúng ta là gián điệp!

“Được.” 

Chu Chúc dắt Phao Phao đi đến bên cạnh thủ lĩnh.

Phao Phao ngẩng đầu, giọng ngọt ngào: “Xin chào thủ lĩnh.” 

“Bạn nhỏ, xin chào.” Thủ lĩnh đột nhiên cảm thấy hình như Phao Phao cũng không đáng sợ như lời đại vương nói, còn có chút đáng yêu nữa.

“Cháu có thể hỏi chú một vấn đề được không?” 

“Được.” Còn là một đứa trẻ lễ phép nữa.

“Tại sao chú lại nói “mấy thứ có lông là những thứ tà ác nhất trên đời"?” 

“Vì lông là thứ tà ác nhất trên đời!” 

[Đối thoại không hợp lệ.]

[Phản đối! Lông là thứ đáng yêu nhất trên thế giới!]

[Tôi ôm con chó xù nhà tôi phản đối.]

[Con mèo nhà tôi nhảy lên sofa gõ chữ phản đối đây này.]

Chu Chúc xắn tay áo lên, để lộ đuôi chuột trong tay ra: “Ngài sợ cái này sao?!”

“A!” Thủ lĩnh hét lên, cố gắng xua tay: “Vứt đi vứt đi, thứ quỷ quái!” 

Chu Chúc bước tới gần: “Sao lại là thứ quỷ quái chứ? Ngài sờ một chút đi.” 

Thủ lĩnh trượt ván trượt đi: “Không được, ta bị dị ứng với lông, ta muốn bắt hết những thứ có lông trên đời này!” 

Chu Chúc, Phao Phao nhìn nhau.

Hoá ra là như vậy.

Họ hiểu ra rồi.

Sau khi thủ lĩnh rời đi với chiếc ván trượt, anh ta cũng thể hiện khả năng dịch chuyển tức thời của mình. Anh ta thực sự biết trượt ván, “vù” một cái đã đuổi kịp những người phía trước, khiến những động vật nhỏ sợ hãi bỏ chạy.

Cuối cùng Ý Mễ hét lên bảo mọi người trốn lên tầng vì ván trượt không thể lên tầng được.

Tám phút gay cấn, phạm vi sinh tồn tiếp tục được thu nhỏ, nơi ẩn náu của các loài động vật nhỏ ngày càng ít, thợ săn lại ngày càng nhiều, chưa kể thủ lĩnh còn có thể “dịch chuyển tức thời”.

Những động vật nhỏ chạy khắp nơi, Chu Chúc và Phao Phao phải cố gắng hết sức bao che cho họ.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

Giọng của đạo diễn vang lên trong thành cổ: “Ba… hai…một!” 

“Trò chơi kết thúc, thợ săn đi săn kết thúc, báo động được dỡ bỏ, tất cả các động vật nhỏ có thể bỏ đặc tính động vật của mình ra, quay lại cuộc sống bình thường.” 

Đám thợ săn không bắt được con vật nào, trở về trắng tay.

Chu Chúc mua hai con gà cao su ở hàng đồ chơi tặng cho bọn họ: “Không sao, lần sau chúng ta lại cố gắng, tôi sẽ bắt được hai con.” 

[Chúc Chúc, người ta tại sao không bắt được chẳng lẽ cậu không biết sao?]

[Đã làm gián điệp còn dám chế nhạo!]

Chu Chúc vẫy tay với họ: “Bai bai.” 

Chu Chúc đưa Phao Phao về quán rượu động vật nhỏ.

Quả nhiên, những người khác đều đang ở đây nghỉ ngơi.

Chạy điên cuồng dưới nắng suốt một tiếng đồng hồ khiến ai nấy đều kiệt sức, toàn thân ướt sũng mồ hôi, thẫm đẫm quần áo cổ trang bên ngoài.

Mọi người ngồi thành một hàng, không hề để ý đến hình tượng, cởi hết quần áo, ngồi quạt cho nhau.

“Nóng quá.” 

“Thế này cũng cổ đại quá rồi đấy, đến quạt điện cũng không có.” 

Mị Mị nằm trên bàn: “Buổi chiều có chạy tiếp không ạ? Mệt quá đi.” 

“Chúng ta chỉ có thể chạy trốn, không thể chủ động xuất kích hay sao?” Coca nắm chặt tay đập xuống bàn: “Là đại ca, ngay cả bảo vệ các em anh cũng không thể, chết tiệt!” 

“Nhưng có ai thừa nhận anh là đại ca đâu.” 

[Coca, hình như nhóc đang đóng phim hoạt hình.]

[Không ai thừa nhận là đại ca.]

Bọn trẻ ngồi với nhau, Phao Phao nghĩ một hồi rồi nói: “Em biết tại sao thủ lĩnh lại muốn bắt chúng ta.” 

Những người khác mong chờ hỏi: “Tại sao?” 

“Vì chú ấy dị ứng với lông nên rất ghét động vật nhỏ, muốn bắt hết động vật nhỏ lại.” 

“Động vật nhỏ là đáng yêu nhất mà, sao chú ấy lại có thể như vậy?” 

“Có một số người bị dị ứng rất nghiêm trọng.” 

“Đương nhiên, chú ấy không thể chạm vào động vật nhỏ, sao lại cho người bắt hết động vật nhỏ?” 

[Hành động siêu phàm.]

“Vậy chúng ta phải làm gì?” 

Ý Mễ ôm đầu suy nghĩ một lúc: “Chúng ta có thể khiến chú ấy cảm thấy những động vật nhỏ này đáng yêu như thế nào.” 

“Ồ, nhưng chú ấy dị ứng với lông, không thể tiếp xúc với động vật nhỏ được.” 

“Trên đời này có rất nhiều động vật nhỏ không có lông mà, ví dụ như…” 

Chu Chúc vốn im lặng nãy giờ bỗng đột nhiên hiểu ra, tự tin búng ngón tay một cái: “Tôi biết rồi, ví dụ như là rắn! Rắn không có lông!” 

?!!!

“Ba Phao Phao!” Ý Mễ kinh ngạc: “Cháu định nói là mèo không lông!” 

“Ồ ồ.” Chu Chúc có chút xấu hổ.

[Rắn???]

[Chúc Chúc sao cậu buồn cười thế?]

[Không sai, đúng là rắn không có lông.]

[Để thủ lĩnh thấy sự dễ thương của các động vật nhỏ mà cậu quyết định tặng anh ta một con rắn.]

[Sau đó thủ lĩnh sợ hãi ngất đi, bước ngoặt cứu nước.]

Nhưng lại có vấn đề khác…

Quýt hỏi: “Nhưng chúng ta đi đâu kiếm mèo không lông đây?” 

Coca giơ tay: “Anh biết, cửa hàng thú cưng.” 

“Coca, anh thấy ở đây sẽ có cửa hàng thú cưng sao? Tất cả động vật nhỏ gần đây đều đã bị bắt đi rồi.” 

“Ồ ồ.” 

Coca cũng rất xấu hổ, cậu bé chạy tới chỗ Chu Chúc cũng đang xấu hổ ngồi chung.

Xấu hổ nên ngồi cùng một chỗ.

Lúc bọn trẻ đang lo lắng không biết lấy đâu ra một con mèo không lông thì lúc này, đạo diễn cũng từ phòng phát thanh trở về.

Trêu chọc khách mời suốt một giờ, lúc này anh ta cảm thấy rất sảng khoái, như thể cơn tức giận mấy ngày qua đã nguôi ngoai rồi.

Đạo diễn Tiểu Trương cầm chiếc loa lớn lên, phủi phủi quần áo rồi ngồi lên yên ngựa, cảm giác như đang ngồi trên ngai vàng.

“Xin chúc mừng mọi người cuối cùng đã tìm được cách làm đúng đắn.” 

“Cuối cùng” và “đúng đắn” là hai từ được nhấn mạnh.

Bởi vì trước đây họ không hề làm theo cách làm đúng đắn bao giờ!

“Để mở khoá cơ hội kết nối với vị khách bí ẩn, vui lòng nhờ nhân viên mang thiết bị của chúng tôi lên.” 

Nhân viên tranh thủ thời gian lắp đặt thiết bị kết nối video, đồng thời đạo diễn tiếp tục giải thích nội dung trò chơi tiếp theo.

“Lại là trò chơi lần trước bạn đố tôi đoán, hãy đưa manh mối về con vật của các bạn đến trước màn hình cho vị khách bí ẩn xem, sau đó vị khách bí ẩn sẽ đưa những đạo cụ mà động vật nhỏ cần cho bạn.”

“Bạn có thể sử dụng những đạo cụ này để đến gần thủ lĩnh thợ săn hơn, để anh ta gạt bỏ định kiến, chấp nhận các loài động vật nhỏ và rút lại mệnh lệnh săn lùng động vật nhỏ.” 

“Tranh thủ thời gian, suy nghĩ xem các bạn cần động vật nào.” 

Ý Mễ nhanh chóng lấy giấy bút trong quán rượu ra, mọi người đều cố gắng nghĩ xem con vật nào không có lông.

“Đầu tiên là mèo không lông.” 

Chu Chúc nhỏ giọng nói: “Rắn, voi, tê giác, hà mã, bọ ngựa, bọ cạp, rết,...” 

[Ha ha ha ha.]

[Mấy con vật Chu Chúc thích đều kì thật đấy.]

[Câm miệng!]

Phao Phao bịt miệng ba mình lại.

Hai mươi phút sau, kết nối thiết bị hoàn tất.

Tổ chương trình đã thực hiện cuộc gọi video cho vị khách bí ẩn.

Chu Chúc cau mày khi thấy văn phòng và người quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

Cái gì mà khách mời bí mật? Đây không phải là người chơi cùng cậu trò bạn đố tôi đoán lần trước hay sao?

Các bạn nhỏ chào hỏi anh: “Halo, bố Phao Phao.” 

Chu Chúc vẫy tay: “Halo, anh đại gia.” 

Thôi Phùng cũng cười với cậu: “Halo các bạn nhỏ, còn có ngôi sao nhỏ nữa, chơi có vui không?” 

“Ý…” Coca sờ sờ cánh tay mình: “Quýt, em có thấy lạnh không?” 

[Lúc nói các bạn nhỏ với ngôi sao nhỏ đều có cùng một ngữ khí, sếp Thôi giống như giáo viên mầm non đang hỏi bọn trẻ đi học có vui không vậy.]

[Coca nổi hết cả da gà rồi.]

[Hu hu, sếp Thôi chỉ xuất hiện vài phút thôi mà sao ngọt ngào thế này nhỉ?]

Những người khác nhanh chóng quyết định: “Vậy thì Chu Chúc chơi với sếp Thôi bạn đố tôi đoán đi, Chu Chúc với sếp Thôi rất hiểu ý nhau.” 

“OK…” 

Chu Chúc chuẩn bị đứng dậy thì nghe đạo diễn nói: “Không được, lần trước Chu Chúc đã chơi với sếp Thôi rồi, lần này bắt buộc phải đổi người khác.” 

“Tại sao? Vừa nãy anh có nói thế đâu.” 

“Đây là quy định mới.” 

Đạo diễn rõ ràng là cố ý!

“Vậy thì Phao Phao đi.” Chu Chúc tóm lấy Phao Phao: “Cha con hiểu nhau.” 

“Ưm…” Phao Phao có chút do dự: “Nhưng con với bố không có ngầm hiểu nhau.” 

“Sao lại thế? Sao con với bố lại không thể ngầm hiểu nhau?” 

“Lần trước con ám thị với bố là con muốn ngủ riêng với ba nhưng bố nghe không hiểu, bố ngốc nghếch.” 

Chu Chúc: ???

Chỉ vì chuyện này?

[Phao Phao lần nào cũng tiết lộ chuyện ở nhà.]

[Phao Phao nói thêm đi, dì thích nghe lắm.]

[Bố nhóc nghe không hiểu? Anh ấy giả vờ không hiểu thì có!]

Chu Chúc nghĩ một lúc: “Như này, ba đứng trước làm động tác sau đó con bắt chước ba là được.” 

Phao Phao gật đầu: “Được ạ.” 

“Đạo diễn, như vậy không vấn đề gì chứ?” 

“Không được, chỉ được…”

“Thôi được rồi… người đâu, ra đây cho ta!” 

Chu Chúc vẫy tay, đồng đội xông lên phía trước, nhấc đạo diễn ra khỏi yên ngựa, trực tiếp vác đạo diễn ra ngoài.

Đạo diễn cố gắng vùng vẫy: “Này, không được! Mấy người làm gì đấy! Không được!”

Giọng của đạo diễn dần biến mất ngoài cửa.

Chu Chúc nhìn nhân viên: “Trò chơi bắt đầu, có cần tính giờ không?” 

  

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Nhân viên tỉnh táo lại, nhấn đồng hồ: “Ồ, được, bắt đầu.” 

Từ đầu tiên, mèo không lông.

Chu Chúc suy nghĩ một chút, giơ tay lên: “Sếp Thôi, meo? Meo? Meo meo meo?” 

Sếp Thôi không kìm được sờ chóp mũi: “Chúc Chúc, mèo.” 

[Chúc Chúc mèo cái gì mà mèo? Sếp Thôi nói rõ hơn đi!]

[Sếp Thôi đang ngại đó, tai đỏ hết cả lên rồi.]

[Này, anh chưa từng trò chơi nhập vai mèo sao? Quay về có thể chơi nha.]

[Đây là chương trình trẻ em! Chương trình trẻ em!]

“Đúng ròi.” Chu Chúc gật đầu, vén tay áo lên để lộ cánh tay mịn màng: “Mèo như thế này.” 

“Mèo trắng?” 

“Không phải, là thế này.” 

“Mèo dễ thương.” 

“Không phải không phải.”

[Chúc Chúc thật sự rất trắng.]

[Cũng rất đáng yêu.]

[Sếp Thôi rất giỏi nắm bắt trọng điểm.]

[Sếp Thôi sao có thể nghiêm túc nói về một con mèo dễ thương như vậy chứ?]

[Mèo dễ thương là mèo gì? Trên đời này có mèo như thế à?]

[Còn phải nói sao? Sếp Thôi đang miêu tả vợ mình đó.]

[Ai nói trên đời này không có mèo dễ thương? Sếp Thôi của chúng tôi ngay lập tức ra lệnh cho phòng thí nghiệm nghiên cứu ra những chú mèo dễ thương!]

Lúc này, đạo diễn đã vùng vẫy trở lại, ngăn cản bọn họ: “Không… không được như vậy! Vi phạm quy định trò chơi!” 

Chu Chúc chợt nảy ra ý tưởng, kéo đạo  diễn bị hói đầu đến gần, liếc nhìn mái tóc của anh ta: “Cái này.” 

Thôi Phùng suy nghĩ một chút: “Mèo không lông.” 

“Đúng.” 

Mấy ngày trước, trước khi đi ngủ Chu Chúc đã nói với anh về chuyện gần đây đạo diễn bị rụng tóc như điên, thậm chí còn gửi link thuốc chống rụng tóc cho cậu, nhờ cậu ấn vào link tiếp thị liên kết.

Lúc Chu Chúc nói với anh, cậu trốn trong chăn cười đến rung giường, Thôi Phùng còn nhớ rõ.

Đạo diễn bối rối: “Cái gì? Tại sao tôi lại là mèo không lông?!” 

Chu Chúc không muốn tổn thương lòng tự trọng của anh ta nên đẩy anh ta ra: “Anh đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ nhờ mọi người giúp anh ấn link.” 

[Đạo diễn: Mấy người điên rồi!]

[Đạo diễn: Đôi vợ chồng đáng ghét, tránh xa tôi ra!]

[Một tiếng trước: Ngồi ở nơi cao nhất, khuấy đảo tình hình, làm cho khách mời không kịp trở tay.]

[Một tiếng sau: Bị khách mời hành hạ dã man, không dễ dàng gì mới quay về được thì lại bị lấy tóc ra trêu chọc.]

[Sự tự tin đạo diễn vừa xây dựng được bây giờ không còn gì nữa.]

[Đạo diễn, một nghề nguy hiểm.]

[Cười chết mất, giới giải trí cũng định làm KOL à? Ấn cái gì dọ?]

[Còn định ấn cái gì? Ấn vào link tiếp thị liên kết dầu gội chống hói của đạo diễn chứ còn gì.]

[Chúc Chúc nhờ sếp Thôi gửi đường link lên group của tập đoàn, nhoắng cái là xong ý mà.]

Động vật thứ hai, rắn. 

Chu Chúc chắp tay lại, bò trên mặt đất: “Sếp Thôi, xì… xì xì xì…” 

[Chúc Chúc! Cậu đang làm gì vậy?!]

[Chúc Chúc thật sự không còn hình tượng nữa rồi.]

Sếp Thôi: “Rắn đáng yêu.” 



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play