Tiếng chuông báo động của cuộc chiến vang lên, tất cả các động vật nhỏ đều chạy tán loạn.
Chỉ có hai chú chuột nhỏ mang theo vũ khí, khệnh khạng bước xuống phố.
[Điệp viên mật.]
[Phạm tội phản nghịch.]
[Coca và các nhà khác thảm quá, lúc nào cũng bị truy đuổi, đau lòng quá.]
[Chúc Phao mau phát huy kỹ năng của gián điệp giải cứu Coca đi.]
Phao Phao nói: “Ba, con không còn nhớ chúng ta là ai nữa rồi.”
Chu Chúc kinh ngạc: “Hả?”
“Chúng ta rốt cuộc là thợ săn hay động vật nhỏ vậy?”
“Đương nhiên là…”
Chu Chúc còn chưa nói xong, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng kêu cứu của Coca: “Cứu với!”
Phao Phao không hề do dự, cầm vũ khí chạy như bay về phía trước: “Coca, em đến cứu anh đây!”
Tuy không nhớ mình là ai, nhưng bạn thân đã kêu cứu, Phao Phao nhất định sẽ xông lên.
Coca với Quý Dao bị một thợ săn đuổi theo, đuôi hổ đằng sau cứ ve vẩy.
Phao Phao nghiến răng, nắm chặt nắm đấm đuổi theo bọn họ.
Chu Chúc cũng đuổi theo rồi, nói với Coca: “Để chú giúp cháu.”
“Dạ.”
Chu Chúc và Phao Phao đuổi theo, cũng may trên đường nhiều diễn viên quần chúng nên họ đã thuận lợi rẽ vào một con ngõ, dừng lại ở nơi thợ săn không nhìn thấy.
“Hai người trốn ở đây đi.” Chu Chúc nhét Quý Dao và Coca vào một con hẻm nhỏ, dùng thùng và giỏ tre đậy lại, sau đó bắt người quay phim lại: “Anh không được quay ở con hẻm nhỏ, giả vờ như anh đang quay khung cảnh đi.”
[Chu Chúc cẩn thận thật, đến cả quay phim cũng nghĩ tới.]
[Chu Chúc không làm gián điệp thì ai làm chứ!]
[Giỏi quá, Chúc Chúc thông minh quá.]
Sắp xếp mọi thứ xong cũng là lúc thợ săn chạy qua đây, Chu Chúc kéo Phao Phao, tiếp tục chạy về phía trước: “Bọn họ ở đây!”
Thợ săn quả nhiên chạy theo cậu.
Coca và Quý Dao ngồi xổm sau giỏ tre, nhìn bọn họ rời đi.
“Ba Quý, mệt quá đi.” Nhưng đôi mắt của Coca lại sáng lên: “Nhưng vui quá, con chưa bao giờ được chơi trò đuổi bắt nào vui như vậy.”
Quý Dao không để ý đến hình tượng mà ngồi xuống đất thở hổn hển: “Nghỉ chút đi.”
Nhưng Coca lại nhìn ba với ánh mắt mong đợi: “Ba Quý, chúng ta ra ngoài để họ bắt đi.”
“Hả?” Quý Dao ấn cậu nhóc xuống: “Không được,... Phao Phao với ba Phao Phao không dễ dàng gì mới cứu được chúng ta, nếu chúng ta ra ngoài, bọn họ sẽ bị phát hiện là gián điệp mất.”
“Ồ, được ạ.”
Bên kia, Chu Chúc dắt Phao Phao cứ đi ra đi vào trong đám đông.
Lúc cậu chạy, cái đuôi hamster phía ra bị tuột ra cứ lủng lẳng sắp rơi ra rồi.
[Đuôi của Chúc Chúc sắp rơi ra rồi.]
[Không thể dừng lại nhấc cái đuôi lên được sao?]
[Anh quay phim cũng đang chạy, máy quay cứ rung lắc làm tôi như bị say xe vậy.]
Chu Chúc vừa chạy vừa quấn chiếc đuôi vào tay rồi tiếp tục chạy.
Phao Phao thở hổn hển hỏi: “Ba, khi nào chúng ta mới dừng lại?”
“Chạy thêm một lúc nữa đi.” Chu Chúc dắt Phao Phao, kéo cậu bé chạy về phía trước.
Chạy thêm mấy phút nữa, họ mới dừng lại trong đám đông.
Người thợ săn phía sau đuổi theo: “Người đâu rồi?”
Chu Chúc nói: “Bọn họ chạy nhanh quá, mất dấu rồi.”
Chu Chúc và Phao Phao đều kiệt sức rồi, đổ mồ hôi rất nhiều, hai người đang ngồi ở vệ đường thở hổn hển, trông không có vẻ gì là đang giả vờ.
Bọn họ nỗ lực như vậy, sao thợ săn có thể trách họ chứ?
Thợ săn còn vỗ vai họ động viên: “Không sao, lần sau tiếp tục cố gắng.”
Thợ săn thậm chí còn mời họ uống nước ở quán trà ven đường nữa: “Nghỉ ngơi đi.”
“Cám ơn.” Chu Chúc với Phao Phao cầm ly nước lên, bỗng nhiên có chút áy náy.
Phao Phao quay đầu lại nhìn ba: “Ba?”
Nhìn mặt Chu Chúc trông như sắp khóc.
Thợ săn đối xử với họ tốt như vậy, vậy mà bọn họ lại là gián điệp.
Bắt đầu cảm nhận được cảm giác tội lỗi của lương tâm.
Gián điệp không phải việc mà một người nên làm.
Lúc này, thợ săn đột nhiên phát hiện ra gì đó, vẻ mặt kinh ngạc, bắn ra xa ba mét, lớn giọng chất vấn: “Đây là cái gì?!”
“Hả?” Chu Chúc tỉnh táo lại, nhìn theo hướng anh ta chỉ.
Là chiếc đuôi chuột hamster đang quấn trên tay cậu.
“Ơ… cái này…” Chu Chúc cố gắng giấu cái đuôi của mình đi nhưng đã quá muộn.
Chu Chúc bắt đầu vội vàng: “Cái này là tôi… vừa rồi tôi đã đánh nhau với hai con vật đó rồi lấy được đuôi của chúng.”
Thợ săn kinh ngạc: “Mau vứt nó đi!”
“Tại sao?” Chu Chúc đương nhiên không vứt đi, theo quy tắc, trong thời gian báo động, bọn họ nhất định phải đeo nó trên người, nếu không họ sẽ thua.
“Mau vứt đi, tôi sợ nhất là mấy thứ có lông.”
“Những thứ có lông đáng yêu mà.” Chu Chúc sống chết cũng không chịu vứt đi, thậm chí còn vuốt ve chiếc đuôi: “Oa, thích quá.”
“Không được, trong đội chúng ta mấy thứ có lông là hàng cấm, mau vứt đi. Thủ lĩnh chúng tôi đã nói, mấy thứ có lông là thứ tà ác nhất trên đời!”
“Không sao.” Chu Chúc tiến lên phía trước, cố gắng đến gần anh ta hơn.
Phao Phao cũng nhảy từ trên ghế xuống: “Chú ơi, mấy thứ có lông đáng yêu lắm.”
“Chú thử sờ một chút đi.”
Người thợ săn bị bọn họ dồn vào chân tường, Phao Phao dang rộng cánh tay nhỏ bé ngăn cản anh ta, Chu Chúc dùng sức nắm lấy tay anh ta, ấn tay vào chiếc đuôi lông trong tay mình.
Người thợ săn với thân hình cao to trước mặt họ gần như sợ đến phát khóc.
“Không được đâu, thủ lĩnh không cho phép chúng tôi chạm vào những thứ có lông.”
“Vậy hôm qua người đàn ông chạm vào đuôi con hamster ở quán rượu là ai?”
“Đó là tiểu đội trưởng của chúng tôi.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
[Rốt cuộc ai là thợ săn, ai là gián điệp?]
[Tôi thích nhất là xem mấy người đàn ông có cơ bắp khóc, cám ơn Chúc Chúc nhé.]
[Trai thẳng ghét lông, buồn cười chết mất.]
Chu Chúc nắm lấy tay thợ săn, thợ săn cố gắng giãy dụa, mắc kẹt suốt mười phút.
Chu Chúc ra lệnh: “Phao Phao, cù léc.”
“Dạ!” Phao Phao nhảy lên phía trước cù léc chú thợ săn.
“Hu hu, hai người bắt nạt người ta.” Người thợ săn khóc lớn, trong chốc lát đã mất hết sức lực, Chu Chúc nắm lấy tay anh ta ấn vào chiếc đuôi.
Chu Chúc bắt lấy tay anh ta, nhét cả cái đuôi vào, cuộn chiếc đuôi thành cuộn tròn vào tay anh ta.
“Thấy sao? Thích chứ? Mềm chứ?”
Động tác chống cự của thợ săn dần thay đổi, anh ta di chuyển nhẹ nhàng, cố gắng chạm vào cuộn lông tròn ấy với vẻ mặt cực kì ngạc nhiên.
“Hình như khá thoải mái.”
“Phải không? Lông thú là thứ dễ thương nhất trên thế giới này.”
“Đúng vậy.”
Chu Chúc kéo anh ta trở lại quán trà, ngồi xuống.
Phao Phao hỏi: “Tại sao thủ lĩnh của chú lại nói ‘Mấy thứ có lông là thứ tà ác nhất trên đời’?”
Phao Phao cầm lấy đuôi chuột, người thợ săn hứng thú sờ sờ chiếc đuôi: “Chú cũng không biết.”
“Thật kì lạ.” Phao Phao nghĩ một hồi: “Có thể dẫn bọn cháu đến gặp thủ lĩnh của chú được không?”
“Cháu phải bắt được một con động vật nhỏ đã, lúc đó mới đưa cháu đi gặp được.”
“Phải vậy sao.” Phao Phao ôm đầu suy nghĩ, cậu nhóc không thể giả vờ bắt Coca với Quýt đi được nhỉ? Nhỡ đâu… nhỡ đâu bọn họ bị thủ lĩnh ăn thịt thì sao?
Khó quá.
Phao Phao quyết định phải đi gặp thủ lĩnh, phải hỏi rõ tại sao lại bắt động vật nhỏ.
Nói không chừng có thể sẽ cứu được những động vật nhỏ khác.
Phao Phao nghĩ vậy liền siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình.
Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng loa phát thanh.
“Thủ lĩnh thợ săn sẽ cử thêm ba thợ săn nữa đi bắt những động vật nhỏ. Mười phút nữa ba thợ săn sẽ xuất hiện ở cổng thành, quán trà thảo mộc và hoa viên, những động vật nhỏ xin hãy tránh đi.”
“Hả?”
Tất cả các loài động vật nhỏ đều lo lắng.
Chu Chúc và Phao Phao đứng dậy chuẩn bị.
Đã đến lúc chúng ta thể hiện kỹ năng một lần nữa.
Chu Chúc và Phao Phao làm gián điệp để các loài động vật chạy đi sau đó lại quay đầu bảo với thợ săn là đã mất dấu rồi.
Mười phút cuối cùng, tất cả mọi người đều kiệt sức.
Chu Chúc và Phao Phao ngồi ở bậc thang, lấy tay áo quạt quạt.
Bọn họ vừa mới thả Quýt và Ý Mễ đi.
[Nếu không có Chu Chúc và Phao Phao làm gián điệp thì tập này mọi người đều bị bắt hết rồi.]
[Mau kết thúc rồi ai về nhà nấy thôi.]
[Chu Chúc Phao Phao mạnh quá!]
“Con mệt quá.” Phao Phao quạt cho ba: “Ba, chúng ta còn bao lâu nữa?”
“Loa phát thanh vừa nói còn mười phút nữa.”
“Ồ, vậy chúng ta cứ ngồi đây nghỉ đi, chắc sẽ không có ai bị bắt nữa đâu.”
“Được.”
Lúc này, loa phát thanh trên đỉnh đầu họ lại phát ra tiếng.
Chu Chúc giơ tay lên, hét lên trời: “Trương Thành, đừng nói nữa! Im miệng!”
[Trương Thành là ai?]
[Rõ ràng là tên của đạo diễn chứ ai.]
Phao Phao cũng giơ nắm đấm lên: “Đạo diễn, chúng cháu mệt lắm rồi, đừng ra nhiệm vụ nữa.”
Tiếc là đạo diễn lại không nghe thấy bọn họ nói.
“Thông báo, mười phút cuối cùng, thủ lĩnh thợ săn sẽ đến thành cổ, thủ lĩnh có kỹ năng đặc biệt, có thể dịch chuyển tức thời.”
“Sau hai phút, phạm vi sinh tồn sẽ tiếp tục thu nhỏ, xin các động vật nhỏ chú ý không vượt qua ranh giới, nếu vượt qua sẽ bị loại.”
“Trong quán trà thảo dược có ba tấm bùa hộ mệnh, có thể dùng để đóng băng thủ lĩnh trong một phút, chúng sẽ vô hiệu sau một lần sử dụng. Các động vật nhỏ có thể đến quán trà thảo dược lấy bùa chú.”
Loa phát thanh vừa dừng lại, Chu Chúc và Phao Phao nghe thấy đạo diễn đang điên cuồng cười trong phòng phát thanh.
“Ha ha, báo thù được rồi!”
[Đạo diễn anh đang làm gì vậy?]
[Ý, tôi thích, đạo diễn, cứ thế mà làm.]
“Đi.” Chu Chúc kéo Phao Phao đứng dậy: “Chúng ta tới quán trà thảo dược xem sao.”
“Vâng ạ.”
Quả nhiên, tất cả động vật nhỏ đều đang tập trung ở quán trà thảo dược.
Nhưng chỉ có ba chiếc bùa hộ mệnh, họ đang bàn cách phân chia chúng.
“Mị Mị còn nhỏ nên chạy chậm, chia cho cô bé một tấm đi.”
“Được.”
Mị Mị phản đối: “Cháu không cần, cháu chạy rất nhanh.”
“Còn có Quýt và ông Quýt nữa, ông của Quýt lớn tuổi rồi, cho họ một tấm đi ạ.”
Ông Quýt cũng phản đối: “Ông vẫn chạy được, để lại cho mấy đứa nhỏ đi.”
Lúc này, Phao Phao chạy đến từ phía sau: “Ba cháu nói, cứ cầm lấy rồi sao chép thành vài bản.”
Mọi người đều bất ngờ: “Hả?”
“Sao chép thật nhiều, nếu thủ lĩnh cử động thì cứ dán lên người chú ấy một tấm, tám phút sẽ trôi qua nhanh thôi.”
[Ha ha ha ha ha.]
[Sao chép, tôi cười chết mất.]
[Đúng là Chúc Chúc.]
Có lý.
Cả đám người đang định đến cửa hàng photocopy thì đạo diễn lại giận dữ nói qua loa phát thanh: “Bản sao bùa hộ mệnh vô hiệu! Bản sao vô hiệu!”
Được rồi.
Ý Mễ nói: “Cháu nghĩ chúng ta nên thay đổi cách nghĩ, đừng đưa bùa cho người chậm nhất, hay đưa bùa cho người nhanh nhất.”
Coca không hiểu: “Tại sao?”
“Vì chúng ta phải dán bùa lên người thủ lĩnh, phải đến gần chú ấy nhất, nếu người chạy chậm nhất dán, khả năng một phút trôi qua cũng sẽ chạy không xa, như vậy vẫn sẽ bị bắt được.”
“Có lý.”
Thế là ba chiếc bùa được đưa cho ba người chạy nhanh nhất là Ý Mễ, Coca và Quýt.
Họ lập kế hoạch chiến đấu, tốt nhất mọi người nên giữ khoảng cách, và chạy trốn theo các hướng khác nhau.
Phao Phao cũng nói với họ kế hoạch của mình: “Cháu với ba cháu sẽ tiếp tục làm gián điệp, có thể giúp mọi người giữ chân thủ lĩnh, không để chú ấy bắt được mọi người.”
“Ừm, vất vả cho cháu rồi.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Phao Phao tiếp tục nói: “Với lại cháu phát hiện rất nhiều thợ săn đều thích lông động vật nhỏ, bọn họ chỉ vì tuân theo mệnh lệnh của thủ lĩnh mới ghét động vật nhỏ thôi.”
“Cháu với ba có thể gặp thủ lĩnh, nếu có thể tìm ra lí do tại sao thủ lĩnh lại ghét chúng ta, nói không chừng chúng ta với thợ săn có thể chung sống hoà bình với nhau.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đúng vậy.” Coca gật đầu: “Vậy chúng ta chia ra hành động thôi.”
[Những đứa trẻ thông minh!]
[Ở tập đầu tiên, bọn trẻ vẫn phải theo ba, bây giờ chúng có thể tự nghĩ cách rồi.]
[Thông minh!]
Đúng lúc này, hai phút đã kết thúc.
Đạo diễn nói: “Trò chơi bắt đầu, đếm ngược tám phút.”
Chu Chúc với Phao Phao trong nháy mắt đã nhập vai, đuổi theo các động vật nhỏ: “Không được chạy!”
Động vật nhỏ tự động phân tán, hoà vào đám đông rồi biến mất ngay lập tức.
Chu Chúc với Phao Phao giả vờ đuổi theo nhưng thực chất đang bao che cho họ bỏ chạy.
[Mong chờ mong chờ.]
[Đạo diễn vừa nãy hình như có nói thủ lĩnh có thể dịch chuyển tức thời, tôi vẫn chưa nghĩ ra, nếu như đang quay thì sao dịch chuyển tức thời được?]
Giây tiếp theo, một đám thợ săn vây quanh một người đi đến.
“Thủ lĩnh đến rồi! Mọi người tránh ra!”
Người ở giữa đang trượt ván, lướt ván rất phong cách.
Chu Chúc và Phao Phao đều bất ngờ.
Dịch chuyển tức thời…
[Cuối cùng đại vương mới đã xuất hiện!]
[To gan! Đại vương gì chứ, đây là thủ lĩnh!]
[Cuối cùng cũng đổi diễn viên rồi, tổ chương trình cũng có tiền đấy.]
[Tổ đạo cụ đỉnh thật.]
[Hợp lý, ván trượt dịch chuyển tức thời.]
Con đường trong thành cổ được lát bằng những phiến đá xanh, giữa các viên đá có khoảng trống, nên là…
Thủ lĩnh trượt ván trên những phiến đá…
Rầm rầm…
Tuyệt vời!
“Thứ gì vậy?” Thủ lĩnh nhảy khỏi ván trượt: “Không thể đổi đạo cụ bình thường hơn chút sao? Tìm thứ gì đó thay thế đi.”
“Xin lỗi, thủ lĩnh.” Hạ thủ bên cạnh cầm đến một số đạo cụ khác: “Chúng tôi chỉ còn những thứ này thôi.”
Xe đạp trẻ em.
Tàu điện mini.
Ngoài ra còn có một chiếc xe đạp cho nhiều người đạp.
Tổ đạo cụ, được đấy!
Cuối cùng thủ lĩnh vẫn lựa chọn ván trượt, đây là thứ bình thường nhất, hơi gập ghềnh một chút nhưng anh ta sẽ cố nhịn.
Không lâu sau, anh ta nhìn thấy Chu Chúc và Phao Phao.
“Đây là ai?”
Người thợ săn quen biết Chu Chúc nói: “Báo cáo thủ lĩnh, đây là thành viên bên người của chúng ta, Chu Chúc và Phao Phao.”