Ngày hôm sau, chín giờ sáng.
Livestream được mở.
Ý Mễ và Mị Mị dậy dưới ánh nắng mặt trời, nói “chào buổi sáng" với nhau, Coca và Quýt cũng ngồi xổm đánh răng rửa mặt trên bậc thang trong sân.
[Tôi đến đây!]
[Chúc Chúc và Phao Phao đâu?]
[Sao lại mở mỗi hai cái live stream? Chúc Phao của tôi đâu?]
Giây tiếp theo, một livestream khác được mở ra.
Song sắt, mặt đất phủ rơm, ánh nắng chiếu vào từ những ô cửa sổ sắt.
[???]
[Tôi nhớ livestream hôm qua, nhà của gia đình Chúc Phao đâu có như này?]
[Họ dịch chuyển tức thời à?]
[Một đêm thôi nhà họ đã sập rồi à?]
[Sao chỗ này cứ lạ lạ thế nhỉ?]
[Hai người họ đang trong tù?]
[Không phải chứ? Sau livestream hôm qua Chúc Chúc với Phao Phao bị bắt rồi? Tại sao?]
[Còn vì sao nữa, là vì làm giả đó, đại vương cho người đến bắt họ rồi.]
[Sao chuyện lớn như vậy lại không cho khán giả xem chứ?]
Chu Chúc ôm lấy Phao Phao, ngồi dậy trên chiếc giường nhỏ, ánh nắng chiếu lên người có chút nóng.
Chu Chúc để Phao Phao ra đằng trước chắn nắng giúp mình.
“Phao Phao, con nóng không?”
“Hơi hơi ạ?”
“Vậy lật người lại đi.”
“Ồ.” Phao Phao lật người lại, nằm lên người ba: “Ba, livestream bắt đầu rồi.]
“Chúng ta không ra ngoài được đâu, hôm qua đại vương không phải đã nói nhốt chúng ta cả một ngày hay sao?”
“A, vậy con không được chơi cùng với các bạn rồi.”
“Ai bảo hôm qua con làm sập giường cơ, ba vì muốn có chỗ ngủ nên mới đưa con đến quan phủ tự thú.”
[???]
[Phao Phao làm sập giường?]
[Tôi biết rồi! Tối quan Chúc Chúc nói Phao Phao là đồ ngốc, Phao Phao nghĩ ba đang mắng mình nên đã tức giận.]
[Thế là nhảy sập giường luôn?]
[Chắc chắn không phải vì Phao Phao dùng lực quá mạnh.]
[Tối qua tôi thấy cái giường đó rất nát rồi, Chúc Chúc với Phao Phao mới ngồi lên đã kêu cót két.]
[“Đứa trẻ được chiều chuộng nằm trên mặt đất”]
[Tôi nghĩ là: Chúc Chúc, Phao Phao tối qua đang ngủ ngon thì bị một đám lính bao vây, bắt vào ngục, bị đánh đập, bị giam sau song sắt trong nước mắt, hai ba con tội nghiệp.]
[Thực tế: Chúc Chúc và Phao Phao vì không có chỗ ngủ nên tự giác đầu thú.]
[Tổ chương trình không tính đến chuyện này, kết quả hai người họ tự động quay về.]
[Đại vương: Xin đấy, đây là trại giam, không phải khách sạn.]
[Có điều, giường trong trại giam có vẻ rất tốt.]
[Tốt hơn cả chiếc giường trong nhà của họ.]
Không thể ra ngoài chơi, Phao Phao có vẻ hơi thất vọng, Chu Chúc sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc.
"Đừng buồn, con nghĩ mà xem, chúng ta hôm qua ở ngoài có mệt không?"
Phao Phao nghĩ một lúc thì ra sức gật đầu: “Mệt.”
Cứ đi qua đi lại cả một ngày không nghỉ ngơi nên rất mệt.
Chu Chúc thấy vậy thì tiếp tục nói: "Đúng vậy, việc mệt mỏi thì cứ để người khác, chúng ta cứ ở trong này nghỉ ngơi.”
"Nhưng con vẫn muốn ra ngoài chơi với các bạn."
“Bên ngoài rất nguy hiểm.” Chu Chúc nghiêm túc nói: “Con nghĩ đi, tối qua chúng ta đã gặp chuyện gì?”
“Thợ săn.”
"Đúng vậy, thợ săn sẽ bắt động vật nhỏ. Tục ngữ có câu: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bọn họ làm việc ở ngoài, rất dễ bị thợ săn bắt, chúng ta cứ trốn trong này, quá an toàn luôn."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Phao Phao liếc nhìn cánh cửa sắt đóng chặt: “A… Nhưng mà nếu thợ săn tìm đến tận đây, chúng ta cũng đâu thoát được.”
“...” Cũng đúng.
Chu Chúc nghẹn lại.
“Không sao, sẽ không có ai phản bội chúng ta đâu.”
Lúc này, đại vương mang bữa sáng đến cho họ, giục họ dậy: “Đây là bữa sáng trong trại giam, mau dậy đi, chúng ta đã bắt đầu livestream rồi.”
“Tôi biết mà.” Chu Chúc đỡ đầu: “Chúng tôi đâu phải ra ngoài, chúng tôi sẽ làm một livestream ngủ cho mọi người xem.”
[Được, được.]
[Ôm chăn của tôi, cả Phao Phao nữa, đi ngủ, tôi muốn bóp cái bụng nhỏ của Phao Phao.]
Đại vương bất lực, trực tiếp mở cửa phòng giam ra: “Nhanh ra ngoài đi.”
“Không ra.” Chu Chúc nằm bất động, bắt đầu nói dối: “Tối qua ngài đã nói sẽ nhốt chúng tôi cả ngày, còn chưa hết thời gian, chúng tôi không đi.”
“...” Đại vương cố gắng kìm nén cơn tức giận: “Vì hai người đến tự thú, thấy hai người đã biết lỗi, biết sửa lỗi rồi nên ta thả hai người đi trước, mau ra đi.”
“Tôi biết nhưng không sửa đấy, khi nào tôi chưa được trở lại làm người, tôi sẽ ngủ ở đây đến khi nào tận thế thì thôi.”
“...” Đại vương siết chặt tay: “Bạn của hai người đến đón hai người rồi, mau ra đi với họ đi.”
“Không, bảo họ đi đi, nói tôi không ở đây.”
“Phao Phao, cháu có muốn ra ngoài chơi với các bạn không?”
Phao Phao suy nghĩ một lúc: “Không muốn lắm, cháu muốn ở chung với ba.”
[Lần đầu tiên thấy một cai ngục lại thúc giục tù nhân rời đi.]
[Đại vương (quỳ xuống, chắp tay): Xin hai người, mau đi đi, đừng khiến ta khó xử.]
[Tổ hèn nhát tới rồi.]
Đại vương không giống như cơn bão comment đó mà vẫn giữ nụ cười, giơ tay phải lên, nhấn đồng hồ bấm giờ.
Anh ta tàn nhẫn nói: “Chúc Chúc, Phao Phao, thợ săn biết hai người đang ở đây, hai mươi phút nữa, họ sẽ đến đây bắt giữ hai người.”
?!!!
Ngay giây tiếp theo, Chu Chúc và Phao Phao bật dậy khỏi giường như hai viên đạn đại bác được lên nòng.
Phao Phao mặc quần áo của mình vào rồi đưa quần áo của ba cho ba: "Ba, nhanh!”
Chu Chúc mặc quần áo vào: “Đây đây.”
Hai phút sau, bọn họ đã mặc đồ xong, đánh răng rửa mặt xong, đến bữa sáng còn chưa kịp ăn, trực tiếp lấy hai cái bánh bao rồi rời đi.
“Ba, đi cửa sau đi, cẩn thận bị bắt!”
“Được.”
Đại vương nhìn bóng dáng bọn họ chạy trốn thì lặng lẽ giơ ngón cái lên.
Cuối cùng hai người này cũng rời đi, quá tuyệt vời, thưa đại vương.
Chu Chúc và Phao Phao cầm bánh bao chạy cả quãng đường từ cửa sau quan phủ.
Hai người vừa chạy vừa ngoái lại.
“Ba, thợ săn có đuổi theo không?”
“Không.”
Hai người đầu lại, đúng lúc đụng phải ba thợ săn.
!!!
Chu Chúc hít sâu một hơi, ôm lấy Phao Phao.
Không được, kẻ thù đang ở ngay trước mắt!
Nhưng khi nhìn thấy họ, những người thợ săn lại rất ngạc nhiên.
“Hai người cũng ở đây? Tôi nhớ ra cậu rồi, học giả bán váy da hổ, hôm qua tôi đã cho cậu tấm danh thiếp, cậu còn nhớ tôi không?”
Chu Chúc chợt nhận ra, lập tức gọi đối phương là anh em: “Nhớ chứ nhớ chứ, tôi đang chuẩn bị đi tìm mấy anh đây, vừa nãy con tôi còn hỏi mấy người đang ở đâu đấy.”
“Thật sao?” Người đàn ông vạm vỡ quàng tay qua vai cậu, vỗ nhẹ: “Vậy nên cậu quyết định gia nhập đội thợ săn với chúng tôi rồi?”
Chu Chúc tự tin chống tay lên hông, ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì tốt, tôi vừa mới nhận được tin có hai động vật nhỏ đang bị giam trong ngục của quan phủ, chúng tôi đang chuẩn bị đi bắt chúng, cậu đi cùng chúng tôi đi.”
“OK.”
Hai chú hamster vừa trốn khỏi trại giam của quan phủ bây giờ lại đứng nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn đi theo họ.
[Chúc Chúc phản ứng quá nhanh, một diễn viên tuyệt vời.]
[Thành tích đạt được: Trà trộn vào kẻ thù, trở thành gián điệp.]
Trong ngục, đại vương vừa khoá cửa chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên lại nhìn thấy hai người.
“Sao hai người lại…” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thợ săn nhỏ Chu Chúc ra sức nháy mắt với anh ta, im miệng! Đừng để lộ!
Đại vương ngoan ngoãn ngậm miệng, lùi sang một bên.
Những người thợ săn đi đến phòng giam: “Người đâu?”
Chu Chúc nói: “Có vẻ bọn họ bỏ trốn rồi.”
Đội trưởng đội thợ săn ra lệnh: “Bắt đầu điều tra.”
Mấy người thợ săn bắt đầu kiểm tra dấu vết của động vật nhỏ, cố gắng tìm kiếm manh mối ở đây.
Chu Chúc và Phao Phao đứng bên cạnh đang nhấm nháp chiếc bánh bao.
Chu Chúc vừa nhai bánh bao vừa giúp họ phân tích: “Xem ra đây là hai con vật rất thông minh.”
Phao Phao gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Cậu bé và ba là hai con hamster rất thông minh.
Chu Chúc tiếp tục phân tích: “Hơn nữa bọn họ rất lười, ngủ dậy còn không gấp chăn nữa.”
Phao Phao lắc đầu: “Ừm…”
Ba rất lười còn nhóc không lười.
Chu Chúc dựa vào cửa phòng giam, ăn bánh bao: “Bọn họ vội vàng rời đi, nói không chừng trong mấy người có gián điệp đấy, gián điệp đã bảo họ có người sẽ đến bắt họ nên bọn họ đã nhanh chóng bỏ chạy rồi.”
Dáng vẻ rất có lý.
Ba thợ săn nhanh chóng tránh xa đồng đội mình, nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ.
[Kế hoạch ly gián, Chúc Chúc được đấy.]
[Chỉ một câu nói, ba anh thợ săn đã cãi nhau vì tôi rồi.]
Lúc này, một người thợ săn chỉ vào Chu Chúc: “Nói không chừng cậu là gián điệp đấy?”
“Không thể nào.” Chu Chúc nghiêm túc nói: “Tôi mới gia nhập với mọi người, sao làm gián điệp được?”
Càng có lý hơn.
Chu Chúc nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, chỉ vào dấu chân cậu vừa đạp ban nãy: “Đây chắc là dấu chân mà họ để lại, chúng ta cứ lần theo dấu chân rồi đuổi theo là được!”
“Được.”
Chu Chúc đột nhiên trở thành đội trưởng đội thợ săn, dẫn dắt mọi người đi bắt hamster nhỏ.
Phao Phao nắm tay cậu, ngẩng đầu nhìn cậu: “Ba, ba giỏi quá.”
“Đương nhiên rồi, đi thôi! Xuất phát!”
[Cười chết mất, diễn viên quần chúng còn không quen biết Chu Chúc.]
Chu Chúc dẫn ba thợ săn đi trên đường, đúng lúc đi ngang qua Coca đang biểu diễn.
Coca đang định gọi cậu, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bèn bịt miệng mình lại, kéo nhẹ quần áo Quý Dao, nhỏ giọng nói: “Ba, Phao Phao với ba em ấy đang làm gián điệp, ngầu quá, con cũng muốn làm.”
“Suỵt.” Quý Dao che miệng cậu bé lại, trao đổi ánh mắt với Chu Chúc.
Chu Chúc dắt Phao Phao đi dạo quanh con phố nhộn nhịp một vòng.
“Haiz.” Chu Chúc thở dài: “Có vẻ hai con động vật nhỏ xảo quyệt đó đã trốn thoát rồi, không tìm thấy chúng nữa.”
Những người thợ săn cũng thở dài: “Thôi, không được thì đi tuần tra vậy, tiện đi bắt bọn họ luôn.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Vậy tôi với Phao Phao đi trước…”
Chu Chúc đang chuẩn bị kéo Phao Phao rời đi, thì bị một người đàn ông cường tráng giữ lại: “Cậu là một thợ săn giỏi, đi cùng chúng tôi đi.”
Bản thân Chu Chúc cũng có chút không chắc chắn: “A… Là tôi sao?”
“Đương nhiên rồi, đi với chúng tôi đi.”
“Được.”
Chu Chúc thành công xâm nhập vào nội bộ kẻ địch.
Mười giờ sáng, Chu Chúc với Phao Phao mang theo vũ khí tuần tra trên phố.
[Jerry và Teffy làm bảo vệ của quán ăn động vật nhỏ, làm kiểm lâm ở rừng nguyên sinh, ở thời cổ đại vẫn tiếp tục làm tuần tra đường phố.]
[Không gian không giống nhau nhưng công việc lại giống hệt nhau.]
[Sau khi tham gia chương trình xong, Chu Chúc với Phao Phao có thể làm bảo vệ của khu nhà rồi.]
Lúc này, trong thành vang lên tiếng loa phát thanh, giọng đạo diễn truyền tới.
“Mọi người chú ý! Xin chú ý! Mười giây nữa sẽ tiến vào tình trạng khẩn cấp!”
“Những con vật nhỏ sẽ thể hiện bản năng của loài động vật đó, thợ săn trong thành sẽ bắt đầu truy đuổi, xin các động vật nhỏ hãy tránh đi! Đạo cụ và thợ săn sẽ ngẫu nhiên xuất hiện trong thành!”
“Mười giây bắt đầu! Mười… chín…”
[Mười giây? Tôi còn tưởng mười phút.]
[Đạo diễn bị điên rồi, có một chút thời gian, thời gian đâu ra chuẩn bị chứ?]
Phao Phao cúi đầu nhìn chính mình: “Ba, vậy chúng ta là gì?”
“Chúng ta là… động vật nhỏ thông minh làm gián điệp.”
Lúc này, người quay phim lấy ra hai bộ quần áo hamster: “Chúc Chúc, Phao Phao, hai người mặc cái này vào đi.”
“Hả?” Phao Phao do dự: “Vậy chúng tôi sẽ bị phát hiện mất, không mặc được không?”
“Không được, đây là quy tắc của trò chơi.”
“Không đúng.” Chu Chúc nghiêm túc nói: “Hôm qua lúc ở quán rượu động vật nhỏ, đám thợ săn đó đã lấy đuôi của tôi rồi, chứng tỏ tôi không còn đuôi nữa, đuôi của tôi bị đứt rồi.”
“Đúng vậy…”
“Vậy thì tôi với Phao Phao chỉ còn một cái đuôi, tôi mặc một cái còn Phao Phao không cần.”
Loa phát thanh tiếp tục: “Ba… hai… một, cuộc săn bắt đầu!”
Chu Chúc lấy một chiếc đuôi, đeo lên người, giấu trong quần áo rồi kéo Phao Phao bỏ chạy: “Đi thôi!”
Chu Chúc tăng tốc đến chỗ ba người thợ săn: “Tôi giúp mọi người!”
“Được, chúng ta chia ra tìm.”
[Mấy người đang dẫn sói vào nhà đó! (Vỗ đùi)]
[Hai chú hamster trong thời cổ đại đã đạt được thành tựu to lớn.]
[Tôi đã đoán được kết cục rồi, có gián điệp Chúc Chúc ở đây, không ai sẽ bị bắt cả.]
[Đặc công Chúc Phao, bất khả chiến bại, biu biu biu…]