Đối diện cửa hàng văn phòng phẩm.

 

Chu Chúc đang ngồi trên bậc thềm, cầm một cục tẩy nhỏ màu trắng, dùng dao hoàn thiện những đường nét cuối cùng.

 

Phao Phao cầm những lượng bạc đạo cụ đưa cho ba để tham khảo.

 

Những người khác đang hồi hộp chờ đợi: “Ba Phao Phao cố lên.”

 

Lúc này, đạo diễn tiểu Trương đứng cách đó không xa dùng loa nói lớn: “Còn năm phút cuối cùng, trò chơi chuẩn bị kết thúc! Mong mọi người mau chóng hoàn thành!” 

 

Tất cả mọi người đều quay đầu lại: “Chờ một chút! Anh đừng có ồn nữa!”

 

“Ồ.” Đạo diễn lặng lẽ rời đi.

 

Chu Chúc không hề bị ảnh hưởng chút nào, cậu nhìn lượng bạc rồi lại nhìn cục tẩy với một tâm lí vững vàng và đường dao ổn định.

 

[Thợ thủ công giỏi nhất cả nước (Đã xác nhận)]

 

[Tổ chương trình sẽ không báo lên quan phủ đâu nhỉ?]

 

[Lo lắng.]

 

Cuối cùng cũng xong.

 

Chu Chúc thở phào nhẹ nhõm, cầm cục tẩy trong lòng bàn tay giơ cao lên trời.

 

“Thế nào? Giống không?”

 

Tất cả mọi người đều nhanh chóng che tay cậu lại: “Đừng để tổ chương trình nhìn thấy.”

 

“Ồ ồ.” Chu Chúc vội vàng giấu cục tẩy đi.

 

[Chúng tôi nhìn thấy từ lâu rồi.]

 

[Quay phim nhìn thấy rồi.]

 

[Đạo diễn nhất định đã nhìn thấy rồi.]

 

Chu Chúc hắng giọng: “Mọi người căng thẳng cái gì? Đây là bạc thật, có phải đồ giả đâu.” 

 

Những người khác chợt nhận ra.

 

“A, đúng vậy, vốn dĩ là thật mà.”

 

“Chúng ta đàng hoàng không thẹn với lòng.” 

 

[Mức độ lừa dối cao nhất, chính bản thân cũng tin vào điều đó.]

 

[Lừa tổ chương trình thì được nhưng đừng lừa cả bản thân mình chứ.]

 

Họ trộn 49 lượng bạc với 1 cục tẩy trắng đó với nhau, trộn một hồi rồi phân phát.

 

Chu Chúc chia tiền: “Coca một, chú một, Quýt một, chú một, Mị Mị một, chú một…”

 

“Để tôi.” Quý Dao đẩy cậu ra: “Cái gì cũng biết, có mỗi tính toán là không biết.”

 

Đến giây cuối cùng, họ đọ chia xong, tự tin cầm đến trước mặt đạo diễn.

 

“Kiểm tra đi, mỗi nhà mười lượng.” 

 

Đạo diễn xua tay, nhân viên phụ trách thu kiểm - Đại vương bước tới với chiếc kính lúp cùng vẻ tự tin tương tự.

 

“Sao lại là ngài nữa?” Chu Chúc bất lực: “Nhà tài trợ của chúng ta nghèo lắm à, sao từ đầu đến cuối chỉ có một diễn viên vậy?”

 

Đại vương tự tin nói: “Vì ta là diễn viên đặc biệt, họ đã tốn rất nhiều tiền để mời ta nên ta mới xuất hiện nhiều như vậy, ta cũng mệt lắm chứ.”

 

Chu Chúc vẫn hoài nghi: “Ồ.”

 

“Chu Chúc, anh đợi đấy, ta nhất định sẽ tìm được cái nào là giả. Ở chỗ của ta, làm giả sẽ bị tống vào ngục.”

 

Chu Chúc kinh hãi, vội vàng nói: “Tôi sai rồi, đại vương, xin lỗi, ngài đừng tức giận, chúng tôi chỉ là động vật nhỏ, chúng tôi phải giúp đỡ những người khác nữa.” 

 

Đại vương hất hàm đi về phía trước, cầm lấy chiếc kính lúp, cẩn thận quan sát từng lượng bạc để trên bàn.

 

Bọn nhỏ căng thẳng nắm lấy vạt áo của ba, sợ bị phát hiện.

 

Một lúc sau, đại vương gãi đầu, xí, sao không thấy gì thế này?

 

Anh ta vẫy tay bảo đồng nghiệp tới: “Người đâu, mang cho ta máy chụp X-quang.”

 

Đồng nghiệp: ???

 

Tổ chương trình lấy đâu ra thứ đồ đó? Người này cũng nhập vai quá rồi đấy?

 

Bọn trẻ: ???

 

Bọn trẻ xông lên phía trước ôm lấy đùi anh ta, kéo anh ta ra khỏi đống bạc đó: “Đại vương, ngài phạm quy rồi! Cổ đại làm gì có máy chụp X-quang!”

 

“Không được!”

 

“Được được, không được, không được, tất cả đều là thật.”

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

 

Đại vương bị bọn trẻ bao vây rồi lôi đi, bọn trẻ tuyên bố: “Đại vương nói, tất cả đều là thật.” 

 

Lúc này đạo diễn không thể ngồi yên được nữa, bạc với cục tẩy sao lại không phân biệt được? Chẳng lẽ Chu Chúc thật sự biết sao chép?

 

Không thể nào.

 

Đạo diễn Tiểu Trương đứng dậy, bước nhanh về phía trước cầm bạc lên: “Không phải rất rõ ràng sao? Đại vương!”

 

“Tôi đâu có ngốc.” Đại vương nghiêm túc nói: “Tôi với họ đều là động vật nhỏ, anh là người, còn bắt bọn tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp động vật nhỏ rồi.” 

 

Khuôn mặt đạo diễn toàn dấu hỏi chấm: “Hả?”

 

“Tôi với Chu Chúc cãi nhau, đó chỉ là cuộc chiến nội bộ, còn với anh là đấu tranh bên ngoài, tất nhiên tôi sẽ không giúp anh rồi.” 

 

“...”

 

“Đào tạo trước khi nhập vai là anh nói, muốn nhập vai, tôi rất nhập vai, đây là logic của vai diễn này.”

 

“Yeah!” Chu Chúc vòng tay qua vai đại vương, bóp bóp vai: “Anh em tốt.” 

 

Nhưng đại vương có chút không ưa: “Đi ra.” 

 

Tất cả động vật nhỏ đều đứng chung với anh ta.

 

Ồ, những người bạn tốt!

 

Đạo diễn cầm cục tẩy của họ lên đang định nói thì bọn trẻ đã hét lớn: “Đại vương đã tuyên bố tiền của bọn cháu là thật rồi, đạo diễn không có trách nhiệm kiểm tra, chú không được công bố.”

 

Đạo diễn vẻ mặt phức tạp, đặt cục tẩy xuống: “Được rồi.”

 

[Chúc Chúc thực sự có nét cá tính rất quyến rũ, rất độc đáo.]

 

[Tôi hiểu đại vương mà, vì tôi cũng muốn chơi cùng Chúc Chúc.]

 

[Nếu ngoài đời có một người vừa dễ thương, vui tính lại có nhiều ý tưởng thông minh như vậy, nhất định ngày nào tôi cũng sẽ cuốn lấy cậu ấy.]

 

[Chỉ có thế giới của đạo diễn phải chịu đả kích.]

 

[Đạo diễn: Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ loại bỏ tất cả các người.]

 

Đạo diễn bỗng chốc dừng lại, xoay người ngồi trên lưng ngựa.

 

“Tiếp theo… tiếp theo là cái gì?”

 

Anh ta tức giận đến mức hồ đồ luôn rồi.

 

Đạo diễn cầm kịch bản lên xem qua, giọng nói đều đều, không lên không xuống, giống như một người máy: “Chúc mừng mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ, tối nay có thể ngủ lại trong thành.”

 

“Tối nay ở quán rượu lớn nhất thành, quán rượu động vật nhỏ, tổ chương trình đã chuẩn bị cho mọi người một bữa tối thịnh soạn, các bạn có thể tới quán rượu động vật nhỏ dùng bữa.” 

 

Những chú động vật nhỏ không hề vui mừng mà còn thở dài.

 

“Buổi trưa vừa mới ăn trưa ở đó, có hơi ngấy rồi, chúng tôi có thể đến chỗ khác ăn không?”

 

“Có thể đưa tiền cho chúng tôi không, chúng tôi muốn ăn gì sẽ tự mua nấy?”

 

Đạo diễn nghẹn họng: “Không được, xin hãy đến quán rượu động vật nhỏ càng sớm càng tốt.” 

 

“Được thôi.” 

 

Một đám người đi đến quán rượu động vật nhỏ, tìm một chiếc bàn lớn trong sảnh ngồi xuống.

 

Người có công lớn nhất bây giờ là Chu Chúc, đang rất hưởng thụ sự phục vụ nhiệt tình của bọn trẻ.

 

“Ba Phao Phao, chú lợi hại quá, cháu bóc quýt cho chú rồi này.” 

 

“Ba Phao Phao, cháu giúp chú lau tay nhé.” 

 

“Ba Phao Phao, cháu giúp chú lau bát đũa nhé.” 

 

“Ba Phao Phao, chú vất vả rồi, để cháu bóp vai cho chú.”

 

“Cám ơn.” Chu Chúc ngồi phịch xuống ghế, hài lòng hưởng thụ.

 

Phao Phao ngồi bên cạnh mím môi nhìn, ba quá được yêu thích, cũng là một loại đau khổ.

 

Đây là ba của mình cậu nhóc thôi!

 

Phao Phao nghĩ một lúc rồi hét lớn: “Ba, ba vất vả rồi, con giúp ba ăn cơm nhé.”

 

“Hả…hả?” Chu Chúc tròn mắt nhìn, vẻ mặt nghi hoặc.

 

Cậu nhóc nhanh chóng phản ứng lại, nói với những đứa trẻ khác: “Ba của các anh chị hôm nay cũng vất vả rồi, giúp họ đấm lưng đi.” 

 

“Được.” Bốn đứa trẻ chạy đến đấm lưng cho ba mình.

 

Chu Chúc ôm Phao Phao nói: “Sao đứa bé này lại quen thế nhỉ? Oa, hoá ra là con của mình, sao môi lại bĩu ra thế nào? Ba biết rồi, chắc chắn là vì…”

 

Phao Phao bớt tức giận hơn một chút: “Là vì…”

 

Ngay giây sau, Chu Chúc cầm lên một đôi đũa, đặt lên miệng Phao Phao để cậu nhóc đỡ lấy.

 

Chu Chúc còn cười cậu bé: “Hoá ra còn có thể đựng đũa.” 

 

Phao Phao: ???

 

Sự tức giận trong nháy mắt đã lên đến đỉnh điểm!

 

“Ba!”

 

Chu Chúc giữ cậu nhóc lại, không cho cậu nhóc sử dụng thiết đầu công.

 

Phao Phao cố gắng vùng vẫy: “Hự…”

 

Chu Chúc ôm lấy cậu nhóc, nhỏ giọng nói: “Sao con lại nổi giận? Hôm nay ba đã giúp mọi người mà, nên mọi người mới cảm ơn ba, giúp ba làm việc, sao con lại tức giận?”

 

Phao Phao thì thầm: “Nhưng ba là ba của con mà.”

 

“Đúng vậy, nhưng các bạn đâu có gọi ba là “ba" đâu, các bạn gọi là “ba Phao Phao” mà đúng không?” Chu Chúc nhéo khuôn mặt nhỏ.

 

Đúng là nhóc phản diện mà, mới bé tí đã có tính chiếm hữu cao như vậy.

 

Chu Chúc hỏi: “Chẳng lẽ con cũng muốn ba của người khác làm ba của con sao?”

 

Phao Phao lắc đầu: “Không muốn.”

 

“Vậy thì các bạn cũng sẽ không muốn ba của con đâu, ba ruột vẫn tốt hơn chứ.”

 

Phao Phao nghĩ một hồi rồi vùi mặt vào lòng ba mình: “Nhưng các bạn đã biết ba các bạn ấy từ lâu rồi, còn con mới quen ba cách đây không lâu, cùng lúc với các bạn.” 

 

Cậu bé rất lo lắng sẽ không thấy ba của bây giờ nữa.

 

Chu Chúc lập tức ôm cậu bé vào lòng: “Hu hu, ba sai rồi, ba ôm nhé.”

 

Một lúc sau, nhân viên tổ chương trình mang bữa tối lên cho họ.

 

“Mời dùng.” 

 

Cũng may tổ chương trình không ghi thù, đồ ăn tối nay khá ngon.

 

Một bàn lớn thức ăn, còn có một bát cơm lớn, một bát canh lớn, đủ cho mười người ăn.

 

Chạy ở ngoài cả ngày trời, bọn họ đã đói lắm rồi, dốc sức ăn cơm.

 

Lúc họ sắp ăn xong, đột nhiên bên ngoài xuất hiện tiếng ồn ào.

 

Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài thì thấy năm sáu người đàn ông khá vạm vỡ mặc quần áo làm từ da thú, mang theo vũ khí từ bên ngoài bước vào.

 

Người phục vụ của quán rượu bước tới: “Mấy vị thợ săn tới rồi, mời vào!”

 

Không biết có phải cố ý không nhưng người phục vụ đã đặc biệt xếp họ ngồi cạnh bàn của những động vật nhỏ.

 

Những động vật nhỏ có thể nghe rõ ràng họ đang nói gì.

 

Mấy người thợ săn đặt vũ khí xuống bàn.

 

Người phục vụ hỏi: “Mấy anh thợ săn vừa đi săn từ ngoại thành về đúng không? Mấy anh muốn ăn gì?” 

 

“Ừm.” Một người thợ săn gật đầu: “Hôm nay chúng tôi đang tuần tra bên ngoài thành thì tìm thấy thứ này…”

 

Anh ta lấy từ trong túi ra một quả bóng lông nhỏ.

 

Người phục vụ nhìn một cách khó hiểu, những động vật nhỏ cũng vậy.

 

“Đây là cái gì?”

 

“Chắc là đuôi của con vật nào đó.”

 

Chu Chúc bỗng nhiên kích động, che mông mình lại.

 

Đó là đuôi của tôi! Đuôi của chuột hamster nhỏ!

 

Người thợ săn tiếp tục nói: “Chứng tỏ, có động vật nhỏ gần thành chúng ta, nói không chừng, chúng đã trà trộn vào đây rồi. Chúng tôi tìm cả một ngày nhưng vẫn không tìm ra bọn họ, chứng tỏ họ rất giỏi.”

 

Người phục vụ kinh hãi: “Hả? Những con vật đó chắc không ở chỗ chúng tôi làm điều xấu gì đâu nhỉ?”

 

“Không, chúng tôi đã đặt bẫy khắp nơi rồi, chỉ cần chúng không cẩn thận mà sập bẫy, hừ hừ.”

 

Một thợ săn khác vỗ mạnh vũ khí trong tay: “Nếu tôi bắt được, tôi sẽ treo nó lên vũ khí của tôi đi tuần tra khắp đường.” 

 

Chu Chúc sợ hãi, liên tục xua tay, không phải tôi, không phải tôi, tôi không làm chuyện xấu.

 

Lúc này, người thợ săn cảm thấy có chút kì quái nhìn Chu Chúc, ánh mắt rơi trên người cậu.

 

Chu Chúc nở nụ cười ngượng ngùng, lễ phép sau đó quay người lại, chăm chú ăn cơm.

 

[Chúc Chúc sợ chết rồi.]

 

[Chú hamster nhỏ sinh ra là để treo trên vũ khí của thợ săn.]

 

Thợ săn tiếp tục nói, những động vật nhỏ không nghe nữa, ăn nốt phần còn lại rồi lẻn đi.

 

Chu Chúc ở lại cuối cùng, lúc chuẩn bị rời đi thì bị thợ săn chặn lại.

 

“Này, ban ngày cậu là người bán váy da hổ đúng không?”

 

Chu Chúc quay người lại: “Hả…” Cậu bình tĩnh lại, hắng giọng: “Ừm, đúng vậy, là tôi.”

 

Thợ săn hỏi: “Đống váy da hổ đó, có đúng là cậu đi săn được ở ngoài không?”

 

Chu Chúc nói dối không chớp mắt: “Chắc chắn rồi.”

 

Đúng là cậu đã giết một con hổ, đại vương cũng từng là một con hổ.

 

Thợ săn đứng dậy, Chu Chúc đứng im ở đó run rẩy.

 

Không phải chứ? Mới ngày đầu tiên đã bị phát hiện rồi?

 

 

 

CHƯƠNG 34: NHẢY GIƯỜNG

 

Lúc này, những người khác cũng đứng lên phía trước bảo vệ Chu Chúc.

 

Phao Phao chạy tới trước mặt cậu, dùng cơ thể nhỏ bé che trước mặt cậu: “Ba, con sẽ bảo vệ ba.”

 

“Mau quay lại.” Chu Chúc ôm lấy cậu bé, hai chú chuột hamster nhỏ bé run rẩy trước người thợ săn vạm vỡ.

 

“Hu hu, chúng tôi chưa từng làm chuyện xấu bao giờ.” Chu Chúc sụt sịt: “Ngoài việc ức hiếp đại vương, ức hiếp tổ chương trình, làm giả đạo cụ, ăn thêm một miếng cơm…”

 

[Chu Chúc, cậu ngoài quá nhiều việc rồi đó.]

 

[Kẻ phản diện Chu Chúc vậy mà đã làm nhiều chuyện xấu như vậy rồi.]

 

[Lo lắng quá, tổ chương trình tìm đâu ra diễn viên đặc biệt như vậy nhỉ? Bọn họ thực sự rất cường tráng, trông như thể chỉ cần một đấm là có thể đánh chết Chúc Chúc và Phao Phao vậy.]

 

[Tôi cũng sợ.]

 

Những người thợ săn với khuôn mặt vô cảm, vẻ mặt lại dữ tợn đứng trước mặt Chu Chúc và Phao Phao.

 

Quý Dao muốn kéo họ đi nhưng chân họ đã mềm cả ra rồi, không thể đi nổi.

 

“Người anh em xin tha mạng!”

 

“Hửm?”

 

Giây tiếp theo, người thợ săn lấy ra một tấm danh thiếp, cúi người đưa tấm danh thiếp cho Chu Chúc.

 

“Người anh em, chào mừng cậu gia nhập đội săn bắn của chúng tôi.”

 

Chu Chúc mở to mắt nhìn: “Hả… hả?”

 

“Một mình cậu lại có thể tự mình săn được nhiều da hổ như vậy, chắc chắn là một thợ săn giỏi nhất, tôi thật sự muốn mời cậu gia nhập đội săn bắt với chúng tôi.”

 

“Hả? Tôi là thợ săn giỏi nhất sao?” Chu Chúc bắt gặp ánh mắt của thợ săn liền liên tục gật đầu: “Là tôi, là tôi.”

 

Chu Chúc cẩn thận nhận lấy tấm danh thiếp trong tay anh ta xem xét.

 

[Đội săn mạnh nhất thành cổ.]

 

[Bạn gặp rắc rối vì bị động vật nhỏ ăn trộm đồ?]

 

[Bạn gặp rắc rối vì bị động vật phá hoại cửa ra vào và cửa sổ?]

 

[Bạn gặp rắc rối vì tiếng ồn của động vật nên không thể ngủ được?]

 

[Liên hệ với đội săn mạnh nhất thành cổ.]

 

[Đội ngũ chuyên nghiệp có thể giải quyết vấn đề ngay.]

 

[Người liên hệ: xxx]

 

[Địa chỉ liên hệ: xxxx]

 

Chu Chúc run rẩy đặt tấm danh thiếp vào lòng Phao Phao: “Cám ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ.”

 

“Được.” Người thợ săn xoay người rời đi.

 

Chu Chúc vác Phao Phao nhanh chóng bỏ chạy khỏi quán rượu.

 

Sau khi rời khỏi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Giang Ý Thành nói: “Bây giờ chúng ta phải cẩn thận hơn, tối nay có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

 

“Được.” Chu Chúc gật đầu: “Vậy em có cần làm thợ săn không? Em có thể làm gián điệp, tìm hiểu chút thông tin nội bộ.” 

 

“Nhưng như vậy, quá nguy hiểm cho cậu.”

 

Chu Chúc nắm chặt nắm đấm: “Không sao, em rất dũng cảm, em thích mạo hiểm.”

 

Tất cả những người khác không khỏi nghĩ tới cảnh vừa rồi cậu đối mặt với thợ săn ôm lấy Phao Phao trông đáng thương thế nào.

 

Ừm… khá dũng cảm.

 

Những động vật nhỏ sống ở những nơi khác nhau. Sau khi rời khỏi quán rượu thì ai về nhà nấy.

 

Họ thống nhất rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì phải thông báo cho những người khác càng sớm càng tốt.

 

Ý Mễ với Mị Mị ở chung phòng trong quán rượu, Quýt và Coca một người là nhân viên bán hàng, một người là nghệ sĩ biểu diễn nên sống cùng nhau.

 

Chu Chúc và Phao Phao…

 

Học giả nghèo tội nghiệp sống ở nơi xa nhất, hẻo lánh nhất.

 

Nhưng hai người họ có riêng một khoảng sân nhỏ, có hàng rào, có cối đá xay, còn có một chiếc giường gỗ cổ, trông hơi cũ, khi ngồi lên còn phát ra tiếng cọt kẹt.

 

Chu Chúc và Phao Phao tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ trứng chiên ngồi ở mép giường ngâm chân.

 

Phao Phao kéo mạnh quần áo trên người: “Ba, đây không phải đồ ngủ thời cổ đại, chúng ta phải mặc phù hợp với thời đại.”

 

“Đúng vậy.” Chu Chúc suy nghĩ một lúc sau đó kéo ống tay áo của cậu bé: “Đưa tay ra đây.”

 

“Hửm?”

 

“Ba sẽ may cho con một bộ đồ ngủ cổ đại.

 

“Vâng.” Phao Phao xin tưởng ba, duỗi cánh tay áo nhỏ bé ra.

 

Chu Chúc túm lấy áo ngủ của cậu nhóc, đi vòng qua cơ thể cậu bé rồi buộc lại.

 

“Được rồi, đồ ngủ cổ đại đã được làm xong, bây giờ con có đồ ngủ rồi nhé.”

 

Phao Phao ngồi cạnh mép giường, cánh tay bụ bẫm để lộ ra ngoài.

 

[Tôi giây trước: Chúc Chúc thật sự rất tôn trọng Phao Phao. Nếu là phụ huynh bình thường chắc chắn sẽ nói con nít nhiều chuyện, mặc đồ ngủ gì cũng được, không quan tâm nhiều làm gì, bảo vệ thế giới của trẻ em.]

 

[Tôi giây sau: …Chúc Chúc thật sự rất thích troll Phao Phao.]

 

[Ha ha ha ha.]

 

[Không thể ngờ tới, Chúc Chúc rất có tài trong việc mặc quần áo.]

 

[Phao Phao: vai nhỏ bị lộ một nửa.]

 

[Xem ra da thịt trẻ con rất dễ nhéo.]

 

Phao Phao phản ứng lại, dùng sức giãy dụa: “Ba, đây không phải đồ ngủ cổ đại.”

 

“Đúng mà.” Chu Chúc nhéo cánh tay cậu bé, để cậu bé chắp tay lại: “Oa, thật giống tiểu hoàng thượng hồi xưa quá.”

 

“Con không muốn làm tiểu hoàng thượng!”

 

“Được được.”

 

Chu Chúc giúp cậu bé mặc lại bộ đồ ngủ như bình thường. Nước ngâm chân cũng đã lạnh, hai người bê chậu nước đổ ra ngoài, sau đó tắt nến đi ngủ.

 

Sau khi móc màn, quay phim chỉ có thể quay ở bên ngoài.

 

Chu Chúc thì thầm với Phao Phao trước khi đi ngủ.

 

“Phao Phao, nếu hôm nay ba bị bắt đi con sẽ làm thế nào?”

 

“Con sẽ bảo vệ ba, không để ba bị bắt đi.”

 

“Thế nhỡ cả ba và con đều bị bắt thì sao?”

 

“Thế thì con sẽ dùng thiết đầu công.”

 

“Sau đó con lại đụng trúng đầu ba.”

 

“Không đâu, con đụng rất chuẩn đấy, con sẽ đánh bay hết kẻ xấu.”

 

Chu Chúc cười, ôm lấy cậu nhóc: “Phao Phao, ba chỉ muốn nói là ba sẽ bảo vệ con.”

 

“Há?”

 

“Con còn quá nhỏ, nếu gặp phải nguy hiểm, ba sẽ bảo vệ con, con không phải lo.”

 

“Nhưng con cũng muốn bảo vệ ba, bảo vệ ba thật tốt. Nếu ba bị bắt đi con không gặp được nữa thì phải làm sao?”

 

“Hu hu.” Chu Chúc lại bị làm cho cảm động, ôm lấy bé con: “Phao Phao, con của ba, ba yêu con.”

 

Phao Phao cũng ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu: “Ba ngoan.”

 

Chu Chúc cảm động đến mức rơi nước mắt: “Con của ba, con ngoan, ba sẽ bảo vệ con, đúng là đồ ngốc…” ( truyện đăng trên app TᎽT )

 

Giây tiếp theo, động tác vỗ lưng của Phao Phao bỗng dừng lại.

 

Đồ ngốc?

 

Con không phải đồ ngốc?

 

Chu Chúc thấy có gì đó không ổn liền vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu lên cố gắng giải thích: “À, không phải, Phao Phao, cái từ “đồ ngốc” này không phải từ xúc phạm, là một từ thể hiện sự yêu mến, ba không mắng con đâu…”

 

“Ba!” Phao Phao đá chân: “Con cố gắng để bảo vệ ba, ba lại mắng con là đồ ngốc! Ba thật xấu xa!”

 

Quay phim ngoài cửa không nhịn được mà run bần bật.

 

[Ha ha ha.]

 

[Sao chuyện lại  thành ra thế này? Khoảnh khắc ba con tình cảm với nhau còn không được quá năm phút.]

 

[Chúc Chúc lại làm Phao Phao tức giận, ba tệ.]

 

Lúc này đã là chín giờ.

 

Livestream được tắt đi.

 

[Hết rồi? Hết rồi sao?]

 

[Quay phim không thể xông vào cho tôi xem cảnh hai ba con họ đánh nhau một chút được sao?]

 

[Không thể ngủ nổi.]

 

[Đề nghị có tiếng ồn trắng như lúc ở rừng nguyên sinh để tôi có thể ngủ cùng Chúc Chúc và Phao Phao.]

 

[Hả? Không ổn lắm đâu? Ngủ chung với Chúc Chúc, Phao Phao có bị sếp Thôi giết không?]

 

[Nghĩ cái gì vậy? Tất cả gia đình đều ở đây mà.]

 

Trong phòng, Phao Phao đang thể hiện lốc xoáy tử thần và Thomas bay lượn của cậu bé.

 

Một số kỹ năng nhảy hiphop.

 

“Ba tệ!”

 

Chu Chúc nằm trên giường, nghiêm túc nhìn trần nhà.

 

“Phao Phao, con không mệt à? Ba mệt quá, ba…”

 

Ngay giây tiếp theo, một tiếng lẻng xẻng, Chu Chúc nghiêng người ngã xuống giường.

 

???

 

Phao Phao dừng lại động tác, ôm chăn, cũng trượt khỏi giường.

 

“Ba?”

 

Chu Chúc chật vật đứng dậy, bật chiếc đèn pin lỗi thời lên, chiếu xuống gầm giường.

 

“Phao Phao, con làm sập giường rồi.”

 

“Hả?” Phao Phao trong một giây đã ngoan ngoãn trở lại: “Giường ở đây không chắc chắn, con ở nhà cũng nhảy như vậy nhưng đâu có sập. Xin lỗi ba, con không cố ý.”

 

“Giường ở đây khá cũ rồi.” Chu Chúc nhìn chân giường: “Với lại… không phải lỗi của con, vốn dĩ chiếc giường này cũng sắp sập rồi.”

 

Lại là tổ chương trình sắp xếp đây mà.

 

“Ba, vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta không có chỗ ngủ.”

 

“Để ba sửa lại.”

 

Chu Chúc bế Phao Phao ra khỏi giường, cậu ngồi xổm cạnh giường xem xét chân giường.

 

Chiếc giường này đã cũ lắm rồi, chân giường đã mục nát từ lâu, Phao Phao lăn ở trên, bên dưới liền gãy luôn rồi.

 

Chu Chúc đỡ cái chân giường bị gãy, cố gắng nhấc chiếc giường lên, đặt lại vị trí cũ.

 

“Hự…”

 

Nhưng chiếc giường gỗ quá nặng, một mình cậu với Phao Phao không thể di chuyển được.

 

Chu Chúc hét lớn ra bên ngoài: “Có ai không? Anh quay phim ơi? Đạo diễn? Có thể giúp tôi chuyển cái giường được không?” 

  

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

 

Nhân viên đẩy cửa đi vào: “Sao vậy?”

 

Chu Chúc nói: “Giường hỏng rồi, giúp tôi nâng nó lên, tôi sẽ đặt chân giường vào vị trí cũ.”

 

Nhân viên đang định bước lên giúp đỡ thì đạo diễn ngăn họ lại: “Tuy livestream đã kết thúc nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc, không thể cầu cứu nhân viên được, có vấn đề thì tự mình giải quyết.”

 

“Được rồi.” Chu Chúc ngồi xổm bên cạnh giường, thử thêm lần nữa, nhưng thật sự không di chuyển được.

 

Thế là cậu bế Phao Phao lên, đặt lên giường: “Lăn đi con.” 

 

Phao Phao: ???

 

“Ba bảo con…”

 

“Lăn đi.” Chu Chúc nghiêm túc nói: “Con cứ lăn vài vòng xem ba chân giường còn lại có gãy không.”

 

“....”

 

Được thôi, Phao Phao bắt đầu nhảy trên giường.

 

Chu Chúc bên cạnh cổ vũ cậu nhóc: “Cố lên, cố lên!”

 

Phao Phao nhảy cẫng lên: “Ba, có được không?”

 

“Vẫn không được, mạnh lên con! Không phải vừa nãy con nhảy rất mạnh sao?”

 

“Ba.” Phao Phao bất lực: “Ba không làm con tức giận con không thể mạnh hơn được.”

 

Năm phút sau, Phao Phao ngồi trên giường thở hổn hển vì kiệt sức.

 

“Ba, con hết sức rồi, không thì ba nhảy đi?”

 

“Ba mà nhảy thì không chỉ có chân giường sập đâu mà giường cũng sập luôn.”

 

Kế hoạch làm gãy chân giường thất bại.

 

Hai ba con ngồi cạnh chiếc giường nghiêng bắt đầu lo lắng.

 

“Phải làm sao đây? Ba, chúng ta cứ ngủ như vậy đi?”

 

“Sau đó ngủ say rồi con sẽ lăn xuống sàn, ba cũng lăn xuống, đè lên con.”

 

“À, hay chúng ta sang ngủ cùng Coca với Quýt đi?”

 

Chu Chúc đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, có cách rồi.

 

“Đi thôi.” Cậu quấn lấy chăn bông trên giường, quấn Phao Phao lại rồi kẹp dưới nách.

 

Phao Phao như gà rán được bọc trong món gà cuộn, thò đầu ra khỏi chăn: “Ba, chúng ta đi đâu vậy? Đến nhà Coca ạ? Giường nhà Coca có sập giống nhà mình không? Bốn người chúng ta ngủ trên đó, không biết có sập không nhỉ?”

 

“Ba có cách rồi.” Chu Chúc vác cuộn gà Phao Phao, đi trên đường thành cổ.

 

Diễn viên quần chúng thực hiện nhiệm vụ của mình rất tận tình, thậm chí còn có người canh gác vào ban đêm.

 

Mười phút sau, Chu Chúc và Phao Phao xuất hiện trước cửa quan phủ.

 

“Tôi muốn tự thú! Tôi đã làm giả bạc! Mau bắt tôi vào tù đi!”

 

Lại mười phút sau, Chu Chúc và Phao Phao đã nằm trên giường trong phòng giam, ánh trăng xuyên qua song sắt chiếu lên chiếc chăn bông nhỏ của họ.

 

Chu Chúc ôm Phao Phao, Phao Phao vỗ vai ba, hát cho ba một bài: “Con là Phao Phao bé nhỏ, con yêu ba nhất…”

 

“Nhà tù thật thoải mái.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play