Các động vật nhỏ trong quán rượu động vật nhỏ ăn cơm không tốn một xu nào.
Nửa tiếng sau, Chu Chúc dắt Phao Phao đi ra, hai người ôm bụng tròn lắc lư đi ngang qua đạo diễn.
Chu Chúc tràn đầy tự tin: “Nhiệm vụ này quá đơn giản.”
Phao Phao khen ngợi ba: “Đúng vậy, mới có một lúc ba đã nghĩ ra cách rồi.”
“Tối nay vẫn đến đây ăn cơm nhé, quán rượu động vật nhỏ, động vật nhỏ sẽ được miễn phí.”
“Ba thông minh quá!”
“Hia hia hia.” Hai ba con lòng dạ đen tối phát ra tiếng cười của kẻ phản diện, chậm rãi bước đi.
Tay cầm loa của đạo diễn Tiểu Trương run lên.
Anh ta tức chết đi được nhưng không làm gì được.
[Hia hia hia, cười kiểu gì vậy?]
[Hai người họ trông giống mấy nhân vật phản diện trong phim truyền hình thật đấy (icon chỉ chỉ)]
[Phao Phao hoàn toàn bị Chúc Chúc dẫn dắt rồi, tiếng cười lúc đầu của Phao Phao nhà chúng tôi rất đáng yêu mà.]
[Tiếng cười dễ thương có ích gì? Được ăn cơm no với ba mới là tuyệt nhất!]
[Đạo diễn: ghi thù.jpg]
Chu Chúc với Phao Phao lại quay lại với nghề cũ, ngồi xổm ven đường bán váy da hổ.
Chỉ cần bán thêm một chiếc nữa là bọn họ sẽ thành công rồi.
Nhưng Coca và Quý Dao đã hoàn thành nhiệm vụ cứ ngồi cạnh bọn họ quấy rầy.
Phao Phao dùng hết sức hét lớn: “Váy da hổ tươi mới đây…”
Quý Dao tiếp lời: “Vừa mới cuộn từ bánh kem da hổ ra đây!”
Phao Phao quay đầu nhìn: “Ba Coca?”
Quý Dao cười: “Không có gì, cháu cứ rao đi.”
Chu Chúc nghiêm túc nói: “Quý Dao, tôi cảnh cáo cậu đừng có làm phiền chuyện làm ăn của ba con tôi, không thì cậu biết tay tôi.”
Quý Dao tự tin nói: “Con trai, đây là đường lớn, con có thể ngồi ở đây thì ba cũng được ngồi ở đây.”
Lúc chương trình gặp vấn đề, thì bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt, giải quyết vấn đề.
Khi chương trình không có vấn đề gì…
Thì họ chính là vấn đề.
Phao Phao quay đầu lại: “Váy da hổ tươi mới đây…”
Quý Dao tiếp tục tiếp lời: “Bánh kem da hổ…”
Chu Chúc xua tay: “Phao Phao, lên! Dùng thiết đầu công của con đi!”
Giây tiếp theo, Phao Phao đụng đầu húc cho Quý Dao ngã.
Chu Chúc cười với Quý Dao: “Tôi đã nhắc nhở cậu rồi, cậu sẽ rất thảm, đây là một thiên tài võ thuật đấy.”
Hơn nữa thiết đầu công này không phân biệt bất cứ ai, ngay cả ba ruột cũng bị đánh, chứ đừng có nói là chú Quý.
Quý Dao nằm trên đất, vẻ mặt khó coi, kéo Coca đi tìm Quýt.
Chu Chúc và Phao Phao ôm váy da hổ đi dọc các con đường.
Nhưng cuối cùng vẫn không bán được.
Chu Chúc đi tới chỗ đạo diễn: “Có phải là do anh sắp xếp không?”
Đạo diễn ngồi trên lưng ngựa, bình tĩnh nói: “Đoán xem.”
“Tôi không đoán.”
Chu Chúc không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do đạo diễn cố ý sắp xếp, ngăn cản bọn họ kiếm đủ mười lượng bạc.
Có vẻ như việc bán váy da hổ không còn là con đường làm giàu nữa.
Đạo diễn từ bỏ việc gợi ý, trực tiếp nói với họ: “Sao không thử đi làm thêm xem?”
“Không đi, có chết chúng tôi cũng không đi làm thêm!”
Chu Chúc và Phao Phao vác túi váy da hổ đi dạo trên đường, tìm cách làm giàu mới.
Vì để họ đi làm, chiều hôm nay tổ đạo cụ đã cố tình phóng to cỡ chữ của thông báo tuyển dụng trước cửa hàng.
Đạo diễn Tiểu Trương mỗi khi thông báo đều hét lớn: “Chủ đề tập lần này là làm thêm! Làm thêm! Hai người các cậu mau đi làm thêm đi!”
Chu Chúc và Phao Phao vẫn quyết định không làm thêm.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Bỗng nhiên, Chu Chúc nhìn thấy bên đường có một quầy hàng không có người trông coi.
Đó là quầy hàng của Coca đã kiếm đủ tiền nên chạy đi chỗ khác chơi rồi, nên quầy hàng này tạm thời không có ai trông coi.
Chu Chúc nhìn quầy hàng trống, dường như nghĩ tới điều gì đó.
[Mỗi lần khuôn mặt Chu Chúc xuất hiện biểu cảm này là tôi biết lại có một ý tưởng quỷ dị sắp được nghĩ ra.]
[Chúc Chúc động não, đạo diễn phát điên.]
Chu Chúc kéo Phao Phao về phía trước: “Phao Phao, chúng ta cũng thử bán nghệ nhé.”
Phao Phao nói: “Vậy ba cũng làm thử thách lấy đá đập ngực sao?”
“Không.”
Chu Chúc nghiêm túc nhìn nhóc con: “Không phải con có thiết đầu công sao?”
“Dạ?”
[Tôi biết ngay mà!]
[Phao Phao: ??? Ba ruột của con ơi]
Chu Chúc vỗ vai cậu bé: “Lúc con đụng ba không phải rất mạnh sao? Nhà chúng ta hoàn toàn trông cậy vào màn biểu diễn của con nhé.”
“Vậy được rồi.” Phao Phao cảm thấy trên vai một đứa trẻ ba tuổi như mình đang gánh một trách nhiệm rất lớn.
Chu Chúc nhặt chiếc chiêng trên mặt đất lên gõ mạnh…
Choang!
“Nhìn kìa, nhìn kìa, có một đứa trẻ đang biểu diễn thiết đầu công! Thiết đầu công!”
[Bắt đầu rồi.]
[Nhìn Chu Chúc trông rất thuần thục.]
[Chỉ cần cậu ấy không cần đi làm thêm thì cái gì cậu ấy cũng làm.]
Phao Phao mặc một chiếc váy da hổ, lắc lắc mông, bắt đầu khởi động.
Khi mọi người đã tập trung đông đủ, Chu Chúc nhặt một hòn đá xốp lên.
“Mọi người xem đây, đây là một hòn đá thật.”
Một giọng nói vang lên từ trong đám đông: “Là đá bọt biển đấy.”
Sao giống lúc Coca biểu diễn thế?
“Vớ vẩn, rõ ràng là thật.” Chu Chúc giơ hòn đá bọt biển lên đập vào tay mình: “A, đau quá.”
Kỹ năng diễn giả thành thật.
“Tiếp theo đây, một đứa trẻ ba tuổi sẽ biểu diễn cho mọi người xem…”
“Đầu sắt đập vỡ đá!”
Chu Chúc cầm lấy hòn đá: “Phao Phao, lao từ bên kia đến chỗ ba nhé!”
“Vâng ạ!” Phao Phao cúi đầu, nắm chặt tay, hét lớn sau đó lao về phía trước: “Ya!”
Chạy được nửa đường, Phao Phao đột nhiên ngẩng đầu, xác nhận bản thân không chạy nhầm hướng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau đó…
Cậu bé đã đụng phải tay Chu Chúc.
Đám đông vây xung quanh a lên.
“A! Con lợi dụng việc công trả thù riêng!”
“Không có!”
Tuy không biết thành ngữ này có ý nghĩa gì nhưng Phao Phao cảm thấy chắc chắn ba không phải đang khen ngợi mình.
Chu Chúc bối rối: “Không phải lúc trước con đụng rất chuẩn sao? Sao đột nhiên lại không trúng nữa rồi?”
Phao Phao nghĩ một ngồi: “Lúc trước con đụng ba là vì ba làm con tức giận, nhưng bây giờ ba đâu có làm con tức giận…”
“Chu Phao Phao, con là đồ ngốc!”
Phao Phao: ?!!
“Phao Phao!”
Được, Phao Phao đã tức giận rồi, Chu Phao Phao bắt đầu chạy lấy đà rồi!
Tốc độ chạy lấy đà của Chu Phao Phao đã vượt quá giới hạn của loài người!
Chu Phao Phao đi vòng qua hòn đá một cách chính xác, đâm thẳng vào đùi Chu Chúc.
“A…”
Lúc bị Phao Phao đụng trúng, vẻ mặt Chu Chúc rất khó coi.
Thằng nhóc chắc chắn đang cố ý.
Không được, để bảo vệ sự an toàn và lương hưu sau này của mình, cậu quyết định lúc về sẽ phải bắt Chu Phao Phao viết giấy bảo đảm, bảo đảm sẽ không bao giờ đụng ba nữa, bảo đảm sẽ không cho nổ tung mộ của ba nữa.
Chu Chúc im lặng đập vỡ hòn đá xốp trong tay sau đó giơ lên cao, hưng phấn tuyên bố với khán giả: “Các vị khán giả nhìn xem! Thiết đầu công thành công rồi!”
[Khán giả: Tôi là khán giả, không phải đồ ngốc!]
[Chúc Chúc, cậu xem trên mặt chúng tôi có cái gì? Đây là mắt, không phải cục mụn cơm.]
[Cậu biết diễn thật đấy, ban đầu đã rất xấu hổ rồi, cậu giải quyết xong còn xấu hổ hơn cơ.]
Chu Chúc đỡ “cái xác”, cầm chiêng lên: “Bé con và ông bố già không dễ dàng gì mới biểu diễn xong, mong mọi người có thể thưởng chút tiền, Chu Chúc xin cám ơn mọi người.”
Thỉnh thoảng cậu quay đầu lại ho vài cái để chứng tỏ mình đang rất yếu.
Năm phút sau, cuối cùng cũng có người không nhìn được nữa, cho cậu một lượng bạc.
“Nhìn cậu ho dữ quá, đừng ho nữa.”
Chu Chúc lập tức ngừng ho, đứng thẳng lên, khỏe mạnh nhảy lên: “Yo! Đủ mười lượng rồi!”
Ba giờ chiều, Chu Chúc với Phao Phao cuối cùng cũng gom đủ mười lượng bạc.
Chỉ cần giữ tiền an toàn cho đến bốn giờ chiều trước khi nhiệm vụ kết thúc là họ có thể bình yên qua đêm trong thành rồi.
“Yo!” Chu Chúc với Phao Phao đập tay.
Chu Chúc nhét tiền vào trong quần áo Phao Phao: “Việc quan trọng này giao cho con, con phải giữ thật cẩn thận, nếu không giữ cẩn thận chúng ta sẽ bị đá ra ngoài cho hổ ăn thịt đấy.”
Phao Phao che quần áo của mình lại: “Vâng ạ.”
“Đi thôi, chúng ta đi xem những người khác thế nào.”
“Vâng ạ.”
Ý Mễ và Mị Mị làm việc trong quán rượu, Quýt cũng đang chăm chỉ bán hàng, cậu bé đã xách giỏ đi được mấy vòng rồi.
Bọn họ vẫn còn thiếu một chút.
Nhưng thời gian trôi qua, rất nhiều diễn viên quần chúng đã tiêu hết tiền có trong tay rồi, nên càng ngày càng khó kiếm.
Coca và Phao Phao đã hoàn thành nhiệm vụ cũng bắt đầu giúp đỡ bọn họ.
Bọn họ không hy vọng bạn mình phải kết thúc trò chơi sớm.
Nhưng nửa giờ tiếp theo, tất cả đều không kiếm thêm được đồng nào.
Dù là bán nghệ hay bán váy da hổ, tất cả diễn viên quần chúng chỉ đến xem cho vui thôi, không kiếm được tiền nữa.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Lúc này đạo diễn Tiểu Trương nhắc nhở bọn họ: “Còn ba mươi phút nữa trò chơi sẽ kết thúc. Những gia đình nào vẫn chưa kiếm đủ mười lượng bạc, tối nay sẽ ngủ ở ngoài thanh, mong mọi người nhanh chóng tận dụng thời gian.”
“Như vậy không được đâu, chúng ta phải họp lại.”
Giang Ý Thành gọi mọi người lại, đặt số tiền họ kiếm được trước mặt tất cả mọi người.
Coca kiếm được nhiều tiền nhất: “Cháu sẽ giữ lại mười lượng cho mình, chín lượng còn lại có thể chia ra cho mọi người.”
“Cám ơn cháu nhé Coca.”
“Không có gì ạ, tất cả chúng ta sẽ ở cạnh nhau.”
Phao Phao sờ đầu mình: “Cháu chỉ có mười lượng, không chia ra được nữa.”
“Không sao, cũng cám ơn Phao Phao nhé, cháu đã rất cố gắng giúp bọn chú rồi.”
Giang Ý Thành phụ trách chia chín lượng bạc còn lại.
“Mị Mị kiếm được sáu lượng, chia cho cháu bốn lượng nữa, cháu đủ mười lượng rồi nhé.”
“Quýt kiếm được bảy lượng, cho cháu thêm ba lượng.”
“Ý Mễ cũng bảy lượng…” Đến lúc chia cho nhà mình, Giang Ý Thành nhìn vào hai lượng còn sót lại trong tay mình.
Bảy lượng cộng hai lượng là chín lượng.
Vẫn thiếu một lượng.
Chu Chúc nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu hỏi: “Đạo diễn, tổng số tiền chi ra có cố định không?”
Đạo diễn Tiểu Trương khẽ mỉm cười: “Cậu đoán xem.”
[Năm gia đình, tất cả phải đủ năm mươi lượng, anh ta cố ý chỉ bỏ bốn chín lượng ra, vậy thì một nhóm sẽ không đủ tiền.]
[Mẹ kiếp, đạo diễn gian xảo thật!]
[Anh có còn là người không?]
[Vậy phải làm sao đây? Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.]
“Bây giờ phải làm sao đây?”
“Chúc Chúc, anh có cách gì không?”
[Chúc Chúc đã biến thành quả trứng thông minh trong đội rồi.]
[Hành động của Chu Chúc thực sự rất suôn sẻ.]
[Cậu ấy suốt ngày lôi ra lỗi của chương trình.]
Chu Chúc gãi đầu: “Tôi không nghĩ ra được, tình huống tốt nhất là chúng ta đã bỏ lỡ một khách hàng, bây giờ có lẽ khách hàng này đang trốn trong nhóm diễn viên quần chúng. Nhưng nhìn bộ dạng kiêu ngạo của đạo diễn vừa rồi thì lại không giống lắm.”
Một đám người ngơ ngác nhìn đống bạc còn sót trước mặt.
Phải làm sao đây?
Ý Mễ đã lớn nên tính cách rất mạnh mẽ, nhưng lúc này cô bé có chút hơi buồn.
Cô bé không muốn ở ngoài thành một mình.
“Đừng lo lắng, để chú nghĩ cách, nghĩ cách…” Chu Chúc bóp đống bạc trong tay, mềm mềm.
Chu Chúc đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Tôi biết rồi! Đi thôi!”
Bên ngoài thành cổ có một văn phòng phẩm, một nhóm người đang tu tập xung quanh, Chu Chúc ngồi giữa, cầm dao cẩn thận khắc một cục tẩy trắng.
Tất cả mọi người đều nín thở bất động nhìn cậu.
“Ba Phao Phao, cố lên.”
[Chúc Chúc, không hổ là cậu.]
[Không phải không có tiền sao? Tự mình tạo ra tiền là được!]