“Đúng vậy.” Chu Chúc khịt mũi: “Nhưng bọn trẻ ở đây đều đang mặc váy hổ rồi, chúng ta phải đi đâu tìm những đứa khác đây?”
Lúc này, trên đường truyền đến giọng nói của các nghệ nhân biểu diễn nghệ thuật dân gian.
“Xin chào mọi người, đây là ba của tôi, tôi và ba sẽ mang đến cho mọi người một màn trình diễn, đó chính là…”
“Dùng ngực đập đá!”
Chu Chúc và Phao Phao nhìn nhau, hai mắt sáng lên, nhanh chóng chạy lên phía trước.
Không phải bạn nhỏ đang ở đây rồi sao?
[Không phải chứ? Không phải như tôi nghĩ chứ?]
[Mẹ kiếp, hai ba con nhà này còn kiếm tiền từ chính người của mình nữa!]
[Coca và Quý Dao: Hai người đừng có qua đây!]
Người xem đứng thành vòng tròn, cái chậu dưới đất có rất nhiều tiền, Quý Dao nằm trên một chiếc ghế dài, Coca nhặt một “hòn đá" lớn lên.
“Mời mọi người xem, đây là đá thật nhé.”
Diễn viên quần chúng cũng rất phối hợp: “Ừm ừm, là đá thật.”
Phao Phao nói: “Là giả đó, là bọt biển.”
“...” Coca tức giận quay đầu lại, sau đó mới phát hiện ra đó là người anh em tốt của mình: “Phao Phao!”
Cậu bé chạy lên phía trước, kéo Phao Phao đi: “Phao Phao, anh đang kiếm tiền mà.”
“Nhưng đó là đá giả mà.”
“Đúng là đá giả nhưng bây giờ bọn anh đang biểu diễn, phải giả vờ như vậy. Nếu là thật thì ba anh sẽ bị đè chết mất.”
Phao Phao nghĩ một hồi: “Ưm.”
“Đúng rồi, anh đi biểu diễn trước đây, tí nữa sẽ chơi với em.”
Phao Phao gọi: “Đợi một chút, Coca!”
“Sao?” Coca quay đầu.
“Anh có biểu diễn thứ gì mới mẻ chút không?”
Coca gãi đầu: “Mới mẻ?”
Phao Phao gật đầu, bắt đầu mời hàng một cách khéo léo: “Đúng vậy, anh có thể mặc váy da hổ của bọn em, giả vờ anh là Tôn Ngộ Không sau đó biểu diễn lấy ngực đập đá là được.”
Coca hoài nghi: “Tôn Ngộ Không biết lấy ngực đập đá?”
“Đương nhiên rồi, Tôn Ngộ Không cái gì cũng biết mà.” Phao Phao nghiêm túc nói với cậu bé: “Với lại biểu diễn phải có quần áo biểu diễn chứ, giống như trên TV ấy.”
“Anh có mà.” Coca kéo bộ quần áo màu nâu mình đang mặc.
“Cái này không đẹp, không đẹp bằng váy da hổ của em. Để em mặc cho anh nhé, anh thử đi.”
[Phao Phao, nhóc thuần thục thật đấy.]
[Đúng là con của Chúc Chúc với sếp Thôi, thật biết cách làm ăn.]
[Coca: Có lý đấy, anh bị thuyết phục rồi.]
[Coca, nhóc còn nhớ nhóc là anh không? Sao lại bị Phao Phao dẫn dắt rồi?]
Phao Phao giúp Coca mặc váy da hổ.
“Oa, tuyệt vời, biểu diễn thế này sẽ ngầu hơn đấy, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”
Coca rất hài lòng chống tay lên hông.
Phao Phao hỏi: “Anh có mua không? Chỉ có một lượng thôi, rất rẻ.”
Coca suy nghĩ một lúc rồi chạy về phía trước đưa cho Phao Phao một lượng bạc: “Phao Phao, anh mua.”
“Dạ, cám ơn anh Coca.”
Coca thay bộ đồ mới rồi lại tiếp tục chạy đi biểu diễn.
Phao Phao chạy lại chỗ Chu Chúc: “Ba, con kiếm được rồi.”
“Làm tốt lắm.” Chu Chúc ôm lấy nhóc con, tìm một chỗ ngồi xuống: “Chúng ta xem Coca với ba nhóc ấy biểu diễn đi.”
“Ưm.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Coca nhặt hòn đá làm bằng bọt biển để lên người Quý Dao.
“Mời mọi người xem, đây là một hòn đá thật, tiếp theo, tôi sẽ dùng búa đập nó thành từng mảnh.”
“Vì ba của tôi có võ công nên sẽ không bị thương chút nào.”
Coca nhặt chiếc búa bơm hơi ở bên cạnh giơ lên cao.
“A!”
Quý Dao phối hợp với cậu bé: “A!”
Vừa đập xuống, hòn đá làm bằng bọt biển đã vỡ thành từng mảnh.
Quý Dao nhắm mắt lại, ngả người trên ghế.
Coca sửng sốt: “Ba!”
Quý Dao nhắm mắt giả chết, để Coca dựa vào người mình.
“A…”
Một đứa trẻ năm tuổi đập vào ngực chắc chắn sẽ nặng hơn nhiều so với hòn đá kia.
Chu Chúc hoảng hốt: “Đạo diễn, ở đây xảy ra sự cố biểu diễn rồi!”
Lúc này, Quý Dao đột nhiên tỉnh lại, ôm lấy Coca, ngồi dậy dang rộng hai tay biểu thị mình không sao.
Coca ôm chậu: “ Mọi người ủng hộ đi ạ! Ba tôi đã rất vất vả!”
Diễn viên quần chúng lần lượt bỏ tiền vào, Coca đi đến trước mặt Phao Phao, Phao Phao cũng đặt một lượng bạc vào.
“Coca, buổi biểu diễn rất tuyệt vời.”
Là lượng bạc Coca vừa đưa cho cậu nhóc.
[Lại quay về?]
[Đợi một chút, rốt cuộc là ai kiếm được?]
[Phao Phao nhìn có vẻ rất biết kiếm tiền, nhưng thực ra… lại là đồ ngốc.]
[Người biết làm ăn hơn cả Chúc Chúc và Phao Phao xuất hiện rồi! Coca không tốn một xu vẫn có được chiếc váy!]
Phao Phao kéo tay Chu Chúc: “Ba, chúng ta đi tìm Quýt kiếm tiền đi.”
Chu Chúc gật đầu: “Được, chúng ta đi tìm Quýt thôi, tặng không cho Coca cái váy rồi.”
Sau khi đi một vòng thì Phao Phao tặng tất cả cho bọn trẻ mỗi người một cái váy da hổ, cuối cùng họ vẫn chỉ có chín lượng bạc.
Làm từ thiện khắp nơi.
[Phao Phao của chúng ta có nghĩa khí với bạn bè quá.]
[Anh Phao của chúng ta giàu rồi, cho mỗi người một cái váy đấy!]
Trước khi kịp nhận ra thì đã là buổi trưa rồi.
“Ba, con đói.”
“Đạo diễn, hôm nay có cơm không?”
Đạo diễn Tiểu Trương ngồi trên con ngựa nhỏ, giơ loa nói: “Tổ chương trình không phụ trách đồ ăn, trên đường có rất nhiều đồ ăn, mọi người phải tự mình giải quyết bữa trưa, sau một giờ nữa phải quay lại làm việc.”
“Được.”
Một nhóm người cùng nhau đi tìm đồ ăn.
Trong thành cổ có rất nhiều đồ ăn, bọn trẻ nhìn mà hoa cả mắt.
“Oa, ba ơi ở đây có nước ép hoa quả!”
“Ba, bánh kếp!”
“Oa, Phao Phao, đùi gà!” Hai mắt Chu Chúc sáng rực, ôm lấy Phao Phao đến quầy bán đùi gà rán.
Phao Phao chịu trách nhiệm giữ tiền.
“Vậy thì để con hỏi ông chủ bao nhiêu một cái đùi.”
Cậu bé sờ cái túi nhỏ của mình, kiễng chân lên hỏi: “Ông chủ, một cái đùi bao nhiêu tiền ạ?”
Ông chủ giơ năm ngón tay ra.
Phao Phao đếm xong: “Năm tệ?”
Rẻ quá.
Ông chủ nhàn nhạt nói: “Năm mươi.”
?!!!
“Năm mươi?” Chu Chúc với Phao Phao kinh ngạc, đồng thanh nói: “Bác đi ăn cướp à?”
Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn: “Không phải tôi đang cướp hay sao?”
Chu Chúc với Phao Phao nghẹn họng: “A… Vậy sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
[Ha ha ha ha ha.]
[Mẹ kiếp, tổ chương trình tìm được diễn viên quần chúng này ở đâu vậy?]
[Anh ta thật thà thật đấy, cướp thì nói là cướp làm cho Chúc với Phao chẳng nói được gì kìa.]
Việc này là do tổ chương trình sắp đặt, dùng những mức giá siêu cao để tiêu tiền của họ, tăng độ khó của trò chơi.
Chẳng trách đạo diễn thấy bọn họ lợi dụng váy da hổ để bán nhưng lại không hề ngăn cản.
“Phao Phao, đi thôi!” Chu Chúc lấy tăm cắm một miếng gà trên quầy nếm thử, đưa cho Phao Phao một miếng rồi mình ăn một miếng: “Chúng ta đi tiếp.”
Tiếp tục cắm thêm một miếng nữa: “Cho đám Coca một xíu nữa.”
[Miệng: Đi.]
[Nhưng vẫn là miệng: Lén ăn chút đồ ăn đã.]
Ông chủ nhanh chóng nhận ra hành động của bọn họ: “Đi đi.”
“Đi thì đi.” Chu Chúc nuốt nước bọt, kéo Phao Phao quay người rời đi.
Những năm mươi lượng, bọn họ mới có chín lượng, một cái chân gà cũng không mua được.
Lúc này, những vị khách mời đến cửa khác khác cũng quay lại rồi.
“Nước ép trái cây năm mươi lượng.”
“Một bát mì một trăm lượng.”
“Một đĩa trứng xào cà chua một ngàn lượng.”
Tất cả mọi người đều nói: “Đây là con phố của những cửa hàng lừa đảo đây mà.”
Coca giơ nắm đấm nhỏ lên: “Con đề nghị, chúng ta không ăn nữa! Không ăn gì cả! Biểu thị sự phản đối!”
Quýt và Phao Phao cũng giơ tay: “Đồng ý!”
Ngay giây sau, vì hành động mạnh, bụng bọn họ đã đồng loạt kêu lên.
“...”
Ba người nhanh chóng bỏ tay xuống, ngượng ngùng che bụng mình.
Chu Chúc tiếp tục nói: “Sau đó mấy đứa sẽ đói ngất ở cửa hàng của người khác, bị người khác bắt đi, gói vào bánh bao, cho lên chảo chiên, làm bánh bao chiên. Chảo cực kì nóng, ba đứa sẽ phải đứng trên đó mà nhảy loạn cả lên.”
Bánh bao nhỏ sợ hãi ôm nhau, nhảy trên những phiến đá xanh bị mặt trời hun nóng.
Bố Phao Phao, xin anh đừng kể mấy chuyện đáng sợ dọa bọn trẻ nữa!
Chu Chúc suy nghĩ một hồi, giơ nắm đấm lên: “Chúng ta đến quan phủ kiện bọn họ thôi.”
“Được!”
“Phản đối! Giá cả quá cao! Phản đối…”
Chu Chúc dẫn theo bọn nhỏ đến trước cửa quan phủ biểu tình.
Không lâu sau, người quản lí quan phủ đỡ thắt lưng đi ra.
“Sao thế? Sao thế?”
Chu Chúc khó hiểu: “Đại vương, sao lại là ngài nữa? Ngài lại quay về rồi?”
Đại vương hắng giọng, hạ giọng nói: “E hèm… hôm nay không có diễn viên khác.” Anh ta hỏi: “Mấy người có chuyện gì?”
Phao Phao chỉ ra phía sau: “Đồ ở đó đắt quá, chúng cháu không mua được.”
“Cái đó ta không quan tâm, lúc còn ở bộ lạc ta đã nướng cho mấy người nguyên một con cừu. Ai bảo mấy người không biết điều còn phá huỷ kho báu của ta? Đi đi.”
Nhắc tới thịt cừu nướng, bọn trẻ lại càng đói.
Bụng bắt đầu phát ra tiếng ọc ọc.
Đại vương chuẩn bị đi vào liền bị Chu Chúc ôm giữ lại.
“Nhất định ngài ấy có cơm hộp để ăn, chúng ta cứ ngồi ở đây ăn cùng ngài ấy!”
Bọn trẻ lập tức lao tới vây quanh đại vương.
Đại vương vẫn mỉm cười: “Chu Chúc cậu thật là, nhưng mà…”
Anh ta dừng lại, nở một nụ cười thật tươi: “Ta đã ăn xong rồi, ăn xong ta mới đến đây diễn. Anh xem, cơm hộp ta ăn xong đã bị người ta vứt đi rồi.”
Chu Chúc mất hết sức lực ôm lấy cái cột trước cửa quan phủ.
“Đại nhân, xin ngài hãy thương xót người mẹ góa con côi này, bọn trẻ đã ba năm chưa được ăn gì! A, đói quá…”
[Chu Chúc: A, lạnh quá.]
[Là cái tôi nghĩ sao? Ha ha ha ha.]
[Nếu đây không phải đại vương mà là diễn viên quần chúng khác thì sẽ có tác dụng đấy.]
[Chúc Chúc, cậu còn nhớ lúc trước cậu bắt nạt đại vương thế nào không?]
[Nhưng Chúc Chúc thật sự giống một người mẹ góa con côi.]
[Quần áo màu xanh, xoã tóc, Chúc Chúc lại gầy, còn đem theo cả đám trẻ, trông thật đáng thương quá đi.]
[Cho cậu ấy ăn đi! Cho cậu ấy ăn đi!]
[Ba năm chưa ăn? Tôi biết là khoa trương nhưng cậu cũng quá khoa trương rồi đấy!]
[Tôi cật lực yêu cầu tổ chương trình dàn dựng một cốt truyện ở tập sau, Chúc Chúc goá chồng dắt con lên kinh thành tìm chồng, người chồng do sếp Thôi thủ vai.]
[Tán thành.]
[Thái tử Thôi bị kẻ thù truy đuổi, phải đi lưu lạc, được học giả Chúc Chúc cứu.]
[Ba năm qua, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người nảy sinh tình cảm và sinh ra Phao Phao.]
[Nhưng một ngày nọ, mật báo của sếp Thôi đến báo tin kinh thành đang xảy ra hỗn chiến, sếp Thôi đành phải bỏ lại vợ con ở quê đi dẹp loạn.]
[Ban đầu định để xử lý mọi chuyện ổn thỏa rồi sẽ đón Chúc Chúc đến đây nhưng chuyện không như anh nghĩ! Xảy ra tai nạn! Anh bị mất đi kí ức! Quên rằng ở quê vẫn còn vợ con đang đợi mình.]
[Một ngày nọ, học giả Chúc Chúc đem theo Phao Phao vượt qua bao gian khổ đến kinh thành tìm chồng, gặp được sếp Thôi đúng lúc đang cưỡi ngựa qua đường.]
[Sao sếp Thôi này lại trông giống chồng cậu quá vậy!]
[Sếp Thôi lại chỉ coi cậu là một kẻ xấu cứ bám víu lấy anh, vừa không nhịn được mà bị cậu thu hút vừa không nhịn được mà bắt nạt cậu.]
[Cuối cùng Chúc Chúc buồn bã bỏ đi, sếp Thôi bắt đầu đuổi theo vợ.]
[Cậu chạy anh đuổi, cậu có chạy đằng trời!]
[Tuyệt vời, trong nháy mắt tôi cứ ngỡ mình đã xem được một trăm cuốn tiểu thuyết rồi.]
[Chúc Chúc: Mấy người bị ảo rồi, ai khóc? Ai khóc?]
[Ép buộc chuyện hài thành câu chuyện máu chó.]
Sau đó Chu Chúc bị quan lại đuổi đi.
Cả đám tìm một chỗ râm mát ở ven đường tụ tập lại, cùng nhau đếm số tiền kiếm được suốt buổi sáng.
Coca kiếm được nhiều nhất từ việc biểu diễn, mười chín lượng.
Những đứa trẻ khác chỉ có chín hoặc mười lượng thôi.
Cộng hết lại chỉ đủ để mua một chiếc đùi gà, nhưng năm đứa trẻ sao mà đủ được.
Họ ôm đầu, vẻ mặt u ám đang suy nghĩ cách giải quyết.
“Tiền có thể kiếm lại được, nhưng mạng chỉ có một thôi…” Coca đếm tiền: “Mặc dù hiện tại chúng ta có mười người, mười mạng, nhưng anh sẽ rất buồn nếu có người chết, để anh đi mua đùi gà, chúng ta mỗi người một miếng!”
Phao Phao sử dụng câu nói mà mình đã học được trên TV: “Đúng vậy, chúng ta nguyện cùng nhau sống, cùng nhau chết!”
“Phao Phao, là sinh không cùng tháng cùng ngày nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày.”
“Giống nhau mà.”
Chu Chúc quay đầu lại: “Đạo diễn, bây giờ có thể sử dụng ba công cụ ở niên đại trước được không? Tôi sẽ nhờ sếp Thôi phái trực thăng đến thả đồ ăn xuống cho chúng tôi.”
Đạo diện Tiểu Trương thẳng thừng từ chối: “Không được.”
“Được! Tôi thực sự muốn nói chuyện với sếp Thôi.”
“Yêu cầu không hợp lệ.”
[Hãy để anh ấy vào! Hãy để anh ấy vào!]
Đạo diễn Tiểu Trương nhắc nhở bọn họ: “Hãy nhìn xung quanh để tìm ra cách vượt qua cửa ải.”
“Nhìn.” Chu Chúc quay đầu: “Chúng tôi đã đi ở đây cả một buổi sáng rồi, làm gì có chỗ để vượt qua cửa ải…”
Đột nhiên, ánh mắt Chu Chúc rơi vào một quán rượu động vật nhỏ, dường như cậu đã hiểu ra điều gì đó.
Mọi người tụ tập lại, xì xào một lúc rồi đi tới kết luận.
Chu Chúc dẫn đầu đám người nghênh ngang đi vào quán rượu.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Ý Mễ và Mị Mị làm phục vụ và người biểu diễn đứng ở cửa chào đón họ.
“Quý khách, xin mời vào.”
“Cám ơn.”
Nhóm người khách khí đi vào ngồi xuống bàn.
“Cho hỏi mọi người muốn gọi gì?”
“Cho một bát cơm to, bao nhiêu tiền?”
Ý Mễ chống tay vào hông: “Không cần tiền, cửa hàng chúng tôi miễn phí cơm.”
“Vậy một bàn thức ăn lớn bao nhiêu tiền?”
Mị Mị cũng chống hông: “Cũng không cần tiền, vì mọi người là khách hàng thứ 666 nên được miễn phí bữa ăn này.”
Tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên: “Oa, tuyệt thật, vậy thì lên món đi.”
“Được.”
[Đỉnh thật sự.]
[Diễn xuất kém, đọc lời thoại kém.]
[Cứu với, Chúc Chúc đúng là đã đóng phim rồi! Còn cả anh, anh nữa, Lưu Quần Tiên, anh đạt huy chương vàng diễn xuất thật ư? Sao kỹ năng diễn xuất của anh lại như vậy? Anh đang cười như điên kìa!]
[Giang Ý Thành thế này mà anh vẫn nhìn được à, là một đạo diễn mà anh cũng cười theo được!]
Không mất nhiều thời gian, trước mặt bọn họ đã là một bàn đồ ăn.
Giọng điệu Chu Chúc có phần khoa trương: “A, hai bạn nhỏ này đã phục vụ cho chúng ta rất chăm chỉ, bận rộn như vậy, hai đứa cũng ngồi xuống ăn đi.”
Bọn trẻ vẫn từ chối: “Không hay đâu ạ, mọi người là khách, cháu là phục vụ mà.”
“Không sao, chúng ta không để ý đâu.”
“Cám ơn ạ.” Ý Mễ và Mị Mị cũng ngồi vào chỗ, ăn cùng bọn họ.
Bọn họ là những động vật nhỏ, đến quán rượu động vật nhỏ ăn cũng rất bình thường đúng không?
Khách hàng thứ 666 được miễn phí bữa ăn cũng rất bình thường đúng không?
Khi khách thấy nhân viên phục vất vả thì việc bảo họ ngồi xuống ăn cùng cũng rất bình thường đúng không?
Tay cầm loa của đạo diễn Tiểu Trương run lên.
Ý anh ta đâu phải như vậy.
Anh ta bảo bọn họ quan sát, ý là trước mỗi quán ăn đều có thông báo tuyển dụng, chỉ cần vào làm là có thể ăn đồ ăn miễn phí.
Anh ta với Chu Chúc đúng là không đội trời chung mà!
Ý định của đạo diễn: Để bọn trẻ biết lao động có thể đổi lấy tất cả.
Thực tế: Trí tuệ và lao động đều có thể.
[Có ai để ý rằng đạo diễn bối cảnh đang tự nhéo mình không?]
[Tôi luôn cảm thấy từ tập đầu tiên đạo diễn bối cảnh đã suy sụp không ít lần.]
[Vốn dĩ là một chàng trai còn khá trẻ, bây giờ… anh ấy dường như đã già đi chỉ sau một đêm.]
[Gặp đám người này có thể không già đi à? (icon châm thuốc lá)]
[Chỉ có ông lão ở nông trại mới có thể xử Chúc Chúc thôi.]
[Hãy đi thỉnh Phật Như Lai đi (giống ông lão tập trước)!]