Thành cổ mang đậm phong vị cổ xưa với con đường tấp nập người qua lại.

Chu Chúc đang ngồi bên vệ đường tận hưởng không khí mát mẻ, trong khi Phao Phao đang hô hào: “Váy da hổ đây! Váy da hổ đây! Hai lượng bạc một chiếc!”

Vua bộ lạc đến từ rừng nguyên sinh ngồi ở vệ đường, đau khổ ôm đầu, lấy từng chiếc váy da hổ từ trong hòm ra.

Phao Phao tiếp tục hét lớn: “Tất cả là da hổ tươi mới! Rất rất mới! Mọi người mau tới xem đi!”

Vẻ mặt đại vương phức tạp, có thể không tươi mới à? Hổ mẹ sinh ngay tại chỗ đấy.

[Từ thời nguyên thuỷ đến cổ đại, điều duy nhất không thay đổi là đại vương bị bắt nạt.]

[Đại vương một mình bước vào chủ nghĩa tư bản.]

[Phao Phao nghĩ da hổ là sơn trà à? Lại còn tươi mới ha ha ha?]

[Bọn họ thật sự đã xuyên không tới thời nguyên thuỷ rồi cổ đại, kiếm bội tiền bằng cách buôn bán đúng không? Đúng không?]

[Gia đình này thật có máu kinh doanh mà.]

[Tổ chương trình: Tôi không làm nữa đâu.]

Tổ chương trình ngơ luôn rồi.

Theo kế hoạch của họ, Chu Chúc và Phao Phao phải trải qua một lần thất bại sau đó đi tìm công việc khác mới đúng.

Họ đã chuẩn bị mấy nhóm diễn viên, bao gồm chủ tiệm cầm đồ, chủ quán trà, quản gia vương phủ, chỉ chờ đợi Chu Chúc và Phao Phao đi tìm việc.

Nếu thật sự không hiệu quả, bọn họ còn có thể chuyển sang cho Coca hoặc Quýt.

Công bằng mà nói, việc thiết lập nhiệm vụ đối với họ không khó.

Kết quả…

Hai người họ đi bán váy da hổ.

Đại vương quản lí nhóm diễn viên và cũng là người bảo quản đạo cụ, váy da hổ dùng rồi vẫn chưa thu lại.

Chu Chúc với Phao Phao lại vây quanh lấy anh ta, còn dọa nạt anh ta giao váy da hổ ra, sau đó anh ta thật sự đã lấy ra.

Đây rõ ràng là cướp bóc!

Nhưng đạo diễn Tiểu Trương ngồi trên lưng ngựa kiểm soát toàn bộ, cũng không có ý định ngăn cả bọn họ.

Tất cả nhân viên đều im lặng rời đi, được… được thôi, tìm được công việc là được.

Thời tiết có hơi nóng bức, Chu Chúc ngồi dưới mái hiên, lấy tay áo dài phe phẩy.

Phao Phao đang cố gắng rao bán: “Váy da hổ! Váy da hổ…” Cậu bé quay đầu: “Ba ơi, con không còn sức nữa, ba làm đi.”

“Đây.” Chu Chúc đi tới phía trước, nhắm vào mục tiêu: “Bạn nhỏ này, mua một chiếc váy da hổ đi! Quần áo giống Tôn Ngộ Không đấy!”

Bạn nhỏ mười tuổi làm diễn viên quần chúng vừa nghe thấy “Tôn Ngộ Không” liền sáng mắt lên, nhanh chóng chạy đến.

Chu Chúc nhiệt tình chào mời, buộc chiếc váy da hổ quanh eo cậu bé: “Nào nào, mặc thử đi, thử không mất tiền.”

“Vâng ạ, cám ơn anh ạ.” Bạn nhỏ vui vẻ nhận lời mời thử quần áo.

Phao Phao ôm đầu tức giận nhìn sang.

Sao ba có thể mặc quần áo cho đứa trẻ khác cơ chứ?

Đứa trẻ này còn gọi ba là “anh”, ba trẻ thế cơ à?

Sau khi mặc thử, Chu Chúc lập tức giật lấy chiếc gương trong tay tổ chương trình, đặt trước mặt vị khách hàng nhỏ tuổi: “Oa, đẹp quá đi, ngầu quá, hợp với em lắm.”

“Nhìn người mẫu của chúng ta đi này.” Chu Chúc chỉ vào đại vương: “Người mẫu của chúng tôi vốn dĩ không cao cũng không đẹp trai lắm nhưng khi mặc váy da hổ lên liền biến thành một người vừa cao ráo vừa đẹp trai.”

Đại vương bĩu môi, đứng dậy khoe bộ quần áo của mình như một người mẫu.

Chu Chúc nghiêm túc nói: “Tạo dáng đi.”

Đại vương đen mặt tạo dáng tư thế Tôn Ngộ Không đang nhìn vào khoảng không.

[Đại vương sắp tức chết với Chu Chúc và Phao Phao rồi.]

[Đại Vương, đừng có làm mặt xấu nữa.]

[Tướng quân bại trận, tạo dáng cho Chu Chúc với Phao Phao một chút thì làm sao? Còn không tình nguyện, tôi ra lệnh cho ông phải cười một cái.]

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

[Thân là đại vương của bộ lạc nhưng do thời không hỗn loạn nên mới bị hamster nhỏ chèn ép, bị giáng xuống làm người mẫu, chuyển cho cậu ấy 50 tệ đi, nghe theo kế hoạch của cậu ấy.]

Khách hàng nhỏ nhìn đại vương, rồi lại nhìn mình trong gương, cảm thấy rất hài lòng.

“Thế nào? Vốn dĩ mỗi chiếc chỉ có giá một lượng bạc, thấy vừa nãy em gọi anh là “anh” nên anh sẽ giảm giá cho em, vẫn một lượng bạc nhưng anh sẽ mặc nó cho em.”

“Mau lấy trang phục Tôn Ngộ Không về đi, nếu không một lúc nữa sẽ có người mua mất đấy.”

Phao Phao lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, oa, ba lợi hại quá.

Khách hàng nhỏ rất vui vẻ, lấy ra một lượng bạc trong túi mà tổ chương trình đã đưa cho cậu bé, đưa cho Chu Chúc: “Của anh đây.”

“Cám ơn em.” Chu Chúc lại nói với khách hàng nhỏ: “Em không quen mấy bạn nhỏ khác à? Bảo bọn họ đến đây mua đi?”

Khách hàng nhỏ thẳng thừng từ chối: “Không được.”

Chu Chúc khó hiểu: “Tại sao?”

“Em phải mặc khác biệt với mọi người, em không muốn người khác mặc giống em.”

“...”

[Thủ đoạn tiếp thị của Chu Chúc cuối cùng cũng toang rồi.]

[Thôi thế cũng được rồi!]

[Đã bán được một bộ rồi!] ( truyện đăng trên app TᎽT )

Được rồi, Chu Chúc tiễn vị khách đầu tiên của bọn họ sau đó đưa tiền cho Phao Phao.

“Giữ cho kĩ thùng tiền đầu tiên của chúng ta…”

“Ba chỉ có một lượng thôi làm gì có một thùng.”

“Đây gọi là nghệ thuật phóng đại.” Chu Chúc giơ nắm đấm: “Giống như ba khi nãy, bắt đầu làm việc!”

Phao Phao cũng giơ nắm đấm nhỏ: “Được!”

Trong khi Phao Phao đang cực kì hăng hái thì Chu Chúc lại ngồi xổm bên cạnh quạt mát cho cậu bé, cổ vũ nhóc con làm việc.

“Cố lên, cố lên! Ba tin con!”

Phao Phao bắt chước dáng vẻ vừa rồi của ba, dùng chiêu thức “Tôn Ngộ Không phong cách váy da hổ” thu hút khách hàng nhỏ, sau đó cho họ mặc thử rồi bán cho họ.

Một lúc sau, tất cả diễn viên nhí trên đường đều mặc váy da hổ giống nhau.

…Tiểu thiên tài kinh doanh, người kế nhiệm sếp Thôi, thành quả của Phao Phao.

Chu Chúc và Phao Phao ngồi xổm dưới đất đếm tiền: “Một…hai…ba…chín…”

“Ba, còn thiếu một lượng.” Phao Phao ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Ở đây không còn bạn nhỏ nào nữa rồi.”

Tổ chương trình chỉ mời một số bạn nhỏ diễn viên đến thôi, đều bị bọn họ bắt sạch rồi.

“Vậy phải làm sao đây?” Chu Chúc ôm đầu nhìn Phao Phao: “Con không phải trẻ em sao, con lấy một lượng bạc mua một bộ đi, thế là đủ rồi.”

Phao Phao không chút nghi ngờ gật đầu: “Được, con mua một bộ.”

 

Phao Phao lấy từ trong đống tiền ra một lượng sau đó đi đến trước quầy hàng: “Ba, con muốn mua một chiếc váy.”

“Được.” Chu Chúc nhận lấy tiền, đưa váy cho Phao Phao.

Phao Phao còn chưa kịp mặc váy đã chạy về phía trước, tiếp tục cùng ba đếm tiền: “Ba, bây giờ chắc đủ rồi, một, hai, ba…”

Phao Phao càng đếm càng thấy lạ, sờ sờ đầu nhỏ: “Sao vẫn thiếu một lượng ta?”

Chu Chúc nghĩ lại rồi nghiêm túc nói: “Hay là con giẫm lên nó rồi?”

Phao Phao nhanh chóng đứng dậy, nhấc chân lên: “Không có.”

“Chuyện gì vậy?”

“Kỳ lạ thật.”

“Đúng vậy, lạ thật đấy, sao lại thế này?”

Phao Phao lại một lần nữa nghiêm túc đếm tiền, Chu Chúc cũng giúp cậu bé.

[Ban đầu có chín lượng, cậu lấy một lượng mua váy, thu về cũng chỉ có chín lượng thôi.]

[Chết mất thôi, Phao Phao với Chúc Chúc ngốc xít.]

[Làm ăn thế nào vậy? Hai tên ngốc nghếch này.]

[Tôi là kế toán, tôi sẽ đến giúp hai người tính toán ngay đây!]

Không biết qua bao lâu, Phao Phao ngẩng đầu lên, thấy ba đang cố nhịn cười mới chợt nhận ra.

“Ba, ba lại lừa con!” 

“Ba lừa con lúc nào? Chúng ta thiếu một lượng, con mua một bộ, đưa ba một lượng vậy chúng ta phải có mười lượng chứ.”

“Con làm gì có tiền, con lấy từ trong đống đó, từ đầu đã thiếu một đồng, bị lấy đi tức là thiếu hai lượng…” Phao Phao không giải thích được: “Dù sao thì chẳng có gì thay đổi cả!”

Chu Chúc hài lòng: “Phao Phao, cuối cùng con cũng biết tính toán rồi, ba rất cảm động…”

“Ba, ngay từ đầu ba đã biết rồi! Ba lừa con!”

Phao Phao cúi đầu xông lên phía trước. Chu Chúc đang ngồi xổm dưới đất, bị cậu nhóc đụng trúng lập tức ngã xuống đất.

“Này! Thôi Phao Phao! Con giết ba rồi! Đất nóng quá! A, mông của tôi,...”

Đất của thành cổ là làm bằng đá làm, mặt trời chiếu vào sẽ rất nóng.

Phao Phao tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Cậu nhóc cố gắng dụi đầu mình vào lòng ba, đụng vào phần thịt nhột nhột của chiếc bụng.

Chu Chúc không đứng dậy được, chỉ có thể vừa cười vừa kéo chiếc váy da hổ nhét dưới mông để cách nhiệt.

“Ba sai rồi, lần sau ba sẽ không lừa con nữa.”

“Yah…” Phao Phao đụng thật mạnh vào ba.

[Nhấn giữ màn hình để tiếp sức cho Phao Phao.]

[Phao Phao tin tưởng ba như vậy, cuối cùng ba lại lừa cậu nhóc!]

[Tôi còn tưởng Phao Phao muốn chui vào bụng ba để nhéo cậu ấy.]

[Ban đầu chỉ là đá vào chân ba, nhưng hôm nay là một cơ hội tuyệt vời, ba đang ngồi xổm nên có thể đụng vào bụng.]

Năm phút sau, cuối cùng Phao Phao cũng hết sức, mới ngẩng đầu lên.

“Ba, bây giờ còn thiếu đúng một lượng, phải làm sao đây? Hay là chúng ta tìm người lớn mua đi?”

“Thử thôi.”

Chu Chúc và Phao Phao lại lần nữa bắt đầu chào mời khách hàng.

“Cô chú ơi, cô chú xem váy da hổ của bọn con đi.”

“Đứa trẻ đáng thương, nếu đứa bé không kiếm được tiền sẽ bị vứt ra ngoài thành cho hổ ăn đấy.”

Nhưng nhóm diễn viên quần chúng đã thay đổi, bọn họ hình như đều không thích váy da hổ, thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái.

Không những vậy, tiếng hô hào của họ còn thu hút những thợ săn tiền thưởng đến.

Thợ săn tiền thưởng thấy những chiếc váy da hổ của họ liền nói: “Đây có vẻ đều là những tấm da hổ tốt, hai người lấy nó ở đâu?”

Học giả Chu Chúc đáp: “Tôi đi săn.”

“Không thể nào.” Thợ săn tiền thưởng vỗ vai Chu Chúc: “Cậu chỉ là một học giả, sao biết đi săn được?”

Chu Chúc sửng sốt, vén tay áo lên để lộ bắp tay: “Tôi có cơ bắp nhé.”

Cậu cố gắng siết chặt tay, Phao Phao nhéo bắp tay ba: “Ba, hình như ba không có cơ bắp, cơ bắp của bố cứng lắm, còn của ba lại mềm.”

“...”

Được rồi, mấy hôm nay cậu nằm ở nhà, muốn ăn gì đều có sếp Thôi mang tới, không phải động đậy chút nào.

Điều này là rất bình thường.

[Ha ha ha, Chúc Chúc bị lật tẩy rồi.]

[Đây là Phao Phao đang phát kẹo đó, mau cám ơn Phao Phao.]

[Cám ơn Phao Phao.]

Thợ săn tiền thưởng lại nhìn về hướng đại vương: “Sao anh ta lại mặc váy da hổ? Không phải anh ta là động vật đấy chứ?”

Thợ săn tiền thưởng thường bắt những động vật nhỏ, đại vương có hơi căng thẳng, Chu Chúc và Phao Phao nhanh chóng chặn trước mặt anh ta: “Không phải, anh ấy là người mẫu của chúng tôi, mặc váy trưng bày một lúc thôi.”

“Ừm.” Thợ săn tiền thưởng nhìn họ đầy hoài nghi rồi bỏ đi.

[Mặc dù họ hay bắt nạt đại vương nhưng lúc quan trọng vẫn bảo vệ đại vương.]

[Đại vương hình như đang rất cảm động.]

[Oa, đôi mắt của đại vương đang ngấn nước kìa.]

Chu Chúc và Phao Phao quay lại nhìn đại vương: “Đại vương, ngài có tiền không, mua cho chúng cháu một cái váy được không?”

  

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Vẻ mặt Đại vương cứng đờ, nước mắt lại chảy ngược vào trong.

Hoá ra là vậy, hoá ra hai ba con nhà này có mưu đồ này.

“Ta tự sản xuất ra váy da hổ, hai người còn bắt ta mua hả? Có ai như hai người không? Hai người biết kiếm tiền thật đấy?!”

Phao Phao ngượng ngùng gãi đầu nhỏ: “Chỉ một chút thôi.”

[Phao Phao, tỉnh táo lại đi, anh ấy đâu có khen nhóc đâu!]

[Cười chết mất, chỉ một chút.]

[Đại vương: Lẽ ra vừa nãy ta không nên cảm động.]

[Hai ba con nhà này ngày nào cũng đi lợi dụng người khác.]

Đại vương nghiêm khắc từ chối bọn họ, Phao Phao dùng ánh mắt long lanh nhìn anh ta: “Thật sự không được sao?” 

Chu Chúc cũng dùng ánh mắt long lanh nhìn anh ta: “Thật sự không được sao?” 

“Chúng tôi chỉ còn thiếu một lượng thôi là có thể ở lại rồi, làm ơn đi mà.” 

Đại vương bất lực nhìn họ: “Ta không có tiền, tổ chương trình không cho ta tiền đạo cụ.” 

“Ồ.” Chu Chúc và Phao Phao đáp lại một tiếng sau đó lạnh lùng rời đi.

“Ba, dọn váy da hổ thôi, chúng ta đến chỗ khác bán thôi.” 

“Được.” Chu Chúc lấy hai sợi dây thừng, gói váy da hổ lại rồi treo lên người mình và Phao Phao.

Bọn họ nói với đại vương: “Chúng tôi đến chỗ khác bán, bai bai, cám ơn váy da hổ của ngài.” 

“Ngài nhớ cẩn thận đừng để thợ săn bắt được nhé, không phải lúc nào cũng có người cứu ngài đâu.” 

Đại vương cảm động gật đầu: “Bai bai, ta sẽ cẩn thận.” 

Chu Chúc và Phao Phao vác váy da hổ đi mất, không biết qua bao lâu đại vương mới phản ứng lại.

“Không đúng, rõ ràng họ lấy đồ của ta mà, là bọn họ kéo thợ săn tới đây mà, sao ta phải nói cám ơn với bọn họ?” 

[Cuối cùng ngài cũng phản ứng lại rồi.]

[Không dễ chút nào, bị Chúc Chúc và Phao Phao lừa mà mười phút sau đã nhận ra rồi, giỏi thật.]

[Giúp người ta bán còn giúp đếm luôn cả tiền, còn nói cả cám ơn nữa.]

[Thật không thể tin được đây là boss của mùa đầu tiên.]

Bên kia, Chu Chúc với Phao Phao vác theo một đống váy da hổ, sải bước lớn trên đường.

Vì hôm nay quá nóng nên bọn họ xắn tay áo lên vênh váo bước đi.

“Ây! Anh mua váy da hổ không?” 

“Cậu, qua đây mua váy da hổ đi!” 

Tổ khách mời này chắc điên rồi.

[Mời hàng phong cách bạo lực.]

[Ông trùm chương trình.]

[Bề ngoài: Học giả yếu đuối.]

[Thực tế: Siêu cấp thợ săn, sau khi đi săn về thì lột da hổ, mang ra ngoài bán, đâu đâu cũng nghe ngóng ai là ba!]

Phao Phao nói: “Ba, chỉ có trẻ con mới thích váy da hổ thôi, người lớn đều không thích.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play