Chu Chúc và Phao Phao đã ở nhà suốt ba ngày, ba ngày sống vô vị.

Cuộc chiến trên mạng không hề liên quan tới họ.

Cho đến thứ sáu, bọn họ phải tham gia quay video tuyên truyền cho tập hai của “Cục cưng xuất phát lần nữa nào”.

Thôi Phùng đích thân lái xe đưa họ đến thành cổ.

Một đại gia lắm tiền nào đó đã thuê toàn bộ thành cổ để bọn họ có thể livestream, còn thuê hàng trăm diễn viên để tạo ra bầu không khí của thành cổ.

Nhân viên của tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn phòng tay đồ, chỉ đợi khách mời đến nữa thôi.

Thôi Phùng đỗ xe ở ngoài phòng hoá trang: “Chúc Chúc, tới rồi.” 

“Được.” Chu Chúc tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe: “Anh vất vả rồi, sếp Thôi, tuần sau gặp lại.” 

“Ừm.” Thôi Phùng nhàn nhạt đáp lại, cũng xuống xe, bế Phao Phao từ ghế sau xuống.

Chu Chúc dắt Phao Phao, vẫy tay với anh: “Bye bye.” 

Nhân viên thấy họ đã đến liền vội vàng tiến tới chào hỏi: “Cậu Chu, Phao Phao, xin chào, mời đi lối này, chúng ta vào trang điểm trước nhé.” 

“Được, cám ơn.” 

Chu Chúc dắt Phao Phao đi vào trong, đột nhiên nhân viên bước chậm lại, quay lại nhìn.

Chu Chúc khó hiểu: “Hả?” 

Nhân viên ngập ngừng hỏi: “Cậu Chu, cậu có muốn từ biệt sếp Thôi không?” 

Thôi Phùng đứng cạnh xe, đôi mắt long lanh nhìn em xã và con rời đi, trông như hòn vọng phu.

Thấy Chu Chúc quay đầu lại, anh lại càng tủi thân hơn.

Xa nhau ba năm, Chu Chúc mới về nhà được vài ngày, anh với Chu Chúc mới ngủ với nhau được vài ngày mà Chu Chúc lại phải đi làm việc rồi.

Anh lại phải ngủ một mình.

Cuộc sống đáng thương không có chồng con bên cạnh.

Phao Phao nhìn một cái đã nhận ra: “Ba, bố rất buồn vì không thể ngủ chung với ba đấy.” 

Ác quỷ trong người Phao Phao lại chọc ngoáy: “Nhưng con rất vui vì có thể cùng ba đi chơi.” 

Niềm vui nỗi buồn của hai bố con không liên quan đến nhau, ác quỷ trong Phao Phao không thể hiểu cho bố được.

Biểu cảm trên mặt Thôi Phùng trông thật khó coi, hối hận vì mình lúc đầu tại sao lại đầu tư vào chương trình này mà không phải chương trình yêu đương.

Như vậy người có thể đi quay với Chu Chúc sẽ là anh rồi.

Chu Chúc vẫy tay với anh: “Em với Phao Phao tuần sau sẽ quay lại, đến lúc đó anh đến đón bọn em nhé.” 

“Ừm.” Thôi Phùng bình tĩnh lại, khẽ gật đầu: “Em vào đi.” 

Chu Chúc do dự một lúc, sau đó chạy về phía trước, dang rộng vòng tay ôm lấy anh: “Tuần sau là em về rồi.”

Thôi Phùng đứng tại chỗ, dang tay ra ôm lấy cậu: “Ừm.” 

Đúng lúc này, một chiếc ô tô từ xa đi tới.

Trang Liên dừng xe: “Bố, bố đứa Quýt xuống trước đi, phía trước là phòng trang điểm, Chu Chúc cũng ở đó đó.” 

“Được.” Bố Trang đưa Quýt xuống xe.

Quýt vẫy tay chào anh ta: “Ba, bye bye.” 

Trang Liên gật đầu: “Ừm, bye bye, chơi vui nhé.” 

Trang Liên không dám đối mặt với Chu Chúc.

Đàm phán với nhà họ Thẩm không phải chuyện đơn giản, anh ta bị làm cho kiệt sức, mắt thường cũng có thể thấy rõ dáng vẻ kiệt sức của anh ta.

Đến đêm khuya, anh ta sẽ bị dao động, nhà họ Thẩm đều đã chuẩn bị rồi, đạo diễn và người đại diện cũng đã đồng ý chịu trách nhiệm, anh ta còn phải phải lao ra thừa nhận nữa.

Nếu như anh ta chịu đựng thêm chút nữa, liệu mọi việc có khác đi không?

Khi nhìn thấy Quýt vào ngày hôm sau, anh ta lại kiên định với cách làm của bản thân.

Cho dù là vì Quýt, anh ta cũng chấp nhận thừa nhận sai lầm này, anh ta không thể để Quýt sống cuộc sống như vậy được nữa.

Bên kia, Quýt vừa gọi “Phao Phao" vừa chạy về phía trước.

Phao Phao vốn đang bất lực nhìn ba và bố ôm nhau, nghe thấy tiếng Quýt, cậu bé nhanh chóng quay đầu lại.

“Quýt!” 

Quýt tròn và Phao Phao tròn chạy về phía đối phương, sau đó “đùng", cả hai ôm lấy nhau ngã xuống đất.

Phao Phao nhìn ba và bố đang ôm nhau, nhóc cũng có người ôm nhé!

Lúc này, Quý Dao và Coca cũng đã đến.

Coca lao tới, ôm bọn họ thành một cục.

Phao Phao ưỡn ngực nhỏ, ba chỉ có hai người, bọn họ có đến ba người nhé!

Chu Chúc không hiểu sao thằng bé lại nhỏ mọn như vậy, liền buông Thôi Phùng ra: “Em vào trong thật đây.” 

Chu Chúc vỗ vỗ ba đứa nhỏ: “Đi thôi, đi vào trang điểm thôi.” 

Ba đứa nhỏ vẫn không chịu buông tay, ôm nhau khó nhọc bước về phía trước.

Quýt nói lớn: “Chúng ta sẽ không buông ra đâu.” 

Coca gật đầu: “Đúng vậy, Quýt, anh sẽ bảo vệ em.” 

Phao Phao nghĩ một lúc: “Ừm, Quýt, anh ấy sẽ bảo vệ anh.” 

Chu Chúc khoanh tay lại bất lực đi theo chúng.

Quý Dao đụng vào vai cậu: “Anh với sếp Thôi cũng tình cảm đấy.” 

“Đương nhiên rồi.” Chu Chúc ưỡn ngực: “Tôi yêu chồng tôi lắm đấy.” 

Quý Dao bị cậu đả kích thì kinh hãi, vẻ mặt khó coi, âm thầm tránh xa cậu ra.

Thôi Phùng đang định lên xe thì dừng lại, anh quay đầu lại.

!!!

Chu Chúc nói yêu anh!

Thực hiện: Clitus x T Y T

Hai nhóm gia đình khác đã vào phòng hoá trang rồi, họ đang hoá trang thì thấy Quýt đến đều rất ngạc nhiên.

“Quýt, câu quay lại rồi?” 

“Mời vào mời vào!” 

Đạo diễn tiểu Trương vẫn cưỡi ngựa trong góc, cầm loa lên nói: “Được rồi, đừng nhắc chuyện cũ nữa, tranh thủ thời gian đi lấy trang phục rồi trang điểm đi.” 

“Được.” 

Theo thẻ thân phận ở tập trước, mỗi người sẽ nhận được quần áo khác nhau, mặc quần áo vào trước rồi mới đi trang điểm.

Ý Mễ và Mị Mị lần lượt là người phục vụ và người biểu diễn của quán rượu.

Phao Phao rút được thẻ là một học giả nhỏ, Coca rút được người biểu diễn lấy đá đập ngực trên phố.

Còn người bán hàng rong trên phố là Quýt.

Tất cả mọi người đều lấy quần áo rồi sang phòng bên cạnh thay đồ, sau đó đi ra trang điểm.

Trẻ con ngồi một hàng, người lớn ngồi một hàng.

Chu Chúc và bố Trang ngồi cạnh nhau, Chu Chúc nhắm mắt lại, phó thác tất cả cho thợ trang điểm.

Chu Chúc nói với bố Trang: “Bác không phải lo lắng đâu, coi như vui chơi bình thường là được.” 

“Được, bác nhớ rồi.” 

“Nếu có gì không hiểu, bác cứ tới hỏi cháu.” 

“Được, vậy làm phiền cậu Chu rồi.” 

“Về sau gọi cháu là “Tiểu Chu” là được rồi ạ.” 

“Ây.” Bố Trang đáp lại.

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đã trang điểm xong.

Trang phục của Chu Chúc và Phao Phao là trang phục học giả màu xanh nước biển. Búi tóc của Chu Chúc có cài một chiếc trâm gỗ, trông không cầu kì, rất đơn giản nhưng lại mang khí chất có văn hoá.

Vẻ mặt Quý Dao phức tạp nhìn Chu Chúc: “Không hợp với anh lắm, che hết bản chất vô tri của anh rồi.” 

“Rất hợp, cậu là người biểu diễn lấy đá đập ngực rõ ràng là đang ghen tị với tôi thì có.” Chu Chúc cầm lấy điện thoại, chụp với gương một tấm.

Đẹp chết đi được, phải lưu lại thôi.

Chu Chúc suy nghĩ một hồi, tiện tay gửi cho sếp Thôi.

Sếp Thôi nhanh chóng rep lại [Đẹp lắm.]

[Giống tiểu thư sinh, ngoan lắm,]

Vẫn là sếp Thôi ăn nói dễ nghe hơn.

Chu Chúc hài lòng cất điện thoại đi, tự tin nhìn mình trong gương.

Lúc này, Phao Phao kéo tay áo cậu: “Ba ơi.” 

Chu Chúc cúi đầu: “Hửm?” 

Phao Phao nhìn búi tóc trên đầu cậu một cách khát khao: “Con cũng muốn có búi tóc nhỏ, có thể nhờ nhà tạo mẫu làm cho con một cái được không?” 

Vì sợ sẽ làm mấy đứa nhỏ bị thương nên bọn họ không dùng tóc giả, chỉ tạo kiểu từ tóc tự nhiên.

Tóc Phao Phao quá ngắn nên thợ trang điểm chỉ chải lại cho cậu bé.

Không chuẩn bị tóc giả cho đứa nhỏ, thợ trang điểm cũng hết cách.

Chu Chúc nghĩ một lúc: “Ba giúp con buộc một chùm tóc nhỏ nhé.” 

“Vâng ạ.” Phao Phao ngoan ngoãn đứng im: “Cám ơn ba.”

Chu Chúc xin thợ trang điểm một cái dây chun nhỏ mà mấy bé gái hay buộc, túm tóc trên đầu Phao Phao, vuốt vuốt một chút.

Nhưng cậu không giỏi buộc tóc lắm.

“Ể? Làm thế nào để buộc cái này? Xì? Kỳ lạ quá.” 

“Ba, ba có biết không thế?” 

“Biết chứ, ba con là một nhà tạo mẫu tuyệt vời đấy. Đợi một chút, con tự quay vòng đi, để cái dây chun buộc lại.”

Chu Chúc giữ lấy nắm tóc của Phao Phao để Phao Phao tự xoay vòng.

Thợ trang điểm và mấy bạn nữ đều đứng ngơ ra, trên thế giới có cách buộc tóc như vậy sao.

“Ba Phao Phao…”

Ý Mễ và Mị Mị chạy lên phía trước: “Ba Phao Phao, để bọn cháu giúp chú.” 

Mười phút sau, cuối cùng họ cũng giúp Phao Phao hoàn thành tạo hình.

“Được rồi, Phao Phao con nhìn gương nè.” 

Chu Chúc nâng Phao Phao lên để nhóc nhìn bản thân trong gương.

Phao Phao chỉ nhìn một cái, vẻ mặt từ hưng phấn chuyển sang…

Vô cảm.

Một bím tóc nhỏ cao tận trời, được buộc bằng dây chun màu hồng, cắm trên đầu cậu bé hệt một đống cỏ lộn xộn.

Phao Phao cứng họng: “Tại sao con với ba không giống nhau?” 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Không giống chỗ nào?” Chu Chúc tự tin nói: “Rõ ràng là giống hệt nhau!”

“Không giống chút nào!” Phao Phao đá vào không trung: “Ba! Ba hoàn toàn không biết gì về tạo mẫu!”

“Được được, ba sai rồi, xin lỗi con, ba giúp con gỡ nhé.” 

Chu Chúc kéo dây chun ra khỏi tóc cậu bé, vô tình dứt vài ba sợi tóc ra, Chu Chúc vội giấu dây chun đi, xoa xoa đầu Phao Phao.

Xin lỗi con, ba sai rồi, ba không cố ý đâu.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, các nhân viên mang theo thiết bị quay phim ra ngoài chuẩn bị quay teaser.

Ở khu rừng nguyên sinh, những con vật nhỏ đã ngăn chặn thành công kế hoạch xấu xa của Đại vương, nhưng lại bị kho báu của Đại vương kéo vào không gian hỗn loạn, đến thành cổ mấy nghìn năm sau.

Đến thành cổ, những con vật nhỏ lại bắt đầu khai phá khả năng của bản thân, kiếm sống ở đây.

Đây là quán rượu to nhất ở thành cổ, quán rượu động vật nhỏ.

Mỗi ngày đều có vô số khách hàng tới quán rượu ăn uống nghỉ ngơi, mọi người từ mọi tầng lớp đều tụ tập tại đây.

Người phục vụ trong quán rượu - Ý Mễ, phụ trách chào đón khách hàng.

“Mời quý khách vào trong! Quý khách muốn dùng bữa hay thuê phòng ạ?” 

Người biểu diễn của quán rượu - Mị Mị, phụ trách biểu diễn.

“Mị Mị Mị…. Mị Mị Mị…”

Người bán hàng - Quýt vừa uống nước xong đang nghỉ chân, gánh đòn gánh lên vai, lắc lắc chiếc trống lắc tay, đi ra khỏi quán rượu, tiếp tục công việc của mình.

“Bán hàng! Bán hàng đây!” 

Trên phố, Coca - nghệ sĩ biểu diễn đường phố tiết mục lấy đá đập ngực, đang bịt mắt biểu diễn động tác xoay người, sau đó dùng phi tiêu đâm vào Quý Dao.

Quý Dao kinh hãi: “Coca, con nhắm chuẩn chút.” 

“Yên tâm đi ba, con đã tập phóng phi tiêu hai mươi năm rồi.”

“Nhưng bây giờ con mới có năm tuổi thôi mà…” 

“Đúng vậy, năm mười lăm tuổi, năm đó bị lệch nên con sống lại về làm con trai ba đó.” 

“...”

Theo chân người bán hàng Quýt, chúng ta đến một ngôi nhà tranh.

Học giả Chu Chúc đang dạy Phao Phao đọc sách.

“Đọc với ba nào, khởi đầu của con người.” 

“Ba, rõ ràng trên này không có chữ mà.” 

“Đây là đạo cụ! Đạo cụ!”

“Ò, ba đừng giận mà.” 

Lúc này, một nhóm thợ săn bước vào cổng thành với rất nhiều vũ khí và các động vật nhỏ.

Người đi phía trước gõ chiêng: “Thợ săn tiền thưởng tới đây, mọi người mau tránh ra!”

Người bán hàng Quýt ôm lấy hàng của mình chạy sang một bên, những động vật nhỏ khác cũng chạy ra giữa đám đông xem náo nhiệt.

“Ba, thợ săn tiền thưởng là gì?” 

Những diễn viên quần chúng thấp giọng đáp: “Ở thế giới này có rất nhiều loài động vật nhỏ, những con vật nhỏ đó sẽ biến thành hình người lang thang trong thành, kiếm tiền từ chúng ta, còn trộm đồ của chúng ta nữa.” 

“Chúng tôi không ăn trộm gì cả…” Mị Mị muốn phản bác nhưng bị Ý Mễ bịt miệng lại.

Diễn viên quần chúng tiếp tục nói: “Thợ săn tiền thưởng có trách nhiệm bắt tất cả những con vật nhỏ này, ném chúng về nơi sinh sống ban đầu.”

“Hả?!”

Các con động vật nhỏ đều chết lặng.

Lúc này, thợ săn tiền thưởng đang đi giữa đường dường như đã phát hiện ra họ, lập tức hét lên: “Đứng lại!” 

Các động vật nhỏ chạy loạn tám phương tứ hướng!

Ngày mai chín giờ, tập hai “Cục cưng xuất phát lần nữa nào”, “Những ngày trốn thoát thời cổ đại”, hẹn gặp lại các bạn!

Teaser kết thúc tại đây.

Khi vừa kết thúc, khán giả đã đợi chờ từ lâu đổ xô vào.

[Cuối cùng cũng đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.]

[Tôi đã mong chờ rất lâu rồi, ngày nào tôi cũng load lại cả trăm lần.]

[Ha ha ha ha Coca ném phi tiêu buồn cười quá.]

[Quýt đã quay lại rồi! Đó là ông của Quýt đúng không?]

[Chu Chúc với Phao Phao đẹp quá! Bộ trang phục đẹp quá đi mất! Cuộc sống của thư sinh nhỏ thời cổ đại!]

[Cảm giác Chúc Chúc đẹp hơn trước, có lẽ rắc rối đã được giải quyết nên cậu ấy mới thấy thoải mái như vậy.]

[Sao lại mắc kẹt ở đây? Sao lại thế? Sao lại mắc kẹt ở đây?]

[(Bò trong bóng tối) (Cắn xé không khí) Tôi muốn xem! Bây giờ tôi muốn xem!]

[Cảm giác trò chơi lần này sẽ khó hơn, thợ săn tiền thưởng, quá đáng sợ rồi.]

Ngoài teaser, tổ chương trình còn công bố hậu trường trong phòng hoá trang.

Trong đó có cả cảnh Chu Chúc buộc tóc cho Phao Phao.

[Ưmmm, thoạt nhìn tôi tưởng cậu ấy là người đẹp trang nhã thanh lịch.]

[Hoá ra vẫn là cậu, Chu Chúc vô tri.]

[Chu Chúc một mình chăm sóc Phao Phao, giống như một goá phụ trẻ một mình chăm sóc con sau khi chồng qua đời vậy, khổ quá.]

[Sếp Thôi: ??? Bạn đang nói cái gì đấy?]

[Đằng trước cẩn thận đi.]

Cùng lúc đó, fan siêu lớn của Chu Chúc “Thổi thổi ăn cháo”, cũng đang đăng ảnh chụp ảnh bữa ăn mới nấu của mình lên weibo, còn đính kèm link rút thăm trúng thưởng.

[Chúc Chu Chúc thuận lợi trong việc nuôi con, thuận lợi trốn thoát, mười fan may mắn sẽ được tặng tất cả sản phẩm do Chu Chúc làm người đại diện.]

Cũng chúc sếp Thôi sống vui vẻ một mình ở nhà.

[Vãi, Thổi thổi ăn cháo có tiền thật đấy.]

[Người hâm mộ cuồng nhiệt này ra tay hào phóng thật đấy.]

[Thổi thổi ăn cháo? Tôi thấy cái tên này cứ lạ lạ thế nào ấy?]

[Thổi thổi? Chắc không phải sếp Thôi đâu nhỉ?]

[Thời điểm Thổi thổi ăn cháo lọt hố còn sớm hơn nhiều lúc Chúc Chúc và sếp Thôi công khai.]

[Vậy không phải sếp Thôi của chúng ta đã có âm mưu với Chúc Chúc từ rất lâu rồi sao?]

Thôi Phùng không trả lời mà đăng xuất khỏi weibo.

Anh tuyệt đối không thể thừa nhận mình là fan bự của Chu Chúc được, nếu Chu Chúc biết được sẽ cười thối mũi anh mất.

Anh gửi tin nhắn cho Chu Chúc: [Em nghỉ chưa?]

Chu Chúc rất nhanh đã trả lời anh: [Em nghỉ rồi, hôm nay ở lại khách sạn, ngày mai bắt đầu vào thành cổ ở rồi.]

[Thế nào? Em với Phao Phao không ở nhà, có phải nhớ bọn em lắm đúng không?]

[Ừm.]

Thôi Phùng do dự một lát, gõ xong rồi nhưng vẫn chưa gửi tin nhắn, nhưng Chu Chúc không cho anh cơ hội mà trực tiếp gọi video cho anh.

Chu Chúc và Phao Phao đã trở về khách sạn rồi.

“Sếp Thôi.”

Đúng lúc này, bọn trẻ ở ngoài gõ cửa: “Phao Phao, bọn anh định đi hoa viên chơi, em có muốn đi không?”

Phao Phao lập tức đứng dậy: “Có! Đến đây!” 

Chu Chúc giữ nhóc lại: “Chào bố trước đã.”

“Halo bố, con đi chơi trước đây.” 

“Ừm.” 

Phao Phao vội vàng chạy đi, Thôi Phùng nhìn Chu Chúc: “Chúc Chúc.” 

Lúc này, Quý Dao lại gõ cửa: “Chúc Chúc, bọn tôi đặt đồ ăn, anh muốn ăn gì?” 

“Đến đây.” Chu Chúc đáp lại một tiếng rồi nhìn Thôi Phùng: “Sếp Thôi, có gì muốn nói anh mau nói đi, em đi ăn cơm đây.” 

Thôi Phùng suy nghĩ một lúc: “Oa, anh nhớ em quá à~.” 

Phao Phao dạy bố đó, ba thích cái này nhất, đặc biệt ở chữ “Oa”, cực kì quan trọng.

Chu Chúc quả nhiên bị trúng mánh, đỏ mặt cúp điện thoại.

Sáng hôm sau, chín giờ.

Tập hai “Những ngày trốn thoát thời cổ đại”, chính thức phát sóng trực tiếp.

[Tới rồi tới rôi!]

[Lần đầu tiên sáng thứ bảy tôi dậy sớm như vậy là để xem bọn nhỏ đó.]

[Tôi đang buồn ngủ, mở điện thoại lên đã là chín giờ một phút rồi, còn tưởng mình đã bỏ lỡ chứ.]

[Đừng bỏ lỡ giây phút nào của chương trình tạp kĩ kho báu!]

Năm gia đinh đã trang điểm xong, họ đang đứng trên con phố nhộn nhịp của thành cổ.

Đạo diễn tiểu Trương cầm loa lên hô lớn: “Chào mừng mọi người đến với thế giới cổ đại. Hôm nay chúng ta hoan nghênh sự trở lại của các thành viên cũ và hoan  nghênh những thành viên mới.” 

“Quýt và ông của quýt, xin mọi người một tràng pháo tay!”

Quýt và ông của Quýt tiến về phía trước, cúi đầu trước máy ảnh.

Những người khác thì vỗ tay nồng nhiệt.

“Sau nghi lễ chào mừng đơn giản, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ ngày hôm nay.” 

“Để tồn tại ở thế giới cổ đại, tiền là thứ không thể thiếu, vậy nên nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là kiếm tiền.” 

“Mỗi gia đình phải kiếm được mười lượng bạc trước khi mặt trời lặn, như vậy mới có thể sống trong thành, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài và sẽ phải qua đêm ngoài thành.” 

Ý Mễn giơ tay có ý kiến: “Qua đêm ngoài thành thì ngủ ở đâu ạ? Dưới đất ạ?” 

“Chúng tôi sẽ cung cấp lều.” 

Mắt bọn trẻ liền sáng lên, lần lượt giơ tay.

“Cháu muốn ngủ trong lều!” 

“Cháu sẽ ngủ ngoài thành!” 

“Vậy mọi người không cần kiếm tiền nữa, chúng ta sẽ cùng nhau ngủ trong lều.” 

“Được, chúng ta sẽ chơi cả ngày ở đây luôn.”

Đạo diễn: ???

Đạo diễn nhanh chóng bổ sung: “Ban đêm, thợ săn tiền thưởng sẽ đi săn ở ngoài thành, nếu ngủ ở ngoài thành rất dễ bị thợ săn bắt!” 

“Mỗi con vật nhỏ chỉ có một mạng, bị bắt sẽ hết mạng, sẽ được đưa về nhà.” 

“Ồ.” Phao Phao sờ sờ cằm suy nghĩ một lúc: “Vậy thì giảm số tiền cho chúng cháu đi?” 

Đạo diễn sững sờ: “Hả?” 

“Vậy chúng ta về nhà thôi!”

Đạo diễn: ???

“No!!! Không được!” 

“Chú tự nói mà, sao lại không được?”

Đạo diễn sắp bị bọn nhóc chọc tức chết rồi.

Chu Chúc kéo Phao Phao lại: “Phao Phao, vì chúng ta đến đây để tham gia chương trình nên đương nhiên phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ rồi, không được lợi dụng như vậy.” 

Phao Phao ngẩng đầu: “Ba, ba không muốn về nhà sao? Con biết rồi, ba không muốn ngủ cùng bố…” 

Chu Chúc vội vàng bịt miệng cậu bé lại: “Thôi Phao Phao, con im miệng cho ba.” 

[Nói nữa đi, nói nữa đi.]

[Tôi thích nghe.]

[Chúc Chúc ngại rồi.]

Đạo diễn Trương không nhịn được nữa: “Bây giờ bắt đầu kiếm tiền! Ai không kiểm đủ mười lượng bạc thì là hợn con!”

Nghe vậy, bọn trẻ lập tức có tinh thần, chạy tới nơi làm việc của mình.

“Tớ phải kiếm tiền!” 

“Tớ không phải lợn con!”

[Không kiếm được tiền không có chỗ ở: Sao cũng được.]

[Không kiếm được tiền là lợn con: Lập tức đi kiếm tiền.]

[Hình như Chúc Chúc cũng đã dùng cách này, đạo diễn học lỏm được rồi.]

Ý Mễ và Mị Mị làm việc trong một quán rượu, Mị Mị lên sân khấu biểu diễn được hai lượng bạc một ngày, còn lâu mới đủ mười lượng bạc, vì vậy cô bé với Ý Mễ đã thoả thuận với nhau, lúc cô bé biểu diễn cũng sẽ giúp Ý Mễn làm việc, số tiền kiếm được sẽ chia công bằng.

Nhiệm vụ của Quýt khá dễ, cậu bé chỉ cần bán sản phẩm của mình cho khách hàng trên phố, bán ra là có tiền rồi.

Công việc của Coca lại càng đơn giản hơn, nhóc chỉ cần đứng bên đường dùng các công cụ biểu diễn mà tổ chương trình đã cung cấp biểu diễn, rồi nhận tiền thưởng của người xem là được.

Còn Chu Chúc và Phao Phao…

“Chu Chúc là học giả, nhưng chưa thi đậu cái gì, nên vẫn là kẻ lang thang thất nghiệp, hai người có thể làm nghề gì cũng được, rất tự do.”

Chu Chúc tức giận: “Tại sao không cho chúng tôi công việc? Làm sao tôi tìm được việc làm đây? Anh không nói tôi biết thế nào mà tìm?”

“Hai người tự quan sát đi.” 

[Cười chết mất, ngoài vẻ ngoài mỹ miều ra thì cậu ấy cái gì cũng không có.]

[Tôi còn tưởng Chúc Chúc trang điểm đẹp như vậy, chắc chắn công việc sẽ rất tốt.]

Chu Chúc và Phao Phao đang đi trên đường, đột nhiên có hai người trong phủ đi ra, dán một bảng danh sách trên tường, trong chốc lát đã thu hút rất nhiều người tới xem.

Chu Chúc cũng chen chúc vào xem.

“Ba, trên đó viết gì vậy ạ?” 

“Bây giờ kỳ thi chính thức bắt đầu, chỉ cần thi qua sẽ được lên làm quan, một ngày được mười lượng bạc.” 

Hai ba con nhìn nhau, đúng rồi!

Chu Chúc nhanh chóng dắt tay Phao Phao, chen qua đám người đi vào trong phủ: “Chúng tôi muốn tham gia kì thi! Chúng tôi muốn thi!” 

Bước vào phòng thi, Chu Chúc và Phao Phao bị xếp ngồi riêng.

Chu Chúc lo lắng nhìn về phía Phao Phao: “Con trai, phải làm sao đây?” 

Phao Phao tự tin đáp: “Ba yên tâm, con nhất định sẽ làm được.” 

“Nhưng mà… con không biết chữ, sao mà thi được?” 

“....” 

Không lâu sau, giám khảo xuất hiện.

Chu Chúc và Phao Phao: ???

“Đại vương?!” 

Khu rừng nguyên sinh, đại vương của bộ tộc bóng tối!

Một mình anh ta làm việc.

Đại vương chỉ liếc nhìn bọn họ, giả vờ không quen, vuốt bộ râu giả trên mặt rồi hắng giọng: “Bài thi hôm nay là vẽ chân dung đại vương… À, không phải, giám khảo, vẽ chân dung cho giám khảo này.” 

“Thời gian là mười phút, ai vẽ đẹp nhất, ai vẽ đẹp trai nhất thì sẽ được thông qua.” 

Lời vừa dứt, mọi người đã cầm bảng và bút lông trên bàn lên chăm chú vẽ.

Giám khảo hai tay chắp sau lưng đi đi lại lại.

Chu Chúc và Phao Phao thấy vậy cũng nhanh chóng cầm bút lên vẽ.

Mười phút sau, mọi người đều giơ bài làm của mình lên để giám khảo xem xét từng bài một.

Chu Chúc quay đầu lại nhìn, bài của cậu giống y hệt bài của Phao Phao.

Những gì họ vẽ là đại vương của bộ lạc ở rừng nguyên sinh đang mặc váy da hổ.

[Đúng là ba con.]

[Thần giao cách cảm, tranh vẽ giống hệt nhau.]

Khi Đại vương đi qua họ, Chu Chúc nháy mắt với Đại vương: “Huýt… Nhìn tôi đi Đại vương, chúng ta là bạn tốt mà…”

Đại vương ngẩng đầu lên, mặt không biến sắc bước tới.

“Sao lại không để ý tôi?” Chu Chúc cau mày, quay đầu lại nhìn tranh của những thí sinh khác.

Bức tranh màu nước đẹp quá.

Bức tranh mực đẹp quá.

Bản phác thảo đẹp quá.

Bức ảnh… bức ảnh đẹp quá.

Các thi sinh khác đều không hẹn mà vẽ giám khảo rất cao lớn, uy nghiêm, nhan sắc tuyệt trần.

Chu Chúc và Phao Phao cúi đầu nhìn bức tranh như trẻ con vẽ của mình: ???

Đây đâu phải bức tranh họ có thể hoàn thành trong mười phút?

“Ba, bọn họ vẽ là Đại vương sao?” 

“Họ đang nịnh nọt thì có.” 

Quả nhiên, Đại vương đã chọn bức tranh đẹp nhất làm bức chân dung cho mình: “Ừm, ta sẽ đóng khung và treo lên tường.” 

Đại vương liếc nhìn Chu Chúc và Phao Phao: “Hai người có thể đi rồi.” 

Chu Chúc và Phao Phao bỏ lại bức chân dung, tức giận dời đi.

“Đi! Phao Phao, chúng ta không cần mấy đồng tiền bẩn đó!” 

“Được!” 

“Giám khảo này gian lận! Gian lận!” 

“Đó hoàn toàn không phải tranh chân dung, đó là ảnh thì có.”

Đại vương giận dữ: “Người đâu, tống bọn họ ra ngoài cho ta!”

Giây tiếp theo, Chu Chúc và Phao Phao bị binh lính tống ra ngoài.

Đạo diễn thông báo: “Thật đáng tiếc Chu Chúc, Phao Phao không được nhận, mời hai người đi tìm công việc khác.” 

“Chúng tôi không đi! Chúng tôi cần công bằng! Chúng tôi sẽ ở đây làm loạn cả ngày!” 

Họ nhất quyết đứng bên ngoài hét lớn: “Anh ta gian lận! Bọn họ gian lận!” 

Không lâu sau, Đại vương cũng bị tống ra ngoài.

Anh ta cởi bộ quan phục, bước ra ngoài với chiếc váy da hổ.

Phao Phao hỏi: “Ngài sao thế?” 

Đại vương chải mái tóc rối bù của mình: “Việc gian lận bị phát hiện rồi, tất cả đều tại hai người đấy!” 

Chu Chúc chìa tay về phía anh ta: “Lúc xuyên không tới đây, trên người ngài nhất định có rất nhiều váy da hổ, đưa chúng tôi đi, chúng tôi sẽ bán váy da hổ trong thành.” 

“Tại sao ta phải đưa cho các ngươi?” 

“Đương nhiên là để bù đắp những tổn thương ngài đã gây ra cho chúng tôi rồi.” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play