Tổng giám đốc mưu mô đã phá hỏng tất cả giường trong nhà, ngoại trừ giường phòng trẻ em.
Chu Chúc thậm chí đã xác nhận rồi, quả thực là như vậy.
Tốt lắm anh giai, giường ở phòng ngủ chính bị sập, giường ở phòng ngủ thứ hai bị chuyển đi, ngay cả ghế sofa trong phòng khách cũng bị chuyển đi.
:)
Chu Chúc cam chịu nằm trở lại giường, nằm giữa Phao Phao và Thôi Phùng.
“Thế sao chúng ta xem TV đây?” Chu Chúc hỏi: “Ngồi ghế gập nhỏ xem à?”
Thôi Phùng nghiêm túc nói: “Khi nào em muốn xem thì nói với anh, anh chuyển sofa ra ngoài.”
“...”
Anh cũng không thấy phiền đâu.
Thân là một tổng giám đốc bạc tỉ mà trong nhà chỉ có đúng một chiếc giường, một nhà ba người chen chúc trên một chiếc giường, nói vậy có hợp lý không?
Nếu tin này mà truyền ra ngoài, thế nào giá cổ phiếu cũng sẽ tụt dốc!
Phao Phao ôm cánh tay ba: “Ba ơi, con không cần xem TV.”
“Thật sao?” Chu Chúc tỏ vẻ nghi ngờ.
“Chắc…vậy ạ.” Phao Phao đổi chủ đề: “Ba, thêm một người ngủ cùng chúng ta, cảm giác không giống nhau đúng không?”
Chu Chúc gượng cười: “Cũng khá khác.”
“Ấm áp hơn đó ạ.”
“Đây là càng nóng hơn, bây giờ là mùa hè đó.”
Nhưng mà ấm mà, không phải ba thích nhất vừa đắp chăn vừa bật điều hoà sao?”
Phao Phao ra ám hiệu: “Bố ơi, ba thích nhất là vừa lạnh vừa nóng đó.”
Hiểu rồi, Thôi Phùng nhận được ám hiệu, ôm chặt eo Chu Chúc.
Chu Chúc cố gắng gỡ tay anh ra: “Thôi Phùng, anh làm gì thế?”
Anh đang tạo cảm giác Chu Chúc thích nhất đây, vừa nóng vừa lạnh.
“Nhưng mà em sắp tắt thở rồi!”
“Ồ.” Thôi Phùng mới bất đắc dĩ buông tay.
Chu Chúc tiện tay nhéo bụng Phao Phao, Phao Phao vặn vẹo: “Ba đừng nhéo bụng con.”
“Không được, con sinh ra là để ba ba véo… á!” Chu Chúc khựng lại, bởi vì…
Thôi Phùng cũng nhéo bụng cậu.
Chu Chúc nằm bất động trên giường.
Thôi Phùng nghiêm túc nhéo cậu, thậm chỉ còn bình luận: “Chúc Chúc, hình như em gầy đi rồi.”
Chúc Chúc sinh ra là để sếp Thôi nhéo đó!
Chu Chúc ôm Phao Phao, xin lỗi Phao Phao, ba sẽ không bao giờ nhéo bụng con nữa đâu.
Ba bây giờ đã biết bị người khác nhéo bụng là chuyện khó chịu như nào rồi.
Phao Phao vỗ vỗ ba: “Ba, yên lặng nào, đừng run nữa.”
Hức hức, ba không nhịn được.
Chu Chúc vùi đầu vào lòng Phao Phao.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, đánh thức Chu Chúc, Chúc Chúc rên rỉ vài tiếng, kéo chăn xoay người, chui vào trong chăn ôm lấy Thôi Phùng.
Chu Chúc đêm qua ngủ không ngon, bên phải là Phao Phao, bên trái là sếp Thôi, muốn lật người cũng rất khó khăn.
Phao Phao như một cái bếp nhỏ, sếp Thôi như một cái bếp lớn.
Chu Chúc thậm chí nửa đêm nóng quá nên bị tỉnh, muốn thò tay ra khỏi chăn cho mát, sau đó Thôi Phùng lại nhanh chóng nắm tay cậu lại, cho vào trong chăn.
Sau nhiều lần cố gắng, Chu Chúc thật sự không thể chịu đựng được nữa, lúc Thôi Phùng định kéo tay cậu lại lần nữa, liền chủ động sống chết giữ chặt tay Thôi Phùng.
Hai tay hai người buông thõng bên ngoài.
Chu Chúc: Cuối cùng cũng mát rồi.
Thôi Phùng: Chúc Chúc đang nắm tay tôi.
Hai người cứ khó chịu như vậy ngủ cả một đêm.
Không lâu sau, điện thoại của Chu Chúc ở đầu giường kêu lên.
Chu Chúc lại rên rỉ, giơ tay lấy điện thoại.
“A nhô?”
Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Cậu Chu, xin chào, tôi là Thẩm Lập.”
Chu Chúc tỉnh dậy, bò từ trong lòng Thôi Phùng dậy: “Xin chào, mới sớm thế này có chuyện gì thế?”
“Cậu Chu, chuyện khó chịu mấy hôm trước, chúng tôi đã điều tra ra rồi.”
“Chương trình “Những ông bố thực tập” đã dùng một màn hoả tiễn tấn công anh, hoàn toàn là do đạo diễn chương trình vì muốn lăng xê cho chương trình nên đã lơ là việc quản lí.”
“Việc mời nhà sản xuất Trần tới tham gia chương trình cũng là do bọn họ cố ý sắp xếp.”
“Về phần những người được trả tiền để tấn công anh, mặc dù đều đến từ phòng làm việc của Trang Liên nhưng đều là do người đại diện sau lưng Trang Liên làm, Trang Liên không hề biết về chuyện đó.”
Chu Chúc nghe đến mức buồn ngủ: “Ừm ừm, anh muốn nói gì?”
“Mặc dù những việc này không phải Trang Liên xúi giục, nhưng xác thật cũng gây ảnh hưởng đến cậu Chu, nên tôi với Trang Liên muốn mời anh và anh Thôi, cả Phao Phao nữa, mời nhà anh đến ăn với chúng tôi một bữa, coi như để nói lời xin lỗi với anh.”
“Tập đoàn Thẩm thị mấy ngày trước đã gửi thư mời vào email của anh, nhưng mãi vẫn chưa nhận được phản hồi, tôi nghĩ bình thường công việc của anh cũng bận, có lẽ không để ý nên hôm nay mới cố ý gọi điện mời anh.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Chu Chúc khịt mũi: “Tôi thấy rồi.”
“Vậy tối nay…"
“Tôi không đi.”
“...”
Chết tiệt, Thẩm Lập ở bên kia nắm chặt điện thoại.
Sao Chu Chúc lại không hiểu lễ nghi xã giao chứ?
Anh ta đã mời họ bằng những lời tử tế nhất rồi.
Cách đây một thời gian, để giải quyết những chuyện này, để đạo diễn, người đại diễn chịu trách nhiệm, giải quyết ổn thoả mọi mặt, anh ta đã phải mất một phần tài sản, đất đai và cả hàng chục nghìn tệ.
Bây giờ vấn đề cơ bản đã được giải quyết, hai nhà có thể ngồi xuống ăn cùng nhau bữa cơm, khôi phục giao lưu xã hội bên ngoài.
Cuối cùng, Trang Liên sẽ vô tình đăng một bài lên weibo về bữa tối, để cư dân mạng có thể thấy sự việc đã giải quyết ổn thoả rồi, bọn họ không sai.
Thế không được sao? Vấn đề không phải được giải quyết một cách hoàn hảo hay sao?
Kết quả Thôi Phùng không nể mặt anh ta thì thôi đi, đến Chu Chúc cũng dám đối đầu với anh ta.
Gia đình này không biết xuống nước là gì à? Anh ta đã đặt bậc thang dưới chân họ rồi, họ còn muốn gì nữa?
Thẩm Lập lấy lại giọng điệu bình tĩnh, tiếp tục nói: “Cậu Chu, chúng ta cứ tiếp tục như vậy sẽ không có lợi ích gì cho hai bên, chúng ta vẫn nên giải quyết càng sớm càng tốt…”
“Đối với tôi lại rất tốt đấy chứ.” Chu Chúc nghiêm túc nói: “Dạo này tôi có rất nhiều người hâm mộ, danh tiếng của tôi cũng tốt hơn rất nhiều, công ty của sếp Thôi cũng kiếm được rất nhiều tiền mà.”
“...” Thẩm Lập lại lần nữa lấy lại giọng điệu bình tĩnh: “Cậu Chu…”
Chu Chúc hỏi: “Chỉ không tốt cho anh thôi, nhưng anh muốn tốt cái gì? Anh là người làm chuyện xấu cơ mà.”
“Chu Chúc, anh đừng đi quá giới hạn!
Ấy, nóng rồi.
Chu Chúc còn muốn nói tiếp nhưng điện thoại đã bị Thôi Phùng bên cạnh cướp mất rồi.
Thôi Phùng nói với giọng lạnh lùng: “Anh Thẩm, là anh đừng đi quá giới hạn mới phải.”
“Vợ của tôi sẵn sàng nghe điện thoại của anh, nói chuyện với anh, anh nên hài lòng đi. Chúng tôi sẽ không đi, vợ tôi có một luật sư rất tận tình, nếu có thắc mắc gì có thể liên hệ với luật sư, mong sau này anh đừng làm phiền tới cậu ấy.”
Có người giải quyết rồi.
Chu Chúc lại chui vào trong chăn tiếp tục ngủ.
Thôi Phùng cúp điện thoại, đặt điện thoại xuống rồi cũng chui vào trong chăn, ôm lấy Chu Chúc.
Chu Chúc nhắm mắt: “Bây giờ là tám giờ, tổng giám đốc, anh phải đi làm rồi.”
Thôi Phùng ôm chặt cậu: “Hôm nay nghỉ làm.”
“Hôm nay rõ ràng là ngày làm việc.”
“Hôm nay là ngày kỉ niệm sau ba năm, anh với Chúc Chúc ngủ chung với nhau.”
“...”
Cả gia đình đánh một giấc đến chín giờ sáng.
Không ai muốn dậy trước.
Phao Phao bò vào lòng bố: “Bố ơi, bố dậy trước đi.”
Thôi Phùng ôm Chu Chúc: “Con dậy trước đi, trẻ con nên dậy sớm.”
“Bố dậy sớm đi, làm bữa sáng cho con với ba.”
“Con…” Được rồi, không thể để trẻ con làm bữa sáng.
“Không phải con muốn chơi đồ chơi mới mua hôm qua sao? Dậy chơi đi.”
Phao Phao suy nghĩ một lát: “Con muốn ngủ với ba hơn.”
Cậu nhóc mím môi nói: “Ngủ với bố chẳng thoải mái như Ý Mễ với Mị Mị nói gì cả.”
Lại còn không phải? Lúc ngủ với bố, từ lúc bắt đầu đã phải thận trọng để không đè vào bố, vậy thì bố sẽ không ngủ chung với cậu nhóc nữa.
Mấy hôm nay càng trở nên tự do, cậu nhóc thường xuyên lăn qua lăn lại trên người Chu Chúc, lúc ngủ thì nằm ở bên trái còn lúc tỉnh lại nằm ở bên phải, thậm chí có hôm còn leo lên đầu Chu Chúc, làm gối đầu cho cậu nhóc.
Cực kì thoải mái.
Phao Phao nghĩ: “Sau này tốt nhất vẫn là chỉ có con với ba ngủ chung thôi.”
Thôi Phùng bất ngờ: “Chu Phao Phao?”
“Bố, tất cả là do biểu hiện không tốt của bố thôi.”
“Biểu hiện của bố rất tốt, là do con không tốt mới đúng, con toàn đá Chúc Chúc thôi, bố phải thay Chúc Chúc cản lại mấy lần.”
Chu Chúc ở giữa hả hê, thậm chí còn làm cho họ nhạc nền: “Oh nô, oh nô, oh nố nô nô nô nồ, “liên minh ngủ chung” đã giải tán chỉ sau một ngày do mâu thuẫn nội bộ.”
“...”
Thôi Phùng và Phao phao ngừng tranh cãi, cúi đầu nhìn cậu.
“Ba/ Chúc Chúc, ba/em thấy sao?”
“Chắc chắn là do biểu hiện của bố không tốt đúng không?”
Chu Chúc bịt tai lại, ngồi dậy: “Ba dậy trước nhé.”
Chu Chúc đá dép, đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Thôi Phùng với Phao Phao theo sau.
Chu Chúc lấy kem đánh răng bóp vào bàn chải của mình: “Vậy tối nay hai người còn muốn ngủ chung không?”
Phao Phao kéo ra một chiếc ghế nhỏ từ phía dưới rồi bước lên trên.
Thôi Phùng cầm lấy bàn chải của mình lên.
Cả hai người đồng thanh: “Có!”
“Hả?” Chu Chúc kinh ngạc: “Vẫn muốn nữa?”
“Đương nhiên, mặc dù hơi khó chịu nhưng cũng không thể không chấp nhận được, thoả mãn tâm nguyện của bố một chút cũng được ạ.”
Chu Phao Phao, đồ phản diện nhỏ dối trá.
Chu Chúc đang ăn sáng thì đạo diễn Tiểu Trương gửi lịch trình quay chương trình “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” vào tuần sau.
Thứ sáu, bọn họ sẽ bốc thăm thân phận cổ đại trước, sau đó đi trang điểm rồi chụp poster quảng cáo cho tập lần này.
Thứ bảy sẽ chính thức livestream.
Về quy trình cụ thể, tổ chưa trình không giải thích gì thêm, chờ các vị khách mời tự mình khám phá thế giới.
Công việc của họ khá đặc biệt, ngày nghỉ của người khác sẽ là ngày làm việc của họ.
Tính toán lại, cậu với Phao Phao vẫn còn nghỉ ngơi được ba ngày.
Chu Chúc trả lời lại “ok”, sau đó đặt điện thoại xuống, tập trung ăn bánh mì.
Cả ngày hôm nay, bọn họ đều không ra ngoài, ở nhà lắp bộ xếp hình mới mua hôm qua.
Thôi Phùng nói: “Chúc Chúc, không phải em bảo không nên mua đồ chơi quá khó cho trẻ con sao?”
Quyển sách khoa học anh mua oan quá đi.
Chu Chúc ngượng ngùng cười: “Đây là đồ chơi mua cho em.”
Và như thế, cả ngày hôm nay ba người họ vật lộn với bộ xếp hình này, bộ xếp hình to tướng bao phủ toàn bộ căn phòng.
Chiều tối, biệt thự nhà họ Thẩm.
Trang Liên đón Quýt từ chỗ bố Trang về.
Quýt nắm tay ba, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự xa lạ trước mặt.
Cậu bé biết đây là nhà của bố, ba nói đây cũng là nhà của họ, nhưng cậu bé lại không cảm thấy đây là nhà của mình.
Cậu bé không hay tới đây, hoàn toàn không quen thuộc nơi này, với lại ông bà nội ở đây không thích cậu bé.
Mỗi lần cậu bé sang đây đều biểu diễn piano cho ông bà, họ đều không khen cậu bé.
Nhưng cậu bé vẫn phải đến đây.
Quýt hỏi: “Ba ơi, Phao Phao sẽ tới đây ăn cơm thật sao?”
“Đúng.” Trang Liên bị choáng ngợp bởi những chuyện xảy ra mấy hôm nay, nhìn đôi mắt của anh ta là có thể nhìn ra.
Không chỉ có Thôi thị cắn chặt anh không buông, mà nhà họ Thẩm cũng phàn nàn về anh ta, không có thiện cảm với anh một chút nào.
“Bố muốn mời nhà Phao Phao ăn một bữa, không có ai chơi cùng, Phao Phao sẽ rất chán, nên con hãy tiếp đón Phao Phao nhé, có được không?”
“Ưm.” Quýt mạnh mẽ gật đầu: “Con sẽ tiếp đón Phao Phao thật tốt.”
Đã lâu rồi cậu bé cũng chưa gặp Phao Phao.
“Được, chúng ta vào thôi.”
Trang Liên dắt Quýt bước vào biệt thự.
Nhưng vừa bước vào, anh liền phát hiện bầu không khí thật kì lạ.
Thôi Phùng và Chu Chúc đều không đến.
Mấy ngày trước bọn họ đã gửi thiệp mời tới Chu Chúc rồi, sáng nay Thẩm lập còn gọi cho Chu Chúc nữa.
Bọn họ đều cảm thấy Chu Chúc mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng cũng không phải không biết điều, nói không đến là không đến.
Hiện tại xem ra…
Cậu thật sự nói không đến là không đến rồi.
Trang Liên dắt Quýt im lặng đi vào, ngồi xuống bên cạnh sofa.
Cả nhả cứ im lặng như vậy, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng khách.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng họ không nghe thấy bất kì âm thanh nào khác ở bên ngoài.
Bố Thẩm nặng nề đặt tách trà lên bàn, tức giận nói: “Thật quá đáng, cả nhà chúng ta mời một ngôi sao nhỏ ăn tối, cậu ta còn ra vẻ?”
Trang Liên nhanh chóng bịt tai Quýt lại.
Bố Thẩm tức giận gào lên: “Gọi lại cho cậu ta, nói cho cậu ta biết trở mặt không có lợi cho cả hai nhà đâu.”
Thẩm Lập đứng dậy, đi sang một bên gọi điện thoại.
Nhưng hình như số của anh ta đã bị Chu Chúc chặn rồi.
Anh ta xoay người lại: “Mẹ, cho con mượn điện thoại một lúc.” Ánh mắt anh ta nhìn vào Quýt, nghĩ một hồi, anh ta vẫy Quýt qua đó: “Quýt, đến đây, mời Phao Phao với bố cậu bé đến nhà ta ăn cơm đi con.”
Trang Liên giật mình, giữ Quýt lại: “Không phải nói chỉ để thằng bé chơi với Phao Phao thôi sao? Lỡ như…”
Lỡ như Chu Chúc vừa nghe điện thoại liền mắng chửi, thì…
Thẩm Lập vẻ mặt không kiên nhẫn: “Chỉ cần gọi điện thôi mà, sẽ không sao đâu, nhanh lên.”
Trang Liên lo lắng: “Anh đừng đi quá xa…”
Quýt nhìn sắc mặt của người lớn, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa: “Để con gọi.”
Cậu bé cầm chiếc điện thoại to bằng hai bàn tay, gọi cho Chu Chúc: “Alo, ba Phao Phao ạ, cháu là Quýt.”
Chu Chúc nghe thấy giọng cậu bé, giọng điệu cũng dịu hơn: “Alo, Quýt à, có chuyện gì sao? Cháu muốn nói chuyện với Phao Phao không?”
Quýt liếc nhìn sắc mặt của người lớn: “Ưm…”
Chu Chúc mở loa ngoài, Phao Phao chạy tới: “Alo, alo, Quýt ơi, em mới mua đồng hồ, đây là số điện thoại của anh à? Em muốn lưu số của anh…”
“Phao Phao…” Quýt ngắt lời cậu nhóc, thận trọng nói: “Anh đã ở nhà bố, em với ba em có đến đây ăn cơm không?”
Nói đến vế sau, giọng cậu bé càng ngày càng nhỏ.
Cậu bé biết có vẻ đây là chuyện không hề tốt, nhưng cậu bé không thể làm gì được.
Bên kia điện thoại im lặng một lúc.
Chu Chúc đáp: “Quýt, con đang ở nhà họ Thẩm sao? Vậy bây giờ chú qua đón con nhé.”
Nghe thấy Chu Chúc đồng ý rồi, cả nhà họ Thẩm mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Chúc đến là được rồi, đến lúc đó tặng đất tặng tiền, trên đời này làm gì có chuyện gì mà tiền không giải quyết được.
Quýt trả lại điện thoại cho Thẩm Lập: “Bố.”
Thẩm Lập lần đầu tiên xoa đầu cậu bé, nhưng cũng rất nhanh đã bỏ ra rồi.
Tiếp đó, người nhà họ Thẩm ngồi ở phòng khách đợi nhà Chu Chúc đến.
Quýt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ba, Trang Liên trông rất tức giận, nhưng cũng chỉ đành kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng ô tô.
Quản gia bên ngoài la lên: “Cậu Chu đến rồi!”
Nhà họ Thẩm nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị tiếp đón.
Nhưng ngay giây sau…
Bước xuống xe là ông của Quýt, bố ruột của Trang Liên.
Sau đó mới đến Chu Chúc.
Cuối cùng là Thôi Phùng đang bế Phao Phao từ ghế an toàn xuống.
Quýt nhìn thấy ông, hai mắt lập tức sáng lên, nở nụ cười, vội vàng chạy về phía trước: “Ông ơi!”
Bố Trang bế cậu bé lên, quay đầu nhìn Trang Liên: “Con nói dẫn Quýt ra ngoài ăn cơm, là ăn cơm kiểu này à?”
Thẩm Lập nhanh chóng giải quyết: “Không phải chỉ là ăn cơm thôi sao? Ngài có muốn tham gia không? Quản gia, thêm một cái bát với một đôi đũa.”
“Không cần, dù sao tôi cũng không có ý định ăn.” Chu Chúc khoanh tay: “Đi thôi.”
Nếu không phải vì Quýt thì cậu còn lâu mới qua đây.
“Không được!” Thẩm Lập theo bản năng muốn ngăn cản họ, nhưng lại bị vệ sĩ Thôi Phùng mang đến cản lại.
Bố Trang bế Quýt định rời đi, nhưng Quýt lại quay đầu lại nhìn Trang Liên, giống như đang hy vọng ba sẽ đi cùng bọn họ: “Ba ơi?”
Thẩm Lập nhanh chóng giữ anh ta lại, nhỏ giọng nói: “Mau giữ người lại.”
Trang Liên do dự một hồi, sau đó bước lên phía trước mở miệng, nhưng lại chẳng thể nói ra.
Bố Trang bế Quýt, đấm cho anh ta một cú, hất văng anh ta sang một bên.
“Anh lại làm sao? Lại để Quýt biểu diễn piano cho bọn họ?”
Trang Liên cố gắng giải thích: “Con tưởng chỉ là một bữa cơm thôi…”
“Anh tưởng? Anh đừng giả ngu nữa, đừng lừa bản thân mình nữa, anh thật sự không biết bọn họ muốn Quýt sang đây để cho bọn họ làm gì sao? Để bọn họ tiếp đón khách, lấy lòng khách, lấy thằng bé làm quân cờ.”
“Cậu Chu với Quýt chẳng có quan hệ gì, cũng vì thằng bé nên mới tới đón.”
“Anh thì sao? Anh là ba ruột của thằng bé đấy!”
Trang liên nắm chặt nắm đấm, xoay người đi về biệt thự.
Bố Trang ôm lấy Quýt, nói với Chu Chúc: “Cậu Chu, lần này làm phiền cậu rồi.”
“Không sao đâu, bác lên xe đi ạ.”
Ngay lập tức, Trang Liên cũng lái xe ra ngoài, anh ta kéo cửa xe xuống: “Đi thôi, con đưa hai người về.”
Nhà họ Thẩm tức đến nỗi khuôn mặt méo xẹo, Thẩm Lập thậm chí còn tức giận hét lên: “Cậu mà về thì lần sau đừng bao giờ mong quay lại nữa!”
Trang Liên thờ ơ nói: “Đi thôi.”
Bố Trang nói lời tạm biệt với Chu Chúc: “Vậy chúng tôi không làm phiền cậu Chu nữa, hôm khác tôi sẽ mời nhà cậu một bữa.”
“Vâng ạ.”
Phao Phao và Quýt vẫy tay chào nhau: “Quýt, anh phải mua một cái đồng hồ rồi thêm số em vào nhé.”
“Được.”
Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi biệt thự trong chưa đầy năm phút.
Nhà họ Thẩm đằng sau thì giận dữ gào thét.
“Bây giờ phải làm sao?”
“Phải làm sao đây? Dù sao cũng chỉ thiếu một bước này, lập tức thuê người, nói chuyện này không liên quan đến nhà họ Thẩm, đều là một mình Trang Liên làm! Danh tiếng của nhà họ Thẩm nhất định phải giữ lại!”
Thôi Phùng lái xe.
Chu Chúc ngồi ở ghế phụ đang lướt điện thoại.
“Gần đây có quán thịt nướng, thế nào? Hay là ăn lẩu? Phao Phao có lẽ không thích hợp ăn lẩu lắm, hay là…”
Phao Phao ngồi ở ghế an toàn phía sau hỏi: “Ba ơi, ba có ghét ba anh Quýt không?”
“Sao con lại hỏi vậy?”
“Lúc ông anh Quýt đánh ba anh Quýt, ba đã ‘yeah’.”
“...” Chu Chúc cứng họng: “Đúng vậy, ba chẳng thích cậu ta chút nào, rất ghét cậu ta, nhưng ba không ghét Quýt.”
“Ưm.” Phao Phao gật đầu thở dài: “Ây, ba ơi, Quýt thật đáng thương, đồng hồ trẻ em cũng không có, bố của anh ấy trông cũng không tốt.”
“Nhưng ông của thằng bé rất tốt, không phải ông đến cứu thằng bé rồi sao?”
“Ưm.”
Cuối cùng Chu Chúc quyết định đi ăn thịt nướng.
Phao Phao ba tuổi nên ngồi trên ghế dành cho trẻ em, nhìn ba và bố vui vẻ nướng thịt, cậu nhóc chỉ đành cầm chiếc thìa nhỏ, ăn một ít cơm chiên trứng.
Hức hức, trẻ con không được ăn thịt nướng.
Trong lúc nghỉ giải lao, Chu Chúc dựa vào ghế, lướt điện thoại, để cho tiêu cơm một lúc rồi tiếp tục chiến đấu.
Cậu mở weibo ra thì phát hiện weibo của mình đang bùng nổ.
Nguyên chủ tác oai tác quái, lại không nổi tiếng, người đại diện cũng lười quản lí weibo của cậu ta, để cậu ta muốn đăng gì thì đăng.
Bây giờ Chu Chúc đã nổi tiếng hơn một chút, dữ liệu vẫn có thể nhìn thấy nhưng cũng không nhiều.
Chu Chúc vào xem, là Trang Liên tag cậu.
Câu đầu tiên là “Xin lỗi.”
Trang Liên thừa nhận những việc mình làm trong những năm gần đây, thuê người, mua topic, cố tình dẫn dắt fan tấn công Chu Chúc.
Cùng lúc này, đứng đầu hot search là tin nhà họ Thẩm mua hot search.
#Tập đoàn Thẩm thị hoàn toàn trong sạch#
#Tập đoàn Thẩm thị cũng là nạn nhân#
Trang Liên không nhắc đến Chu Chúc trong topic quá nhiều, thừa nhận tất cả những hành vi của mình, sau khi nói “Tôi xin lỗi, tôi chấp nhận đơn kiện của luật sư, chấp nhận mọi yêu cầu của Chu Chúc.” thì chĩa mũi giáo về nhà họ Thẩm.
Anh ta còn kéo nhà họ Thẩm xuống nước.
Thẩm Lập biết rất rõ những gì anh ta đã làm, thậm chí lúc anh ta mới bắt đầu thành lập phòng làm việc, không có đủ vốn, là Thẩm Lập cho anh ta vay tiền, ngay cả người đại diện hiện tại cũng là Thẩm Lập giới thiệu.
Nhà họ Thẩm muốn mình vực dậy, duy trình hình ảnh công ty và ổn định giá cổ phiếu.
Một số hot search nằm gần nhau nhưng lại hoàn toàn trái ngược nhau khiến mọi người đều dở khóc dở cười.
[Chúc Chúc của chúng ta cuối cùng cũng được minh oan.]
[Chúc Chúc thê thảm quá đi.]
[Trang Liên biết tối nay nhà họ Thẩm sẽ thuê người lên bài nên đã cố ý kéo đối phương xuống nước đúng không?]
[Tiếp theo cứ để bọn họ cắn nhau đi, chúng ta hóng drama là được.] ( truyện trên app tyt )
Một loạt tin xấu cũng có một tin tốt.
Tức là Trang Liên chưa hề kết hôn với Thẩm Lập. Lúc Quýt ra đời, cột người giám hộ còn lại ghi “không rõ”.
Vậy có nghĩa là Thẩm Lập không có cơ hội tranh quyền nuôi Quýt.
Vì xét về mặt pháp lí, Quýt hoàn toàn không phải con cháu nhà họ Thẩm.
Trang Liên đưa Quýt và bố Trang về kí túc xá trường, gọi đồ ăn về cho họ, một mình ở lại trong xe, cầm điện thoại chỉnh sửa từng tin tức một rồi đăng lên.
Seeder của nhà họ Thẩm đăng một tin, anh ta sẽ đăng một tin.
Anh thề rằng phải kéo nhà họ Thẩm xuống.
Anh không phải đột nhiên bừng tỉnh, anh chỉ là…
Trên đường về, anh hỏi Quýt: “Con có biết ba dẫn con đi làm gì không?”
Quýt ngồi phía sau gật đầu: “Biết ạ.”
Trang Liên lại hỏi: “Mấy hôm trước không phải con vừa mới cãi nhau với ba sao? Sao con lại theo ba ra ngoài?”
Vì là ba, nên dù ba có làm chuyện gì sai Quýt cũng sẽ không để bụng, rất nhanh đã quên rồi.
Khoảnh khắc này, Trang Liên bỗng vô cùng hối hận.
Hiện giờ anh định sau khi giải quyết xong những chuyện này, trịnh trọng xin lỗi Chu Chúc, đồng thời bồi thường toàn bộ cho Chu Chúc, sau đó sẽ rút khỏi giới giải trí, tìm một công việc bình thường, để Quýt lại cho ông để cậu bé có thể sống một cuộc sống như bao đứa trẻ bình thường khác.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Không cần phải học piano, cũng không cần phải đến nhà họ Thẩm lấy lòng người khác nữa.
Lúc này, đồ ăn và mấy thứ linh tinh anh đặt cho Quýt và bố đã đến rồi.
Sau khi giải lao xong, Chu Chúc lại tiếp tục ăn thịt nướng.
Đương nhiên, cậu vẫn không có ấn tượng tốt với Trang Liên.
Một lúc sau, cậu nhận được một cuộc điện thoại.
“Alo, cho hỏi có phải đây là ba của Phao Phao không ạ? Cháu là Quýt, ba cháu vừa mua cho cháu đồng hồ trẻ em rồi, cháu muốn thêm số với Phao Phao.”
“Được thôi.” Chu Chúc đưa điện thoại cho Phao Phao.
Phao Phao mở đồng hồ trẻ em của mình lên: “Anh Quýt, anh nói đi.”
“567…”
“Anh nói chậm thôi.”
“Được.”
Sau khi ghi lại số của đối phương, Phao Phao lập tức cúp điện thoại, dùng đồng hồ của mình gọi cho Quýt.
“Alo, Phao Phao.”
“Alo, anh Quýt, sau này chúng ta dùng cái này để gọi điện nhé.”
“Ừm.” Quýt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phao Phao, hôm nay thật sự rất cảm ơn ba em, ông của anh cũng muốn cảm ơn ba em nữa.”
“Không có gì đâu, ba em rất lợi hại đấy.”
Chu Chúc ưỡn ngực, đúng vậy, là ba, là một người ba cực kì lợi hại.
Tặng cho Phao Phao một miếng thịt nướng nhỏ như một phần thưởng.
Không biết chúng đã nói những gì, Quýt nói: “Ba anh nói, sau này anh không cần học piano nữa, muốn làm gì cũng được, muốn chơi gì cũng được.”
Phao Phao nhai miếng thịt nướng: “Thế thì tốt quá ạ, trước đây ba em cũng vậy, bây giờ thì hết rồi.”
Hai đứa thì thầm chuyện của trẻ con.
“Lúc ba đối xử với anh như vậy, anh có tức giận không?”
“Tất nhiên là có rồi.”
Quýt nói: “Nhưng mà đó là ba anh mà, sẽ không giận quá lâu đâu…”
Cùng lúc đó, Phao Phao nói: “Nếu ba tiếp tục làm thế với em, em sẽ đâm ba!”
Chu Chúc: ???
Thôi Phao Phao, con xem con nhà người ta đi!