Sau khi trở về từ khu rừng nguyên sinh, Chu Chúc với Phao Phao tận hưởng niềm hạnh phúc từ công nghệ hiện đại mang lại.

Sau bữa tối, Chu Chúc và Phao Phao cùng nhau xem “Những chú chó cứu hộ”, Thôi Phùng ngồi bên cạnh xử lý công việc.

Chu Chúc bị nghiện phim hoạt hình, Phao Phao bóc hai thanh phô mai, mình ăn một cái rồi đưa cho ba một cái.

Chu Chúc há miệng cắn một miếng: “Cám ơn Phao Phao.”

“Không có gì ạ.” Phao Phao liếc nhìn Thôi Phùng bên cạnh đang xử lý công việc, suy nghĩ một lúc rồi đưa cho bố một cái: “Bố ơi, bố có muốn ăn không?”

Thôi Phùng dừng lại một chút, cầm lấy đồ ăn vặt, bắt chước Chu Chúc nói: “Cám ơn con.”

“Không có gì ạ.” Phao Phao trốn trong vòng tay của Chu Chúc.

Chu Chúc ôm lấy cậu bé, nắm chặt đôi tay bụ bẫm.

Nửa tháng trước, Phao Phao vẫn là một đứa trẻ tội nghiệp đứng một mình trước bếp, cực kì tủi thân làm thịt kho tàu, thề một ngày nào đó sẽ biến thành nhân vật phản diện nhỏ giết chết tất cả mọi người.

Nhưng bây giờ, cậu nhóc là một đứa trẻ có cả ba và bố!

Đương nhiên, cậu nhóc không thân thiết lắm với bố.

Cậu vẫn thích ở với ba hơn.

Xem xong hai tập “Những chú chó cứu hộ”, cũng không còn sớm nữa, Chu Chúc đứng dậy khỏi ghế sofa, chuẩn bị đưa Phao Phao lên lầu đi ngủ.

“Đi ngủ thôi.”

“Ưm.”

Phao Phao ngoan ngoãn tắt TV, Thôi Phùng cũng tắt máy tính đứng dậy.

Chu Chúc thấy Thôi Phùng đứng lên, đột nhiên có chút căng thẳng. Hả? Sếp Thôi muốn ngủ cùng bọn họ phải không?

Nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng.

Chu Chúc vỗ vai Phao Phao, nói nhỏ: “Nhanh lên con.”

Thôi Phùng đi theo họ không nói gì, tiếng bước chân không nhẹ cũng không nặng, nhưng Chu Chúc vẫn nghe rất rõ.

Chu Chúc càng ngày càng căng thẳng, tự động tăng tốc độ.

Chu Chúc điên cuồng chạy về phía trước, giống như có ma đuổi theo sau.

Thực ra chỉ có đứa con nhỏ tội nghiệp với sếp Thôi đang đuổi theo phía sau cậu.

“Ba ơi?”

“Chúc Chúc?”

Chu Chúc chạy một mạch lên lầu, chạy về phòng của con, cố gắng đóng cửa lại.

Phao Phao với sếp Thôi thì ở bên ngoài gõ cửa.

“Ba ơi, con còn chưa vào mà!”

“Chúc Chúc, anh còn chưa…”

Chu Chúc kéo Phao Phao vào bên trong, trốn ở sau cửa, thò đầu ra ngoài: “Sếp Thôi, anh, anh cũng muốn vào?”

Sếp Thôi đứng ở ngoài cửa, chỉ dùng một tay chống cửa: “Có được không?”

“Không được.” Chu Chúc đột nhiên nhớ tới gì đó, lấy dũng khí nói: “Anh còn chưa nói anh thích em, chúng ta đã ly hôn rồi, chồng cũ à.”

Chồng cũ…

Thôi Phùng đứng hình một lát, Chu Chúc sao lại gọi anh như vậy? Thà gọi là  ‘trúng gió’* còn dễ nghe hơn ấy. 

*Xuy phong, đồng âm với Thôi Phùng

“Được.” Thôi Phùng ngoài miệng thì nói thế, nhưng lại không thu cánh tay đang chặn cửa lại.

Chu Chúc dùng sức ấn cửa: “Anh còn việc gì nữa không? Chồng cũ?”

“Có.” Thôi Phùng nghĩ một lúc, bình tĩnh nói: “Mùa đầu tiên chương trình về bọn trẻ kia, khi nào em thanh toán cho anh đây.”

Chu Chúc gật đầu: “Ừm, cám ơn anh nha, đại kim chủ.”

“Đại kim chủ” có vẻ dễ nghe hơn “Chồng cũ”.

Thôi Phùng lại nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra chủ đề để nói.

Anh chỉ có thể thu tay lại: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, đại kim chủ.” Chu Chúc gật đầu, đóng cửa lại.

Nằm trên giường của trẻ con, Chu Chúc vừa chơi điện thoại vừa ôm Phao Phao, bóp cái bụng nhỏ của cậu bé.

Phao Phao đang đọc truyện trước khi ngủ, đột nhiên cậu bé hỏi: “Ba ơi, tại sao ba không cho bố vào ngủ cùng chúng ta?”

“Bởi vì…” Chu Chúc suy nghĩ: “Vì chúng ta với bố… vẫn chưa thân thiết lắm.”

“Vậy phải thân tới mức nào mới được ngủ chung? Ý Mễ với Mị Mị nói, tối nào họ cũng ngủ chung với bố mẹ. Coca không có bố mẹ, nhưng ngày nào anh ấy cũng ngủ với chú Quý.”

Chu Chúc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Phao Phao, đột nhiên cũng có chút áy náy.

“Cái này… cần phải thân đến 90% mới được.”

Trong lòng Chu Chúc đang gào thét, cậu nghe xem mình vừa nói cái gì kìa? Chúng ta có phải gia đình bít tết không vậy? Lại còn thân đến 90%? 

Chu Chúc bề ngoài vẫn giữ bình tĩnh: “Chỉ là… gia đình chúng ta khá đặc biệt, con rất muốn ngủ chung với bố sao?”

“Không aj.” Phao Phao lạnh lùng đặt cuốn truyện xuống, chui vào chăn: “Ngủ chung với ba là được rồi, con không quan tâm lắm.”

Rõ ràng con rất quan tâm mà, bé phản diện đúng là miệng nói một đằng, dạ nghĩ một nẻo mà.

Phao Phao ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay Chu Chúc, nhắm mắt lại.

Nửa tháng trước cậu bé nằm mơ cũng không bao giờ được ngủ với ba, vậy mà bây giờ lại được ngủ chung với ba rồi.

Trong truyện nói, trẻ con không được quá tham lam, nhưng bây giờ là rất tốt rồi. 

Chu Chúc do dự một lúc, đang suy nghĩ có nên xông qua vác Thôi Phùng sang đây không.

Vì để thoả mãn mong muốn của Phao Phao.

Đột nhiên, điện thoại của cậu rung chuông, Chu Chúc khịt mũi, cầm lên xem.

Ở phòng bên cạnh, Thôi Phùng đang ngồi trước máy tính, máy tính vẫn ở giao diện hoàn tất chuyển giao, Thôi Phùng ngả người, dựa vào lưng ghế.

Lời nói của Chu Chúc vẫn văng vẳng bên tai anh…

Chồng cũ, chồng cũ…

Anh rất muốn tái hôn với Chu Chúc, nhưng hiện giờ ngay cả phòng của cậu anh còn không vào được.

Ông chủ rơi nước mắt.

Đêm nay không tài nào ngủ được.

Bỗng nhiên, phòng bên cạnh truyền tới tiếng kêu của Chu Chúc.

“Á?!”

Thôi Phùng phản ứng rất nhanh, đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đẩy cửa phòng trẻ em ra.

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Chúc Chúc, sao vậy?”

Chu Chúc cầm điện thoại, đứng trên giường.

Phao Phao bò trên giường, ôm chân bố: “Bố ơi, ba điên rồi! Bố lại đây đi!”

“Aaa…” Tiếng kêu của Chu Chúc nghẹn lại ở cổ họng: “Ba không điên.”

Chu Chúc nhảy ra khỏi giường, dép cũng không thèm mang, cầm điện thoại chạy đến trước mặt Thôi Phùng.

Trên màn hình điện thoại của cậu là một tin nhắn thông báo biến động số dư của ngân hàng.

Chu Chúc giơ tay ra ấn ấn: “Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn, một trăm nghìn, một triệu… Cái gì đây?”

Thôi Phùng mặt không biến sắc: “Phí xuất hiện trong tập đầu tiên trong chương trình của bọn trẻ.”

“Hả?!”

Cậu đã xem hợp đồng lúc đầu nguyên chủ đã kí, chương trình gồm sáu tập, phí xuất hiện mỗi tập chỉ có vài trăm nghìn.

Bây giờ Thôi Phùng lại nói đây là phí xuất hiện, còn chỉ là của tập đầu tiên?

Đêm rồi mà còn nhìn thấy thông báo biến động số dư như vậy thật là đáng sợ mà.

Chu Chúc dựa vào cửa, như sắp ngất.

Thôi Phùng đỡ cậu, vẻ mặt khó hiểu: “Chúc Chúc, sao thế?”

Chu Chúc dùng hết sức nhéo mình để giữ bình tĩnh: “Sếp Thôi, anh là nhà tài trợ à? Anh rõ ràng là một nhà thiện nguyện vĩ đại mà!”

“Cám ơn em.” Thôi Phùng nghĩ một hồi: “Chúc Chúc, anh có thể ra một yêu cầu không?”

Chu Chúc gật đầu lia lịa: “Ừm ừm, anh cứ nói đi.”

Chu Chúc ngay lập tức hiểu ra, đẩy cửa: “Anh… anh muốn vào sao? Ngủ chung?”

Thôi Phùng bình tĩnh nói: “Không cần, anh chỉ muốn, sau này em đừng gọi anh là “chồng cũ” nữa được không?”

“Em hiểu rồi, vậy đổi cách gọi đi.” Chu Chúc giơ ngón cái lên, tự tin nói: “Ông xã.”

!!!

Giống như chú hamster nhỏ Chúc Chúc đang lái một chiếc máy bay nhỏ, thả xuống ngọn núi tuyết Thôi Phùng một quả bom cực mạnh.

Một tiếng nổ vang, ngọn núi tuyết sụp đổ!

Thôi Phùng toàn thân cứng đờ.

Anh hắng giọng, bình tĩnh tự nhiên giơ tay ra đóng của phòng trẻ em lại: “Ngủ sớm đi.”

Chu Chúc ra dấu tay: “OK, ông xã. Ngủ ngon nha ông xã.”

Hành động đóng cửa của Thôi Phùng dừng lại một lúc, tai anh đỏ bừng, nhanh chóng đóng cửa lại: “Ngủ ngon.”

Chu Chúc trở lại giường, ôm Phao Phao, lại lần nữa đếm số dư trong thẻ ngân hàng, rồi nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon.

Phao Phao ngẩng đầu chọc vào khoé miệng đang nhếch lên của ba: “Ba, ba cười trông lạ quá.”

Chu Chúc không thèm để ý: “Đợi sau này con lớn gặp chuyện như vậy, con sẽ còn cười kì lạ hơn cả ba.”

“Con sẽ không thế đâu.”

Ở phòng bên cạnh, Thôi Phùng tắt máy tích, dựa lưng vào ghế, xoa xoa sống mũi.

Lại một lần nữa bên tai anh vang lên giọng Chu Chúc…

Ông xã, ông xã,...

Lại càng không ngủ được.

Ngày hôm sau.

Chu Chúc và Phao Phao vẫn còn một số lịch trình, nên đã dậy từ sớm.

Một nhà ba người cùng nhau ăn sáng, Chu Chúc ngâm bánh quy vào sữa bò, còn Phao Phao nhất quyết phải cắn một miếng bánh rồi mới uống một ngụm sữa, không được đảo lộn các bước.

Chu Chúc đưa một thìa bánh quy ngâm sữa vào miệng: “Phao Phao, ăn thế này sẽ tiện hơn.”

“Không được.” Bé phản diện lạnh lùng làm vẻ mặt phức tạp: “Quá trẻ con, ngay cả trẻ con cũng không ăn như vậy.”

“Ai là trẻ con?”

“Coca, Ý Mễ với Mị Mị ạ. Bọn họ đã không ăn thế này từ lâu rồi.”

“...” Chu Chúc quay đầu nhìn Thôi Phùng: “Sếp Thôi, đêm qua anh ngủ không ngon à?”

Thôi Phùng đặt tờ báo trong tay xuống, sắc mặt vẫn như thường: “Đâu có.”

Có!

Đêm qua, Chu Chúc cứ đi qua đi lại trong đầu anh cả đêm, cứ liên tục gọi “ông xã” bên tai anh.

Anh không tài nào ngủ được.

Chu Chúc nhai bánh quy: “Sếp Thôi, chút nữa em định dẫn Phao Phao đến trung tâm thương mại, anh có muốn đi cùng không?”

Sếp Thôi dè dặt gật đầu: “Ừm.”

Đợi chút!

Thôi Phùng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Chu Chúc.

Chu Chúc sao không gọi “ông xã” nữa?

Chu Chúc thay đổi thật thất thường, mới một đêm đã thay đổi rồi.

Chu Chúc trong lòng thấy bối rối trước ánh nhìn kì lạ của anh, hoảng loạn cúi đầu nhét bánh quy sữa vào miệng.

“Anh muốn đi thì ăn đi, đừng có nhìn em.”

“Được.” Thôi Phùng bắt chước Chu Chúc, ngâm bánh quy vào sữa.

Khuôn mặt của Phao Phao đầy vẻ khó hiểu, sao bố lại trẻ con giống ba thế này?

Là người trưởng thành nhất trong nhà, cậu nhóc cảm thấy trọng trách trên vai mình thật nặng nề.

Chu Chúc vốn muốn dẫn Phao Phao đi trung tâm thương mại từ lâu, nhưng vì nguyên chủ không để lại tiền cho cậu, cậu cũng không có thời gian, nên mãi vẫn không đi được.

Thôi Phùng trước đây mỗi tháng đều cho bọn họ quần áo với đồ ăn vặt, cơ bản cũng đã thỏa mãn được nhu cầu hằng ngày của họ, anh cũng tặng cho Phao Phao kha khá đồ chơi nữa.

Nhưng mà…

“Em nói anh nghe, sếp Thôi, anh tặng đồ chơi cũng vô lý quá đi.”

Chu Chúc dắt Phao Phao đi dạo trong trung tâm thương mại.

Thôi Phùng theo sau họ.

“Phao Phao mới ba tuổi, anh lại cho người tặng thằng bé mô hình tàu, mô hình máy bay, còn cả sách khoa học cho trẻ em nữa.”

Đồ chơi mà Thôi Phùng nhờ người ta gửi tới cao cấp đến mức Chu Chúc còn không biết chơi ra sao chứ đừng nói đến Phao Phao. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Những món đồ chơi đó đều được cất trong kho, còn nguyên vẹn, Phao Phao chỉ có đúng một chiếc xe đồ chơi hỏng để chơi thôi.

Thôi Phùng nói: “Đó là để cho Phao Phao tiếp cận những kiến thức mới, trau dồi tư duy độc lập của thằng bé, nếu sau này chúng ta không còn nữa, thì thằng bé cũng có thể sống độc lập, quản lý được tập đoàn.”

“...” Chu Chúc cứng họng, chẳng trách, cậu thắc mắc sao phản diện nhỏ lại được nuôi dạy thành thế này, hoá ra là do phản diện lớn nuôi chứ sao.

Từ nhỏ đã dùng máy bay đồ chơi để ném bom, bảo sao lớn lên liền cho nổ tung mộ của ba nó.

“Nhưng bây giờ đã có em ở đây rồi, Phao Phao có thể chơi những đồ chơi đơn giản hơn rồi.”

Phao Phao lắc lư đi bên cạnh ba: “Ba ơi, có thể mua cho con một chiếc xe đồ chơi được không ạ? Cái ở nhà hỏng mất rồi.”

“Không được!” 

“Hả?” Phao Phao thất vọng: “Không phải ba nói sẽ mua đồ chơi đơn giản cho con sao?”

Chu Chúc xua tay: “Một cái sao mà đủ? Mua mười cái! Thành lập một chiến đội xe luôn!”

“Tuyệt vời!”

Đến tiệm đồ chơi, Chu Chúc dắt Phao Phao tới kệ hàng: “Cái này, cái này, với cái này, gói hết lại cho tôi.”

Nhân viên cửa hàng ở sau bọn họ: “Vâng.”

Đây không phải thứ mà một người sẽ kế thừa tập đoàn nên chơi, nhưng Thôi Phùng không dám nói.

Nửa tiếng sau, Chu Chúc với Phao Phao mỗi người đeo một cái kính râm hình con vịt xách theo một đống xe đồ chơi bước ra khỏi cửa hàng.

Phao Phao vô cùng thích thú, tâng bốc ba đến mức ba suýt nữa bay lên tận chín tầng mây.

“Ba ơi, ba thật tốt, ba là nguời ba tốt nhất trên thế giới.”

Chu Chúc chỉnh lại chiếc kính râm hình con vịt, nói: “Tất nhiên rồi, ba thấy hơi đói, ba đưa con đi ăn nhé.”

Lúc này, đi qua một kệ hàng, Chu Chúc dừng lại, tháo kính râm xuống, quay đầu lại nhìn.

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào mời: “Hai vị, cả bạn nhỏ này nữa, có muốn xem đồng hồ trẻ em không?”

“Có thể gọi điện cho bố, còn gọi được cho các bạn khác nữa đấy.”

Phao Phao chần chừ, kéo kéo quần áo Chu Chúc: “Ba ơi, Ý Mễ với Mị Mị đều có đồng hồ rồi.”

“Mua!”

Mười phút sau, một nhà ba người cầm mỗi người cầm một cái đồng hồ trẻ em rời khỏi cửa hàng.

Chu Chúc và Phao Phao đeo đồng hồ lên tay, đứng cách nhau một mét.

“Alo, ba có nghe con nói gì không?”

“Alo, Phao Phao, ba không nghe thấy.”

“Sao lại không nghe thấy nhỉ? Lạ ghê.”

“Không nghe thấy, không nghe thấy.”

Kì lạ thật đấy, Phao Phao nghiêng đầu, xoay cổ tay, quan sát đồng hồ.

“Đồng hồ bị hỏng rồi?”

Giây tiếp theo, cậu nhóc nghe thấy tiếng cười của ba.

Phao Phao ngẩng đầu lên nhìn thấy ba đang đứng trước mặt, huênh hoang cười: “Ha ha ha!”

“Ba nghe thấy! Ba lừa con!”

Phao Phao thuần thục cúi đầu, cụng đầu vào chân ba.

Thôi Phùng cầm lấy chiếc đồng hồ Chu Chúc đưa cho mình, lặng lẽ cất chiếc đồng hồ đắt tiền đi, thay bằng chiếc đồng hồ mới.

Về đến nhà, Phao Phao phi như bay lên phòng, lấy ra bộ đồ da hổ của mình.

Lật bộ đồ lên, bên trong là tờ giấy ghi số điện thoại trên đồng hồ mà các bạn đã viết.

Phao Phao mở đồng hồ ra, bảo ba giúp mình thêm số điện thoại vào.

[Khẩu ca: 123…]

[Nhất Mễ: 321…]

[Dương Dương: 456…]

(*) Bọn trẻ viết nhầm tên tiếng trung 可乐 kele -》口乐 koule;薏米 yimi-》一米 yimi;咩咩 miemie -》羊羊 yangyang

Chu Chúc cười chết mất, năm đứa không đứa nào viết đúng tên mình.

Phao Phao chăm chú nhìn cậu: “Ba ơi ba nhanh lên đi, ba không biết chữ đúng không? Cái này là Coca, cái này là…”

Chu Chúc nhịn cười, giúp cậu bé thêm bạn bè: “Được rồi được rồi.”

Sau khi thêm bạn bè, Phao Phao lập tức đi khoe với các bạn về chiếc đồng hồ mới của mình.

“Alo, Coca, ba em mua cho em đồng hồ mới này, là những chú chó cứu hộ đó.”

“Đúng rồi, mọi người biết số của Quýt không?”

“Không biết.” 

“Thôi được, em muốn gọi điện cho Quýt ý ạ.”

“Không sao, lần sau quay chương trình sẽ được gặp lại Quýt rồi.”

Phao Phao ngồi trên ghế sofa nói chuyện cùng các bạn.

Chu Chúc ở bên cạnh chơi điện thoại.

Đột nhiên, Phao Phao đứng dậy khỏi sofa, chạy lên lầu.

Chu Chúc khó hiểu.

Phao Phao về phòng, kiễng chân lên đóng cửa lại.

Cậu bé nhỏ giọng nói: “Mị Mị, ngủ chung với ba và bố, rốt cuộc có cảm giác như thế nào? Có phải rất chật rất nóng không?”

Mị Mị nói: “Mùa hè thì có hơi nóng nhưng mùa đông thì ấm áp lắm, không hề khó chịu chút nào.”

“Ồ.” Phao Phao không thể tưởng tượng ra đó là cảm giác gì: “Một người khác với hai người sao?”

“Đương nhiên là khác rồi.”

Ý Mễ nói: “Bố mẹ sẽ nằm ở hai bên, chúng ta nằm giữa, chỉ ngủ với một người tất nhiên sẽ không giống nhau rồi.”

“Vậy sao?” Phao Phao suy nghĩ một lát.

Coca nói: “Tuy anh vẫn chưa thử, nhưng chắc chắn sẽ không giống nhau, bởi vì… bởi vì… dù sao cũng không giống nhau.”

“Nhưng mà Coca, chú Quý vẫn chưa kết hôn, anh phải làm sao đây?”

Coca suy nghĩ: “Anh có thể mượn bố của các em không?”

“Không được!”

“Vậy thì thôi.”

Một lúc sao, Phao Phao lại nói: “Nhưng ba em nói gia đình em không giống gia đình khác, bây giờ chưa thể ngủ chung với bố được.”

“Tại sao?”

“Vậy bao giờ mới được?”

“Người lớn thật quá đáng, ngay cả yêu cầu nhỏ của trẻ con cũng không đáp ứng được.”

Phao Phao nói: “Ba em nói, bọn em vẫn chưa đủ chín với bố, cần phải chín thêm chút nữa mới được.”

“Nấu chín?”

(*) thân thiết trong tiếng trung có hai nghĩa là thân thiết và chín, Phao Phao đã hiểu lầm ý ba.

Phao Phao có chút khổ sở: “Em phải làm sao đây? Em rất muốn ngủ chung với hai ba.”

Coca nói: “Đánh ngất hai người họ, sau đó để họ nằm cùng nhau là được.”

Bọn trẻ đồng loạt kinh hãi: “Coca?!”

Anh xem nhiều phim quá rồi đấy!

Mị Mị nói: “Phao Phao, em tìm ba với bố nói thẳng với hai người họ đi.”

Ý Mễ suy nghĩ: “Phao Phao, bố mẹ của em ngủ với nhau là vì họ đều yêu em, cũng rất yêu nhau, chẳng nhẽ ba anh…”

Ôi không!!!

Ý Mễ còn chưa nói hết, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

“Phao Phao, ăn cơm thôi.”

“Dạ bố, con ra ngay đây.” Phao Phao đáp lại rồi quay đầu nói với các bạn: “Em đi ăn cơm trước đây.”

“Được.”

Phao Phao cúp điện thoại, chạy ra khỏi phòng.

Thôi Phùng đứng ở trước cửa: “Ăn tối sớm nhé.”

“Vâng ạ.” Phao Phao nghĩ một hồi mới ngẩng đầu lên hỏi: “Bố ơi, bố có yêu ba không?”

“Tất nhiên rồi.” Thôi Phùng sờ chóp mũi: “Ừm.”

“Bố nói chẳng rõ ràng gì cả.” Phao Phao hỏi thẳng: “Bố ơi, tối nay bố có muốn cùng cùng bọn con không?”

Thôi Phùng khẽ gật đầu: “Ừm.”

Phao Phao hình như không nghe thấy: “Bố nói đi, rốt cuộc bố có muốn ngủ cùng ba không?”

Không được chần chừ nữa!

Thôi Phùng nghiêm túc nói: “Muốn, bố muốn ngủ cùng ba con.”

“Nhưng mà ba không muốn.” Phao Phao hỏi: “Bố ơi, bố có kế hoạch gì không?”

Thôi Phùng khó hiểu: “Kế hoạch gì?”

“Kế hoạch ngủ cùng ba chứ sao.”

Thôi Phùng nghẹn họng.

Phao Phao nghiêm túc nói: “Bố, bố ngủ một mình, chắc là lạnh lắm nhỉ?”

Bây giờ mới tháng bảy.

“Bố ngủ một mình, không ai nói chuyện cùng, chắc chán lắm đúng không?”

Cũng không chán lắm, Chu Chúc cứ liên tục gọi “ông xã” bên tai anh.

“Bố ngủ một mình, không được bóp bụng ba, đáng thương quá.”

Ừm.

Thôi Phùng gật đầu: “Tội nghiệp bố quá.”

“Con sẽ giúp bố.” Phao Phao vỗ ngực: “Đổi lại, con sẽ ngủ ở giữa hai người.”

“Không vấn đề gì.”

Cuộc họp tại phòng trẻ em, Thôi Phùng và Phao Phao đã hợp tác thành công.

Buổi tối hôm nay, một nhà ba người vẫn vậy, ở phòng khách xem TV.

Hiện là thời điểm thích hợp để đánh bại kẻ xấu - Chu Chúc nghiện phim hoạt hình.

Phao Phao với Thôi Phùng nhìn nhau trao đổi ý.

Bắt đầu hành động!

Phao Phao di chuyển cái mông nhỏ, ngồi bên cạnh ba.

“Ba ơi, bố nói tối nay muốn ngủ với chúng ta.”

Thôi Phùng: ???

Chu Phao Phao, đây là kế hoạch tỉ mỉ của con?

Con nói xem tỉ mỉ chỗ nào? Tỉ mỉ ở đâu?

Chu Chúc lấy lại tinh thần: “Hả? Bố nói với con như vậy?”

“Vâng ạ.” Phao Phao ra sức gật đầu: “Bố nói với con muốn chúng ta ngủ chung với nhau.”

Chu Chúc quay đầu nhìn Thôi Phùng: “Sếp Thôi?”

Thôi Phùng không hề rụt rè, xoa xoa lông mày dựa vào ghế sofa.

Không sai, là anh, anh muốn ngủ cùng Chúc Chúc.

Phao Phao dùng ánh mắt cún con đầy mong đợi nhìn hai người họ: “Ba ơi, mặc dù con không phải rất muốn ngủ với bố, nhưng bố rất muốn ngủ cùng chúng ta, vì để thỏa mãn mong muốn của bố, hôm nay chúng ta ngủ với nhau được không?”

Chu Chúc nghẹn lại: “Oa, Chu Phao Phao, con thật là rộng lượng.”

Phao Phao ưỡn cái ngực nhỏ của mình: “Tất nhiên rồi.”

Chu Chúc nhìn Thôi Phùng, tàn nhẫn từ chối: “Thế cũng không được.”

Phao Phao với Thôi Phùng đều kinh ngạc: “Tại sao?”

“Vì có một số người, vẫn chưa chịu thừa nhận thích ba, ba không phải người tùy tiện như vậy.”

Phao Phao hiểu ý, ôm lấy cánh tay Chu Chúc: “Ba ơi, con thích ba nhất í, con siêu thích ba luôn.”

Chu Chúc nhìn Thôi Phùng, Thôi Phùng hơi mất tự nhiên, hắng giọng: “Chúc Chúc, anh cũng thích em.”

Chu Chúc mặt đỏ bừng, bình tĩnh đứng dậy: “Không…không được, ba đi tắm đây.”

Chu Chúc đi lên lầu.

Phao Phao nhìn Thôi Phùng, thở dài: “Bố, bố phải nghiêm túc hơn, ôm lấy ba, sau đó mới nói, nói to vào, quan trọng nhất là ở chữ ‘í’, nhất định phải có ‘í’. Mặc dù rất trẻ con nhưng ba thích nhất là người khác dùng giọng điệu đó nói thích mình.”

Thôi Phùng nghiêm túc nói: “Bố rất nghiêm túc mà.”

Anh đã vứt hết dè dặt đi rồi.

“Học theo con.” Phao Phao ngồi đối diện bố: “Íiii!”

Thôi Phùng nghẹn lại.

Phao Phao thúc giục: “Nhanh lên đi bố!”

“...í.”

“Anh thích em lắm í!”

Đối phó với người ba trẻ con, nhất định phải sử dụng chiến thuật trẻ con.

Trên tầng, Chu Chúc đang tắm trong phòng tắm, nước chảy ào ào, nên không nghe thấy tiếng ở bên ngoài.

Phao Phao với Thôi Phùng trở nên thân thiết từ khi nào vậy? Kì lạ.

Vẫn nghĩ tới chuyện kì lạ đó, thật là.

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa, cậu đã đồng ý với sếp Thôi rồi.

Chu Chúc cúi đầu, xoa xoa đầu mình.

Nửa tiếng sau, Chu Chúc lau tóc xong bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa mở cửa ra liền thấy Thôi Phùng đứng trước cửa.

!!!

Chu Chúc bị anh dọa cho một vố: “Sếp Thôi?!”

Phao Phao khoanh tay, phồng má nghiêm túc nhìn bọn họ.

Bố, bắt đầu kế hoạch!

Thôi Phùng đứng trước mặt Chu Chúc, nghiêm túc nhìn cậu.

Chu Chúc hình như cũng đoán được gì đó, trốn tránh ánh mắt, chuẩn bị bỏ chạy: “Đi ra, để em sấy tóc.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Thôi Phùng đưa tay ra ngăn cản: “Chúc Chúc…”

Đến rồi đến rồi!

“Anh thật sự thích em lắm í…”

Phao Phao rất hài lòng, rất tốt, đây là lần bố phát huy tốt nhất.

Chu Chúc và Thôi Phùng cứ thế nhìn nhau.

“Anh đang nói gì thế?”

“Là Phao Phao bảo anh nói thế.”

Phao Phao lấy đồ ngủ của mình ra, sắp xếp mọi thứ: “Con sẽ tắm ở trong phòng tắm trẻ em, bố tắm ở phòng ngủ nhé, năm phút sau sẽ cùng nhau ngủ.”

Phao Phao đến phòng trẻ em, Chu Chúc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thôi Phùng không nhịn được mà bật cười.

“Sếp Thôi, anh đang làm gì vậy? Ha ha ha, anh với Phao Phao hôm nay sao thế?”

Thôi Phùng sờ mái tóc ướt sũng của cậu, nghiêm túc nói: “Chúc Chúc, anh thật sự rất thích em.”

Chu Chúc như đang bị ấn nút tạm dừng, không dám cười anh nữa.

***

Trên giường lớn, Chu Chúc duỗi người nằm ở giữa, kéo lấy chăn, nụ cười trên mặt như bị đông cứng.

Bên phải là Phao Phao.

Bên trái là Thôi Phùng.

Phao Phao ôm lấy cánh tay cậu, Thôi Phùng cũng ôm lấy cậu.

Phao Phao nhắm mắt lại, ngập tràn hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười.

Nhưng, cậu bé có chút nghi ngờ về niềm hạnh phúc này.

Hình như ngủ với ba và bố không giống với Ý Mễ mà Mị Mị nói lắm.

Không sao, như này cũng tốt mà.

Chu Chúc cứng đờ quay đầu nhìn Thôi Phùng: “Sếp Thôi, anh chắn chắn phải…”

“Chắc chắn, trong biệt thự không còn giường nào khác.”

“Hả?”

“Giường trong phòng ngủ chính bị hỏng, phòng ngủ thứ hai cũng thế, chỉ có phòng trẻ con mới có giường.”

Phao Phao mở to mắt, oa, kế hoạch của bố thật hoàn hảo!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play