Rừng nguyên sinh, ngày thứ ba.
Đây là ngày quan trọng nhất, nếu hôm nay bọn họ không thể phá huỷ hết các kho báu, thì bọn họ sẽ bị kiểm soát hoàn toàn bởi đại vương.
Sáng sớm hôm nay, trời còn chưa sáng mọi người đều đã dậy rồi.
Tổ đạo diễn không thể ở ngoài hang cả đêm được, nên tối qua sau khi tắt livestream họ cũng vào trong ngủ.
Phao Phao thò đầu ra ngoài, nhìn quanh bên ngoài, nhỏ tiếng nói: “Chúng ta đi thôi, cơ hội tốt cho chúng ta lẻn ra ngoài đấy.”
“Được.”
Bọn trẻ tâm đầu ý hợp đồng ý, còn người lớn lại cố gắng ngăn lại.
“Không được, Phao Phao, mọi người vẫn chưa tỉnh mà…”
“Chúng ta chỉ cần trốn thoát trước khi mọi người tỉnh dậy không thì sao chúng ta trốn thoát được?”
Vẻ mặt của Phao Phao như hiện lên mấy chữ “ba thật ngốc”.
“Ồ, hoá ra là như vậy.”
Chu Chúc không còn cách nào khác, chỉ đành thức dậy với chúng.
Mọi người ra khỏi túi ngủ, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt sạch sẽ, chuẩn bị trốn thoát.
Cả đội lặng lẽ đi ra khỏi hang, vừa bước ra ngoài đã nghe thấy bên trong có người hét lên: “Không được rồi! Khách mời bỏ chạy rồi!”
Ngay sau đó là một trận chiến hỗn loạn.
Đạo diễn Tiểu Trương hét lớn: “Cái gì? Chạy rồi?!”
Tất cả nhân viên của tổ chương trình đều chạy ra tìm người, vừa bước ra, đã bối rối nhìn nhau với đám người trốn trong bãi cỏ trước mặt.
Bọn trẻ có chút kỳ lạ.
“Sao mọi người lại nhìn ra bọn cháu vậy? Hôm qua bọn cháu trốn trong bụi cỏ, người của bộ lạc Ánh sáng có nhìn thấy bọn cháu đâu.”
“...”
Vì hôm qua hai người đó là diễn viên nên tha cho mấy nhóc đó.
Nhân viên xách cổ bọn trẻ lên, tay trái một con hổ, tay phải một chú hamster, bắt chúng trở lại hang, ra lệnh cho họ tiếp tục ngủ, không được trốn thoát cho đến chín giờ.
Phao Phao hỏi: “Nhưng bọn cháu đã trốn rồi mà, nhỡ đâu đến chín giờ bọn cháu không chạy được thì sao?”
Đạo diễn Tiểu Trương nói: “Vậy thì phải dựa vào cái đầu nhỏ của các cháu rồi."
“Vừa nãy bọn cháu cũng động não rồi.”
“Đợi chút nữa ăn sáng rồi đi, không mấy đứa lại ngất xỉu mất.”
“Vâng ạ.” Phao Phao bất đắc dĩ nói.
Nếu tổ chương trình không ngăn cản thì cậu nhóc đã dẫn mọi người trốn khỏi hang từ lâu rồi.
Tổ chương trình đáng ghét.
Chu Chúc ôm cậu nhóc nói: “Không sao, chút nữa chúng ta cứ trốn như thế.”
Chu Chúc khịt mũi rồi lại chui vào túi ngủ: “Ba ngủ một lát, con có muốn ngủ không?”
Phao Phao tức xì khói ngồi trên túi ngủ, hai má phồng lên.
Chu Chúc chọc chọc khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc, lúc cậu nhóc tức giận quay đầu lại liền nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
“Ba, sao ba trẻ con thế.”
Phao Phao vừa trách mắng ba vừa chui vào túi ngủ đi ngủ với ba.
Chín giờ sáng, tổ chương trình mang bữa sáng đến cho họ.
Chu Chúc với Phao Phao ngồi cạnh nhau nhai ngô.
[Đến rồi đến rồi!]
[Ngủ sớm dậy sớm với mấy bé nào.]
[Phao Phao với Chúc Chúc thật giống mấy chú hamster đang gặm ngô.]
Chu Chúc tiện tay nhặt mấy hạt ngô dính ở khoé miệng Phao Phao bỏ vào mồm: “Đừng có làm rớt đồ ăn nha con.”
Phao Phao nói: “Miệng con bé quá.”
Bọn họ ăn xong bữa sáng, đi đến cửa hang liền nhìn thấy nhân viên đã túc trực ở đó, mang theo cả vũ khí, đi tuần tra ở cửa hang.
Bây giờ bọn họ không chạy được rồi.
Phao Phao tức giận, dẫm lên những hòn đá nhỏ dưới đất: “Vốn dĩ sáu giờ là chúng ta có thể chạy rồi, đều tại đạo diễn!”
[Cái gì???]
[Phao Phao với mọi người sáu giờ đã dậy chuẩn bị chạy rồi sao?]
[Kết quả bị bắt về?]
[Đúng là một đứa trẻ nghị lực, sáu giờ đã dậy rồi.]
[Tổ chương trình chắc sợ chết khiếp, đạo diễn, diễn viên, ca sĩ, minh tinh đều không thấy đâu, tổng giá trị tài sản lên đến cả trăm tỷ, còn có một đám trẻ con, báo cảnh sát là ngồi tù mọt gông.]
Phao Phao hét lớn: “Đạo diễn, cho chúng cháu đi đi!”
Bọn trẻ cũng hét theo cậu bé: “Đạo diễn!”
Đạo diễn Tiểu Trương chỉ vào đầu mình: “Động não đi mấy đứa.”
“Cháu động não rồi!”
“Không được.”
Phao Phao bĩu môi.
[Xong rồi, đạo diễn, anh bị Phao Phao hiểm ác nhắm trúng rồi.]
[Phao Phao: Trời trở lạnh rồi, cho đạo diễn phá sản đi.]
[Đạo diễn: Sau lưng tôi đều là các nhà đầu tư! Tôi phá sản thì nhà bạn cũng phá sản!]
Chu Chúc lấy trong túi ngủ ra một đống vỏ sò, định hối lộ người canh cổng.
“Vỏ sò, rất nhiều vỏ sò, các chú có muốn vỏ sò không?”
Phao Phao dẫn bọn trẻ ngồi trước cửa hang quan sát hành động của họ.
Những người trông chừng bọn trẻ chia thành ba người một nhóm, tổng cộng có ba nhóm, tất cả đều cầm vũ khí, đi lang thang khắp hang động.
Một lúc sau, mắt bọn trẻ đều hoa cả lên.
“Bó tay, sao người nào cũng giống nhau thế, sao lại càng ngày càng nhiều là thế nào?”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Chu Chúc hối lộ không thành, đánh rơi vỏ sò, nhảy lên định bắt con tin.
Sau đó liền bị nhóm diễn viên đẩy lại.
Hô hô, sức mạnh của chú hamster này là tệ nhất ở đây.
Nhóm diễn viên sau khi đẩy Chu Chúc lại, mặt không biến sắc, tiếp tục tuần tra.
Lúc này Ý Mễ ngạc nhiên nói: “Cháu biết rồi! Bọn họ đều biến thành nhân vật trong game rồi, chỉ cần bọn họ xoay người là sẽ không thấy chúng ta nữa.”
“Một, hai,...”
Bọn họ có mười giây quay lưng với hang động.
Dưới sự dẫn đầu của Ý Mễ, mọi người cúi người rón rén đi ra khỏi hang.
Nhưng vì quá đông nên chỉ có số ít chạy ra ngoài được, Chu Chúc với Phao Phao vẫn còn đang trong hang.
Chu Chúc nhìn Phao Phao, muốn an ủi cậu nhóc, nhưng Phao Phao lại lên tiếng trước.
“Ba, ba đừng khóc, chúng ta chờ đến lượt tiếp theo rồi ra ngoài nhé.”
Chu Chúc cứng họng, còn có khả năng đấy nữa à, ba còn đang lo con khóc đây?
[Phao Phao: Đúng là ông bố già đáng lo lắng.]
[Chúc Chúc nhát gan quá, chắc chắn phải có Phao Phao dẫn theo.]
Mười giây tiếp theo, Phao Phao kéo Chu Chúc, với đôi chân ngắn ngủn của mình chạy ra khỏi hang.
Để bảo đảm sự an toàn của ba, cậu bé sẽ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
[Ông bố ngốc nghếch.]
[Thật là, tôi khóc mất.]
Đã thành công ra khỏi hang.
Một đám người chạy loạn trong rừng, quay phim đằng sau đuổi theo: “Không quay được! Chúng ta đang livestream đó!”
Mặc dù chân ngắn nhưng bọn trẻ lại chạy rất nhanh.
“Chạy mau! Bị đạo diễn bắt được là thất bại đấy!”
Đạo diễn đang đuổi theo đằng sau: “Không! Chú không bắc các cháu đâu!”
Máy quay nghiêng ngả.
[Ngất rồi.]
[Livestream này đúng là không quan tâm đến sự sống chết của khán giả mà.]
[Đừng chạy nữa, đừng chạy nữa, cổ họng tôi toàn là mùi tanh của máu rồi.]
[Tôi đã chạy được 800 mét trong livestream.]
Không biết chạy được bao lâu, Phao Phao chợt nhận ra: “Chúng ta đang chạy đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đi tìm kho báu rồi, Phao Phao, mau chạy!”
“Nhưng con đường này có vẻ không giống đường đi tìm kho báu.”
“...”
Tất cả mọi người đều dừng lại.
Chết rồi, hình như bọn họ mất phương hướng rồi.
Cuối cùng đạo diễn cùng tổ chương trình cũng đuổi kịp.
[Cám ơn Phao Phao.]
[“Cục cưng xuất phát lần nữa nào” (x) Việt dã nhi đồng (o)]
Bọn trẻ rất nhanh đã phát hiện ra khó khăn khác mà chúng phải đối mặt.
Hôm qua bản đồ của Ý Mễ đã bị đại vương tịch thu, bây giờ chúng không có bản đồ, không biết phương hướng, làm sao tìm ra chỗ cất giấu kho báu đây.
Tất cả mọi người ngồi ở bên đường nghỉ ngơi, nghĩ xem kho báu nằm ở hướng nào.
“Anh nhớ ra rồi, chắc là ở đối diện con sông.”
“Anh nhớ kho báu nằm ở chỗ nhiều cây cơ.”
“Ở đây khắp nơi đều là cây này.”
“...”
“Đúng rồi.” Coca đột nhiên vén quần da hổ của mình lên: “Chỗ anh có bản đồ này.”
“Ngày đầu tiên đến đây, anh với ba Quý đã đi săn khắp nơi, nhưng bọn anh không có bản đồ nên anh đã lấy bản đồ trong bộ quần áo của Ý Mễ.”
Ý Mễ cầm lấy chiếc bản đồ quen thuộc, lập tức biết phương hướng, dẫn mọi người tiếp tục tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, đại vương phát hiện bọn họ đã chạy trốn, cũng đã sai người đi tìm kiếm khắp núi khắp đồi.
“Bắt được một người, sẽ được thưởng! Thưởng năm vỏ sò!”
Chu Chú nhìn hàng trăm vỏ sò trong lòng mình, đại vương thật là keo kiệt quá đi mà.
Bọn họ cứ đi được một bước, đều sẽ cẩn thận nhìn xung quanh xem có kẻ nào đang truy đuổi không.
[Lo lắng quá, hồi hộp quá.]
[Cảnh này đã xuất hiện trong mơ của tôi, hu hu, đáng sợ quá.]
[Nhấn F để trốn trong bụi cỏ, nhấn H để bắn.]
Càng gần chỗ cất giấu kho báu thì càng có nhiều đội tuần tra.
Một đám người ngồi xổm trên cỏ, đi về phía trước giống những chú vịt con.
“Mệt quá đi.”
“Kiên trì đi nào.”
Phao Phao quay đầu lại: “Ba có mệt không?”
“Mệt.” Chu Chúc gật đầu: “Con có muốn cõng ba không?”
“Ưm…” Phao Phao nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị này, miễn cưỡng gật đầu: “Được ạ.”
“Không được, con bé như vậy, sẽ bị ba đè chết đấy.”
“Ồ.”
Tìm đường cả một buổi sáng, khó khăn lắm mới tìm được lối vàng hang động cất giữ kho báu, nhưng bọn họ nhận ra, đại vương đang ngồi trước cửa hang, bọn họ không có cách nào vào được.
Tất cả mọi người đều ngồi trước cửa hang.
“Bây giờ làm thế nào đây?”
Bọn trẻ không nghĩ ra được gì.
Lưu Quần Tiên nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể hành động riêng lẻ thôi, một nhóm vào dụ đại vương, một nhóm lẻn vào hang phá huỷ kho báu.”
“Vậy thì ai vào đây?”
Tất cả bọn trẻ đều giơ tay: “Con muốn vào!”
Bọn chúng đều muốn xem kho báu trông như thế nào.
“Để hamster con vào đi, hamster con nhỏ bé hơn, sẽ không bị phát hiện.”
Có lý.
“Nhưng bọn con cũng muốn vào xem.”
Phao Phao vỗ ngực: “Đợi em phá huỷ kho báu xong rồi mang ra đây cho mọi người xem không phải là được rồi sao.”
Thế cũng được.
Kế hoạch đã được sắp xếp xong, mọi người bắt đầu hành động riêng lẻ.
“Cố lên!”
Coca với Ý Mễ chạy ra đầu tiên, cầm lấy vỏ sò lắc lư suốt quãng đường.
Tiêu tiền như nước.
“Ở đây có vỏ sò! Mọi người mau đến nhặt đi!”
Chu Chúc đau lòng: “Số vỏ sò đó kiếm được từ việc bán túi ngủ đó! Ha, đau lòng quá.”
Phao Phao kéo ba, chảy thẳng đến bụi cỏ trước hang động.
Cậu bé lấy chìa khoá trong mũ ra, mở cửa hang rồi nhanh chóng giữ cửa cho ba.
“Ba ơi.”
“Đến đây đến đây.”
Hai chú hamster nhỏ lén vào trong, tìm thấy kho báu.
Không ngoài dự đoán của Chu Chúc.
Đèn ngủ đổi màu tỏa sáng rực rỡ, lóe sáng trong hang động.
Ừm, kho báu đấy.
Phao Phao lo lắng: “Ba ơi, làm sao để phá huỷ kho báu đây?”
Cậu nhóc ngồi xuống, cẩn thận chọn một hòn đá, giơ cao, chuẩn bị đập vỡ kho báu.
Chu Chúc vội vàng ngăn cản cậu nhóc: “Cẩn thận bị thương.”
“Không sao đâu, ba, nếu ba sợ thì cứ trốn sau lưng con là được.”
[Phao Phao: ông bố già nhát gan.]
[Phao Phao thật sự rất yêu Chúc Chúc.]
Chu Chúc ôm lấy cậu bé: “Ba sợ con bị mảnh đèn vỡ văng trúng.”
Phao Phao nhỏ giọng nói: “Ba, nếu ba là ba của trước đây, con nhất định sẽ không cứu, nhưng bây giờ ba là ba của hiện tại.”
Giọng cậu bé càng ngày càng nhỏ: “Con thích ba của hiện tại, vì nếu con bị thương, nhất định ba sẽ mua sô cô la cho con ăn.”
“Tuy trẻ em ba tuổi không được ăn sô cô la, nhưng con bị thương rồi sẽ không sống được bao lâu…”
Phao Phao, bề ngoài thờ ơ nhưng bên trong lại tràn đầy tình cảm, lại một lần nữa đỏ mắt rồi.
Cậu bé không nỡ!
[Đối với bọn trẻ, đây không phải một trò chơi, bọn chúng thực sự nghiêm túc trong việc giải cứu thế giới.]
[Điều quan trọng hơn cả giải cứu thế giới là, ăn sô cô la.]
[Là bảo vệ ba!]
Chu Chúc vô cùng cảm động, ôm lấy Phao Phao: “Cục cưng của ba!”
Phao Phao cũng ôm lấy Chu Chúc: “Baaa!”
Hai ba con ôm nhau nước mắt giàn dụa.
Chu Chúc cầm lấy hòn đá trong tay cậu bé: “Nếu nhất định phải đập nát kho báu thì để ba. Ba đã hai sáu tuổi rồi, con mới ba tuổi, con còn chưa sống đủ, với lại ba cũng muốn ăn sô cô la.”
[Đang khóc.]
[Cảnh trong phim truyền hình này.]
Lúc này, sau lưng bọn họ vang lên giọng đạo diễn nhàn nhạt: “Kho báu có công tắc, chỉ cần tắt đi là được.”
Chu Chúc với Phao Phao đang ôm nhau khóc: “Hả?”
[Giọng đạo diễn thật bất lực.]
[Tôi cười phụt nước mũi.]
Hai người bước tới, lật đèn ngủ, tìm thấy công tắc rồi tắt đi.
Nhưng đèn ngủ vẫn chưa tắt.
Giây tiếp theo, nó còn càng phát ra ánh sáng chói mắt hơn!
Đại vương bên ngoài liền hét lên: “Không! Dừng lại! Không gian lại bị đảo lộn rồi!!!”
Livestream được tắt đi, Phao Phao không quên những gì đã hứa với bạn bè, chạy về phía trước, giơ kho báu ra cho các bạn xem.
“Mọi người xem đi! Đây là kho báu!”
Tổ chương trình ở đằng sau đuổi theo cậu bé: “Phao Phao, đây là đạo cụ, chút nữa vẫn phải dùng!”
Phòng phát sóng livestream tối om.
[Sao thế? Sao thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?]
[Câu cuối cùng đại vương nói có phải là không gian bị đảo lộn rồi?]
[Bọn trẻ lại đến một không gian khác sao?]
[Mau mở lên! Mở lên! Đạo diễn, tôi biết anh đang ở đó! Tôi muốn xem bọn trẻ!]
Không biết qua bao lâu, livestream mới chậm rãi chiếu lại hình ảnh.
[Tới rồi tới rồi.]
Đây là một thành phố cổ, con đường với phong cách cổ xưa đầy người qua lại.
Tất cả mọi người nhảy ra giữa đường.
“Chúng ta phải giả vờ như vừa mới đến đây.”
“Chúng ta sẽ giả vờ như mình vừa du hành xuyên thời gian, hiện giờ vẫn còn đang choáng váng.”
[Bọn trẻ thích diễn xuất.]
[Đáng yêu.]
[Cảnh mới! Là bọn trẻ bản cổ đại!]
Đạo diễn cầm loa lên: “Được rồi, xin hãy yên lặng, hoan nghênh mọi người đến với…”
“Oa! Thật đáng sợ!”
“Xuyên không! Không gian bị đảo lộn rồi!”
“Ba ơi, đồ chúng ta mặc khác với người khác.]
Không ai nghe lời đạo diễn cả.
Đột nhiên, bọn trẻ phát hiện ra người mà mình không ngờ tới.
“Đại vương! Sao ngài lại ở đây?” ( truyện trên app T Y T )
Đại vương tủi thân nói: “Đều tại các ngươi phá huỷ kho báu, bây giờ không gian đã bị đảo lộn rồi, ta cũng theo các ngươi tới đây!”
Chu Chúc tức giận: “Sao ngài lại trách bọn tôi? Rõ ràng là ngài dùng máy trò chơi để khống chế người khác!”
“Đúng, là tại ngài!”
“Ngài là đại vương xấu xa.”
Đại vương bị bọn trẻ vây quanh, ngồi xổm xuống đất, vâng vâng dạ dạ không dám lên tiếng.
Đạo diễn Tiểu Trương hét lớn: “Mọi người im lặng! Im lặng!”
Bọn trẻ đồng loạt quay đầu lại: “Sao vậy ạ? Chú đợi một chút, bọn cháu đang bận.”
Đạo diễn Tiểu Trương nghẹn họng, ngồi trên băng ghế nhỏ, dạ dạ vâng vâng, không dám lên tiếng.
Đợi bọn trẻ nói xong, chúng mới quay đầu lại: “Đạo diễn, chú nói đi, có chuyện gì ạ?”
Đạo diễn yếu đuối xác nhận lại một lần nữa: “Chú có thể nói được chưa?”
“Được rồi ạ.”
“Được.” Đạo diễn Tiểu Trương nói: “Chào mừng mọi người, thành công giải cứu những động vật nhỏ bị khống chế trong khu rừng nguyên sinh.”
Bọn trẻ vỗ tay hoan hô.
“Và không sử dụng công cụ hack hiện đại.”
“Hả?” Bọn trẻ ngơ ngác, công cụ hack là gì?
“Lúc bắt đầu tiến vào rừng nguyên sinh, tôi đã nói qua với mọi người, mọi người có ba lần sử dụng công cụ hack hiện đại, nhưng mọi người lại không dùng lần nào, như vậy rất tốt!”
???
[Tôi nhớ ra rồi, Quý Dao lúc đánh lửa đốt củi nói muốn sử dụng dụng cụ đánh lửa, sau đó đạo diễn nói có ba cơ hội sử dụng, nhưng bọn họ không dùng.]
[Đạo diễn, họ không phải không muốn dùng mà là quên mất rồi.]
Chu Chúc than thở: “Hả? Biết thế thì tôi đã dùng công cụ hack hiện đại đổi xe ba gác của tôi rồi!”
Quý Dao cũng than thở: “Biết thế thì tôi đã dùng dụng cụ đánh lửa rồi, tay tôi bầm tím cả lên rồi!”
Tất cả mọi người đều đang than thở.
[Giống tôi lúc chơi game ghê.]
[Đây là tôi khi cất tất cả đạo cụ trong ba lô không dùng, đến lúc nó hết hạn thì lại khóc.]
Đạo diễn tiếp tục nói: “Nhưng, tuy mọi người đã thành công giải cứu những động vật nhỏ khác, nhưng lại không phá huỷ thành công kho báu, ngược lại còn bị cuốn vào sự hỗn loạn của không gian, bây giờ chúng ta đã đến thời cổ đại.”
“Ở thời cổ đại, chúng ta cần làm ba nhiệm vụ.”
“Đầu tiên, làm việc chăm chỉ kiếm tiền.”
“Thứ hai, mọi người phải chú ý giấu kĩ thân phận động vật nhỏ của mình, trong thành có thợ săn tiền thưởng, đừng để bị bắt được. Một khi bị bắt sẽ phải mất mạng.”
“Thứ ba, kho báu được giấu ở chỗ nào đó trong thành, mọi người bắt buộc phải tìm được kho báu mới có thể trở về hiện đại.”
“Bây giờ mọi người hãy lên rút thẻ thân phận.”
Màn hình phát sóng từ từ được thu nhỏ, quay toàn cảnh thành cổ, còn có diễn viên lồng tiếng.
“Thế giới cổ đại đang cực kỳ hỗn loạn, những loài động vật nhỏ cần phải giấu kín thân phận, nỗ lực sống sót, cuộc hành trình này sẽ xảy ra những gì? Giờ này tuần sau, “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” hẹn gặp lại mọi người!”
Bọn trẻ rút the thẩn phận xong liền vẫy tay với camera.
“Bai bai!”
[Quay phim thăng thiên rồi.]
[Cái gì? Thế là hết rồi? Tôi vẫn còn đang chờ xem trông trẻ phiên bản cổ đại như thế nào nữa mà?]
[Tập một đã kết thúc rồi? Thế cũng nhanh quá rồi đấy?]
[Bắt đầu lại! Tiếp tục đi! Lại lần nữa!]
[Không bai bai! Không bai bai! Tôi muốn ở lại livestream!]
[Đánh ngất tôi đi, để tôi tỉnh lại đã là tuần sau.]
[Tại sao? Tổ chương trình thật giỏi trong việc giữ chân khán giả đấy, mọi người đều là khán giả lớn tuổi, tôi đề nghị anh tiếp tục quay!]
[Ít nhất phải cho chúng tôi biết họ là ai chứ!]
[Ít nhất phải quay thêm lúc nữa chứ, cho chúng tôi xem sếp Thôi đến đón vợ con đi!]
[No!!!]
Tập đầu tiên rừng nguyên sinh của “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” thành công tốt đẹp.
Phao Phao rút thẻ thân phận liền chạy về bên cạnh ba: “Ba ơi.”
Chu Chúc che tay cậu bé lại: “Cho ba xem trộm một chút đi.”
“Vâng ạ.”
Chu Chúc xem xong: “Oa, được đấy.”
Phao Phao dè dặt gật đầu: “Ưm.”
Đạo diễn xua tay: “Được rồi, mọi người có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Chu Chúc hỏi: “Đạo diễn, quần da hổ có thể mang về được không? Mặc để tăng thêm tình cảm ấy mà!”
Quý Dao kinh hãi: “Ở nhà anh vẫn muốn mặc cái này?”
“Không được sao? Tôi với sếp Thôi ở nhà chơi người băng với người lửa trong game “The forest temple”…”
Chu Chúc còn chưa nói xong, ngay giây sau, sau lưng cậu đã vang lên giọng nói của Thôi Phùng.
“Chúc Chúc?”
Phao Phao quay đầu: “Bố?”
Chu Chúc: !!!
Chu Chúc cứng đờ tại chỗ, không thể tin được chậm rãi quay đầu.
Quý Dao lén cười: “Người băng hay người lửa của anh đến rồi kìa.”
Chu Chúc lúng túng nói: “Người băng lửa… à không, sếp Thôi, hôm nay anh không phải đi làm à?”
“Hai ngày trước xử lí xong hết rồi, hôm nay qua đây đón em.”
Thôi Phùng tiện tay sờ chiếc mũ da thú cậu đội trên đầu.
Chu Chúc với Phao Phao vừa mới rời khỏi rừng nguyên sinh, còn chưa thay đồ.
Hai người mặc quần da hổ, trên đầu đội chiếc mũ nhỏ có gắn lông đà điểu ở trên.
Rất hợp.
Mặt cả hai đều đỏ bừng như lòng đỏ trứng gà vì đã chạy loạn trong rừng suốt ba ngày.
Dễ thương lạ lùng.
Thôi Phùng sờ chiếc mũ của Chu Chúc, không cẩn thận làm chiếc mũ rơi xuống, mấy cái vỏ sò trong mũ liền rơi ra.
Chu Chúc ngại ngùng nhặt vỏ sò lên: “Đây là tiền riêng em tiết kiệm được.”
Đáng yêu quá.
Thôi Phùng mỉm cười: “Được rồi, anh đưa hai người về nhà, lấy quần áo cho hai ba con.”
“Được.”
Hai mươi phút sau, Chu Chúc với Phao Phao thay quần áo hiện đại ra, theo Thôi Phùng rời khỏi địa điểm quay phim.
Phao Phao ngồi trên ghế an toàn, vẫy tay với các bạn ngoài cửa.
“Bai bai, Coca, bai bai, Ý Mễ, bai bai, Mị Mị, tuần sau gặp.”
“Bai bai.”
Chu Chúc tựa vào ghế phụ, ăn thạch hoa quả Thôi Phùng mang cho cậu.
“Sao anh biết em muốn ăn cái này?”
Thôi Phùng ngồi xuống ghế lái, nắm lấy vô lăng: “Hôm trước em đoán từ với anh, có nhắc đến từ này.”
“Ồ.”
Thôi Phùng xoay đầu lại, nhìn cậu: “Bộ đồ này không thoải mái à?”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chu Chúc dùng tay kéo cổ áo thun chú vịt vàng: “Chỉ là em không quen trang phục hiện đại thôi, bọn em ở trong rừng nguyên sinh không mặc nhiều quần áo.”
“Chúc Chúc, anh xem livestream, không mặc quần áo khiến anh không thể tiếp tục xem được…”
Chu Chúc giật mình, vội vàng che miệng anh lại.
“Im miệng! Phao Phao còn ở đằng sau đấy! Lái xe!”
Thôi Phùng nhấn ga, lái xe về nhà.
Về đến nhà thì trời cũng sắp tối rồi.
Dì đang nấu cơm, Chu Chúc với Phao Phao lên tầng tắm nước nóng.
Ở phòng tắm trẻ em, Phao Phao ngồi trong bồn tắm dành cho trẻ em, xoa xoa cánh tay đầy thịt của mình.
Trong phòng tắm chính, Chu Chúc cũng đang ngâm mình trong bồn, trên mặt nước là một con vịt cao su, tay cậu thì cầm đồ ăn vặt.
Thoải mái.
Rừng nguyên sinh rất thú vị nhưng không tiện tắm rửa lắm, không ngâm bồn được.
Nửa tiếng sau, Phao Phao trèo ra khỏi bồn tắm trẻ em, lau người sạch sẽ rồi mặc quần áo thơm tho vào, mở cửa phòng tắm.
“Bố ơi, con tắm xong rồi, ba đâu ạ? Con muốn ba sấy tóc cho con.”
Thôi Phùng đứng dậy: “Ba vẫn còn đang tắm, để bố sấy giúp con.”
Phao Phao lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Bố biết sấy tóc sao?”
“Biết.”
Phao Phao vẫn có chút nghi ngờ, liền chạy vào phòng tắm gõ cửa: “Ba ơi?”
Chu Chúc bị làm cho giật mình, hoa quả trong tay suýt nữa rơi: “Có chuyện gì?”
“Giúp con sấy tóc với.”
“Để sếp Thôi sấy cho con đi.”
“Ò…” Phao Phao quay đầu nhìn một lượt: “Bố nói bố không biết.”
Thôi Phùng: ???
Bố nói thế lúc nào?
Sếp lớn không làm nhưng vẫn phải chịu.
“Đây đây.” Chu Chúc trèo ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo vào.
Phao Phao ôm mái tóc ướt sũng, ngoan ngoãn đợi ở cửa.
Cậu nhóc nhìn vào bên trong, sững sờ: “Ba ơi, sao ba lại vừa tắm vừa ăn? Tại sao con lại không được?”
Chu Chúc ra vẻ có lý: “Vì ba là người lớn.”
“Người lớn có thể vừa tắm vừa ăn sao? Vậy mai sau con lớn có thể làm vậy không?”
“Được chứ, đợi đến khi miệng của con lớn là được. Miệng con bé như vậy, buổi sáng ăn ngô còn rớt tùm lum, như vậy nước tắm sẽ biến thành… eo…”
Kinh chết đi được, Chu Chúc chìa tay ra, xách cổ áo cậu nhóc: “Sấy tóc nào.”
Phao Phao tuân lệnh đi theo: “Dạ.”
Chu Chúc ngồi trên sofa, Phao Phao ngồi trên chiếc nệm mông nhỏ.
Chu Chúc vừa giúp cậu nhóc sấy tóc, vừa sấy cho mình luôn.
Phao Phao nói: “Con rất thích ba sấy tóc cho con, cảm giác như đang nằm trong vòng tay của ba vậy.”
Chu Chúc mỉm cười: “Ba cũng vậy.”
“Thật không?”
“Ba cũng thích được người khác sấy tóc cho, không cần giơ tay, tay sẽ không bị mỏi.”
“...”
Thôi Phùng ban đầu còn do dự, nhưng khi thấy Chu Chúc nói vậy, anh nhanh chóng cầm máy sấy đi đến phía sau Chu Chúc: “Em sấy cho Phao Phao đi, anh sấy cho em.”
Thôi Phùng đứng phía sau, ngón tay luồn vào mái tóc ẩm ướt của Chu Chúc, Chu Chúc không khỏi cứng người, vô thức ngồi thẳng dậy, giống có thứ gì đó đang bò trên lưng.
Hơi thở của Thôi Phùng hoàn toàn bao trùm lấy cậu, tựa như Thôi Phùng đang ôm cậu từ sau vậy.
Phao Phao lắc cái đầu nhỏ: “Ba ơi, nóng.”
“À.” Chu Chúc lấy lại tinh thần, huơ huơ máy sấy.
Cậu cũng sắp bị Thôi Phùng sấy bỏng đầu rồi.
Cuộc sống hằng ngày khi sấy tóc của gia tộc búp bê.