Đại phản diện vậy mà lại là tôi?!
Nhóm người chen chúc nhau trốn trong bãi cỏ đều quay đầu nhìn đạo diễn.
Đạo diễn Tiểu Trương nhún vai tỏ ra mình không còn cách nào khác, tất cả chỉ là dàn dựng cốt truyện.
“Vậy chúng ta đều là người xấu?”
“Cái gì?!”
Chu Chúc và bọn trẻ (trừ Phao Phao) đều không thể chấp nhận sự thật này, tất cả đều mím môi nín khóc.
Quý Dao rất bất ngờ nhìn Chu Chúc: “Chúng khóc thì thôi đi, anh khóc cái gì?”
Chu Chúc làm mặt khóc: “Tôi không muốn làm phản diện.”
Vẻ mặt Quý Dao trông khó coi: “Im miệng, hai chúng ta phải xông ra bắt hai kẻ kia lại, hỏi cho rõ mới được.”
Chu Chúc gật đầu, điều chỉnh lại biểu cảm: “Được.”
Lúc này, hai người của bộ lạc ánh sáng đang nói chuyện, chuẩn bị rời đi.
Chu Chúc và Quý Dao nhìn nhau rồi lao ra.
Hai diễn viên quần chúng còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Chu Chúc, Quý Dao giữ lại.
“Qua đây.”
Kẻ địch nhắm mắt lại, gãi cổ: “Không.”
Chu Chúc giơ vũ khí đại vương đưa cho họ: “Thế anh có sợ cái này không?”
“Không sợ.”
“Hả? Không sợ?” Chu Chúc sững sờ: “Vậy để tôi bảo đạo diễn cho anh thêm tiền.”
Diễn viên quần chúng vô cùng vui sướng: “Vậy được.”
Thành công bắt hai kẻ địch làm tù nhân.
[Chúc Chúc có hiểu lầm về nhân vật của mình không vậy?]
[Rõ ràng là một kẻ phản diện ác độc, nhưng vẫn muốn làm người tốt?]
[Xem xem hành động bắt làm con tin của cậu sao lại thành thục thế nhỉ.]
Hai tù nhân ngồi xổm ở giữa, xung quanh họ là một nhóm người.
“Nói lại những gì cậu vừa nói đi.”
“Tên bộ lạc của chúng tôi rốt cuộc là gì?”
“Máy chơi game là cái gì? Đại vương dùng máy chơi game khống chế chúng tôi?”
Hai diễn viên quần chúng nhìn nhau: “Đạo diễn đưa chúng tôi mấy lời thoại đó, anh ấy nói, nói xong thoại là chúng tôi có thể đi rồi.”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn đạo diễn: “Đạo diễn!”
Đạo diễn Tiểu Trương lùi lại hai bước, nhường lại chỗ cho họ: “Tôi không biết gì hết, các cậu tự tìm hiểu đi.”
“Vậy hai người chỉ cần đọc lại lời thoại lần nữa thôi.”
“Ò.”
Hai diễn viên quần chúng miễn cưỡng đọc lại lời thoại một lần nữa.
“Nghe nói bộ lạc bóng tối phía bên kia ngọn nói có một kho báu… Chỉ cần mặc váy da hổ mà anh ta đưa cho trong ba ngày sẽ biến thành binh lính trong máy chơi game, sẽ bị đại vương khống chế…”
Bọn trẻ đều sợ hãi.
“Bọn tôi đã mặc váy da hổ này ba ngày rồi, chúng ta bị khống chế rồi sao?”
“Con không muốn…”
“Mau cởi váy ra đi!”
“Được.”
Hai tù nhân chỉ biết mỗi vậy, muốn biết nhiều hơn cũng không thể.
Chu Chúc chỉ đành thả bọn họ đi.
Bọn trẻ tụ tập lại thảo luận.
Coca nắm chặt nắm đấm nhỏ, cảm giác như mình đã trở thành nhân vật chính trong phim hoạt hình: “Chỉ thiếu mười người nữa, đại vương sẽ phát động chiến tranh, anh không muốn bị khống chế, nên chúng ta phải ngăn chặn ngài ấy lại.”
“Mười người? Một, hai, ba,...” Phao Phao đếm từng người một: “Chúng ta mới chỉ có tám người, còn thiếu hai người nữa.”
“Đúng vậy.” Coca gãi đầu đáp: “Đúng rồi, còn có Quýt và ông cậu ấy nữa.”
“Vừa đúng mười người.”
Bọn trẻ cố gắng suy nghĩ.
Lúc này, Phao Phao nhẹ nhàng nói: “Cướp lấy máy chơi game, chúng ta tự làm đại vương.”
Bọn trẻ kinh hãi quay đầu: “Phao Phao?”
Phao Phao nghiêm túc nói: “Chúng ta tự làm đại vương, để người khác làm việc cho chúng ta, chúng ta không cần rửa bát, không cần cắt cỏ, không cần đi tuần tra nữa, còn không cần phải cho họ tiền nữa.”
Chu Chúc hãi hùng: “Hả?”
Đúng là con mà, tiểu phản diện.
[Đúng là nhóc mà, Hắc Phao Phao.]
[Chu Chúc sốc luôn rồi.]
[Tầm nhìn được mở ra, chủ nghĩa tư bản được hình thành tại đây.]
[Đại vương chỉ biết đánh nhau, vẫn đang mắc kẹt ở xã hội nguyên thuỷ, nhìn Phao Phao của chúng ta kìa, trực tiếp dẫn dắt mọi người vào xã hội chủ nghĩa tư bản luôn rồi.]
[Hoàn toàn kế thừa sự nhạy bén trong kinh doanh của sếp Thôi.]
Những người khác cũng kinh hãi: “Phao Phao?”
Phao Phao bối rối: “Không được sao?”
“Đương nhiên không được rồi! Theo phim hoạt hình thì chúng ta phải phá huỷ máy chơi game để cho mọi người được tự do chứ!”
“Ò, được thôi.” Phao Phao có vẻ hơi thất vọng, quay đầu nhìn ba: “Ba, tại sao không được làm đại vương?”
Chu Chúc ôm lấy nhóc: “Vì đại vương là người xấu, đại vương vẫn ức hiếp chúng ta suốt mà…”
Phao Phao bối rối: “Không phải chúng ta luôn ức hiếp đại vương sao?”
“Ây…” Hình như đúng thật.
Chu Chúc điều chỉnh lại suy nghĩ: “Đại vương dùng máy chơi game khống chế người khác, để người khác chiến đấu cho ngài ấy, là người xấu, nếu chúng ta trở thành đại vương, chúng ta cũng sẽ trở thành…”
Phao Phao nói: “Nếu con làm đại vương, con sẽ không để người khác đi chiến đấu đâu.”
Chu Chúc lộ ra nụ cười đắc ý, được, dù là tiểu phản diện nhưng vẫn rất yêu chuộng hoà bình.
Phao Phao đếm các đầu ngón tay: “Một người rửa bát, một người cắt cỏ, một người mua socola cho con ăn, một người mua đồ ăn vặt cho ba, một người bấm điều khiển tivi cho con, một người đấm lưng cho con và ba…”
Quá hạnh phúc.
Chu Chúc và Phao Phao ngồi xổm xuống đất, ôm đầu mơ mộng về một cuộc sống tốt đẹp.
Hoàn toàn bị Phao Phao dẫn dắt rồi.
“Cho ba thêm vài người nữa, ba muốn ăn dê nướng nguyên con, để họ đi bắt dê.”
“Được, như vậy ba sẽ không phải vất vả nữa.”
“Ưm ưm, cám ơn con, Phao Phao.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Vẻ mặt Phao Phao rất tự tin, tưởng tượng về tương lai mình trở thành đại vương.
[Phao Phao đúng là bé con hiếu thuận.]
[Phao Phao tận tâm quá.]
[???]
[Có chỗ nào đó không đúng thì phải?]
[Chu Chúc bị Phao Phao dẫn dắt rồi, comment cũng bị dẫn dắt luôn rồi.]
[Khống chế người khác không phải là sai sao?]
[Chắc hôm qua Phao Phao thấy ba vất vả quá nên muốn chia sẻ gánh nặng với ba thôi!]
[Phao Phao rất giỏi qua mặt (giơ ngón cái)]
Lúc này, đạo diễn Tiểu Trương vội vàng dùng loa nói lớn ngắt lời bọn họ: “Nhiệm vụ của mọi người là phá huỷ kho báu, phá tan âm mưu của đại vương chứ không phải trở thành đại vương!”
Chu Chúc và Phao Phao ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Hả? Thật sự không thể tự mình làm đại vương sao?”
Chu Chúc tỉnh táo lại, kiên quyết nói với Phao Phao: “Chúng ta phải làm người tốt.”
Phao Phao gật đầu: “Vâng ạ.”
Hai cha con lòng dạ đen tối này bị đuổi khỏi cuộc trò chuyện, cấm phát ngôn để tránh ảnh hưởng đến người khác.
Chu Chúc và Phao Phao ôm nhau nghe người khác thảo luận.
Ý Mễ lấy ra bản đồ, chỉ vào những ngôi sao nhỏ trên đó: “Cháu cảm thấy chỗ này là kho báu, đại vương dùng máy chơi game điều khiển kho báu, sau đó điều khiển chúng ta.”
“Vậy trước tiên chúng ta sẽ đi tìm kho báu. xem có thể phá huỷ nó được không.”
“Được.”
Nói đi là đi, bọn trẻ cho rằng mình có trọng trách phải giải cứu thế giới, lấp tức dốc hết sức mình, đi về phía trước.
Mặc dù kịch bản này rất trẻ con nhưng người lớn cũng rất hợp tác, đi phía sau bọn chúng, cùng nhau leo núi.
Trước khi rời đi, hai diễn viên quần chúng vây quanh đạo diễn Tiểu Trương xin tiền.
“Chu Chúc nói anh sẽ thêm tiền cho chúng tôi.”
“Thì hai người tìm cậu ta đi.”
“Xin chào.” Chu Chúc vẫy tay với bọn họ rồi rời đi cùng với cả đội: “Bai bai!”
Đạo diễn Tiểu Trương dừng lại một chút: “Vậy để tôi báo với bên đầu tư, yêu cầu họ thanh toán.”
Chu Chúc dừng bước, quay đầu lại chống nạnh: “Không được.”
Người đầu tư cho chương trình này không phải là sếp Thôi sao?
Đạo diễn Tiểu Trương hỏi: “Tại sao lại không được?”
Chu Chúc nói rất có đạo lý: “Nhà đầu tư là người nhà tôi! Tiền của nhà đầu tư cũng là tiền của chúng tôi!”
[Ha ha ha ha.]
[Biết ngay mà, biết ngay mà, sếp Thôi là của nhà cậu.]
[Tính đi tính lại cuối cùng vẫn tính lên đầu Chu Chúc thôi.]
[Vẫn phải gặp lại, đúng vậy đúng vậy, tiền của đại gia toàn bộ đều cho tiểu minh tinh Chúc Chúc tiêu mà.]
Cả nhóm người đi bộ nửa tiếng đồng hồ, xuyên qua khu rừng lớn, leo qua núi cao, đến đỉnh núi.
Quả nhiên, tại vị trí được ngôi sao đánh dấu trên bản đồ, có một hang động.
Chỉ là cửa hang động bị đóng rồi, họ không vào được.
“Chúng ta cần có chìa khoá.” Coca leo lên cánh cửa, mắt nhìn qua lỗ khoá phía trên: “Bên trong có ánh sáng, giống cầu vồng, trông rất tà ác.”
Ý Mễ bước lên: “Cho mình xem với.”
Coca lùi lại để cô bé nhìn.
“Chắc chắn là ở trong này.”
Mị Mị cũng chen lên trước để xem.
Ba đứa nhỏ chen chúc nhau để xem kho báu, chỉ có Phao Phao khoanh tay đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút chán nản.
Chu Chúc hỏi nhóc: “Sao con không đi xem? Con còn buồn vì không được làm đại vương à?”
Phao Phao suy nghĩ một hồi: “Ừm… Vì ba, con muốn trở thành một Phao Phao tốt.”
“Rất tốt.” Chu Chúc kéo cậu bé: “Chúng ta cũng đi xem đi.”
[Tiểu tổ tông ba tuổi vì ba mà từ bỏ ngai vàng.]
[Sự hy sinh quá lớn, Phao Phao rất yêu ba.]
Phao Phao và Chu Chúc nhìn vào bên trong.
Chu Chúc nhỏ giọng nói: “Ừm, đèn ngủ đổi màu đấy.”
Tổ chương trình cũng tuỳ ý quá rồi đấy, bên trong chỉ có một chiếc đèn ngủ đổi màu được cắm sạc, mà bọn trẻ vây quanh xem rất lâu.
Chủ yếu là kịch bản viết rất tốt, khiến lũ nhỏ cảm thấy rất hứng thú, đứa nào đứa nấy cũng rất hào hứng.
Lúc này, Ý Mễ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, nghiêm túc nói: “Chúng ta phải về thôi, nhỡ làm đại vương để ý lại không hay đâu.”
“Được.”
Cả nhóm lê đường trở về trận địa, vừa đi vừa bàn bạc xem phải làm thế nào.
Coca nói: “Tớ thấy, chìa khóa nhất định đang ở chỗ đại vương, chúng ta phải lấy được chìa khoá trước.”
Mị Mị hỏi: “Nhưng chúng ta đến gần đại vương kiểu gì?”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Chu Chúc và Phao Phao.
Chu Chúc và Phao Phao đều cảm thấy không ổn: “Làm sao?”
“Không phải hai người rất hay bắt nạt đại vương sao? Đợi chút nữa quay về, hai người giả vờ bắt nạt đại vương, lén lại gần ngài ấy, rồi trộm chìa khoá trên người ngài ấy là được.”
“Hả?”
“Hoặc là hai người dụ ngài ấy đi đâu đó, sau đó chúng tôi sẽ đến phòng đại vương tìm chìa khóa.”
Chu Chúc giơ tay: “Tôi có một cách hay hơn.”
“Cái gì?”
“Máy chơi game của đại vương ngày nào cũng sẽ phải sạc pin, tôi với Phao Phao sẽ chạy ở phía trên, có khả năng nào mà nếu chạy đúng đường thì máy chơi game sẽ được sạc pin nhưng nếu chạy hướng ngược lại thì máy chơi game sẽ không sạc được không? Như vậy thì đại vương sẽ không thể khống chế người khác?”
Người lớn vô thức muốn phản bác nhưng bọn trẻ lại nghiêm túc gật đầu.
“Ba Phao Phao, chú thật thông minh!”
[???]
[Hả? Não của Chu Chúc về rồi à ha ha ha.]
[Cười chết mất, đúng đường thì sạc được, ngược đường thì không sạc được, rất có lí.]
[Đại vương: Cả đời này cũng không thể ngờ tới chuyện vô lý như vậy.]
Sau khi lập xong kế hoạch tác chiến, cả nhóm người quay về trận địa.
Lại lần nữa đối mặt với đại vương giỏi giả vờ, bọn trẻ có chút lo lắng.
Đại vương ngồi trên ngai vàng hỏi bọn họ: “Đi tuần tra sao rồi? Trên đường có gặp kẻ địch không?”
“Có!”
“Không có!”
Chết rồi, trên đường về quên không thống nhất.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, thay đổi lời khai: “Không có/có!”
“Rốt cuộc là có hay không?”
Phao Phao tiến lên một bước: “Có, gặp hai kẻ địch, nhưng đã bị chúng tôi đuổi đi rồi.”
“Vậy thì tốt, nhanh đi ăn cơm đi.” Đại vương đột nhiên phát hiện ra điều gì đó: “Sao các ngươi không mặc đồng phục của bộ lạc?”
Đồng phục ám chỉ váy da hổ.
Phao Phao trả lời: “Vì đi tuần tra trên núi nóng quá nên tất cả đã cởi bỏ ra rồi.”
“Không được, bắt buộc phải mặc, mau mặc vào đi, sao các ngươi lại có thể vào rừng mà không mặc quần áo cơ chứ? Bị người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm.”
“Chúng tôi mặc quần áo rồi mà.”
“Không được, nhất định phải mặc quần áo của bộ lạc.”
Bọn họ đều đã biết, đại vương muốn khống chế bọn họ nên mới bắt bọn họ mặc váy da hổ.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành mặc lại quần áo.
Buổi chiều, đại vương sắp xếp bọn họ vào hang động dọn vệ sinh. Chu Chúc và Phao Phao chịu trách nhiệm chạy để nạp điện cho máy chơi game.
Đại vương ngồi trên ngai vàng, đang chơi máy chơi game, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, sợ bọn họ sẽ nhìn trộm máy chơi game của mình.
Quả nhiên là có gì đó.
Ba bạn nhỏ khác chạy tới cạnh Chu Chúc và Phao Phao, nhỏ giọng nói với họ: “Phao Phao, ba Phao Phao, bọn tớ đi xem phòng đại vương, hai người ở đây nhé.”
Phao Phao khẽ nói “ok”, ưỡn ngực tự tin: “Không thành vấn đề.”
“Được.”
Bọn họ lén rời đi, để lại Phao Phao và CHu Chúc tiếp tục chạy.
“Ba ơi, con hơi mệt rồi.”
“Ba cũng mệt rồi.”
Bọn họ chạy chậm lại, đại vương rất nhanh đã phát hiện ra: “Chậm quá, sạc cũng chậm theo rồi, nhanh lên.”
Hai cha con ấm ức tăng tốc: “Ò.”
Đại vương hoài nghi ngẩng đầu: “Hai người hôm nay sao thế? Sao lại không cãi lại ta nữa?”
“Hả?”
Không lâu sau, đại vương đã phát hiện ra có gì đó không đúng: “Những người khác đâu?”
“Cái này…” Phao Phao vội vàng nói: “Bọn họ ra ngoài dọn dẹp rồi.”
“Bên ngoài thì có cái gì mà dọn dẹp?”
Chu Chúc tiếp lời: “Chắc lại lười biếng rồi.”
“Ta biết ngay mà, thôi được, kệ bọn họ.” Đại vương lại ngồi xuống, nghịch máy chơi game của anh ta.
Một lúc sau, những người khác đã chán nản quay trở lại.
“Phao Phao, chúng tớ không tìm thấy chìa khóa.”
“Vậy phải làm sao?”
Vẻ mặt Chu Chúc rất tự tin: “Sao không thử làm theo cách chạy ngược của tôi?”
“Được.”
Hamster Chu Chúc và Phao Phao thay đổi hướng chạy, giây tiếp theo —
Tiếng hét của đại vương truyền đến từ chỗ ngai vàng: “Chu Chúc, Phao Phao, hai ngươi đang làm gì thế?”
“Hả? Có chuyện gì?” Chu Chúc và Phao Phao ngây thơ quay đầu lại.
“Pin của máy chơi game bị hai ngươi rút sạch rồi, đừng có chạy ngược lại! Đổi hướng chạy đi!”
“Cái gì?” Chu Chúc dùng hết sức chạy về hướng ngược lại: “Đại vương, tôi không nghe thấy ngài nói gì hết!”
“Đổi hướng đi! Máy chơi game của ta hết pin rồi!”
Chu Chúc tiếp tục chạy: “Cái gì? Nghe không rõ!”
Đại vương tức giận rút dây nối giữa bánh xe và máy chơi game: “Ta bảo ngươi dừng lại!”
“Nghe không…”
Những người khác giật giật quần áo của Chu Chúc, lúc này cậu mới phản ứng lại.
Được thôi, đại vương đã rút phích cắm rồi.
Đại vương đứng dậy, cầm lấy thứ gì đó trên bàn, nhét vào trong lòng sau đó bước xuống khỏi ngai vàng.
“Chu Chúc, Phao Phao, hai người làm ta quá thất vọng, về ký túc xá kiểm điểm đi, phạt hai ngươi tối nay không được ăn tối.”
Chu Chúc bĩu môi: “Được thôi.”
Vì kế hoạch là bí mật nên không còn cách nào, phải nhịn thôi.
Chu Chúc và Phao Phao bị đuổi về kí túc xá, nhiệm vụ tiếp theo chỉ đành giao cho người khác.
Những người khác nhìn hai người họ với ánh mắt quyết tâm, để cho họ yên tâm.
Đại vương ra lệnh cho Quý Dao và Coca: “Hai người chạy đi.”
Sau đó lại trở lại ngai vàng, lấy đồ trong lòng ra, lại lần nữa đặt lên bàn.
Ý Mễ kéo Mị Mị, lấy một tấm khăn nhỏ bước tới: “Đại vương, để cháu giúp ngài lau ngai vàng nhé.”
“Không cần.”
“Ngai vàng của ngài bẩn quá, bên trên toàn là bụi đây.”
“Vậy được thôi.”
Lúc rời khỏi ngai vàng, đại vương quên mất không lấy đồ trên bàn.
Ý Mễ và Mị Mị vừa lau ngai vàng vừa cố tiến đến gần, lấy thứ đồ đó đi.
Nhưng đại vương cầm máy chơi game bên cạnh, cứ ngẩng đầu nhìn họ suốt.
Căn bản không có cơ hội.
[Tôi sốt ruột quá.]
[Tình tiết ấu trĩ như thế, vậy mà tôi lại căng thẳng quá.]
[Tôi thật không có tiền đồ, sao cảnh này còn căng thẳng hơn cả trong phim gián điệp?]
[Nhất định phải lấy được chìa khoá, giải cứu thế giới hoàn toàn dựa vào hai đứa đó.]
[Hu hu, cô không muốn bị đại vương thao túng đâu, cầu xin mấy đứa đó.]
[Mấy đứa cố lên.]
Chu Chúc và Phao Phao quay về kí túc xá, nhàm chán nằm trên thảm cỏ khô.
“Ba, ba nói xem Coca và những người khác có thành công không?”
“Ba nghĩ là có.” Chu Chúc ngừng lại một chút: “Tổ chương trình chắc sẽ châm….”
Châm chước cho chúng ta thôi.
Đương nhiên là câu này không nên nhắc trước mặt bọn trẻ.
Bọn chúng thực sự rất nghiêm túc chơi game đó, không thể đả kích sự nhiệt tình của chúng được.
Phao Phao cũng có chút lo lắng.
Cậu bé muốn lẻn ra ngoài xem xem, nhưng chưa kịp ra ngoài thì Coca đã tới rồi.
“Phao Phao, Ý Mễ và Mị Mị hình như tìm thấy chìa khóa rồi, nhưng đại vương cứ đứng bên cạnh, bọn họ không thể lấy được, chúng ta phải nghĩ cách thôi.”
Phao Phao và Coca cùng nhau suy nghĩ.
Chu Chúc gác chân lên, nằm bên cạnh.
Sau một ngày mệt mỏi, cậu cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Đây rõ ràng là tình huống được đưa ra cho bọn nhỏ mà, vậy thì giao cho chúng thôi.
Chu Chúc ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên, Phao Phao hét lớn: “Người đâu, ba cháu sắp ăn cơm rồi!”
Chu Chúc: ?
Ba không, ba không có, ba không muốn ăn cơm.
Coca cũng hét lớn: “Người đâu, ba Phao Phao sắp ăn cơm! Người đâu mau tới đây!”
Phao Phao lại hét: “Ba cháu sắp đói chết rồi! Sắp đói chết rồi!”
Chu Chúc: ???
Cậu ngồi dậy từ đống cỏ khô, cái gì cơ? Cậu còn chưa chết đâu!
[Phao Phao đối xử với ba vừa yêu vừa hận.]
[Lúc thì siêu yêu ba, muốn ngày nào cũng ngủ với ba, lúc thì lại nói ba sắp chết rồi.]
[Lòng dạ Phao Phao thật khó đoán.]
Một lúc sau, đại vương đã tới.
“Làm sao? Có chuyện gì?”
Phao Phao hùng hồn nói: “Ba cháu muốn ăn cơm.”
Chu Chúc ngã trên thảm cỏ, thôi vậy, tuỳ cơ ứng biến thôi, Phao Phao nói mình muốn ăn cơm thì mình muốn ăn cơm.
“Không phải ba cháu mới ăn cơm trưa sao, sao bây giờ lại muốn ăn nữa rồi?”
“Đúng vậy, ba cháu muốn ăn thật nhiều, nếu ba không ăn ba sẽ chết mất.”
“Không đâu, chỉ là một buổi tối không ăn cơm, sẽ không chết đâu.”
“Ba cháu khác, ba cháu phải ăn thật nhiều! Ngài không hiểu đâu!”
Ý Mễ và Mị Mị nhân lúc này mở chiếc hộp trên bàn, lấy chìa khoá xong thì đậy hộp lại, ra hiệu “ok” với mọi người.
Coca kéo Phao Phao, nhắc nhở cậu bé: “Phao Phao, xong rồi.”
Nhưng hình như Phao Phao diễn sâu quá.
“Ba cháu phải ăn cơm! Ba cháu nói nếu không ăn đồ ăn vặt sẽ chết đó, ba phải ăn thật nhiều cơm, ba không thể không ăn cơm! Cho ba cháu cơm đi!”
Phao Phao nói liến thoắng, mặt nhỏ cau lại, như sắp khóc rồi.
“Ba cần đồ ăn.”
Chu Chúc nghe cậu bé nói có chỗ không đúng lắm thì vội vàng bò dậy, ôm lấy cậu bé: “Sao thế? Sao thế? Phao Phao?”
Phao Phao buồn tủi ôm lấy cổ cậu: “Hức hức, ba ơi, ba phải ăn cơm, ba không ăn thì sẽ chết mất.”
“Không sao đâu, không sao.” Chu Chúc huých huých cậu bé, thì thầm với nhóc: “Tới lúc ăn cơm tối, ba sẽ bảo chú Quý lén lấy cơm cho ba, ba sẽ không đói chết đâu.”
Phao Phao nhìn ba với đôi mắt ngấn lệ: “Thật sao?”
“Thật.” Chu Chúc thề với cậu bé: “Sao ba có thể làm cho bản thân đói được?”
[Phao Phao vẫn rất yêu ba đó.]
[Coca ngốc luôn rồi, không phải chỉ là diễn thôi sao.]
[Bên ngoài Phao Phao trông như một sếp tổng nhí nhưng thực ra vẫn là một đứa trẻ dễ xúc động, lo lắng ba sẽ bị đói.]
“Ừm.” Phao Phao đáp lại một tiếng, lau nước mắt và ngừng khóc.
Cậu bé không khóc nữa nên Chu Chúc lại bắt đầu cười nhạo cậu nhóc.
“Ha ha, sao trẻ con lại có thể cãi nhau thành thật thế này? Sao con buồn cười thế cơ chứ? Ba cười chết mất!”
Phao Phao nhéo mặt Chu Chúc: “Ba, không được cười!”
“Ba không nhịn được, ha ha ha!”
Đại vương vô cớ bị gọi đến: “Sao lại gọi ta tới làm gì? Hai cái người kì lạ này.”
Chu Chúc xua tay: “Ngài có thể đi rồi.”
[Đại phản diện sau hậu trường vừa được gọi đến lại phải rời đi ngay lập tức.]
[Đây là đại boss sau hậu trường đó! Chúc Chúc cậu làm gì vậy?]
Ý Mễ tìm cơ hội giao chìa khoá cho Chu Chúc, sau đó tiếp tục dọn vệ sinh.
Chu Chúc giấu chìa khoá trong chiếc mũ da thú của Phao Phao rồi đội lại cho cậu bé: “Con nhất định phải bảo vệ chìa khoá thật tốt, đây là hy vọng của tất cả mọi người.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Ba yên tâm đi.” Phao Phao kiên định gật đầu: “Con nhất định sẽ không một mình làm đại vương đâu, con sẽ làm một người tốt.”
“Ừm, rất tốt.”
Chúc Chúc vỗ vỗ vai cậu bé, coi như phần thưởng, bụng Phao Phao càng ngày được đẩy lên càng cao.
Cảm ơn ba đã khen.
Hoàng hôn buông xuống, những con động vật nhỏ đã ăn cơm xong hết.
Lúc Quý Dao trở về đã mang thức ăn cho Chu Chúc và Phao Phao.
Một miếng sườn dê nướng, bắp luộc, rau xanh, còn có trái cây tráng miệng.
“Thế nào? Hài lòng chứ? Mau ăn đi.”
Chu Chúc và Phao Phao ăn bữa tối, những người khác bắt đầu họp.
“Ba Phao Phao, chìa khoá anh cất kỹ chưa?”
“Cất kỹ rồi, giấu trong mũ Phao Phao.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Ừm, ngày mai là ngày cuối cùng rồi, nếu ngày mai không thể phá huỷ kho báu, chúng ta sẽ hoàn toàn bị đại vương khống chế, cho nên ngày mai nhất định phải thành công.”
“Được.”
Bọn trẻ tụ tập lại với nhau để cổ vũ lẫn nhau.
Phao Phao cầm miếng sườn dê đang ăn dở, đặt lên trên cùng.
“Phao Phao?”
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến giọng nói tức giận của đại vương: “Chìa khoá của ta đâu?!”
Không ổn rồi, nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi.
Giây tiếp theo, nhóm động vật nhỏ cầm vũ khí lên, xông đến cửa hang.
Đại vương hét lớn: “Nhốt chúng lại! Ta không bao giờ muốn nhìn thấy chúng nữa!”
Chu Chúc thò đầu ra nói: “Đại vương, nếu không muốn gặp chúng tôi nữa thì ngài nên thả chúng tôi ra mới đúng chứ, sao lại nhốt chúng tôi lại.”
Đại vương cứng họng: “Đạo diễn, anh có quản được không? Tôi không dễ dàng gì mới có tâm trạng thích hợp! Cậu ta lại phá tôi nữa kìa!”
Cứ như vậy, cả nhóm người bị giám sát.
Đại vương buông xuống những lời cay nghiệt: “Lúc nào giao cho ta chìa khóa thì lúc đó các ngươi mới được rời đi.”
Cả nhóm sau khi bàn bạc theo quyết định cứ ở trong hang một đêm đi, ngày mai sẽ tìm cách ra ngoài huỷ bỏ kho báu.
Không giống như đêm qua, đêm nay, mọi người đều không còn nói chuyện vui vẻ như vậy nữa, bọn trẻ cũng không muốn chơi nữa.
Mọi người phải sạc pin để chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.
Chu Chúc nằm trong túi ngủ, quay đầu lại nhìn đám diễn viên quần chúng đang canh giữ bọn họ bên ngoài.
Chu Chúc nhỏ giọng hỏi: “Mấy người phải canh chỗ này cả đêm sao? Vậy thì vất vả quá.”
Diễn viên quần chúng chỉ chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ của mình, không hề quay đầu lại: “Không được nói chuyện.”
“Ò.” Chu Chúc mới yên lặng được một lúc lại bắt đầu nói chuyện: “Không có người tới thay ca cho mấy người ư? Chút nữa mới thay ca sao?”
“Có người thay ca.”
“Ồ, vậy nếu cậu canh ở đây cả đêm thì đại vương sẽ cho cậu bao nhiêu vỏ sò?”
“Ba cái.”
“Chỉ có ba quá, keo kiệt thế.” Chu Chúc móc đống vỏ sò từ dưới gối mình ra: “Nhìn xem, số vỏ sò tôi đã bán túi ngủ hôm qua nhiều đến nỗi tôi không thể nhét nổi vào nữa, tặng cậu năm cái, có được không?”
“Không được.”
“Ở đây vỏ sò là tiền đó, cậu không cần tiền sao?” Chu Chúc cầm lấy vỏ sò vẫy vẫy trước mặt anh ta: “Vậy sáng mai cậu có thể thả chúng tôi ra ngoài được không? Cho cậu năm cái.”
Phao Phao có chút bất lực: “Ba ơi, bọn họ đều bị đại vương khống chế rồi, không cần vỏ sò của ba đâu.”
“Ò, được thôi.” Chu Chúc thở dài, cất vỏ sò đi: “Vậy ngày mai làm sao chúng ta có thể ra ngoài đây?”
“Lợi dụng lúc họ không chú ý thì lẻn ra ngoài thôi.”
“Ò, vậy con đưa ba ra ngoài nhé.”
“Không thành vấn đề, ba phải theo sát con nhé, con sẽ bảo vệ ba.”
Diễn viên quần chúng bất lực bịt tai lại: “Đừng nói kế hoạch của mấy cậu cho tôi nghe chứ…”
[Hai ba con ngốc nghếch, ủ mưu ngay trước mặt.]
[Tổ chương trình đã châm chước rồi, cười chết mất.]
[Cảm thấy như mình đang chơi trong một trò chơi phá cấp mới, và hệ thống không hề quan tâm tôi tìm đường chết như thế nào.]