Vòng thứ hai trò chơi đoán từ bắt đầu.
Vòng này sẽ quyết định họ sẽ lấy được bao nhiêu cái chăn để qua đêm trong hang động tối nay.
Người đội nguyên thuỷ đề cử khá thuần thục là Ý Mễ và Coca, người đoán từ là Quýt.
Phao Phao khoanh tay: “Con với Quýt chẳng ăn ý chút nào.”
Chu Chúc cũng khoanh tay, bắt chước dáng vẻ của cậu bé: “Ba với Phao Phao cũng chẳng có chút ăn ý nào, rõ ràng là “trứng ngốc” mà.”
Phao Phao đụng đầu vào chân ba: “Là thông minh! Thông minh!”
Nhân viên kéo họ ra phía sau: “Mời hai ba con đánh nhau này lùi về sau đánh, chúng ta bắt đầu trò chơi thôi.”
[Tổ chương trình kiểu gì vậy?]
[Không ngăn họ đánh nhau thì thôi, lại còn để họ lui ra sau đánh!]
[Đây là chuyện con người làm sao?]
Từ đầu tiên –
Những chú chó cứu hộ.
Coca và Ý Mễ đồng thanh: “Quýt, phim hoạt hình chúng ta cùng nhau xem.”
Quýt nhanh chóng trả lời: “Những chú chó cứu hộ!”
Từ thứ hai —
Lái xe.
Coca nắm lấy vô lăng: “Quýt, ba Phao Phao làm như vậy, bíp bíp –”
Quýt suy nghĩ một lúc: “Lái xe!”
Chu Chúc và Phao Phao đứng bên cạnh.
Chu Chúc trầm mặc nói: “Con nhìn xem, Quýt với Coca ăn ý chưa kìa. Cục cưng, con nên xem lại bản thân đi.”
“Con với Quýt cũng rất ăn ý, chỉ là vì…” Phao Phao ngập ngừng: “Là vì…”
Hic, bé cũng không biết tại vì sao.
Phao Phao ngẩng đầu: “Ba ơi, tại sao không chọn con chơi trò chơi? Con với Quýt cũng rất ăn ý mà.”
“Là vì con không biết chữ đấy, con đọc hiểu chữ trên bảng không?”
“Không hiểu.”
“Đúng thế.”
“....”
Mười phút sau, Quýt đã thắng năm cái chăn cho bọn họ.
“Cám ơn cậu nhé Quýt.” Các bạn nhỏ chạy tới hôn gió cậu bé.
Quýt mặt đỏ bừng: “Không có gì.”
Bọn trẻ vẫy tay với cậu bé: “Bai bai Quýt.”
“Bai bai, em sẽ xem mọi người qua tivi.” Quýt mở miệng, định nói thêm gì đó, nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi.
Cậu bé cũng muốn tới rừng nguyên sinh chơi.
Nhưng cậu vừa nói với ba, ba đã mắng cậu dữ dội, bọn họ đã không thể đi quay chương trình nữa rồi.
Trước khi tắt video đi, cậu còn nghe thấy đại vương của bộ lạc nói: “Mau dọn dẹp kí túc xá đi, tối nay các ngươi không phải nấu ăn, bộ lạc sẽ tổ chức tiệc chào mừng cho các ngươi…”
Tiệc chào mừng.
Quýt chưa kịp nghe xong, thì video đã bị tắt.
[Quýt đáng thương quá.]
[Tại sao Trang Liên nhất quyết muốn đâm đầu vào chỗ chết vậy?]
[Thương Quýt quá, tập sau hãy cho Quýt trở lại đi.]
[Tôi thề sẽ bảo vệ Quýt tới chết, ai dám mắng cậu bé tôi sẽ mắng chết người đó!]
Bọn trẻ con người nguyên thuỷ cũng có chút buồn bã.
“Hức, con muốn chơi với Quýt.”
“Con cũng muốn.”
Nhưng không còn cách nào khác, rừng nguyên sinh cách thành phố quá xa, với đôi chân ngắn ngủn của chúng, chạy một ngày một đêm cũng sẽ không tới nhà Quýt.
Coca giơ nắm đấm nhỏ lên: “Mọi người đừng buồn, Quýt đang xem chúng ta trên tivi đó! Chúng ta phải vui lên!”
Rất có lý.
“Được!” Tất cả bạn nhỏ đều giơ nắm đấm nhỏ lên đáp lại một tiếng, sau đó ôm lấy bụng bắt đầu cười lớn cho Quýt xem: “Ha ha ha!”
Phao Phao sờ chiếc đầu nhỏ của mình: “Trông ngốc quá.”
Coca nhắc nhở nhóc: “Phao Phao, Quýt đang nhìn em đấy!”
“Ồ.” Phao Phao suy nghĩ một hồi thì mỉm cười với vẻ mặt vô cảm: “Ha.”
[Hắc Phao Phao tốt nhất là đừng có cười.]
[Phao Phao của chúng ta là tổng tài cười như không cười, giống hệt sếp Thôi.]
Người lớn chuyển chăn và túi ngủ vào ký túc xá, chăn được trải trên cỏ khô để lúc nằm không bị vướng, sau đó xếp túi ngủ lên trên là được.
Chu Chúc bắt lấy bọn trẻ đang cười: “Được rồi, đừng cười nữa, chúng ta phải tham gia tiệc chào mừng rồi.”
“Vâng ạ.”
Mặt trời đã xuống núi, ngọn đuốc đã được treo trong hang.
Đại vương bộ lạc ngồi trên ngai vàng, hai thuộc hạ đứng hai bên.
Tổ chương trình đang đứng giữa để chuẩn bị thức ăn, một con dê nướng nguyên con, còn có rất nhiều món ăn kèm, bí ngô nướng, ngô nướng, bánh mì nướng, các loại đồ nướng.
Mị Mị nhỏ giọng hỏi: “Thế giới động vật cũng ăn động vật sao? Dê kìa…”
Phao Phao chống hông: “Đương nhiên rồi, thế giới động vật không ăn thịt động vật thì ăn thịt người sao? Chúng ta cũng đâu phải bộ tộc ăn thịt người.”
Rất có lý.
“Thơm quá.” Coca hít hà mùi thơm.
Tất cả bọn trẻ cũng bắt đầu hít hà, thơm quá.
Đại vương vỗ lên bàn đá: “Được rồi, được rồi, im lặng.”
“Sau một ngày kiểm tra, hiện tại ta tuyên bố, các ngươi có được tham gia bộ lạc của chúng ta hay không. Chỉ có những người được tham gia bộ lạc mới được ăn thịt dê nướng nguyên con.”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, mong chờ nhìn anh ta.
“Đầu tiên là Ý Mễ và Giang Ý Thành.”
“Có!”
“Các ngươi… vượt qua bài kiểm tra, có thể gia nhập bộ lạc! Mời ngồi.”
Mị Mị và Giang Ý Thành đi đến chiếc ghế đá cạnh thịt dê nướng nguyên con ngồi xuống, quay đầu lại, lo lắng nhìn những người khác.
“Ý Mễ và Lưu Quần Tiên, thông qua!”
“Coca và Quý Dao, thông qua!”
Mọi người đều đi tới ngồi xuống, chỉ còn lại hai cái ghế đá.
Chu Chúc và Phao Phao chớp chớp mắt, tấn công bằng ánh mắt lấp lánh, mong chờ: “Đại vương, vẫn còn hai vị trí, chắc chắn là của chúng tôi đúng không?”
“Phao Phao và Chu Chúc —” Đại vương cố ý kéo dài giọng: “Kết quả của hai ngươi là —”
Hai ba con vô cùng sốt ruột.
“Chính là —”
“Nhanh lên nhanh lên.”
“Hai ngươi —”
“Nhanh lên!”
“Biểu hiện của hai người rất tốt, nhưng vẫn thiếu một chút.”
“Hả?” Chu Chúc và Phao Phao sắp nổi điên lên rồi: “Chúng tôi có chỗ nào không tốt? Ngài nói đi!”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Hai ngươi bắt nạt đại vương, bắt nạt đạo diễn, bắt nạt diễn viên quần chúng, bây giờ ta cho các một cơ hội, hai ngươi hét lớn ba lần, đại vương đẹp trai, ta sẽ cho gia nhập…”
Giây tiếp theo, Chu Chúc và Phao Phao nhìn nhau, hai người nhanh chóng lao lên ngai vua, ngồi xuống ngai vàng, ép chặt đại vương ở giữa.
“Mau chóng tuyên bố cho chúng tôi gia nhập bộ lạc, không thì chúng tôi sẽ ép chết ngài! Chúng ta sẽ tự làm đại vương!”
Đại vương cầu cứu đạo diễn tiểu Trương, đạo diễn tiểu Trương xua tay, ý mình không thể làm gì.
Đại vương tỏ vẻ sắp khóc, cố đẩy họ ra: “Đi ra, đây là ngai vàng của ta.”
Chu Chúc cầm máy chơi game trên bàn lên uy hiếp anh ta: “Nhanh lên, tuyên bố chúng tôi cũng được gia nhập, nhanh!”
Phao Phao gật đầu: “Đại vương, nhanh lên, ba của cháu rất hung dữ đấy, ba sẽ đánh ngài đấy.”
“Được được được.” Đại vương bị ép phải đồng ý: “Hai người cũng được gia nhập, đi được chưa?”
“Không kịp nữa rồi, ngài đã do dự ba giây, bây giờ ngài phải hét lớn ba lần “Chu Chúc đẹp trai”.”
“Còn cả “Phao Phao thật thông minh” nữa.”
Đại vương dồn hết sức đẩy Phao Phao đi, sau đó tới Chu Chúc: “Hai ngươi đừng có quá đáng, mau ăn thịt dê đi, đợi một lúc nữa, họ ăn hết bây giờ.”
Chu Chúc và Phao Phao cùng gia nhập bữa tiệc tối.
[Đại vương bù nhìn đụng phải tên cướp chính hiệu.]
[Mới có một ngày, Phao Phao đã bị Chúc Chúc dẫn dắt rồi.]
Mệt cả ngày nay, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn uống rồi.
Chu Chúc lấy dao, cắt một miếng thịt dê, nhét vào miệng Phao Phao.
“Ngon không?”
Phao Phao nhai nhóp nhép: “Ngon ạ.”
“Vậy giúp ba đi lấy bánh đi, ba sẽ cắt thịt và cho rau cho vào trong, chắc chắn sẽ ngon hơn.”
“Vâng ạ.”
Phao Phao mang bánh đến, Chu Chúc cho thịt dê vào trong, sau đó cho thêm ít ngô vào.
Phao Phao nói: “Ba ơi, đủ rồi, đủ rồi, miệng của con không nhét nổi nữa đâu.”
“Không đủ.” Chu Chúc lại nhét thêm thịt dê vào bên trong, sau đó cuộn chiếc bánh lại, cho vào miệng cắn một cái.
Phao Phao: ???
“Ba, không phải ba muốn đưa cho con sao?”
“Không phải con vừa ăn rồi sao?”
“Con mới ăn có một miếng!”
“Ồ, được được, thêm miếng nữa nhé.” Chu Chúc bảo Phao Phao há to miệng, lấp đầy miệng cậu nhóc bằng chiếc bánh, sau đó nhét thêm miếng thịt vào: “Ăn đi.”
Phao Phao ngậm miệng lại, chiếc bánh tự động cuộn lại.
Bụng bọn trẻ nhỏ, rất nhanh đã ăn no rồi.
Cứ im lặng ngồi ăn suốt thì rất nhàm chán nên sau khi lấy lại chút sức lực, bọn họ lại bắt đầu chạy loanh quanh trong hang.
“Chúng ta chơi trò đại bàng bắt gà nhé.”
“Không được, vừa mới ăn no xong, không được chạy lung tung nếu không sẽ bị đau bụng đó.”
“Vậy chúng ta chơi đại bàng đi bộ bắt gà nhé.”
“Cũng không được.” Người lớn nghiêm túc ngăn cản: “Mấy đứa no chưa?”
“No rồi ạ.”
“Ăn nhiều một chút, hôm nay vất vả như vậy, phải ăn nhiều một chút mới lấy lại thể lực được.”
“Vâng ạ.”
Người lớn vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại tóm một đứa lên đút cho chúng ăn.
“Ăn cái này đi, bị cháy rồi.”
“Ba Phao Phao, cháu vừa ăn rồi.”
“Ăn rồi? Ai đút cho cháu?”
“Chú mà.”
Bữa ăn sắp kết thúc, đại vương xua xua tay: “Tiệc chào mừng chính thức bắt đầu! Lên nhạc!”
Thế là những động vật nhỏ khác bắt đầu chơi trống, nhảy múa xung quanh lửa trại.
Bọn trẻ nắm tay nhau, đi ra đi vào.
Chúng còn kéo hội người lớn vào nhảy cùng nữa.
Ngọn lửa bập bùng, bóng của tất cả mọi người in lên vách hang động, cùng tiếng cười đùa không ngớt.
Chu Chúc nhìn Quý Dao lắc đầu: “Ây, ai mà biết được đây? Là một ca sĩ, vậy mà lại không biết nhảy, nhảy như con cún vậy.”
“Nói nhảm, ca sĩ đương nhiên không biết nhảy rồi.” Quý Dao khiêu khích cậu: “Chuột hamster thì đừng có qua đây, sẽ bị giẫm chết đấy.”
“Tôi cứ qua đấy.”
[Ấm áp quá, vui vẻ quá!]
[Đây mới là “Cục cưng xuất phát lần nữa nào” chứ!]
[Chúc Chúc cậu có nhớ mình là minh tinh không vậy? Hả? Cậu nhảy kiểu gì thế?]
[Chẳng trách lại là bạn tốt của Quý Dao, người có thể nhảy như thế không nhiều đâu.]
[Phao Phao nhìn mà chết lặng rồi.]
[Tôi tự hỏi tại sao ba tôi lại có thể trở thành một minh tinh.]
Tiệc chào mừng kéo dài đến tám giờ tối, cả đoàn người tắm rửa trong phòng tắm đơn sơ mà tổ chương trình đã chuẩn bị trong khu rừng nguyên sinh, tắm rửa một chút rồi đi ngủ.
Hang động nhỏ được phủ đầy cỏ khô, trên cỏ khô lại đến một lớp chăn rồi đến túi ngủ.
“Con muốn ngủ cùng Coca.”
“Nhưng con muốn ngủ cùng Phao Phao cơ.”
“Con muốn ngủ với bố.”
Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên thử phối hợp: “Vậy thế này, chúng ta xếp hàng trước đi.”
Mười phút sau, bọn họ vẫn chưa có ai chịu nằm xuống.
Đây là một bài toán khó, làm sao có thể đáp ứng hết yêu cầu của mọi người đây?
Chu Chúc suy nghĩ một lúc, giơ tay lên: “Đến trước thì được trước! Ai đến giành trước thì người đấy được!”
Vừa dứt lời, Chu Chúc đã lao lên trước.
Bọn trẻ theo sát phía sau: “Lên!”
“Đừng giành với ba!”
“Ba, đợi con với.”
Không tới mười giây, tất cả mọi người đã có giường của riêng mình.
“Nhưng con muốn…”
Không đợi bọn trẻ phản đối, Chu Chúc đã lớn tiếng tuyên bố: “Ai đổi túi ngủ sẽ là lợn con!”
Bọn trẻ nhanh chóng bịt miệng mình lại.
Bọn chúng không phải là lợn con.
Giải quyết cực kì thoả đáng.
Chu Chúc lấy khăn lông ra, giúp Phao Phao lau mái tóc bất cẩn bị làm ướt của cậu nhóc.
“Chu Phao Phao, vừa rồi con muốn ngủ cùng ba.”
Phao Phao phồng má: “Không có.”
“Ba vừa nghe thấy, con hét lớn “Ba ơi, đợi con” mà! Đúng không?”
“Không phải.”
Chu Chúc bật cười: “Ba không tin.”
Phao Phao cố gắng phủ nhận: “Không có mà! Con… con muốn ngủ cùng Coca, nhưng không còn chỗ nữa.”
“Vậy bây giờ ba gọi Coca qua đây nhé, dù sao đây cũng là túi ngủ đôi, con với Coca ngủ chung, ba với bạn nhỏ khác ngủ chung.”
“Không được!” Phao Phao ngẩng đầu lên: “Ba, ba không được có con trai mới! Ba chỉ có mình con là con trai thôi!”
“Nhưng chú Quý lớn hơn con rất nhiều, chú ấy đến trước mà, con là người đến sau, với cả vừa rồi con không thừa nhận muốn ngủ chung với ba mà, vậy thì ba chỉ đành ngủ chung với chú Quý thôi.”
Phao Phao bắt đầu dậm chân: “Ba!”
Chu Chúc vội vàng bế cậu bé lên: “Được rồi, được rồi, chúng ta chỉ có một cái túi ngủ thôi, mấy cái khác đều bán rồi, đừng giẫm nữa, con giẫm hỏng buổi tối chúng ta sẽ đông thành đá mất.”
Chu Chúc xoa xoa đầu cậu bé, chắc chắn không còn ướt nữa, sau đó nhét cậu bé vào túi ngủ, chỉ để lộ cái đầu nhỏ ra ngoài.
Chu Chúc cởi chiếc váy da hổ mà họ mặc ở ngoài đắp lên trên, sau đó cũng chui vào túi ngủ cùng Phao Phao.
Tất cả mọi người đều chui vào túi ngủ, tổ chương trình cũng dần dập tắt những ngọn đuốc trong và ngoài hang.
Ánh trăng rọi vào những khe hở cạnh hang động, trong không gian yên tĩnh, tiếng bọn trẻ cũng nhẹ nhàng hơn.
“Cỏ khô thơm quá, có mùi của ánh mặt trời.”
“Túi ngủ ấm quá, tớ cảm thấy tớ đang phát sốt rồi.”
“Là nóng, không phải sốt, sốt là bị cảm rồi.”
“Ò.”
Bọn trẻ cứ thì thà thì thầm nói chuyện với nhau.
Mị Mị nói: “Sẽ tốt hơn nếu có mẹ ở đây.”
Lưu Quần Tiên an ủi cô bé: “Ừm, lần sau đưa mẹ tới đây nhé. Bây giờ ngủ cùng mọi người cũng rất vui rồi con à.”
“Vâng ạ.”
Phao Phao nghe họ nói chuyện liền hỏi: “Mị Mị, ngày nào cậu cũng ngủ cùng bố mẹ à?”
Mị Mị gật đầu: “Đúng vậy.”
“Bao lâu rồi?”
“Tối nào cũng vậy. Năm nay tớ ba tuổi, vậy thì đã ba năm rồi.”
“Ồ.” Phao Phao quay đầu nhìn ba: “Ba ơi.”
Chu Chúc nhắm mắt, chỉ đáp lại một tiếng: “Ừm?”
Phao Phao ghé sát vào tai ba thì thầm: “Năm nay con cũng ba tuổi rồi, nhưng con mới ngủ cùng ba được mười ngày, hức —”
Chu Chúc xoay người ôm Phao Phao vào lòng: “Không sao, từ hôm nay trở đi, ngày nào ba \cũng sẽ ngủ với con, ba sẽ cho con vào trong túi áo, một ngày chúng ta sẽ ngủ hết hai mươi tư tiếng đồng hồ, chỉ cần như vậy mấy năm thôi là có thể bù lại được rồi.”
“...” Phao Phao có chút bất lực.
Chu Chúc bật cười, xoa xoa cậu bé: “Không sao đâu, không phải buồn, từ bây giờ ba sẽ ngủ cùng con.”
“Ưm.” Phao Phao chui vào lòng Chu Chúc, nghẹn ngào đáp lại.
Vậy còn được.
Chu Chúc trêu chọc cậu bé: “Vậy hát ru cho ba đi.”
“Không.”
“Hát một bài đi mà.”
“Vậy được rồi.” Phao Phao do dự một chút rồi thì thầm hát: “Tôi là một ngôi sao nhỏ…”
“Con là Phao Phao nhỏ.”
“Ba đừng làm loạn nữa, không thì con không hát nữa đâu.”
“Vậy để ba hát. Tôi là Phao Phao nhỏ, tôi yêu ba tôi nhất, ba tôi đẹp trai nhất…”
Hang động ấm áp, chẳng biết từ lúc nào đã là chín giờ rồi.
Người quay phim cầm máy quay từ từ rời khỏi hang động, sau đó tắt livestream, phòng phát sóng chìm vào bóng tối.
[Ngủ ngon, Coca! Ngủ ngon, Phao Phao! Ngủ ngon…]
[Tất cả mọi người ngủ ngon!]
[Mọi người ngủ cùng nhau, cảm thấy rất ấm cúng.]
[Tôi cũng muốn vào ngủ chung quá! Để tôi vào đi! Tôi không phải nhân viên nhưng cho tôi vào đi mà!]
[Chương trình này còn có công dụng nữa là giục mọi người đi ngủ sớm, tôi cũng muốn vào đó ngủ.]
[Ngủ thôi, cám ơn tổ chương trình.]
Thực tế —
Trong hang động, một nhóm người hoang dã đang tổ chức tiệc.
“Chú quay phim đi rồi!”
“Yeah, chúng ta chơi trò chơi đi!]
“Ai da! Đừng giẫm lên tui!”
Căn bản là không ngủ chút nào, ngược lại còn rất phấn khích.
Ngày hôm sau, chín giờ sáng.
Phòng phát sóng được mở.
[Tôi đến đây! Tôi đến đây!]
[Tổ chương trình làm tiếng ồn trắng trong hang động vào ban đêm đi, tối qua tôi ngủ chung với bọn trẻ, ngủ ngon lắm.]
[Họ vẫn chưa dậy à?]
[Mặt trời đã chiếu đến mông rồi, đại vương gọi họ dậy làm việc đi!]
Quay phim vác máy quay phim, nhẹ nhàng bước vào hang.
Quả nhiên, đám người bọn họ vẫn đang co ro trong túi ngủ, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, đang nằm lộn xộn với nhau.
[Dưới đất toàn là đầu.]
[Ha ha ha ha ha đằng trước kìa.]
Lúc Phao Phao ngủ thích nhất là thò tay ra ngoài, nhưng trong hang lạnh quá, ba không cho, nên cậu bé chỉ đành giơ tay trong túi ngủ, còn nắm lấy cằm ba.
Chu Chúc thật sự muốn chạy trốn nhưng không thể, đành giữ nguyên tư thế chuẩn bị trốn chạy.
Quay phim ngồi xổm xuống bên cạnh họ, nhẹ nhàng gọi: “Chúc Chúc? Phao Phao? Dậy đi.”
Chu Chúc và Phao Phao không có phản ứng.
Quay phim lại thử lại lần nữa: “Phao Phao?”
Bọn họ vẫn không có phản ứng, ngược lại đám Lưu Quần Tiên còn bị bọn họ làm cho tỉnh trước.
“Hửm? Chín giờ rồi sao?” Lưu Quần Tiên ra khỏi túi ngủ đầu tiên, vỗ vỗ những người xung quanh dậy: “Dậy đi, dậy đi.”
“Hức…”
Coca bị đánh thức, chui ra khỏi túi ngủ, vô thức nhào vào lòng người nào đó: “Ngủ thêm một chút nữa.”
Phao Phao cũng tỉnh rồi: “Đây là ba của em, ba anh ở kia cơ mà.”
Chu Chúc ôm lấy cả hai đứa: “Ba có thể có hai đứa con trai.”
Phao Phao lập tức tỉnh dậy, trợn tròn mắt: “Ba…”
“À à.” Chu Chúc lập tức phản ứng lại: “Chỉ có một thôi, một thôi, chính là Phao Phao.”
Vậy còn được, Phao Phao tiếp tục thấy buồn ngủ, bò vào lòng Chu Chúc ngáp.
Coca cũng tỉnh rồi, lắc lắc cậu bé: “Phao Phao, dậy chơi đi.”
Bọn trẻ nhanh chóng thức dậy, nhảy ra khỏi túi ngủ.
“Dậy đi, ba dậy đi!”
“Dậy đi, dậy đi!”
“Đừng có giẫm ba.”
“Hức hức…”
Một buổi sáng ồn ào.
Quay phim nhấc máy quay lên, lia lên nóc hang.
Ồn quá, mệt quá, thật là mệt mỏi.
Nhanh chóng thức dậy, dọn dẹp lại hang động, đánh răng rửa mặt, ra ngoài ăn sáng.
Đại vương rất chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho họ, để họ vừa ăn sáng vừa nghe nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ hôm nay là, đại vương ta sẽ phái các ngươi đi tuần tra trong núi.”
“Tuần tra?”
“Đúng, ta tin rằng sau hoạt động hôm qua, mọi người cũng đã quen với bộ lạc của chúng ta rồi. Hôm nay đại vương phái mọi người đi tuần tra trong núi.”
Coca giơ tay: “Đại vương, tuần tra trong núi thế nào?”
“Cháu không hiểu tuần tra trong núi sao?” Chu Chúc hát: “Đại vương sai tôi lên núi tuần tra —”
Bọn trẻ bối rối lắc đầu: “Không hiểu.”
“Đợi một chút, mọi người lên chỗ ta nhận vũ khí, mang theo vũ khí, vào núi tuần tra.”
“Ồ, cháu biết rồi.” Phao Phao chợt nhận ra: “Giống như bảo vệ vậy, cháu đã từng làm nhân viên bảo vệ rồi.”
Đại vương gật gật đầu, cậu bé dễ dạy đấy.
“Đúng vậy, các người sẽ kiểm tra nguồn nước, kho thóc, trang trại cỏ khô, đảm bảo không có kẻ nào đáng nghi ở những nơi này. Nếu xuất hiện kẻ khả nghi, chúng ta sẽ…”
Mị Mị giơ tay: “Đưa họ đến đồn cảnh sát!”
“Đây là rừng nguyên sinh, không có đồn cảnh sát.”
“Vậy thì phải làm sao ạ?”
“Dùng vũ khí trong tay, đuổi họ đi chứ sao.”
“Cháu hiểu rồi!”
“Đặc biệt chú ý nguồn nước, bên kia sông là bộ lạc của kẻ thủ, kẻ thù rất hay tới quấy rối chúng ta, các ngươi nhất định phải cẩn thận.”
“Rõ.”
“Rõ rồi thì mau đi đi! Hô lớn khẩu hiệu của chúng ta một lần nữa, chiến đấu vì bộ lạc!”
Khẩu hiệu có chút sến nên người lớn dẫn dắt bọn nhỏ: “Đi thôi, đi thôi, đi lên núi tuần tra thôi, trên đường đi ăn bữa sáng sau.”
Đại vương lớn giọng hô: “Chiến đấu vì bộ lạc.”
Một nhóm người cầm lấy vũ khí, trịnh trọng bước đi trên con đường rừng.
Ý Mễ cầm bản đồ, đi phía trước.
“Chúng ta sẽ đến kho thóc trước, sau đó đến trang trại cỏ khô, cuối cùng sẽ đến con sông, chỉ cần đi một vòng là được.”
“Được.”
“Tớ vẫn không hiểu, ngôi sao này là sao?”
Ý Mễ rất để ý đến những ngôi sao nhỏ được đánh dấu trên bản đồ.
Coca nói: “Vậy chút nữa đi tuần tra chúng ta qua đó xem xem.”
“Được.”
Cả nhóm đi bộ không dừng, đi xuyên qua khu rừng.
Kiểm tra kho thóc, đảm bảo mọi thứ xung quanh kho thóc đều an toàn.
Sau đó họ đến kiểm tra trang trại cỏ khô.
Lão dê núi đang ngồi phơi nắng ở cửa: “Đến rồi? Có cần cỏ khô nữa không?”
Mọi người đều đồng thanh: “Không! Không cần!”
“Chúng cháu chỉ đến kiểm tra một chút thôi! Chúng cháu không muốn cắt cỏ/rửa bát đâu!”
“Trang trại có điều gì bất thường không ạ?”
“Ồ.” Ông lão nhàn nhã nhấp một ngụm trà: “Không có.”
Chu Chúc đẩy mọi người ra, tiến lên trước: “Ông ơi, bọn cháu đang bảo vệ ông đó.”
Ông lão bỏ ly trà xuống: “Ồ, có chuyện gì sao?”
Chu Chúc tự tin nói: “Vậy bọn cháu đang bảo vệ ông, ông sẽ phải trả phí bảo vệ, mười vỏ sò.”
Ông lão: ???
Đạo diễn: ???
[Chu Chúc lại bắt đầu rồi!]
[Tôi biết ngay mà.]
[Chu Chúc hay ghi thù lắm, không thể chịu được việc cắt cỏ với rửa bát không công cho người khác đâu.]
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chu Chúc đường đường chính chính chìa tay ra: “Phí bảo vệ.”
Đạo diễn Tiểu Trương đang định lên tiếng, thì ông lão đã nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế: “Không có tiền, có mỗi một mạng, chết thì thôi.”
Ứng biến tại chỗ.
“...”
Chu Chúc với vẻ mặt khóc lóc: “Chúng ta đi thôi!”
[Hiếm khi thấy Chúc Chúc chịu thua như vậy.]
[Ông lão thật sự là một bảo bối, tổ chương trình phải trân trọng nhé.]
[Hiện tại không có nhiều người có thể chống lại những kẻ bắt nạt như vậy đâu, đây chỉ là một trong số họ thôi.]
Rời khỏi trang trại, đám người vừa hát vừa tiếp tục tuần tra.
Đi đến gần con sống, bọn họ đang đi đằng trước đột nhiên trở lại, bám lấy người lớn.
“Ba ơi, đằng trước có kẻ thù.”
Họ ngồi xổm trước bãi cỏ, nhìn những người trước mặt.
Chu Chúc quay lại nhìn, kéo người quay phim lại, anh ta cũng phải trốn.
Đằng trước có hai người đang mặc váy da báo, khác hẳn với váy ra hổ.
Vừa nhìn là biết đến từ bộ lạc của kẻ thù.
Phao Phao hỏi: “Chúng ta có phải xông lên đánh đuổi bọn họ đi không?”
Chu Chúc ấn nhóc xuống: “Quan sát trước đã, xem họ muốn làm gì.”
Hai người kia hình như không phát hiện ra họ, vừa đi vừa nói chuyện.
“Tôi nghe nói, bộ lạc bóng tối bên kia núi có một kho báu rất kì lạ.”
“Kho báu gì?”
“Kho báu đó được đại vương bộ lạc bóng tối điều khiển bằng máy chơi game. Tất cả động vật chỉ cần mặc váy da hổ của anh ta, qua ba ngày thôi sẽ biến thành binh lính trong máy chơi game, sẽ bị anh ta điều khiển, thay anh ta chiến đấu.”
“Bộ lạc của chúng ta đã nhiều lần phát động tấn công bộ lạc bọn họ để cướp đi kho báu nhưng đều thất bại.”
“Bọn họ còn thiếu mười binh lính nữa là có thể tấn công bộ lạc chúng ta rồi, bây giờ bộ lạc Ánh sáng chúng ta cũng phải nhanh chóng rời đi thôi.”
Đám người trốn trong bụi cỏ cũng giật mình: “Cái gì?!”
Bộ lạc bóng tối là cái gì? Là tên bộ lạc của họ sao?
Đối phương là gì? Bộ lạc ánh sáng?
Bộ lạc bóng tối nghe thôi cũng biết không phải thứ gì tốt đẹp rồi, vậy mà bọn họ lại là phản diện?
Oh no!!!
[!!!]
[Tổ chương trình thật biết chơi.]
[Ngơ luôn rồi, chơi lâu như vậy, bây giờ lại phát hiện mình là phản diện.]
[Tên đại vương kia? Tên đại vương suốt ngày bị Chúc Chúc bắt nạt kia, lại là boss lớn đứng sau tất cả?]
[Bọn trẻ ngốc luôn rồi, thế giới thật nham hiểm, bọn họ tất cả đều là phản diện.] ( truyện trên app T Y T )