Dựa vào tấm bản đồ trên tay Ý Mễ, một đoàn người chống nhánh cây đi bộ trong rừng, nửa tiếng sau bọn họ ra khỏi rừng rậm. Lặn lội đường xa cuối cùng đi đến một nông trường có có khô.
Ý Mễ gõ cửa: “Xin chào, xin hỏi có ai không?”
Mấy đứa nhỏ cùng nhau gõ cửa, tiếng đập cửa vang tận trời: “Có ai không ạ? Chúng cháu muốn xin một ít cỏ khô!”
Người lớn bèn ngăn cản bọn nhỏ: “Đừng gõ nữa, cửa nhà người ta đang yên ổn cũng bị mấy đứa gõ hỏng mất, nhẹ tay thôi.”
Một ông lão râu trắng chắp tay sau lưng đi ra từ bên trong: “Đến đây đến đây, mấy người tụ tập trước cửa nhà ta có chuyện chi đó?”
Nông trường nằm bên rìa rừng rậm nguyên thủy thì cách nói mang chút khẩu âm cũng bình thường thôi.
“Ông ơi, bọn cháu muốn xin một ít cỏ khô có được không ạ?”
“Được chứ, một bó cỏ khô giá năm vỏ sò.”
“Vỏ sò? Vỏ sò là cái gì ạ?”
“Vỏ sò chính là tiền ở nơi này, mấy người không có à?”
“Chúng cháu không có vỏ sò, bởi vì đại vương không cho chúng cháu tiền.”
“Vậy thì ta cũng không có cách nào đâu.”
Chu Chúc tiến lên phía trước: “Ông ơi, chúng cháu từ nơi khác đến, ông có biết đại vương của rừng rậm không? Chúng cháu xin một ít cỏ khô về trước, ngày mai đại vương sẽ đem tiền đến chỗ ông, được không ạ?”
“Không thể.”
“Vậy chúng cháu đem máy quay đến đổi, microphone cũng được, chỉ một nắm có khô thôi ạ. Có thể không?”
Camera man hoảng hốt bảo vệ máy quay phim của mình: ????
Không được, cái đám thổ phỉ này!
Thái độ của ông lão rất kiên quyết: “Không được.”
“Vậy còn cách nào khác có thể đổi được cỏ khô không ạ? Bởi vì chúng cháu thật sự không có tiền.”
“Vậy thì như thế này đi, các cậu đến nhà tôi làm việc nhà. Tôi sẽ đưa cỏ khô như là tiền công, có được không?”
“Được ạ, cháu cảm ơn ông.”
Ông lão mở cửa cho bọn họ, một đám người lục tục đi vào trong nông trường. Nơi này là một căn nhà gỗ nhỏ, phía sau căn nhà đều là cỏ khô.
“Ông ơi, chúng cháu phải làm gì ạ?”
“Mấy bạn nhỏ thì quét sân, rửa mấy cái chén. Còn người lớn thì ra sau vườn cắt cỏ.”
“Vâng ạ.”
Chậu rửa trong bếp chất đầy chén dĩa, mấy người lớn lấy hết chúng ra cho vào thau rồi bưng ra sân sau, đặt cạnh vòi nước để đám nhỏ dễ rửa.
Chu Chúc đặt cái thau xuống đất: “Nặng thật! Ông ở một mình mà ăn nhiều bát thế ạ?”
Ông lão lạnh lùng trả lời: “Ta không ăn bát, ta ăn cơm.”
Chu Chúc im lặng: “À.”
[Tiểu ác bá bị người chọc cho á khẩu rồi, thời khắc lịch sử đấy, mau lấy giấy ghi lại nhanh]
[Đầu năm nay người có thể làm cho Chúc Chúc nín họng không nhiều lắm đâu]
[Tổ tiết mục mau quỳ xuống bái sư tổ đi]
[Hễ đến lúc Chúc Chúc dùng miệng hiếp người, chúng ta mời lão gia gia đến]
Mấy bạn nhỏ mặc tạp dề ngồi xổm bên chậu nước.
“Coca, anh phụ trách tráng nước đầu tiên, phải làm bát thật là ướt.”
“Phao Phao, em phụ trách rửa lại bằng nước sạch, sau đó rửa xà phòng.”
“Còn anh và Mị Mị phụ trách rửa sạch lần hai, lần ba.”
“Vâng.”
Phao Phao cầm giẻ rửa chén, cắn răng, nhấn thật mạnh vào chai nước rửa chén, đổ ra một đống xà phòng.
[Phao Phao xoa xà phòng]
[Nếu Phao Phao thật sự là hamster thì chắc cũng không cần khăn lau đâu]
[Dùng thân hamster để rửa bát cũng đặng lắm (Vô tình)]
Người lớn ở sân sau bắt đầu dọn cỏ khô.
Ở sân sau có rất nhiều cỏ khô, ông lão dạy bọn họ dùng liềm để cắt cỏ.
“Đơn giản thôi, cứ làm như thế này.”
Mấy người lớn đứng quanh người ông lão để học tập, sau hai lần khoát tay: “Đã hiểu. Vậy ông có thể cho chúng cháu bao nhiêu cỏ khô.”
“Hôm nay các cậu cắt được bao nhiêu cỏ, tôi sẽ chia cho các cậu một nửa số đó.”
“Được.” Mọi người nghe thấy thế hai mắt sáng lên, liếc mắt nhìn nhau, sau đó vây quanh ông lão bắt đầu vuốt mông ngựa: “Ông thật sự là một người tốt, cháu cảm ơn rất nhiều.”
“Bớt nhiều lời, mau bắt tay vào làm việc đi.”
“Được được. Chúng ta bắt đầu thôi.”
“Cắt cỏ nào!”
Giang Ý Thành bắt đầu phân chia: “Bốn người chúng ta chia ra bốn góc, cố gắng một chút, phải cắt bằng sạch khoảng sân này.”
“Được!”
Ông lão yếu ớt nói: “Đó là tự các cậu nói đó nhé, cắt bằng sạch.”
“Được, cắt không còn cọng cỏ nào.”
Vì chăn ấm nệm êm đêm nay, bốn người nhiệt tình trăm phần trăm.
Nửa tiếng sau, Chu Chúc nhìn đống cỏ khô mình vừa cắt xong, cậu ngồi phịch xuống đất, đấm eo.
Ôi, mệt ghê.
Nhìn thì dễ nhưng thật ra lại rất khó.
Chu Chúc quay đầu nói với Quý Dao: “Tôi nhớ máy cắt cỏ ở nhà hàng ghê, biết thế đem nó sang đây....”
Còn chưa dứt lời, ông lão đã phát hiện ra Chu Chúc đã dừng tay: “Tiểu Chu, đừng lười biếng, mau cắt cỏ đi.”
Chu Chúc chuẩn bị đứng lên đột nhiên cong lưng lại như mèo, sau đó chui tọt vào bụi cỏ.
Thực hiện đúng chuẩn nhấn nút F.
(*) Nhấn nút F: trong một số trò chơi dùng để thả ra skill mạnh nhất của tướng, sau này nguyên cụm “Nhấn nút F” trở thành một cách nói mỉa mai, như một trò đùa.
Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình.
“Ta nhìn thấy cậu đấy.” Ông lão bất đắc dĩ nói. “Ra đây nhanh lên, cậu còn trẻ như thế, nhìn lão Giang và lão Lưu đi, người ta cũng đều đã bảy, tám mươi tuổi.....”
Lưu Quần Tiên và Giang Ý Thành: ????
“Năm sáu mươi.....bốn năm mươi đều chưa có ai lười biếng như cậu đâu, nhanh lên, nếu còn không ra thì ta sẽ đi lấy roi.”
“A?!” Chu Chúc thò đầu ra từ bụi cỏ: “Ra! Ra ngay đây!”
Mị Mị đang rửa chén ở bên cạnh hô vang: “Ba của Phao Phao, cố lên!”
Phao Phao bất đắc dĩ lắc đầu: “Ba, đừng trốn.”
“.....” Con ruột tôi.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Chu Chúc chui ra từ bụi cỏ, tiếp tục công việc cắt cỏ.
Nếu biết thế này cậu đã không khoe khoang, khoác lác nói rằng sẽ cắt bằng hết chỗ cỏ này, đúng là tự lấy đá đập chân mà.
Mặt trời sắp xuống núi, cắt hơn một nửa mọi người đã mệt không đứng nổi.
Chu Chúc dứt khoát nằm luôn xuống đây, lê từng chút tiến lên, cắt từng chút cỏ.
Quý Dao hết hồn: “Cậu làm gì thế? Như này cũng được à?”
“Nằm kiểu này ít mất sức.”
Quý Dao giãy giụa một hồi rồi cũng bắt chước Chu Chúc nằm xuống.
Mười phút sau, Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên đau khổ duy trì hình tượng cũng lần lượt ngã xuống.
Một đám người nằm trên đồng cỏ, cố gắng cắt xong phần mình.
Ông lão muốn nói lại thôi, sau đó định lên tiếng, lần lữa mãi rồi quyết định không nói thì hơn.
Kệ vậy.
[Diễn viên, ngôi sao âm nhạc, đạo diễn danh tiếng, diễn viên nổi tiếng bây giờ thân tàn chí kiên, bán thân bất toại kiên trì cắt cỏ]
[Rõ ràng là tổ chương trình đang trả thù bọn họ, quả nhiên là bữa trưa quá mức phách lối]
[Ông lão cũng không có cách nào, cười chết mị]
[Này đúng mà, nằm kiểu này đỡ tốn sức lắm. Sếp tôi ngày nào cũng hỏi tại vì sao tôi cứ thích nằm ườn trên bàn làm việc]
Cuối cùng, trước khi mặt trời hoàn toàn lặn mất, bọn họ đã cắt xong một sân đầy cỏ.
Chu Chúc ngã vào đống cỏ khô như một bãi chất lỏng tự di.
Khoảng thời gian không phải cắt cỏ thật sự là thiên đường.
Quý Dao đập cậu một cái: “Đi thôi, chúng ta đi lấy phần thưởng.”
“Được.” Chu Chúc lên tiếng, như được tiếp thêm sức mạnh mà bật dậy khỏi đống cỏ.
Ông lão giúp bọn họ bó đống cỏ khô lại: “Hai bó, đủ chưa?”
Chu Chúc nghi hoặc hỏi: “Không phải ban nãy nói chia cho chúng cháu một nửa sao? Từng này còn chưa đủ đâu??”
“Được, cậu quay lưng qua đây.” Ông lão nhấc bó cỏ đặt lên lưng cậu. “Nào.”
Chu Chúc “hự” một tiếng, cả người bị đống cỏ trên lưng kéo ngã ngửa, chưa kịp đứng vững thì đã mặt đối mặt với trời.
Chu Chúc nằm ra ngay tại chỗ, tiếp tục nhìn lên trên ngắm ráng chiều.
Hu hu, bọn họ bị lừa rồi.
Coi như ông lão có chia cho bọn họ nửa sân cỏ khô thì bọn họ cũng không có sức mà cõng về.
Một buổi chiều làm không công cho người ta.
“Hu hu tôi nhớ chiếc xe ba bánh quá, ngày đầu tiên đã phải chia tay với nó rồi, tôi nhớ quá, nhớ quá, nhớ chết đi được.”
Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên cũng cầm lấy một bó cỏ khô, chuẩn bị về doanh địa.
Quý Dao vỗ vai cậu. “Đi thôi, đến giờ phải về rồi.” ( truyện trên app T Y T )
Chu Chúc che miệng, cố gắng để tiếng khóc của mình không quá lớn. “Hix hix.....”
Đúng lúc đó có một nhóm nhân viên công tác đi đến.
Hai mắt Chu Chúc sáng lên: “Mọi người đến giúp chúng tôi à?”
Không phải.
Nhóm nhân viên đi đến trước mặt ông lão, hỏi: “Chén bát của chúng tôi đã rửa xong chưa?”
“Đã rửa sạch,” ông lão chỉ về phía mấy đứa trẻ rửa bát cả buổi chiều. “Lấy đi đi.”
???!!!
Mọi người trợn mắt, ngơ ngác nhìn nhóm nhân viên công tác đến khiêng chậu chén bát đi, đặt lên xe van chuyên chở.
Bởi vì lấy bối cảnh rừng rậm nguyên thủy cho nên tổ chương trình cũng phải phối hợp tạo không khí, bọn họ cũng ăn cơm cùng lúc với các diễn viên trong đoàn, cũng là dùng bát gỗ.
Cho nên, đống chén bát đám nhóc vừa rửa là chén bát của toàn bộ nhân viên trong đoàn.
Không chỉ giúp nhân viên công tác cắt cỏ mà còn giúp bọn họ rửa bát!
Một cửa ra nhưng hai con đường, bọn họ bị lừa còn giúp người ta đếm tiền, còn nói lời cảm ơn, mở miệng ra lại nói: “Ông thật sự là một người tốt.”
Chu Chúc khóc còn lớn hơn lúc nãy.
[Trưa nay tôi còn sợ tổ chương trình bị đám thổ phỉ này đè ra đánh, thật không ngờ, thật không ngờ]
[Tổ tiết mục thật xấu tính]
[Xem đấu trí đấu dũng vui ghê]
Đúng lúc đó, đạo diễn võ trang đầy đủ, mang cả mũ giáp và một bộ đồ như các binh lính ngày xưa xuất hiện trước ống kính, nhắc nhở mọi người: “Trời sắp mưa rồi, các cậu mau chạy về doanh địa.”
[Ha ha ha ha ha ha]
[Đạo diễn anh đang sợ cái gì thế?]
[Sợ bị hội đồng đó]
Chu Chúc vác cỏ khô, đi đến trước mặt đạo diễn rồi đột nhiên nắm chặt tay người ta: “Xin chào xin chào, anh là người đại vương phái đến tiếp ứng cho chúng tôi đúng không?”
Đạo diễn Tiểu Trương: “Hở?”
Anh ta không hề sắp xếp việc này, Chu Chúc nói gì thế?
“Tôi biết đại vương thấy chúng tôi vất vả nên cố ý bảo anh đưa người đến cứu giúp. Đại vương đã nói trước với tôi rồi.” Chu Chúc đè chặt tay đạo diễn, vừa nói vừa cởi bó cỏ khô trên vai mình, tự nhiên như ruồi đưa vào tay Tiểu Trương. “Anh cầm giúp tôi một chút, tôi phải cột lại dây giày.”
Đạo diễn cầm lấy bó cỏ: “À, được.”
“Cảm ơn nha.”
Chu Chúc cúi xuống giả bộ cột dây giày của mình, đột nhiên bỏ chạy.
“Giao cho anh đấy! Tôi đi trước.”
[Đạo diễn anh mau tỉnh táo lại đi, giày của Chúc Chúc là giày da thú được tổ đạo cụ cấp cho, dây giày ở đâu ra! Chính anh là người chuẩn bị đạo cụ mà, chẳng lẽ đã quên rồi sao!]
[Đạo diễn đúng là không ổn rồi]
[Mị tuyên bố, ván này, Chúc Chúc thắng!]
Hành hạ bọn cậu cả một buổi chiều, đạo diễn cân nhắc một chút, thôi vậy, cứu cái lưng của cậu ấy một lần cũng được.
Một cái lưng được giải thoát thành công, Quý Dao cũng không để mình chịu thiệt.
“Đạo diễn, tôi cũng buộc dây giày.”
“.....” Chẳng lẽ nhìn tôi giống đồ ngốc lắm sao.
Cũng đâu có.
Quý Dao rụt tay về rồi chạy về phía trước: “Chúc Chúc, người anh em tốt, giúp đỡ một tay đi.”
Chu Chúc đang dắt tay Phao Phao, thấy thế bèn nắm luôn tay còn lại của con trai: “Xin lỗi nha, tay không rảnh.”
“Anh nói lần nữa coi, anh như này là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Chu Chúc lý lẽ hùng hồn nắm hay tay con trai đi về phía trước như đang nhảy một điệu valse. “Như này nè, là như vậy đó.”
Quý Dao: ???
“Chẳng lẽ làm lụng vất vả quá làm cậu hỏng não rồi?”
Phao Phao gật đầu: “Đúng thế, ba con ấm đầu mất rồi.”
“Chu Phao Phao.....”
“Ba.”
“Con đại biểu gia đình chúng ta, giúp chú Quý một tay đi.”
“Vâng ạ,” Phao Phao đi tới trước mặt Quý Dao, cầm lấy một bên quai của bó cỏ. “Con là đại lực sĩ!”
Lúc mọi người trở lại doanh địa thì mặt trời đã xuống núi.
Mọi người rải cỏ khô xuống đất.
“Oa.” Mấy nhóc con nhào lên đám cỏ, còn lăn mấy vòng.
“Có hơi châm chích, không thơm nhưng lại có mùi của nắng.”
“Đạo diễn, chúng tôi vẫn chưa nhận được túi ngủ.”
Bọn họ đi ra khỏi hang của mình, nhìn sân bãi đã được thu dọn sạch sẽ.
Trên vách đá là một màn hình chiếu lớn đang chiếu hình ảnh bọn họ đứng trong doanh địa.
“Về vấn đề túi ngủ của mọi người, chúng ta cần phải chơi một trò chơi nhỏ với khách mời của tập này, số lượng túi ngủ còn tùy thuộc vào vị khách này.”
“Cho dù khách mời thì chắc chắn cũng là nhà đầu tư của chúng ta mà thôi.”
Kết nối thành công.
Một người đàn ông đã từng lạ lẫm rồi trở nên quen thuộc với Chu Chúc hiện ra trên màn hình.
Chu Chúc :)
Ha ha, hóa ra là đại gia lắm tiền nhà cậu.
Thôi Phùng đang ngồi trong văn phòng, Phao Phao ngẩng đầu lên hô lớn: “Bố ơi, có thể tặng cho bọn con một trăm cái túi ngủ cỡ lớn không ạ?”
Chu Chúc kéo con trai lại: “Chúng ta chỉ có tám người, cần gì nhiều túi ngủ như thế.”
Nhưng mấy đứa trẻ con còn lại không bị ai khống chế cũng hét lên: “Bố của Phao Phao ơi, chú cho chúng cháu một trăm cái túi ngủ đi ạ!”
“Năm trăm cái!”
“Một vạn cái!”
Chu Chúc không thể khống chế được cục diện này.
Thôi Phùng cười cười, ánh mắt như nhìn xuyên qua ống kính máy quay mà nhìn vào Chu Chúc. “Hôm nay mọi người chơi có vui không?”
Chu Chúc gật đầu, bày tỏ rất chân thành: “Rất vui, rất cảm ơn đại gia lắm tiền.”
[???? Chu Chúc? Sao lại gọi chồng của cưng như thế?]
[Nên gọi chồng, sao lại gọi đại gia lắm tiền bao giờ?]
[Chắc là tình thú của cặp đôi chồng chồng thôi]
Đạo diễn vội vàng ngắt lời bọn họ: “Chúng tôi rất vinh hạnh khi tổng giám đốc Thôi có mặt ở đây hôm nay.”
“Quy tắc của trò chơi rất đơn giản, trong vòng mười phút người chơi đưa ra gợi ý mà khách mời đoán trúng từ khóa thì chúng tôi sẽ cung cấp bấy nhiêu túi ngủ.”
“Vậy bây giờ xin mọi người đưa ra đại diện chơi trò chơi.”
Chu Chúc khoanh tay, ưỡn ngực nhìn sếp Thôi: “Đoán cho đúng đó nha.”
Thôi Phùng gật đầu: “Được.”
“Xem ra là không cần phải nghĩ nhiều.”
Từ khóa đầu tiên – Hợp tác.
Ha ha!
Chu Chúc cố gắng nhịn để không cười ra tiếng: “Sếp Thôi, tôi và anh.”
Thôi Phùng không hề do dự: “Hợp tác.”
[Mị không phục]
[Tại sao lại là hợp tác? Tại sao lại không trả lời là kết hôn?]
[Có khi nào cặp đôi chồng chồng này có vấn đề không?]
[Hợp tác? Hở? Hợp tác??]
Từ thứ hai – thạch lắc trái cây.
Ha ha ha!
Trò của tổ tiết mục quá dễ, mỗi một cái đều được in trong lòng hai người.
Chu Chúc chỉ vào mình: “Tôi biết, cái này là đồ mà bá tổng thích ăn nhất...”
Thôi Phung hiểu ý: “Khoai tây chiên, chocolate, kem ly, thạch lắc trái cây, bánh kem dâu tây...”
“Đúng, câu tiếp.”
Từ thứ ba – máy sấy tóc.
Chu Chúc chỉ vào màn hình: “Anh gọi là cái gì?”
Thôi Phùng càng thản nhiên: “Máy sấy.”
Ừm, đây là tên thân mật mà Chu Chúc hay dùng để gọi anh ta.
“Thiếu một chữ.”
“....máy sấy tóc.”
“Hả?” Mọi người đang đứng xem ở hiện trường đều ngây người.
[Cái này chính là sự ăn ý của chồng chồng trong truyền thuyết đó sao?]
[Trâu bò, chỉ cần năm giây đã đoán đúng]
[Chưa có chương trình truyền hình nào mị xem mà thấy một cặp đôi ăn ý đến thế này]
[Từ đầu đến bây giờ Chúc Chúc chỉ khoanh tay đứng một chỗ, không hề đổi sang tư thế khác]
[Sếp Thôi đúng là máy đọc hiểu chồng yêu. Thật sự rất điêu luyện]
[Cặp này chắc chắn là thật!]
Năm phút sau, toàn bộ những tấm bảng nhắc từ mà tổ đạo cụ chuẩn bị đã hết sạch.
Đạo diễn Tiểu Trương cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, nhưng nét bút đã hỏng rồi, tại sao anh ta lại để cho bọn họ chơi trò này cơ chứ?
[Đạo diễn lên mặt không nổi nữa rồi]
[Tưởng là trò chơi ai dè biến thành màn khảo nghiệm sự ăn ý của chồng chồng nhà người ta]
Chu Chúc khoanh tay: “Công bố đi, chúng tôi thắng được bao nhiêu cái túi ngủ?”
“Ba ..... ba mươi ....”
“Mang ra đây.”
Mấy đứa trẻ reo hò: “Ba của Phao Phao giỏi quá!”
Chu Chúc để mọi người kiểm tra túi ngủ, quay đầu mới nhận ra Thôi Phùng vẫn còn đang nhìn mình. Cậu bèn nhìn anh, thuận miệng hỏi: “Anh vẫn còn đang ở công ty à, sao chưa về nhà?”
Thôi Phùng đáp: “Xử lý xong công việc sẽ về ngay, em cũng nên về sớm một chút.”
“Quay xong chương trình sẽ về.”
“Ừm.”
[Chúc Chúc đúng là đồ ngốc mà]
[Rõ ràng mị nghe ra ý của sếp Thôi là cậu không ở nhà, anh ta cũng không muốn về nhà]
[Có ai đó lúc chơi trò chơi thì thông minh cực kỳ, thế mà đứng trước mặt chồng già nhà mình lại ngốc muốn chết]
[Về nhà! Không thèm chương trình này nữa, Chúc Chúc mau về nhà cho chị! Để Phao Phao ở lại là được rồi!]
[Sao chồng chồng nhà này lại không nói nhớ đối phương? Hứ! Để đó mị nói cho!]
Chu Chúc chỉ hỏi thăm hai câu đã ngắt cuộc gọi video.
“Bái bai, đại gia lắm tiền.”
“Ừm.” Thôi Phùng ngừng một chút. “Tạm biệt tiểu minh tinh.”
[Dumano]
[Ngọt sâu răng, đại gia lắm tiền x tiểu minh tinh. Hóa ra còn có cách chơi như này.]
[Chúc Chúc và chồng ở nhà đều gọi đối phương như thế này à?]
Ba mươi cái túi ngủ, bọn họ chỉ có tám người, mấy cái còn lại thì làm gì bây giờ?
“Có ai muốn túi ngủ không? Lỗ vốn nên bán phá giá đây! Ba mươi vỏ sò đổi một cái túi ngủ!”
“Qua đêm ở rừng rậm chắc chắn không thể thiếu túi ngủ!”
“Không phải 998, cũng không phải 999. Chỉ cần ba mươi cái vỏ sò!”
Thật đúng là một cậu nhóc thông minh.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Thôi Phùng sau khi ngắt cuộc gọi video, điện thoại vẫn đặt nằm yên trên bàn đột nhiên sáng lên.
Là tin nhắn mà nhà họ Thẩm gửi đến. Cũng chính là bố của Thậm Lập, người yêu của Trang Liên.
[Tổng giám đốc Thôi, mong cậu sắp xếp chút thời gian rảnh. Chúng tôi chân thành mời giám đốc Thôi, cậu Chu và cả Phao Phao một bữa cơm, có chuyện gì hai bên từ từ tương lượng.]
Mấy hôm nay, bố của Thẩm Lập đều nhắn tin đến cho anh.
Mới ban đầu còn dùng xưng hô bậc cha chú gọi anh là “Tiểu Thôi”, sau vài lần anh không đáp trả, có lẽ bên kia chột dạ nên đổi xưng hô thành “giám đốc Thôi”.
Đại khái vẫn là chuyện của Trang Liên.
Thôi Phùng nhìn lướt qua sau đó nhấn tắt màn hình, không trả lời.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Thẩm. Bố Thẩm nhìn chằm chằm vào điện thoại, tay nổi cả gân xanh.
Mấy hôm nay, ông vẫn luôn nhắn tin cho Thôi Phùng nhưng lần nào cũng như đá chìm đáy biển, ông không hề nhận được tin nhắn hồi âm.
Vì chuyện của Trang Liên và Thẩm Lập, danh tiếng của gia đình họ ở trên mạng rất tệ, thậm chí đã ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Thẩm thị.
Chuyện này nếu không lắng xuống, chỉ sợ sẽ thật sự dắt nhau ra tòa, thế thì bọn họ liền xong đời.
Trang Liên và Thẩm Lập ngồi ở bên cạnh, Thẩm Lập hỏi: “Anh ta vẫn không trả lời sao?”
“Không.” Bố Thẩm ném điện thoại, chỉ thẳng mặt vào hai người bọn họ. “Mày, hai đứa chúng mày.....”
Thẩm Lập nuốt nước miếng nói: “Cũng không thể trách con được, Trang Liên cứ đòi tham gia chương trình tạp kĩ đó, còn mua seeding bôi đen Chu Chúc, sao bố lại trách con?”
Trang Liên đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin được nhìn Thẩm Lập: “Thẩm Lập, anh còn có lương tâm không? Chuyện phòng làm việc là anh cho phép tôi lập nên, người đại diện cũng là do anh đưa đến. Lúc tôi mua seeding có câu chữ nào tôi dấu diếm anh chưa? Lúc bàn bạc cách quảng bá có lúc nào thiếu mặt anh không, bây giờ còn dám trách tôi?”
Thẩm Lập bĩu môi, còn muốn nói thêm: “Vốn dĩ....”
“Thế cũng tốt, bây giờ đều đã thân bại danh liệt rồi. Lúc trước chẳng phải anh chê tôi là diễn viên sao, bây giờ tôi không chê anh phá sản, chúng ta cứ như thế này tới hết đời đi.” Trang Liên quơ áo khoác trên ghế salon, quay người bỏ đi.
“Đi đâu đấy?”
“Đi tìm Quýt, thằng bé ở nhà ông ngoại hơn một tuần rồi. chẳng lẽ anh tính bỏ mặc không quan tâm sao?”
“Nếu thế thì anh đi cùng em.”
Thẩm Lập vừa muốn đứng lên đã bị bố Thẩm ngăn lại.
Trang Liên không thèm quan tâm đến bố con bọn họ, cứ thế bỏ đi.
Bố Thẩm nói: “Không cần gấp, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Tự nó xảy ra chuyện, nhà chúng ta vẫn chưa đến nước đường cùng, nó không dám ly hôn với con đâu.”
(*) Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo: là một câu dùng để so sánh ‘chất’ và ‘lượng’ trong triết học. Cũng tượng trưng cho ‘giai cấp’ và “tầng lớp’ trong xã hội. câu này ý cha Thẩm muốn nói Trang Liên chỉ là một ‘tầng lớp’ trong ‘giai cấp’ của nhà họ Thẩm mà thôi. Cậu ta có tốt cũng không bằng tư bản Thẩm thị được.
Thẩm Lập nghe vậy bèn ngồi xuống ghế.
Bố Thẩm lại nói: “Bây giờ vẫn nên nghĩ cách giải quyết chuyện này trước, tìm cách nào đó để lừa Thôi Phùng bỏ qua chuyện này.”
“Sao có thể lừa được chứ? Bọn họ có toàn bộ bằng chứng, thậm chí cả Trang Liên làm chuyện xấu cũng không biết cẩn thận để dính vào tay.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Nếu như Thôi Phùng đã không nể mặt vậy thì chúng ta đành phải tiêu chút tiền để bên chế tác Trần, đạo diễn Vương và cả đại diện của Trang Liên cố gắng kéo dài thời gian. Con liên hệ mấy người này, bơm tiền vào để bọn họ tự nhận đó là chủ ý của mình, không có liên quan gì đến chúng ta. Thời gian qua đi người ta cũng sẽ quên thôi.”
“Được.”
“Còn Trang Liên, không cần để ý đến nó, chuyện này vốn dĩ là do nó gây nên, đã vậy còn không biết xấu hổ mà mặt nặng mày nhẹ với chúng ta. Chịu lạnh nhạt vài ngày là nó tự biết phải quay lại.”
Trường trung học Dục Tài, ký túc xá của giáo viên.
Trang Liên mang theo một túi đồ ăn vặt, đứng trước cửa một căn phòng ký túc xá điều chỉnh nét mặt, sau đó mới gõ cửa: “Quýt ơi?”
Quýt đang xem TV, nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội vàng chạy ra mở cửa: “Ba ơi.”
“Ừm.” Trang Liên đi vào trong, “Ở nhà của ông ngoại....”
Vừa nhìn thấy trên màn hình TV đang chiếu lại tập 1 của [Cục cưng xuất phát lần nữa nào], mặt Trang Liên liền biến sắc. “Quýt, con đang xem....”
“Ba ơi, gia đình của Phao Phao đều tham gia chương trình, con cũng muốn đi.” Ánh mắt Quýt nhìn mãi vào màn hình TV, “Tập lần này quay ở rừng rậm nguyên sinh đó.”
Trang Liên hít một hơi thật sau: “Bây giờ chúng ta không tham gia chương trình này.”
“Con sẽ thể hiện thật tốt, sẽ không khiến ba phải mất mặt.”
“Đã nói là chúng ta không tham gia chương trình này mà!”
Quýt bị ba dọa sợ, rụt cổ né tránh: “Ba ơi, con xin lỗi.”
Lúc đó, ông ngoại nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng khách nên đi ra bế bé con vào lòng.
“Anh làm gì thế? Bình thường anh dạy con trai thế này sao?”
Quýt rúc vào lòng ông ngoại nói: “Ông ngoại, con và ba đã làm chuyện xấu nên không xuất hiện trên chương trình nữa.”
“Không đâu, mấy hôm nữa ông ngoại đưa con đến quay phim cùng với các bạn được không?” Ông ngoại che tai của Quýt, nghiêm mặt nhìn Trang Liên: “Có biết anh đã dọa Quýt sợ thế nào chưa?”
Trang Liên hỏi ngược lại: “Chỉ như thế đã dọa cho sợ rồi sao?”
“Tôi vừa vào bếp nó đã tự động chạy vào xin giúp đỡ, chỉ mới xem hoạt hình có mấy phút đã xin phép được xem thêm chút nữa, ngủ đến nửa đêm còn bị ác mộng làm tỉnh giấc, hôm nay nó còn hỏi tôi xem có cần tập đánh đàn hay không. Trang Liên, Quýt là con trai của anh chứ không phải là nô lệ. Chính anh cũng đã từng là một đứa trẻ, anh thử tự vấn lương tâm của mình xem, lúc tôi nuôi anh đã từng như anh nuôi con chưa?”
Trang Liên bị nói đến ngẩn người.
Bố Trang nghiêm nghị nói: “Ra ngoài, bọn tôi còn phải ăn cơm.”
“Vậy Quýt, ba đi đây.” Trang Liên lùi ra ngoài.
Không bao lâu sau điện thoại của bố Trang vang lên.
Là một cuộc gọi video, một đám nhóc con đang gọi điện đến.
“Alo alo, Quýt ơi. Quýt có ở đó không?”
Quýt nghe thấy giọng nói quen thuộc, bé con lau nước mắt, chạy về phía điện thoại. “Anh Coca? Phao Phao? Mị Mị? Ý Mễ?”
Coca vẫy tay: “Chào, bọn anh gọi cho em từ trong rừng đây.”
Phao Phao gật đầu: “Đúng thế.”
“Bọn anh cần sự giúp đỡ của em, bọn anh vừa thắng được túi ngủ rồi nhưng mà vẫn thiếu chăn. Em có thể giúp bọn anh mua chăn không?”
“Phải đi siêu thị mua chăn ạ?”
“Không phải, chỉ cần chơi trò chơi đoán từ thôi, đoán trúng là có thể mua chăn rồi.”
Quýt lắc đầu: “Em không hiểu lắm.”
“Ví dụ như là…” Phao Phao chỉ vào người mình, “Em, đoán một chữ đi nào.”
“Phao Phao?”
“Không phải.”
Chu Chúc chen vào: “Bé ngốc!”
Phao Phao tức muốn dậm chân: “Ba này! Từ này là ‘thông minh’! Là ‘thông minh’!”