[Thổi bong bóng ha ha ha ha]

[Phao Phao bị ba ghẹo kìa]

[Hóa ra bé con Phao Phao bị ba “thổi” sao? Mị cũng muốn thổi bong bóng!]

[Đột nhiên nhớ ra, chẳng phải sếp Thôi họ Thôi sao?]

[Nói nhảm, sếp Thôi không phải họ Thôi chẳng lẽ họ Tổng à?]

[Thôi Phao Phao, vậy là lúc Chu Chúc đặt tên cho con đã nghĩ xong xuôi trước rồi]

[Mặc dù sếp Thôi không ra sân nhưng lại được nhắc đến]

Đại vương của bộ lạc cũng ngẩn người: “Cái này.....”

Đại vương hắng giọng: “Nghiêm túc, nếu mấy người không chịu trả lời đàng hoàng thì ta sẽ cho thủ hạ đuổi các người đi.”

Phao Phao vội vàng kéo cánh tay của ba để Chu Chúc không nói tiếp nữa, bé con giơ tay lên: “Báo cáo đại vương, con biết nấu cơm, pha trà, còn biết cả ghép vần!”

Gần đây với sách lược nuôi thả của ba, đã lâu lắm rồi Phao Phao không chạm vào những thứ này, có lẽ cũng đã quên hết rồi.

Nhìn đại vương có vẻ không hài lòng lắm.

Phao Phao vắt hết sức suy nghĩ: “Con còn biết lái xe, còn biết mở TV, tự biết tắm rửa, còn biết đấm lưng cho ba, bóc socola cho ba, cho ba xoa bụng nhỏ....”

[Phao Phao biết làm nhiều quá nha]

[Tất cả điều có liên quan đến ba]

Đại vương vẫn không hài lòng lắm, anh ta phất tay: “Cũng tạm, hai người các ngươi đi qua bên kia đợi việc đi.”

“Được.” Chu Chúc nắm tay Phao Phao đi qua một bên.

Phao Phao lại hỏi: “Đại vương, “đợi việc” là cái gì vậy ạ?”

Chu Chúc rất nghiêm túc trả lời: “Đợi việc có nghĩa là......đợi một lát nữa, đại vương sẽ giao cho chúng ta một công việc, sau đó chúng ta sẽ ‘ừ ừ ừ’ đồng ý. Đó gọi là “đợi việc” đúng không không đại vương?

(*) Một kiểu giải nghĩa bằng cách dùng từ đồng âm chữ “nghiệp” và chữ “Ừ”. Cơ bản là Chúc Chúc phỉnh trẻ con đó.

Đại vương á khẩu, đối diện với ánh mắt chờ mong của Chu Chúc và Phao Phao bèn đáp: “Đúng thế đúng thế, hai người mau qua bên cạnh chờ đi.”

Chu Chúc kéo Phao Phao đi sang bên cạnh.

[Chúc Chúc mới mở miệng đã gây chuyện trông buồn cười chết đi được]

[Đại vương: Cậu là đại vương hay ta là đại vương?]

[Chúc Chúc: Ta! (Chống nạnh)]

Tiếp theo là Quý Dao và Coca.

“Báo cáo đại vương, chúng ta là hổ.”

 Đại vương rất hài lòng: “Được, hai người nhìn có vẻ khỏe mạnh, có thể đi săn.”

Quý Dao nói tiếp: “Năng khiếu của chúng tôi là uống Coca.....”

Nụ cười trên mặt đại vương cứng đờ: “Im lặng, ta biết trong hai người các ngươi có một người tên là Coca.”

Đại vương đã học được cách suy một ra ba.

“Người đâu. Đưa vũ khí để bọn họ đi săn.”

Quý Dao và Coca nhận được hai bộ bắn cung đồ chơi, sau đó cũng đứng bên cạnh Chu Chúc và Phao Phao.

Chu Chúc nghiêng người nhìn qua, để đảm bảo an toàn cho nên đầu mũi tên không phải là dao nhọn mà là một đầu giác hút.

“Cung tên? Đây chẳng phải là đầu hút của cây thông bồn cầu hả?”

Quý Dao dùng “cây thông bồn cầu” nhắm vào người Chu Chúc: “Cậu đừng hòng nói bậy, còn nói nữa là tôi bắn á!”

“Biu” một tiếng, cung tên rời khỏi tay rơi xuống cạnh chân Chu Chúc.

Sau đó ----

“Hồ ly Ý Mễ và sư tử Mị Mị, một người thông minh, một người có sức khỏe nên ta phong cho hai ngươi là dũng sĩ, phái hai người đi điều tra địa hình xung quanh đây, vẽ bản đồ, tìm ra nguồn nước gần nhất và nguyên liệu nấu ăn.”

Ý Mễ và Mị Mị chắp tay: “Vâng thưa đại vương!”

Đại vương quay đầu nhìn Chu Chúc và Phao Phao đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình.

“Vậy còn chúng tôi thì sao, đại vương?”

Đại vương ngừng một chút: “Hamster nhỏ như hai ngươi ở lại đây, bổn đại vương có nhiệm vụ quan trọng giao cho hai ngươi.”

“Được.”

“Thợ săn và dũng sĩ, mau xuất phát.”

“Vâng, đại vương!”

Ba gia đình khác đã rời đi, đại vương đứng bên ngai vàng vẫy tay: “Người đâu, mang máy chơi game của ta đến đây.”

Nhân viên hậu cần đẩy một cái máy chơi game cỡ lớn vào sân, nối liền với bảng điều khiển là hai chiếc máy chạy bộ.”


 “Đây là máy chơi game của bổn đại vương, cái máy này muốn dùng được thì phải có điện, hai người các ngươi lên máy chạy bộ để nạp điện cho bổn vương.”

Hamster Chu Chúc và Hamster Phao Phao: ???

Chu Chúc và Phao Phao cố gắng chạy hết sức trên máy chạy bộ, còn đại vương nhàn nhã ngồi trên ghế có đệm lót bằng nhung chơi trò xếp gạch.

[Ha ha ha ha]

[Vì là hamster nên phải chạy vòng lăn đó]

[Đúng là phân công dựa trên sức lực]

Một lát sau, Chu Chúc không chịu nổi bắt đầu chậm lại.

Đại vương ngẩng đầu lên: “Máy chơi game của ta hết điện rồi, chạy nhanh lên.”

“Đại vương, ta chạy không nổi nữa.”

“Nhanh lên.”

“Huh.”

Phao Phao nắm tay nhỏ thành nắm đấm, cố gắng chạy: “Ba cố lên, chúng ta có thể làm được.”

Cùng lúc đó ba gia đình khác đang đi săn và tìm nguồn nước ở bên ngoài.

Ý Mễ cầm bản đồ trên tay, xoay lui xoay tới mấy vòng: “Đây là bộ lạc của chúng ta, đi tới trước là một ngọn núi, còn sau lưng là một tảng đá lớn.”

Coca ngồi xổm xuống, sờ sườn đất nhỏ trước mặt: “Là cái này sao?”

Mị Mị cũng ngồi xuống, sờ tảng đá cao ngang đầu mình ở ngay phía sau: “Tảng đá lớn?”

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Hình như là nó.”

“Bãi săn thú là ở đây rồi, Coca chắc phải săn thú ở đây. Bên này có dòng sông nhỏ, tớ và Mị Mị qua đó tìm nguồn nước.”

Mị Mị nói: “Còn phải tìm đồ ăn nữa.”

“Đúng vậy.” Ý Mễ gật đầu, “Chúng ta phải cẩn thận, đừng để đi lạc đến bộ lạc của kẻ địch.”

“Được,” Nhưng Coca lại chỉ vào bản đồ trên tay, “Nhưng mà đây là nơi nào?”

“Không biết, nhưng xem ra là cách chỗ chúng ta rất xa.”

Kỳ lạ.

Mọi người gãi đầu, chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ mà đại vương giao cho.

Nhưng bọn họ chỉ có một cái bản đồ, Coca cởi váy da hổ của mình ra. “Vậy vẽ lại ở trên váy của tớ đi.”

“Được.”

Coca cầm bản đồ đã được vẽ xong, tách ra khỏi đoàn người, một mình hành động.

Ở nơi khác, đại vương ở trong sào huyệt của mình.

Phao Phao vừa chạy vừa thở dốc: “Ba mau chạy đi, đừng dừng lại....”

Bé con vừa nhìn sang bên cạnh, thấy ba đã ngồi xuống.

Ba ngồi trên sàn nhà, dùng tay đẩy máy chạy để phát điện.

[Ha ha ha ha ]

[Chúc Chúc đã bắt đầu lười biếng rồi]

[Thế mà bé ngốc Phao Phao vẫn còn chạy cơ]

“Ba!”

Chu Chúc dùng một tay bịt miệng con trai, một tay bế người ra khỏi máy chạy bộ: “Đừng gọi nữa, con mau lười biếng cùng ba.”

Hai chiếc hamster ngồi bệt dưới đất dùng tay đẩy máy chạy bộ, giả vờ như mình vẫn còn chạy.

Quay một lúc. công việc này cũng trở nên nhàm chán.

Chu Chúc ngáp một cái: “Đại vương, máy chơi game của người đã đủ điện chưa? Chúng tôi mệt rồi.”

Hình như đại vương bị dọa cho giật mình, đánh tay cái rầm trên máy chơi game: “Hai người không hề mệt, tiếp tục chạy cho bổn vương, máy này còn chưa nạp đủ điện đâu. Ngày nào chiếc máy này cũng phải nạp điện, còn các người phải chịu trách nhiệm chạy mỗi ngày để nạp điện.”

“Hả? Mỗi ngày!” Chu Chúc và Phao Phao liếc nhau.

Không!

Ba con hai người tới nơi này để trải nghiệm cuộc sống trong bộ lạc chứ không phải tới đây để chạy bộ.

Đại vương chống máy chơi game đứng lên: “Hai người chẳng hiểu gì cả, đây là do ta muốn rèn luyện thể lực cho hai người. Nhỡ đâu kẻ địch tấn công, hai người có thể thoát thân cực nhanh.”

Chu Chúc và Phao Phao liếc nhau, rất ăn ý mà đứng lên, thừa lúc đại vương đang chơi game chăm chú, lặng lẽ chuồn ra phía sau lưng anh ta.

Hai ba con cũng muốn chơi game.

Một giây sau, đại vương phát hiện ra hành động bất thường, lập tức tắt máy chơi game.

Đại vương giận tím mặt quát: “Hai người đang làm trò gì thế này?”

Hamster Chu Chúc thăm dò: “Đại vương, hai ba con tôi nhìn người chơi game mệt rồi nên muốn đấm bóp cho người đó mà.”

Phao Phao gật đầu: “Đúng đúng đúng.”

“Không....không cần.” Đại vương lớn tiếng nói, “Hai người các ngươi ra ngoài xem dũng sĩ và thợ săn làm việc đến đâu rồi.”

“Nhưng mà chúng tôi chạy lâu như thế thì cũng nên có chút phần thưởng chứ.”

“Được, ta cho các ngươi chơi một ván. Chỉ có thể chơi trò xếp gạch, còn muốn chơi trò khác thì miễn.”

“Được, đa tạ đại vương.”

Chu Chúc cầm máy chơi game, bế theo Phao Phao ngồi xuống ngai vàng, chen cho đại vương phải nhích sang một bên.

Đại vương: ???

“Hửm?”

“A ha ha, thật xin lỗi, đại vương.” Chu Chúc bế con trai ngồi gọn vào một bên. “Con xem ba xuất chiêu đây.”

Đại vương cũng tò mò nghiêng người nhìn vào máy chơi game.

[Đại vương thật thảm]

[Chắc đại vương của bộ lạc này ngày thường chỉ chơi game xếp gạch, xoay rubik]

Một bàn chơi một lát là xong, đại vương lấy lại máy chơi game của mình rồi hỏi: “Các người ra ngoài xem thử những người khác đã trở lại chưa. Sắp đến trưa rồi, còn phải nấu cơm nữa.”

“Được.” Chu Chúc lưu luyến trả máy chơi game lại cho đại vương, sau đó kéo Phao Phao ra ngoài tìm mọi người.

Nơi này là công viên theo dạng nửa rừng rậm nằm ở ngoại thành thành phố, nằm ngay trên một ngọn núi, cây cối rậm rạp.

Phao Phao quan sát bốn phía: “Ba ơi, nơi này rộng thật đấy, chúng ta phải đi tìm mọi người ở đâu đây?”

Chu Chúc nhặt một nhánh cây khô trên mặt đất ném lên cao: “Nhất chi xuyên vân tiễn, thiên quân vạn mã lai tương kiến.”

(*) Nguyên văn câu này xuất hiện trong phim “Kungfu” của Châu Tinh Trì, nghĩa là một mũi tên chỉ đường, huynh đệ trong giang hồ sẽ nhìn đó mà tìm đến tương cứu.

Nhánh cây rơi xuống đất, chỉ về một hướng.

“Được rồi, chúng ta đi hướng này thôi.”

[Chẳng phải hơi hên xui à?]

[Chúc Chúc tin vào may mắn của bản thân ghê]

[Tôi rất mong chờ, liệu bọn họ có tìm được mọi người hay không đây]

Không lâu sau, Phao Phao tìm thấy đồng bọn nhỏ của mình trong rừng cây rộng lớn.

“Coca!” Phao Phao vừa gọi to tên của Coca, sau đó cũng chạy về phía trước.

[Chúc Chúc đâu?]

[Này cũng được luôn hả?]

Coca và Quý Dao đang cầm cây thông cống giả vờ làm dụng cụ săn bắn đi săn trong bãi săn thú mà tổ đạo cụ đã chuẩn bị sẵn.

Mấy hình in động vật nhỏ được dán lên bia ngắm bắn, Coca và Quý Dao chỉ cần bắn trúng chúng là đã có thể lấy được nguyên vật liệu nấu ăn.

Mỗi người chỉ có năm mũi tên.

Bởi vì khoảng cách quá xa nên Quý Dao vẫn còn do dự chưa buông tay, vì sợ bắn không trúng.

Quý Dao nghe thấy tiếng Phao Phao gọi lập tức quay đầu nhìn về phía sau: “Ới, con trai! Ba ở đây!”

Chu Chúc cũng đáp: “Con trai, ba tới đây.”

Phao Phao và Coca tự động dính vào nhau, Chu Chúc nhìn hướng dẫn đi săn rồi nhìn Quý Dao: “Sao cậu chỉ có bốn mũi tên? Bắn xong một cái rồi à?”

Vẻ mặt Quý Dao phức tạp: “Đừng nói nữa, ban nãy lúc chúng ta ở trong hang động, tôi dùng một mũi tên bắn anh, thế là bên tổ đạo cụ nói mũi tên đó đã được dùng rồi.”

Chu Chúc cười phá lên: “Vậy hôm nay cậu tính ăn thịt hamster đấy à?”

“Không, có bắn chết anh đâu, nên không tính.”

Chu Chúc lại cười chảy nước mắt.

Quý Dao đẩy cậu sang một bên, giương cung tên chuẩn bị bắn mục tiêu.

Tổ tiết mục tuyên bố: “Mũi tên thứ hai của Quý Dao, nhận ba phần thịt gà.”

Hay lắm.

Quý Dao chống nạnh đắc ý, Chu Chúc chen ngang: “Cho tôi thử một lần coi.”

“Đây.”

Chu Chúc cũng giương cung theo tiêu chuẩn, còn tự mình phối nhạc đệm và lời thoại: “Tằng tằng tằng ---- lúc bắn tên thì ánh mắt và mũi tên phải ở trên một đường thẳng đến mục tiêu. Phao Phao, con muốn ăn thịt gì? Ba săn cho con.” ( truyện trên app tyt )

Phao Phao nghĩ ngợi một chút: “Thịt đà điểu ạ. Ba ơi, con vẫn chưa được ăn thịt đà điểu bao giờ.”

“Ở đây không có món đó. Thịt gà, thịt vịt và thịt bò, chọn một đi.”

“Vậy thì thịt gà cũng được ạ.”

“Được.....”

“Nếu ăn thịt gà thì con có giống bố không, sẽ có múi thịt đầy người ấy ạ?”

Chu Chúc không còn miếng sức nào để giương cung nữa, cậu hạ tay xuống: “Không đúng, tại sao con lại biết trên người bố có múi thịt?”

“Là ba nói mà. Ba rất thích xoa bắp tay của bố, còn luôn miệng nói bắp tay của bố sờ rất thích.”

Chu Chúc bị con trai bóc trần, lập tức che miệng nhỏ của Phao Phao: “Con im ngay cho ba.”

[Để bé con nói! Mau để bé con nói!]

[Á à, hóa ra Chúc Chúc ở nhà rất thích sờ cơ bắp của chồng]

[Chỉ sờ bắp tay thôi à? Không sờ những nơi khác sao?]

[Lầu trên cẩn thận chút đi, đây là chương trình có con nít xem đấy!]

Cuối cùng Coca và Quý Dao săn được ba phần thịt gà, năm phần thịt vịt và một phần thịt bò. Nhân viên hậu cần dùng dây lạt buộc chặt mấy phần thịt lại với nhau rồi đưa cho bọn họ.

“Tuyệt lắm, nhóm các cậu đã có thể về trại nấu cơm.”

Trên đường về, bọn họ gặp được Ý Mễ và Mị Mị. Hai cô bé đã tìm được nguồn nước, lấy một thùng nước đầy giao cho Giang Ý Thành xách, còn Lưu Quần Tiên phụ trách hái trái cây.

Ý Mễ và Mị Mị vẫn đang bận xem bản đồ.

“Rốt cục thì chỗ đánh dấu hình ngôi sao này là gì nhỉ?”

“Hẳn là nằm ở phía bên kia ngọn núi.” Ý Mễ chỉ về phía dốc núi đằng xa.

Phao Phao thò đầu nhìn vào bản đồ. “Ố? Trên máy chơi game của đại vương cũng có ngôi sao này nè.”

Ý Mễ hỏi: “Thật à? Trò chơi gì thế?”

“Thật đấy.” Phao Phao gật đầu, “Sau khi mọi người đi rồi, đại vương kêu em và ba phải chạy bộ để nạp điện cho máy chơi game. Sau đó em và ba đi vòng ra sau lưng đại vương, mới thấy trên màn hình máy chơi game xuất hiện ngôi sao này, đại vương phát hiện ra chúng em thì lập tức tắt máy đi.”

“Có thể đây là biểu tượng của bộ lạc.”

Ý Mễ cất bản đồ đi, bốn đứa trẻ nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi về trại.

Trở về trại, các động vật khác đã được ăn cơm.

Đại vương đang bưng bát đi xung quanh gắp đồ ăn, vừa nhìn thấy bọn họ liền vội vàng nói: “Các ngươi về trễ, mau nấu cơm đi. Bên kia là doanh địa của các ngươi.”

“Được.” Bọn họ quan sát doanh địa của những động vật khác.

Dùng mấy tảng đá dựng thành một cái lò, dùng nhánh cây vụn để châm lửa, sau đó là có thể nấu cơm.

“Vậy để ba phân công, một đứa đi nhặt đá, hai nhóc con đi nhặt nhánh cây, còn một người ở lại đây để đánh lửa.”

“Vâng ạ.”

Phao Phao và Ý Mễ phụ trách nhặt nhánh cây vụn.

Phao Phao nói: “Hai chúng ta chia ra, em sẽ nhặt nhánh cây lớn, còn anh nhặt nhánh cây nhỏ đi.”

Ý Mễ vui vẻ gật đầu: “Được.”

Mị Mị đi nhặt đá tảng, còn Coca ở lại nhóm lửa.

“Con biết đánh lửa!” Coca cắn môi, nắm một nhánh cây trong tay, dùng hết sức bình sinh xoay nó xuống đất.

Quý Dao ngăn lại: “Con phải xoay trên thân cây, chứ không phải trên sàn đất.”

“Ò.”

Một lúc sau, Ý Mễ và Mị Mị mang đá tảng và nhánh cây trở lại.

“Thử dùng cái này châm lửa xem sao.”

“Để tớ xây lò.”

“Mị Mị, chờ chừa lại một khoảng trống nha, như thế không khí mới có thể đi vào.”

“Hả? Tại sao lại “vá” tảng đá lại?”

“Không phải “vá” mà là “khe hở”.”

(*) “Vá” và “khe hở” trong tiếng trung đọc gần giống nhau nên bé con nghe nhầm.

Đám nhóc con cố gắng rất lâu, lò cũng đã xây xong nhưng vẫn không nhóm được lửa.

Chợt Coca nhớ ra chuyện gì đó bèn quay đầu hỏi: “Tại sao Phao Phao còn chưa trở lại?”

Vừa dứt lên, xa xa vang lên tiếng nói của Chu Chúc.

Chu Chúc rất tận tình khuyên bảo bé con nhà mình: “Phao Phao, con nghe lời ba. Nhánh cây này quá lớn, chúng ta không cần dùng tới đâu.”

Phao Phao lớn tiếng đáp: “Không! Nhánh cây càng lớn thì lửa càng lớn. Thế thì chúng ta nấu cơm càng nhanh!”

“Không!” Nhân vật phản diện bé con đột nhiên hét lên, tự mình khiêng nhánh cây chạy vào cửa. “Em về rồi!”

Mấy đứa trẻ trong lều bị dọa sợ ngây người: “Oa!”

[Chu Phao Phao nhổ luôn cây dương liễu kìa!]

[Ha ha ha ha ha lần này Phao Phao chơi lớn, nhổ hẳn một cái cây về làm củi nhóm lửa.]

[Không phải đâu, chắc chắn là nhánh cây nhóc con nhặt được]

“Phao Phao, em nhặt được cây củi còn to cả cái lò đá của chúng ta.”

“Em lại đại lực sĩ!” Phao Phao ném nhánh cây xuống đất, ngồi bệt xuống thở lấy hơi.

Sau đó Chu Chúc ôm theo một đống củi khô cỡ vừa có thể dùng đủng đỉnh đi vào.

Một đám người tự phân công cho nhau, vệ sinh cá nhân, sau đó rửa lại chén đũa, xử lý nguyên liệu nấu ăn.

“Tốt, có thể hạ nồi rồi.”

“Nhưng mà lửa vẫn chưa được.”

“Cái này không được, cái này không được.” Quý Dao lắc tay, quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác. “Mọi người có diêm hay bật lửa gì không? Cho tôi mượn dùng một chút.

Đạo diễn Tiểu Trương ngồi cạnh cái bàn nhỏ: “Chỗ này là rừng rậm nguyên sinh, không có bật lửa.”

Phao Pháo đáp lời: “Vậy mà ở nơi rừng rậm nguyên sinh còn có cả camera!”

Coca cũng hùa theo: “Có cả microphone nữa!”

Ý Mễ: “Còn có cả người!”

Mị Mị: “Còn có cả bọn cháu.”

Đạo diễn Trương lau mồ hôi trên trán: “Năm ngày ở lại đây, mọi người chỉ có ba cơ hội được sử dụng các công cụ đến từ hiện đại. Mọi người thật sự dùng một cơ hội chỉ để đổi một cái bật lửa sao?”

Chỉ có ba cơ hội thôi sao?

Mấy đứa nhóc trao đổi ánh mắt, trăm miệng một lời: “Không muốn!”

“Ba của Coca, chú vất vả rồi, cố lên, cố lên!”

Quý Dao ngửa mặt lên trời gào thét: “Không có lửa! Trời ơi, cho tôi chút lửa đi mà!”

Quý Dao cố gắng đánh lửa, những người khác ngồi xổm xung quanh cố gắng thổi hơi.

Nửa tiếng sau, một đám người thở không ra hơi ngồi bệt xuống đất, có người còn nằm vật ra.

Coca nằm giang hai tay: “Con hết hơi rồi.”

Phao Phao hùa theo: “Em cũng hết hơi rồi.”

Ý Mễ nói: “Tớ vẫn thích mở nhà hàng hơn, có nhà hàng rồi chúng ta muốn cái gì thì ăn cái đó, không phải chịu đói.”

“Chúng ta mau hồi tưởng một chút đi.” Phao Phao nằm trên đất, hai tay đặt trước ngực, hai mắt nhắm lại, “Em muốn ăn cơm lười của ba làm, có trứng gà, đậu nành, còn có cả cà rốt.”

(*) Cơm lười: là kiểu cơm bỏ hết nguyên liệu và gạo vào nồi cơm điện, đợi chín là xới lên ăn thôi.

“Tớ muốn ăn gà nướng mật ong, thật là thơm.”

Đột nhiên, Quý Dao hét lên: “Thấy tia lửa rồi, nhanh nhanh nhanh, mau tới thổi hơi!”

Mấy đứa trẻ bật dậy từ mặt đất, chen chúc nhau trước lò đá, dùng sức thổi hơi.

Phù phù phù -----

Một giây sau, từ khóe miệng của Phao Phao thổi ra một cái bong bóng: “Póc.....”

“Nooo!” Chu Chúc vội vàng bế con trai ra: “Chu Phao Phao, con trông coi nước miếng của mình cho tốt vào! Ở đây không cần mưa nhân tạo!”

Lúc Chu Chúc ôm thằng bé đi, đúng lúc bong bóng của Phao Phao nổ cái bụp, suýt nữa dập tắt ngọn lửa.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở hắt ra, giơ ngón cái với Chu Chúc.

Phao Phao nhìn trái ngó phải, sờ sờ miệng định che giấu: “Ba ơi, con không thổi bong bóng đâu.”

[Ha ha ha ha ha ha ha]

[Nhóc con Chu Phao Phao đúng là cơ hội thật, còn biết giả bộ! Có biết là kỹ xảo của mình rất tệ không!]

[Hoàn toàn không thừa kế kỹ năng diễn xuất đỉnh chóp của Chúc Chúc]

[Cứu mạng, tôi cười muốn tụt quần]

“Nhanh lên, thổi thêm chút nữa.”

Sau sự cố gắng không ngừng của mọi người, thổi đến mức mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, cuối cùng ngọn lửa cũng bùng lên.

Có lửa rồi!

Bọn họ đặt nồi gốm lên, bắt đầu nấu nước.

Coca nằm một bên, vừa hít thở vừa mơ màng: “Con đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn rồi.”

“Nhóc ngốc này, trong nồi chỉ có nước trắng thôi.”

“Đói ngu người, Coca đói phát ngốc luôn rồi.”

“Chờ nước sôi, chúng ta có thể bỏ nguyên liệu vào nấu thành bữa trưa.”

Một lúc sau, một nồi hầm hầm bà lằng rốt cục cũng đã chín.

Mấy đứa nhỏ bưng chén gỗ, xếp hàng trước nồi nước chờ ăn cơm.

“Đói chết người, sắp đói chết rồi.”

Đúng lúc đó, đại vương nghe tin liền hành động ngay, anh ta bưng bát đi đến.

“Ta cũng muốn ăn.”

Mấy đứa trẻ vây quanh cái nồi, che chắn không cho ai đến gần: “Không được, đại vương không hỗ trợ không được chia phần.”

“Ta là đại vương, mà đã là đại vương thì muốn ăn ở đâu cũng được.”

“Không được! Ngài nằm mơ đi!”

“Nhưng mà ta lại đại vương.”

“Vậy chờ chúng cháu ăn xong rồi đại vương mới được ăn!”

Đại vương bị mấy đứa nhỏ ngăn cản, rất tủi thân ôm bát của mình ngồi một bên, chờ mọi người ăn xong mới đến lượt.

“Ưm, ngon quá.”

“Có thịt bò, thịt gà và cả thịt vịt nữa.”

“Tớ không phân biệt được cái gì nữa, dù sao cũng là thịt, ăn ngon là được.”

Mấy đứa nhỏ đói đã lâu, ôm bát ăn như hổ đói.

Đại vương ngồi bên cạnh giương mắt nhìn lom lom.

[Đại vương bị bắt nạt thảm ghê ha ha ha ha]

[Thật thê thảm]

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Lưu Quần Tiên an ủi đại vương: “Có làm khó cũng không thể làm khó trẻ con được.”

Chu Chúc gật đầu: “Đúng thế, đại vương, anh nghĩ thoáng một chút. Sau này mấy đứa trẻ này sẽ là người kế thừa bộ lạc này, để bọn nhỏ ăn nhiều mới lớn nhanh để kế thừa vị trí của anh chứ.”

[Bọn nhỏ mới mấy tuổi, thế mà Chu Chúc đã tính đến chuyện tương lai rồi]

[Thật không hổ danh cản đường cướp bóc]

[Truyền thống tốt đẹp từ lúc mở nhà hàng đây mà, cướp bóc]

Đại vương rống lên: “Đây là bộ lạc của ta!”

Tiếng hét vọng lại trong hang động.

“Bộ lạc của ta!”

“Bộ lạc!”

“Lạc!”

Sau khi ăn uống no say, bọn họ phải bắt đầu thực hiện nhiệm vụ tiếp theo.

Đại vương đưa bọn họ đến một cái sơn động nhỏ ở phía xa: “Đây là chỗ ngủ của mọi người.”

Mấy đứa trẻ há hốc miệng: “Hả? Nhưng mà ở đây không có gì cả.”

Trong sơn động trơ trọi, trống rỗng, chỉ có bùn đất là nhiều.

Chu Chúc nhô đầu ra ngoài nhìn những sơn động khác ---- trông chúng khá giống kí túc xá của con người.

“Không công bằng, tại sao bên kia có chăn mền và túi ngủ? Chẳng phải đây là xã hội nguyên thủy sao?”

Đại vương nói: “Đó là do bộ lạc tài trợ.”

Chu Chúc nói: “Thế bộ lạc cũng tài trợ cho chúng tôi chút đỉnh đi ha.”

Đại vương bắt đầu đắc ý: “Không được, chúng ta không có đồ dư ra nên không thể tài trợ cho các ngươi được.”

Chu Chúc đáp trả: “Đạo diễn, xã hội nguyên thủy là nơi cá lớn nuốt cá bé đúng không?”

“Á....” đạo diễn Trương hơi do dự, sau đó mơ màng gật đầu. “Đúng thế.”

Chu Chúc nhanh nhạy bắt đúng trọng điểm: “Vậy chúng tôi có thể cướp chăn gối của bọn họ đúng không?”

Ánh mắt của mọi người sáng lên: “Có thể!”

Chuẩn bị đi giành vật tư thôi!

Lúc này đạo diễn Trương mới nhận ra sự việc không đúng, anh ta gấp gáp đứng lên: “Không thể! Mọi người phải vào rừng nhặt củi khô sau đó gặp khách quý, người thần bí sẽ tặng mọi người túi ngủ và chăn mền.”

“Có thể! Chính anh nói nơi này có thể ‘cá lớn nuốt cá bé’.”

“Không thể! Buông xuống ngay! Mọi người như thế này sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc.”

Đạo diễn hét đến mức khản cả cổ mới khiến mấy người trong trạng thái hành động từ bỏ “kế hoạch cướp bóc.”

“Trời sắp mưa rồi, mọi người nên tranh thủ thời gian đi kiếm củi khô về gia cố doanh địa.”

“Được.”

Nhìn đám người đi ra ngoài, đạo diễn thở phào ngồi trở lại cái bàn nhỏ của mình, lau mồ hôi đã thấm ướt trán.

Làm đạo diễn chương trình này mệt mỏi quá.

[Chết cười, đây là dáng vẻ nuôi dạy trẻ con sao? Rõ ràng là một đám thổ phỉ xuống núi.]

[Baby boss trong tưởng tượng: Hữu ái, khiêm nhường, hài hòa]

[Baby boss thực tế: Chúng ta đi cướp! Xông lên!!!]

[Dạy con tuyệt quá, trong mắt đám nhỏ đều lóe lên ánh sáng cướp bóc]

[Đạo diễn: Đây rõ ràng là một đám cường đạo, cường đạo!]

Chu Chúc len lén liếc về phía đạo diễn, giả vờ hô lên: “Cướp!”

Đám nhỏ xông về phía trước: “Oa!”

Đạo diễn Tiểu Trương lại đứng bật dậy, ghế cũng ngã ra đất, ngăn cản bọn họ: “Đi tìm cỏ khô nhanh, nếu còn muốn ở lại nơi này!”

[Mới một buổi sáng thôi mà có vẻ đạo diễn bị bọn họ chọc cho tức điên rồi]

[Lại muốn đổi đạo diễn sao? (Vui mừng khi thấy người gặp họa)]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play