Chu Chúc và Phao Phao đều sợ hết hồn.

“Không phải bố và ba con đã ly hôn rồi sao?”

“Chẳng phải chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi sao?” ----- “Sao lại muốn ở cùng nhau chứ?!”

Sắc mặt Thôi Phùng không đổi, đáp: “Bởi vì phải hợp tác.”

Chu Chúc: :)

Tôi tin anh thì tôi làm con chó, ngày nào anh cũng nói với tôi là “hợp tác”. Sau đó anh dám gọi tôi là “vợ ơi”, ngày nào cũng kiếm cớ ôm ôm ấp ấp, bây giờ còn muốn dọn đến ở chung.

Sắc mặt Chu Chức phức tạp: “Anh đúng là đồ xảo quyệt. Sếp Thôi, có thật là anh không thích tôi không?”

Thôi Phùng dựa người ra sau lưng ghế, hai tay tùy ý gác lên chỗ dựa, anh sờ lên cổ tay áo của mình, thản nhiên đáp: “Chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác thôi.”

Chu Chúc tiếp tục hỏi: “Tôi không tin....là kiểu quan hệ hợp tác sinh con ấy hả? Hay bây giờ ý anh là chúng ta hợp tác sinh một đứa nữa?”

Mang tai của Thôi Phùng đỏ lên, đè thấp giọng: “Chúc Chúc.”

Con trai vẫn còn đang ở đây đó.

Đàn ông lớn tuổi sinh ra trong gia đình hào môn vẫn còn mang tư tưởng bảo thủ, nhưng Chu Chúc thì khác, cậu còn rất trẻ nên coi chuyện này khá bình thường.

Phao Phao vẫn còn đứng bên cạnh, bé con nhô đầu ra khỏi người ba: “Ba ơi, hai chúng ta hợp sức đuổi bố ra ngoài đi.”

Nét mặt của Thôi Phùng trở nên nghiêm túc: “Nơi này cũng là nhà của bố.”

“Hừ.” Phao Phao nghĩ ngợi hồi lâu, “Vậy thì hai chúng ta dọn ra ngoài ở.”

Chu Chúc nghẹn họng, cậu nhỏ giọng nói với con trai: “Chu Phao Phao, ba của con là người không có đồng bạc nào hết.”

‘Những ông bố thực tập’ bị ngừng quay, thù lao được trả trước không biết đã bị nguyên chủ giấu ở đâu, Chu Chúc xuyên không đến đây tất nhiên là không một xu dính túi.

Phao Phao hết cách, vậy thì đành phải sống cùng bố thôi.

Chu Chúc bế Phao Phao trốn vào trong bếp: “Dì ơi, trưa nay chúng ta ăn gì thế ạ?”

Dì giúp việc đang nấu cơm bị cậu dọa cho giật mình, cái muôi trong tay xém chút nữa rơi vào nồi canh đang sôi: “Cậu Chu.”

Cậu Chu thay đổi rất nhiều so với trước đây, lúc trước cậu ấy không hề hoạt bát như thế này.

Chu Chúc hỏi: “Tiền đi chợ là do sếp Thôi chi ạ?”

Dì giúp việc gật đầu: “Đúng thế, nhóm chúng tôi có một người chuyên phụ trách đi chợ, tiền thì sếp Thôi thanh toán sau.”

“Đã hiểu ạ.” Chu Chúc bắt đầu gọi món, “Thôi Phùng nói là ngày mai anh ấy muốn ăn tôm hùm Châu Âu, cua hoàng đế, muốn ăn tiệc hải sản.”

Chu Chúc bắt đầu cáo mượn oai hùm.

Dì giúp việc gật đầu: “Tôi biết rồi, ngày mai sẽ làm đủ món.”

Một chốc sau, trợ lý của Thôi Phùng đưa hành lý của anh đến, vừa đặt xuống trước cửa đã đi ngay.

Dì giúp việc nấu cơm xong, dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi cũng đi mất.

Cả căn biệt thự to như thế chỉ còn lại một nhà ba người.

 Trong phòng ăn, Phao Phao ngồi trên ghế dành cho trẻ con, Chu Chúc ngồi đối diện với Thôi Phùng, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng nhai nuốt thức ăn của anh.

Chu Chúc vùi đầu vào ăn cơm, làm vẻ như không nghe không biết không thấy.

Ăn cơm xong, Thôi Phùng giúp dọn bàn ăn.

Trong phòng ngủ, Chu Chúc và Phao Phao đang bận video call cho các gia đình khác.

Chương trình bị tạm dừng khiến bọn họ rảnh rỗi không biết phải làm gì.

Chu Chúc để di động đứng dựa trên bàn, Phao Phao ngồi tì cằm lên mặt bàn nhìn chằm chằm năm cái vòng tròn đang nhấp nháy.

“Alo, Quýt ơi. Alo, Coca ơi. Alo......”

Ở đầu dây bên kia bốn nhóc con cũng hô lên “Alo........”

Mấy đứa nhóc không biết video call có thể gọi thành nhóm nên cứ liên tục nói “alo” vào màn hình, mãi đến khi có người đáp lại mới chịu dừng.

Bây giờ Quýt đang sống cùng ông ngoại ở ký túc xá dành cho giáo viên mà trường trung học phân cho. Ký túc xá trông rất sạch sẽ và gọn gàng, bên trên giá sách bày biện rất nhiều sách vở.

Coca chưa trở lại trại trẻ mồ côi mà còn đang ở cùng Quý Dao. Dù sao cũng đã đón con ra ngoài, Quý Dao tính để đứa trẻ đi thăm thú thế giới bên ngoài vài ngày, sau đó xem tình hình thế nào rồi mới đưa trở lại trại trẻ.

Mấy đứa nhóc cứ “alo” đến tận mấy chục phút.

Sau khi chào hỏi xong, mấy đứa trẻ nằm trước màn hình điện thoại cười ngây ngô vì không biết nên nói gì.

Cuối cùng vẫn là Coca lên tiếng trước tiên: “Anh theo ba Quý về nhà, nhà ba Quý to lắm. Ba còn cho anh ăn KFC.”

Quýt cũng nói: “Em ở nhà của ông ngoại, nhà tuy nhỏ nhưng thoải mái lắm.”

Chu Chúc chống đầu, ngồi bên cạnh nghe mấy đứa trẻ nói chuyện.

Phao Phao không nói gì, chỉ khi có người hỏi mới đáp mấy câu, hoàn toàn duy trì dáng vẻ cao lãnh thường ngày.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

“Chúc Chúc, anh muốn vào phòng xếp hành lý.”

Chu Chúc: ??!!!

Anh ta thật sự muốn ngủ cùng với cậu đó hả?

Chu Chục chậm chạp mở cửa, thò đầu ra: “Không chỉ muốn sống cùng mà còn muốn ngủ cùng tôi nữa à?”

Thôi Phùng nói: “Chẳng phải trước đây chúng ta vẫn ngủ cùng nhau à. Lúc em mang thai Phao Phao đó, em nói là…” Thôi Phùng nhíu mày nhớ lại một chút: “Em nói là lúc Omega mang thai đều cần tin tức tố của Alpha để an ủi, sau đó muốn chúng ta ngủ cùng nhau.”

Trời ạ!

Chu Chúc chỉ hận không thể bóp chết nguyên chủ, cậu ta phát ngôn toàn thứ bậy bạ gì vậy? Thế giới này thì Omega với Alpha đâu ra? Chỉ giỏi nói tầm bậy tầm bạ.

Mấy lời tình thú giữa đám trẻ ranh yêu đương, vậy mà ông già cổ hủ này tưởng là thật.

Chu Chúc chột dạ: “Nhất định không phải là do tôi nói.”

Hẳn là do nguyên chủ nói.....?

Thôi Phùng đáp chắc nịch: “Là Chúc Chúc nói.”

Anh kéo vali vào phòng ngủ: “Anh nói với dì là ném hết đống đồ cũ đi rồi, đổi thành đồ mới, em dọn đồ của mình vào đó đi.”

Quần áo nằm trong phòng ngủ đều là đồ nguyên chủ đã từng mặc, Chu Chúc không thể mặc chúng được nữa.

Chu Chúc mím môi: “Cảm ơn anh nha.”

Chu Chúc ngồi trước tủ quần áo cỡ lớn trong phòng, bắt đầu chọn ngăn tủ của riêng mình rồi sắp xếp quần áo vào đó.

Thôi Phùng ngồi xổm bên cạnh cậu, cũng bắt đầu xếp quần áo của mình vào ngăn tủ bên cạnh. anh thuận tay sờ đầu Chu Chúc: “Sao lại dẩu môi?”

“Tôi.....” Chu Chúc thụt đầu lại, đẩy tay Thôi Phùng ra.

Đúng là tay nhanh hơn não!

Phao Phao đang ôm điện thoại nói chuyện với đám bạn nhỏ của mình.

Đột nhiên Quý Dao xuất hiện trước ống kính, trợn mắt nói: “Chào! Phao Phao, con tránh ra chút để chú xem ba con yêu đương, chậc chậc chậc, chỉ nhìn bóng lưng đã thấy xứng đôi vừa lứa rồi, hay lắm, cậu ta còn không chịu nói lời nào với tôi....”

Lời nói còn chưa dứt, Chu Chúc đột nhiên đứng bật dậy, vọt thẳng về phía điện thoại trong tay con trai.

Sau một trận gà bay chó sủa, Quý Dao đã bị đá văng ra khỏi cuộc gọi nhóm.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Đến chiều, một nhà ba người đi siêu thị. Thôi Phùng vừa chuyến đến nên trong nhà thiếu ít vật dụng hằng ngày.

Phao Phao ngồi trên xe đẩy của siêu thị, Thôi Phùng đẩy xe còn Chu Chúc nhận trách nhiệm làm đầy giỏ hàng.

“Bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt, cốc súc miệng. À, cả bánh kem, kem ly và cả khoai tây chiên.....”

Phao Phao chen vào: “Sôcôla, bố thích ăn sô cô la.....”

Chu Chúc gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, sếp Thôi dù lớn vẫn thích ăn thạch dẻo, ba biết mà.”

Thôi Phùng :)

Không sai, bá tổng thích ăn, cái gì cũng thích ăn hết.

Mua, mua tất!

Một nhỏ hai lớn xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi siêu thị, chuẩn bị về nhà.

Một nhà vừa đến trước cổng chính của biệt thự, Chu Chúc chuẩn bị dùng vân tay để mở cửa thì đột nhiên có ai đó gọi tên cậu, còn chạy về phía cậu.

“Cậu Chu! Cậu Chu!”

Chu Chúc sợ hết hồn: “Cái gì thế? Cái gì thế? Động đất à?”

Thôi Phùng mở cửa, đẩy Chu Chúc và Phao Phao vào trong sân. Ngay lúc đó bảo vệ cũng tiến đến ngăn người lại.

Một giây sau người vừa chạy đến đột nhiên cúi thấp đầu chào Chu Chúc.

“Cậu Chu, tôi là người đã viết kịch bản cho ‘Những ông bố thực tập’, chương trình đó là đứa con mà tôi thai nghén từ rất lâu rồi. Bây giờ chương trình ngừng phát sóng khiến tôi đau lòng không thôi. Mong cậu cho tôi chút thời gian, chỉ cần năm phút thôi cũng đã đủ rồi!”

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc dài che khuất mắt, nhìn qua có chút chất phác mộc mạc, cách anh ta mặc cũng đơn giản không kém, áo phông trắng, giày thể thao.

Nhìn qua đã nhận ra anh ta đã đợi trước cửa biệt thự rất lâu.

Chu Chúc nắm lấy lan can sắt: “Anh....toàn bộ kịch bản của chương trình đều do anh nghĩ ra à?”

Người nọ nóng lòng dùng tay chà vào vạt áo: “Đúng thế, tôi họ Trương.”

Chu Chúc nghĩ cũng đúng, hóa ra người này mới thật sự là cha đẻ của chương trình kia, bởi vì vị đạo diễn nào đó trong đầu chỉ chứa toàn chiêu trò marketing làm sao có thể nghĩ ra một chương trình ý nghĩa như thế được chứ.

Hóa ra là do người khác viết.

“Đúng thế.” Đạo diễn Tiểu Trương đưa kịch bản cho Chu Chúc. “Đây mới thật sự là kịch bản gốc mà tôi đã viết ban đầu, chỉ tiếc sau khi vào tay đạo diễn Vương đã bị thay đổi rất nhiều. So với kịch bản ban đầu, thứ mà anh quay còn không hấp dẫn bằng một phần mười bản gốc.”

“Cảm ơn anh, kịch bản gốc thật sự rất hay.” Chu Chúc cầm lấy tập kịch bản, tiện tay mở ra.

Trên mặt đạo diễn Tiểu Trương đều là mồ hôi, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh nhìn về phía Chu Chúc: “Cậu có thể cầm nó rồi từ từ đọc.”

Tất cả những chi tiết trong kịch bản gốc thật sự ý nghĩa hơn rất nhiều.

Bọn họ mở quán ăn, sau đó mời “vị phụ huynh” còn lại của gia đình đến làm khách. Người đến làm khách phải cải trang thành người khác, thậm chí còn để phụ huynh nam mặc nữ trang.

Chu Chúc không nhịn được mà liếc nhìn Thôi Phùng.

Đương nhiên, Thôi Phùng không hợp, vì anh ta quá cao.

Nếu thành công thì phần này chắc chắn sẽ gây nên tiếng cười không nhỏ, nhưng khó có thể thực hiện được vì gánh nặng thần tượng của nhị vị phụ huynh của mỗi gia đình.

Đúng là đạo diễn Tiểu Trương có những ý tưởng rất sáng tạo, nếu thành công thì chương trình sẽ trở thành tiết mục ăn khách nhất, mà không phải dựa vào những chiêu trò câu view bẩn.

Chu Chúc đu lên cánh cổng sắt: “Anh đã đến tìm những gia đình khác?”

“Sáng nay tôi đã đến gặp cậu Quý, cậu ấy đề nghị tôi tới tìm cậu. Cậu Quý nói chỉ cần cậu đồng ý thì chương này có thể bắt đầu lại.”

“Tôi không có tiền, Quý Dao lừa anh đấy.”

“Nhưng cậu Quý lại nói là người yêu của cậu có tiền.”

“....”

Thôi Phùng sờ sống mũi, bất giác đứng thẳng lưng.

Không sai, chính là tôi đây, người yêu của Chu Chúc, tiền không thiếu.

Chu Chúc đu người trên cổng sắt, không cẩn thận vung tay đụng trúng khóa cửa khiến nó bật ra. Cổng sắt theo quán tính di chuyển về phía trước cũng làm Chu Chúc đi theo.

Chu Chúc: ???

“Thế thì tốt quá, chúng ta trao đổi cách liên lạc. Tôi cầm kịch bản này về đọc thêm, nếu như Thôi thị muốn đầu tư thì tôi sẽ liên lạc lại với anh.”

“Được.” Tiểu Trương gập người cảm ơn. “Rất cảm ơn cậu.”

“Đừng khách khí.”

Chu Chúc thêm đạo diễn Trương vào danh sách bạn bè, cũng cầm tài liệu về nhà. Vừa định mở ra xem, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó bèn đưa cho Thôi Phùng.

“Tôi muốn giữ cảm giác bất ngờ trong mỗi lần ghi hình. Đại gia lắm tiền, anh xem đi.”

“Được.”

Phao Phao chen vào: “Con cũng muốn xem.”

“Con đâu biết chữ.” Chu Chúc túm lấy nhóc con, “Đi ăn khoai tây chiên với ba.”

“Á.” Phao Phao bị ba ôm vào lòng, “Ba, con muốn tham gia chương trình, cũng muốn chơi với anh Coca và các bạn.”

“Con muốn thì phải hỏi đại gia kia kìa, đừng nói với quỷ nghèo như ba.”

“Ò.” Phao Phao nghiêng đầu nhìn vào Thôi Phùng, nói: “Bố ơi, con muốn chương trình tiếp tục, có được không ạ? Đầu tư vào cái này bố cũng có thể kiếm được tiền.”

Chu Chúc nhắc nhở nhóc con: “Cái đồ ngốc này, nhờ cậy người khác thì không nên nói như thế đâu.”

“Vậy thì phải nói như thế nào ạ?”

“Xem ba làm mẫu đây.”

Thôi Phùng bất chợt ngồi thẳng lưng, nhìn xem Chu Chúc dùng cách gì để cầu cạnh mình.

Chu Chúc uốn éo thân mình, bùm một cái ngã vào người Thôi Phùng, còn ôm lấy cánh tay của người ta, rất nũng nịu kêu: “A! Sếp Thôi ơi!”

Cả người Thôi Phùng cứng ngắc như khúc gỗ.

Chu Chúc lại bẹo hình bẹo dạng dính lên người hắn mà lắc lắc: “Em rất muốn tham gia chương trình này, xin anh đấy. Anh là người tốt, là người tốt nhất trên thế giới này!”

Phao Phao trợn mắt nhìn ba “biểu diễn” vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Chu Chúc vẫy tay với nhóc con: “Nào, đến lượt con đấy.”

“Không muốn.” Phao Phao rất thành thật bước lùi một bước, “Ba cố lên.”

Chu Chúc nhập diễn cực nhanh, ôm lấy cánh tay của Thôi Phùng, dán lên ngực anh ta: “Sếp Thôi, chúng ta là vợ chồng có hôn thú được pháp luật công nhận, thậm chí còn hợp tác sinh ra một đứa con trai, hoàn toàn không giống đối tác hợp tác khác, xin anh đấy....”

Thôi Phùng hắng giọng: “Được thôi.”

“Tuyệt vời, yêu anh!” Chu Chúc ngồi thẳng lên, cầm điện thoại: “Để tôi báo tin tốt cho Tiểu Trương.”

Thôi Phùng quay đầu nhìn cậu, sao Chúc Chúc không chịu cầu xin nhiều thêm một chút? Biết thế không nên đồng ý nhanh như vậy.

Đêm đến, trong phòng ngủ.

Thôi Phùng cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm.

Chu Chúc nằm lì ở trên giường nghịch điện thoại, Phao Phao bò lên giường nằm bên cạnh chân ba: “Ba ới!”

“Sao thế?”

“Bố muốn ngủ cùng chúng ta ạ?”

“Cái này tùy vào bố con chứ, đây là nhà của bố mà.”

Phao Phao dẩu môi nhỏ, buồn tủi đáp: “Hu....”

Chu Chúc thả điện thoại xuống, nghi ngờ hỏi: “Sao nào, chẳng phải con rất thích bố  sao? Còn nói là người ta vừa cao vừa đẹp trai lại còn có tiền, còn có thể lên TV?”

“Con tưởng chúng ta nói như thế để diễn trước mặt người khác, con sao lại không biết bố chỉ đang phối hợp với chúng ta. Nhưng mà bây giờ vẫn đang diễn....”

Bé con có biết bố giả sẽ đòi ở trong nhà mình đâu?

Bé con chỉ mới ngủ cùng với ba có mấy lần thôi, vẫn chưa hưởng đủ cái ôm lúc ngủ của ba nữa mà, vậy mà bây giờ lại xuất hiện một người đến giành chỗ ngủ.

Bé con không muốn.

Chu Chúc không nhịn được mà cười: “Ha ha ha, chẳng phải lúc trước con không thích ba ôm ngủ sao? Con chê ba ôm con nóng, còn ghét cả việc ba hôn hôn nữa mà, nói là không muốn ngủ cùng ba mà?”

“Chỉ khó chịu một chút thôi, con vẫn nhịn được.”

“Lúc trước thì không chịu trân trọng, bây giờ có người khác đến tranh chỗ mới biết hối hận đó à.”

“Vâng.....” Nhóc con phản diện ỉu xìu thú nhận.

Chu Chúc bất đắc dĩ: “Vậy con phải xác nhận lại với ba. Ngủ cùng ba không hề nóng, ba vừa đẹp trai vừa tốt nhất, con rất thích ngủ cùng ba, cho dù là bị bóp mông bị hôn má cũng rất thích.”

“Ngủ cùng ba.....”

Phao Phao do dự không nói, đột nhiên đứng lên rồi tuột xuống khỏi giường.

“Con tự ngủ ở phòng mình vẫn hơn.”

Chu Chúc: ???

Chu Chúc muốn giữ bé con lại: “Haiz, không phải, chuyện này có thể thương lượng mà, con chỉ cần nói một câu là được rồi....”

Phao Phao quang minh lẫm liệt đáp: “Nhưng anh Coca nói là trẻ con không được nói dối.”

Đột nhiên bé con nhân vật phản diện biến thành nhân vật chính diện rồi.

Chu Chúc đuổi theo đến cửa, cậu vịn cánh cửa trơ mắt nhìn Phao Phao đi vào phòng riêng.

Lúc đầu cậu chỉ muốn dùng Phao Phao làm cái cớ để không phải ngủ cùng với Thôi Phùng, bây giờ thì hay rồi, chính tay cậu đuổi đồng minh đi mất.

Chẳng lẽ cậu phải ngủ cùng Thôi Phùng thật sao?

Chu Chúc quay ngoắt nhìn về phía phòng tắm. Đúng lúc đó Thôi Phùng khoác áo choàng tắm đi ra.

Chu Chúc hoảng hốt túm lấy bộ đồ ngủ trứng rán của mình. Hình ảnh cậu cố quên đi ban sáng đột nhiên xuất hiện lại trong mắt.

NO! Cậu còn chưa sẵn sàng mà.

Thôi Phùng chậm rãi đi đến, Chu Chúc lén lút nhìn về phía căn phòng đối diện.

Cánh cửa phòng của con trẻ đóng chặt, cái đồ nhân vật phản diện độc ác, thế mà dám vứt bỏ ba mà chạy một mình.

Chu Chúc xích qua một bên, không cẩn thận đụng trúng cánh cửa đang mở ra, “Cạch”, tiếng cửa đóng lại theo quán tính khi bị cậu đụng trúng.

Chu Chúc: ???

Cái cửa này không phải là quá thông minh rồi đấy chứ.

Thôi Phùng đứng trước mặt cậu, dáng người cao lớn khiến cái bóng của anh bao phủ hết cả người cậu: “Phao Phao đâu?”

Chu Chúc cố gắng giữ vững tinh thần: “Về....về phòng của nó rồi.”

“À.” Thôi Phùng rũ mắt nhìn áo ngủ trứng rán của Chu Chúc, “Em dỗ con về phòng nó à?”

“Không phải tôi! Là nó tự muốn về đấy!”

“Ồ.”

“Thật sự không phải là tôi làm!”

“Chuyện mà em nhờ vả tôi ấy, vậy đêm nay có báo đáp được không?”

“Báo đáp” đột nhiên trở thành một từ mang nhiều ý nghĩa sau từ “hợp tác”.

“Anh im ngay.” Chu Chúc dùng tay bịt miệng anh ta, đột nhiên nhớ ra động chạm này quá mức thân mật nên rụt tay về. Cậu dính bản thân mình lên cửa phòng, chỉ muốn biến thành tờ giấy mỏng dính mãi ở đó luôn càng tốt, sau đó sẽ chui lọt qua khe cửa mà ra ngoài.

Thôi Phùng túm cổ áo cậu bắt trở lại: “Em có biết mối quan hệ của chúng ta là gì không?”

“Tôi biết.” Chu Chúc rất nghiêm túc nhìn anh: “Quan hệ hợp tác, anh nói mãi mà.”

“Còn có gì nữa.”

“Đã ly hôn nên quan hệ đã ly dị, quan hệ chồng trước vợ cũ.”

“...”

“Tôi biết rồi, anh muốn giữ thể diện cho tôi ở trước mặt con.” Chu Chúc chớp mắt. “Thực ra giữa chúng ta là quan hệ bao nuôi, anh là kim chủ đại nhân, đúng không?”

Thôi Phùng đảo mắt, thản nhiên nói: “Cũng không phải.”

 
 “Vậy thì là cái gì?” Chu Chúc tức phồng má, “Hôm trước tôi hỏi anh có thích tôi không, anh nói không. Vậy anh không thích tôi tất nhiên đây là mối quan hệ bao nuôi.”

Thôi – không còn gì để cãi – Phùng.

Chu Chúc không biết mình đã nói sai cái gì. Thôi Phùng cúi người xuống bế thốc cậu lên sau đó mở cửa.

Chu Chúc hốt hoảng ôm lấy Thôi Phùng. “Không không không.....không được? Phao Phao ở bên ngoài!”

Thôi Phùng đánh lên mông cậu một cái: “Hôm nay không cần em báo đáp.”

Anh vác Chu Chúc đi đến trước cửa phòng con trai, mở cửa, đặt người vào trong.

Phao Phao đang ngồi trên giường luyện tập với bức tường: “Mình rất thích ngủ cùng với ba.....”

Thôi Phùng đặt Chu Chúc lên giường, dùng tay bóp má cậu: “Dùng cái đầu nhỏ của em suy nghĩ cho cẩn thận, nghĩ xem quan hệ của chúng ta là như thế nào.”

Chu Chúc bị bóp má đến mức rớt ra hai cục thịt: “Ò.”

 Phao Phao nhào vào lòng ba: “Ba ơi, con thích ngủ cùng với ba, có bị bóp bụng cũng rất thoải....m.....”

Phao Phao chôn đầu trong lòng cậu không nói thêm tiếng nào nữa.

Cười chết tôi, cơ bản là nói không ra lời.

Chu Chúc nhìn bóng lưng của Thôi Phùng, gãi đầu. Rốt cục quan hệ giữa hai người là gì?

Tự anh ta nói “quan hệ hợp tác”, nhưng người khác nói lại không được.

Chẳng lẽ là “mối quan hệ nghịch đảo”.

Thôi Phùng trở lại phòng ngủ chính, bật máy tính lên, tự mình liên lạc với đài truyền hình vì một chương trình truyền hình, anh muốn đổi nhà sản xuất.

Ba năm trước, hai người quen nhau vì là tình một đêm.

Không lâu sau Chu Chúc mang thai Phao Phao, anh thuận theo tự nhiên đưa người ra nước ngoài kết hôn rồi chờ sinh con.

Anh cho Chu Chúc tiền, biệt thự, hàng hiệu, thậm chí còn xử lý cả công việc của cậu. Chỉ nhiêu đó đủ biết là anh thích Chu Chúc.

Chỉ là Thôi Phùng chưa bao giờ nói ra bằng lời. Chỉ những khi Chu Chúc nằm trong lòng anh ngủ say, anh mới dám nói.

Chu Chúc nhỏ hơn anh nhiều tuổi, cách thể hiện tình cảm lúc nào cũng nồng nàn, thẳng thắn như một mặt trời nhỏ.

Mỗi lần Thôi Phùng nói giữa bọn họ là “mối quan hệ hợp tác”, Chu Chúc đều sẽ sửa lời anh, “Em không tin, nhất định là anh yêu em muốn chết.”

Nhưng bây giờ Chu Chúc không còn nhớ được gì nữa, anh lại không thể nói ra bằng lời.

Lần trước anh không thừa nhận mình thích cậu, thế mà Chu Chúc còn tưởng là thật, cậu không sửa lời anh. Thôi Phùng đã đánh mất Chu Chúc luôn yêu anh mất rồi.

Thôi Phùng mở hộp thư, chuẩn bị gửi tài liệu cho trợ lý: [Chuẩn bị khởi động dự án máy du hành thời gian]

Anh muốn trở lại hôm đó để thu hồi lại lời đã nói.

Anh thở dài, nhấn vào nút xóa tệp, xóa toàn bộ những thứ chuẩn bị gửi đến cho trợ lý.

Thôi Phùng đóng máy tính, rời khỏi phòng ngủ đi đến phòng của con trai.

Hình như Chu Chúc và bé con đang cãi nhau ở trong phòng.

“Ba xoa bụng con không thoải mái à?”

“Có...thoải....mái....”

“Sao lời con nói có vẻ miễn cưỡng thế nhỉ?”

Thôi Phùng gõ cửa phòng: “Chúc Chúc?”

Chu Chúc giật mình bật dậy, cậu mang dép ra mở cửa: “Sếp Thôi?”

Thôi Phùng nói: “Em hỏi lại lần nữa đi.”

Chu Chúc nghi hoặc: “Hỏi gì cơ?”

“Em hỏi anh một lần nữa, hỏi anh có thích em hay không.”

Có cơ hội là phải nắm thật chặt, tự mình đảo ngược thời gian.

Chu Chúc nghẹn họng nhìn anh trân trối: “Không hỏi, anh đã tự bỏ lỡ cơ hội rồi.”

Chu Chúc đóng cửa bỏ mặc Thôi Phùng đứng như trời trồng ở bên ngoài với vẻ mặt phức tạp.

Anh sai rồi, anh không nên nói mối quan hệ của cả hai là mối quan hệ hợp tác. Chúc Chúc, mau mở cửa đi mà.

Hiệu suất của Thôi Phùng rất cao, chỉ mới mấy ngày mà anh đã sắp xếp xong với đài truyền hình, một lần nữa đầu tư vào chương trình phát sóng trực tiếp ‘Những ông bố thực tập’.

Nhân viên hậu trường, đạo diễn và cả MC đều được đổi thành người mới, mà đạo diễn chính lần này là Tiểu Trương đã từng đến gặp Chu Chúc kia.

Một tuần sau, ‘Những ông bố thực tập’ đổi tên thành [Cục cưng xuất phát lần nữa nào] phát sóng lại lần nữa.

Sáng hôm đó, thời tiết rất tốt, bốn chiếc xe nối đuôi nhau đi đến vùng ngoại thành liền dừng lại.

Sau khi ngừng hẳn, bốn gia đình lục tục xuống xe.

Đạo diễn Tiểu Trương cầm mic, đứng khuất sau camera bắt đầu giới thiệu với người xem, nhưng vì có chút lo lắng nên giọng nói hơi run.

“Chào mừng mọi người đến với [Cục cưng xuất phát lần nữa nào], tập đầu tiên của chúng ta sẽ là [Rừng rậm nguyên thủy] trực tiếp tại hiện trường.”

“Bây giờ tôi xin phép giới thiệu những gia đình khách mời đã đến tham gia chương trình với quý vị khán giả.”

“Khách mời đầu tiên, đạo diễn trứ danh Giang Ý Thành và con gái Ý Mễ.”

“Khách mời thứ hai, diễn viên nổi tiếng Lưu Quần Tiên và con gái Mị Mị.”

“Khách mời thứ ba.....”

Đạo diễn Tiểu Trương giật mình dừng lại một chút: “À… diễn viên Chu Chúc và ca sĩ Quý Dao......”

[Ha ha ha ha ha]

[Hương vị quen thuộc! Chúc Chúc và Quý Dao là ba con!]

[Chương trình này còn có thể xuất hiện trở lại, lau nước mắt]

[Sếp Thôi đầu tư mà, sao có thể không lên được chứ?]

Theo sát phía sau là Coca và Phao Phao đi xuống từ chiếc xe cuối cùng.

Hai đứa trẻ vừa xuất hiện, mấy cô bé cũng tự động đi đến, mấy đứa nhóc chụm đầu vào nhau trông giống hệt mấy cục chè trôi nước tròn ủm.

[Thế này thì giữa Phao Phao và Coca, ai sẽ làm ba ai làm con đây?]

[Nhất định là Phao Phao tâm tư trầm ổn rồi]

[Nhưng mà Quýt không tham gia sao]

[Tôi nhớ là trong danh sách khách mời có cả Quýt mà]

Đúng lúc đó mấy đứa trẻ cũng nhận ra nhóm của mình thiếu mất một thành viên.

“Quýt đâu? Quýt không đến ạ?”

Đạo diễn Tiểu Trương: “Quýt và ông ngoại không phải là khách mời cố định, không thể đến tham dự thường xuyên. Mặc dù kỳ này sẽ xuất hiện nhưng không phải là tập ngày hôm nay.”

Bên nhà sản xuất muốn hủy hợp đồng với gia đình nhà Quýt nhưng ông ngoại Quýt lại nói rằng, đã làm việc thì phải có đầu có đuôi, không nên bỏ dở giữa chừng, cho nên hợp đồng vẫn tiếp tục có hiệu lực.

Thật ra người xem đều lo lắng cho Quýt, thật ra không để Quýt tham gia cũng là muốn bảo vệ đứa trẻ.

“Vậy là được rồi.”

Coca đưa ra một đề nghị: “Chúng ta chừa một chỗ cho Quýt đi.”

Mấy đứa nhỏ đang tụm vào nhau đột nhiên đứng giãn ra, chừa một khoảng trống nhỏ cho Quýt, sau đó nắm tay nhau đi lên phía trước, thỉnh thoảng còn nhắc nhở nhau không được chen chỗ.

“Cậu chen vào chỗ Quýt rồi.”

“Cậu chen chỗ mới đúng.”

Quýt đang xem trực tiếp ở nhà của ông ngoại: ???

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Tui có bị ai chen đâu.

Mấy người lớn đi phía sau: “Vậy chúng ta cũng để lại một vị trí cho ông ngoại của Quýt đi.”

“Được!”

Mấy vị phụ huynh cũng đi lên phía trước, để trống một chỗ cho ông ngoại Quýt.

Từ khi xuống xe cho đến khi tiến đến gần ống kính máy quay, bọn họ đi hết tận mười phút.

Đạo diễn Tiểu Trương cũng không thúc giục, yên lặng chờ đoàn người đi đến, đạo diễn lau mồ hôi trên mặt: “Chào mừng mọi người đã đến tham gia [Cục cưng xuất phát lần nữa nào] tập [Rừng rậm nguyên thủy].”

Do nhà hàng động vật nhỏ quản lý không nghiêm và kinh doanh thua lỗ cho nên nhà hàng đã phá sản. Những con vật nhỏ đã phải quay lại rừng rậm, đồng thời gia nhập một bộ lạc động vật nhỏ.

Tin buồn!

“Mọi người cần phải sống sót trong khu rừng rộng lớn, gặp được vua của bộ lạc, lấy được lòng tin của chúa tể rừng rậm; lấy nước, thức ăn và tự dựng nơi trú ẩn. Hãy đảm bảo rằng các bạn có thể trải qua một đêm an toàn trong rừng.”

Thực chất đây chỉ là vùng ngoại ô chứ không phải là rừng rậm nguyên sinh thật.

Đương nhiên trong mắt mấy đứa trẻ thì nơi này đúng là rừng nguyên sinh.

“Bên kia khu rừng có một bộ tộc thú khác, bộ tộc này là kẻ thù của chúng ta. Khi ở trong rừng hãy cẩn thận đừng để kẻ địch tấn công và bắt được.”

Một người mặc váy da hổ đi ra: “Mấy người đang muốn gia nhập vào bộ tộc của chúng ta?”

Phao Phao sửa lời của người da hổ: “Chúng cháu không phải là người.”

Coca gật đầu hùa theo: “Là động vật.”

Diễn kịch thì phải tạo được sự tin tưởng.

Người da hổ gãi đầu: “À, vậy mấy động vật đây muốn gia nhập vào bộ lạc của chúng ta? Mau thay quần áo rồi đi theo ta, ta mang các ngươi đi bái kiến đại vương.”

Một đoàn người khoác thêm tấm da hổ đi theo diễn viên của đoàn.

Bọn họ đi vào căn nhà trên cây, đám động vật nhỏ đứng bên dưới,  đại vương là một lão hổ ngồi ngay ngắn trên ngai vàng.

Chu Chúc nghi ngờ: “Không phải chứ, hổ là vua, mà bây giờ chúng ta đều đang mặc váy da hổ?”

Đại vương sửng sốt sau đó hắng giọng: “Yên lặng.”

Mọi người đều phá lên cười.

[Chúc Chúc đã phát hiện ra chỗ gây cười rồi]

[Xem cái dáng vẻ không có tí uy tín nào của đại vương kìa]

[Ngay cả đại vương cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này haha hahahah]

[Ngay cả tổ đạo cụ cũng không ngờ tới]

Đại vương hắng giọng: “Nghiêm túc và đừng nói về những chủ đề không liên quan.”

Chu Chúc nhịn cười: “Ồ.”

Đại vương chỉ vào Chu Chúc: “Bây giờ sẽ bắt đầu phỏng vấn, cậu tới trước.”

“Được.” Chu Chúc nắm tay Phao Phao đi về phía trước.

“Thuộc loài nào?”

Chu Chúc chắp tay: “Báo cáo đại vương, tôi là Hamster.”

Phao Phao cũng học theo ba chắp tay lại: “Báo cáo đại vương, con là Hamster con.”

“Hừm, Hamster nhỏ không có sức khỏe, không thể đánh nhau, thế thì cũng không thể đi săn. Vậy hai ngươi có năng khiếu gì không?”

Chu Chúc trả lời: “Bẩm đại vương, tôi biết thổi bong bóng!”

“Hừm, cái năng khiếu này không có tác dụng lắm nhưng có thể tạo thêm không khí khi có yến tiệc.” Đại vương lại nhìn về phía Phao Phao: “Vậy còn nhóc con? Có năng khiếu khác không, hay là cũng biết thổi bong bóng.”

Phao Phao nắm chặt váy da hổ của mình, hai má đỏ ửng trả lời, “Đại vương, con chính là bong bóng.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play