Trong phòng tắm, Phao Phao và Chu Chúc đứng đối diện nhau.

Phao Phao túm lấy quả trứng rán trên bộ đồ ngủ ngập ngừng hỏi: “Ba, thật sự không liên quan đến Quýt ạ? Ba Quýt làm chuyện xấu, chúng ta còn có thể làm bạn tốt với Quýt không ạ?”

Chu Chúc xoa đầu con trai: “Đương nhiên là có thể, Quýt chỉ mới ba tuổi, không biết những chuyện mà ba mình làm, tất nhiên là không thể trách Quýt được rồi.”

“Vậy ba cũng sẽ không ghét Quýt đúng không ạ?”

“Đương nhiên là không, ba rất vui vì Quýt đến chơi nữa kìa.”

“Dạ.” Phao Phao sờ cái cằm đầy thịt của mình, “Vậy ba cũng làm ba của Quýt đi.”

Chu Chúc: ???

“Há?”

“Dù sao ba Quýt cũng không tốt nhưng ba của con lại tốt. Vậy nên ba cũng làm ba tốt của Quýt là được mà.” Phao Phao lại đổi tay khác sờ cằm. “Nhưng mà con đến trước nên con muốn làm anh của Quýt.”

“....”
 

Bé con phản diện này lại nghĩ nhiều rồi.

Chu Chúc cười ngượng nhưng vẫn rất khách khí nói: “Ba không đủ điều kiện để nhận nuôi, huống hồ ngoài ba ra Quýt còn có bố, có ông bà ngoại nữa mà.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phao Phao nhăn lại: “Vâng ạ.”

Chu Chúc vỗ mông nhỏ của con: “Nếu con còn muốn làm bạn với Quýt thì mau ra ngoài kia an ủi người ta đi kìa, nói với anh rằng con không để ý.”

“Dạ.” Phao Phao vừa quay người chuẩn bị chạy đi thì đột nhiên nhớ ra một vấn đề, bèn quay đầu lại: “Ba ơi!”

“Sao?”

Phao Phao ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu: “Ba có tổn thương không?”

“Gì cơ?”

Phao Phao dùng vẻ mặt “ba thật ngốc” giải thích: “Ba của Quýt bắt nạt ba, ba có tổn thương không, có muốn khóc không ạ?”

Chu Chúc sững sờ: “Không đâu.”

Phao Phao quay người lại: “Con biết rồi.”

“Chu Phao Phao, con đang lo lắng cho ba đấy à.”

“Không thèm.”

Phao Phao nhón chân lên nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa phòng tắm ra sau đó chạy ra bên ngoài.

Coca là anh lớn nên đang an ủi Quýt: “Quýt, em đừng buồn. Cô giáo anh nói là cho dù mắc lỗi cũng không sai, quan trọng nhất là nhận ra lỗi sai và biết thay đổi.”

Quýt thút thít đáp: “Nhưng hình như ba em đã làm chuyện rất xấu....”

Coca nói: “Vậy thì sẽ bị phạt nhưng sẽ có thầy giáo giúp ba của em sửa chữa lỗi lầm. Chỉ cần chú ấy nghiêm túc sửa lỗi vậy thì mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”

Quýt vẫn khóc: “Nhưng Phao Phao và ba của Phao Phao ghét em rồi, cả hai người đều trốn trong phòng tắm, không thèm nhìn em nữa.”

Lúc này, Phao Phao vừa vặn tay nắm cửa chạy vọt ra.

Phao Phao chạy ra, đạp dép sau đó nhảy lên giường, kêu to: “Quýt....”

Bé con Phao Phao không giống anh Coca, bé không biết cách an ủi người khác, cũng không biết nên nói gì.

Phao Phao suy nghĩ một lúc sau đó giang tay ra ôm Quýt vào lòng, học theo dáng vẻ của anh Coca lúc trước vỗ lên vai Quýt: “Bạn tốt.”

Kết quả là…

“Oa oa oa!!!”

Phao Phao sợ ngây người, rõ ràng bé đang an ủi Quýt, tại sao Quýt lại càng khóc to hơn?

Coca không còn cách nào khác bèn lấy bản thân ra làm ví dụ: “Quýt, anh cũng đã từng làm chuyện xấu. Lúc đó anh làm vỡ chén sứ, thầy giáo cũng mắng anh nhưng sau đó cũng qua.”

Phao Phao cũng lấy mình ra làm ví dụ, “Quýt, em....ba em cũng rất xấu! Ba hay bốc rắm thả vào miệng em, lúc ngủ còn dành hết cả chăn nữa, ba của chúng ta đều rất xấu!”

Chu Chúc: ???

KHÔNG! Con mau im ngay cho ba!

“Lúc trước ba của em xấu lắm, lúc nào cũng bắt em phải nấu cơm, học pha trà, nếu học không được sẽ bị mắng! Còn nói em là “đồ đần” đã thế còn suốt ngày cốc đầu em.”

Phao Phao càng nói càng nhiều, hai hốc mắt cũng đỏ lên.

Quýt vừa khóc vừa thở không ra hơi: “Ba anh cũng như thế...nhưng mà.....nhưng mà ba là vì muốn tốt cho anh, nói học càng nhiều thì người ta mới thích anh...”

Phao Phao và Quýt ôm lấy nhau thành một cục, oa oa khóc lớn.

Mấy ông bố đều là người xấu, mấy bé con đều là những đứa trẻ đáng thương.

Chu Chúc đột nhiên có cảm giác không ổn lắm, bởi vì khóc cũng có thể truyền nhiễm.

Quả nhiên chỉ một giây sau Coca cũng ôm lấy cả hai, chính thức tham gia vào đội quân khóc nhè.

“Ba anh xấu lắm!”

“Ba của em xấu hơn!”

“Anh còn không có ba!”

“Oa!”

Chu Chúc muốn dỗ mấy đứa nhóc: “Đừng khóc, là do ba sai, Phao Phao? Coca? Quýt? Ba sẽ thay đổi, đừng khóc?”

Không có đứa nhóc nào thèm nghe lời cậu, càng khóc càng hăng, thậm chí Quý Dao cũng đã bắt đầu gõ cửa phòng.

“Chu Chúc, cậu làm cái gì thế? Một mình mà chọc khóc đến ba đứa trẻ?”

“Không phải tôi!” Chu Chúc cao giọng trả lời “Tôi.....”

Tôi oan lắm!

Chu Chúc luống cuống tay chân dỗ dành mấy đứa trẻ khóc đỏ cả mặt. “Ba xin lỗi mà, đừng khóc nữa mà.....”

Ba đứa nhóc thật sự muốn khóc lụt cả phòng.

Chu Chúc không biết làm thế nào, biết thế này thì cậu đã không để ba đứa ngủ chung. Lúc đầu cậu nghĩ rằng ngủ cùng nhau Quýt sẽ không phải cô đơn một mình, thậm chí mấy đứa còn có thể chơi cùng nhau. Nhưng đâu có ngờ khóc cũng có thể khóc chung chứ?

Quý Dao ở bên ngoài lại gõ cửa: “Chu Chúc, cậu được không đấy? Không được thì để tôi vào tách mấy đứa nhỏ ra.”

“Được chứ!” Chu Chúc nhìn thoáng qua ba đứa nhóc đang ôm nhau, cậu ngồi luôn lên giường bắt chước mấy đứa trẻ gào lên, “Oa! Phao Phao! Coca ơi! Quýt ơi! Oa oa oa oa.....”

“...”

Ba bạn nhỏ đang khóc đột nhiên ngừng bặt, lau mặt, quay đầu nhìn về phía Chu Chúc.

Phao Phao đứng lên: “Ba ơi, ba sao thế ạ?”

“Ba đang khóc bởi vì ba là một người ba tồi tệ, oa.....”

Phao Phao ôm ba, vỗ vỗ sau lưng: “Ba đừng khóc mà.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Chu Chúc méo miệng đáp: “Không nhịn được, rất muốn khóc!”

“Ba khóc to quá sẽ ảnh hưởng đến người khác.”

“Mấy đứa cũng khóc, mắc gì không cho ba khóc? Hu hu hu......”

Coca cũng đến an ủi cậu: “Ba Phao Phao ơi, chú phải mạnh mẽ lên.”

Chu Chúc khịt mũi: “Mạnh mẽ không nổi.”

Phao Phao vươn tay ra bịt miệng cậu, nói: “Ba phải hứa không được khóc nữa, con không cho phép!”

Quả nhiên là nhân vật phản diện, dù là trẻ con cũng thật bá đạo.

“Mấy đứa cũng đang khóc mà, ba cũng muốn khóc.”

“Em không cho phép hai anh khóc nữa đâu đấy.” Phao Phao quay đầu nói, “Hai anh phải hứa không khóc nữa.”

Ba đứa nhóc đừng xếp hàng trước cửa phòng tắm, Chu Chúc giặt sạch khăn mặt giúp mấy đứa nhóc lau khuôn mặt tèm lem nước mắt nước mũi.

“Lau mặt xong rồi là không được khóc nữa nha, cứ lau mặt xong lại khóc rồi lại lau, rất phiền.”

Ba đứa nhóc thút tha thút thít gật đầu: “Vâng ạ.”

Đến lượt Quýt, nhóc con dùng giọng nói bé tí nói với Chu Chúc “Ba Phao Phao, cháu xin lỗi ạ.”

“Không sao đâu.” Chu Chúc xoa đầu Quýt, “Đây không phải là lỗi của con.”

Lau mặt xong, ba bạn nhỏ nằm ngang trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Mấy đứa nhóc chui vào chăn bông thầm thì.

Chu Chúc nằm ngay bên cạnh lướt điện thoại. Hot search hôm nay bùng nổ, Chu Chúc và Thôi Phùng lên top tìm kiếm, cả Trang Liên cũng thế.

“Phao Phao, thế chúng ta có còn là bạn thân không?”

“Có chứ.”

“Phao Phao....”

“Đã nói là có!” Phao Phao lớn tiếng trả lời nhưng sợ ảnh hưởng đến ba nằm bên cạnh nên bèn nhỏ giọng.

Chu Chúc không nhịn được mà phì cười.

Coca nói chen vào: “Hay là chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi.”

Phao Phao hỏi: “Anh Coca lại muốn làm anh lớn sao?”

“Tất cả là vì tình đoàn kết của chúng ta! Chỉ cần kết nghĩa huynh đệ thì chúng ta mãi mãi là bạn thân.”

“Thật sao?” Hai mắt Quýt sáng lên. “Vậy em cũng muốn kết nghĩa huynh đệ.”

Hai phiếu thuận một phiếu chống, vậy nên phiếu chống của bé con phản diện vô hiệu.

Coca và Quýt thấy Phao Phao chui tọt vào trong chăn bèn kéo chăn ra, gọi: “Phao Phao, chúng ta phải kết nghĩa huynh đệ bây giờ.”

“Không thích, em muốn làm anh lớn cơ.” ( truyện trên app T Y T )

“Không được.”

Hai đứa lớn, mỗi đứa bắt lấy một chân của Phao Phao, giữ chặt không cho chạy.

Thế là trong chăn nhô lên ba cái đầu.

Coca nói: “Đọc theo anh, hôm nay....”

Coca thò đầu ra: “Ba Phao Phao, hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?”

Chu Chúc nhìn vào điện thoại: “Mười chín tháng sáu.”

“Vâng ạ!” Coca vui vẻ chui vào trong chăn, “Hôm nay là ngày mười chín tháng sáu, chúng ta làm lễ kết nghĩa huynh đệ. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính là bạn tốt của nhau, có đồ ăn ngon phải biết chia sẻ, có đồ ngon thì phải uống chung, tuyệt đối không cãi nhau không đánh nhau.”

“Coca, anh nói chậm một chút, bọn em theo không kịp.”

“Phì.”

Quýt hưng phấn lặp lại những lời Coca nói, nhưng Phao Phao lại tỏ ra là mình bị ép buộc.

Đúng là trò chơi của trẻ con không hợp với bé con phản diện.

Nhưng cuối cùng Phao Phao cũng lặp lại lời thề.

“Người lập lời thề: Coca.”

“Người lập lời thề: Coca.”

“Không được, phải nói tên của mình chứ.”

“Ò!”

Phao Phao không thể làm đại ca, đã thế lại còn biến thành em út khiến bé con không vui lắm.

Quýt ôm lấy Phao Phao: “Vậy anh đổi với Phao Phao nhé, cho Phao Phao làm anh hai.”

Phao Phao lập tức gật đầu: “Được, em Quýt.”

“Ừm.”

“Không được!” Coca phản đối, “Chúng ta phải theo đúng tuổi tác để sắp xếp thứ tự.”

Quýt thật lòng nói: “Nhưng em tự nguyện đổi với Phao Phao mà.”

“Vậy cũng không được, sẽ gây nhầm lẫn.”

“Không đâu mà.”

Ba nhóc con trốn trong chăn nói chuyện cả buổi cũng cảm thấy khó thở, thế là ba cái đầu đồng loạt nhô ra khỏi chăn. Đầu tóc rối bù, mặt đỏ bừng nằm trên gối nhưng trong mắt chỉ toàn là ánh sao lấp lánh.

Chu Chúc đặt điện thoại xuống nhắm mắt đi ngủ, trong khi ba nhóc con vẫn đang nói chuyện rôm rả.

Cuối cùng Coca tổng kết: “Anh sẽ không bao giờ xa hai đứa.”

Quýt gật đầu: “Em cũng thế.”

Phao Phao suy nghĩ một chút: “Em có biến thành quỷ cũng không quên hai người.”

Chu Chúc bừng tỉnh từ trong giấc mơ, cậu dùng tay bịt miệng con trai.

Nhóc con này lại nói bậy nói bạ gì nữa vậy!?

Trước nay nguyên chủ không quan tâm đến Phao Phao cho nên chưa từng để con trai xem TV, sau này bé con theo cậu tham gia chương trình tạp kỹ, mới phát hiện ra rằng TV là một thứ rất thần kì cũng rất đẹp đẽ.

Bây giờ Phao Phao học được rất nhiều lời thoại từ TV, lâu lâu học được mấy thứ không hợp với thế giới hiện đại lắm.

Mấy đứa nhóc vẫn ríu rít nói chuyện, càng về sau tiếng nói càng nhỏ dần.

Phao Phao muốn chui vào lòng ba nhưng mà bé con nhận ra một tay mình đã bị hai người bạn thân kéo lại.

Hừm, cũng tốt. Thế là bé con bèn phân làm hai nửa, nửa bên này chui vào lòng ba, nửa còn lại để lại bên cạnh bạn thân.

Thật là một sự phiền phức ngọt ngào mà.

Bảy giờ sáng hôm sau.

Chu Chúc mơ màng tỉnh lại, cậu dụi dụi mắt mở điện thoại, đã thấy tin nhắn mà đài truyền hình gửi đến cho mình.

Đại khái tin nhắn là tổ sản xuất cảm thấy cực kỳ có lỗi với sự kiện lần này, sau một đêm thảo luận, bên phía đài truyền hình quyết định dừng sản xuất chương trình ‘Những ông bố thực tập’. Toàn bộ khách mời không cần đền phí vi phạm hợp đồng, bên phía đài truyền hình sẽ đứng ra giải quyết bê bối lần này, nặng nhất là chương trình này sẽ bị hủy hoàn toàn.

Nói cách khác nhanh hơn là từ hôm nay, Chu Chúc không cần phải đi làm nữa.

Chu Chúc khịt mũi, cậu mở Weibo lên lướt một vòng.

#Chu Chúc Thôi Phùng#

#Trang Liên thủy quân#

#Trang Liên đâm sau lưng Chu Chúc#

#Fan Trang Liên kiện fan đoàn#

Mấy cái tìm kiếm này treo ở mục hot search cả một đêm, đến bây giờ vẫn chưa bị đè xuống dưới.

‘Những ông bố thực tập’ chính thức ra thông báo tạm dừng phát sóng trực tiếp.

[Dừng lại cũng không sao, chương trình cơ bản đã thối nát rồi]

[Tiếc thật, chemistry của Chu Chúc với Quý Dao siêu tốt, tôi còn muốn theo dõi mà]

[Theo dõi có vui thì ích gì chứ? Tổ chương trình này chẳng có ai tốt đẹp cả, suốt ngày bới lông tìm vết, nào có quan tâm đến chủ đề chính là trẻ con chứ.]

[Hi vọng chương trình này có thể khởi quay lại lần nữa. Thay hết tổ chương trình vô đạo đức kia đi, thay cả người đó nữa, đổi tên rồi bắt đầu lại]

[Mị còn muốn xem nữa mà, không nỡ xa Phao Phao, Coca, Quýt, cả Mị Mị và Ý Mễ nữa]

[Cho Quýt đổi ba được không? Một đứa trẻ ngoan như thế tại sao lại có người ba tồi tệ như thế được chứ?]

Nếu như đúng cái lúc phải tham gia chương trình này mà tổ tiết mục nói cho cậu biết, hôm nay không cần phải xuất hiện thì cậu sẽ cực kì vui vẻ, thu dọn hành lý, ngay trong đêm lái xe chạy trốn.

Nhưng mà bây giờ thì....

Quán ăn này của cậu chỉ mới mở chưa được một tuần, vừa mới kiếm được tiền thế mà bây giờ lại bảo cậu đưa Phao Phao về nhà.

Cũng có hơi không nỡ.

Chu Chúc thở dài, đột nhiên Thôi Phùng gửi tin nhắn đến.

Sếp Thôi: [Anh tới đón em]

Chu Chúc “vụt” một cái nhảy dựng từ trên giường xuống đất.

Không xong rồi!

Phao Phao cũng bị cậu làm cho giật mình: “Ba ơi?”

Chu Chúc vỗ mông con trai cái đét: “Dậy nhanh!”

“Á.” Phao Phao vừa chuẩn bị đứng lên đã bị Quýt và Coca nằm bên cạnh ôm lấy. Chu Chúc thấy thế chỉ đành xuống giường trước, cậu đi rửa mặt.

Chu Chúc rửa mặt xong vừa ra khỏi phòng tắm thì đã nghe thấy có tiếng người bên ngoài gõ cửa.

Chu Chúc ra mở cửa, là Quý Dao.

“Trả lại con trai cho tôi.”

“Biết rồi, biết rồi. Tôi cũng chưa muốn trẹo lưng đâu, hôm qua thằng bé không ngừng đá trúng tôi trong khi ngủ, tôi còn đang nghi ngờ cậu xúi thằng bé làm thế đây này.”

“Cả con của nhà họ nữa.” Quý Dao chỉ vào người đàn ông sau lưng.

Chu Chúc nghiêng đầu nhìn ra sau.

Đó là một người đàn ông khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi. Người đàn ông đeo gọng kính kim loại mảnh, trang phục đơn giản, dáng người có hơi gầy gò, trên khóe mắt hằn lên nếp nhăn, tóc cũng đã điểm bạc, nhìn qua rất nhã nhặn.

Chu Chúc hỏi: “Đây là?”

Quý Dao giới thiệu: “Đây là bố của Trang Liên, ông ngoại của Quýt.”

Chu Chúc giật mình vội vàng vươn tay ra: “Xin chào.”

Bố Trang bước lên một bước nhưng không nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Chu Chúc mà lại cúi đầu thật sâu: “Cậu Chu, tôi thật sự cảm thấy có lỗi vì chuyện đã xảy ra với cậu. Tôi xin thay mặt Trang Liên gửi lời xin lỗi đến cậu.”

“Tất nhiên lời xin lỗi này không thể bù đắp phần nào tổn thương mà cậu đã phải chịu, sau chuyện này cậu muốn quay phim, ghi hình chương trình thì vẫn nên làm. Tôi rất xin lỗi vì đã dạy con không nghiêm.”

Bố Trang là một giáo viên dạy môn Vật lý ở trường cấp ba, bình thường ông độc lai độc vãng không rành chuyện trên mạng xã hội. Ông chỉ biết Trang Liên làm diễn viên, diễn vài bộ phim, lên sân khấu vừa hát vừa nhảy, nếu Trang Liên không nói rõ thì ông cũng không biết diễn viên là gì.

Cho đến tận đêm qua, Trang Liên vừa khóc vừa gọi điện cho ông, lúc đó ông mới run rẩy đeo kính lão rồi lên mạng xã hội, mới biết được con trai đã gây ra đại họa.

Bố mẹ của Thẩm Lập luôn xem thường Trang Liên chỉ là một diễn viên tuyến 18, bây giờ xảy ra chuyện, ông bà ta chỉ hận không thể phủi sạch quan hệ với Trang Liên, ngay cả Quýt sau này sống thế nào cũng không quan tâm đến.

Không còn cách nào khác, Trang Liên chỉ có thể gọi cho bố Trang, muốn ông đến đón Quýt về nhà, sau đó tự mình và Thẩm Lập đối phó với bê bối.

“Nói quá, nói quá rồi.” Chu Chúc vội vàng đỡ lấy bố Trang, “Để cháu bế Quýt và Coca ra.”

Chu Chúc vào phòng, đầu tiên là bế Coca còn đang say ngủ ra giao cho Quý Dao, rồi trở vào bên trong bế Quýt.

Bọc Quýt trong cái chăn nhỏ, Chu Chúc đưa bé con vào tay bố Trang: “Đây ạ.”

Quýt mơ mơ màng màng mở mắt, hai mắt bé con sáng lên: “Ông ngoại.”

Bố Trang ôm cháu trai vào lòng: “Ừm, ba và bố con bây giờ không rảnh nên ông ngoại đến đón con về nhà đây.”

Phao Phao ôm chăn nhỏ của mình đứng bên cạnh Chu Chúc, nắm lấy ống quần của ba, nói: “Ba ơi, Quýt và anh Coca phải đi rồi ạ?”

Chu Chúc cúi đầu nói: “Đúng vậy. Các anh phải về nhà, chúng ta cũng nên về nhà rồi.”

“Về nhà?” Hai mắt Phao Phao mở to, “Không phải về phòng nữa ạ? Không phải chúng ta còn mở quán ăn nữa sao?”

“Tạm thời không mở nữa, mấy hôm nay chúng ta đã vất vả rồi, nghỉ vài ngày rồi mở cửa trở lại, được không nào?”

“Ơ?”

Ba đứa trẻ còn đang ngái ngủ như bị sét đánh ngang tai.

Sao lại như thế? Chẳng phải như thế nghĩa là phải tách nhau ra sao?

Ba đứa nhỏ mới kết nghĩa huynh đệ hôm qua, hôm nay đã phải từ biệt!

Không mà!

Quýt và Coca thò đầu ra khỏi vòng tay của người lớn, vươn tay về phía Phao Phao hét lên: “Không!”

Phao Phao đứng dưới đất cũng nhón chân lên, làm điệu bộ y hệt hai anh: “Không!”

Cuối cùng mọi người tụ tập cùng nhau ăn bữa sáng cuối cùng của chương trình.

Trong lòng những người lớn đều hiểu rằng, ‘Những ông bố thực tập’ để xảy ra bê bối lớn đến thế này thì việc tái khởi động là không có khả năng.

Nhưng mấy đứa trẻ vẫn luôn hi vọng, chúng nó túm tụm vào một chỗ bắt đầu trao đổi phương thức liên lạc.

“Tớ sống ở trại trẻ mồ côi đường Đông Nguyên, các cậu đến đó cứ tìm bác bảo vệ, sau đó bác ấy sẽ bảo cô giáo đến tìm tớ.”

“Nhà tớ nhà tớ ở....hu hu hu....tớ không nhớ được nhà mình ở đâu.”

“Không muốn về đâu, chúng ta còn phải mở quán ăn mà!”

Có vẻ năm đứa trẻ bắt đầu khóc tập thể, Chu Chúc vội vàng tiến lên tách đám trẻ ra.

“Không sao cả, ba của Phao Phao sẽ trao đổi địa chỉ với bố mẹ các cháu, đừng khóc.”

“Vâng ạ.”

Chu Chúc thành công ngăn chặn sự kiện nước mắt như mưa tập kích.

Sau đó, một đám người lớn và trẻ con nhìn nhau trao đổi phương thức liên lạc, sau đó còn đảm bảo, hứa, thề sẽ không bao giờ quên nhau. Mấy đứa nhóc con đã thân nhau sau mấy ngày chơi chung mới chịu yên lòng.

Ăn sáng xong, người lớn bế nhóc con nhà mình đi thu dọn hành lý.

Nửa tiếng sau, một tay Chu Chúc kéo vali một tay nắm tay Phao Phao đeo balo đi ra khỏi phòng.

Cùng lúc đó bố Trang cũng kéo mấy vali cỡ lớn đi ra từ gian phòng đối diện.

Chu Chúc lên tiếng: “Bác Trang? Có cần cháu giúp không ạ?”

Bố Trang nhìn hai ba con bọn họ, cười: “Không sao, tự tôi có thể làm được.”

“Vâng.”

Đám người lại gặp nhau trước cửa biệt thự.

Mấy đứa trẻ vừa nhìn thấy mặt nhau lại nước mắt rưng rưng.

Bên chương trình đưa xe đến để chở bọn họ về nhà.

Chu Chúc kéo vali, Phao Phao đứng ngay bên chân nắm chặt ống quần của ba, đang tạm biệt mấy cậu bạn thân: “Bai bai Quýt, tạm biệt Coca, cả Mị Mị và Ý Mễ, mọi người nhớ gọi điện cho em nha.”

Hu hu, mấy đứa trẻ không muốn phải nói lời tạm biệt, chúng còn muốn chơi cùng nhau mà.

Cuối cùng, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt hai ba con Phao Phao.

Thôi Phùng mở cửa xe, đi xuống từ phía ghế lái: “Anh đưa hai ba con về nhà.”

“Được, cảm ơn anh.”

Thôi Phùng mở cốp xe, cất gọn hành lý. Chu Chúc bế Phao Phao ngồi lên ghế dành cho trẻ con, cậu cài dây an toàn. Vừa mới lùi ra đã thấy Thôi Phùng mở sẵn cửa xe giúp mình.

Cũng được.

Chu Chúc ngồi lên ghế bên cạnh ghế lái.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Thôi Phùng tự lái xe, xe chầm chậm rời khỏi biệt thự: “Đêm qua bên sản xuất chương trình đã đến tìm anh, đạo diễn bị đuổi rồi, luật sư cũng đang tiến hành thủ tục tố tụng.”

“Trang Liên và Thẩm Lập cũng có liên quan, bọn họ muốn bồi thường để chúng ta dìm vụ này xuống nhưng anh không quan tâm, cứ để làm theo đúng thủ tục đi.”

“Được.” Chu Chúc buồn buồn đáp, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Phao Phao hô lên: “Ba ơi, đây là quán ăn của chúng ta.”

Chiếc xe vừa đi ngang qua quán ăn mà mấy hôm nay mọi người làm việc.

Mặt tiền cửa quán ăn đã bị đóng cửa, biến trở lại dáng vẻ tiêu điều thảm hại, một chút hơi người cũng không có của trước đây.

Lát sau Phao Phao lại nói: “Ba ơi ba ơi, đây là xe ba bánh của chúng ta.”

Chu Chúc từng lái xe ba bánh đi chợ mua nguyên vật liệu, mọi người ở chợ nông sản đều biết cậu.

Một lát sau Phao Phao lại tiếp tục: “Ba ơi, vũng bùn kìa.”

Hai ba con nhà cậu từng đi chân trần, xắn cao ống quần chơi trò chơi trong vũng bùn kia, mặc dù là bùn những chơi cũng vui lắm.

Nhưng mà, đến bây giờ trong vũng bùn còn không có chút nước nào.

Hu hu, Chu Chúc khóc.

Cậu muốn dừng xe lại! Muốn tham gia những ông bố thực tập!

Thôi Phùng nhìn thoáng qua Chu Chúc ngồi bên cạnh.

Chu Chúc nhìn rất tội nghiệp, không có chút sức sống nào.

Thôi Phùng quay mặt lại, thở dài: “Nếu em chơi chưa đủ vậy thì đợi vài ngày nữa, Thôi thị sẽ đầu tư một chương trình tạp kĩ về chủ đề nuôi dạy con, để em và Phao Phao tham gia.”

Chu Chúc khịt mũi: “Thật chứ?”

“Thật.” Thôi Phùng ngừng một chút rồi nói, “Đợi đến khi em có chút danh tiếng, anh sẽ để em làm người phát ngôn cho Thôi thị. Đây là hợp tác.”

Họ Thôi luôn là những thương nhân tốt.

Chu Chúc rưng rưng nước mắt: “Sếp Thôi, anh thật tốt.”

Thôi Phùng nhếch khóe môi.

Không lâu sau chiếc xe dừng lại trước biệt thự mà Chu Chúc sống. Thôi Phùng giúp hai ba con xách hành lý.

Chu Chúc lấy chìa khóa mở cửa nhà.

Mặc dù hai ba con họ ở nhà nhưng lúc nào cũng có dì giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa, cho nên bên trong không bám chút bụi nào.

Thôi Phùng xách hành lý đi vào, Chu Chúc vội nói: “Để tôi rót nước cho anh.”

Cậu chạy đi về phía trước rồi đột nhiên dừng lại, gãi đầu: “Phao Phao, nhà bếp ở đâu nhỉ?”

Phao Phao bất đắc dĩ làm người dẫn đường: “Ở đây.”

Mặc dù nói là về nhà nhưng Chu Chúc không hề quen thuộc với căn biệt thự này, còn không bằng căn biệt thự cậu ở trong lúc ghi hình cho chương trình.

Chu Chúc rót một cốc nước, mời Thôi Phùng ngồi nghỉ trên ghế salon để cảm ơn.

Chu Chúc ngồi cùng một chỗ với anh, câu được câu không mà trò chuyện.

Đồng hồ vừa điểm 10 giờ, dì giúp việc đến nấu cơm.

Bà còn cố ý hỏi thêm một câu: “Sếp Thôi có ở lại đây ăn cơm trưa không?”

Thôi Phùng gật đầu: “Cũng được.”

“Vậy để tôi nấu nhiều thêm một chút.”

“Làm phiền rồi.” Thôi Phùng lại nói, “Sau này tôi đều ăn cơm ở nhà, cũng bắt đầu ở nhà nhiều hơn nữa. Từ tháng này sẽ tăng lương cho dì.”

“Vâng, cảm ơn sếp Thôi.”

Chu Chúc: ???

Phao Phao: !!!

Hai ba con liếc nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương là sự kinh ngạc không thôi.

Phao Phao hỏi: “Bố ơi, bố thật sự muốn ở lại đây với con và ba ạ?”

Thôi Phùng thản nhiên nói: “Đây cũng là nhà của bố mà.”

“Nhưng mà.....” Phao Phao không hiểu lắm: “Bố không phải chỉ đóng vai bố của Phao Phao thôi ạ?”

“Bố chính là bố ruột của Phao Phao mà, bố phải ở cùng ba và con trai của bố chứ. Bây giờ và cả sau này nữa, không bao giờ chia tách nữa.”

Nghe như sét đánh giữa trời quang!

Phao Phao há hốc mồm: “Hả?”

Đột nhiên Chu Chúc nghĩ đến chuyện gì đó, cậu ôm chặt lấy mình: “Á? Tôi không muốn......”

Thôi Phùng nhận ra Chu Chúc muốn bỏ trốn, anh giữ chặt con người đang giãy dụa: “Thả tôi ra, tôi muốn trở lại tham gia cuộc thi nuôi con!!!!”

Ít nhất chương trình nuôi con hễ lên sóng là người người đều có thể xem, không có kiểu hình ảnh cấm trẻ nhỏ như ở đây!

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play