“Cậu ta! Là cậu ta nói với tôi!”

Nhà chế tác Trần béo phệ đứng trước cửa nhà hàng chỉ vào Trang Liên.

Mặt Trang Liên tái mét, miệng run run nói không nên lời.

[Vl? Trang Liên làm chuyện này sau lưng người ta à?]

[Ác thế, thảo nào đám fans Trang Liên cứ luôn hắt nước bẩn vào Chu Chúc, hoá ra chính chủ cũng như vậy]

[Là Trang Liên đứng sau giật dây nhỉ?]

Trang Liên bước lên trên: “Vì trước kia……”

Chu Chúc che tai Phao Phao lại: “Những chú chó cứu hộ sắp bắt đầu rồi kìa, con với Quýt vào xem phim hoạt hình trước đi, chút nữa ba vào với các con nhé.”

Dường như Phao Phao cũng cảm nhận được có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra, cậu bé ngẩng đầu lên, có chút do dự nhìn ba.

Chu Chúc vỗ mông cậu bé: “Ba biết rồi, lẽ nào con không biết mở TV hả? Không dám xem TV một mình sao?”

Tính hiếu thắng của nhóc phản diện lại bị khơi dậy: “Không có đâu! Con sẽ xem TV!”

Phao Phao quay ngoắt đầu chạy đi, còn kéo tay Quýt: “Anh Quýt, chúng ta đi!”

Quýt cũng đang nhìn về bên này, cậu bé cảm thấy hình như ba đã làm chuyện gì đó không tốt với ba Phao Phao.

Cậu bé……

Phao Phao kéo cậu bé từ trên ghế xuống: “Đi thôi.”

Quýt do dự trong giây lát: “Được thôi, bố ơi, bọn con đi trước đây ạ.” Cậu bé bê đĩa bít tết mà mình chưa ăn xong lên: “Phao Phao, chúng ra cùng ăn nha.”

“Được ạ.” Phao Phao kéo cậu bé chạy vào bên trong, “Coca, Mị Mị, Ý Mễ ‘Những chú chó cứu hộ’ bắt đầu rồi!”

Háo hức hô lớn, lũ trẻ đều đã tập trung lại, ngồi thành hàng ngay ngắn.

Phao Phao mở TV, Quýt bê đĩa bít tết mà ba đã cắt giúp cậu bé chia cho mọi người, cố ý lấy cho Phao Phao nhiều sốt tiêu đen hơn.

Vốn dĩ cậu bé còn muốn làm bạn tốt với Phao Phao, nhưng cậu bé lại không biết nên làm thế nào cả.

Bên ngoài nhà hàng, Trang Liên vội vàng bước tới: “Không phải tôi, không phải tôi, là hiểu lầm thôi, Chu Chúc cậu tin tôi.”

Anh ta thử nắm lấy tay Chu Chúc, nhưng Chu Chúc lại lùi về sau một bước, lặng lẽ trốn anh ta.

Thôi Phùng che cậu ở phía sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhà sản xuất Trần.

Nhà sản xuất Trần vội vàng nói: “Là tổ chương trình gửi thiệp mời cho tôi nên tôi mới đến, bản thân tôi cũng không nhớ rõ tôi và những người đó……Tôi cũng từng nghi ngờ, thế nhưng tổ chương trình cứ luôn thề thốt rằng đó là tin tức Trang Liên tiết lộ!”

[Ái chà, bản thân ngủ với ai cũng không nhớ luôn ha?]

[Ai mà không biết chứ? Vị sản xuất Trần này ở trong giới nổi tiếng phong lưu thành tính, thường gây ra những chuyện không hay, cứ hai ba hôm lại có người mang con lên TV nói là con ông ta]

[Mấy năm trước cũng vì chuyện này mà ông ta bị giới giải trí tẩy chay tập thể đó thôi]

[Ông ta sớm đã không có việc gì làm rồi, giờ đang mở một tài khoản, tự nhận mình là người trong giới giải trí rồi suốt ngày đăng tin vịt nhảm nhí, đi cọ nhiệt nơi nơi]

[Giám đốc Thôi thì ngược lại, tuổi trẻ tài cao, điều đáng quý nhất là anh ấy luôn giữ gìn bản thân trong sạch, không có bất kỳ tin đồn tình ái nào.]

[Người có mắt đều biết nên chọn ai mà?]

[Chúc Chúc của chúng tôi cũng chả phải mù mà vứt giám đốc Thôi ở đấy để rồi đi chọn một ông già lôi thôi lếch thếch]

[Thời gian cũng khớp mà]

[Ba năm trước, khi Phao Phao được sinh ra, nhà chế tác Trần này bị diễn viên nọ tố cáo, quanh đi quẩn lại cũng kiện tụng trong ba năm]

[Ngược lại, ba năm trước Chúc Chúc ra nước ngoài, giám đốc Thôi cũng ra nước ngoài nghỉ dưỡng, rất rõ ràng là Chúc Chúc ra nước ngoài sinh Phao Phao, giám đốc Thôi cũng đi theo mà?]

[Nhà sản xuất Trần làm mẹ gì có quan hệ với Chúc Chúc Phao Phao, hôm nay ông ta mới gặp Chúc Chúc lần đầu nhỉ?]

[Cút dùm! Đừng có lại gần Chúc Chúc!]

[Chúc Chúc của tụi này trong sạch, là duyên trời định với giám đốc Thôi, không đến lượt ông chen chân chia cắt đâu]

[Còn cả Trang Liên nữa, đừng có mà quên mất Trang Liên]

[Có phải mấy ngày trước Trang Liên còn PR tình anh em thắm thiết với Chúc Chúc nhỉ, giờ anh ta đâm sau lưng Chu Chúc hả?]

Mặt Trang Liên tát mét, tay chân tê dại, dần dần lấy lại tinh thần.

Cho đến ban nãy, anh ta còn có một niềm tin mãnh liệt rằng Phao Phao là con của nhà sản xuất Trần.

Anh ta muốn vạch trần lời nói dối của Chu Chúc trên sóng truyền hình, vì vậy mới ngầm ra hiệu cho tổ chương trình để họ gửi thiệp mời cho nhà sản xuất Trần, đến lúc ấy hàng giả và hàng thật gặp nhau trên livestream, Chu Chúc sẽ không còn đường lui nữa, còn anh ta sẽ đứng cạnh bên xem kịch.

Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, bố của Phao Phao lại là người khác, lại còn đặc biệt tổ chức một buổi họp báo vì Chu Chúc.

Tổ chương trình làm việc không sạch sẽ, thế mà lại lôi anh ta ra sáng, vốn dĩ có thể đẩy vụ thiệp mời cho nhân viên công tác gánh, giờ thì hay rồi, anh ta cũng dính vào rồi.                                                                                                             

Trang Liên siết chặt bàn tay, dùng móng tay cắm vào lòng bàn tay để giúp bản thân tỉnh táo.

Anh ta điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên, hai mắt ầng ậc nước mắt, ra vẻ đáng thương: “Không phải tôi mà, Chu Chúc cậu phải tin tôi, là do tổ chương tình cứ luôn bức ép tôi, cả vụ việc mấy ngày trước họ đối xử với cậu thế kia nữa, họ cứ luôn bức hỏi tôi bạn cậu gồm những ai, tôi đã liên hệ với rất nhiều người bạn, nhưng trước đó……”

Nhưng tính cách nguyên chủ quá kém, coi đám bạn của Chu Chúc như không.

“Tôi không liên lạc được với những người bạn khác, bởi do tôi tiến cử Chu Chúc với tổ chương trình thế nên tổ chương trình nói rằng tôi bắt buộc phải giúp Chu Chúc tìm được khách mời, nếu không sẽ coi như tôi vi phạm hợp đồng.”

“Sau đó tôi nhớ ra rằng từ rất lâu về trước tôi, Chu Chúc, còn cả nhà sản xuất Trần từng cùng tham gia một buổi tiệc rượu, tôi và nhà sản xuất Trần chỉ là bạn từng gặp một lần thôi, là do tổ chương trình hiểu lầm ý của tôi, hiểu lầm rằng giữa nhà sản xuất Trần và Chu Chúc có gì đó.”

“Tôi không hề cố ý, tôi chưa từng nghĩ tới họ sẽ hiểu thành thế này, lại còn đưa thiệp mời cho nhà sản xuất Trần nữa.”

Anh ta cong lưng, cúi người với Chu Chúc: “Xin lỗi Chu Chúc, thật sự rất xin lỗi, tôi không hề cố ý chút nào đâu.”

Đạo diễn Vương trước màn hình nhìn dáng vẻ đáng thương vô hại của Trang Liên, hai mắt ông ta trợn tròn, nghiến chặt răng.

Tên nhóc này cũng ra gì đấy, vừa bắt đầu Trang Liên đã tặng tiền cho ông ta, rồi cùng ông ta vạch kế hoạch xem lúc nào nên PR, thế nhưng lại không phải cái dáng vẻ này.

Giờ thì hay rồi, vừa lật xe thì cậu ta đã nhanh nhẹn thoát thân, còn tiện thể đạp ông ta xuống bùn.

Đạo diễn Vương lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Trang Liên, thế nhưng ông ta bỗng nhớ ra rằng việc ông ta và Trang Liên bày mưu tính kế kia đa số đều là nói mồm, dường như ông ta không hề có chút chứng cứ nào cả.

Cho dù là tặng tiền thì cũng là tiền mặt, không để lại bất kì chứng cứ gì.

Đạo diễn Vương phản ứng lại, căm tức vứt điện thoại xuống ghế sofa, mất hết sức lực và ngã xuống sofa.

Thế này thì xong rồi.

Trên màn hình lúc này, đám thuỷ quân của Trang Liên cũng bắt đầu hành động.

[Hóa ra là vậy, tổ chương trình không có lương tâm hại chết người]

[Trang Liên cũng không cố ý, ban đầu cũng có ý tốt đề cử Chu Chúc với tổ chương trình, kết quả lại bị tổ chương trình uy hiếp ngược]

[Ai tin?]

[Anh ta nói bản thân bị uy hiếp thì là bị uy hiếp thật à?]

[Không nhìn ra anh ấy đối xử với Chu Chúc tốt như vậy, dù sao đi nữa cũng không nên tìm một người đàn ông bụng to đầu hói đến làm khách mời của Chu Chúc chứ]

[Nếu anh ta tốt với Chu Chúc thật, vậy thì nhiều bạn như thế không tìm được một người bạn bình thường đến tham gia chương trình à? Sao cứ phải tìm một người đàn ông lôi thôi lếch thếch mới gặp một lần đến thế?]

[Hơn nữa nhìn phản ứng ban đầu của Chu Chúc thì rõ ràng là cậu ấy không biết, cho dù có bị uy hiếp đi chăng nữa, anh ta chỉ cần tìm lúc nào đấy nói với Chu Chúc một câu thì khó lắm à?]

[Tổ chương trình cũng không thể cả ngày cứ nhìn chằm chằm Trang Liên được đâu chứ? Anh ta còn không rảnh để nói với Chu Chúc một tiếng luôn à?]

[Trước kia chưa thấy anh ta bất an trong lòng bao giờ đâu]

[Giả tạo thật đấy, rõ ràng là chơi thua rồi giờ lại viện cớ]

Đương nhiên Chu Chúc cũng không tin, cậu bị điên rồi mới tin anh ta.

Thôi Phùng kéo tay cậu, giữ cậu ở sau mình: “Sự việc cụ thể thế nào thì tôi sẽ giao cho trợ lý và luật sư điều tra.”

Trang Liên thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vui lên trông thấy rồi nói với Chu Chúc: “Chắc chắn tôi bị oan.”

Anh ta đã tính xong hết rồi, đợi đến khi livestream kết thúc thì anh ta sẽ ném tiền cho cho đạo diễn Vương để tổ chương trình gỡ hết mọi việc xuống, có tiền mua tiên cũng được cho nên không cần vội, anh ta vẫn còn cơ hội để trở mình.

Thế nhưng Thôi Phùng lại không cho anh ta cơ hội trở mình.

Thôi Phùng vuốt nhẹ cổ tay áo, nghiêm túc nói: “Vẫn chưa thể kết luận gì về việc này,  nhưng có một việc khác đã có kết quả điều tra xác đáng rồi.”

“Cậu Trang, kể từ khi ‘Những ông bố thực tập’ bắt đầu livestream tới nay, hàng trăm tài khoản thủy quân đã không ngừng công kích vợ tôi suốt thời gian qua, bộ phận pháp lý và bộ phận kỹ thuật của chúng tôi đã tăng ca để chỉnh sửa danh sách, phần lớn thủy quân đều tới từ phòng làm việc của cậu.”

Thôi Phùng vẫy tay ra phía ngoài cửa, trợ lý lập tức cầm một túi văn kiện bước tới: “Cậu Trang, đây là một số chứng cứ và đơn kiện của Thôi Thị, cho hỏi cậu có muốn xem qua không?”

Trang Liên mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Những việc sau đó đã có trợ lý can thiệp, Thôi Phùng ôm eo Chu Chúc chuẩn bị đưa cậu về nhà hàng.

[Vãi, Trang Liên bề ngoài thì trong sáng thuần khiết, trên thực tế thì việc gì cũng làm cả]

[Hàng trăm tài khoản thủy quân công kích Chu Chúc? Chu Chúc thật thê thảm]

[Là thế này, khi chương trình mới bắt đầu, Chu Chúc chỉ cần lộ mặt là bắt đầu bị mắng, mãi đến về sau có chút chút danh tiếng thì mới tốt lên một chút]

[Hiệu suất làm việc của giám đốc Thôi cao thật đó, không phải anh ấy vừa tỉnh mấy ngày trước à?]

[Vừa đến đã chống lưng cho vợ, còn kiện luôn, không cho đối phương cơ hội vùng vẫy, cứ vậy mà đánh chết]

[Hu hu, trứng ngốc Chúc Chúc của chúng ta có anh chồng bá đạo bảo vệ rồi]

[Cuối cùng mẹ cũng đợi được đến ngày này rồi]

Cho đến lúc này, chồng Trang Liên - Thẩm Lập giống như mới sống lại, đứng dậy bước về phía trước.

Anh ta ôm vai Trang Liên, để tránh việc Trang Liên ngã xuống đất: “Giám đốc Thôi, lâu rồi không gặp.”

Thôi Phùng dừng bước, mắt hơi nhìn lên, dường như giờ mới chú ý đến ở đây vẫn còn có người.

“Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm Thị, sự việc hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi. Việc của nhà sản xuất Trần, cũng là do Trang Trang bị tổ chương trình uy hiếp, nhưng đồng thời cũng do em ấy suy nghĩ chưa thấu đáo mới tạo thành tổn hại cho Chu Chúc, thật sự vô cùng xin lỗi, tôi thay em ấy xin lỗi hai vị.”

“Còn việc thủy quân thì chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, vợ tôi tuy rằng có mở một phòng làm việc nhưng em ấy không biết quản lý, mọi việc đều do người quản lý của em ấy phụ trách, những việc này có lẽ đều do người quản lý của em ấy làm, không liên quan gì tới em ấy cả.”

[Suýt chút nữa tôi quên là ở đây còn có một người nữa đấy]

[Đôi chồng chồng này cũng già mồm phết đấy nhỉ?]

[Bản thân trong sạch, việc gì cũng là do người khác làm, coi tụi này là lũ đần à?]

Thôi Phùng nhàn nhạt nói: “Mọi việc đều do trợ lý của tôi và luật sư giải quyết, phiền anh đi trao đổi với họ.”

Nói xong câu này, Thôi Phùng lại ôm eo Chu Chúc, tiếp tục ôm cậu vào nhà hàng.

Họ đã bị trì hoãn ở bên ngoài đủ lâu rồi, nếu không vào nữa thì nhà hàng sẽ đóng cửa mất.

Thẩm Lập đứng tại chỗ cũ, nghiến chặt răng hàm.

Ý của Thôi Phùng là gì? Anh ta đã hạ thấp cái tôi và xin lỗi hộ Trang Liên rồi, kết quả tên Thôi Phùng này chỉ vứt lại một câu bảo anh ta đi trao đổi với trợ lý, anh ta có thân phận như nào? Chẳng lẽ chỉ xứng để nói chuyện với trợ lý thôi à?

Trang Liên vẫn hơi hốt hoảng, bị cánh tay khoác trên vai nắm đau mới phản ứng lại.

Anh ta quay đầu, hoảng hồn nhìn Thẩm Lập: “Sao vậy?”

Thẩm Lập đè giọng nói: “Em tự nghĩ cách, ầm ĩ tới mức truyền tin xấu đến tai bố mẹ tôi thì ngay cả cái gia đình này em cũng không giữ nổi đâu.”

“Nhưng trước kia em……”

Những việc anh ta làm trước kia Thẩm Lập đều biết cả mà.

Trước kia Thẩm Lập cũng dùng mấy cách này để PR công ty của anh ta, đây không phải chuyện của mình anh ta.

Thẩm Lập thấp giọng đe dọa: “Nhanh chóng lấp liếm mấy chuyện này đi, tặng đồ xin lỗi, tặng thêm chút tiền cũng được, đừng có ầm ĩ lôi nhau ra tòa, ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty.”

[Trang Liên và chồng đang cãi nhau à?]

[Tình cảm của họ hình như không tốt như những gì truyền ra bên ngoài nhỉ?]

[Chồng chồng vốn như đôi chim cùng rừng, khi hoạn nạn đến mỗi người một nơi]

[Tôi vốn không tin Trang Liên làm mấy chuyện này mà Thẩm Lập không biết, trước kia cứ luôn PR chồng chồng ân ái, Thẩm Lập cũng rất phối hợp để ăn hoa hồng, sắp lật xe rồi, sắp lật xe rồi]

[Vãi thật, mọi người mau ra xem hot search]

[#Fans Trang Liên khởi tố nhóm fans#]

[Có ai còn nhớ cô ấy không? Cô ấy không phải là người khách đầu tiên tới ở tập 1 đó hả?]

[Tưởng cổ là fan Trang Liên mà?]

[Cổ tố nhóm fans của ai thế?]

[Tố cáo nhóm fans của Trang Liên đó, cô ấy đang bình thường tới nhà hàng ăn cơm, Trang Liên qua loa lấy lệ với cô ấy nhưng cô ấy cũng không nói gì, kết quả nhóm fans lại điên cuồng mắng chửi cô ấy, nói cô ấy không biết đủ]

[Sau đó Chu Chúc không cẩn thận quăng mì vào mặt cô ấy, cô ấy cũng không để tâm thì lại bị nhóm fans kia điên cuồng mắng chửi, nói cổ là gián điệp]

[Đám người này ăn nói khó nghe quá nhỉ?]

[Có ai chú ý tới không? Luật sư đại diện trong đơn khởi tố là luật sư của tập đoàn Thôi Thị]

[Giám đốc Thôi đỉnh thật, vừa xuất hiện đã tấn công liên tiếp ba đợt, làm đối phương không còn sức chống trả luôn]

[Mỗi khi tôi cho rằng sự việc đã kết thúc thì giám đốc Thôi lại có thể lôi ra một bất ngờ khác]

[Đối với chồng chồng Trang Liên thì đêm nay là một đêm đáng quên nhất đời họ]

[Đêm cả giới giải trí ăn dưa]

[Liệu có ai còn nhớ đây là một chương trình thực tế cho trẻ em không?]

Thẩm Lập kéo Trang Liên tránh ống kính, vội vàng đi ra ngoài nói chuyện.

Bỏ lại tất cả mọi việc tồi tệ lại phía sau, Thôi Phùng ôm Chu Chúc vào nhà hàng.

Chu Chúc ôm bó hoa hồng to mà Thôi Phùng tặng cậu, có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn.

Wao, đây là sức mạnh của tư bản sao?

Khi cậu quay chương trình một mình thì chỉ có thể thầm gây khó chịu cho Trang Liên và tổ chương trình, khi Thôi Phùng tới thì trực tiếp làm cho Trang Liên và tổ chương trình cắn xé nhau luôn.

Tổ chương trình liên hợp với Trang Liên, trong sáng ngoài tối gây không ít khó khăn cho Chu Chúc, lần này nếu có thể đuổi cổ đạo diễn và người dẫn chương trình khốn kiếp đi, đổi lại một tổ chương trình công bằng thì tốt rồi.

Nếu có thể trực tiếp đuổi cổ Trang Liên ra khỏi tổ chương trình thì lại càng tốt hơn nữa.

Thế nhưng……Chu Chúc lại không nỡ xa Quýt.

Bây giờ đã là tám giờ tối, khách trong nhà hàng cũng rời đi gần hết rồi.

Thôi Phùng là vị khách cuối cùng.

Các bạn nhỏ đang xem TV tớ đẩy cậu cậu đẩy tớ.

“Coca, anh đi chào khách hàng đi.”

“Anh đã chào đón cả ngày rồi, Ý Mễ, em đi đi.”

“Em phải xem TV, Phao Phao, chú đó là bố của anh, anh đi đi.”

Phao Phao hờ hững đáp: “Không muốn, anh cũng muốn xem TV.”

Không có ai muốn tiếp đón giám đốc Thôi.

Giám đốc Thôi được người người nhà nhà săn đón trong các bữa tiệc chưa từng được trải nghiệm qua kiểu tiếp đón này.

Chu Chúc chớp chớp mắt: “Để chú, mấy đứa xem TV đi.”

Cậu xếp cho Thôi Phùng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ: “Anh Thôi, trước đó anh đã đặt một phần mì kéo Chúc Chúc, bây giờ tôi sẽ chuẩn bị cho anh.”

Thôi Phùng ngồi ngay ngắn: “Được, cảm ơn Chu Chúc nhé.”

[Chuyện gì thế này? Sao lại cảm thấy chỉ trong một giây giám đốc Thôi đã trở nên ngoan ngoãn rồi thế này?]

[Ở bên ngoài: đại sát tứ phương, trước mặt vợ: vô cùng ngoan ngoãn]

[Chu Chúc còn vô cùng phối hợp gọi anh ấy là anh Thôi, cười chết]

[Gọi chồng, gọi anh Thôi làm cái gì, quá xa lạ]

“Anh Thôi đợi chút nhé.” Chu Chúc gật đầu với anh, quay người đi vào nhà bếp.

Trận giằng co ban nãy đã sớm làm ba người bên trong nhà bếp rúng động.

Cả mặt Quý Dao đầy vẻ kinh hoàng nhìn cậu: “Chúc Chúc Chúc……anh ta anh ta anh ta……”

Chu Chúc gật gật đầu: “Không sai, chồng tôi, ảnh sống lại rồi!”

Ôi trời đất ơi!

Quả thật Quý Dao bị dọa chết rồi!

Lưu Quần Tiên và Giang Ý Thành thì lại khá vừa ý với vị giám đốc Thôi ở ngoài đó.

“Ừm, khá hợp với Tiểu Chu đấy.”

“Làm việc cũng khá nhanh nhẹn đấy, không tồi.”

Họ kéo Chu Chúc vào nhà bếp.

“Cậu bị thuỷ quân mắng mấy ngày nay, sao cậu không nói?”

“Em cũng có thấy đâu.” Chu Chúc thở dài, từ hôm đầu livestream, sau khi thấy trên màn hình toàn là bình luận mắng mình thì cậu đã không xem nữa.

Mắt không thấy tim không đau, cậu cũng không nghĩ đến người mắng cậu lại là tài khoản mà Trang Liên mua, cậu còn tưởng rằng chỉ là do tổ chương trình làm.

“Vất vả cho cậu rồi.” Lưu Quần Tiên vỗ vai cậu, “Sau đây định làm thế nào nữa?”

“Em cũng không biết nữa, xem bên toà phán xử như nào đã.”

“Cũng được.” Lưu Quần Tiên nhìn Quýt đang ngồi trước TV bên ngoài, “Chỉ thương Quýt thôi.”

Quýt mới mấy tuổi, cũng ngang ngang với con nhà mình, cậu bé biết đúng sai, cũng rất ngoan ngoãn, thậm chí ngoan đến mức trưởng thành sớm nữa.

Dường như cậu bé cũng biết là có chuyện xảy ra, ba và bố đang cãi nhau, tuy rằng cậu bé đang ngồi trước màn hình TV thế nhưng ánh mắt lại cứ luôn ngóng ra phía ngoài.

Cậu bé muốn ra ngoài xem xem, nhưng cũng sợ bản thân mình làm phiền ba và bố.

Vì thế nên cứ luôn do dự.

Chu Chúc chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ đến Phao Phao của nguyên tác.

Phao Phao của nguyên tác và cả Quýt của bây giờ, tình huống của cả hai cậu bé quá giống nhau.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____ ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đều là bị vạch mặt trên chương trình thực tế cho trẻ em, gia đình bất hoà, cuối cùng Phao Phao trở thành nhóc phản diện.

Cậu không hy vọng, cũng không hề muốn sau này Quýt lớn lên sẽ trở thành nhóc phản diện.

Cậu hy vọng mỗi đứa trẻ đều có thể vui vẻ hoạt bát mà trưởng thành.

Thế nhưng cậu cũng không biết nên làm thế nào

Chu Chúc lấy lại tinh thần, cầm cục bột đã chuẩn bị trước ở trên bàn lên.

“Em đi làm mì cho giám đốc Thôi trước đã, chắc có lẽ anh ấy cũng chưa ăn tối.”

“Được.”

Chu Chúc đặt bếp ga mini lên bàn, đốt lửa để đun nước, kéo cục bột, bắt đầu làm mì kéo cho Thôi Phùng.

Hai tay Thôi Phùng để trên bàn xếp thành hình kim tự tháp, chuyên tâm nhìn Chu Chúc biểu diễn.

Chu Chúc nào có tâm trạng kéo mì, vậy nên kéo bừa vài cái, thế nhưng Thôi Phùng cũng không hề không vui, ngược lại càng tập trung nhìn hơn.

Chu Chúc không làm nổi nữa, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Thôi à, anh có thể đừng nhìn tôi như vậy nữa được không?”

Thôi Phùng hỏi: “Thế nào cơ?”

“Ánh mắt rất kỳ lạ.”

“Hợp tác.”

Được rồi, hợp tác, lại là hợp tác.

Chu Chúc cứng họng, bỏ mì đã kéo xong vào nồi, ngồi xuống trước mặt Thôi Phùng, cầm đũa lên khuấy mì.

Cậu nhỏ giọng hỏi: “Trang Liên sẽ thế nào vậy? Tôi không lo lắng cho anh ta mà là lo cho Quýt.”

Thôi Phùng trả lời: “Phạt tiền và tạm giam.”

Chu Chúc chống cằm rồi thở dài, không biết đang nghĩ gì.

Hơi nóng bốc lên mịt mù, bao quanh hai người.

Thôi Phùng nhận đũa từ tay cậu, khuấy mì lên, không nói gì cả.

Chín giờ tối, Những chú chó cứu hộ kết thúc, livestream cũng kết thúc.

Thế nhưng ba và bố của Quýt vẫn đang nói chuyện bên ngoài, giống như đang cãi nhau.

Quýt vẫn đứng ở vị trí cũ, xoa xoa đầu: “Mọi người về trước đi ngủ đi, em ở đây chờ ba em.”

“Ba em chắc bận lắm đó, có thể 12 giờ mới có thể về.” Coca kéo tay cậu bé, “Chúng ta về ngủ trước nha.”

“Ừm.” Phao Phao kéo tay cậu bé, “Đi thôi.”

Quýt do dự trong phút chốc rồi hét to về phía Trang Liên: “Ba ơi, con về ngủ trước nhé ạ……”

Trang Liên quay đầu nhìn cậu bé, đáp lại: “Ừ, con về ngủ trước đi, ba về ngay đây.”

“Vâng.” Nhận được sự cho phép của ba, Quýt mới chuẩn bị cùng các bạn nhỏ về ngủ.

Chu Chúc hỏi: “Vậy ba đứa con trai các con, hôm nay có muốn ngủ với nhau không nào?”

Mắt Coca sáng trưng, ngẩng đầu lên: “Được sao ạ?”

“Được chứ, ba đứa các con xếp thành hàng rồi cùng ngủ trên một chiếc giường lớn.”

“Giống hệt ở cô nhi viện, được ạ!”

Coca kéo theo Quýt và Phao Phao: “Ba đứa chúng mình ngủ với nhau sẽ rất vui đó, có thể thì thầm nói chuyện với nhau, còn có thể ôm nhau ngủ.”

Quýt và Phao Phao còn hơi do dự: “Nhưng em muốn cùng ba……”

“Mấy đứa đều là nam tử hán ba tuổi rồi, không thể cứ luôn ngủ cùng ba nữa, như anh nè, anh đã năm tuổi rồi, anh đã ngủ riêng từ sớm luôn rồi.”

Phao Phao có tính háo thắng cao giơ tay lên: “Được, vậy thì ngủ với nhau.”

Quýt vẫn hơi do dự, nhưng Coca và Phao Phao đã cùng giúp cậu bé giơ tay lên: “Ngủ cùng nhau.”

“Vậy được ạ.”

Thôi Phùng tiễn họ đến cửa biệt thự rồi nói tạm biệt với Chu Chúc.

“Vậy anh về trước nhé, em không cần lo lắng, đây không phải lỗi của em.”

Chu Chúc ôm bó hoa hồng, gật đầu với anh: “Ừ, tôi biết rồi.”

Thôi Phùng nghiêm túc nói: “Khi nào được nghỉ thì anh đến đón bọn em.”

Chu Chúc nhè nhẹ nói “ok”: “Không vấn đề.”

Thôi Phùng xoa đầu cậu: “Vào trong đi.”

Chu Chúc quay người thì thấy ba người lớn, năm trẻ con đều đang nằm bò ra trước cửa sổ quan sát cậu và Thôi Phùng từ biệt.

Chu Chúc thấy họ thì họ vội vã quay người, giả vờ như mình không hề nhìn trộm.

“Phao Phao ơi, bố em đẹp trai thật, nhiều tiền nữa.”

“Điều đó là đương nhiên rồi.”

Rất được, cho Phao Phao thêm mặt mũi.

Khi về đến phòng, ba cậu trai chuẩn bị ngủ cùng nhau tối nay, hai cô nhóc cũng chuẩn bị ngủ cùng nhau.

Tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ xong, ba cậu nhóc sắp xếp chỗ ngủ theo tuổi đã nằm yên trên giường, đã bắt đầu nói chuyện theo yêu cầu của anh lớn Coca.

Chu Chúc đang tắm rửa bên trong nhà tắm.

Coca nói: “Phao Phao, trứng chiên trên áo ngủ của em trông ngon thật đó.”

Phao Phao che hình trứng chiên trên bụng nhỏ: “Ba chọn cho em đó, em muốn mặc áo ngủ trưởng thành cơ nhưng ba không cho.”

“Áo ngủ trưởng thành là gì vậy?”

“Như là áo ngủ hình những chú chó cứu hộ, còn cả áo ngủ hình ultraman nữa.”

Nghe có vẻ rất trưởng thành đó nha.

Coca và Phao Phao đang nói chuyện, Quýt nằm ở giữa lại không nói gì cả.

Qua một lúc, Coca mới phát hiện có gì đó không đúng bèn hỏi: “Quýt ơi, sao em không nói gì thế?”

Quýt nhăn mặt, biến thành một quả quýt nhỏ nhăn nheo, cậu bé mở miệng nói, giọng có chút nghẹn ngào: “Phao Phao ơi, dường như ba anh đã làm chuyện xấu……”

Coca và Phao Phao bị cậu bé dọa sợ, vội vàng bật dậy.

“Quýt ơi?”

“Ba anh làm chuyện xấu, bố của em đưa ba anh đến đồn cảnh sát rồi! Xin lỗi em!”

Coca vội vàng an ủi cậu bé: “Làm gì có đâu, em đừng nghĩ lung tung, đấy là chuyện của người lớn.”

Quýt khóc rồi: “Thế nhưng em nghe thấy cả rồi, ba em làm chuyện xấu, Phao Phao ơi xin lỗi, ba anh không cố ý đâu, em đừng giận nhé.”

Phao Phao chớp chớp mắt, không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này, Chu Chúc hét vọng từ nhà tắm ra: “Chu Phao Phao, ban nãy có phải con chưa đánh răng đã vào đi ngủ rồi không, mau vào đây cho ba.”

“Dạ.” Phao Phao đáp một tiếng, trèo xuống giường rồi chạy vào nhà tắm, “Ba.”

Chu Chúc kéo cậu bé vào trong rồi đóng chặt cửa nhà tắm.

Phao Phao nghiêm túc nhìn cậu: “Ba ơi, Quýt khóc rồi, ba quýt làm chuyện xấu thật ạ?”

Chu Chúc ngập ngừng trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đúng thế, ba Quýt đã làm chút ít chuyện xấu với ba, chú ấy tìm rất nhiều người tới để mắng ba.”

“Vậy Quýt……”

“Nhưng không liên quan gì tới Quýt cả, con còn muốn làm bạn tốt với Quýt không?”

“Dạ……” Phao Phao ngẫm nghĩ rồi gật đầu thật mạnh, “Dạ, Quýt là bạn nhỏ đầu tiên con quen lúc tới đây, anh ấy còn cho con chocolate để ăn, con vẫn muốn làm bạn tốt với anh ấy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play