Tổ chương trình rất biết cách bắt được điểm hot.
Sắp xếp cho chồng của Trang Liên và Chu Chúc đến nhà hàng ăn cơm cùng một ngày.
Chắc chắn cư dân mạng sẽ so sánh họ, đến lúc ấy những đặc điểm nổi bật của chồng Trang Liên như cao ráo, trẻ trung, nhiều tiền, đẹp trai sẽ càng tỏa sáng hơn trong mắt nhóm người so sánh ấy.
Trong vô thức, nhà hàng động vật nhỏ đã kinh doanh được 5 ngày rồi.
Cô giáo của Coca, mẹ của Ý Mễ và Mị Mị đều đã tới, sự tò mò của khán giả đã được đưa đến đỉnh điểm, độ hot trước đó cũng đã đạt cao trào, nếu không tung ra điểm nhấn này thì sẽ phản tác dụng mất.
Hôm nay trời xanh mây trắng, tổ chương trình kiểm tra lại thiết bị livestream một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì, có thể ghi lại mọi khung hình đẹp.
Vừa đến chín giờ là mở livestream, nhóm khán giả đổ xô vào livestream.
[Gõ bát chờ cơm]
[Không cần vội, tối nay chồng Trang Trang mới tới]
[Tôi thì lại muốn xem xem khách mời đặc biệt của Chu Chúc là ai cơ]
[Điện thoại đã đầy pin rồi, chuẩn bị ngồi trong phòng livestream cả ngày đây]
Chu Chúc lái xe ba gác đến chợ chuyển nguyên liệu cần dùng hôm nay về, sau đó đứng ngẩn người trước quầy thu ngân.
Cậu cũng hơi hồi hộp, cậu không biết Thôi Phùng định làm như thế nào, cũng ngại việc cứ luôn hỏi anh.
Cả buổi sáng Trang Liên đều vô cùng vui vẻ, ngâm nga hát ca và nhặt rau cạnh Chu Chúc.
[Chồng tới rồi, Trang Trang rất vui nhỉ]
[Chu Chúc không vui chút nào, cười chết mất, trong lòng đang ghen tị chết luôn đúng không?]
[Người phía trước không biết nói chuyện thì có thể ngậm mồm lại, Chúc Chúc đang ghen tị sao? Chúc Chúc đang buồn ngủ đó, ok?]
[Chúc Chúc của chúng tôi dựa vào bản thân, trước giờ chưa bao giờ dùng chồng để PR bản thân, chưa từng để ý tới Trang Liên]
Tương ứng, những fans đã quay trở lại của Chu Chúc cũng đang bắt đầu cãi nhau với fans của Trang Liên.
Giờ cơm trưa, Chu Chúc bận rộn một hồi thì thấy ổn hơn nhiều.
Chỉ là vừa rảnh rỗi thì cậu lại không nhịn được mà nghĩ tới những việc kia.
Chu Chúc chống cằm, thật sự không nhịn được nữa, chỉnh một tấm ảnh gửi cho Thôi Phùng.
[Điên cuồng gửi tin nhắn để thăm dò giới hạn của giám đốc Thôi.jpg]
Cẩn thận thăm dò một chút.
Thôi Phùng rất nhanh đã trả lời.
[Mở TV]
[Được được]
Chu Chúc phản ứng lại, cầm điều khiển TV ở quầy thu ngân lên, vô tình chuyển kênh chiếu bộ phim ‘Những chú chó cứu hộ’ mà bọn trẻ vừa xem xong.
—— Chu Chúc cũng đã chuyển TV ở biệt thự sang đây.
Đám nhóc ngồi thành hàng: “Ba ơi? Ba Phao Phao ơi?”
Chu Chúc tặng bọn trẻ một nụ hôn gió: “Đang chiếu phần giới thiệu của tập sau rồi, cho ba Phao Phao xem một chút có được không nào? Chú muốn xem TV lắm luôn ấy.”
“Vậy được ạ, chú chỉ có thể xem một chút xíu thôi nha.”
“Được, cảm ơn mấy nhóc nha.”
Chu Chúc nghĩ thầm bản thân chưa hỏi Thôi Phùng là kênh nào, vừa định hỏi anh thì bỗng nhiên phát hiện ra rằng không cần nữa rồi.
Bởi vì…….
Trừ kênh thiếu nhi, tất cả các kênh còn lại đều đang chiếu buổi họp báo của Thôi Thị.
Chu Chúc:!!!
Trời ơi, quả là bá đạo tổng tài! Tất cả các kênh đều là kênh của Thôi Thị!
[Chuyện gì thế?]
[Họp báo của tập đoàn Thôi Thị?]
[Tôi đang xem tin tức trong chương trình thực tế cho trẻ em]
[Tập đoàn nào cơ? Chưa từng nghe qua]
[Mới có mấy năm mà? Thế mà lại có người không biết tập đoàn Thôi Thị sao?]
[Đế chế thương nghiệp đó, nhỏ có thể kể đến trà sữa Du Du, lớn thì kể đến khoa học kỹ thuật Chu Hưng, đều là của họ hết]
[Nhưng mà giám đốc điều hành của Khoa học kỹ thuật Thôi Thị họ Lưu mà?]
[Hình như ba năm trước giám đốc Thôi gặp tai nạn xe nhỉ? Lúc mất mới 27-28, một tinh anh trong giới nhà giàu cứ vậy mà rớt đài]
[Hình như chưa chết mà? Biến thành người thực vật mới đúng chứ]
[A, thật đáng thương]
[Chu Chúc đang xem cái gì vậy?]
[Không phải Chu Chúc muốn xem, mà là trừ kênh trẻ em ra thì kênh nào cũng chiếu cái này]
[Thôi Thị có tin tức quan trọng gì muốn thông báo sao?]
[Chắc là Thôi Thị đổi thành Lưu Thị đó]
Chu Chúc không rời tầm mắt, nghiêm túc xem TV.
Trên màn hình TV, các nhân viên của tập đoàn Thôi Thị đang sắp xếp chỗ ngồi cho cánh phóng viên, dù bận rộn nhưng vẫn rất có trật tự.
Chỉ một chốc, Chu Chúc đã thấy bóng hình vừa quen thuộc vừa xa lạ kia xuất hiện trên màn hình TV.
Thôi Phùng mặc bộ vest đen nghiêm chỉnh, tóc tai được chải chuốt kĩ lưỡng, khuôn mặt bình tĩnh, anh bước từ hậu trường lên sân khấu trong sự bao vây của một nhóm thành viên ban giám đốc và trợ lý, rồi ngồi vào vị trí chính giữa.
Cánh phóng viên và những ông trùm thương nghiệp ở dưới không được ai nhắc mà đều nín thở, im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Lúc này, trợ lý bên cạnh Thôi Phùng tuyên bố: “Đầu tiên hoan nghênh các vị phóng viên, các bạn đồng nghiệp đến tham gia buổi họp báo của tập đoàn Thôi Thị chúng tôi.”
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay.
“Hôm nay......”
Trợ lý còn chưa nói xong, bên dưới đã có người kinh ngạc kêu lên: “Giám đốc Thôi?!”
“Giám đốc Thôi?!!!”
Bên dưới vang lên tiếng náo động, trợ lý nhanh chóng tăng âm lượng của micro, lớn tiếng nói: “Được rồi, mong mọi người trật tự một chút.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Tôi tin rằng mọi người đều đã nhìn được, đây cũng chính là nguyên nhân mà chúng tôi tổ chức buổi họp báo ngày hôm nay.”
“Như mọi người đều đã biết, Ngài Thôi Phùng là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc của tập đoàn Thôi Thị đã không may trở thành người thực vật trong một vụ tai nạn xe vào ba năm trước.”
“Hôm nay, nhờ có ý chí sống kiên cường của giám đốc Thôi và thần giao cách cảm vượt qua mọi khó khăn giữa giám đốc Thôi và vợ...”
Chu Chúc đang ngồi trước TV: “Hả......hả?”
Vợ? Nói cậu hả?
Thần giao cách cảm vượt qua mọi khó khăn? Cậu và giám đốc Thôi làm gì có cái thứ ấy? Chẳng phải họ là bạn hợp tác à?
Câu này hoàn toàn không cần thiết chút nào đâu nhé?
Dường như biết được Chu Chúc đang nghĩ gì, Thôi Phùng cười với cậu qua ống kính.
Bạn hợp tác à, đều là vì để chặn mồm cánh phóng viên thôi, không cần phải lo lắng.
Trợ lý tiếp tục nói: “Nhờ có sự nỗ lực không ngừng của toàn thể nhân viên y tế, hôm nay chúng tôi chính thức tuyên bố——”
“Ngài Thôi - Thôi Phùng, hoàn toàn bình phục kể từ hôm nay! Và sẽ bắt đầu tiếp nhận mọi công việc của tập đoàn Thôi Thị, đưa tập đoàn Thôi Thị lên một tầm cao mới!”
Thôi Phùng đứng dậy gật đầu nhẹ với cánh phóng viên bên dưới và khán giả trước màn hình TV, khí chất mạnh mẽ.
[Hả? Giám đốc Thôi tỉnh rồi sao!]
[Thật sự là kỳ tích trong lịch sử nền y học đó]
[Có tiền mua tiên cũng được mà]
[Ê nhưng mà Chu Chúc xem cái này làm gì thế?]
[Chu Chúc rất nghiêm túc xem đó, dường như mắt còn hơi hồng hồng]
Chu Chúc: bị “Vợ” và “Thần giao cách cảm vượt qua mọi khó khăn” dọa khóc rồi.
[Chẳng lẽ Chúc Chúc có quan hệ gì với giám đốc Thôi sao?]
[Fans Chu Chúc lại cố đấm ăn xôi để cọ nhiệt rồi]
[Tạm biệt, ai mà chẳng biết giám đốc Thôi luôn giữ mình trong sạch, Chu Chúc? Anh ta coi trọng Chu Chúc trong cái giới giải trí này á hả?]
[Chu Chúc muốn học theo Trang Trang dựa hơi bá tổng để PR thì cũng không cần phải chọn giám đốc Thôi đâu chứ?]
[Bộ dáng lúc đá vào tường sắt* trông nhếch nhác lắm]
*Nghĩa là không đạt được mục đích và bị người ta mắng
Trang Liên đang nhặt rau bên cạnh cũng ngẩng đầu lên xem TV rồi lại quay sang nhìn Chu Chúc, cười nhẹ.
Cậu ta đang làm gì nhỉ? Nhìn kiểu người như giám đốc Thôi, lại nhớ đến cái ông chồng tuổi đã quá 50 ở nhà mình, không bị tức chết đâu nhỉ?
Thế mà cậu ta vẫn dám nhìn.
Ở hiện trường buổi họp báo, trợ lý nói: “Khoảng thời gian tiếp sau đây sẽ dành cho các bạn phóng viên.”
Một phóng viên đứng dậy: “Giám đốc Thôi, xin hỏi anh có kế hoạch gì về kế hoạch phát triển sau này của tập đoàn Thôi Thị?”
Thôi Phùng cầm micro lên, nghiêm túc trả lời: “Tôi sẽ dần dần tiếp quản mọi hạng mục công việc, tôi sẽ tiếp tục hoàn thành hạng mục khoa học kỹ thuật cao còn dang dở của ba năm trước……”
Một phóng viên khác: “Trước khi tai nạn ô tô của ngài xảy ra, tập đoàn Thôi Thị đã thành lập một phòng thí nghiệm, đầu tư lượng lớn tiền của để nghiên cứu khoa học kỹ thuật của nước ngoài, sau tai nạn hạng mục này đã bị đình trệ. Xin hỏi ngài có tiếp tục đầu tư vào hạng mục này không? Có phải ngài cho rằng đã lãng phí 3 năm nên đã không kịp nữa rồi? Hiện giờ đã không thể theo kịp khoa học kỹ thuật tiên tiến của nước ngoài nữa?”
“Sẽ không, khoảng thời gian tốt nhất để nghiên cứu khoa học kỹ thuật là 3 năm trước, khoảng thời gian tốt thứ 2 chính là bây giờ.”
Vấn đề mà cánh phóng viên hỏi chủ yếu là về lĩnh vực thương nghiệp và khoa học kĩ thuật.
Chu Chúc chóng mặt, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Bỗng nhiên có một phóng viên hỏi: “Giám đốc Thôi, xin hỏi trong 3 năm ngài hôn mê, người ngài nhung nhớ nhất là ai? Người nhà, bạn bè hay nhân viên?”
Thôi Phùng vuốt nhẹ cúc áo vest, thấp giọng trả lời: “Người nhớ nhung nhất ấy à, là vợ tôi.”
Chu Chúc không tự chủ được mà cuộn chặt ngón chân lại, không phải đâu chứ? Không phải đâu chứ? Không phải thật sự là cậu đâu chứ?
Dường như Phao Phao hiểu được gì đó, nhóc quay đầu nhìn về phía ba.
Chu Chúc vội vàng xua tay với nhóc, no no no! Không được nói chuyện! Không được tiết lộ!
Được thôi, Phao Phao che miệng, ngoan ngoãn quay đầu đi.
Ba không cho bé nói vậy thì bé cũng không nói đâu.
Thế nhưng bố lên TV, rõ ràng là để kể ra mọi thứ, nếu không thể kể thì có hơi khó chịu.
Thôi Phùng nghiêm túc trả lời: “Khi tôi được đưa đến bệnh viện, khi vẫn còn tỉnh táo thì tự cho rằng bản thân sắp chết rồi, không muốn để em ấy buồn cho nên mới bảo trợ lý nói với em ấy rằng tôi đã chết, để em ấy không phải đợi tôi.”
Mọi người bên dưới đều thở dài.
[Hu hu hu giám đốc Thôi ơi, anh thật sự rất yêu người ấy]
[Thà rằng nói bản thân đã chết chứ nhất quyết không muốn người mình yêu phải chờ một người thực vật]
[Mắt tôi ngấn lệ rồi]
Chu Chúc bỗng nhiên bừng tỉnh, hoá ra là như vậy, thảo nào Thôi Phùng nói có thể xử lý mọi việc toàn vẹn, hoá ra anh ta chuẩn bị nói thế này.
Phóng viên hỏi: “Vậy vợ ngài luôn cho rằng ngài đã chết?”
Thôi Phùng gật nhẹ đáp: “Đúng thế, em ấy luôn nghĩ rằng tôi đã chết, nhưng em ấy vẫn rất mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ba năm tôi hôn mê, em ấy vẫn luôn cố gắng kiếm sống.”
Phóng viên hỏi: “Vậy thì ngài định khi nào mới đi tìm người ấy?”
Thôi Phùng nghiêm túc trả lời: “Sau khi buổi họp báo kết thúc thì tôi sẽ đi gặp em ấy. Nếu em ấy có thể xem được buổi họp báo này, hy vọng em ấy sẽ ngoan ngoãn ở yên chỗ đó đợi tôi tới tìm.”
[Tôi tuyên bố, buổi họp báo đến đây là kết thúc!]
[Giám đốc Thôi đi tìm người ấy nhanh!]
[Tình yêu tuyệt đẹp]
Vừa hay lúc này, ‘Những chú chó cứu hộ’ của lũ trẻ bắt đầu chiếu.
Chúng lại không hiểu buổi họp báo nên quấn lấy Chu Chúc đòi chuyển kênh về kênh cũ.
Hết cách rồi, Chu Chúc chỉ có thể trả điều khiển cho bọn trẻ.
Lời Thôi Phùng nói không chê vào đâu được, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Thấm thoát đã đến thời gian ăn tối.
Nhà hàng động vật nhỏ ở trạng thái vô cùng bận rộn, tiếp đãi khách hàng, nấu các món ăn rồi lên món, bận rộn vô cùng.
Bảy giờ tối, trời chập choạng tối.
Một người đàn ông mặc vest đen xuất hiện trước cửa nhà hàng động vật nhỏ, còn đem cho Trang Liên một bông hoa hồng.
[Đến rồi đến rồi!]
[Chồng Trang Liên đến rồi!]
[Thật đẹp trai! Thật bá tổng!]
Thẩm Lập đưa bó hoa hồng cho Trang Liên: “Anh đến muộn rồi sao?”
Trang Liên cười: “Không mà.”
Quýt vui vẻ sà vào lòng anh ta: “Bố!”
Thẩm Lập xoa đầu cậu bé: “Tham gia tiết mục với ba có ngoan không đấy?”
“Có ạ.” Quýt quay đầu nhìn vào trong, “Bố ơi, con cố ý để lại vị trí bên ngoài cho bố đó, có thể ăn bữa tối dưới ánh nến đó ạ.”
“Được, cảm ơn Quýt nhé.”
“Không cần khách sáo ạ.”
Từ buổi sáng Trang Liên đã biết được Thẩm Lập sẽ tới nên cố ý chuẩn bị món không có sẵn ở nhà hàng cho anh ta, còn làm xong tất cả các món ăn trước để tiện cùng ăn cơm với anh ta.
“Thử món này xem, dạo này anh bận thế chắc cũng quên vị đồ ăn em nấu rồi nhỉ?”
“Không đâu, anh luôn ghi nhớ ở trong tim.”
Quýt tự mình trèo lên ghế ngồi cạnh ba, vui vẻ nhìn bố.
Bố rất bận, cậu bé rất lâu chưa gặp bố rồi.
Chu Chúc lái xe lúc lắc của bảo vệ đi xa chút.
Gia đình này cứ liên tục khiến cậu nổi da gà.
Trang Liên dùng dĩa xiên một miếng bít tết đưa đến bên miệng Thẩm Lập: “Chồng ơi.”
Thế nhưng tay anh ta không vững khiến miếng bít tết rơi xuống khăn trải bàn rồi quệt vào tay áo Thẩm Lập tạo thành một vết ố lớn.
Thẩm Lập cúi đầu nhìn, trong mắt anh ta lóe lên sự mất kiên nhẫn.
Vốn dĩ anh ta không muốn đến tham gia cái chương trình thực tế dành cho trẻ em này, thế nhưng sự nghiệp của Trang Liên hiện đang dậm chân tại chỗ, chỉ có thể ngồi nhà ăn không ngồi rồi chờ chết, hơn nữa việc anh ta tạo dựng hình tượng một gia đình hạnh phúc mĩ mãn với bên ngoài cũng có lợi cho sự phát triển của công ty.
Thế nên anh ta mới miễn cưỡng qua đây.
Ai mà biết được lại phiền phức thế này, đến rồi còn phải diễn kịch, rồi giả vờ làm người chồng, người bố tốt.
Thẩm Lập ngẩng đầu lên, sự không hài lòng trong mắt cũng theo đó mà biến mất, xoa xoa tay anh ta: “Không phải vội, sao em cứ luống ca luống cuống vậy? Thế này mà cũng có thể làm đầu bếp ở nhà hàng hay sao?”
Trang Liên cười cười: “Đúng đó, tuy ở trước mặt anh thì luống ca luống cuống, nhưng em ở nhà hàng thì rất giỏi đó.”
[Ngọt ngào thật đó! Ngọt chết tôi rồi!]
[Ngọt đến nỗi tôi phải gào thét!]
Chỉ có một hai bình luận rải rác trên màn hình trong quá tình livestream [Cảm giác……không thật cho lắm……] [Cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy]
[Phía trên là fans Chu Chúc à?]
[Một nhà ba người người ta đoàn tụ, Chu Chúc ghen tị chết mất luôn ấy nhi?]
Lúc này, Trang Liên quay lại nói với Chu Chúc: “Chu Chúc, có thể mở nhạc giúp chúng tôi được không? Tối qua tôi đã chọn được nhạc rồi.”
Chu Chúc quay đầu: “Được thôi.”
Chu Chúc lái xe lúc lắc, xiêu vẹo đi bật nhạc, sau đó chống cằm bất động nhìn Trang Liên.
Chẳng phải anh thích khoe ân ái sao? Tôi nhìn chằm chằm mấy người! Xem ai là người ngại trước!
Thật đáng ghét, cứ khoe ân ái trước mặt người khác.
[Chu Chúc đây là không giấu nổi sự ghen tị nữa rồi hả]
[Chu Chúc dẫn ông chồng ngoài 50 của mình ra ngoài lượn lờ chút đê]
[Đừng có nhìn chằm chằm một nhà ba người người ta chứ]
[Fans của Trang Liên đừng có tự coi mình làm cái rốn của vũ trụ nữa được không vậy?]
[Chúc Chúc của tụi này lái xe đi tuần tra đây, ai thèm nhìn anh?]
[Nhìn thì cũng là nhìn hạt cơm trên mép Trang Liên nhá]
Chu Chúc nhìn một hồi, cuối cùng người thấy ngại trước là Trang Liên, cúi đầu xuống.
Chu Chúc cảm thấy thật chán, quay người đi kiếm Phao Phao.
Phao Phao đang rửa bát với Coca, nhóc dùng nước rửa bát thổi bong bóng.
Tự mình thổi mình.
Chơi vui đến quên trời đất, hoàn toàn quên mất ông ba già luôn.
Quý Dao, Lưu Quần Tiên và cả Giang Ý Thành đều đang bận rộn ở bếp sau, làm ít việc dọn dẹp sau cùng. ( truyện trên app tyt )
Không ai rảnh để chơi với cậu cả.
“Hu—” Chu Chúc quay đầu lại.
Cậu lại nhìn giờ thêm lần nữa, sắp tám giờ rồi, Thôi Phùng đã nói là sẽ đến cũng không thấy đến.
Họp báo có cần lâu như vậy không nhỉ? Anh ta không định bùng kèo đâu chứ nhỉ?
Một mình cậu chán thật đó.
Màn đêm đen kịt, vầng trăng tròn treo giữa trời, ánh trăng sáng trong rải lên bãi cỏ.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Loa phát ra những bản nhạc du dương lãng mạn.
Một nhà ba người Trang Liên đang thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, Chu Chúc lái xe lúc lắc xiêu vẹo đi bên cạnh, nhìn thế nào thì cũng thấy hiện trường trông thật kỳ quái.
[Chu Chúc có thể biết điều mà rời đi không thế?]
[Đừng có làm phiền CP của người khác]
[Chỗ này là nhà hàng! Chu Chúc đang bảo vệ chỗ này đó! Làm sao nào?]
[Làm sao nào?]
Cả ngày hôm nay, bão bình luận trên màn hình chưa từng dừng lại.
Bỗng nhiên, dường như Chu Chúc thấy một bóng người thấp thoáng bên phía lan can gỗ.
Chu Chúc dụi dụi mắt, còn tưởng rằng do hoa mắt.
Khi Thôi Phùng ôm một bó hoa lớn xuất hiện trước cửa nhà hàng, tay cậu vẫn đang che trước mắt.
Chu Chúc giật mình bỏ tay xuống, nắm chặt vô lăng của xe lúc lắc lái về phía trước vài bước.
Thôi Phùng cũng đang ôm hoa bước về phía cậu.
Chu Chúc xiêu vẹo chạy vài bước, rồi mới phản ứng lại, vội vàng vứt xe lúc lắc sang một bên, đứng dậy chạy tới.
Thôi Phùng đưa bó hoa cho cậu: “Chúc Chúc, anh đến muộn rồi.”
Có lẽ là do sắc đỏ của hoa hồng phản chiếu lên mặt, mắt Chu Chúc phiếm đỏ, cậu vẫn hơi xấu hổ, không biết nên nắm tay giám đốc Thôi hay là ôm anh.
Thôi Phùng không cho cậu cơ hội để do dự, chỉ dùng một tay ôm cậu vào lòng.
Anh nhỏ giọng nói với Chu Chúc: “Hợp tác vui vẻ, bạn hợp tác.”
Chu Chúc gục trong cái ôm của anh, bị khí thế mạnh mẽ của anh ép tới mức không thở nổi, lo lắng đến phát run.
Không vui đâu, không hề……
Hu, cậu không thở nổi, Thôi Phùng ôm chặt quá.
Cùng lúc ấy, khu bình luận cũng bùng nổ.
[Người này……trông quen thế nhỉ]
[Giám đốc Thôi?!!!]
[Giám đốc Thôi của tập đoàn Thôi Thị!]
[Là người ban sáng mở họp báo!]
[Vờ cờ lờ! Hóa ra người vợ mà giám đốc Thôi nói chính là Chúc Chúc!]
[Chúc Chúc, sao con dám giấu mẹ lén lút gả cho bá đạo tổng tài hả?!]
[Phá vỡ thực tại luôn!]
[Thế sao Chu Chúc lại nói chồng mình đã mất chứ?]
[Bạn không xem họp báo ban sáng hả? Giám đốc Thôi nói vì không muốn làm lỡ dở Chu Chúc nên cố ý bảo trợ lý nói với Chu Chúc là anh ấy chết rồi, không muốn Chu Chúc chờ một người thực vật cả đời đó]
[Tình yêu tuyệt đẹp!]
[Ngọt quá ngọt quá! Giám đốc Thôi, anh yêu cậu ấy thật đó!]
[Tôi nói mà, khi Chu Chúc xem họp báo lúc sáng cứ kỳ kỳ thế nào, hu hu, Chúc Chúc, cậu cũng yêu anh ấy thật đó!]
[Vì buổi tối phải đến tham gia chương trình nên giám đốc Thôi mới nắm bắt thời gian mở họp báo vào buổi sáng hả?]
[Nhìn bó hoa hồng to đùng của giám đốc Thôi, lại nhìn một bông hoa hồng của ai kia, chậc chậc]
Lúc này, Phao Phao cũng chạy từ bên trong nhà hàng ra: “Bố!”
Phao Phao hệt như một viên đạn nhỏ va vào chân Chu Chúc, cũng ôm lấy cậu.
Chu Chúc cạn lời, cảm giác khi bị hai bố con to nhỏ này bao vây không tốt chút nào, cậu nóng lắm đó, cũng không thở nổi.
[Phao Phao cũng chưa gặp bố nhỉ?]
[Ba năm, vốn dĩ đã chết được ba năm hu hu hu]
[Một nhà ba người cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi]
Một nhà ba người ôm nhau một lúc, khi chuẩn bị bước vào nhà hàng thì một người đàn ông trung tuổi béo phệ xuất hiện trước cửa.
Ông ta nhìn ngó bốn phía, tầm mắt dừng lại trên người Chu Chúc.
Chu Chúc bị ông ta nhìn có chút không thoải mái nên trốn sau Thôi Phùng.
Thôi Phùng kéo tay cậu, giấu cậu sau lưng: “Cho hỏi ông là?”
Ở phía không xa, Trang Liên thấy người đàn ông trung tuổi này thì rõ ràng có hơi bất an, từ trên ghế đứng dậy nhỏ giọng gọi: “Nhà sản xuất Trần……”
Anh ta cố thử ngăn nhà sản xuất Trần nói chuyện, nhưng có vẻ như đã không kịp nữa rồi.
Nhà sản xuất Trần nhìn về phía Chu Chúc: “Tôi tìm Chu Chúc, có người nói với tôi Phao Phao là con của tôi, tôi tới tham gia……”
Ông ta vẫn chưa nói xong thì Thôi Phùng nghiêm mặt nói: “Chu Chúc là vợ của tôi, Phao Phao là con của tôi, nhà sản xuất Trần, đến cả vợ mình ông còn không nhận ra mà đã tới tham gia chương trình? Việc này gây tổn thất rất lớn đến danh dự của vợ tôi đấy.”
Khí thế của Thôi Phùng vô cùng mạnh mẽ, chăm chú nhìn ông ta, buộc ông ta phải nói một lời giải thích.
Nhà sản xuất Trần lập tức hoảng hốt, vội vàng chỉ về phía Trang Liên: “Là cậu ta, cậu ta nói với tôi như vậy! Là Trang Liên nói với tôi như vậy!”
Trang Liên đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.
Chu Chúc cũng đứng yên tại chỗ, bên tai chỉ văng vẳng tiếng “vợ tôi” “vợ tôi”, khuôn mặt phiếm hồng.
Đây không phải lời bạn hợp tác nên nói đâu, hơi quá rồi đó.