Chu Chúc và Phao Phao đi đi lại lại 108 vòng trước cổng nhà hàng, cuối cùng họ cũng đón được vị khách đầu tiên.
Vị khách này là một cô gái rất trẻ, lưng đeo cặp sách, bước đến đoạn tường rào quanh nhà hàng thì dừng lại và lấy điện thoại ra xem.
Nhóm chat trên điện thoại không ngừng nhấp nháy.
[Nếu hôm nay chưa cày xong số liệu thì mau đi cày, làm xong thì checkin trong nhóm]
[Trang Trang quay chương trình thực tế cho trẻ em mấy hôm rồi, số liệu còn chưa đạt được mục tiêu, cố thêm nữa nào]
[@Vô cùng yêu Trang Trang, bạn đi chưa vậy? Thấy Trang Trang chưa?]
Cô fan nhỏ gõ điện thoại: [Tôi đến rồi, sắp vào rồi này]
Không sai, cô ấy là fan của Trang Liên, mấy ngày trước luôn túc trực trong livestream, tổ chương trình vừa công bố trang web đặt chỗ thì cô đã đặt luôn.
Không ngờ cô ấy lại là người đầu tiên đặt được.
Khi nhận được tin nhắn vào tối qua, cô còn hơi nghi ngờ.
Hôm nay cô cố tình dậy sớm, lên chuyến tàu sớm nhất để đến đầu tiên, đến để gặp thần tượng của mình, còn có……
[@Vô cùng yêu Trang Trang, mấy ngày nay Trang Trang không hề xuất hiện trên chương trình, cô cố gắng tranh ống kính cho anh ấy nhiều lên chút]
[@Vô cùng yêu Trang Trang, Chu Chúc cứ luôn chiếm spotlight của Trang Trang, Trang Trang ngại tranh cãi với cậu ta, chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi]
[Không sai, Chu Chúc mưu mô xảo quyệt, cẩn thận nhé]
Cô fan nhỏ ấn điện thoại, nhắn lại một câu: [Tôi biết rồi]
Trang Liên và Chu Chúc là đối thủ, dường như chỉ cần là fan của Trang Liên thì đều sẽ không thích Chu Chúc.
Chu Chúc mưu mô xảo quyệt, thích chiếm spotlight, xấu tính, hay làm trò, Trang Liên vẫn luôn bị cậu ta bắt nạt nhưng lại không dám phản kích.
Vậy nên lần này cô phải đòi lại công bằng cho Trang Trang!
Lúc này, Phao Phao đang tuần tra quay đầu lại, vừa hay đối mắt với cô ấy: “Dì ơi, dì đến để ăn cơm ạ?”
Cô fan nhỏ ngơ ngác.
Chu Chúc che miệng cậu bé lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhóc con EQ cao này, phải gọi người ta là chị hoặc anh.”
“Dạ.” Phao Phao EQ cao giãy ra khỏi nanh vuốt ma quỷ của ba, “Chị ơi, chị đến ăn cơm ạ?”
“Đúng rồi.” Cô fan nhỏ gật đầu, đối diện với ống kính, bỗng nhiên thấy hơi rụt rè, cũng không còn dũng khí “giúp Trang Trang giành spotlight”, “Là……là bên này đúng không?”
“Vâng ạ.” Phao Phao quay đầu, hét vọng vào bên trong, “Anh Coca ơi, có khách tới này!”
Coca chạy ra như một cơn gió: “Đến đây! Mời quý khách đi bên này ạ!”
Cô fan nhỏ ngại ngùng cười cười, đi theo Coca vào trong: “Cảm ơn em nhé.”
Nói thật thì Chu Chúc và Phao Phao……dường như cũng rất đáng yêu, không hề đáng sợ như trong nhóm chat nói.
Thế nhưng những fans khác trong nhóm lại không nghĩ như vậy, họ cũng đang xem livestream.
[@Vô cùng yêu Trang Trang, đang làm gì đấy? Người ta gọi cô là dì cô còn cười à]
[Cứu với, chẳng lẽ cô ta là người Chu Chúc phái đến nằm vùng hả?]
[Có được không vậy? Không được thì để tôi, tôi đánh Chu Chúc tơi tả luôn]
Cô fan nhỏ không xem điện thoại.
Coca nhuần nhuyễn dẫn vị khách đầu tiên vào nhà hàng—có hơi luống cuống sắp xếp cho cô chỗ ngồi cạnh cửa sổ, sau đó đặt thực đơn lên bàn.
“Chị ơi, chị có thể xem qua, sau đó nói cho bọn em biết chị muốn ăn món gì ạ.”
Cô ấy thăm dò: “Coca à, bây giờ các em có bận không?”
“Không bận ạ, chị muốn em giúp gì sao ạ?”
“Vậy thì……vậy thì chị có thể gặp Trang Trang một chút được không?”
“Chú Trang ạ? Vậy để em đến nhà bếp xem đã ạ.”
“Được, cảm ơn em nhé.” Cô fan nhỏ ôm cặp sách của mình, ngồi vào vị trí, tràn đầy khát khao lấy poster quý giá mình cất trong cặp ra, chuẩn bị xin chữ ký của Trang Liên.
Nghĩ đến thôi cũng thấy vui vẻ.
Coca hét to về phía nhà bếp: “Quýt ới, có người tìm ba em này!”
“Ai ạ?”
“Khách tới ăn đó.”
Không bao lâu, Trang Liên đã dắt Quýt ra.
Cô fan nhỏ vừa thấy Trang Liên đã vội đứng dậy, phấn khích đến nỗi nói không nên lời.
Trang Liên giữ nụ cười hoàn hảo trên môi, bước lên trước: “Chào em, anh là Trang Liên.”
“Chào anh chào anh!” Cô fan nhỏ bắt tay với anh ta, ngại ngùng lấy poster ra, “Em cố ý tới đây đó ạ, xin hỏi anh có thể ký tên cho em không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi, ký ở đâu vậy?” Trang Liên nhận lấy bút và poster, vừa ký tên vừa hỏi thăm, “Em là fan của anh à? Thích bài nào của anh thế?”
Cô fan nhỏ vô cùng phấn khích: “Vâng vâng, em là fan của anh, em thích nhất là……”
Cuối cùng, Trang Liên nói: “Em xem xem muốn ăn món gì.”
“Là anh nấu ạ?”
“Đúng vậy, anh phụ trách hoành thánh, cơm lười và hoa tỏi, Quýt thì phụ trách làm salad hoa quả.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
“Vậy thì em muốn ăn món anh và Quýt làm ạ.” Có lẽ do cảm thấy chỉ gọi món họ nấu thì hơi bất lịch sự, cô fan nhỏ lại bồi thêm một câu, “Thêm một phần trứng cà chua nữa ạ.”
“Được rồi, đợi chút nhé.” Trang Liên hướng về phía cô, nở một nụ cười hoàn hảo, “Vậy chút nữa nhớ típ cho bọn anh nha.”
“Vâng vâng, không thành vấn đề.” Cô fan nhỏ đắm chìm trong những mơ mộng, nhìn theo Trang Liên quay về nhà bếp.
Phao Phao và Chu Chúc ngồi trên xe lúc lắc nhìn bên trong.
Phao Phao lặng lẽ nói: “Ba ơi, ba còn chẳng có fans.”
“......” Chu Chúc cạn lời, “Con không phải fan của ba hả?”
Phao Phao độc ác nói: “Không ạ, ba hát chả hay tẹo nào.”
“Con nghe ba hát lúc nào?”
“Tối hôm qua ạ, ba vừa tắm vừa hát ‘Những chú chó cứu hộ’ ở trong nhà tắm.”
“......Cái này thì không cần nói ra đâu, chúng ta còn đang livestream đấy.”
[Nói vớ vẩn! Fans Chúc Chúc rất nhiều đấy!]
[Fan Chúc Chúc, tập hợp nào!]
[Chúc à, không phải fans không nỗ lực, mà tụi em đã xếp hàng đến tận số năm mươi mấy nghìn rồi, không cần phải đợi nữa đâu, cứ coi như anh không có fans đi vậy]
[Cái người fan nghìn tỉ kia của Chu Chúc không phải đã quay lại rồi hả? Người đó không dựa vào năng lực tài chính của mình để lấy một vị trí à?]
[Thổi thổi ăn cháo á hả? Cảm thấy anh ấy sẽ tới]
[Mong chờ]
Thời gian chầm chậm trôi qua, vị khách thứ hai, vị khách thứ ba đều lần lượt đến, nhà hàng cũng bận lên trông thấy.
Nhân viên phục vụ Coca vô cùng bận rộn, bảo vệ Phao Phao và thu ngân Ý Mễ cũng tới giúp.
Phao Phao chỉnh lại chiếc cà vạt màu xanh, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh ơi, anh muốn ăn gì ạ?”
Ý Mễ nhỏ giọng nhắc nhở cậu bé: “Phao Phao, nên gọi là chú.”
Phao Phao trịnh trọng trang nghiêm nói: “Ba tớ bảo là đứa trẻ có EQ cao thì sẽ gọi người khác là ‘anh’ hoặc ‘chị’”.
Ý Mễ và Coca bừng tỉnh, ba đứa nhóc bỗng nhiên cúi người, cùng nhau nói to: “Anh trai, mời vào trong! Anh muốn ăn gì ạ?”
Vị khách đã ở độ tuổi trung niên: ???
Chu Chúc che mặt, không nhìn.
[EQ thấp: chú già rồi]
[EQ cao: cháu là đứa bé có EQ cao]
[Phao Phao luôn làm những đứa nhóc khác đổ đốn theo]
[Vẻ mặt nghiêm túc của Phao Phao thật sự rất giống tổng tài bá đạo, rất có sức tín phục, tôi không nhịn nổi mà tin tưởng cậu bé rồi]
[Chúc Chúc tức chết mất ha ha ha ha]
[Không muốn thừa nhận là con nhà mình]
Các bạn nhỏ phụ trách chào mời khách hàng, Quý Dao lại phụ trách đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, đi qua đi lại quanh nhà hàng như con thoi để phục vụ đồ ăn cho khách hàng.
“Xin chào, món hoành thánh và salad hoa quả của bạn.”
“Xin chào, trứng cà chua của bạn.”
Quý Dao bước qua vị khách thứ nhất, mang đĩa trống của cô đi: “Thật ngại quá, bếp sau hơi bận, còn món hoa tỏi tetris do Trang Liên làm nữa, món này khá tốn thời gian, xin lỗi quý khách.”
Vị khách này đã đến được gần một tiếng, những món khác đều đã lên, chỉ còn món mầm tỏi tetris là chưa.
Cô fan nhỏ liên tục xua tay: “Không sao đâu, không sao đâu, tôi có xem trong livestream rồi, món này làm cũng khá mất thời gian.”
“Thật sự vô cùng xin lỗi.”
Quý Dao đẩy xe quay về bếp sau: “Trang Liên, anh mau chóng làm món hoa tỏi tetris của vị khách đầu tiên đi nhé, cô ấy chờ rất lâu rồi đấy.”
“Được.” Trang Liên không ngẩng đầu lên, “Món đó khá tốn thời gian, để em ấy chờ thêm chút nữa, chỗ tôi có hơi bận.”
“Ừ.” Quý Dao và Lưu Quần Tiên nhìn nhau, mím môi đặt đồ ăn lên xe.
Lại qua nửa tiếng nữa, Quý Dao lại vào giục: “Trang Liên?”
Trang Liên đáp lại: “Ừ, tôi biết rồi, xong ngay đây.”
Anh ta cầm một nắm hoa tỏi ném vào trong nước, sau khi qua vài phút thì vớt hoa tỏi lên, tùy tiện bày lên đĩa rồi đẩy về phía trước: “Được rồi.”
Qúy Dao cau mày: “A? Lần trước anh có làm thế này đâu.”
Cái món lần trước anh ta làm là chồng hoa tỏi lên thành khối vuông. Mà lần này còn chẳng trông giống một hình vuông.
Trang Liên cầm đũa lên sắp xếp lại hoa tỏi, chí ít cũng xếp thẳng hàng: “Lần đó trang trí quá lâu, thế này đi, cậu giải thích với em ấy. Em ấy là fan của tôi, sẽ hiểu cho tôi thôi.”
Quý Dao không nói gì nữa, mang đĩa thức ăn đi.
Cô fan nhỏ nhìn thấy món này thì có hơi thất vọng: “Món mà tôi thấy trong livestream không giống món này, là hoa tỏi hình tetris cơ.”
Quý Dao xin lỗi cô: “Bên chúng tôi hơi đông khách, đây cũng là lần đầu chúng tôi mở nhà hàng, thật sự xin lỗi quý khách, hay là chúng tôi tặng cô một món nữa được không?”
“Không sao đâu, Trang Trang bận quá, tôi hiểu mà.”
[Thế này……hơi giống làm cho có nhỉ?]
[Vốn dĩ món này là hoa tỏi trần nước mà]
[Người ta ăn trông khác cơ mà]
[Nếu rất bận thì để món này vào thực đơn làm gì]
[Người ta còn là fan nữa, tôi cứ thấy thế nào ấy]
Dường như cô fan nhỏ cũng cảm thấy ngại cho nên không lấy điện thoại ra chụp ảnh, mà là cầm đũa lên ăn nhanh cho xong rồi chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.
Vốn dĩ cô cũng mang tâm trạng tràn ngập mong đợi, thế nhưng bây giờ……
Cô ấy có thể cảm thấy Trang Liên đối xử với cô là kiểu qua loa lấy lệ, cũng giống như món hoa tỏi này vậy, không trình bày thì trên thực tế thì nó cũng chỉ là một đĩa hoa tỏi trần bình thường mà thôi.
Lúc này, Trang Liên mặc tạp dề từ trong bếp chạy ra đuổi theo cô.
“Thật ngại quá, hôm nay khách hơi nhiều, em đừng để ý nhé.”
Cô fan nhỏ gật gật: “Không sao ạ, có thể chụp một tấm ảnh không ạ?”
“Được chứ.” Trang Liên đứng bên cạnh cô, lấy điện thoại ra.
Vào thời điểm ăn trưa, càng có nhiều khách tới hơn, những khách đã đặt được chỗ còn mang theo bạn tới, họ cũng ngại từ chối nên cả nhà hàng đều vô cùng bận rộn.
Trang Liên nấu ăn khá chú ý đến sự khéo léo và tỉ mỉ, căn bản không cân nổi lượng khách lớn như vậy, đến bây giờ vẫn còn hai phần ba khách hàng chưa được ăn trưa.
Giờ thì hay rồi, anh ta lại trực tiếp chạy từ bếp ra để chụp ảnh.
Những vị khách khác không phải là fans của Trang Liên đều đói đến mức hơi tức giận.
[Ngôi sao thì cũng chỉ là đang chơi một trò chơi mà thôi, khách hàng đói lả cả người rồi]
[Trang Liên có hơi vô trách nhiệm]
Đám trẻ đều ngơ ngác nhìn anh ta: “Quýt ơi, ba em……”
Quýt sờ tai, chạy đến phòng bếp: “Không sao, em giúp ba nấu cơm.”
Phao Phao cũng chạy thẹo: “Em cũng thế.”
Chu Chúc nắm cổ áo cậu bé, kéo lại: “Để ba.”
Đây hoàn toàn là vì Quýt và Phao Phao.
Giang Ý Thành vỗ vai Trang Liên: “Mau quay về đi.”
Vẻ mặt Trang Liên hơi khó chịu: “Biết rồi, ngay đây.”
Giang Ý Thành cạn lời rời đi, nói với Chu Chúc và Quý Dao: “Nghĩ thêm cách khác, dù sao cũng không thể để khách hàng đói được.”
Không bao lâu, Quý Dao từ nhà bếp đẩy xe đẩy ra.
Cậu ta đặt chiếc bếp ga mini vào giữa bàn, đặt nồi lên rồi bật bếp.
“Các vị, thật ngại quá, đây là lần đầu chúng tôi mở nhà hàng cho nên không có quá nhiều kinh nghiệm, kính mong mọi người thông cảm. Tiếp sau đây, sẽ do con trai ngoan của tôi—”
Coca bước một bước lên phía trước, hả? Thế nhưng ba Quý chưa từng dặn cậu bé phải biểu diễn gì mà?
“Chu Chúc sẽ dành tặng mọi người một màn biểu diễn múa mì!”
???
Một giây sau, Chu Chúc cầm cục bột bước ra từ phòng bếp.
Vì Trang Liên muốn gói hoành thánh cho nên đã mua bột mì, Chu Chúc vừa trộn thêm chút bột, nắm lấy hai đầu bột kéo căng rồi kéo bột.
Lâu lắm rồi cậu cũng chưa múa mì, kỹ năng này là cậu học được lúc vừa học vừa làm trước kia.
[Ha ha ha ha ha ha]
[Chu Chúc lại còn biết múa mì nữa!]
[Điên cuồng chụp màn hình]
Cô fan nhỏ của Trang Liên vốn định rời đi lại lấy điện thoại ra xem.
Đúng như dự đoán, nhóm fans của Trang Liên đang công kích Chu Chúc.
[Cậu ta đang giả vờ gì đấy?]
[Đã nói là để Trang Trang làm bếp trưởng, cậu ta lại chiếm spotlight]
[Ghét thế nhở ghét thế nhở]
Cô fan nhỏ nhắn vào nhóm chat: [Thế nhưng Trang Trang làm chậm quá, rất nhiều khách đang bị đói]
Thế nhưng cô lại không dám gửi vì những fans khác cũng bắt đầu công kích cô rồi.
[Không phải đang làm màu hả? Thế còn mặt xấu thì sao?]
[Trang Trang còn chụp ảnh với cô ta, ngưỡng mộ thật]
[Ăn một đĩa hoa tỏi đã được chụp ảnh chung, cũng lợi phết nhỉ?]
Bởi vì người bị Trang Liên đối xử qua loa lấy lệ, người bị đói không phải họ thế nên họ đều cảm thấy không có vấn đề gì.
Bỗng nhiên có người kéo áo cô.
Quýt đứng bên cạnh cô, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô: “Chị ơi, em xin lỗi, chị ăn no chưa ạ? Có muốn ở lại ăn mì kéo không ạ? Miễn phí đó ạ.”
Cô fan nhỏ cúi đầu, chớp chớp đôi mắt phiếm hồng: “Ừ, cảm ơn em nhé.”
“Em đi lấy đồ uống cho chị.”
“Cảm ơn nhé.”
Cô fan nhỏ quay lại ngồi vào vị trí bên cửa sổ, nhìn Chu Chúc biểu diễn.
Chu Chúc nghiêm túc biểu diễn, đến chỗ mỗi bàn khách rồi biểu diễn kéo mì trước mặt họ, không hề coi trọng bên này khinh bên kia.
Quý Dao ở bên cạnh giải thích: “Rồng Xanh rời biển! Hạc Trắng sải cánh!”
Bỗng Chu Chúc không muốn kéo nữa: “Cậu trật tự đi.”
Quý Dao nghi ngờ: “Đây là chiêu thức gì thế?”
Vẻ mặt Chu Chúc ghét bỏ: “Tên cậu đặt quá quê.”
Họ ở phía ngoài múa mì, Lưu Quần Tiên phụ trách lên món, trứng cà chua, thịt lợn thái hạt lựu kho tàu, thế này cũng hòm hòm rồi.
Cô fan nhỏ nhìn Chu Chúc đang nghiêm túc biểu diễn cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Đột nhiên, cô thấy hơi căng thẳng.
Bởi vì Chu Chúc đang quay về phía cô biểu diễn, biểu diễn cho hàng khách phía cô.
Cô nghĩ, chắc Chu Chúc không qua đây đâu nhỉ? Anh ấy và Trang Liên là đối thủ, cô lại còn là fan của Trang Liên.
Chắc không đâu nhỉ?
Thế nhưng rất nhanh, Chu Chúc đã bước về phía cô, nhe răng nở một nụ cười xán lạn với cô.
“Phải đợi lâu rồi nhỉ.”
Cô fan nhỏ hơi bất ngờ, một giây sau, “phựt” một tiếng, sợi mì trong tay Chu Chúc đứt rồi theo quán tính quật vào mặt cô.
“Xin lỗi!” Chu Chúc sợ hãi, “Xin lỗi, bạn không sao chứ? Tôi không cố ý.”
Thành thật mà nói, thật sự cậu không hề cố ý!
Chu Chúc len lén đưa tay muốn giúp cô lấy sợ mì xuống.
[Rồi xong rồi xong]
[Đây là fan của Trang Liên đấy]
[Chu Chúc không cố ý đâu nhỉ?]
[Rõ ràng là cố ý mà, người ta là fan của Trang Liên vậy nên mới cố ý kéo vào cô ấy]
[Rõ ràng Chu Chúc không cố ý, ngay cả anh ấy cũng bị doạ kìa]
[Nếu không phải do Trang Liên làm quá chậm thì cũng không cần Chu Chúc làm]
[Trang Liên lại lặng lẽ ẩn mình rồi đấy]
[Xong đời rồi, Chu Chúc lại gánh nồi* rồi]
*Mang tiếng xấu
[Chu Chúc thật thảm, nếu không làm thì nguyên ngày đầu tiên của nhà hàng coi như đi tong, làm rồi thì lại bị hiểu lầm bị mắng]
Cô fan nhỏ do dự trong chốc lát, lấy sợi mì trên mặt mình xuống rồi cười với Chu Chúc: “Không sao đâu, em không sao, làm thêm phần nữa là được rồi.”
“Được.” Chu Chúc khẽ nói “ok”, sau đó trộn bột sạch, tiếp tục kéo mì.
Cô fan nhỏ mở điện thoại lên xem.
Quả nhiên nhóm chat lại nổi khùng rồi.
[@Vô cùng yêu Trang Trang, rốt cuộc cô đang làm gì thế?]
[Cơ hội tốt như thế mà cô không biết nắm bắt, cô cứ thế mà bỏ qua cho cậu ta]
[Một vết nhơ tốt như vậy mà cô không làm ầm lên, không hiểu nổi]
[Cô thật sự là gián điệp đấy à?]
[Fan Chu Chúc ẩn nấp sâu thật đấy]
Cô fan nhỏ hơi do dự rồi nhanh tay gõ chữ vào ô nhắn tin.
[Tôi là fan của Trang Liên, từ khi anh ấy tham gia show tuyển chọn vào 5 năm trước tôi đã là fan rồi]
[Người bị đối xử qua loa lấy lệ hôm nay không phải mấy người, người bị đói cũng không phải mấy người, bị đòi tiền tip cũng không phải mấy người, tôi tiêu tiền tới là để ăn chứ không phải để rước bực vào người]
[Vì nhà hàng nên Chu Chúc mới ra để kéo mì, chứ không phải để giành giật spotlight, Trang Liên không tốt như mấy người nghĩ đâu, Chu Chúc cũng không xấu như những gì mấy người nghĩ]
[Những câu từ mọi người nói tôi đều đã chụp màn hình lại rồi, nếu cần thiết tôi sẽ công bố hết tất cả ra ngoài]
Không lâu sau khi cô gửi những lời này thì hệ thống đã nhắc nhở cô rằng cuộc trò chuyện này đã bị giải tán.
Đám người mới nãy còn hung hăng, chỉ trong phút chốc đã bị dọa sợ mất mật, vội vàng bỏ chạy.
Một đám ô hợp.
Cô fan nhỏ tức giận đặt điện thoại xuống.
Tầng cao nhất của tập đoàn Thôi Thị, trong văn phòng tổng giám đốc.
Thôi Phùng đã quay về công ty làm việc, chỉ có điều những người biết được tin tức này không nhiều, chỉ có vài cấp dưới bắt buộc phải tiếp xúc.
Anh ngồi trước bàn làm việc, dùng máy tính cá nhân làm việc, máy tính bàn thì chiếu ‘Những ông bố thực tập’.
Chu Chúc đang biểu diễn múa mì trên livestream, Thôi Phùng quay sang nhìn, không nhịn được nở nụ cười.
Chu Chúc không ngừng múa mì, Thôi Phùng đỡ trán không ngừng cười, đáng yêu quá đi mất thôi.
Sau đó ống kính rời đi quay những người khác, Thôi Phùng mới bình tĩnh lại, gửi tin nhắn cho trợ lý.
[Chờ đến sau khi chương trình kết thúc thì liên lạc với cô gái này, hỏi xem cô ấy có cần giúp đỡ về mặt pháp luật không, Thôi Thị có thể giúp cô ấy]
Người mà giám đốc Thôi nhắc đến là cô fan nhỏ ở nhà hàng.
Mấy ngày nay, phòng kĩ thuật và phòng pháp vụ đã báo cảnh sát, họ đang phối hợp với cảnh sát để mau chóng sắp xếp chứng cứ về những người nhục mạ và chửi rủa Chu Chúc, phần lớn các địa chỉ ip đều thuộc về cùng 1 phòng làm việc.
Nếu có thể liên lạc với fan trước kia của Trang Liên, đồng thời kèm theo một số chứng cứ, xử lý gọn lẹ trong 1 lần là tốt nhất.
Thôi Phùng gửi mail xong thì tiếp tục xử lý công việc.
Rất nhanh, máy quay lại quay về phía Chu Chúc, Chu Chúc không kéo mì nữa, giờ đang bắt đầu múc nước dùng vào bát.
Thôi Phùng ngẩng đầu, tự động nhìn về phía màn hình.
Vừa làm vừa nghỉ sẽ không mệt mỏi.
Khó khăn lắm mới tiễn được hết khách buổi trưa đi, lúc này 5 gia đình mới có chút ít thời gian nghỉ ngơi, tiện thể ăn cơm trưa.
Họ còn đang định ăn mì kéo Chu Chúc làm, do Trang Liên than mình quá mệt, không muốn làm gì nữa, ườn trên ghế xoa bóp tay.
Chu Chúc kéo mì, Quý Dao lấy cục bột từ tay Chu Chúc: “Tôi thấy anh cũng mệt phết đấy, đi nghỉ ngơi đi.”
Rõ ràng cậu ta đang mỉa mai Trang Liên.
“Đúng vậy, Tiểu Chu nghỉ ngơi chút đi.” Lưu Quần Tiên vỗ vai cậu, cũng kéo ít mì.
“Vâng.” Chu Chúc ngồi trên ghế nhìn đám trẻ đang chạy loạn quanh nhà hàng.
Chúng đang giúp dọn bát đĩa trống mà khách đã ăn.
“Mấy đứa không đói tí nào luôn hả?”
Phao Phao ôm chiếc bát trống chạy về nhà bếp: “Không đói ạ!”
Quýt cũng theo sau: “Mở nhà hàng vui quá trời vui!”
Coca theo phía sau sau: “Đúng vậy ạ!”
Bọn trẻ đặt bát mà khách đã dùng vào bồn rửa bát, ngâm trong nước trước đã rồi đợi chút nữa rửa sau.
Rất nhanh, Quý Dao ở bên ngoài hét: “Ra ăn cơm đã.”
“Đây ạ.”
Năm gia đình ngồi ở bàn dài ăn cơm.
Phao Phao trộn mì và trứng cà chua, hỏi: “Vậy hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”
Cô thu ngân Ý Mễ trả lời: “Phải đợi buổi tối tính đã, giờ vẫn chưa biết được.”
“Ừm.” Phao Phao ăn mì, “Lúc nào có thể kiếm được 200 nghìn tệ vậy?”
Ý Mễ câm nín: “Có thể vài năm nữa được đấy ạ.”
“Ừm.” Phao Phao gật đầu, nghĩ vậy thì bố thật sự kiếm được rất nhiều tiền đó.
[Trò đùa 200 nghìn tệ này không thể bỏ qua được]
[Rốt cuộc thì tại sao Phao Phao lại cố chấp với 200 nghìn tệ thế nhỉ?]
Họ đang nói chuyện, bỗng nhiên Trang Liên đặt bát đũa xuống, nhẹ giọng nói: “Hôm nay làm vướng chân mọi người rồi, thật sự xin lỗi.”
Quý Dao cười đáp: “Anh tự biết là tốt.”
“......” Thế này thì bảo anh ta phải tiếp lời thế nào?
Im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Lưu Quần Tiên giải vây cho họ: “Cậu xem có cần thay đổi thực đơn không, làm mấy món đơn giản ấy.”
“Vâng.” Trang Liên nhìn Chu Chúc, “Lần này may mà có Chu Chúc, không thì em bận không làm nổi.”
Chu Chúc ngậm mì, chớp chớp mắt: “Ừm.”
Giang Ý Thành nói: “Mọi người vẫn nên làm tốt việc của mình, vốn dĩ Tiểu Chu không cần nấu cơm, xứng đáng được thưởng.”
Mắt Chu Chúc sáng trưng, ai da, phần thưởng!
“Phần thưởng chính là một thìa trứng cà chua.”
“......”
Ăn xong bữa trưa, Chu Chúc và Quý Dao phụ trách rửa bát, Giang Ý Thành phụ trách dọn dẹp nhà hàng, Trang Liên và Lưu Quần Tiên phụ trách chuẩn bị nguyên liệu cho buổi chiều.
Chu Chúc và Quý Dao mặc tạp dề gấu nhỏ đứng bên bồn rửa bát, Phao Phao và Coca phụ trách tráng bát.
Chu Chúc đặt bát xuống, ngáp một cái: “Hơi mệt đấy.”
Quý Dao vỗ cậu: “Nhanh lên.”
Chu Chúc ngẩng đầu: “Không rửa.”
“Thế để tôi rửa cho anh, nhanh lên.”
Chu Chúc đảo mắt: “Tôi biết rồi! Phao Phao, không cần rửa nữa.”
Đến cả tạp dề cậu cũng không kịp tháo ra, cứ vậy chạy ra khỏi nhà bếp, cầm chìa khóa xe ba gác của mình lên liền chạy: “Con trai, nhanh!”
Con trai thật của Chu Chúc (Phao Phao) và con trai giả (Quý Dao), thêm cả con trai của con trai giả (Coca) đều chạy theo.
Dường như Quý Dao nhớ ra gì đó, nhảy lên xe ba gác: “Đi đi đi, Phao Phao Coca, ở đây đợi ba.”
Nhân viên công tác của tổ chương trình điên cuồng đuổi theo phía sau: “Đợi chút! Chu Chúc! Quý Dao!”
Phao Phao và Coca tay trong tay, hai khuôn mặt mang biểu cảm phức tạp nhìn họ rời đi.
“Chúng ta vào rửa bát đi.”
“Được.”
Không bao lâu, đám trẻ đang rửa bát trong bếp đã nghe thấy tiếng “brừm brừm brừm” quen thuộc, còn có cả tiếng nhân viên tổ chương trình hét “Quý Dao” và “Chu Chúc”.
Hai cậu bé chạy ra xem, không nhịn được mà há hốc.
“Woa!”
Chu Chúc và Quý Dao nhảy xuống xe, khiêng máy rửa bát lên rồi đi vào trong: “Nhường chút nào! Nhường chút nào!”
“Ba ơi, ba lấy tiền ở đâu mua máy rửa bát thế ạ?”
“Cái ở biệt thự đấy, chuyển qua đây dùng chút.”
Xếp hết tất cả bát đũa vào trong máy rửa bát rồi thêm dầu rửa bát, máy rửa bát bắt đầu hoạt động.
Chu Chúc chống nạnh đứng trước máy rửa bát, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự hào.
Thật là thông minh quá đi thôi Chu Chúc ơi.
[Ha ha ha ha ha]
[Sớm muộn gì biệt thự cũng bị họ dọn thành trống không cho xem]
[Tổ chương trình: Thật ngố]
Tích lũy kinh nghiệm từ sáng đến chiều, tất cả mọi người đều thạo hơn nhiều.
Nấu cơm trước, chuẩn bị món ăn trước thì sẽ không rối tung rối mù lên nữa.
Tám giờ tối, họ tiễn bàn khách cuối cùng rồi ngồi vây quanh bàn dài, Giang Ý Thành và Ý Mễ đang tính tổng thu nhập của hôm nay.
Tất cả mọi người đều chờ đợi nhìn họ: “Thế nào rồi? Bao nhiêu tiền?”
Phao Phao hỏi : “Có hai trăm”
Chu Chúc quen thuộc che miệng cậu bé lại: “Không có 200 nghìn tệ đâu, đừng nghĩ nữa.”
Ý Mễ cầm chiếc bút nghiêm túc viết số lên sổ chi tiêu: “Hôm nay kiếm được tổng cộng 260 tệ, trừ đi phí tổn thì lỗ vài trăm tệ ạ.”
“……”
Lưu Quần Tiên an ủi họ: “Không cần vội vàng, ban đầu vốn đầu tư khá lớn, vài ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Giang Ý Thành nói: “Hệ thống quản lý nhà hàng cũng cần phải sửa đổi một ít, ví dụ như việc gọi món, để khách hàng gọi món luôn lúc đặt chỗ, chúng ta cũng có thể chuẩn bị trước, mấy cậu có cách nào khác không?”
Trang Liên nhìn Chu Chúc: “Em thấy món mì kéo của Chu Chúc rất ngon, có thể để cậu ấy……”
Vẻ mặt Giang Ý Thành nghiêm túc: “Tiểu Chu đã phụ trách làm bảo vệ và phục vụ rồi, quá vất vả.”
Trang Liên cười gượng: “Đúng nhỉ.”
Chu Chúc ôm mặt: “Em có thể làm trước một số lượng mì kéo nhất định, mỗi ngày chỉ làm 5 phần, ai đến trước thì được.”
Phai Phao đồng ý với ba: “Mỗi phần bán với giá 100 tệ!”
[Ai, Phao Phao, sao không bán với giá 200 nghìn tệ thế?] ( truyện trên app tyt )
[Không hổ là nhóc, Phao Phao độc ác]
Chu Chúc nói: “15 tệ là khá ổn rồi, 100 tệ không biết nên tiêu thế nào nữa.”
“Được đấy.” Giang Ý Thành ghi lại đề nghị này vào sổ.
Chu Chúc lại nói: “Có thể cho ra mắt bữa tối âm nhạc trên bãi cỏ theo phong cách lãng mạn.”
Quý Dao đáp: “Chúng ta không có loa, dùng cái gì phát nhạc bây giờ? Cứ thấy không được cao cấp cho lắm.”
Chu Chúc nhỏ giọng nói: “Trong biệt thự có loa, chuyển sang đây.”
Trong lòng nhân viên công tác bỗng có một loại dự cảm chẳng lành.
[Kiếp trước Chúc Chúc là phường trộm cướp hả?]
[Tổ chương trình nên hối hận vì đưa xe ba gác thay vì đưa BMW cho Chúc Chúc đi]
[Xe hơi thật sự không chuyển được máy rửa bát với loa đâu]
Nhà hàng động vật nhỏ không ngừng phát triển.
Ngày thứ ba nhà hàng mở bán, tám giờ tối.
Hamster nhỏ Phao Phao và hổ nhỏ Coca đứng ở cửa đón khách, một vị khách bước vào nhà hàng.
Hai cậu bé lễ phép cúi người: “Chào mừng đến với nhà hàng động vật nhỏ.”
Khách hàng bỗng dừng lại trước mặt hai cậu bé.
Hai cậu bé mơ hồ ngẩng đầu lên, ơ? Vị khách này trông có vẻ rất kỳ quái.
Cô ấy mặc áo gió màu đỏ cool ngầu, tóc xoăn sóng lọn to, còn đeo cả kính râm đen cực ngầu.
“Ngầu quá đi mất.” Coca nhỏ giọng cảm khái, “Chị ơi, cho hỏi chị có đặt bàn trước chưa ạ?”
Chị gái cool ngầu không nhịn được mà cười, cố ý đè thấp giọng: “Có đó.”
“Mời đi theo em ạ, cho em hỏi chị có đặt được món gì không ạ? Là số mấy ạ?”
“Số 5.”
“Vâng, chị đợi một chút ạ.” Coca dẫn khách vào chỗ ngồi xong thì quen chân chạy vào phòng bếp rồi hét lớn: “Anh Quýt ơi, một suất ăn cho số 5.”
“Được!”
Phao Phao đứng ở cửa, nghi hoặc nhìn vào bên trong.
Thật là kỳ lạ, tại sao vị khách này cứ luôn nhìn chằm chằm vào Coca?
Chị ấy không buôn bán trẻ con đâu chứ?
Coca cầm một chai coca, đang muốn đưa nước uống cho khách bỗng Phao Phao đứng trước mặt cậu bé, cản cậu bé lại: “Em đưa hộ anh nhé.”
“Được, cảm ơn em nha Phao Phao.”
Phao Phao cầm lấy chai coca, kiễng chân đặt coca lên trước mặt khách: “Chào chị, coca của chị ạ.”
Vị khách kỳ lạ nhìn cậu bé cười, chỉ vào chai coca: “Kia cũng là Coca của chị.”
Phao Phao: ?!!!
Quả nhiên chị này là người buôn bán trẻ em!
Phao Phao quay đầu chạy vội.
[Mấy lời kỳ lạ thế?]
[Phao Phao chạy mau! Đây là dì kỳ lạ đấy!]
[Liệu có lẽ nào……mọi người có nhớ không, tối trước khi nhà hàng mở, người dẫn chương trình đã tuyên bố một việc]
Phao Phao tìm được ba, nói chuyện như một đặc công nhí đang báo cáo công việc: “Ba ơi, trong đó có người mua bán trẻ em, chị ấy nói Coca là của chị ấy.”
“Cái gì?!” Chu Chúc kinh ngạc.
Quay đầu lại thấy vị khách kia đang vẫy tay với Coca để Coca qua chỗ cô ấy, mà Coca còn ngốc ngốc nghếch nghếch vẫy tay lại.
Không ổn!
Là một bảo vệ, Chu Chúc và Phao Phao không chỉ phải bảo vệ sự an toàn của khách hàng, mà còn phải bảo vệ sự an toàn của nhân viên trong nhà hàng!
Phao Phao nhặt vũ khí tự chế lên, Chu Chúc thì nhặt Phao Phao lên, chạy như bay về phía trước: “Coca!”
Coca đứng trước mặt vị khách kỳ quái, gãi gãi đầu, cố gắng nhìn khuôn mặt sau cái kính râm: “Chị khách hàng ơi, chị thật sự giống dì giáo viên ở cô nhi viện đấy ạ.”
Khách hàng cười cười: “Thật sao?”
Chu Chúc bỗng nhiên phản ứng lại, ôm theo viên đạn nhỏ Phao Phao, vội phanh gấp cách đó không xa, vòng một vòng rồi quay lại vị trí ban đầu.
[Khách mời đặc biệt!]
[Là khách mời đặc biệt mà tổ chương trình đã nói trước đó]
Chu Chúc ôm Phao Phao về bục thu ngân, chống cằm giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Phao Phao nghi ngờ: “Ba ơi?”
Chu Chúc nhỏ giọng giải thích: “Đấy là khách mời đặc biệt của Coca, là cô giáo của thằng bé, không phải kẻ buôn người đâu.”
“Ồ.” Hóa ra là như thế.
Phao Phao và Chu Chúc cùng nhau chống cằm nghiêm túc nhìn họ.
Coca vẫn chưa nhận ra cô giáo của mình, vẫn đang nói chuyện với cô ấy.
“Thật đấy ạ, chị thật sự rất giống dì ấy.” Coca ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô ấy, “Chị ơi, chị có thể dạy em làm thế nào để sơn móng tay với cả uốn tóc không ạ?”
Cô giáo giữ nụ cười, hỏi: “Sao em muốn học mấy thứ này thế?”
Cái tốt thì không học, chuyên học mấy thứ này.
“Bởi vì cô giáo của em bận quá, không có thời gian sơn móng tay, em học rồi thì đến lúc quay lại sẽ có thể sơn cho cô rồi.”
Cô giáo nghẹn họng.
Bề ngoài: Đeo kính râm đen, vừa ngầu vừa đẹp.
Thực tế: Nước mắt lưng tròng.
“Chị có thể dạy em không ạ?”
Cô giáo cũng không tiện lừa cậu bé nữa, tháo kính râm ra: “Coca?”
Coca mở to mắt, lao vào lòng cô ấy: “Cô Trương!”
“Đứng rồi, là cô Trương. Cô tới xem con có biểu hiện tốt ở nhà hàng hay không.”
Chu Chúc hít mũi, hu hu hu, cảm động quá.
Phao Phao cúi đầu nhìn bục thu ngân, trực tiếp quỳ xuống.
Chu Chúc: ???
“Con làm gì đấy?”
“Trốn ạ.”
Sắp ba tuổi đã hiểu được thứ cảm xúc gọi là ngại ngùng.
Hôm nay, từ giờ đến trước khi kết thúc, cậu bé không muốn xuất hiện trước mặt Coca và cô giáo của cậu bé nữa.
[Coca thật tinh tế, lại còn biết muốn sơn móng tay cho cô giáo nữa chứ]
[Nước mắt tôi tuôn như mưa, miệng tôi thì cười khùng luôn]
[Phao Phao, sao nhóc hài thế hả?]
[Đứa trẻ duy nhất bị tổn thương: Phao Phao]
Chu Chúc nhéo gáy Phao Phao, kéo cậu bé từ dưới đất dậy.
“Là một bảo vệ con đã rất có ý thức an toàn, phải được biểu dương, không cần xấu hổ.”
“Ba ơi thật sao ạ?”
“Thật đó.”
Đã hơi muộn, lượng khách trong nhà hàng cũng không nhiều, về cơ bản thì họ đều đang ăn cơm rồi, không bận chút nào.
Coca phục vụ riêng cho khách mời đặc biệt của cậu bé, đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, lên món cho cô giáo.
Các bé chống cằm, xếp thành một hàng ở bên cạnh xem.
“Coca, cô giáo của anh đẹp thật đấy.”
“Coca, tặng một món ăn cho cô giáo anh đi.”
“Bố của em khi nào mới đến được chứ?”
Lúc này, điện thoại trên quầy thu ngân vang lên, bây giờ nhà hàng có chương trình đặt trước, khách hàng đã đặt trước có thể gọi điện để đặt món.
Chu Chúc tiện tay nhận điện thoại: “Alo xin chào, đây là nhà hàng động vật nhỏ.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng một người đàn ông: “Xin chào, tôi là Thẩm Lập.”
Chu Chúc chớp chớp mắt, phản ứng mau lẹ.
Thẩm Lập, người yêu của Trang Liên, ba lớn của Quýt,
Chu Chúc vội đáp: “Tôi gọi Trang Liên nghe điện thoại.”
Cậu quay đầu, che ống nghe, hướng nhà bếp gọi: “Trang Liên, qua đây một tí!”
“Được.” Trang Liên bước ra nhân điện thoại, trên mặt đầy ý cười: “Alo, anh Thẩm?”
[A!!! Chắc chắn là chồng Trang Trang gọi tới!]
[Anh Thẩm, hoàn hảo thật đó!]
[Sắp được thấy chồng của Trang Trang rồi! Mong chờ mong chờ!]
[Kể từ hôm nay, tôi sẽ thường trú ở livestream!]
Chu Chúc lặng lẽ tránh xa một chút, cậu không muốn nghe lén người khác nói chuyện điện thoại đâu.
Phao Phao và cậu chụm lại một chỗ: “Ba ơi, bố của Quýt muốn đến ạ?”
“Đúng rồi.”
“Vậy bố của chúng ta đâu ạ?”
“Anh ta……”Chu Chúc cúi đầu ngó điện thoại.
Giám đốc Thôi vừa gửi tin nhắn cho cậu: [Chúc Chúc, anh cũng gọi cho em nhé? Đây là tình tiết của chương trình à?]
Cháo sôi ùng ục ùng ục: [Là tiến trình, nhưng nếu anh bận thì không cần gọi điện thoại đâu]
Thật sự rất ngại đấy!
Giám đốc Thôi: [Nhà hàng chỉ có một cái điện thoại thôi sao? Điện thoại đang có người à]
Cháo sôi ùng ục ùng ục: [Trang Liên đang dùng rồi]
Giám đốc Thôi: [Người khác có em cũng phải có]
Chu Chúc quay đầu nhìn, Trang Liên và Thẩm Lập đang tình chàng ý thiếp nấu cháo điện thoại trước ống kính, đã vượt qua thời gian quy định của chương trình, còn người muốn đặt chỗ đều bị đẩy ra sau hết cả.
Chu Chúc dơ tay chọc chọc Trang Liên nhắc anh ta thời gian cũng khá dài rồi, những vị khách khác đều không vào được.
Trang Liên cười nhìn cậu, thầm nâng cao tông giọng, nói với đầu dây bên kia: “Vậy anh muốn ăn món gì?”
Anh ta “vô ý” ấn vào nút bật loa ngoài, tiếng của Thẩm Lập truyền ra: “Chỉ cần là món em và Quýt nấu anh đều thích.”
“Vậy vài ngày nữa gặp.” Trang Liên “lúng ta lúng túng” tắt chế độ loa ngoài, tắt điện thoại.
Chu Chúc giật mình, toàn thân nổi da gà.
Sến sẩm chết mất, cậu đã cố ý trốn đi rồi, Trang Liên lại còn mở loa ngoài cứ muốn cậu phải nghe.
Vừa tắt điện thoại, thì lại có điện thoại gọi tới.
Trang Liên thần tốc nhận điện thoại: “Alo? Vừa rồi quên nói ‘ngủ ngon’ à.”
Anh ta ngập ngừng, đưa điện thoại cho Chu Chúc: “Chu Chúc cậu nhận điện thoại đi này, nhà bếp còn có việc.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Hoá ra không phải Thẩm Lập.
“Alo.” Chu Chúc nhận điện thoại: “Xin chào, đây là nhà hàng động vật nhỏ, xin hỏi bạn muốn đặt gì?”
Chu Chúc lấy giấy bút từ quầy thu ngân, đăng ký trên đó: “Đặt trước vào buổi trưa ba ngày nữa, bạn muốn đặt trước món gì không? Được.”
Điện thoại cứ từng cuộc từng cuộc nối đuôi nhau, Chu Chúc không ngừng nhận điện thoại.
“Alo, đây là nhà hàng động vậy nhỏ, tôi là bảo vệ hamster Chu Chúc.”
Thôi Phùng ở đầu dây bên kia cười: “Chúc Chúc, là anh, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Chu Chúc giật mình che ống nghe, nhỏ giọng nói: “Giám đốc Thôi……”
Thôi Phùng nhẹ giọng đáp lại: “Ừ.”
“……” Chu Chúc cuộn ngón chân.
Cậu không muốn như Trang Liên và Thẩm Lập, ân ân ái ái trước ống kính, vốn dĩ cậu với Thôi Phùng cũng chẳng tình cảm như vậy.
Hu hu hu, ngại quá đi mất.
Thôi Phùng chờ một lúc, hỏi: “Chúc Chúc, sao em không hỏi anh muốn ăn gì?
Chu Chúc nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh muốn ăn gì?”
Thôi Phùng lại đáp: “Em phải hỏi anh tên gì trước đã.”
Chu Chúc cảm thấy đế giày mình sắp thủng tới nơi rồi: “Giám đốc Thôi, tôi biết họ của anh rồi, không cần hỏi.”
Thôi Phùng tiếp tục nói: “Đây là quy trình của nhà hàng, em nên nói như vậy với mỗi một vị khách, em còn nên gọi anh là ‘anh Thôi’.”
Giám đốc Thôi nghiêm khắc yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với mỗi một quy trình.
Anh ta thật giống tổng giám đốc của nhà hàng động vật nhỏ đến thị sát, nhân viên nói gì anh ta cũng phải sửa lại, tư bản đáng chết.
Chu Chúc nghiến răng nghiến lợi: “Anh Thôi, anh muốn ăn gì?”
“Muốn 5 phần mì kéo của Chúc Chúc.”
“Mỗi ngày chỉ giới hạn 5 phần mì kéo thôi, anh ăn được nhiều thế sao?”
“Vậy một phần là được rồi.”
“Được rồi, còn gì nữa không?” Chu Chúc giữ ống nghe, viết trên giấy [Anh Thổi*: một phần mì kéo]
*Chu Chúc viết nhầm họ của Thôi Phùng, những chương trước đã chú thích
“Hết rồi.”
“Vậy tạm biệt nhé.”
“Tạm biệt.”
Hai người mau chóng cúp điện thoại, cuộc nói chuyện còn chưa kéo dài đến 1 phút.
Chu Chúc thở phào, vừa đặt điện thoại xuống thì phát hiện Chu Phao Phao đang cùng những bạn nhỏ khác nói xằng nói bậy.
“Bố của tớ đỉnh cực, vừa cao vừa đẹp vừa giàu……”
Chu Chúc đã quá lười để đi bịt miệng thằng bé, mệt rồi.
[???]
[Không phải Chu Chúc nói anh ta mất rồi hả?]
[Chuyện gì thế này]
[Chu Chúc nói dối à?]
[Có lẽ là Chúc Chúc không muốn làm Phao Phao buồn nên cố ý nói dối cậu bé]
[Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, chắc chắn Chu Chúc không nói dối, nhưng không phải với Phao Phao mà là với cư dân mạng, chắc chắn là Phao Phao được Chu Chúc và kim chủ sinh ra]
[Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Không muốn lãng phí sự đồng cảm của cư dân mạng sao?]
[Có như nào nói thế ấy, trừ việc lần trước bị người dẫn chương trình bắt ép, từ trước tới giờ Chu Chúc chưa từng nói gì về chồng mình cả]
[Anh ấy không suốt ngày khoe khoang như Trang Liên, cũng không dùng chồng để trục lợi]
Chu Chúc che mặt, không muốn nghe Phao Phao khoe khoang về bố của thằng bé, cũng không muốn biết bão bình luận trên màn hình đang nói gì về cậu.
Khi ấy cậu thật sự không nghĩ tới việc Thôi Phùng sẽ sống lại mới nói người ta đã mất, bây giờ không biết nên thu dọn hiện trường thế nào nữa đây.
Bỗng nhiên điện thoại của Chu Chúc sáng lên.
Dường như giám đốc Thôi cũng biết cậu đang sầu não vì điều gì: [Chúc Chúc, buổi tối hôm ấy, trước hết anh sẽ tổ chức một buổi họp báo tuyên bố tin tức anh đã tỉnh lại, trước lúc ấy thì người ta hỏi em cái gì thì em cũng cứ nói là anh đã mất rồi]
Cháo sôi ùng ục ùng ục: [Thế này có vẻ không ổn lắm?]
Giám đốc Thôi: [Không cần vội, anh sẽ làm trọn vẹn]
Cháo sôi ùng ục ùng ục: [Anh làm trọn vẹn thế nào? Nói là vốn dĩ đã mất rồi, sau đó lại sống lại à?]
[Tôi vẫn nên thành thật một chút, cứ nói là tôi nói dối rồi xin lỗi mọi người trên livestream]
Giám đốc Thôi: [Không cần, em yên tâm.]
Được thôi, dù sao giám đốc Thôi đã nói đến mức ấy rồi.